Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 342 Cô nhóc đã trưởng thành rồi
Khi Triệu Hùng lái xe đến trước cổng trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng, liền nhìn thấy Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đứng ở bên đường vẫy tay chào anh.
Sau khi Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân lên xe, mùi nước hoa xông thẳng vào mũi.
Triệu Hùng chăm chú nhìn vào cô em vợ Lý Diệu Linh, nhìn thấy cô ấy trang điểm rất kỹ càng, vốn dĩ cô ấy đã trông cực kỳ dễ thương rồi, nhưng khi trang điểm như thế này lại càng thêm phần xinh đẹp quyến rũ.
Không thể không nói rằng cô nhóc Lý Diệu Linh này đã thực sự trưởng thành rồi.
Triệu Hùng còn nhớ rằng vài năm trước khi anh kết hôn với vợ là Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh chỉ là một cô bé mới vào trung học cơ sở.
Quả thực là con gái khi tới mười tám tuổi sẽ có sự thay đổi vô cùng lớn, trở nên càng ngày xinh đẹp hơn! Ngay cả Triệu Hùng cũng không thể không liếc nhìn Lý Diệu Linh thêm vài cái.
“Lý Diệu Linh, em khiến cho xe ô tô của anh bây giờ nồng nặc mùi nước hoa rồi đây. Nếu chị em mà phát hiện ra, em phải đích thân giải thích rõ ràng với cô ấy đấy?"
“Anh rể đừng lo lắng, bên phía chị gái cứ giao cho em. Tuyệt đối sẽ không để cho chị ấy làm khó dễ anh đâu.”
Đỗ Mỹ Ngân cũng bắt chước theo Lý Diệu Linh gọi Triệu Hùng là “anh rể” và hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, bữa tiệc tối nay, có ai đến thế ạ?”
“Anh cũng không biết, đến đó hai người cứ đi theo anh. Khi đi thì phải nhớ giữ phép tắc, ngàn vạn lần không được gây chuyện đó."
“Biết rồi ạ!”
Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân đồng thanh đáp lại.
Chỉ cần có thể cho bọn họ tham gia bữa tiệc, Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân nhất định sẽ vâng lời của Triệu Hùng răm rắp.
Trước khi đến bữa tiệc, Triệu Hùng đã gọi điện cho Thẩm Nhã Lan, và nói với anh ấy rằng anh sẽ đưa hai người bạn cùng đến đó.
Ngay lập tức Thẩm Nhã Lan tỏ ý hoan nghênh, anh ấy cũng muốn xem xem, bạn của Triệu Hùng rốt cuộc là ai? Sẽ kết giao với người như thế nào?
Trong khi Triệu Hùng đang lái xe, Dao Châu nói với Lý Diệu Linh: “Dì à, hôm nay dì ăn mặc thật là xinh đẹp đó ạ!”
“Dao Châu à, cái miệng nhỏ này của con ngọt thật đấy.” Lý Diệu Linh vươn tay ôm lấy Dao Châu.
Đỗ Mỹ Ngân ở kế bên ngạc nhiên hỏi: “Diệu Linh, đây có phải là con của chị cậu không?"
“Ừ! Con bé tên là Dao Châu. Dao Châu, mau chào chị đi.”
“Chào chị ạ.” Dao Châu thỏ thẻ nũng nịu, giọng điệu ngọt ngào hỏi.
“姐姐好。”小叶子奶生奶气,声音甜甜地问道。
Đỗ Mỹ Ngân liếc nhìn Lý Diệu Linh một cái, rồi nói: “Diệu Linh, cậu rõ ràng là lợi dụng tôi rồi đấy. Dao Châu con người ta gọi cậu là dì, cậu lại bảo con bé gọi tôi là chị. Vậy không phải là cậu muốn tôi cũng phải gọi cậu là dì à?"
“Hi hi! Nếu cậu đồng ý thì tôi cũng không ngại đâu.”
Có cặp đôi hài hước như Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân đi theo trên con đường đến bữa tiệc của nhà họ Thẩm, nên tất cả mọi người đều không hề cảm thấy nhàm chán.
Khi Triệu Hùng lái xe đến nhà họ Thẩm, anh nhìn thấy từng hàng từng hàng không dưới ba mươi chiếc ô tô hạng sang đậu ngoài cửa biệt thự tư nhân của nhà họ Thẩm.
Sau khi Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân xuống xe, hai người họ trố mắt nhìn trân trân không nói nên lời.
“Diệu Linh, cậu nhìn kìa! Đây là Lamborghini Bull.”
“A! Đây hình như là một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn.”
“Ái chà! Thậm chí còn có cả Bugatti Veyron nữa này. Nghe nói, trong thành phố của chúng ta chỉ có hai chiếc này thôi đấy. Chắc đây không phải là của cậu chủ nhà họ Thẩm đâu, mà là của cậu chủ nhà họ Trương?”
“Nhìn thấy chiếc Bentley này không? Nghe nói hình như nó có giá hơn hai tỷ tám trăm triệu VNĐ đấy”... Trình độ am hiểu xe cao cấp của Đỗ Mỹ Ngân khiến Triệu Hùng phải nhìn cô gái nhỏ này bằng con mắt khác.
Bộ dạng Lý Diệu Linh giả vờ như là đã nhìn thấy cảnh này rồi, nói với Đỗ Mỹ Ngân ở bên cạnh: “Tiểu Mỹ, khi cậu đến đây, thì tuyệt đối đừng làm ra vẻ kinh ngạc quá. Người ta sẽ nghĩ rằng cả hai chúng ta là dân quê mùa, không thèm quan tâm đến chúng ta đâu. Thậm chí một số quý cô nhà giàu có sẽ càng coi thường chúng ta hơn nữa.”
“Ồ ồ ồ! Diệu Linh, cậu nói đúng, chúng ta phải giả vờ thanh lịch, nhất định phải giả vờ tao nhã, còn nhớ những gì tôi đã nói với cậu trước khi đến đây không? Phải giả bộ thanh lịch đến từng chi tiết nhỏ, bao gồm cả bước đi, mỉm cười, cử chỉ, phép xã giao, chúng ta không thể thua những cô gái còn nhà giàu đó. Này! Những người phụ nữ chim hoàng yến đó, ngoại trừ việc xuất thân tốt hơn chúng ta một chút ra, thì bọn họ còn có điểm nào tốt hơn chúng ta nữa chứ?”
Khi Triệu Hùng thấy em vợ Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân vẫn còn chưa bước vào, đã ở đây tranh cãi ríu rít. Sốt ruột nói một câu: “Được rồi! Sau khi hai người vào đây, thì đừng có bình phẩm người khác lung tung đấy. Đúng là cần chú ý lễ nghĩa khi tham gia những bữa tiệc thượng lưu kiểu này, nhưng cũng không khoa trương như lời của hai người nói đâu. Thuận theo tự nhiên là được rồi, đừng khiến cho bản thân mình phải bị gò bó quá.”
Triệu Hùng bế con gái, rồi để cho Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân theo anh vào biệt thự của nhà họ Thẩm.
Trước đây Triệu Hùng đã đến nhà họ Thẩm rồi, quản gia của nhà họ Thẩm đã biết anh. Và trước lần này, người quản gia cũng đã nhận được lời căn dặn của Thẩm Nhã Lan.
Quản gia vừa nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, liền mỉm cười bước đến chào hỏi: “Ngài Triệu Hùng, ngài đến rồi à?”
“Bác Phúc, bọn họ đều đã đến rồi à?” Triệu Hùng thuận miệng hỏi.
“Ừm! Cậu chủ Thẩm nói đã đến đầy đủ rồi, chỉ đợi ngài nữa mà thôi. Ngài đi theo tôi về phía này!”
Dưới sự hướng dẫn của bác Phúc quản gia, nhóm người của Triệu Hùng tiến nhà họ Thẩm.
Sau khi vào nhà họ Thẩm, Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân mới biết rằng ngôi nhà của bọn họ chỉ có thể được gọi là một ngôi nhà ở mà thôi. Còn căn biệt thự tư nhân của nhà họ Thẩm ít nhất cũng có phải có diện tích gần 10.000m2.
Những khu vườn, những hiên nhà sàn, đài phun nước, gác nghỉ chân và biệt thự bốn tầng được thiết kế độc đáo tưởng chừng như ở ngay trước mắt, nhưng thực ra lại cách bản thân rất xa.
Trên con đường rộng rãi và to lớn vô cùng, bạn có thể đi bộ song song bốn làn đường.
诺大宽阔的道路,可以并排走四排车道。
Bác Phúc và những người nhóm Triệu Hùng lên một chiếc ô tô chạy bằng ắc quy, tiến về một địa điểm tiệc rượu tự phục vụ được lát bằng cỏ ở đằng xa.
Ở trung tâm của địa điểm tổ chức tiệc rượu tự phục vụ, được xây dựng một sân khấu chữ T để đi catwalk.
Khi Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân nhìn thấy trung tâm của tiệc rượu tự phục vụ, ánh đèn neon liên tục nhấp nháy không ngừng, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng. Mặt khác, thì trên khuôn mặt của Triệu Hùng lại tràn đầy vẻ thờ ơ, như thể cảnh tượng như vậy đối với anh mà nói chỉ là chuyện thường tình.
Lý Diệu Linh hỏi Bác Phúc quản gia: “Bác Phúc, có một sân khấu chữ T ở đó, là muốn đi catwalk sao?”
"Đúng vậy ạ! Cậu chủ nhà tôi mời một số ca sĩ còn có người mẫu đến để góp vui cho bạn bè.”
“Vậy thì khi nào sẽ bắt đầu?” Lý Diệu Linh gấp rút hỏi.
Bác Phúc cười cười nói: “Cậu chủ nhà tôi đang đợi ngài Triệu Hùng Hùng đây. Ngài Triệu Hùng Hùng đã đến thì chắc có lẽ là sẽ mau chóng bắt đầu ngay lập tức thôi.”
Đỗ Mỹ Ngân vừa nghe như thế, thì không khỏi bị kinh ngạc đến mức trừng mắt đứng ngẩn người. Nhẹ nhàng kéo góc quần áo của Lý Diệu Linh, nhỏ giọng ghé vào sát bên tai cô ấy rồi hỏi: “Diệu Linh, anh rể của cậu không phải là tài xế của Trần Thiên Trung sao? Tại sao lại có uy quyền lớn như vậy, lại có thể để cậu chủ nhà họ Thẩm đợi anh ấy?”
Lý Diệu Linh khách khí nói: “Hừm! Tiểu Mỹ, cậu cũng coi thường anh rể của tôi sao? Nói cho cậu biết, gia đình của anh rể tôi thực sự cũng khá lợi hại đấy.”
“Vậy gia đình của anh ấy làm gì vậy? Tại sao lại không kế thừa cơ nghiệp của gia đình mà lại đến làm tài xế cho Trần Thiên Trung?”
“Gia đình của anh rể tôi thật ra là...”
Vốn dĩ Lý Diệu Linh muốn nói với Đỗ Mỹ Ngân rằng ba của Triệu Hùng anh rể cô là một gia đình nông dân giàu có. Nhưng sau đó lại nghĩ đến, nếu như nói như vậy, nhất định sẽ bị Đỗ Mỹ Ngân chê cười, nên chỉ miễn cưỡng nói một câu: “Dù sao thì gia đình của anh rể tớ cũng rất lợi hại đấy.”
“Nói dóc! Không phải lúc trước cậu nói với tớ là anh rể của cậu là cái đồ bỏ đi sao?”
Sau khi nghe xong câu nói của Đỗ Mỹ Ngân, Lý Diệu Linh cảnh cáo nói: “Đỗ Mỹ Ngân, sau này cậu không được phép nhắc đến ba chữ “đồ bỏ đi” này trước mặt anh rể của tôi đấy. Nếu còn nhắc nữa, coi chừng tôi sẽ nổi điên lên với cậu đấy.”
“Tôi chỉ đang đùa với cậu một chút thôi, tại sao tự nhiên lại trở mặt với nhau thế?” Đỗ Mỹ Ngân sợ mình đã chọc giận Lý Diệu Linh, cô ấy sẽ không cho mình tham dự bữa tiệc nữa. Nên đã ngay lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười rồi nói: “Sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa là được chứ gì!”
Triệu Hùng là vì đã từng học võ, nên tai mắt cũng tinh tường vô cùng, có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa cô em vợ Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân, nghe rõ mười mươi là đằng khác.
Anh không ngờ học sinh bây giờ lại thích buôn chuyện về những việc như thế này đấy!
Sau khi đến địa điểm của bữa tiệc rượu, thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Nhã Lan cười ha ha to gọi lớn: “Triệu Hùng, tên nhóc nhà anh cuối cùng cũng đã đến rồi à?”
Sau khi Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân lên xe, mùi nước hoa xông thẳng vào mũi.
Triệu Hùng chăm chú nhìn vào cô em vợ Lý Diệu Linh, nhìn thấy cô ấy trang điểm rất kỹ càng, vốn dĩ cô ấy đã trông cực kỳ dễ thương rồi, nhưng khi trang điểm như thế này lại càng thêm phần xinh đẹp quyến rũ.
Không thể không nói rằng cô nhóc Lý Diệu Linh này đã thực sự trưởng thành rồi.
Triệu Hùng còn nhớ rằng vài năm trước khi anh kết hôn với vợ là Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh chỉ là một cô bé mới vào trung học cơ sở.
Quả thực là con gái khi tới mười tám tuổi sẽ có sự thay đổi vô cùng lớn, trở nên càng ngày xinh đẹp hơn! Ngay cả Triệu Hùng cũng không thể không liếc nhìn Lý Diệu Linh thêm vài cái.
“Lý Diệu Linh, em khiến cho xe ô tô của anh bây giờ nồng nặc mùi nước hoa rồi đây. Nếu chị em mà phát hiện ra, em phải đích thân giải thích rõ ràng với cô ấy đấy?"
“Anh rể đừng lo lắng, bên phía chị gái cứ giao cho em. Tuyệt đối sẽ không để cho chị ấy làm khó dễ anh đâu.”
Đỗ Mỹ Ngân cũng bắt chước theo Lý Diệu Linh gọi Triệu Hùng là “anh rể” và hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, bữa tiệc tối nay, có ai đến thế ạ?”
“Anh cũng không biết, đến đó hai người cứ đi theo anh. Khi đi thì phải nhớ giữ phép tắc, ngàn vạn lần không được gây chuyện đó."
“Biết rồi ạ!”
Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân đồng thanh đáp lại.
Chỉ cần có thể cho bọn họ tham gia bữa tiệc, Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân nhất định sẽ vâng lời của Triệu Hùng răm rắp.
Trước khi đến bữa tiệc, Triệu Hùng đã gọi điện cho Thẩm Nhã Lan, và nói với anh ấy rằng anh sẽ đưa hai người bạn cùng đến đó.
Ngay lập tức Thẩm Nhã Lan tỏ ý hoan nghênh, anh ấy cũng muốn xem xem, bạn của Triệu Hùng rốt cuộc là ai? Sẽ kết giao với người như thế nào?
Trong khi Triệu Hùng đang lái xe, Dao Châu nói với Lý Diệu Linh: “Dì à, hôm nay dì ăn mặc thật là xinh đẹp đó ạ!”
“Dao Châu à, cái miệng nhỏ này của con ngọt thật đấy.” Lý Diệu Linh vươn tay ôm lấy Dao Châu.
Đỗ Mỹ Ngân ở kế bên ngạc nhiên hỏi: “Diệu Linh, đây có phải là con của chị cậu không?"
“Ừ! Con bé tên là Dao Châu. Dao Châu, mau chào chị đi.”
“Chào chị ạ.” Dao Châu thỏ thẻ nũng nịu, giọng điệu ngọt ngào hỏi.
“姐姐好。”小叶子奶生奶气,声音甜甜地问道。
Đỗ Mỹ Ngân liếc nhìn Lý Diệu Linh một cái, rồi nói: “Diệu Linh, cậu rõ ràng là lợi dụng tôi rồi đấy. Dao Châu con người ta gọi cậu là dì, cậu lại bảo con bé gọi tôi là chị. Vậy không phải là cậu muốn tôi cũng phải gọi cậu là dì à?"
“Hi hi! Nếu cậu đồng ý thì tôi cũng không ngại đâu.”
Có cặp đôi hài hước như Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân đi theo trên con đường đến bữa tiệc của nhà họ Thẩm, nên tất cả mọi người đều không hề cảm thấy nhàm chán.
Khi Triệu Hùng lái xe đến nhà họ Thẩm, anh nhìn thấy từng hàng từng hàng không dưới ba mươi chiếc ô tô hạng sang đậu ngoài cửa biệt thự tư nhân của nhà họ Thẩm.
Sau khi Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân xuống xe, hai người họ trố mắt nhìn trân trân không nói nên lời.
“Diệu Linh, cậu nhìn kìa! Đây là Lamborghini Bull.”
“A! Đây hình như là một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn.”
“Ái chà! Thậm chí còn có cả Bugatti Veyron nữa này. Nghe nói, trong thành phố của chúng ta chỉ có hai chiếc này thôi đấy. Chắc đây không phải là của cậu chủ nhà họ Thẩm đâu, mà là của cậu chủ nhà họ Trương?”
“Nhìn thấy chiếc Bentley này không? Nghe nói hình như nó có giá hơn hai tỷ tám trăm triệu VNĐ đấy”... Trình độ am hiểu xe cao cấp của Đỗ Mỹ Ngân khiến Triệu Hùng phải nhìn cô gái nhỏ này bằng con mắt khác.
Bộ dạng Lý Diệu Linh giả vờ như là đã nhìn thấy cảnh này rồi, nói với Đỗ Mỹ Ngân ở bên cạnh: “Tiểu Mỹ, khi cậu đến đây, thì tuyệt đối đừng làm ra vẻ kinh ngạc quá. Người ta sẽ nghĩ rằng cả hai chúng ta là dân quê mùa, không thèm quan tâm đến chúng ta đâu. Thậm chí một số quý cô nhà giàu có sẽ càng coi thường chúng ta hơn nữa.”
“Ồ ồ ồ! Diệu Linh, cậu nói đúng, chúng ta phải giả vờ thanh lịch, nhất định phải giả vờ tao nhã, còn nhớ những gì tôi đã nói với cậu trước khi đến đây không? Phải giả bộ thanh lịch đến từng chi tiết nhỏ, bao gồm cả bước đi, mỉm cười, cử chỉ, phép xã giao, chúng ta không thể thua những cô gái còn nhà giàu đó. Này! Những người phụ nữ chim hoàng yến đó, ngoại trừ việc xuất thân tốt hơn chúng ta một chút ra, thì bọn họ còn có điểm nào tốt hơn chúng ta nữa chứ?”
Khi Triệu Hùng thấy em vợ Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân vẫn còn chưa bước vào, đã ở đây tranh cãi ríu rít. Sốt ruột nói một câu: “Được rồi! Sau khi hai người vào đây, thì đừng có bình phẩm người khác lung tung đấy. Đúng là cần chú ý lễ nghĩa khi tham gia những bữa tiệc thượng lưu kiểu này, nhưng cũng không khoa trương như lời của hai người nói đâu. Thuận theo tự nhiên là được rồi, đừng khiến cho bản thân mình phải bị gò bó quá.”
Triệu Hùng bế con gái, rồi để cho Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân theo anh vào biệt thự của nhà họ Thẩm.
Trước đây Triệu Hùng đã đến nhà họ Thẩm rồi, quản gia của nhà họ Thẩm đã biết anh. Và trước lần này, người quản gia cũng đã nhận được lời căn dặn của Thẩm Nhã Lan.
Quản gia vừa nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, liền mỉm cười bước đến chào hỏi: “Ngài Triệu Hùng, ngài đến rồi à?”
“Bác Phúc, bọn họ đều đã đến rồi à?” Triệu Hùng thuận miệng hỏi.
“Ừm! Cậu chủ Thẩm nói đã đến đầy đủ rồi, chỉ đợi ngài nữa mà thôi. Ngài đi theo tôi về phía này!”
Dưới sự hướng dẫn của bác Phúc quản gia, nhóm người của Triệu Hùng tiến nhà họ Thẩm.
Sau khi vào nhà họ Thẩm, Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân mới biết rằng ngôi nhà của bọn họ chỉ có thể được gọi là một ngôi nhà ở mà thôi. Còn căn biệt thự tư nhân của nhà họ Thẩm ít nhất cũng có phải có diện tích gần 10.000m2.
Những khu vườn, những hiên nhà sàn, đài phun nước, gác nghỉ chân và biệt thự bốn tầng được thiết kế độc đáo tưởng chừng như ở ngay trước mắt, nhưng thực ra lại cách bản thân rất xa.
Trên con đường rộng rãi và to lớn vô cùng, bạn có thể đi bộ song song bốn làn đường.
诺大宽阔的道路,可以并排走四排车道。
Bác Phúc và những người nhóm Triệu Hùng lên một chiếc ô tô chạy bằng ắc quy, tiến về một địa điểm tiệc rượu tự phục vụ được lát bằng cỏ ở đằng xa.
Ở trung tâm của địa điểm tổ chức tiệc rượu tự phục vụ, được xây dựng một sân khấu chữ T để đi catwalk.
Khi Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân nhìn thấy trung tâm của tiệc rượu tự phục vụ, ánh đèn neon liên tục nhấp nháy không ngừng, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng. Mặt khác, thì trên khuôn mặt của Triệu Hùng lại tràn đầy vẻ thờ ơ, như thể cảnh tượng như vậy đối với anh mà nói chỉ là chuyện thường tình.
Lý Diệu Linh hỏi Bác Phúc quản gia: “Bác Phúc, có một sân khấu chữ T ở đó, là muốn đi catwalk sao?”
"Đúng vậy ạ! Cậu chủ nhà tôi mời một số ca sĩ còn có người mẫu đến để góp vui cho bạn bè.”
“Vậy thì khi nào sẽ bắt đầu?” Lý Diệu Linh gấp rút hỏi.
Bác Phúc cười cười nói: “Cậu chủ nhà tôi đang đợi ngài Triệu Hùng Hùng đây. Ngài Triệu Hùng Hùng đã đến thì chắc có lẽ là sẽ mau chóng bắt đầu ngay lập tức thôi.”
Đỗ Mỹ Ngân vừa nghe như thế, thì không khỏi bị kinh ngạc đến mức trừng mắt đứng ngẩn người. Nhẹ nhàng kéo góc quần áo của Lý Diệu Linh, nhỏ giọng ghé vào sát bên tai cô ấy rồi hỏi: “Diệu Linh, anh rể của cậu không phải là tài xế của Trần Thiên Trung sao? Tại sao lại có uy quyền lớn như vậy, lại có thể để cậu chủ nhà họ Thẩm đợi anh ấy?”
Lý Diệu Linh khách khí nói: “Hừm! Tiểu Mỹ, cậu cũng coi thường anh rể của tôi sao? Nói cho cậu biết, gia đình của anh rể tôi thực sự cũng khá lợi hại đấy.”
“Vậy gia đình của anh ấy làm gì vậy? Tại sao lại không kế thừa cơ nghiệp của gia đình mà lại đến làm tài xế cho Trần Thiên Trung?”
“Gia đình của anh rể tôi thật ra là...”
Vốn dĩ Lý Diệu Linh muốn nói với Đỗ Mỹ Ngân rằng ba của Triệu Hùng anh rể cô là một gia đình nông dân giàu có. Nhưng sau đó lại nghĩ đến, nếu như nói như vậy, nhất định sẽ bị Đỗ Mỹ Ngân chê cười, nên chỉ miễn cưỡng nói một câu: “Dù sao thì gia đình của anh rể tớ cũng rất lợi hại đấy.”
“Nói dóc! Không phải lúc trước cậu nói với tớ là anh rể của cậu là cái đồ bỏ đi sao?”
Sau khi nghe xong câu nói của Đỗ Mỹ Ngân, Lý Diệu Linh cảnh cáo nói: “Đỗ Mỹ Ngân, sau này cậu không được phép nhắc đến ba chữ “đồ bỏ đi” này trước mặt anh rể của tôi đấy. Nếu còn nhắc nữa, coi chừng tôi sẽ nổi điên lên với cậu đấy.”
“Tôi chỉ đang đùa với cậu một chút thôi, tại sao tự nhiên lại trở mặt với nhau thế?” Đỗ Mỹ Ngân sợ mình đã chọc giận Lý Diệu Linh, cô ấy sẽ không cho mình tham dự bữa tiệc nữa. Nên đã ngay lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười rồi nói: “Sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa là được chứ gì!”
Triệu Hùng là vì đã từng học võ, nên tai mắt cũng tinh tường vô cùng, có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa cô em vợ Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân, nghe rõ mười mươi là đằng khác.
Anh không ngờ học sinh bây giờ lại thích buôn chuyện về những việc như thế này đấy!
Sau khi đến địa điểm của bữa tiệc rượu, thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Nhã Lan cười ha ha to gọi lớn: “Triệu Hùng, tên nhóc nhà anh cuối cùng cũng đã đến rồi à?”
Tác giả :
PGUP