Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 42 42 Chân Dung Nữ Vương
Trình Kiêu nhìn Mã Tài vẫn duy trì tư thế khom người, mặt không chút thay đổi.
Vừa rồi Mã Tài móc súng ra nhắm ngay anh, Mã Tài trên cơ bản cũng đã bị Trình Kiêu cho vào sổ đen, Trình Kiêu có rất nhiều loại phương pháp, khiến Mã Tài âm thầm chết đi, pháp y đều không giám định được.
Có điều, nếu ông ta là một trong mười hai tôi tớ của Lôi nữ vương, Trình Kiêu quyết định tha Mã Tài một mạng.
Mã Tài chính mình cũng không biết, kỳ thực mình đã chạy một vòng quanh Quỷ Môn quan.
Thế nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Trình Kiêu sẽ không dễ dàng tha thứ.
"Xin lỗi tôi, ông không xứng!"
Trình Kiêu nói rất chậm, hơi ngẩng đầu lên, sự bá đạo phủ cả vạn giới của đại đế Thương Sinh, dù cho chỉ có một chút cũng đủ thuần phục người bình thường như Mã Tài.
"Không phải đâu! Anh ta lại đi từ chối lời xin lỗi của Mã đại lão!" Triệu Cương đột nhiên phát hiện tam quan trước đây của mình hoàn toàn bị phá vỡ sau khi gặp Trình Kiêu.
"Trình Kiêu từ chối lời xin lỗi của Mã đại lão!" Vương Hiểu Hi lặp lại lời Triệu Cương, đầu óc của cô ta tựa hồ như chập mạch.
Mà ngay cả Tôn Mạc cũng cảm giác bộ nhớ của mình bỗng nhiên trở nên không đủ dùng, trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được lượng tin tức khổng lồ như thế.
Chỉ có Y Linh, thần thái trong mắt ngày càng nồng.
Mã Tài nhìn Trình Kiêu, đáy mắt lộ ra một sự khiếp sợ sâu sắc.
Trong mắt ông ta, Trình Kiêu thời khắc này giống như một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, cao không thể chạm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ông ta như là con kiến chỉ có thể thần phục!
Nghe được Trình Kiêu nói ông ta không xứng nói xin lỗi, đường đường Đại lão Hà Tây vậy mà không tức giận chút nào, trái lại vẻ mặt dáng vóc lần thứ hai khom người.
"Tôi biết mình thân phận thấp, còn xin Anh Trình vô luận như thế nào hãy tha thứ tôi.
Tôi nguyện ý ra 300 tỷ, để bồi thường cho Anh Trình!"
300 tỷ!
Triệu Cương mắt trợn trắng lên, thiếu chút nữa té xỉu.
Vương Hiểu Hi trực tiếp không để ý hình tượng há to mồm, mà ngay cả Y Linh cùng Tôn Mạc, cũng là nhịn không được kinh ngạc há hốc cái miệng nhỏ!
Trình Kiêu nhàn nhạt nhìn Mã Tài, nói: "900 tỷ!"
Cái gì!
Bọn người Triệu Cương hận không thể đập đầu tự tử, bọn họ cảm giác được trí tưởng tượng của mình thật sự là hẹp hòi quá rồi.
300 tỷ Trình Kiêu vẫn ngại ít, há mồm lên tận 900 tỷ!
Lần này Mã Tài nhất định sẽ từ chối! Nhất định sẽ từ chối!.
Truyện Tổng Tài
Thế nhưng, lại một lần nữa khiến đám người Triệu Cương sửng sốt, Mã đại lão Mã Tài chẳng những không từ chối, trái lại mặt hưng phấn, giống như trúng vé xổ số chục tỷ!
"Được, tôi lập tức để người chuyển tới thẻ của Anh Trình!" Mã Tài không chút do dự đáp ứng.
Sau đó, Mã Tài nhớ tới Vân Nguyệt nói, vẻ mặt nịnh hót nói: "Anh Trình, nếu việc nơi này đã xong, bây giờ tôi sẽ đưa anh đi Nam Lăng gặp Ngài Lôi!"
"Được.
” Trình Kiêu gật đầu, sau đó có chút không yên lòng, mắt nhìn bọn người Tôn Mạc đã hóa đá phía sau
"Đưa bọn họ đưa trở về, nếu như xảy ra sai lầm nào, hỏi tội ông!" Trình Kiêu lạnh lùng nói.
"Anh Trình yên tâm, ai dám quấy rầy đến mấy người bạn này, đó chính là kẻ thù của Mã Tài tôi, bảo đảm bọn họ không thấy được mặt trời ngày mai!" Mã Tài lại khôi phục khí phách đại lão thành phố.
"Đi thôi!" Trình Kiêu nói xong, đến phòng thay đồ thay quần áo.
Mã Tài quát dẹp đường với mấy tên đàn em ngẩn người: "Vẫn còn đứng ở đó làm gì! Đưa mấy người bạn này của Anh Trình trở về!"
"Nếu như thiếu một cọng tóc, hậu quả các ngươi biết đấy!"
Hơn mười người thanh niên bị hù liền vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng, Mã gia yên tâm, chúng em nhất định bảo đảm bạn Anh Trình an toàn!"
!
!
Thành phố Nam Lăng, biệt thự Lôi nữ vương.
Mã Tài tự mình làm tài xế cho Trình Kiêu, đưa Trình Kiêu đến nhà Lôi nữ vương.
Vân Nguyệt lạnh mặt, mở của cho Mã Tài.
"Vân Nguyệt đại nhân, tôi đã xin Anh Trình tha thứ, ngài không cần tức giận!" Mã Tài vẻ mặt nịnh hót vừa cười vừa nói.
Ở trước mặt những người này, đường đường Đại lão Hà Tây Mã Tài, dĩ nhiên thành bánh bao vô năng.
Nếu là bị người Hà Tây nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc!
Vân Nguyệt trừng mắt Mã Tài, lạnh hừ một tiếng: "Mã Tài, may mắn Anh Trình tha cho ông, dám đắc tội khách quý của chủ nhân, thực sự là càng sống càng thụt lùi!"
"Anh Trình, mời!" thái độ Vân Nguyệt quả thực là khác nhau một trời một vực khi gặp Trình Kiêu lần trước, toàn bộ hành trình đều vô cùng cung kính.
"Bệnh của Lôi nữ vương đỡ chút nào không?" Trình Kiêu tùy tiện hỏi.
"Vừa phát bệnh xong, bây giờ chủ nhân đang nghỉ ngơi trong phòng!" Vân Nguyệt đáp.
"Tôi đi xem.
” Trình Kiêu nói.
"Mời!" Vân Nguyệt lập tức dẫn đường.
Mã Tài thận trọng hỏi: "Vân Nguyệt đại nhân, tôi có thể đi được chưa?"
Vân Nguyệt lạnh lùng nói: "Bên ngoài chờ đi, một hồi còn phải đưa Anh Trình trở về!"
Mã Tài không tình nguyện trong lòng, nhưng cũng không dám từ chối: "Được, được, tôi chờ ở bên ngoài!"
Giữa phòng ngủ, khăn trải giường đệm chăn trắng tinh, Lôi nữ vương sắc mặt tái nhợt, hư nhược nằm ở trên giường.
Lần này bà ta không đeo khăn che mặt, Trình Kiêu rốt cục thấy rõ dung mạo của bà ta.
Lôi nữ vương ước chừng bốn mươi tuổi, có điều bảo dưỡng rất tốt, tuổi tác cụ thể thì ngay cả Trình Kiêu đều nhìn không ra.
Vốn tưởng rằng cả ngày che mặt, nhất định là bởi vì lớn lên quá xấu, nhưng sự thực tương phản, Lôi nữ vương lớn lên rất đẹp.
Không kém bao nhiêu với Y Linh cùng Tôn Mạc, hơn nữa bởi vì tuổi tác, Lôi nữ vương thành thục hơn Tôn Mạc cùng Y Linh.
Vân Nguyệt khẽ gọi: "Chủ nhân, Trình thần y tới!"
Lôi nữ vương mở mắt, nhìn Trình Kiêu, nỗ lực nở nụ cười, khí tức hơi yếu nói: "Trình thần y thứ lỗi, không thể đứng lên ra mắt!"
"Không cần phải khách sáo!" Trình Kiêu nhàn nhạt.
"Bây giờ thời gian phát tác càng lúc càng lâu, lần sau đau đớn hơn lần trước, nhất định phải mau chóng trị liệu.
”
Vân Nguyệt kinh ngạc nói: "Trình thần y nói một chút cũng không sai, chủ nhân mỗi lần phát bệnh, tôi đều ghi chép cụ thể, để có thể cung cấp cho bác sĩ trị liệu.
Chủ nhân phát bệnh đúng là càng ngày càng dài, hơn nữa càng ngày càng đau đớn.
”
"Làm phiền Trình thần y trị bệnh cho chủ nhân!" Vân Nguyệt khom mình hành lễ.
"Dược liệu đâu?" Trình Kiêu hỏi.
"Bên này!" Vân Nguyệt dẫn đường.
Một gian phòng trống, bày biện một bàn dược liệu.
Vân Nguyệt nói: "Thực sự tìm không được dược liệu Năm trăm năm, nhiều nhất một gốc cây là hơn ba trăm năm tram năm, còn lại đều là khoảng trăm năm!"
"Có thể, đi ra ngoài trước đi, tôi lập tức bắt đầu luyện đan!"
Vân Nguyệt cũng không hề rời đi, mà là nghi hoặc hỏi: "Trình thần y, tôi đã chuẩn bị xong cho lò luyện đan và phòng luyện đan dành riêng cho ngài!"
"Không cần, Luyện Đan Sư chân chính, cho tới bây giờ đều không cần lò luyện đan.
”
Trình Kiêu khoát khoát tay, Vân Nguyệt đầy mặt kinh ngạc rời đi.
Lò luyện đan, chỉ là dùng để tăng giảm nhiệt độ thích hợp, chỉ cần điều khiển độ lửa thuần thục, là có thể thay thế lò luyện đan.
Về phần lửa, đối với người tu tiên mà nói, đây chẳng qua là một cách thức năng lượng biểu hiện.
Nhìn dược liệu kia, Trình Kiêu sâu sắc cảm thụ được linh khí địa cầu cằn cỗi.
Những dược liệu này không người sẽ để tâm nhiều ở tu tiên giới, thế nhưng ở địa cầu cũng đã rất hiếm thấy.
Vốn là Trình Kiêu muốn dược liệu năm trăm năm, như vậy luyện Trúc Cơ Đan, có thể trực tiếp khiến Lôi nữ vương khỏe lại.
Bây giờ những dược liệu này, tuy rằng cũng có thể trị hết Lôi nữ vương, nhưng còn cần Trình Kiêu dựa vào châm cứu, đồng thời sau đó còn phải tiếp tục điều trị mới triệt để trị hết.
.