Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 20 Ông đây đến rồi
Trương Lan Hương thấp giọng lẩm bẩm, sau đó cố ý cao giọng: “Trần Giang, em gái Ngọc An của con thật là, đúng nào cũng đưa cậu ta ra được, không sợ khiến người ta chán ghét sao.”
“Đúng vậy, con cảm thấy bất công thay cho em Ngọc An. Em ấy xinh đẹp như vậy, vậy sao lại cưới loại người này.” Trần Giang liếc nhìn Hoàng Thiên, cố ý nói.
“Được rồi, Lan Hương, Trần Giang, mọi người đều là người một nhà, sao lại phải so đo như vậy?”
Lúc này, ông nội của Lâm Ngọc An là Trương Công Điền nói.
“Ba, ba không biết Hoàng Thiên vô liêm sỉ đến mức nào đâu? Suốt ngày ăn bám Ngọc An. Giống như ma cà rồng, tưởng như thế là thôi, nhưng cậu ta còn lăng nhăng với một người phụ nữ tên là Đường Lương Hạnh, ba xem có ra thể thống gì không.”
Trương Lan Hương đầy phẫn nộ, tố cáo Hoàng Thiên.
“Đúng vậy ông ngoại. Lúc đầu, ông rất ủng hộ Hoàng Thiên vào nhà. Nhưng nhìn những việc cậu ta làm mà xem.”
Trần Giang thở dài và nói.
“Đứa nhỏ này sao có thể làm chuyện như vậy? Thật quá không biết xấu hổ.”
“Đúng vậy, có người vợ xinh đẹp và phẩm hạnh như Ngọc An mà vẫn chưa hài lòng sao?”
“Đúng là đồ trai bao. Ở nhà chưa đủ lại còn chạy ra ngoài.”
Các họ hàng chỉ trỏ vào mặt Hoàng Thiên, muốn đánh chết Hoàng Thiên.
Lâm Ngọc An nóng bừng cả mặt, cô cũng cảm thấy Hoàng Thiên có quan hệ mập mờ với Đường Tiểu Nhị, nếu không, Đường Lương Hạnh tại sao lại nể mặt anh mà trả lại hơn bốn trăm triệu?
Sắc mặt Trương Lan Phượng tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, Hoàng Thiên đã làm mất hết thể diện của bà ta rồi.
Trương Công Điền liếc nhìn Hoàng Thiên, nhưng ngay sau đó ông lắc đầu, không tin những gì Trương Lan Hương và Trần Giang nói.
“Đừng nói nhảm về những thứ không có thật. Hôm nay tôi rất vui. Đừng nói lung tung.”
Trương Công Điền nói.
Một khi ông nói chuyện, những người khác cũng không dám nói lung tung, uy quyền của ông vẫn còn.
“Lan Phượng, tại sao Huỳnh Mai không đến?”
Lúc này, bà của Lâm Ngọc An đã hỏi Trương Lan Phượng.
“Mẹ, Huỳnh Mai đi mua sắm với bạn trai, đứa nhỏ này, điện thoại đã tắt máy, không liên lạc được.”
Trương Lan Phượng lắc đầu, có chút khó chịu.
“Không sao, thú vui tuổi trẻ mà thôi.”
Bà Trương mỉm cười.
Lâm Ngọc An nghe vậy có chút lo lắng, bởi vì cô biết em gái Lâm Huỳnh Mai chưa bao giờ tắt máy, chưa kể buổi sáng, em gái cô còn hứa sẽ gấp rút về dự sinh nhật ông ngoại.
Khi cô gọi lại cho em gái, điện thoại vẫn tắt máy, và Lâm Ngọc An thậm chí còn lo lắng hơn.
“Ngọc An, chú nghe nói có cậu chủ nhà họ Hoàng giúp con xây sơn trang Cấm Tú, có thật không?”
Lúc này, Trương Định, chú của Lâm Ngọc An tiến đến, tò mò hỏi.
Trước khi Lâm Ngọc An có thể nói, Trương Lan Phượng trả lời một cách hào hứng: “Đúng, đúng vậy, cậu chủ Hoàng đã giúp chúng tôi xây sơn trang Cầm Viên, chúng tôi không cần tốn một xu.”
“Thật là! Rất nhiêu người đang nói chuyện này, em còn tưởng không phải sự thật! Chị hai, cậu chủ Hoàng sẽ không tự nhiên giúp chứ?”
Trương Định với vẻ mặt hứng thú hỏi, dù sao thì nhà họ Hoàng ở Hà Nội quá mạnh, thực lực đến mức ai cũng có thể ngước nhìn, quan hệ hợp tác với một đại gia như vậy thật là vinh hạnh.
Trương Lan Phượng cong môi tự hào nói với Trương Định: “Ha ha, cậu không thể tưởng tượng nổi đâu, cậu chủ Hoàng sẽ giúp chúng tôi xây dựng sơn trang Cầm Viên miễn phí!”
“Trời ạ, sao có thể như vậy!
“Thật tuyệt vời. Cậu chủ Hoàng thật là tốt.”
“Tôi nghĩ rằng cậu chủ Hoàng có tình ý thầm kín với Ngọc An, nếu không thì làm sao có thể làm được chuyện này?”
Mọi người đều ngạc nhiên, bàn tán sôi nổi.
Trương Lan Phượng chưa từng có cảm giác vinh quang như vậy.
“Chị Ngọc An, chị có thực sự biết cậu chủ Hoàng không? Chị có thể giúp em một việc, nhờ cậu chủ Hoàng giúp em vào Công ty Quốc tế Toàn Cầu không, em muốn làm việc ở đó.” Trương Vĩ, con trai Trương Định cười nói với Lâm Ngọc An.
Hoàng Thiên ở một góc thật sự say rồi, một đám người đang bàn tán về nhà họ Hoàng ở Hà Nội, nhưng họ không biết rằng cậu chủ nhà họ Hoàng lại ở ngay bên cạnh họ, nhưng lại bị bỏ lại ở một góc.
Lâm Ngọc An nhìn Trương Vĩ, cô thực sự không biết phải trả lời như thế nào với người em họ này.
“Em họ, chị không quen biết cậu chủ Hoàng.”
Lâm Ngọc An nhẹ nhàng thở dài.
Trương Vĩ sững sờ khi nghe những lời đó, nhưng sau đó cậu ta mỉm cười: “Chị Ngọc An, chị thật là buồn cười, ai có thể tin được chị?”
“Chị thật sự không quen anh ta, cũng chưa từng gặp mặt.” Lâm Ngọc An giải thích rất nghiêm túc.
Nghe thấy Lâm Ngọc An nói câu này, mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái.
“Kỳ lạ thật, chẳng phải cậu chủ Hoàng quá thần bí rồi sao?”
Trương Định lắc đầu thở dài, sau đó nhìn Lâm Ngọc An: “Ngọc An, nếu gặp được cậu chủ Hoàng, nhất định con phải giúp đỡ em trai mình. Em trai con vừa tốt nghiệp đại học đang tìm việc. Thằng bé không thích công ty khác, chỉ muốn vào Tập đoàn quốc tế toàn cầu.
“Được rồi chú, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Lâm Ngọc An gật đầu và tạm thời đồng ý.
Trương Lan Phượng cảm thấy rất tự hào khi thấy những người thân cuối cùng đã nhờ bà ta giúp đỡ.
Kể từ sau cái chết của cha Lâm Ngọc An, mối quan hệ gia đình của bà ta sa sút, người thân cũng không còn liên lạc nhiều với gia đình khiến bà ta rất xấu hổ.
Bây giờ cậu chủ Hoàng cuối cùng cũng xuất hiện, Trương Lan Phượng vô cùng cảm kϊƈɦ.
“Cháu đừng lo, cậu chủ Hoàng sớm muộn gì cũng sẽ gặp Ngọc An. Ngay cả Công ty Quốc tế Toàn Cầu cũng thuộc sở hữu của gia đình cậu ấy. Sắp xếp Trương Vĩ vào làm việc chẳng phải dễ như ăn kẹo hay sao?” Trương Lan Phượng tự hào nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần cậu chủ Hoàng nói một câu, con trai em trở thành quản lý cũng không thành vấn đề.”
Trương Định nhanh chóng khen ngợi Trương Lan Phượng.
Lâm Ngọc An cau mày, cô biết rõ nhất là cô còn không biết cậu chủ Hoàng, tại sao mẹ cô lại đồng ý chuyện này trước?
“Chú à, nói chuyện này còn quá sớm, chưa kể cháu và cậu chủ Hoàng không phải là họ hàng. Việc người ta giúp xây trang viên Cầm Viên đã là một ân huệ lớn rồi. Cháu không biết phải đền đáp bằng cách nào.”
Lâm Ngọc An thở dài.
Trương Định nghe vậy bật cười, nói: “Cái gì mà không được, chắc chắn cậu chủ Hoàng thích con. Ngoài lý do này ra, chú không nghĩ tới khả năng thứ hai, ha ha Trương Lan Phượng nghe vậy càng thêm kϊƈɦ động, dựa sát vào Lâm Ngọc An: “Đúng vậy, Ngọc An, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội này, gả cho một gia đình giàu có, chúng †a đều được thơm lây!”
Vừa nói, bà ta vừa nhìn về phía Hoàng Thiên ở trong góc: “Ha ha, ước gì có người tự hiểu bản thân, không làm chậm trễ tuổi trẻ của Ngọc An thì tốt biết mấy!
Lời này đủ gây kϊƈɦ động, Hoàng Thiên gần như không nhịn được “Bác cả, bác chưa nghe thấy câu dù thế nào cũng không được phá duyên sao? Là bề trêи, bác không thấy nói thế quá đáng sao?”
Hoàng Thiên bước tới chất vấn Trương Lan Hương.
“Ủa, cậu vẫn còn không phục sao? Cậu không soi gương xem mình có tài cán gì. So với cậu chủ nhà họ Hoàng, cậu thậm chí còn không thể so được một ngón chân, đúng không?”
Hoàng Thiên nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Bác còn chưa nhìn thấy cậu chủ Hoàng, làm sao biết tôi kém anh ta?”
“Còn cần nhìn nữa không? Một cậu chủ giàu có như cậu chủ Hoàng chắc chắn sẽ rất đẹp trai tuấn tú. Cậu nhìn lại bộ dạng rách rưới nghèo khổ của cậu đi, ha ha.”
Trương Lan Hương chế giễu Hoàng Thiên với giọng điệu sắc bén.
“Nếu tôi nói. Tôi là cậu chủ nhà họ Hoàng, các người còn thấy tôi nghèo hèn nữa không?”
Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Hương.
“Ha ha hai”
“Ôi cười đau bụng quá, tôi phải đi vệ sinh đây.
“Tôi nói này Hoàng Thiên, cậu nghĩ cậu là cậu chủ nhà họ Hoàng sao? Tôi nghĩ cậu xách giày cho cậu chủ nhà họ Hoàng cũng không xứng.”
“Tôi thấy bịa chuyện cũng hợp lý phết đấy. Hoàng Thiên cũng là họ Hoàng, chỉ là danh hiệu cậu chủ này là tự phong.”
Những người trẻ cùng thế hệ với Lâm Ngọc An cười lớn nhìn Hoàng Thiên chế giễu, cười sung sướиɠ.
Hoàng Thiên bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn thấy bộ dạng xấu xí của những người này, thầm nghĩ đây cũng là chuyện tốt, có thể nhìn rõ lòng dạ con người.
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Đúng lúc này, ông Trương Công Điền nói lớn.
Khi ông ấy nói điều này, tất cả những người trẻ tuổi không dám nói gì, nhưng trêи mặt họ vẫn mang một vẻ khinh bỉ.
Trương Công Điền đến gần Hoàng Thiên, võ vãi Hoàng Thiên, an ủi: “Hoàng Thiên, đừng lo lắng, sau này làm việc chăm chỉ, là đàn ông chẳng lẽ không ngẩng được đầu?”
Những lời này của Hoàng Thiên nghe xong liền ấm lòng, nhìn Trương Công Điền nói: “Ông ngoại đừng lo lắng. Con nhất định sẽ cho Ngọc An hạnh phúc.”
“Được, ông tin con!”
Trương Công Điền hài lòng gật đầu.
Trần Giang vừa nghe vừa cười, xoay eo bước tới nói: “Ông ngoại, ông thật là tốt, ông lại tin vào lời nói suông của anh ta sao? Ăn bám chị Ngọc An mà còn khiến chị Ngọc An hạnh phúc?”
“Đừng nói nữa, ai mà chẳng có lúc khó khăn.” Trương Công Điền nghiêm túc nhìn Trần Giang.
“Phi.”Trần Giang vẻ mặt khinh thường và nói: “Cứ nói việc trước đó đi, cháu trai của ông muốn làm việc ở Tập đoàn quốc tế toàn cầu. Chuyện này chỉ cần cậu chủ Hoàng nói một câu là được. Làm phó tổng giám đốc cũng không thành vấn đề! Hoàng Thiên có thể làm được không? Cậu ta thì có ích gì? “
“Chúng ta thậm chí còn chưa nhìn thấy cậu chủ Hoàng, vậy chúng ta mong đợi điều gì từ những người khác đây? Nhân tiện, Trần Giang, không phải đối tác của cháu là Đặng Nam ở Công ty Quốc tế Toàn Cầu sao? Anh ấy vẫn là quản lý cấp cao. Hãy để Đặng Nam giúp Trương Vĩ.”
Trương Công Điền nói với Trần Giang.
Sau đó Trần Giang mới phát hiện ra rằng bạn trai Đặng Nam của cô hôm nay thần thái bất thường, trốn trong góc như một người câm.
“Đặng Nam, anh có nghe thấy ông nội nói gì không? Đưa Trương Vĩ vào Tập đoàn quốc tế toàn cầu.” Trần Giang ra hiệu cho Đặng Nam.
Đặng Nam liếc nhìn Hoàng Thiên, vẫn còn hoảng sợ.
Người khác xem thường Hoàng Thiên, nhưng Đặng Nam lại không dám, bởi vì anh †a biết Hoàng Thiên có quan hệ mật thiết với ông Tư Long!
“Để anh thử xem. Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu rất khó vào. Làm một nhân viên bình thường thì may ra có hy vọng?” Đặng Nam lấy điện thoại di động của mình ra và gọi cho Chủ tịch Lương Mạnh Bắc.
Nhưng ngay sau đó, Đặng Nam bực bội cúp điện thoại, Lương Mạnh Bắc hoàn toàn không nể mặt anh ta mà lập tức cúp máy.
Trương Định rất lo lắng, con trai Trương Vĩ lại càng tức giận và im lặng đứng đó.
Trương Công Điền thở dài, thật ra, ông già này làm sao có thể không yêu cháu trai mình? Đối với việc làm của Trương Vĩ, ông rất rất không hài lòng.
Hoàng Thiên thấy Trương Công Điền như vậy thì trong tâm cảm thấy hơi có lỗi.
Dù sao thì ông ấy cũng đối xử tốt với anh như vậy.
“Ông ơi, đừng lo, cháu sẽ thử xem.
Trương Vĩ sẽ là quản lý của Tập đoàn quốc tế toàn cầu. Chắc không sao đâu.” Hoàng Thiên bình tĩnh nhìn Trương Công Điền, rồi lấy điện thoại di động ra.
“Ủa, tôi không nghe nhầm đúng không?
Ha ha ha?”
Nhìn Hoàng Thiên, Trần Giang cười đến mức lồng ngực trùng xuống.
Với tràng cười của cô ta, một số người trẻ tuổi đều phá lên cười, họ nhanh chóng vây quanh Hoàng Thiên, muốn xem Hoàng Thiên mất mặt thế nào.