Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 333 Tình cờ gặp Vân Nhã
Lý Thanh Tịnh không trả lời thẳng vấn đề của Triệu Hùng, cô tiến lên ôm Triệu Hùng, vẻ mặt thê lương buồn bã nói: “Triệu Hùng, dáng vẻ vừa rồi của anh thật đáng sợ.”
Triệu Hùng vỗ nhẹ vào lưng bà xã Lý Thanh Tịnh an ủi nói: “Thanh Tịnh, anh chỉ như vậy với kẻ xấu thôi.”
“Nhưng tại sao anh phải quan tâm tới việc không đâu này?” Lý Thanh Tịnh tránh khỏi lồ ng ngực Triệu Hùng, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Hùng dò hỏi.
Triệu Hùng cười nói: “Chẳng lẽ em đã quên trung tâm mua sắm Tần Uyển là sản nghiệp của ông Thiên Trung, ông Thiên Trung đối đãi không tệ với chúng ta, xem như anh làm chút chuyện cho ông ấy đi.”
Mặc dù trong lòng Lý Thanh Tịnh có chút hoài nghi, nhưng lời giải thích của Triệu Hùng cũng xem như hợp tình hợp lý, cô tạm thời tin anh.
Lúc này Phí Ngọc Phong một đường chạy tới gần Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
Phí Ngọc Phong nở nụ cười nói với Triệu Hùng: “Ngài Triệu Hùng Hùng, vừa rồi thật sự cảm ơn anh.”
Triệu Hùng nhíu mày hỏi Phí Ngọc Phong: “Giám đốc Ngọc Phong, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều người tới cửa hàng gây sự như vậy, anh cũng không báo cảnh sát?”
“Ui da! Tôi cũng không tới lại trở thành như vậy.”
Thế là Phí Ngọc Phong kể lại chuyện đã xảy ra với Triệu Hùng.
Thì ra bãi đỗ xe của “trung tâm mua sắm Tần Uyển” đã bao cho Ô Lão Tam.
Năm nay cửa hàng chuẩn tăng thêm chút giải trí cho bãi đỗ xe dưới mặt đất, miễn phí công trình giải trí nhàn nhã, khiến cho Ô Lão Tam mãnh liệt phản đối!
“Cửa hàng Tần Uyển” thế mà là một tảng mỡ dày, nếu để cho “trung tâm mua sắm Tần Uyển” thu hồi bãi đỗ xe dưới mặt đất đi, có lẽ đồ nhập vào hàng năm sẽ giảm đi rất nhiều. Ô Lão Tam nuôi nhiều thuộc hạ như vậy, không có cơm ăn thì ai làm việc với ông ta.
Ô Lão Tam biết tình hình bên trong của Phí Ngọc Phong, uy hiếp Phí Ngọc Phong nếu như thu hồi bãi đỗ xe dưới mặt đất của “trung tâm mua sắm Tần Uyển” đi thì sẽ vạch mặt với anh ta, thậm chí uy hiếp sự an toàn của Phí Ngọc Phong và người nhà của anh ta.
Mới đầu Phí Ngọc Phong chỉ muốn đe dọa Ô Lão Tam một chút, để bảo vệ cửa hàng đuổi người của ông ta đi, tránh khỏi gây sự cản trở ở cửa ra vào, cửa hàng không thể làm ăn bình thường được. Nào biết được Ô Lão Tam có chuẩn bị mà đến, gọi mấy chục người tới ra sức đánh đập nhân viên bảo vệ cửa hàng.
Đúng lúc này, Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền ba người tới cửa hàng thấy một màn khai trương.
Nghe tới đây, Triệu Hùng hỏi Phí Ngọc Phong: “Vậy sao anh không báo cảnh sát?”
“Ngài Triệu Hùng, báo cảnh sát vô dụng. Người như Ô Lão Tam đây bắt vào ngồi mấy ngày. Lúc được thả ra chắc chắn sẽ trả thù anh.”
“Trước kia sao tôi không nghe nói tới nhân vật này?” Triệu Hùng nhíu mày hỏi.
Phí Ngọc Phong giải thích nói: “Ô Lão Tam là nhân vật lặng lẽ phát tài, trung tâm mua sắm Tần Uyển là cửa hàng lớn nhất Hải Phòng. Những năm này ăn không ít béo bở ở nơi này của chúng tôi, đương nhiên không bằng lòng từ bỏ dự án thu phí đậu xe.”
“Chuyện này anh nên lập tức báo cáo với ông Trần hay là phó tổng giám đốc Hàn. Nếu không chờ tôi nói vào tai bọn họ thì anh sẽ có nguy cơ mất chức vì không làm tròn bổn phận.”
Phí Ngọc Phong biết Triệu Hùng đang suy nghĩ cho mình, anh ta cúi đầu khom lưng nói: “Cảm ơn ngài Triệu Hùng, tôi đây sẽ lập tức báo cáo. Đúng rồi, anh đến cửa hàng mua đồ ăn à? Tôi đây có một tấm thẻ mua sắm không thời hạn của cửa hàng, anh lấy dùng trước đi. Sau khi tính tiền hóa đơn, đến lúc đó tôi sẽ đích thân trả tiền.”
Triệu Hùng cũng không khách khí, lấy tấm thẻ mua sắm của cửa hàng giao vào tay bà xã Lý Thanh Tịnh, nói với Phí Ngọc Phong: “Tổng giám đốc Ngọc Phong, cảm ơn.”
“Không không không! Hẳn là tôi phải cảm ơn ngài Triệu Hùng mới đúng. Một chút tấm lòng tôn kính không phải sao! Nếu không phải ngài Triệu Hùng thay tôi giải quyết phiền toái lớn, chỉ sợ chức giám đốc này của tôi sẽ không còn nữa.”
Phí Ngọc Phong ăn ngay nói thật, nếu không phải Triệu Hùng giải quyết thay cho anh ta, chuyện này chỉ sợ không thể tốt đẹp rồi, đến lúc đó Hổ Dân nhất định sẽ cách chức Phí Ngọc Phong.
Lương một năm mấy triệu của Phí Ngọc Phong vẫn được hưởng lợi nhuận chia hoa hồng của cửa hàng, ngược lại chút tiền chi tiêu này của Triệu Hùng anh ta cũng không thiếu. Cho nên Triệu Hùng cũng không cần khách khí với anh ta.
Triệu Hùng thấy đầu Nông Tuyền bị thương chảy máu, anh liền bảo Phí Ngọc Phong đi lấy hò thuốc giúp Nông Tuyền xử lý một chút.
Phí Ngọc Phong lập tức gọi quản lý lên lầu nhanh chóng lấy hòm thuốc tới. Sau khi giúp đỡ Nông Tuyền xử lý xong vết thương thì liền để Phí Ngọc Phong đi làm việc của anh ta.
“Nông Tuyền, cậu không sao chứ?” Triệu Hùng quan tâm dò hỏi Nông Tuyền.
Nông Tuyền nhếch miệng cười: “Cậu chủ, cậu cũng biết tôi da dày thịt béo, một chút tổn thương này với tôi mà nói giống như gãi ngứa thôi.”
“Không được xem thường, cẩn thận bị nhiễm uốn ván.” Lý Thanh Tịnh ở một bên dặn dò Nông Tuyền.
“Cô chủ, tôi không yếu ớt như vậy. Nếu yếu ớt như vậy thì cũng không cần đánh nhau với người khác.”
“Đàn ông các anh! Có việc không thể nói chuyện với nhau à, vì sao phải giải quyết bằng vũ lực?” Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài.
Triệu Hùng cười đắc ý nói: “Chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết thì cũng không cần lãng phí miệng lưỡi như vậy. Thanh Tịnh, tổng giám đốc Ngọc Phong vừa cho chúng tôi một tấm thẻ mua sắm không thời hạn. Nếu chúng ta không xài thì thật có lỗi với anh ta.”
“Chiếm lợi của người khác, còn nói đường hoàng như thế, có lẽ chuyện này cũng chỉ có anh có thể làm được. Đi thôi, đi mua quần áo.” Lý Thanh Tịnh đưa tay choàng tay Triệu Hùng, hai người cười nói đi về phía cửa hàng.
Bóng đèn lớn Nông Tuyền này không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại cảm thấy có thể cùng dạo phố với hai vợ chồng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh là một vinh quang to lớn.
Lý Thanh Tịnh cho tới bây giờ không cho Triệu Hùng mua quần áo quá đắt, dù sao tiêu xài lần này không cần dùng tiền của mình, trực tiếp mua hai bộ đồ vest trị giá hơn ba mươi lăm triệu VNĐ cho Triệu Hùng, còn mua hai bộ âu phục trị giá mấy chục triệu. Còn giúp Nông Tuyền chọn mấy bộ, cuối cùng mới chọn hai bộ cho cô và con gái.
Những bộ quần áo này cộng lại hết cũng trị giá gần bảy trăm triệu VNĐ.
Nếu như Lý Thanh Tịnh tự mình mua thì cô không thể mua quần áo đắt như vậy. Dù sao tiêu xài lần này có người khác trả tiền, Nông Tuyền còn bởi thế mà bị thương, Lý Thanh Tịnh mua đồ không hề cảm thấy áy náy.
Sau khi mua xong thì đưa thẻ lại cho Phí Ngọc Phong.
Người phối quần áo, ngựa phối yên, câu nói này thật sự rất kinh điển.
Triệu Hùng thay một bộ đồ Armani mới toanh, trông thật sự đẹp trai như cậu chủ nhà giàu, ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng không khỏi không nhìn thêm vài lần nữa, cô chưa bao giờ nghĩ Triệu Hùng lại đẹp trai như vậy. Mà sau khi Nông Tuyền khoác lên mình bộ quần áo mới, cậu ấy cũng thay đổi từ một kẻ ngu ngốc thành nhà giàu mới nổi.
Nông Tuyền mua vài bộ quần áo bình thường, sau khi thay quần áo, cậu ấy còn mừng rỡ giống như đứa trẻ qua năm mới.
Lúc trước cậu ấy chưa từng quan tâm mình mặc gì, sau khi mặc quần áo vào mới cảm thấy thích thú, thỉnh thoảng cười ngây ngô toác miệng.
Ngay sau khi Lý Thanh Tịnh kéo Triệu Hùng ra khỏi cửa hàng, Triệu Hùng bỗng liếc nhìn Vân Nhã và hai nữ sinh ăn mặc thời thượng đi tới “trung tâm mua sắm Tần Uyển”.
Triệu Hùng nghiêng đầu qua, không ngờ Vân Nhã nhận ra anh, không nhờ Vân Nhã đã nhìn thấy anh.
Vân Nhã ra hiệu với Triệu Hùng bảo anh tới gặp mình một lát, nếu không thì kết quả anh cũng đã biết rồi.
Triệu Hùng vỗ nhẹ vào lưng bà xã Lý Thanh Tịnh an ủi nói: “Thanh Tịnh, anh chỉ như vậy với kẻ xấu thôi.”
“Nhưng tại sao anh phải quan tâm tới việc không đâu này?” Lý Thanh Tịnh tránh khỏi lồ ng ngực Triệu Hùng, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Hùng dò hỏi.
Triệu Hùng cười nói: “Chẳng lẽ em đã quên trung tâm mua sắm Tần Uyển là sản nghiệp của ông Thiên Trung, ông Thiên Trung đối đãi không tệ với chúng ta, xem như anh làm chút chuyện cho ông ấy đi.”
Mặc dù trong lòng Lý Thanh Tịnh có chút hoài nghi, nhưng lời giải thích của Triệu Hùng cũng xem như hợp tình hợp lý, cô tạm thời tin anh.
Lúc này Phí Ngọc Phong một đường chạy tới gần Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
Phí Ngọc Phong nở nụ cười nói với Triệu Hùng: “Ngài Triệu Hùng Hùng, vừa rồi thật sự cảm ơn anh.”
Triệu Hùng nhíu mày hỏi Phí Ngọc Phong: “Giám đốc Ngọc Phong, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều người tới cửa hàng gây sự như vậy, anh cũng không báo cảnh sát?”
“Ui da! Tôi cũng không tới lại trở thành như vậy.”
Thế là Phí Ngọc Phong kể lại chuyện đã xảy ra với Triệu Hùng.
Thì ra bãi đỗ xe của “trung tâm mua sắm Tần Uyển” đã bao cho Ô Lão Tam.
Năm nay cửa hàng chuẩn tăng thêm chút giải trí cho bãi đỗ xe dưới mặt đất, miễn phí công trình giải trí nhàn nhã, khiến cho Ô Lão Tam mãnh liệt phản đối!
“Cửa hàng Tần Uyển” thế mà là một tảng mỡ dày, nếu để cho “trung tâm mua sắm Tần Uyển” thu hồi bãi đỗ xe dưới mặt đất đi, có lẽ đồ nhập vào hàng năm sẽ giảm đi rất nhiều. Ô Lão Tam nuôi nhiều thuộc hạ như vậy, không có cơm ăn thì ai làm việc với ông ta.
Ô Lão Tam biết tình hình bên trong của Phí Ngọc Phong, uy hiếp Phí Ngọc Phong nếu như thu hồi bãi đỗ xe dưới mặt đất của “trung tâm mua sắm Tần Uyển” đi thì sẽ vạch mặt với anh ta, thậm chí uy hiếp sự an toàn của Phí Ngọc Phong và người nhà của anh ta.
Mới đầu Phí Ngọc Phong chỉ muốn đe dọa Ô Lão Tam một chút, để bảo vệ cửa hàng đuổi người của ông ta đi, tránh khỏi gây sự cản trở ở cửa ra vào, cửa hàng không thể làm ăn bình thường được. Nào biết được Ô Lão Tam có chuẩn bị mà đến, gọi mấy chục người tới ra sức đánh đập nhân viên bảo vệ cửa hàng.
Đúng lúc này, Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền ba người tới cửa hàng thấy một màn khai trương.
Nghe tới đây, Triệu Hùng hỏi Phí Ngọc Phong: “Vậy sao anh không báo cảnh sát?”
“Ngài Triệu Hùng, báo cảnh sát vô dụng. Người như Ô Lão Tam đây bắt vào ngồi mấy ngày. Lúc được thả ra chắc chắn sẽ trả thù anh.”
“Trước kia sao tôi không nghe nói tới nhân vật này?” Triệu Hùng nhíu mày hỏi.
Phí Ngọc Phong giải thích nói: “Ô Lão Tam là nhân vật lặng lẽ phát tài, trung tâm mua sắm Tần Uyển là cửa hàng lớn nhất Hải Phòng. Những năm này ăn không ít béo bở ở nơi này của chúng tôi, đương nhiên không bằng lòng từ bỏ dự án thu phí đậu xe.”
“Chuyện này anh nên lập tức báo cáo với ông Trần hay là phó tổng giám đốc Hàn. Nếu không chờ tôi nói vào tai bọn họ thì anh sẽ có nguy cơ mất chức vì không làm tròn bổn phận.”
Phí Ngọc Phong biết Triệu Hùng đang suy nghĩ cho mình, anh ta cúi đầu khom lưng nói: “Cảm ơn ngài Triệu Hùng, tôi đây sẽ lập tức báo cáo. Đúng rồi, anh đến cửa hàng mua đồ ăn à? Tôi đây có một tấm thẻ mua sắm không thời hạn của cửa hàng, anh lấy dùng trước đi. Sau khi tính tiền hóa đơn, đến lúc đó tôi sẽ đích thân trả tiền.”
Triệu Hùng cũng không khách khí, lấy tấm thẻ mua sắm của cửa hàng giao vào tay bà xã Lý Thanh Tịnh, nói với Phí Ngọc Phong: “Tổng giám đốc Ngọc Phong, cảm ơn.”
“Không không không! Hẳn là tôi phải cảm ơn ngài Triệu Hùng mới đúng. Một chút tấm lòng tôn kính không phải sao! Nếu không phải ngài Triệu Hùng thay tôi giải quyết phiền toái lớn, chỉ sợ chức giám đốc này của tôi sẽ không còn nữa.”
Phí Ngọc Phong ăn ngay nói thật, nếu không phải Triệu Hùng giải quyết thay cho anh ta, chuyện này chỉ sợ không thể tốt đẹp rồi, đến lúc đó Hổ Dân nhất định sẽ cách chức Phí Ngọc Phong.
Lương một năm mấy triệu của Phí Ngọc Phong vẫn được hưởng lợi nhuận chia hoa hồng của cửa hàng, ngược lại chút tiền chi tiêu này của Triệu Hùng anh ta cũng không thiếu. Cho nên Triệu Hùng cũng không cần khách khí với anh ta.
Triệu Hùng thấy đầu Nông Tuyền bị thương chảy máu, anh liền bảo Phí Ngọc Phong đi lấy hò thuốc giúp Nông Tuyền xử lý một chút.
Phí Ngọc Phong lập tức gọi quản lý lên lầu nhanh chóng lấy hòm thuốc tới. Sau khi giúp đỡ Nông Tuyền xử lý xong vết thương thì liền để Phí Ngọc Phong đi làm việc của anh ta.
“Nông Tuyền, cậu không sao chứ?” Triệu Hùng quan tâm dò hỏi Nông Tuyền.
Nông Tuyền nhếch miệng cười: “Cậu chủ, cậu cũng biết tôi da dày thịt béo, một chút tổn thương này với tôi mà nói giống như gãi ngứa thôi.”
“Không được xem thường, cẩn thận bị nhiễm uốn ván.” Lý Thanh Tịnh ở một bên dặn dò Nông Tuyền.
“Cô chủ, tôi không yếu ớt như vậy. Nếu yếu ớt như vậy thì cũng không cần đánh nhau với người khác.”
“Đàn ông các anh! Có việc không thể nói chuyện với nhau à, vì sao phải giải quyết bằng vũ lực?” Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài.
Triệu Hùng cười đắc ý nói: “Chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết thì cũng không cần lãng phí miệng lưỡi như vậy. Thanh Tịnh, tổng giám đốc Ngọc Phong vừa cho chúng tôi một tấm thẻ mua sắm không thời hạn. Nếu chúng ta không xài thì thật có lỗi với anh ta.”
“Chiếm lợi của người khác, còn nói đường hoàng như thế, có lẽ chuyện này cũng chỉ có anh có thể làm được. Đi thôi, đi mua quần áo.” Lý Thanh Tịnh đưa tay choàng tay Triệu Hùng, hai người cười nói đi về phía cửa hàng.
Bóng đèn lớn Nông Tuyền này không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại cảm thấy có thể cùng dạo phố với hai vợ chồng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh là một vinh quang to lớn.
Lý Thanh Tịnh cho tới bây giờ không cho Triệu Hùng mua quần áo quá đắt, dù sao tiêu xài lần này không cần dùng tiền của mình, trực tiếp mua hai bộ đồ vest trị giá hơn ba mươi lăm triệu VNĐ cho Triệu Hùng, còn mua hai bộ âu phục trị giá mấy chục triệu. Còn giúp Nông Tuyền chọn mấy bộ, cuối cùng mới chọn hai bộ cho cô và con gái.
Những bộ quần áo này cộng lại hết cũng trị giá gần bảy trăm triệu VNĐ.
Nếu như Lý Thanh Tịnh tự mình mua thì cô không thể mua quần áo đắt như vậy. Dù sao tiêu xài lần này có người khác trả tiền, Nông Tuyền còn bởi thế mà bị thương, Lý Thanh Tịnh mua đồ không hề cảm thấy áy náy.
Sau khi mua xong thì đưa thẻ lại cho Phí Ngọc Phong.
Người phối quần áo, ngựa phối yên, câu nói này thật sự rất kinh điển.
Triệu Hùng thay một bộ đồ Armani mới toanh, trông thật sự đẹp trai như cậu chủ nhà giàu, ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng không khỏi không nhìn thêm vài lần nữa, cô chưa bao giờ nghĩ Triệu Hùng lại đẹp trai như vậy. Mà sau khi Nông Tuyền khoác lên mình bộ quần áo mới, cậu ấy cũng thay đổi từ một kẻ ngu ngốc thành nhà giàu mới nổi.
Nông Tuyền mua vài bộ quần áo bình thường, sau khi thay quần áo, cậu ấy còn mừng rỡ giống như đứa trẻ qua năm mới.
Lúc trước cậu ấy chưa từng quan tâm mình mặc gì, sau khi mặc quần áo vào mới cảm thấy thích thú, thỉnh thoảng cười ngây ngô toác miệng.
Ngay sau khi Lý Thanh Tịnh kéo Triệu Hùng ra khỏi cửa hàng, Triệu Hùng bỗng liếc nhìn Vân Nhã và hai nữ sinh ăn mặc thời thượng đi tới “trung tâm mua sắm Tần Uyển”.
Triệu Hùng nghiêng đầu qua, không ngờ Vân Nhã nhận ra anh, không nhờ Vân Nhã đã nhìn thấy anh.
Vân Nhã ra hiệu với Triệu Hùng bảo anh tới gặp mình một lát, nếu không thì kết quả anh cũng đã biết rồi.
Tác giả :
PGUP