Chàng Rể Trùng Sinh
Chương 397 Là Các Người Sắp Xong Đời
Thông qua phát sóng trực tiếp, hàng tỷ người có thể thấy rõ dưới oanh kích của mấy chục tu sĩ có mặt ở quảng trường Trung Nguyên, mặt đất hóa ra một hố sâu rất to.
Mà Diệp Thiên ban đầu cầm cự kiếm ánh sáng ngọc, rất dễ trông thấy ở dưới oanh tạc này, lúc này đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bởi vậy trong lòng mọi người đều tràn ngập nghi vấn.
Diệp Bắc Minh chết rồi sao?
Mấy phút sau, nghi vấn này biến mất trong lòng mọi người, thay vào đó là kiên định.
Đó chính là Diệp Bắc Minh chết không thể chết lại rồi!
“Lợi hại! Người của Tiên Minh đúng là lợi hại! Tôi còn tưởng sẽ chiến đấu oanh liệt một lát cơ, không nghĩ tới Diệp Bắc Minh bị giết nhanh như vậy.”
“Diệp Bắc Minh đúng là yếu tới mức bùng nổ, bị đánh giết như vậy, quá lãng phí biểu cảm của chúng ta, hoàn toàn xem chưa đã nghiền!”
“Diệp Bắc Minh làm ra vẻ lắm vào, dám dẫn con gái tới náo loạn đại hội Tiên Minh, lần này chết ngay cả tro cốt đều đã không còn, đáng thương cho đứa con gái cũng gặp tao ương theo rồi!”
“Quả nhiên không hổ là Tiên Minh, đúng là quá lợi hại, Diệp Bắc Minh đúng là coi thường thực lực của Tiên Minh, mới chết thảm.
May mà trước khi chết anh ta tàn sát hơn ba nghìn đệ tử của Huyền Minh Tông, cũng coi như chết không uổng.”
Cả thế giới đều đã rơi vào trong bàn tán.
“Diệp Thiên!”
Ngăn cách màn hình lớn Tần Liên Tâm hét lên một tiếng, lập tức che miệng khóc rống lên, cả người lập tức suy sụp, nước mắt rưng rưng không ngừng chảy ra.
“Cha!”
Bảo Bảo và Lạc Lạc ôm mẹ cũng khóc lên.
Trên dưới nhà họ Tần đều rơi vào bi thương.
“Ha ha ha!”
Hai ông cháu Tô Thiên Sách vui vẻ ngửa đầu lên trời cười điên cuồng.
“Diệp Bắc Minh à Diệp Bắc Minh, có phải là mày nằm mơ cũng không nghĩ tới, mày sẽ rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn?” Tô Thiên Sách mừng như điên.
Bởi vì Diệp Thiên vừa chết, ông ta không cần sống cuộc sống sợ hãi có ngày Diệp Thiên trả thù, có thể mặc sức tung hoành thiên hạ, cũng không cần sợ bị đánh chết.
“Cho mày làm ra vẻ! Cho mày hung hãn! Cho mày càn rỡ này! Ở trước mặt Tiên Minh cường đại mày chỉ như gà đất chó sành! Có bản lĩnh mày sống lại giết tao đi! Tên ngốc thối tha! Kiếp sau đầu thai đừng làm tên ngốc như vậy nữa!” Tô Quốc Bảo đắc ý muốn chết, nhìn về phía cái hố sâu kia kêu gào, khỏi phải nói trong lòng anh ta vui cỡ nào.
Anh ta thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng, sau này có Tiên Minh cường đại làm chỗ dựa, mình hoành hành thiên hạ như thế nào, tiêu tiền vô số như thế nào, chơi càng nhiều gái xinh đẹp thế nào.
Diệp Linh thì tức điên lên.
“Anh chết là xong hết mọi chuyện, nhưng hại tôi thật thảm, tôi vốn đi theo Sơn Vũ nở mày nở mặt, nhưng anh giết chết anh ấy, cố gắng trong ba năm này của tôi đều hóa thành tro tàn, còn phải tốn tinh lực, tốn tâm tư đi leo lên cậu chủ có bối cảnh khác, cho dù anh chết, cũng không giải hết mối hận trong lòng tôi!”
Cô ta hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, vì không thể bay lên tới trăm mét, nếu không cô ta đã bóp chết Đóa Đóa rồi.
“Cha, cha đi đâu rồi, đừng bỏ lại Đóa Đóa có được không, Đóa Đóa muốn cha ôm, hu hu...”
Cô nhóc phát hiện cha không còn, lập tức dụi mắt khóc to.
“Người nào đi giết chết nghiệt chủng của Diệp Bắc Minh?” Bỗng nhiên Tô Quốc Bảo chỉ Đóa Đóa trên lưng hổ cách trăm mét kêu to.
“Tôi đi!”
Ngô Hạc Hiên chưởng môn của Huyền Nguyệt Môn lập tức nhảy lên cao trăm mét.
Đúng lúc này, một giọng nói từ trên chín tầng trời vang lên.
“Đóa Đóa, cha ở đây, sao cha có thể bỏ được con gái bảo bối của cha chứ.”
Những lời này vang lên, Ngô Hạc Hiên lập tức cứng ngắc ở giữa không trung.
Cùng lúc đó, mọi người đều vì chuyện này mà cứng đờ, bao gồm đám Phù Vương.
Nhưng rất nhanh, tất cả bọn họ đều ngửa đầu nhìn, chỉ thấy một bóng dáng từ trên cao mấy ngàn mét chậm rãi giáng xuống, không lâu sau đã đứng trên đầu đám Phù Vương cách mấy chục mét.
“Sao có thể có chuyện này được?”
Đồng tử của mọi người co rút nhanh, trên gương mặt lộ vẻ không thể tin được.
Không phải là hắn bị đánh chết sao? Sao lại chạy lên không trung?
“Cha?”
Nhìn thấy cha xuất hiện, Đóa Đóa lập tức nín khóc mỉm cười, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt như hai vì sao lấp lánh trong đêm, tràn ngập ngây thơ.
“Đóa Đóa, nhìn thấy cha chưa?” Diệp Thiên cười vẫy tay với cô nhóc.
“Thấy rồi ạ, Đóa Đóa thấy cha rồi, thật vui.” Cô nhóc phát ra tiếng cười như chuông bạc, đôi mắt cười thành hình trăng rằm.
Mà cả thế giới lại vì chuyện này mà chấn động.
“Trời ạ! Ai có thể nói cho tôi biết, sao Diệp Bắc Minh lại chạy lên trời rồi?”
“Không phải Diệp Bắc Minh mới bị đánh chết sao, sao lại từ trên trời xuống, chẳng lẽ anh ta âm hồn không tiêu tan, còn muốn đánh với Tiên Minh một trận?”
“Kỳ lạ! Quá kỳ lạ rồi! Anh ta làm thế nào mà bay lên trời được?”
Trong lòng mọi người tràn ngập nghi vấn này.
“Mau nhìn! Anh rể không chết! Anh ấy xuất hiện rồi! Ha ha!” Tần Lâm Văn ngạc nhiên vui mừng kêu lên.
Mọi người nhìn màn hình to theo bản năng, quả nhiên thấy được bóng dáng trong màn hình lớn, tuy chỉ cỡ ngón cái, thấy không rõ bộ dạng, nhưng thông qua âm thanh ầm ĩ ở hiện trường, cùng với giải thích của streamer, đủ để chứng minh là Diệp Thiên.
“Ôi! Cha không chết! Quá tốt rồi!”
Bảo Bảo và Lạc Lạc vui vẻ vỗ tay.
Tần Liên Tâm cũng nín khóc mỉm cười, ôm hai đứa bé vào lòng.
Bầu không khí nhà họ Tần lập tức tràn ngập vui mừng.
“Diệp Bắc Minh, sao mày tránh thoát được oanh kích bọn tao liên thủ, sao mày có thể lặng yên không tiếng động bay lên trời rồi?” Phù Vương ngửa đầu nhìn Diệp Thiên, ông ta có thể chắc chắn đây là chân thân của Diệp Thiên, mà không phải linh hồn của hắn.
Diệp Thiên nhìn đám Phù Vương ở phía dưới, cười nói: “Chỉ dựa vào đám kiến các người, sao có thể bắt giữ được tốc độ của tôi chứ?”
Vừa rồi lúc năng lượng tràn ngập trời đất đánh xuống, Diệp Thiên đã ra lệnh cho Long Ngâm Kiếm rời khỏi phạm vi tấn công, chỉ vì tốc độ của hắn quá nhanh, mọi người căn bản không bắt giữ được, mà đám Phù Vương bị năng lượng dày đặc che khuất tầm mắt, tất nhiên là cũng không thấy được Diệp Thiên rời khỏi phạm vi tấn công.
Trái lại Diệp Thiên xuất hiện trên không trung, vẫn luôn nhìn bọn họ, chờ đợi thời cơ cho bọn họ một kích trí mạng.
Mãi đến khi nghe cô nhóc khóc, hắn mới không nỡ để cô nhóc khổ sở, cho nên xuất hiện.
“Tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì! Hôm nay mày phải chết!” Phù Vương tức giận nói, muốn đi lên đấu với Diệp Thiên.
Đúng vào lúc này, Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Cho các người nếm thử đại chiêu của tôi trước.”
Sau khi dứt lời, Diệp Thiên thi triển ra Phần Thiên Quyết.
Một lát sau, hai ngọn lửa như con rồng lao nhanh xuống, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta không kịp trở tay, khi cảm nhận được nguy hiểm, đã bị biển lửa đầy trời cắn nuốt.
“Á!”
Rất nhanh có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trời đất.
Ngay sau đó có người lửa rơi xuống, điên cuồng lăn lộn trên đất, không ngừng kêu thảm thiết.
“Diệp Bắc Minh! Tên trộm âm hiểm này! Dám giở trò với bọn tao!”
Phổi của đám Phù Vương sắp nổ vì tức, giận không kiềm chế được gầm thét.
Ngoại trừ tám Kim Đan có thể miễn cưỡng đỡ được ngọn lửa này, hơn ba mươi tu sĩ hóa thành không khí, hoặc bị đốt rơi xuống đất lăn lộn.
Chỉ một chiêu, đã khiến đội Tiên Minh cường đại tan ra.
Khiến cả thế giới kinh hãi!
“Trời ạ! Diệp Bắc Minh quá khủng bố, phun lửa là khiến đội hình Tiên Minh cường đại tan rã? Quá trâu bò rồi!”
“Lúc trước đối phó Huyết Tổ Diệp Bắc Minh cũng dùng chiêu này, miễn cưỡng khiến Huyết Tổ chết cháy, hiện giờ anh ta lại dùng chiêu này, đốt cháy nhiều tu sĩ cấp bậc hủy thành phố như vậy, chuyện này đúng là đáng sợ, phải biết rằng những tu sĩ hủy thành phố này, tất cả đều mạnh hơn Huyết Tộc nghìn lần!”
“Không thể ngờ tới! Thật sự không thể ngờ tới! Đội hình Tiên Minh cường đại như vậy lại bị Diệp Bắc Minh đánh tan rã rồi.
Đều nói Diệp Bắc Minh một mình diệt một tông là giả, bây giờ xem ra rất bình thường, anh ấy thực sự có thể một mình diệt một tông!”
Cho dù là người quan sát ở hiện trường, hay là quan sát trực tiếp, đều bị uy lực của Phần Thiên Quyết Diệp Thiên phóng ra làm cho sợ hãi.
Lúc này bọn họ mới biết, Tiên Minh xem nhẹ thực lực của Diệp Bắc Minh, bọn họ cũng xem nhẹ thực lực của Diệp Bắc Minh rồi.
“Ôi mẹ ơi!”
Hai ông cháu Tô Thiên Sách nhìn hơn mười tu sĩ bị lửa đốt lăn lộn trên đất, run rẩy không thôi.
Cũng may thấy tám Kim Đan chạy ra khỏi biển lửa đi xuống dập lửa, cũng không bị tổn thương gì, nếu không hai ông cháu bọn họ bị hù chết rồi.
Phải biết rằng có hơn bốn mươi tu sĩ bị lửa lớn cắn nuốt, tám Kim Đan không sao, hơn mười tu sĩ trên người bốc cháy lăn lộn trên đất, một nửa tu sĩ còn lại bị đốt cháy thành tro không thấy được, có thể thấy Diệp Thiên khủng bố cỡ nào!
Đó không phải là tu sĩ bình thường, đều là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong trở lên.
Nói cách khác, Kim Đan không sao, Tiên Thiên Cảnh viên mãn nửa bước Kim Đan không chết, tu sĩ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong đều hóa thành không khí.
Mà tu sĩ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong là người trong một đêm có thể phá hủy thành phố nhân số năm triệu người, đó là nhân vật khủng bố cỡ nào? Nhưng không thể đỡ được lửa đốt cháy, do đó ngọn lửa này có uy lực đáng sợ cỡ nào.
“Ông nội, hay là chúng ta rút trước đi.” Gương mặt Tô Quốc Bảo trắng bệch, run rẩy nói.
“Cháu rút trước đi, ông ở lại xem, nếu ngay cả tám vị tu sĩ cấp Kim Đan đều không đánh lại Diệp Bắc Minh, ông sẽ lập tức lái xe bỏ trốn.” Tô Thiên Sách nói, tám vị Kim Đan mới là chỗ dựa vững chắc của ông ta.
“Vậy cháu cũng ở lại đợi.” Tô Quốc Bảo nhỏ giọng nói, cảm thấy tám vị Kim Đan không sao, có lẽ còn có cơ hội giết Diệp Bắc Minh, nếu không lại trốn cũng không muộn.
Người đông nghìn nghịt, Diệp Bắc Minh còn có thể tìm mình được sao?
Nhưng mà Bạch Hổ đã sớm nhìn chằm chằm hai ông cháu bọn họ.
Ngoại trừ hai ông cháu bọn họ, Diệp Linh và Trương Nhược Vũ nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện đều ngây người, quả thực không tin vào hai mắt mình.
Đặc biệt là Trương Nhược Vũ, chỉ cảm thấy vui mừng hụt một lát.
Có người kinh hãi, cũng có người khinh thường.
Ví dụ như trong thần giáo Thái Dương.
“Một đám tu sĩ bỏ đi, đôi mắt Diệp Bắc Minh phun lửa cũng khiến bọn họ chết cháy, vậy Hỏa Thần phun lửa từ trong miệng chúng ta ra, chẳng phải có thể diệt sạch bọn họ sao?” Có trưởng lão của thần giáo Thái Dương hừ lạnh.
Thái Dương Thần giáo chủ của thần giáo Thái Dương, cùng với sáu vị phó giáo chủ, mười tám vị trưởng lão, lúc này đều ngồi trước màn hình lớn quan sát trực tiếp.
“Thất vọng, quá thất vọng, loại con kiến như vậy, nếu không vì Nguyên Linh Đan của bọn họ có chỗ thần kỳ, thần giáo Thái Dương chúng ta cũng khinh thường kết bạn với đám con kiến này.” Phó giáo chủ Chiến Thần lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
Sau đó ông ta hừ lạnh nói: “Nếu Diệp Bắc Minh có thể đánh thắng đám con kiến này, tôi sẽ qua Thái Bình Dương khiêu chiến cậu ta.
Trái lại tôi muốn nhìn xem Diệp Bắc Minh từng được thế nhân thần hóa lợi hại cỡ nào, sau đó giẫm cậu ta dưới chân, nâng cao thần uy của thần giáo Thái Dương, khiến cho cả thế giới biết thần giáo Thái Dương mới là mạnh nhất trên thế giới này!”
“Tôi ủng hộ Chiến Thần!” Phó giáo chủ Hỏa Thần phấn khởi nói: “Sở dĩ trước đây chúng ta không xưng bá phương đông, là vì Nguyên Linh Đan và độn phù của Huyền Minh Tông vô cùng thần kỳ, hơn nữa tông chủ của Huyền Minh Tông rất biết cách ứng xử, động một tí là tặng chúng ta một hai rương Nguyên Linh Đan.
Đây chính là bắt chẹt người tay ngắn, cũng e ngại xưng bá đại lục phương Đông Huyền Minh Tông làm bá chủ.
Nếu Huyền Minh Tông bị diệt, chúng ta có thể không cần băn khoăn đi xưng bá thế giới này, khiến vạn tông tặng linh thạch cho chúng ta!”
“Tôi đồng ý với ý kiến của Chiến Thần và Hỏa Thần!” Phó giáo chủ Lôi Thần giơ tay bày tỏ thái độ.
“Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Phong Thần, Vũ Thần, Thủy Thần, cùng với các trưởng lão khác nhao nhao bày tỏ thái độ.
Lúc này, giáo thủ Thái Dương Thần mở miệng chậm rãi nói: “Đã nói khoan hãy kích động, nếu Diệp Bắc Minh thắng, đương nhiên là thần giáo Thái Dương chúng ta phải xưng bá phương Đông, đến lúc đó do Chiến Thần và Thần Tử cùng đến Đông Nam Á tham dự lễ mừng mở phân giáo, đợi lễ mừng kết thúc Chiến Thần sẽ đi khiêu chiến Diệp Bắc Minh cũng không muộn, chúng ta phải xây dựng thần giáo Thái Dương ở vùng Viễn Đông.”
“Dạ! Thái Dương Thần vĩ đại!”
Mà lúc này, dưới cố gắng của tám vị Thần Quân, lửa trên người hơn mười tu sĩ Tiên Thiên Cảnh viên mãn cuối cùng cũng bị dập tắt.
Nhưng tất cả đều bị bỏng nghiêm trọng, hoàn toàn thay đổi, tuy không chết nhưng đều thành phế nhân.
Nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của hơn mười tu sĩ, cùng với nghe bọn họ đau đớn kêu rên, tám vị Kim Đan, cùng với gần ba mươi tu sĩ không bị lửa lớn cắn nuốt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, đôi mắt đỏ bừng.
“Diệp Bắc Minh! Tao với mày không đội trời chung!”
Tám vị Kim Đan giận không kiềm chế được gầm thét, có cảm giác như sắp nổ mạnh.
“Kim Đan ở lại đối phó Diệp Bắc Minh, còn lại đi giết con gái Diệp Bắc Minh, tôi muốn Diệp Bắc Minh phải trả giá thật đắt!” Phù Vương lớn tiếng gầm thét.
“Dạ! Phù Vương!”
Gần ba mươi người nhìn thấy tình trạng thê thảm của đám tu sĩ, đâu còn dám đánh chính diện Diệp Thiên, đều bị thủ đoạn khủng bố của hắn chấn nhiếp, bọn họ chỉ mong sao cách xa Diệp Thiên, đi đối phó con gái của Diệp Thiên.
“Lại đánh chủ ý với con gái tôi, quả thực đáng chết!”
Vẻ mặt Diệp Thiên đột nhiên lạnh lùng, gọi Long Ngâm Kiếm ra, ném về phía không trung, thi triển ra Kiếm Vũ Quyết.
“Giết!”
Hắn chỉ về phía ba mươi mấy tu sĩ đang đạp gió bay về phía Đóa Đóa.
Vù vù vù!
Chỉ trong thoáng chốc, mưa kiếm đầy trời giống như vô số ánh sáng ngọc vô số sao băng cắt qua trời đêm, toàn bộ bao trùm ba mươi mấy tu sĩ không một góc chết.
“Trời ạ! Quá xán lạn rồi!”
Đẹp tới mức vô số người quan sát trực tiếp và xem thông qua trực tiếp kêu lên.
“Oa! Thật đẹp nha cha!”
Cô nhóc chớp to đôi mắt tràn đầy vui mừng sợ hãi.
Nhưng tám vị Kim Đan lại bị kinh hãi, vội vàng quát lên.
“Né tránh! Mau tránh đi!”
Hơn ba mươi tu sĩ kia nghe thấy thế, không biết vì sao đều xoay người lại theo bản năng.
“Ôi mẹ ơi!”
Khi thấy kiếm vũ ánh sáng ngọc dày đặc, ít nhất tận trăm ngàn cái, tràn ngập trời đất bao trùm bọn họ, tất cả đều kinh hãi suýt rớt cằm, vẻ mặt càng giật mình muốn chết.
“Canh khí hộ thể! Nhanh dùng canh khí hộ thể!” Các chủ của Huyền Âm Các là Tiên Thiên Cảnh viên mãn kinh hãi kêu lên.
Bởi vì số lượng kiếm vũ quá khổng lồ, diện tích bao trùm quá rộng, tốc độ còn nhanh như tia chớp, nếu như trốn, căn bản không kịp né tránh, dựa vào cảm nhận được khủng bố của kiếm vũ, ông ta biết dựa vào thân thể căn bản không đỡ được kiếm vũ đâm xuống.
Cùng với giọng nói của ông ta vang lên, ba mươi mấy tu sĩ lập tức ngoại phóng canh khí, tạo ra mặt tường canh khí mắt thường có thể thấy được.
Chỉ qua không phẩy năm giây.
Keng keng keng!
Hơn trăm ngàn kiếm vũ, trong đó có hơn nửa đều bị bắn lên tường canh khí, phát ra âm thanh cộp cộp, có ba mươi phần trăm bị chắn ở ngoài tường canh khí.
Bảy mươi phần trăm vị tu sĩ tu vi thấp mà biến mất vào tường canh khí.
Một giây sau, mưa máu đầy trời cùng với tiếng kêu thảm thiết bay lả tả xuống dưới.
Ít nhất có hai mươi tu sĩ bị vạn kiếm xuyên thân đánh thành tổ ong vò vẽ, phát ra tiếng hét thảm xong, toàn bộ đều rơi xuống mất mạng tại chỗ.
Rung động toàn trường!
Cả thế giới như chết lặng!
Đều bị chiêu Kiếm Vũ Quyết này chấn nhiếp và rung động thật sâu.
Còn thừa mười mấy tu sĩ vô cùng hoảng sợ, thiếu chút nữa tiểu ra đất, chỉ cảm thấy may mắn là tường canh khí không bị phá, nếu không sẽ chết không thể nghi ngờ!
Đương nhiên Diệp Thiên gia tăng số lượng kiếm vũ, khiến bọn họ không có cơ hội né tránh, khiến uy lực của Kiếm Vũ Quyết hạ thấp, nếu không cho dù mười vị nửa bước Kim Đan căn bản không đỡ được uy lực của Kiếm Vũ Quyết.
“Diệp Bắc Minh! Tên đao phủ này! Tao phải băm mày ra vạn đoạn!”
Thấy lại có số lượng lớn tu sĩ Tiên Thiên Cảnh bị mất mạng, Phù Vương phẫn nộ tới mức phổi sắp nổ mạnh, lúc này kích hoạt pháp thân ba trượng, phóng lên trời nghênh chiến Diệp Thiên.
“Cùng tiến lên!”
Hoàng Đức Trí kêu to.
Đám Kim Đan còn lại cũng kích hoạt pháp thân ba trượng, bay lên trời cao.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Thiên bị tám người khổng lồ mười mét bao vây ở giữa.
Diệp Thiên không sợ trái lại còn cười.
“Được lắm! Cho các người thấy mặt càng khủng bố hơn của tôi!”