Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 312 Lời mời party tới từ cậu chủ Thẩm
Sau khi bà cụ Đào nghe Lý Thanh Tịnh đồng ý tiếp quản sản nghiệp nhà họ Đào, kích động đến nỗi giọng nói cũng run lên, vừa cười vừa nói: "Thanh Tịnh à, cháu có thể nghĩ thông suốt, bà ngoại thật sự rất vui. Chuyện này, cháu nói với Triệu Hùng chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Ừm! Không vội. Vào bữa tiệc mừng thọ, bà sẽ tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người."
Bà cụ Đào nói chuyện với Lý Thanh Tịnh trong chốc lát rồi mới cúp điện thoại.
Bà cụ kích động không kiềm chế được, cầm lấy ảnh chụp của người chồng đã mất, lời nói thấm thía: "Ông à, thứ cho tôi tự làm chủ, không thể giao nhà họ Đào chúng ta vào tay mấy đứa con gái không ra hồn được. Nhà họ Đào chỉ giao vào tay Lý Thanh Tịnh mới có tương lai! Tôi mới có thể yên tâm mà đi gặp ông."
Lâm phủ gia viên, trong phòng Nông Tuyền.
Triệu Hùng vừa đến nhìn thấy thứ gì đó vô cùng bừa bãi bên cạnh phòng của Nông Tuyền, không khỏi nhíu mày một cái.
Ngoại trừ võ công ra những chuyện khác Nông Tuyền cơ bản làm gì cũng tệ, năng lực tự chăm sóc kém vô cùng. Căn nhà chín mươi mét vuông mà bị Nông Tuyền biến thành một phòng ngu của nam sinh đang học trong trường.
Bé Dao Châu che mũi nói: "Ai da! Chú Nông Tuyền, nhà chú có mùi gì vậy? Có phải có cái gì bị phân huy không, sao lại thối như thế."
Nông Tuyền vội vàng thu đống tất thối chưa kịp giặt ở đầu giường và trên sô pha giấu ở phía sau, lúng túng nhếch miệng cười nói: "Là do chú không mở cửa sổ, có gió thổi vào là tốt rồi." Nói xong, đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, tiện tay ném đống tất thối vào trong sọt quần áo.
Triệu Hùng âm thầm lắc đầu, anh hiểu rất rõ thói quen của Nông Tuyền.
Xem ra, phải mời người giúp việc tới rồi, giúp đỡ Nông Tuyền xử lý sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy. Nếu không cứ để cậu ấy lôi thôi như vậy, trong nhà chắc chắn sẽ mời chuột tới.
Triệu Hùng cũng không vạch mặt, kêu con gái Dao Châu chơi với Nông Tuyền, Anh nằm trên ghế sô pha, gửi một tin nhắn cho Hồ Dân, nhờ ông ta giúp đỡ tìm một người giúp việc cho Nông Tuyền, cũng gửi địa chỉ nhà Nông Tuyền cho Hồ Dân.
Thừa lúc rảnh rỗi, Triệu Hùng nói với Nông Tuyền chuyện mời người giúp việc. Nói mỗi ngày người giúp việc sẽ tới giúp cậu ấy quét tước nhà một lần, kêu cậu ấy cho người giúp việc một chìa khóa cửa.
Nông Tuyền cười xấu hổ nói: "Cậu chủ, anh nghĩ thay tôi thật chu đáo."
"Được rồi, ngày nào đó thằng nhóc cậu đi với tôi tới Võ Thần Đường một chút. Tôi muốn xem thử mình tiến bộ tới đâu rồi. Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở cậu, tập đoàn Thiên Vương mời một người phụ nữ tên Phó Lê, cô ta là cao thủ Thiên Bảng, Văn Sơn nói cô ta xếp hạng chín mươi tám trong Thiên Bảng. Nếu như cậu gặp người phụ nữ này, cần phải đối phó cẩn thận."
Mặc dù Nông Tuyền là cao thủ Địa Bảng, nhưng những người từ hạng năm mươi trở đi trong Thiên Bảng cậu ấy còn chưa thèm để vào mắt.
"Yên tâm đi, cậu chủ! Nếu như người phụ nữ này dám đến trêu chọc chúng ta. Tôi sẽ cho cô ta biết sự lợi hại của quả đấm.
Triệu Hùng dẫn Dao Châu chơi trong nhà Nông Tuyền mấy tiếng rồi trở về.
Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Tịnh nói chuyện sẽ tiếp quản nhà họ Đào với Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc! Không ngờ vợ mình Lý Thanh Tịnh thật sự sẽ tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Đào.
"Thanh Tịnh, tập đoàn Thiên Vương hợp tác với nhà họ Đào, đây chắc chắn là một cái hố! Vì sao em muốn nhảy vào vũng nước đục này chứ?" Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
Lý Thanh Tịnh giải thích: "Triệu Hùng, chính vì vậy mà em mới nhận tiếp quản nhà họ Đào. Bà ngoại tuổi tác đã cao, cũng không chịu nổi đả kích nào nữa. Nếu như lần này âm mưu của tập đoàn Thiên Vương thực hiện được. Như vậy bà ngoại có thể...."
Lý Thanh Tịnh không nói hết nửa câu sau.
Sau khi Triệu Hùng nghe, gật đầu, anh có thể hiểu được tâm trạng của Lý Thanh Tịnh.
Xem ra vợ mình Lý Thanh Tịnh đã hoàn toàn buông bỏ thành kiến với nhà họ Đào rồi!
"Lúc em còn nhỏ bà ngoại đối xử với em rất tốt. Ngày đó em thấy được ánh mắt mà khi còn bé bà đã nhìn em. Tình huống của nhà họ Đào anh cũng biết, nếu như em không giúp họ, bà ngoại thật sự sẽ chết không nhắm mắt."
Triệu Hùng nắm tay Lý Thanh Tịnh, cười một cái nói: "Chỉ cần là chuyện em thích làm, cho dù phía trước có núi đao biển lửa, anh cũng sẽ cùng em nhảy vào."
Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói, trong lòng cực kỳ cảm động, vùi mặt trong ngực Triệu Hùng, ôm Triệu Hùng thật chặt.
"Triệu Hùng, trước đây em lạnh nhạt với anh, không ngờ anh vẫn đối xử tốt với em như vậy."
"Đồ ngốc! Chúng ta là vợ chồng mà. Anh tốt với em là tất nhiên rồi, có thể cưới được em, là phúc phận mà Triệu Hùng anh tu mấy đời."
Hai người động tình, Triệu Hùng từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, hôn lên đôi môi đỏ khêu gợi của Lý Thanh Tịnh.
Giữa lúc hai người sắp hôn nhau, bé Dao Châu đúng lúc đi lên, món đồ chơi cầm trên tay xoẹt cái rơi xuống đất.
"Ai da! Bố mẹ hôn nhau, chẳng lẽ lại muốn có em bé sao?" Dao Châu hỏi.
Mặt Lý Thanh Tịnh đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng tránh ra khỏi lồ ng ngực Triệu Hùng.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn Lý Thanh Tịnh, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi đi tới chỗ con gái.
Anh bế con gái lên, nói với Dao Châu: "Dao Châu là, nam và nữ hôn nhau thì sẽ có em bé sao?"
"Đúng vậy mà, cô Thảo đã nói cho chúng con biết, nam và nữ hôn nhau sẽ có em bé đó. Vậy con làm sao có được?"
Nghe xong lời con gái nói, vẻ mặt Triệu Hùng không khỏi ngẩn ra, lúng túng nói: "Con đương nhiên là được sinh ra từ trong bụng mẹ rồi.
"Vậy sao con đi vào trong bụng mẹ được chứ?" Dao Châu ngây thơ cố chấp hỏi.
"Nam và nữ sau khi kết hôn sẽ có con."
"Nhưng con nghe nói rất nhiều người phụ nữ không kết hôn thì vẫn có con mà?"
"Cái này..."
Trong giây lát Triệu Hùng nghẹn lời không biết nên trả lời con gái như thế nào.
Lý Thanh Tịnh ở bên cạnh nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, đi tới bên cạnh Triệu Hùng và con gái Dao Châu, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng anh đi tắm đi! Em nói chuyện với con."
Triệu Hùng đáp một tiếng rồi đi như chạy trốn.
Lòng hiếu kỳ của trẻ con quá nặng, nếu như không trả lời rõ ràng, chúng sẽ hỏi không ngừng.
Lúc Triệu Hùng muốn đi tắm, điện thoại của anh lại vang lên.
Triệu Hùng thấy là điện thoại của Thẩm Minh gọi tới, liền nhận hỏi: "Cậu Thẩm, có chuyện gì sao?"
Thẩm Minh cười nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng à, em muốn nói cho hai người một chuyện tốt."
"Ồ! Chuyện tốt gì?" Triệu Hùng cảm thấy hứng thú hỏi.
"Thứ nhất, Hán Vân Hiển đã rời khỏi Hà Quý Nam, đi tới tỉnh thành để phát triển."
"Thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, anh giúp em đánh bại tập đoàn Hạo Thành của nhà họ Hán và nhà họ Hà, vì để cảm ơn anh em đã chuẩn bị một cái party, chính thức tuyên bố Triệu Hùng anh là bạn bè của Thẩm Minh em. Cho nên, party này anh là nhân vật chính, anh cũng không nên lỡ hẹn nhỉ?"
"Party? Khi nào?"
"Buổi tối thứ tư!"
"Được! Nhưng mà tôi phải nói rõ trước, không thể muộn hơn mười hai giờ đâu."
"Không thành vấn đề!"
Triệu Hùng nói mấy câu với Thẩm Minh: "Cậu Thẩm, ngoài ra tôi muốn nói một chuyện với cậu."
"Chuyển gì?" Thẩm Minh hỏi.
"Hà Quý Nam đã chết! Chuyện này cảnh sát còn chưa thông báo ra ngoài."
Thẩm Minh a một tiếng, rồi im lặng hồi lâu trực tiếp cúp điện thoại.
Đột nhiên nghe thấy hai đối thủ cũ vừa rời khỏi Hải Phòng đi tỉnh khác phát triển, một người chết rồi! Đây vốn là chuyện nên vui mừng, nhưng Thẩm Minh lại có một sự mất mát khó hiểu.
Anh ta châm lửa hút một điếu thuộc, chậm rãi bước tới cửa sổ sát đất của biệt thự, ngước nhìn bầu trời.
Mấy ngày nay thời tiết của Hải Phòng không tốt lắm, luôn hơi âm u, giống như có nhiều sương mù vậy, ngẩng đầu căn bản không nhìn thấy ánh sao.
"Hán Vân Hiển, Hà Quý Nam! Hai người năm đó nở mày nở mặt không ai bằng, không ngờ tới lại rơi xuống kết cục như thế. Cái này gọi là sự đời thay đổi chưa biết trước được điều gì! Người thức thời là trang tuấn kiệt, Triệu Hùng nổi dậy, hai người vốn không thể ngăn cản."
Sau khi Triệu Hùng tắm xong, anh liếc mắt nhìn điện thoại di động, phía trên có một tin nhắn của cố vấn quản lý tài sản Từ Tử Hàm gửi tới.
"Anh Hùng, anh có thể giúp tôi một chút không? Sau khi bạn trai tôi hiểu lầm, tôi và anh ta chia tay, bây giờ anh ta tìm được một công việc tốt nhưng lại làm vướng víu tôi. Còn đe dọa tôi, nếu như tôi không đi tới chỗ bạn bè cùng anh ta, sẽ cùng tôi đồng quy vu tận.
Triệu Hùng nhíu mày một cái bỗng nhiên nhớ tới lúc ở tập đoàn Nhật Hạ, người đàn ông tên là Kỳ Minh Thành kia đột nhiên xông vào phòng làm việc.
"Cô Hàm, cô báo cảnh sát chưa?" Triệu Hùng gửi một tin nhắn cho cố vấn quản lý tài sản Từ Tử Hàm.
"Báo cảnh sát, vô dụng thôi. Đây thuộc về tranh chấp tình cảm, cảnh sát chỉ có thể giúp đỡ hòa hoãn. Nhưng sau khi họ đi Kỳ Minh Thành vẫn sẽ làm theo ý mình. Lần trước, anh ta hiểu lầm tôi là.... bạn gái anh. Anh có thể ra mặt giúp tôi, giải quyết chuyện này?"
"Vẫn chưa ạ."
"Ừm! Không vội. Vào bữa tiệc mừng thọ, bà sẽ tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người."
Bà cụ Đào nói chuyện với Lý Thanh Tịnh trong chốc lát rồi mới cúp điện thoại.
Bà cụ kích động không kiềm chế được, cầm lấy ảnh chụp của người chồng đã mất, lời nói thấm thía: "Ông à, thứ cho tôi tự làm chủ, không thể giao nhà họ Đào chúng ta vào tay mấy đứa con gái không ra hồn được. Nhà họ Đào chỉ giao vào tay Lý Thanh Tịnh mới có tương lai! Tôi mới có thể yên tâm mà đi gặp ông."
Lâm phủ gia viên, trong phòng Nông Tuyền.
Triệu Hùng vừa đến nhìn thấy thứ gì đó vô cùng bừa bãi bên cạnh phòng của Nông Tuyền, không khỏi nhíu mày một cái.
Ngoại trừ võ công ra những chuyện khác Nông Tuyền cơ bản làm gì cũng tệ, năng lực tự chăm sóc kém vô cùng. Căn nhà chín mươi mét vuông mà bị Nông Tuyền biến thành một phòng ngu của nam sinh đang học trong trường.
Bé Dao Châu che mũi nói: "Ai da! Chú Nông Tuyền, nhà chú có mùi gì vậy? Có phải có cái gì bị phân huy không, sao lại thối như thế."
Nông Tuyền vội vàng thu đống tất thối chưa kịp giặt ở đầu giường và trên sô pha giấu ở phía sau, lúng túng nhếch miệng cười nói: "Là do chú không mở cửa sổ, có gió thổi vào là tốt rồi." Nói xong, đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, tiện tay ném đống tất thối vào trong sọt quần áo.
Triệu Hùng âm thầm lắc đầu, anh hiểu rất rõ thói quen của Nông Tuyền.
Xem ra, phải mời người giúp việc tới rồi, giúp đỡ Nông Tuyền xử lý sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy. Nếu không cứ để cậu ấy lôi thôi như vậy, trong nhà chắc chắn sẽ mời chuột tới.
Triệu Hùng cũng không vạch mặt, kêu con gái Dao Châu chơi với Nông Tuyền, Anh nằm trên ghế sô pha, gửi một tin nhắn cho Hồ Dân, nhờ ông ta giúp đỡ tìm một người giúp việc cho Nông Tuyền, cũng gửi địa chỉ nhà Nông Tuyền cho Hồ Dân.
Thừa lúc rảnh rỗi, Triệu Hùng nói với Nông Tuyền chuyện mời người giúp việc. Nói mỗi ngày người giúp việc sẽ tới giúp cậu ấy quét tước nhà một lần, kêu cậu ấy cho người giúp việc một chìa khóa cửa.
Nông Tuyền cười xấu hổ nói: "Cậu chủ, anh nghĩ thay tôi thật chu đáo."
"Được rồi, ngày nào đó thằng nhóc cậu đi với tôi tới Võ Thần Đường một chút. Tôi muốn xem thử mình tiến bộ tới đâu rồi. Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở cậu, tập đoàn Thiên Vương mời một người phụ nữ tên Phó Lê, cô ta là cao thủ Thiên Bảng, Văn Sơn nói cô ta xếp hạng chín mươi tám trong Thiên Bảng. Nếu như cậu gặp người phụ nữ này, cần phải đối phó cẩn thận."
Mặc dù Nông Tuyền là cao thủ Địa Bảng, nhưng những người từ hạng năm mươi trở đi trong Thiên Bảng cậu ấy còn chưa thèm để vào mắt.
"Yên tâm đi, cậu chủ! Nếu như người phụ nữ này dám đến trêu chọc chúng ta. Tôi sẽ cho cô ta biết sự lợi hại của quả đấm.
Triệu Hùng dẫn Dao Châu chơi trong nhà Nông Tuyền mấy tiếng rồi trở về.
Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Tịnh nói chuyện sẽ tiếp quản nhà họ Đào với Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc! Không ngờ vợ mình Lý Thanh Tịnh thật sự sẽ tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Đào.
"Thanh Tịnh, tập đoàn Thiên Vương hợp tác với nhà họ Đào, đây chắc chắn là một cái hố! Vì sao em muốn nhảy vào vũng nước đục này chứ?" Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
Lý Thanh Tịnh giải thích: "Triệu Hùng, chính vì vậy mà em mới nhận tiếp quản nhà họ Đào. Bà ngoại tuổi tác đã cao, cũng không chịu nổi đả kích nào nữa. Nếu như lần này âm mưu của tập đoàn Thiên Vương thực hiện được. Như vậy bà ngoại có thể...."
Lý Thanh Tịnh không nói hết nửa câu sau.
Sau khi Triệu Hùng nghe, gật đầu, anh có thể hiểu được tâm trạng của Lý Thanh Tịnh.
Xem ra vợ mình Lý Thanh Tịnh đã hoàn toàn buông bỏ thành kiến với nhà họ Đào rồi!
"Lúc em còn nhỏ bà ngoại đối xử với em rất tốt. Ngày đó em thấy được ánh mắt mà khi còn bé bà đã nhìn em. Tình huống của nhà họ Đào anh cũng biết, nếu như em không giúp họ, bà ngoại thật sự sẽ chết không nhắm mắt."
Triệu Hùng nắm tay Lý Thanh Tịnh, cười một cái nói: "Chỉ cần là chuyện em thích làm, cho dù phía trước có núi đao biển lửa, anh cũng sẽ cùng em nhảy vào."
Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói, trong lòng cực kỳ cảm động, vùi mặt trong ngực Triệu Hùng, ôm Triệu Hùng thật chặt.
"Triệu Hùng, trước đây em lạnh nhạt với anh, không ngờ anh vẫn đối xử tốt với em như vậy."
"Đồ ngốc! Chúng ta là vợ chồng mà. Anh tốt với em là tất nhiên rồi, có thể cưới được em, là phúc phận mà Triệu Hùng anh tu mấy đời."
Hai người động tình, Triệu Hùng từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, hôn lên đôi môi đỏ khêu gợi của Lý Thanh Tịnh.
Giữa lúc hai người sắp hôn nhau, bé Dao Châu đúng lúc đi lên, món đồ chơi cầm trên tay xoẹt cái rơi xuống đất.
"Ai da! Bố mẹ hôn nhau, chẳng lẽ lại muốn có em bé sao?" Dao Châu hỏi.
Mặt Lý Thanh Tịnh đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng tránh ra khỏi lồ ng ngực Triệu Hùng.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn Lý Thanh Tịnh, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi đi tới chỗ con gái.
Anh bế con gái lên, nói với Dao Châu: "Dao Châu là, nam và nữ hôn nhau thì sẽ có em bé sao?"
"Đúng vậy mà, cô Thảo đã nói cho chúng con biết, nam và nữ hôn nhau sẽ có em bé đó. Vậy con làm sao có được?"
Nghe xong lời con gái nói, vẻ mặt Triệu Hùng không khỏi ngẩn ra, lúng túng nói: "Con đương nhiên là được sinh ra từ trong bụng mẹ rồi.
"Vậy sao con đi vào trong bụng mẹ được chứ?" Dao Châu ngây thơ cố chấp hỏi.
"Nam và nữ sau khi kết hôn sẽ có con."
"Nhưng con nghe nói rất nhiều người phụ nữ không kết hôn thì vẫn có con mà?"
"Cái này..."
Trong giây lát Triệu Hùng nghẹn lời không biết nên trả lời con gái như thế nào.
Lý Thanh Tịnh ở bên cạnh nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, đi tới bên cạnh Triệu Hùng và con gái Dao Châu, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng anh đi tắm đi! Em nói chuyện với con."
Triệu Hùng đáp một tiếng rồi đi như chạy trốn.
Lòng hiếu kỳ của trẻ con quá nặng, nếu như không trả lời rõ ràng, chúng sẽ hỏi không ngừng.
Lúc Triệu Hùng muốn đi tắm, điện thoại của anh lại vang lên.
Triệu Hùng thấy là điện thoại của Thẩm Minh gọi tới, liền nhận hỏi: "Cậu Thẩm, có chuyện gì sao?"
Thẩm Minh cười nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng à, em muốn nói cho hai người một chuyện tốt."
"Ồ! Chuyện tốt gì?" Triệu Hùng cảm thấy hứng thú hỏi.
"Thứ nhất, Hán Vân Hiển đã rời khỏi Hà Quý Nam, đi tới tỉnh thành để phát triển."
"Thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, anh giúp em đánh bại tập đoàn Hạo Thành của nhà họ Hán và nhà họ Hà, vì để cảm ơn anh em đã chuẩn bị một cái party, chính thức tuyên bố Triệu Hùng anh là bạn bè của Thẩm Minh em. Cho nên, party này anh là nhân vật chính, anh cũng không nên lỡ hẹn nhỉ?"
"Party? Khi nào?"
"Buổi tối thứ tư!"
"Được! Nhưng mà tôi phải nói rõ trước, không thể muộn hơn mười hai giờ đâu."
"Không thành vấn đề!"
Triệu Hùng nói mấy câu với Thẩm Minh: "Cậu Thẩm, ngoài ra tôi muốn nói một chuyện với cậu."
"Chuyển gì?" Thẩm Minh hỏi.
"Hà Quý Nam đã chết! Chuyện này cảnh sát còn chưa thông báo ra ngoài."
Thẩm Minh a một tiếng, rồi im lặng hồi lâu trực tiếp cúp điện thoại.
Đột nhiên nghe thấy hai đối thủ cũ vừa rời khỏi Hải Phòng đi tỉnh khác phát triển, một người chết rồi! Đây vốn là chuyện nên vui mừng, nhưng Thẩm Minh lại có một sự mất mát khó hiểu.
Anh ta châm lửa hút một điếu thuộc, chậm rãi bước tới cửa sổ sát đất của biệt thự, ngước nhìn bầu trời.
Mấy ngày nay thời tiết của Hải Phòng không tốt lắm, luôn hơi âm u, giống như có nhiều sương mù vậy, ngẩng đầu căn bản không nhìn thấy ánh sao.
"Hán Vân Hiển, Hà Quý Nam! Hai người năm đó nở mày nở mặt không ai bằng, không ngờ tới lại rơi xuống kết cục như thế. Cái này gọi là sự đời thay đổi chưa biết trước được điều gì! Người thức thời là trang tuấn kiệt, Triệu Hùng nổi dậy, hai người vốn không thể ngăn cản."
Sau khi Triệu Hùng tắm xong, anh liếc mắt nhìn điện thoại di động, phía trên có một tin nhắn của cố vấn quản lý tài sản Từ Tử Hàm gửi tới.
"Anh Hùng, anh có thể giúp tôi một chút không? Sau khi bạn trai tôi hiểu lầm, tôi và anh ta chia tay, bây giờ anh ta tìm được một công việc tốt nhưng lại làm vướng víu tôi. Còn đe dọa tôi, nếu như tôi không đi tới chỗ bạn bè cùng anh ta, sẽ cùng tôi đồng quy vu tận.
Triệu Hùng nhíu mày một cái bỗng nhiên nhớ tới lúc ở tập đoàn Nhật Hạ, người đàn ông tên là Kỳ Minh Thành kia đột nhiên xông vào phòng làm việc.
"Cô Hàm, cô báo cảnh sát chưa?" Triệu Hùng gửi một tin nhắn cho cố vấn quản lý tài sản Từ Tử Hàm.
"Báo cảnh sát, vô dụng thôi. Đây thuộc về tranh chấp tình cảm, cảnh sát chỉ có thể giúp đỡ hòa hoãn. Nhưng sau khi họ đi Kỳ Minh Thành vẫn sẽ làm theo ý mình. Lần trước, anh ta hiểu lầm tôi là.... bạn gái anh. Anh có thể ra mặt giúp tôi, giải quyết chuyện này?"
Tác giả :
PGUP