Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 339 Sao anh có được một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ?
Sau khi nhà họ Hà phá sản, "Tập đoàn Hùng Quang" của Triệu Hùng và nhà họ Thẩm, nhà họ Dư cùng chia sẻ sản nghiệp của nhà họ Hà ở khu vực mới. Dự án này ít nhất cũng kiếm được mấy chục tỷ. Ba nhà chia ra, mỗi nhà ít nhất cũng chiếm được hơn mấy chục tỷ Việt Nam Đồng.
Nhà ở Hải Phòng không mắc, bất động sản của nhà họ Hà cũng chỉ khoảng bảy mươi tỷ VNĐ.
Một cô gái như Hà Thanh Vân trở thành như ngày hôm nay đúng là có hơi đáng thương. Triệu Hùng cũng không thiếu chút tiền này, chỉ cần cô em vợ Lý Diệu Linh có thể bình an vô sự, thì xem như của đi thay người.
Triệu Hùng khẽ gật đầu với Hà Thanh Vân, nói: "Đương nhiên là thật rồi. Tôi sẽ gọi điện thoại ngay, để cho người ta đem sổ đỏ của nhà họ Hà cô đến."
Sau khi bất động sản của nhà họ Hà bị niêm phong, sau khi bị đấu giá, bị Hổ Dân lấy mười tám triệu mua hàng.
Hổ Dân có báo với Triệu Hùng chuyện này, nói bất động sản của nhà họ Hà ở vị trí rất tốt, sau này sẽ tăng giá trị tài sản.
"Được rồi! Chỉ cần mày trả lại tất cả bất động sản của nhà họ Hà cho tao, lại cho tao thêm một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ, tao sẽ thả cô em vợ của mày ra." Nói đến đây, Hà Thanh Vân giễu cợt Triệu Hùng một câu: "Vấn đề là, một tài xế như mày có thể có một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ trong tay sao?"
"Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ đưa giấy tờ bất động sản của nhà họ Hà cho cô ngay. Mặt khác cũng sẽ cho cô một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ!"
"Mày thật sự có thể lấy ra một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ sao? Tao muốn tiền mặt."
"Có thể!"
Triệu Hùng khẽ gật đầu, trước tiên cầm điện thoại di động lên gọi cho cố vấn ngân hàng tư nhân Từ Tử Hạm.
"Cô Tử Hạm, làm phiền cô nói với chủ tịch ngân hàng Chu rằng tôi cần một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tiền mặt. Lập tức, lập tức!"
Từ Tử Hạm nghe xong, nói với Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, trước tiên xin ngài chớ cúp điện thoại. Tôi đang ở trong văn phòng của chủ tịch Chu đây, bây giờ tôi sẽ báo cáo với ông ấy!"
Sau một lúc lâu, Từ Tử Hạm nói với Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, chủ tịch ngân hàng chúng tôi đã gom đủ một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tiền mặt cho anh. Anh muốn đưa đến đâu?"
"Đưa đến sân vận động trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng!"
"Vâng, khoảng nửa tiếng nữa sẽ cho người đưa đến."
"Cảm ơn!"
Sau khi Triệu Hùng cúp điện thoại, anh lập tức bấm số điện thoại của Hổ Dân, để anh ta nhanh chóng sai người đưa giấy tờ bất động sản của nhà họ Hà đến sân vận động trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng.
Sau khi dặn dò mọi thứ xong xuôi, Triệu Hùng nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh đang bị trói trên thanh xà thép, nói với Hà Thanh Vân: "Hà Thanh Vân, bây giờ cô có thể thả Diệu Linh xuống rồi chứ?"
Trên người Hà Thanh Vân có buộc bom, kết quả xấu nhất chính là cùng chết với Triệu Hùng, nên cho người thả Lý Diệu Linh từ thanh xà thép xuống dưới.
Bên người Lý Diệu Linh có ít nhất năm sáu thanh niên lưu manh lêu lỏng, dựa vào sức mạnh của Triệu Hùng vốn không để những người kia vào mắt. Nhưng điều anh lo lắng nhất chính là bom trên người Hà Thanh Vân, một khi cô ta bị chọc giận, dựa vào tình cảnh trước mắt và tình hình của cô ta, thật sự có thể làm ra chuyện chết chung.
Chưa đến hai mươi phút, Hổ Dân tự mình lái xe đưa sổ đỏ của nhà họ Hà vào tay Triệu Hùng. Anh ta thấy bầu không khí có gì không đúng, đang muốn ở lại giúp Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhận sổ đỏ xong nói với Hổ Dân một câu: "Phó tổng giám đốc Hàn, cậu đi đi! Tôi ở chỗ này không sao đâu."
Triệu Hùng nói "Không sao đâu" chính là nói cho Hổ Dân nghe mình không hề gặp nguy hiểm.
Hổ Dân khẽ gật đầu, chợt rời đi.
Lại mười phút trôi qua, một chiếc xe chở tiền của ngân hàng lái vào trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng, ngừng lại ở sân thể dục của trường.
Từ Tử Hàm gọi điện thoại cho Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, tôi đã đến sân thể dục của trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng rồi, anh ở đâu?"
"Ta sẽ ra ngay!"
Triệu Hùng cúp điện thoại, nói với Hà Thanh Vân: "Tiền đến rồi!"
"Dẫn tao ra ngoài kiểm tra, nếu mày dám chơi trò xảo trá, tao sẽ cùng chết với mày!"
Dao Châu nằm trong ngực Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: "Bố, con sợ!"
Triệu Hùng khẽ vỗ con gái, an ủi nói: "Dao Châu đừng sợ, có bố ở đây. Đi thôi, Hà Thanh Vân!"
Triệu Hùng dẫn theo Hà Thanh Vân ra sân vận động, sau khi ra bên ngoài, Hà Thanh Vân bất chợt thấy xe chở tiền của ngân hàng dừng ở cách cổng không xa.
Từ Tử Hạm giơ tay chào hỏi Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, ở đây!"
Triệu Hùng khẽ gật đầu, dẫn theo Hà Thanh Vân đi đến cạnh xe chở tiền.
Triệu Hùng hỏi Từ Tử Hạm: "Cô Từ, là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ sao?""
"Đúng, một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tiền mặt."
"Ừm! Mở xe ra đi, để cô Lỗ kiểm thật giả."
Hai người phụ trách áp vận bên cạnh mở cửa sau xe ra. Hà Thanh Vân đi đến mở hết thùng tiền này đến thùng tiền khác, thấy trên đó toàn những tờ trăm tệ có mùi thơm của mực, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Lúc một người từ thiên đường đến địa ngục, lại tự địa ngục lên thiên đường! Lúc này Hà Thanh Vân chính là sự khắc họa chân thật nhất.
Sau khi kiểm tra toàn bộ số tiền giấy, Hà Thanh Vân lại bảo một tên bạn lưu manh giúp đỡ để tiền từ xe chở tiền lên xe của bọn họ. Phải năm chiếc xe mới có thể chất được một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ.
Những tên lưu manh này sướng đến điên rồi, thấy Hà Thanh Vân có nhiều tiền như thế, nhất định bọn chúng có thể đi theo vớt không ít món hời.
Lý Diệu Linh ở một bên nhìn đến trợn tròn mắt, không nghĩ tới Triệu Hùng thực sự sẽ cho Hà Thanh Vân một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ để chuộc mạng của mình.
Đây là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ đó!
Nếu là Lý Diệu Linh, thà rằng cô không cần mạng của mình, cũng muốn một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ này. Số tiền này đủ để cô tiêu xài cả đời.
Hà Thanh Vân thấy đã chuyển xong tiền rồi, nói với một tên lưu manh: "A Triết, thả Lý Diệu Linh!"
Tên lưu manh tên A Triết tháo dây thừng trên người Lý Diệu Linh ra, Lý Diệu Linh lập tức chạy về phía Triệu Hùng.
"Anh rể!" Lý Diệu Linh kêu lên.
Triệu Hùng nhẹ gật đầu, hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em không sao chứ?"
"Em không sao!" Lý Diệu Linh lắc đầu.
Hà Thanh Vân nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, tôi sẽ chờ cảnh sát điều tra ra nguyên nhân cái chết của anh tôi. Nếu thật sự là anh làm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói với Hà Thanh Vân: "Nếu như là tôi làm, hiển nhiên cô muốn làm gì cũng được. Nhưng mà tôi phải khuyên cô một câu, tuổi còn nhỏ tốt nhất đừng ở cùng những người không đứng đắn. Cô còn nhỏ, còn có tương lai vô cùng sáng lạn."
"Hừ! Tôi không phải là gì của anh cả, ai cần anh lo." Hà Thanh Vân nói xong thì vung tay lên, kêu gọi đám bạn lái xe rời đi.
Từ Tử Hạm nhìn thấy mọi chuyện có gì đó không đúng, đi đến gần Triệu Hùng, dò hỏi: "Ngài Triệu Hùng, ngài không sao chứ?"
"Tôi không sao, cô Từ, làm phiền cô rồi. Hôm nào tôi mời cô ăn cơm!"
"Đây là công việc của tôi. Vậy nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin đi trước."
"Ừm!" Triệu Hùng khẽ gật đầu.
Đợi Từ tử Hạm ngồi xe áp vận của ngân hàng rời đi, Dao Châu kêu Lý Diệu Linh một tiếng: "Dì nhỏ!"
"Dao Châu!"
Lý Diệu Linh đón Dao Châu, lại hôn lên mặt cô bé mấy cái. Cô thật sự nghĩ rằng mình chết chắc rồi, sau này không còn gặp được người nhà nữa.
"Dì nhỏ, dì sợ sao?"Dao Châu bi bô hỏi.
"Dì không sợ."
"Vậy sao quần dì lại ướt?"
Lý Diệu Linh cúi đầu nhìn xuống, đúng là quần ướt một mảng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Lập tức dời chủ đề, hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, sao anh có được một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ?"
Nhà ở Hải Phòng không mắc, bất động sản của nhà họ Hà cũng chỉ khoảng bảy mươi tỷ VNĐ.
Một cô gái như Hà Thanh Vân trở thành như ngày hôm nay đúng là có hơi đáng thương. Triệu Hùng cũng không thiếu chút tiền này, chỉ cần cô em vợ Lý Diệu Linh có thể bình an vô sự, thì xem như của đi thay người.
Triệu Hùng khẽ gật đầu với Hà Thanh Vân, nói: "Đương nhiên là thật rồi. Tôi sẽ gọi điện thoại ngay, để cho người ta đem sổ đỏ của nhà họ Hà cô đến."
Sau khi bất động sản của nhà họ Hà bị niêm phong, sau khi bị đấu giá, bị Hổ Dân lấy mười tám triệu mua hàng.
Hổ Dân có báo với Triệu Hùng chuyện này, nói bất động sản của nhà họ Hà ở vị trí rất tốt, sau này sẽ tăng giá trị tài sản.
"Được rồi! Chỉ cần mày trả lại tất cả bất động sản của nhà họ Hà cho tao, lại cho tao thêm một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ, tao sẽ thả cô em vợ của mày ra." Nói đến đây, Hà Thanh Vân giễu cợt Triệu Hùng một câu: "Vấn đề là, một tài xế như mày có thể có một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ trong tay sao?"
"Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ đưa giấy tờ bất động sản của nhà họ Hà cho cô ngay. Mặt khác cũng sẽ cho cô một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ!"
"Mày thật sự có thể lấy ra một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ sao? Tao muốn tiền mặt."
"Có thể!"
Triệu Hùng khẽ gật đầu, trước tiên cầm điện thoại di động lên gọi cho cố vấn ngân hàng tư nhân Từ Tử Hạm.
"Cô Tử Hạm, làm phiền cô nói với chủ tịch ngân hàng Chu rằng tôi cần một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tiền mặt. Lập tức, lập tức!"
Từ Tử Hạm nghe xong, nói với Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, trước tiên xin ngài chớ cúp điện thoại. Tôi đang ở trong văn phòng của chủ tịch Chu đây, bây giờ tôi sẽ báo cáo với ông ấy!"
Sau một lúc lâu, Từ Tử Hạm nói với Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, chủ tịch ngân hàng chúng tôi đã gom đủ một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tiền mặt cho anh. Anh muốn đưa đến đâu?"
"Đưa đến sân vận động trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng!"
"Vâng, khoảng nửa tiếng nữa sẽ cho người đưa đến."
"Cảm ơn!"
Sau khi Triệu Hùng cúp điện thoại, anh lập tức bấm số điện thoại của Hổ Dân, để anh ta nhanh chóng sai người đưa giấy tờ bất động sản của nhà họ Hà đến sân vận động trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng.
Sau khi dặn dò mọi thứ xong xuôi, Triệu Hùng nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh đang bị trói trên thanh xà thép, nói với Hà Thanh Vân: "Hà Thanh Vân, bây giờ cô có thể thả Diệu Linh xuống rồi chứ?"
Trên người Hà Thanh Vân có buộc bom, kết quả xấu nhất chính là cùng chết với Triệu Hùng, nên cho người thả Lý Diệu Linh từ thanh xà thép xuống dưới.
Bên người Lý Diệu Linh có ít nhất năm sáu thanh niên lưu manh lêu lỏng, dựa vào sức mạnh của Triệu Hùng vốn không để những người kia vào mắt. Nhưng điều anh lo lắng nhất chính là bom trên người Hà Thanh Vân, một khi cô ta bị chọc giận, dựa vào tình cảnh trước mắt và tình hình của cô ta, thật sự có thể làm ra chuyện chết chung.
Chưa đến hai mươi phút, Hổ Dân tự mình lái xe đưa sổ đỏ của nhà họ Hà vào tay Triệu Hùng. Anh ta thấy bầu không khí có gì không đúng, đang muốn ở lại giúp Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhận sổ đỏ xong nói với Hổ Dân một câu: "Phó tổng giám đốc Hàn, cậu đi đi! Tôi ở chỗ này không sao đâu."
Triệu Hùng nói "Không sao đâu" chính là nói cho Hổ Dân nghe mình không hề gặp nguy hiểm.
Hổ Dân khẽ gật đầu, chợt rời đi.
Lại mười phút trôi qua, một chiếc xe chở tiền của ngân hàng lái vào trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng, ngừng lại ở sân thể dục của trường.
Từ Tử Hàm gọi điện thoại cho Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, tôi đã đến sân thể dục của trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng rồi, anh ở đâu?"
"Ta sẽ ra ngay!"
Triệu Hùng cúp điện thoại, nói với Hà Thanh Vân: "Tiền đến rồi!"
"Dẫn tao ra ngoài kiểm tra, nếu mày dám chơi trò xảo trá, tao sẽ cùng chết với mày!"
Dao Châu nằm trong ngực Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: "Bố, con sợ!"
Triệu Hùng khẽ vỗ con gái, an ủi nói: "Dao Châu đừng sợ, có bố ở đây. Đi thôi, Hà Thanh Vân!"
Triệu Hùng dẫn theo Hà Thanh Vân ra sân vận động, sau khi ra bên ngoài, Hà Thanh Vân bất chợt thấy xe chở tiền của ngân hàng dừng ở cách cổng không xa.
Từ Tử Hạm giơ tay chào hỏi Triệu Hùng: "Ngài Triệu Hùng, ở đây!"
Triệu Hùng khẽ gật đầu, dẫn theo Hà Thanh Vân đi đến cạnh xe chở tiền.
Triệu Hùng hỏi Từ Tử Hạm: "Cô Từ, là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ sao?""
"Đúng, một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tiền mặt."
"Ừm! Mở xe ra đi, để cô Lỗ kiểm thật giả."
Hai người phụ trách áp vận bên cạnh mở cửa sau xe ra. Hà Thanh Vân đi đến mở hết thùng tiền này đến thùng tiền khác, thấy trên đó toàn những tờ trăm tệ có mùi thơm của mực, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Lúc một người từ thiên đường đến địa ngục, lại tự địa ngục lên thiên đường! Lúc này Hà Thanh Vân chính là sự khắc họa chân thật nhất.
Sau khi kiểm tra toàn bộ số tiền giấy, Hà Thanh Vân lại bảo một tên bạn lưu manh giúp đỡ để tiền từ xe chở tiền lên xe của bọn họ. Phải năm chiếc xe mới có thể chất được một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ.
Những tên lưu manh này sướng đến điên rồi, thấy Hà Thanh Vân có nhiều tiền như thế, nhất định bọn chúng có thể đi theo vớt không ít món hời.
Lý Diệu Linh ở một bên nhìn đến trợn tròn mắt, không nghĩ tới Triệu Hùng thực sự sẽ cho Hà Thanh Vân một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ để chuộc mạng của mình.
Đây là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ đó!
Nếu là Lý Diệu Linh, thà rằng cô không cần mạng của mình, cũng muốn một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ này. Số tiền này đủ để cô tiêu xài cả đời.
Hà Thanh Vân thấy đã chuyển xong tiền rồi, nói với một tên lưu manh: "A Triết, thả Lý Diệu Linh!"
Tên lưu manh tên A Triết tháo dây thừng trên người Lý Diệu Linh ra, Lý Diệu Linh lập tức chạy về phía Triệu Hùng.
"Anh rể!" Lý Diệu Linh kêu lên.
Triệu Hùng nhẹ gật đầu, hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em không sao chứ?"
"Em không sao!" Lý Diệu Linh lắc đầu.
Hà Thanh Vân nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, tôi sẽ chờ cảnh sát điều tra ra nguyên nhân cái chết của anh tôi. Nếu thật sự là anh làm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói với Hà Thanh Vân: "Nếu như là tôi làm, hiển nhiên cô muốn làm gì cũng được. Nhưng mà tôi phải khuyên cô một câu, tuổi còn nhỏ tốt nhất đừng ở cùng những người không đứng đắn. Cô còn nhỏ, còn có tương lai vô cùng sáng lạn."
"Hừ! Tôi không phải là gì của anh cả, ai cần anh lo." Hà Thanh Vân nói xong thì vung tay lên, kêu gọi đám bạn lái xe rời đi.
Từ Tử Hạm nhìn thấy mọi chuyện có gì đó không đúng, đi đến gần Triệu Hùng, dò hỏi: "Ngài Triệu Hùng, ngài không sao chứ?"
"Tôi không sao, cô Từ, làm phiền cô rồi. Hôm nào tôi mời cô ăn cơm!"
"Đây là công việc của tôi. Vậy nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin đi trước."
"Ừm!" Triệu Hùng khẽ gật đầu.
Đợi Từ tử Hạm ngồi xe áp vận của ngân hàng rời đi, Dao Châu kêu Lý Diệu Linh một tiếng: "Dì nhỏ!"
"Dao Châu!"
Lý Diệu Linh đón Dao Châu, lại hôn lên mặt cô bé mấy cái. Cô thật sự nghĩ rằng mình chết chắc rồi, sau này không còn gặp được người nhà nữa.
"Dì nhỏ, dì sợ sao?"Dao Châu bi bô hỏi.
"Dì không sợ."
"Vậy sao quần dì lại ướt?"
Lý Diệu Linh cúi đầu nhìn xuống, đúng là quần ướt một mảng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Lập tức dời chủ đề, hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, sao anh có được một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ?"
Tác giả :
PGUP