Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 292 Bây giờ sợ, đã muộn rồi
Hoàng Thiên biết ngay Tiêu Hổ chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì từ trong ánh mắt của Tiêu Hổ, Hoàng Thiên sớm đã nhận ra trong lòng lão già này rất sợ hãi.
“Rất tốt, tốt nhất là ông nên nhanh chóng giúp tôi tìm được Phó Lập Thành, nếu không thì, tôi không dám chắc lúc nào sẽ thay đổi chủ ý đâu.”
Hoàng Thiên cảnh cáo Tiêu Hổ. Đây thật ra cũng không phải đang dọa Tiêu Hổ, nếu Hoàng Thiên mất kiên nhẫn, thực sự sẽ giết chết Tiêu Hổ.
Tiêu Hổ cũng hiểu rõ điều này, biết là Hoàng Thiên không dọa ông ta.
“Cậu Thiên yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ làm ngay!”
Trong nháy mắt Tiêu Hổ liền biến thành đứa con ngoan, gật đầu chắc nịch đồng ý, sau đó thì loay hoay hí hoáy chiếc đồng hồ đặc biệt ở cổ tay.
Hoàng Thiên không biết chiếc đồng hồ này có trò trống gì, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn chăm chằm Tiêu Hổ.
Cũng chỉ mất hơn một phút. Tiêu Hổ nói với Hoàng Thiên: “Được rồi cậu Thiên, tôi đã biết Phó Lập Thành ở chỗ nào rồi.”
Điều này khiến Hoàng Thiên rất bất ngờ, chiếc đồng hồ ở cổ tay Tiêu Hổ lợi hại vậy sao? Loay hoay hí hoáy một chút, liên xác định được vị trí của Phó Lập Thành?
Ngay cả Vũ Thanh cũng rất kinh ngạc, anh ta không dám tin Tiêu Hổ thật sự đã tìm được vị trí của Phó Lập Thành.
“Ông phải biết rõ rồi hãy nói, nếu dám giở trò lừa đảo, đừng trách tôi không khách sáo!”
Vũ Thanh trầm giọng cảnh cáo Tiêu Hổ.
Lúc này Tiêu Hổ không chỉ sợ Hoàng Thiên, cũng sợ cả Vũ Thanh, ông ta biết Vũ Thanh là người giết người không chớp mắt.
“Cậu yên tâm đi cậu Thanh, có cho tôi mười nghìn lá gan, tôi cũng không dám lừa cậu Thiên và cậu!”
Tiêu Hổ căng thẳng nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh không nói gì nữa, nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gật đầu với Vũ Thanh, ra hiệu với Vũ Thanh tạm thời cứ tin Tiêu Hổ.
Không tin cũng không còn cách nào khác, hiện nay không tìm được Phó Lập Thành, chỉ có thể tạm thời tin Tiêu Hổ.
“Nói đi. Phó Lập Thành đang ở đâu?”
Hoàng Thiên hỏi Tiêu Hổ.
Tiêu Hổ vội vàng trả lời: “Phó Lập Thành đang ở xã Tân Lãng, đồng hồ của tôi hiển thị ông ta đang ở đói”
Có lẽ là sợ Hoàng Thiên không tin, Tiêu Hổ còn đưa đồng hồ của ông ta cho Hoàng Thiên xem.
Hoàng Thiên nhìn đồng hồ của Tiêu Hổ, chiếc đồng hồ cũng thật sự đặc biệt, mặt trêи có một màn hình nhỏ, trêи màn hình hiển thị một chấm đỏ nhỏ đang nhấp nháy, vị trí chính là nơi có tên là xã Tân Lãng.
“Chấm đỏ nhỏ này là đại diện cho Phó Lập Thành sao?”
Hoàng Thiên hỏi Tiêu Hổ.
Tiểu Hổ gật đầu, nói: “Đúng vậy đúng vậy, đồng hồ này là loại chuyên dụng cho các thành viên của đội lính đánh thuê Thiên Hồ chúng tôi, mặc dù chúng tôi xuất ngũ đã nhiều năm, nhưng đồng hồ vẫn luôn ở bên người…”
Tiêu Hổ đang nói, chấm đỏ nhỏ trêи màn hình đột nhiên biến mất không thấy nữa.
“Chấm đỏ sao lại biến mất rồi?”
Hoàng Thiên sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Tiêu Hổ rồi hỏi.
Tiêu Hổ bị Hoàng Thiên làm cho khϊế͙p͙ sợ, thấy trêи mặt Hoàng Thiên xuất hiện vẻ nghỉ ngờ, ông ta vội vàng giải thích: “Cậu Thiên là như này. Tôi nghĩ là Phó Lập Thành đã biết tôi bị cậu bắt giữ trong tay, sợ cậu lợi dụng đồng hồ của tôi để xác định vị trí của ông ta, thế nên ông ta đã tắt đồng hồ đi.”
Mặc dù Hoàng Thiên không nói gì, nhưng đối với những lời nói này của Tiêu Hổ, thì anh vẫn tin.
Phó Lập Thành từng là thành viên của đội lính đánh thuê Thiên Hồ, cũng xem như là từng trải qua hàng trăm trận chiến đấu, có bản năng chống điều tra như này, hoàn toàn không lạ.
Nếu đã xác định được vị trí của Phó Lập Thành, đương nhiên Hoàng Thiên sẽ phải mau chóng hành động.
Ngoài ra Phó Lập Thành đã tắt đồng hồ đi rồi, nếu ông ta lại chạy trốn đến nơi khác, thì lại càng không tìm đượ!
c Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên không dám chậm trễ nữa. Lúc này liền nói với Vũ Thanh: “Sai người áp giải bọn Tiêu Hổ lên đường đi”
“Vâng!”
Vũ Thanh gật đầu trả lời, sau đó thì vây tay với bốn thành viên đội đặc chiến, ra hiệu cho họ áp giải nhóm người Tiêu Hổ đi!
Tiêu Hổ vừa thấy Hoàng Thiên ra lệnh như vậy. Trong lòng ông ta liền chán nản.
Phải làm thế nào mới được? Giày vò một hồi, vẫn bị đưa đến châu Phi làm cu li!
Trong lòng Tiêu Hổ đang rỉ máu, không cam lòng hét to với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, tôi không muốn đến châu Phi làm cu li…”
Hoàng Thiên nghe xong liền nhíu mày, nghĩ thầm Tiêu Hổ biết xem bói sao? Sao ông ta lại biết đến châu Phi làm cu li?
“Ha ha. Ông biết tôi đưa ông đến châu Phi làm gì sao?”
Hoàng Thiên cười lạnh lùng, hỏi Tiêu Hổ.
“Đúng vậy đúng vậy, cậu Thiên, người của cậu đã nói cho tôi rồi, chúng tôi đến châu Phi phải đào mỏ cả đời.”
Tiêu Hổ còn khóc nức nở, ông ta cho rằng ở châu Phi đào mỏ đào đến chết, thực sự không phải là cuộc sống của con người nữa.
“Cậu Thiên, cậu Thiên! Xin cậu rộng lòng từ bi, đừng đưa chúng tôi đến châu Phi.”
Tiêu Tử Phong đột nhiên khóc lóc rêи rỉ, quỳ trêи mặt đất khổ sở cầu xin Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn ra, tên Tiêu Tử Phong này, đã thật sự sợ hãi rồi!
Lương Thiên Vũ và Phan Hạo cũng không tốt hơn chỗ nào, hai tên nhãi này lại càng như chết ở trong lòng, đã quá quen với những tháng ngày ăn chơi xa hoa, sao có thể chịu đựng được cuộc sống khổ sở ở châu Phi?
Bọn họ vừa định cầu xin Hoàng Thiên, lúc này Hoàng Thiên liền lên tiếng: “Hừ, bây giờ biết sợ rồi? Đã muộn rồi! Khi các người hại tôi, đã từng có lòng nhân từ?”
“Cái này cái này…”
Tiêu Tử Phong bị lời nói của Hoàng Thiên phản bác không còn gì để nói, Hoàng Thiên nói không sai, họ đúng thật là đã từng muốn lấy mạng của Hoàng Thiên. Hoàn toàn chưa từng nghĩ đến sẽ cho Hoàng Thiên cơ hội.
“Anh Thiên, anh xem em là con gái, sao có thể chịu đựng được loại điều kiện ở châu Phi chứ! Hu hu hu…”
Lương Ngọc Lan khóc nước mắt như mưa. Ở trước mặt Hoàng Thiên giả bộ đáng thương.
Bây giờ Hoàng Thiên một chữ cũng không muốn nghe, ra hiệu cho bốn người đội đặc chiến nhanh chóng áp giải những người này đi.
Những tiếng kêu trời trách đất thỉnh thoảng vang lên, đều đang cầu xin Hoàng Thiên tha chết. Nhưng Hoàng Thiên cũng không hề bị lay động, anh biết bản thân không được yếu lòng lần nào nữa!
Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình, đám người thay đổi thất thường này, không đáng được thương xót.
Mãi đến khi những người này bị áp giải lên xe chở đi, tai của Hoàng Thiên cuối cùng mới yên tĩnh.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?”
Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
“Xuất phát.”
Hoàng Thiên nói xong, sải bước đi khỏi căn phòng trống này, ra bên ngoài rồi lên xe, đi thẳng đến xã Tân Lãng.
Vũ Thanh và bốn thành viên đội đặc chiến lái xe theo sau xe của Hoàng Thiên, đi suốt đêm đến xã Tân Lãng.
Cũng chỉ hơn hai mươi phút lái xe, đã tới được xã nhỏ không có tiếng tăm này.
Đúng tám giờ tối, trêи mấy con phố của xã nhỏ, vẫn khá là náo nhiệt.
Hoàng Thiên đến nơi này, cảm thấy có hơi đau đầu.
Mặc dù đồng hồ của Tiêu Hổ hiển thị Phó Lập Thành ở ngay xã nhỏ này, nhưng cả xã nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm được một người, đâu có dễ vậy?
“Cậu chủ, có hơi phiền phức, Phó Lập Thành tùy tiện trốn ở một chỗ, cũng đủ khó cho chúng ta tìm.”
Vũ Thanh xuống xe, đến bên cạnh xe của Hoàng Thiên nói.
“Đúng vậy, nhưng tối nay bắt buộc phải tìm ra Phó Lập Thành, nếu không thì đêm dài lắm mộng, Phó Lập Thành có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.”
Hoàng Thiên nói.
“Nhưng chỉ mấy người chúng ta, rất khó tìm được. Mặc khác cũng dễ bứt dây động rừng, nếu Phó Lập Thành phát hiện chúng ta lần theo đến đây, ông ta chắc chắn sẽ chạy trốn.
Vũ Thanh lo lắng nói.