Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 253
Triệu Hùng ở một mình thật nhàm chán, nhưng có em dâu Lý Diệu Linh đi cùng cũng không thấy cô đơn.
Lý Diệu Linh ở trong xe của anh ta, trò chuyện không ngừng. Chỉ không đề cập đến việc Nhị Bảo theo đuổi cô ấy!
“Anh rể, trưa anh đưa em đi ăn cái gì vậy?” Lý Diệu Linh hỏi Triệu Hùng.
“Muốn ăn cái gì?” Triệu Hùng khoa trương hỏi.
"Em muốn một bữa tiệc buffet!"
"Ngươi không sợ mập sao!"
"Em có béo không? Cơ thể của người ta vẫn đang phát triển mà."
Triệu Hùng liếc nhìn em dâu Lý Diệu Linh. Anh bẹt miệng nói: "Còn phải tiếp tục phát triển sao."
"Anh rể! Anh..."
Giọng của Lý Diệu Linh cao lên vài tông nữa và hét vào mặt Triệu Hùng.
Triệu Hùng không muốn thảo luận vấn đề này với cô gái này, vì vậy anh đã lái xe đưa em dâu Lý Diệu Linh trực tiếp đến nhà hàng thịt nướng Brazil.
Phải nói rằng Lý Diệu Linh thực sự ăn được. Sức ăn so với Nông Tuyền còn lớn hơn vài phần!
Nông Tuyền tự nhiên khỏe mạnh và phải ăn nhiều như vậy mỗi bữa, đó là lúc anh ấy tập thể dục rất nhiều. Nhưng Lý Diệu Linh lại mảnh mai và đang đi học, do đó quả thực là do cơ thể phát triển.
Triệu Hùng ăn không ăn được nhiều, mỗi bữa đều rất đều đặn, chỉ ăn như vậy.
Trong bữa ăn, Triệu Hùng hỏi em dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em và Lục Nhị Bảo đó có chuyện gì vậy?"
"Ồ! Em biết anh không nhịn được mà, chỉ muốn hỏi câu này." Sau khi Lý Diệu Linh cắn một miếng thịt, vừa uống rượu vừa nói cho Triệu Hùng biết hai người gặp nhau như thế nào.
Lý Diệu Linh cho biết kể từ khi Triệu Hùng đưa cho cô thẻ VIP của Dino Bar. Cô ấy đưa Đỗ Mỹ Ngân cùng vài cô gái đi ăn chơi vài lần.
Cô và Lục Nhị Bảo gặp nhau tại Dino Bar.
Chàng trai Lục Nhị Bảo khá “ga lang.” anh ta lao vào trả tiền cho các cô gái.
Lý Diệu Linh khoe thẻ VIP của Dino Bar. Rồi tát vào mặt Lục Nhị Bảo ngay tại chỗ!
Dino Bar! Nhưng nó là quán bar cao cấp nhất ở thành phố Hải Phòng. Chưa kể nó là thẻ miễn phí, ngay cả thẻ VIP thông thường cũng cần phải có danh tính và thực lực nhất định mới có được. Không phải là có thể có được nếu có tiền.
Lục Nhị Bảo có rất nhiều tài sản, trong số những người tiếp xúc anh đã gặp, anh chưa nghe thấy ai có thẻ VIP miễn phí. Anh ta đã nghĩ rằng Lý Diệu Linh là con gái nhà giàu. Ngoài ra, Lý Diệu Linh xinh như hoa, là một trong ba hoa khôi của trường Trung học Quốc Tế Ánh Sao. Anh ta đã lên kế hoạch theo đuổi điên cuồng Lý Diệu Linh.
Sau khi nghe chuyện xảy ra, Triệu Hùng nói với em dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, anh nghĩ cậu bé đó không tệ!"
"Nào anh rể, mắt anh có đờm à. Đừng nhìn Nhị Bảo danh chính ngôn thuận. Em không thích đàn ông như vậy."
Triệu Hùng nghe vậy không khỏi nở nụ cười, liền hỏi cem dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em thích loại con trai nào?"
"Thích kiểu con trai như anh! Anh phải chăm lo cho gia đình, không yếu hèn. Điều cốt yếu là ở bên anh và anh có cảm giác an toàn!"
Triệu Hùng không ngờ em dâu Lý Diệu Linh lại nghĩ đến mình như vậy, không khỏi sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Nha đầu này thái độ với anh trước sau thay đổi chóng mặt! Anh nhớ em đã từng nói rằng anh là thứ tạp nham. Nếu gả cho một người đàn ông như anh thì tám kiếp đều bị hủy hoại. "
"Ôi! Anh rể, sao anh cứ nhắc đến chuyện này. Anh vẫn cứ nơm nớp lo sợ. Đều tại em thiển cận!"
Khi Triệu Hùng nhìn thấy em dâu Lý Diệu Linh sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình, anh ấy không thể không mỉm cười đắc thắng.
Cô gái này chính là như vậy, cô ấy là người thẳng thắn! Có điều gì đó trong lòng và không bao giờ giấu diếm.
"Mà này, anh rể! Em nghe chị gái nói lúc đi, bố anh để lại cho em năm triệu."
Triệu Hùng gật đầu, đối với em dâu Lý Diệu Linh nói: "Đúng vậy, có chuyện như thế! Hay là, mua được một căn nhà lớn."
"Anh rể, ba anh là một đại gia chăn bò! Không biết năm triệu này phải nuôi bao nhiêu con bò?"
"Khen cho em là một học sinh cấp 3! Em không biết là, hiện tại một con bò có thể bán hơn 35 triệu. Vậy 17 tỷ rưỡi, đương nhiên là năm trăm con bò!"
"Oa! Anh rể, quy mô chăn nuôi gia súc của gia đình anh lớn như vậy ư." Lý Diệu Linh cảm thán.
"Diệu Linh, để anh nói cho này. Gia đình anh làm nghề chăn nuôi. Nhưng không phải là chuyên chăn nuôi gia súc!"
“Anh rể, em gần đây hơi bí, anh có thể cho em ít tiền tiêu vặt không!” Lý Diệu Linh cười hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng hơi nhíu mày khi nghe lời này, nói với em dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, không phải mỗi tháng em có 10 triệu trong tiền tiêu vặt sao?"
"Ôi! Có 10 triệu làm sao mà đủ chứ! Còn phải xin bạn cùng lớp vài bữa, hết sạch tiền. Em đã xin chị gái mấy lần, nhưng chị gái mỗi lần chỉ đưa cho em có 3 triệu rưỡi. Chị ấy là một sếp lớn của công ty, vậy mà thật keo kiệt! ”
Triệu Hùng nhất thời không nói nên lời.
Anh biết rằng em dâu Lý Diệu Linh là một người "tiêu xài hoang phí" tiêu rất nhiều tiền. Tuy nhiên, bây giờ Triệu Hùng không thiếu tiền, ngoài số tiền hàng chục tỷ trong ngâng hàng, tiền riêng của anh ấy vẫn còn hàng chục triệu.
Triệu Hùng thờ ơ với khái niệm tiền bạc. Vì ông trời sinh ra đã có chìa khóa vàng. Mãi sau khoảng thời gian sống thiếu thốn, nghèo khó với Lý Thanh Tịnh, anh ấy mới hiểu ra rằng tiền mới thực sự quan trọng để "sống"!
“Em muốn bao nhiêu?” Triệu Hùng hỏi em dâu Lý Diệu Linh.
"Anh rể, anh không phải là giấu tiền riêng đấy chứ?"
"Chị gái em biết rằng anh và Cố Mộng Dao đang đầu ctưvào cổ phiếu! Tiền trong tài khoản chứng khoán là tiền riêng của anh."
“Vậy bạn có bao nhiêu?” Lý Diệu Linh ngập ngừng hỏi.
Khi Triệu Hùng nhìn thấy vẻ mặt của em dâu Lý Diệu Linh, anh ta cảm thấy như muốn cướp hết tài sản của mình. Nên không nhịn được hỏi: "Diệu Linh, nếu em muốn tiền tiêu vặt, anh sẽ cho em 35 triệu!"
“35 triệu?” Lý Diệu Linh nghe xong, trên mặt lộ ra một chút thất vọng.
“Tại sao, 35 triệu còn không đủ sao?” Triệu Hùng hỏi.
Lý Diệu Linh suy nghĩ một chút, nói với Triệu Hùng: "Anh rể, em sẽ không giấu anh. Em muốn tự mình kinh doanh trên mạng. Cho nên, em muốn mượn anh một ít tiền."
"Kinh doanh Online?"
Triệu Hùng sững sờ, đưa tay gõ vào đầu chị dâu Lý Diệu Linh, nói: "Cô bạn ơi, học không tốt thì làm ăn kiểu gì? Muốn kinh doanh thì phải đợi kỳ thực tập đại học xong đã, hoặc là em sẽ làm sau khi tốt nghiệp, lúc đó em muốn kinh doanh gì thì anh rể đều ủng hộ em. "
"Anh rể! Em biết anh là muốn tốt cho em. Anh muốn em học hành chăm chỉ và có con đường đi sau này thật tốt. Nhưng anh cũng biết rằng học lực của em rất tệ nên em rất hoang mang! Nếu nói với echịgái chuyện này, chị ấy nhất định sẽ không đồng ý. Vì vậy, chỉ có anh mới có thể giúp em! "
Lý Diệu Linh ở trong xe của anh ta, trò chuyện không ngừng. Chỉ không đề cập đến việc Nhị Bảo theo đuổi cô ấy!
“Anh rể, trưa anh đưa em đi ăn cái gì vậy?” Lý Diệu Linh hỏi Triệu Hùng.
“Muốn ăn cái gì?” Triệu Hùng khoa trương hỏi.
"Em muốn một bữa tiệc buffet!"
"Ngươi không sợ mập sao!"
"Em có béo không? Cơ thể của người ta vẫn đang phát triển mà."
Triệu Hùng liếc nhìn em dâu Lý Diệu Linh. Anh bẹt miệng nói: "Còn phải tiếp tục phát triển sao."
"Anh rể! Anh..."
Giọng của Lý Diệu Linh cao lên vài tông nữa và hét vào mặt Triệu Hùng.
Triệu Hùng không muốn thảo luận vấn đề này với cô gái này, vì vậy anh đã lái xe đưa em dâu Lý Diệu Linh trực tiếp đến nhà hàng thịt nướng Brazil.
Phải nói rằng Lý Diệu Linh thực sự ăn được. Sức ăn so với Nông Tuyền còn lớn hơn vài phần!
Nông Tuyền tự nhiên khỏe mạnh và phải ăn nhiều như vậy mỗi bữa, đó là lúc anh ấy tập thể dục rất nhiều. Nhưng Lý Diệu Linh lại mảnh mai và đang đi học, do đó quả thực là do cơ thể phát triển.
Triệu Hùng ăn không ăn được nhiều, mỗi bữa đều rất đều đặn, chỉ ăn như vậy.
Trong bữa ăn, Triệu Hùng hỏi em dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em và Lục Nhị Bảo đó có chuyện gì vậy?"
"Ồ! Em biết anh không nhịn được mà, chỉ muốn hỏi câu này." Sau khi Lý Diệu Linh cắn một miếng thịt, vừa uống rượu vừa nói cho Triệu Hùng biết hai người gặp nhau như thế nào.
Lý Diệu Linh cho biết kể từ khi Triệu Hùng đưa cho cô thẻ VIP của Dino Bar. Cô ấy đưa Đỗ Mỹ Ngân cùng vài cô gái đi ăn chơi vài lần.
Cô và Lục Nhị Bảo gặp nhau tại Dino Bar.
Chàng trai Lục Nhị Bảo khá “ga lang.” anh ta lao vào trả tiền cho các cô gái.
Lý Diệu Linh khoe thẻ VIP của Dino Bar. Rồi tát vào mặt Lục Nhị Bảo ngay tại chỗ!
Dino Bar! Nhưng nó là quán bar cao cấp nhất ở thành phố Hải Phòng. Chưa kể nó là thẻ miễn phí, ngay cả thẻ VIP thông thường cũng cần phải có danh tính và thực lực nhất định mới có được. Không phải là có thể có được nếu có tiền.
Lục Nhị Bảo có rất nhiều tài sản, trong số những người tiếp xúc anh đã gặp, anh chưa nghe thấy ai có thẻ VIP miễn phí. Anh ta đã nghĩ rằng Lý Diệu Linh là con gái nhà giàu. Ngoài ra, Lý Diệu Linh xinh như hoa, là một trong ba hoa khôi của trường Trung học Quốc Tế Ánh Sao. Anh ta đã lên kế hoạch theo đuổi điên cuồng Lý Diệu Linh.
Sau khi nghe chuyện xảy ra, Triệu Hùng nói với em dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, anh nghĩ cậu bé đó không tệ!"
"Nào anh rể, mắt anh có đờm à. Đừng nhìn Nhị Bảo danh chính ngôn thuận. Em không thích đàn ông như vậy."
Triệu Hùng nghe vậy không khỏi nở nụ cười, liền hỏi cem dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em thích loại con trai nào?"
"Thích kiểu con trai như anh! Anh phải chăm lo cho gia đình, không yếu hèn. Điều cốt yếu là ở bên anh và anh có cảm giác an toàn!"
Triệu Hùng không ngờ em dâu Lý Diệu Linh lại nghĩ đến mình như vậy, không khỏi sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Nha đầu này thái độ với anh trước sau thay đổi chóng mặt! Anh nhớ em đã từng nói rằng anh là thứ tạp nham. Nếu gả cho một người đàn ông như anh thì tám kiếp đều bị hủy hoại. "
"Ôi! Anh rể, sao anh cứ nhắc đến chuyện này. Anh vẫn cứ nơm nớp lo sợ. Đều tại em thiển cận!"
Khi Triệu Hùng nhìn thấy em dâu Lý Diệu Linh sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình, anh ấy không thể không mỉm cười đắc thắng.
Cô gái này chính là như vậy, cô ấy là người thẳng thắn! Có điều gì đó trong lòng và không bao giờ giấu diếm.
"Mà này, anh rể! Em nghe chị gái nói lúc đi, bố anh để lại cho em năm triệu."
Triệu Hùng gật đầu, đối với em dâu Lý Diệu Linh nói: "Đúng vậy, có chuyện như thế! Hay là, mua được một căn nhà lớn."
"Anh rể, ba anh là một đại gia chăn bò! Không biết năm triệu này phải nuôi bao nhiêu con bò?"
"Khen cho em là một học sinh cấp 3! Em không biết là, hiện tại một con bò có thể bán hơn 35 triệu. Vậy 17 tỷ rưỡi, đương nhiên là năm trăm con bò!"
"Oa! Anh rể, quy mô chăn nuôi gia súc của gia đình anh lớn như vậy ư." Lý Diệu Linh cảm thán.
"Diệu Linh, để anh nói cho này. Gia đình anh làm nghề chăn nuôi. Nhưng không phải là chuyên chăn nuôi gia súc!"
“Anh rể, em gần đây hơi bí, anh có thể cho em ít tiền tiêu vặt không!” Lý Diệu Linh cười hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng hơi nhíu mày khi nghe lời này, nói với em dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, không phải mỗi tháng em có 10 triệu trong tiền tiêu vặt sao?"
"Ôi! Có 10 triệu làm sao mà đủ chứ! Còn phải xin bạn cùng lớp vài bữa, hết sạch tiền. Em đã xin chị gái mấy lần, nhưng chị gái mỗi lần chỉ đưa cho em có 3 triệu rưỡi. Chị ấy là một sếp lớn của công ty, vậy mà thật keo kiệt! ”
Triệu Hùng nhất thời không nói nên lời.
Anh biết rằng em dâu Lý Diệu Linh là một người "tiêu xài hoang phí" tiêu rất nhiều tiền. Tuy nhiên, bây giờ Triệu Hùng không thiếu tiền, ngoài số tiền hàng chục tỷ trong ngâng hàng, tiền riêng của anh ấy vẫn còn hàng chục triệu.
Triệu Hùng thờ ơ với khái niệm tiền bạc. Vì ông trời sinh ra đã có chìa khóa vàng. Mãi sau khoảng thời gian sống thiếu thốn, nghèo khó với Lý Thanh Tịnh, anh ấy mới hiểu ra rằng tiền mới thực sự quan trọng để "sống"!
“Em muốn bao nhiêu?” Triệu Hùng hỏi em dâu Lý Diệu Linh.
"Anh rể, anh không phải là giấu tiền riêng đấy chứ?"
"Chị gái em biết rằng anh và Cố Mộng Dao đang đầu ctưvào cổ phiếu! Tiền trong tài khoản chứng khoán là tiền riêng của anh."
“Vậy bạn có bao nhiêu?” Lý Diệu Linh ngập ngừng hỏi.
Khi Triệu Hùng nhìn thấy vẻ mặt của em dâu Lý Diệu Linh, anh ta cảm thấy như muốn cướp hết tài sản của mình. Nên không nhịn được hỏi: "Diệu Linh, nếu em muốn tiền tiêu vặt, anh sẽ cho em 35 triệu!"
“35 triệu?” Lý Diệu Linh nghe xong, trên mặt lộ ra một chút thất vọng.
“Tại sao, 35 triệu còn không đủ sao?” Triệu Hùng hỏi.
Lý Diệu Linh suy nghĩ một chút, nói với Triệu Hùng: "Anh rể, em sẽ không giấu anh. Em muốn tự mình kinh doanh trên mạng. Cho nên, em muốn mượn anh một ít tiền."
"Kinh doanh Online?"
Triệu Hùng sững sờ, đưa tay gõ vào đầu chị dâu Lý Diệu Linh, nói: "Cô bạn ơi, học không tốt thì làm ăn kiểu gì? Muốn kinh doanh thì phải đợi kỳ thực tập đại học xong đã, hoặc là em sẽ làm sau khi tốt nghiệp, lúc đó em muốn kinh doanh gì thì anh rể đều ủng hộ em. "
"Anh rể! Em biết anh là muốn tốt cho em. Anh muốn em học hành chăm chỉ và có con đường đi sau này thật tốt. Nhưng anh cũng biết rằng học lực của em rất tệ nên em rất hoang mang! Nếu nói với echịgái chuyện này, chị ấy nhất định sẽ không đồng ý. Vì vậy, chỉ có anh mới có thể giúp em! "
Tác giả :
PGUP