Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 346 Anh sẽ giúp tôi chứ?
Triệu Hùng nhìn thấy người quen là Vân Nhã, với tính cách của Vân Nhã, khi gặp anh lúc nào cũng sẽ chủ động chào hỏi. Người phụ nữ này hôm nay lại vô cùng khác lạ, rõ ràng nhìn thấy anh nhưng lại giả bộ không quen biết.
Lý Diệu Linh muốn đi theo, nhưng xung quanh cô có quá nhiều người, còn có một số anh trai trẻ đẹp. Trong một lát, cô ấy đột nhiên rất được yêu thích, trở thành mục tiêu của những kẻ giàu có, trẻ tuổi và nổi tiếng.
“Vân Nhã!” Triệu Hùng hét lên với Vân Nhã sau khi đuổi gần cô ta.
Vân Nhã nghe thấy tiếng gọi của Triệu Hùng, cô ta không dừng lại mà còn bước nhanh hơn.
Triệu Hùng tiến lên nắm lấy cánh tay Vân Nhã: “cô Vân Nhã, em rõ ràng đã nhìn thấy anh, tại sao lại cố tình làm lơ thế?”
Vân Nhã quay người lại, đôi mắt xinh đẹp rơi vào trên người Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Triệu Hùng, không phải anh đã yêu cầu em giữ khoảng cách với anh sao? Để không phá hủy cuộc hôn nhân hạnh phúc giữa anh và vợ đấy.”
Lúc này Triệu Hùng mới biết Vân Nhã đang tức giận với anh.
“Anh chỉ là yêu cầu em giữ khoảng cách, không phải muốn em làm như không quên biết. Cho dù chúng ta không thể thành đôi, ít nhất cũng có thể làm bạn mà.”
“Em không muốn làm bạn với anh. Anh mau buông ra, nếu không em sẽ gọi người.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vân Nhã, Triệu Hùng dần dần buông tay ra.
Ánh mắt Vân Nhã hiện lên vẻ thất vọng, cô ta nói: “Kêu anh buông tay anh liền làm theo! Anh đúng là đồ ngốc không hiểu phong tình! Em không thể nghĩ ra Lý Thanh Tịnh đã sống với anh như thế nào. Đến đây, em có vài lời muốn nói với anh.”
Triệu Hùng rời đi cùng Vân Nhã.
Nhìn thấy Triệu Hùng và Vân Nhã cùng nhau rời đi, Thẩm Nhã Lan và Dư Tuấn Kiệt mỉm cười. Chỉ có hai người họ biết Vân Nhã vẫn luôn nhớ mãi không quên Triệu Hùng. Hai người đó cùng nhau rời đi chắc chắn là có cái gì đó mờ ám.
Triệu Hùng vốn tưởng rằng Vân Nhã thật sự có chuyện muốn nói, không nghĩ đến lại đi theo cô ta vào biệt thự.
Vân Nhã trực tiếp khóa cửa biệt thự, khóe miệng nở nụ cười xảo quyệt, vươn tay câu lấy cổ Triệu Hùng nói: “Anh bạn nhỏ, từ trước đến nay chưa có ai dám bỏ qua Vân Nhã này, em bị anh thoải mái từ chối như thế, mặt mũi biết giấu vào đâu đây!”
Triệu Hùng chưa kịp lên tiếng, đôi môi mềm mại và ấm áp của Vân Nhã đã chặn miệng anh.
Một lúc lâu sau, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Nhìn thấy khóe miệng Triệu Hùng dính đầy son môi của mình, Vân Nhã lấy khăn ướt trong túi ra cẩn thận lau cho Triệu Hùng.
“Hiện tại còn muốn em rời đi không?” Vân Nhã cười híp mắt, hơi thở như hương hoa lan hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng thở dài bất lực: “Em đúng là một tiểu hồ ly quyến rũ mê người.”
“Cho nên, anh phải hết sức cẩn thận. Tiểu hồ ly sẽ mê muội anh đấy!”
“Em vợ của anh ở đây, đừng để cô ấy phát hiện chúng ta!”
“Lý Diệu Linh đó! Em có thấy cô ta tới đây rồi. Anh đi ra ngoài trước đi, lát nữa em sẽ tìm anh sau.” Vân Nhã nói xong liền điên cuồng hôn Triệu Hùng trước khi để Triệu Hùng rời đi.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Triệu Hùng cầm điện thoại di động lên, kiểm tra thấy bản thân không có sơ hở gì liền chậm rãi đi về phía em vợ Lý Diệu Linh.
Vốn dĩ anh muốn đoạn tuyệt với Vân Nhã nhưng hiện tại xem ra là không thể. Chuyện này chỉ còn nước thuận theo tự nhiên.
Triệu Hùng chạm mặt Thẩm Nhã Lan và Dư Tuấn Kiệt vừa lúc đi ra, Thẩm Nhã Lan ngăn Triệu Hùng lại cười trêu: “Anh Triệu, thế nào, anh có vui vẻ không?”
Triệu Hùng lúng túng cười: “Hai người muốn nói cái gì?”
Thẩm Nhã Lan cười nói: “Chìa khóa biệt thự là em đưa cho chị Nhã.”
Triệu Hùng đi tới chỗ Thẩm Nhã Lan, vỗ vỗ vai anh ta, nói nhỏ: “Thì ra thằng nhóc cậu là đồng phạm!”
“Hì hì! Chị Nhã là chị cả của em. Đương nhiên là em sẽ nghe lời chị ấy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Triệu Hùng cười cười không nói gì, đi về phía em vợ và con gái.
Bên cạnh cô em vợ Lý Diệu Linh có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng.
Triệu Hùng nhìn kỹ thấy người phụ nữ đang cúi xuống nói chuyện với con gái mình, anh phát hiện ra đó là Bạch Hồng Liên, giám đốc mới nhậm chức của “Tập đoàn Thiên Vương”.
Thấy vậy, Triệu Hùng vội vàng bước tới, đẩy Bạch Hồng Liên sang một bên rồi kéo con gái Dao Châu vào lòng.
Bạch Hồng Liên “ai u!” một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lý Diệu Linh nhìn Triệu Hùng với vẻ mặt khó tin: “Anh rể, anh làm gì thế?”
Triệu Hùng không để ý Lý Diệu Linh, anh lạnh lùng nói với Bạch Hồng Liên: “Tránh xa con gái tôi ra! Nếu tôi phát hiện ra cô đánh chủ ý lên con gái tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô!”
“Bố ơi, dì này rất tốt. Dì ấy đang chơi với con.” Dao Châu bào chữa thay Bạch Hồng Liên.
“Đúng thế, anh rể! Cô Bạch còn mang cho Dao Châu rất nhiều đồ ăn ngon.”
Bạch Hồng Liên đứng dậy, sửa sang lại quần áo, cười nói: “Không có gì! Xem ra anh Triệu Hùng vẫn có thành kiến với tôi, vậy tôi đi trước. Dao Châu, đợi khi nào có thời gian thì dì đến chơi với con nhé.” Nói xong liền duyên dáng rời đi.
Sau khi Bạch Hồng Liên rời đi, Triệu Hùng hỏi Lý Diệu Linh đã có chuyện gì đã xảy ra với Bạch Hồng Liên.
Lý Diệu Linh nói với Triệu Hùng là Bạch Hồng Liên này không có ác ý với họ. Cô ấy cũng đã tặng cho Dao Châu rất nhiều thức ăn ngon.
“Cô ta không nói gì nữa sao?” Triệu Hùng hỏi.
Lý Diệu Linh lắc đầu: “Không có!”
Trong ấn tượng của Triệu Hùng “Tập đoàn Thiên Vương” là đối thủ của anh. Những người của tập đoàn Thiên Vương tất nhiên bị anh gắn cho cái mác nhân vật phản diện.
Bạch Hồng Liên còn trẻ tuổi mà đã trở thành giám đốc tập đoàn Thiên Vương, chắc chắn cô ta là người có thủ đoạn phi thường.
Triệu Hùng lo lắng rằng Bạch Hồng Liên sẽ làm hại con gái mình nên anh mới đưa tay đẩy cô ta ra.
Triệu Hùng vô cùng nghiêm túc dặn dò em vợ Lý Diệu Linh: “Nhà họ Đào là bị trúng bẫy của Tập đoàn Thiên Vương, sau này ít liên lạc với họ thôi!”
“Biết, anh rể!”
Triệu Hùng làm quen với rấ nhiều người trong bữa tiệc, một số con em nhà giàu cũng đến nịnh nọt anh, muốn anh nói vài câu hay trước mặt Thẩm Nhã Lan, để bọn họ có thể gia nhập vào vòng tròn quan hệ của Thẩm Nhã Lan.
Triệu Hùng chọn một số con em nhà giàu có tiềm năng rồi trò chuyện với họ thêm vài câu. Điều này đã làm dấy lên sự ghen tị của những người khác. Mà bởi vì Lý Diệu Linh là em vợ của Triệu Hùng nên cô ấy đi theo cũng dính không ít ánh sáng. Không ít cậu chủ nhà giàu chủ động để lại thông tin liên lạc cho Lý Diệu Linh khiến cô ấy vô cùng vui vẻ.
Hơn tám giờ tối, Triệu Hùng sợ đứa nhỏ nghỉ ngơi quá muộn sẽ trì hoãn việc đi nhà trẻ ngày mai, liền chào tạm biệt Thẩm Nhã Lan và Dư Tuấn Kiệt rồi rời đi. May mắn thay, Vân Nhã cũng không xuất hiện, điều này khiến trong lòng Triệu Hùng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Triệu Hùng chở Lý Diệu Linh và con gái về nhà. Anh chuẩn bị đi đón Lý Thanh Tịnh tan tiệc thì đúng lúc này, cố vấn quản lý tài sản tư nhân, Từ Tử Hạm đột nhiên gọi đến.
“Anh Triệu Hùng, Kỳ Minh Thành đang chặn tôi ở nhà. Anh ta hiện đang đập phá cửa nhà tôi khiến tôi sợ muốn chết. Hiện tại anh đến giúp tôi một tay được không?” Giọng Từ Tử Hạm vô cùng run rẩy, cho thấy cô ấy thực sự bị hoảng sợ.
Sau khi nghe xong, Triệu Hùng khẽ nhíu mày nói với Từ Tử Hạm: “Gửi cho tôi địa chỉ nhà của cô, tôi sẽ đến ngay!”
Lý Diệu Linh muốn đi theo, nhưng xung quanh cô có quá nhiều người, còn có một số anh trai trẻ đẹp. Trong một lát, cô ấy đột nhiên rất được yêu thích, trở thành mục tiêu của những kẻ giàu có, trẻ tuổi và nổi tiếng.
“Vân Nhã!” Triệu Hùng hét lên với Vân Nhã sau khi đuổi gần cô ta.
Vân Nhã nghe thấy tiếng gọi của Triệu Hùng, cô ta không dừng lại mà còn bước nhanh hơn.
Triệu Hùng tiến lên nắm lấy cánh tay Vân Nhã: “cô Vân Nhã, em rõ ràng đã nhìn thấy anh, tại sao lại cố tình làm lơ thế?”
Vân Nhã quay người lại, đôi mắt xinh đẹp rơi vào trên người Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Triệu Hùng, không phải anh đã yêu cầu em giữ khoảng cách với anh sao? Để không phá hủy cuộc hôn nhân hạnh phúc giữa anh và vợ đấy.”
Lúc này Triệu Hùng mới biết Vân Nhã đang tức giận với anh.
“Anh chỉ là yêu cầu em giữ khoảng cách, không phải muốn em làm như không quên biết. Cho dù chúng ta không thể thành đôi, ít nhất cũng có thể làm bạn mà.”
“Em không muốn làm bạn với anh. Anh mau buông ra, nếu không em sẽ gọi người.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vân Nhã, Triệu Hùng dần dần buông tay ra.
Ánh mắt Vân Nhã hiện lên vẻ thất vọng, cô ta nói: “Kêu anh buông tay anh liền làm theo! Anh đúng là đồ ngốc không hiểu phong tình! Em không thể nghĩ ra Lý Thanh Tịnh đã sống với anh như thế nào. Đến đây, em có vài lời muốn nói với anh.”
Triệu Hùng rời đi cùng Vân Nhã.
Nhìn thấy Triệu Hùng và Vân Nhã cùng nhau rời đi, Thẩm Nhã Lan và Dư Tuấn Kiệt mỉm cười. Chỉ có hai người họ biết Vân Nhã vẫn luôn nhớ mãi không quên Triệu Hùng. Hai người đó cùng nhau rời đi chắc chắn là có cái gì đó mờ ám.
Triệu Hùng vốn tưởng rằng Vân Nhã thật sự có chuyện muốn nói, không nghĩ đến lại đi theo cô ta vào biệt thự.
Vân Nhã trực tiếp khóa cửa biệt thự, khóe miệng nở nụ cười xảo quyệt, vươn tay câu lấy cổ Triệu Hùng nói: “Anh bạn nhỏ, từ trước đến nay chưa có ai dám bỏ qua Vân Nhã này, em bị anh thoải mái từ chối như thế, mặt mũi biết giấu vào đâu đây!”
Triệu Hùng chưa kịp lên tiếng, đôi môi mềm mại và ấm áp của Vân Nhã đã chặn miệng anh.
Một lúc lâu sau, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Nhìn thấy khóe miệng Triệu Hùng dính đầy son môi của mình, Vân Nhã lấy khăn ướt trong túi ra cẩn thận lau cho Triệu Hùng.
“Hiện tại còn muốn em rời đi không?” Vân Nhã cười híp mắt, hơi thở như hương hoa lan hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng thở dài bất lực: “Em đúng là một tiểu hồ ly quyến rũ mê người.”
“Cho nên, anh phải hết sức cẩn thận. Tiểu hồ ly sẽ mê muội anh đấy!”
“Em vợ của anh ở đây, đừng để cô ấy phát hiện chúng ta!”
“Lý Diệu Linh đó! Em có thấy cô ta tới đây rồi. Anh đi ra ngoài trước đi, lát nữa em sẽ tìm anh sau.” Vân Nhã nói xong liền điên cuồng hôn Triệu Hùng trước khi để Triệu Hùng rời đi.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Triệu Hùng cầm điện thoại di động lên, kiểm tra thấy bản thân không có sơ hở gì liền chậm rãi đi về phía em vợ Lý Diệu Linh.
Vốn dĩ anh muốn đoạn tuyệt với Vân Nhã nhưng hiện tại xem ra là không thể. Chuyện này chỉ còn nước thuận theo tự nhiên.
Triệu Hùng chạm mặt Thẩm Nhã Lan và Dư Tuấn Kiệt vừa lúc đi ra, Thẩm Nhã Lan ngăn Triệu Hùng lại cười trêu: “Anh Triệu, thế nào, anh có vui vẻ không?”
Triệu Hùng lúng túng cười: “Hai người muốn nói cái gì?”
Thẩm Nhã Lan cười nói: “Chìa khóa biệt thự là em đưa cho chị Nhã.”
Triệu Hùng đi tới chỗ Thẩm Nhã Lan, vỗ vỗ vai anh ta, nói nhỏ: “Thì ra thằng nhóc cậu là đồng phạm!”
“Hì hì! Chị Nhã là chị cả của em. Đương nhiên là em sẽ nghe lời chị ấy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Triệu Hùng cười cười không nói gì, đi về phía em vợ và con gái.
Bên cạnh cô em vợ Lý Diệu Linh có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng.
Triệu Hùng nhìn kỹ thấy người phụ nữ đang cúi xuống nói chuyện với con gái mình, anh phát hiện ra đó là Bạch Hồng Liên, giám đốc mới nhậm chức của “Tập đoàn Thiên Vương”.
Thấy vậy, Triệu Hùng vội vàng bước tới, đẩy Bạch Hồng Liên sang một bên rồi kéo con gái Dao Châu vào lòng.
Bạch Hồng Liên “ai u!” một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lý Diệu Linh nhìn Triệu Hùng với vẻ mặt khó tin: “Anh rể, anh làm gì thế?”
Triệu Hùng không để ý Lý Diệu Linh, anh lạnh lùng nói với Bạch Hồng Liên: “Tránh xa con gái tôi ra! Nếu tôi phát hiện ra cô đánh chủ ý lên con gái tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô!”
“Bố ơi, dì này rất tốt. Dì ấy đang chơi với con.” Dao Châu bào chữa thay Bạch Hồng Liên.
“Đúng thế, anh rể! Cô Bạch còn mang cho Dao Châu rất nhiều đồ ăn ngon.”
Bạch Hồng Liên đứng dậy, sửa sang lại quần áo, cười nói: “Không có gì! Xem ra anh Triệu Hùng vẫn có thành kiến với tôi, vậy tôi đi trước. Dao Châu, đợi khi nào có thời gian thì dì đến chơi với con nhé.” Nói xong liền duyên dáng rời đi.
Sau khi Bạch Hồng Liên rời đi, Triệu Hùng hỏi Lý Diệu Linh đã có chuyện gì đã xảy ra với Bạch Hồng Liên.
Lý Diệu Linh nói với Triệu Hùng là Bạch Hồng Liên này không có ác ý với họ. Cô ấy cũng đã tặng cho Dao Châu rất nhiều thức ăn ngon.
“Cô ta không nói gì nữa sao?” Triệu Hùng hỏi.
Lý Diệu Linh lắc đầu: “Không có!”
Trong ấn tượng của Triệu Hùng “Tập đoàn Thiên Vương” là đối thủ của anh. Những người của tập đoàn Thiên Vương tất nhiên bị anh gắn cho cái mác nhân vật phản diện.
Bạch Hồng Liên còn trẻ tuổi mà đã trở thành giám đốc tập đoàn Thiên Vương, chắc chắn cô ta là người có thủ đoạn phi thường.
Triệu Hùng lo lắng rằng Bạch Hồng Liên sẽ làm hại con gái mình nên anh mới đưa tay đẩy cô ta ra.
Triệu Hùng vô cùng nghiêm túc dặn dò em vợ Lý Diệu Linh: “Nhà họ Đào là bị trúng bẫy của Tập đoàn Thiên Vương, sau này ít liên lạc với họ thôi!”
“Biết, anh rể!”
Triệu Hùng làm quen với rấ nhiều người trong bữa tiệc, một số con em nhà giàu cũng đến nịnh nọt anh, muốn anh nói vài câu hay trước mặt Thẩm Nhã Lan, để bọn họ có thể gia nhập vào vòng tròn quan hệ của Thẩm Nhã Lan.
Triệu Hùng chọn một số con em nhà giàu có tiềm năng rồi trò chuyện với họ thêm vài câu. Điều này đã làm dấy lên sự ghen tị của những người khác. Mà bởi vì Lý Diệu Linh là em vợ của Triệu Hùng nên cô ấy đi theo cũng dính không ít ánh sáng. Không ít cậu chủ nhà giàu chủ động để lại thông tin liên lạc cho Lý Diệu Linh khiến cô ấy vô cùng vui vẻ.
Hơn tám giờ tối, Triệu Hùng sợ đứa nhỏ nghỉ ngơi quá muộn sẽ trì hoãn việc đi nhà trẻ ngày mai, liền chào tạm biệt Thẩm Nhã Lan và Dư Tuấn Kiệt rồi rời đi. May mắn thay, Vân Nhã cũng không xuất hiện, điều này khiến trong lòng Triệu Hùng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Triệu Hùng chở Lý Diệu Linh và con gái về nhà. Anh chuẩn bị đi đón Lý Thanh Tịnh tan tiệc thì đúng lúc này, cố vấn quản lý tài sản tư nhân, Từ Tử Hạm đột nhiên gọi đến.
“Anh Triệu Hùng, Kỳ Minh Thành đang chặn tôi ở nhà. Anh ta hiện đang đập phá cửa nhà tôi khiến tôi sợ muốn chết. Hiện tại anh đến giúp tôi một tay được không?” Giọng Từ Tử Hạm vô cùng run rẩy, cho thấy cô ấy thực sự bị hoảng sợ.
Sau khi nghe xong, Triệu Hùng khẽ nhíu mày nói với Từ Tử Hạm: “Gửi cho tôi địa chỉ nhà của cô, tôi sẽ đến ngay!”
Tác giả :
PGUP