Chàng Rể Phế Vật
Chương 23: Rất có thể là giả!
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cưng chiều. Anh nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, mang đến một chậu nước rửa chân.
Trần Xuân Độ cởi đôi giày cao gót màu đỏ đẹp đẽ trên chân Lê Kim Huyên xuống, hai tay đặt lên cặp đùi được bao bởi tất đen dài, Trần Xuân Độ cẩn thận kéo chiếc tất xuống.
Chiếc tất dài màu đen trượt xuống khỏi cặp đùi trơn mịn thẳng tắp, không bị bất kỳ trở ngại nào. Trần Xuân Độ cầm đôi chân trắng như sữa, hoàn hảo không tỳ vết trong tay mà lòng nhộn nhạo không thôi, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Bàn tay thô ráp của Trần Xuân Độ mơn trớn trên da thịt, mặc dù anh đã từng nhìn thấy vô số người đẹp ở nước ngoài, nhưng chưa từng thấy qua đôi chân nào cực phẩm đến thế này! Chẳng trách người xưa có câu "Đôi chân Kim Liên", chân của Lê Kim Huyên không có mùi mồ hôi, ngược lại là một mùi hương thoang thoảng dễ ngửi, khiến Trần Xuân Độ yêu thích đến không buông tay.
Trần Xuân Độ đặt chân của Lê Kim Huyên vào nước nóng, nhiệt độ ấm áp dễ chịu làm cho đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Lê Kim Huyên dần dẫn giãn ra. Lê Kim Huyên ngủ đang mơ màng ngủ, không biết Trần Xuân Độ cẩn thận xoa bóp chân mình, lòng bàn chân truyền đến một trận tê dại, mấy huyệt vị trong lòng bàn chân cũng được Trần Xuân Độ xoa bóp. Sự đau đớn, mệt mỏi trên người cô nhanh chóng biến mất...
Đọc FULL bộ truyện.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp như được mài giũa kia, lúc này lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời mà đau lòng. Ngày thường, trông Lê Kim Huyên rất mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ. Thời gian gần đây cứ hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra để cô quá mệt mỏi. Trần Xuân Độ nhẹ nhàng xoa bóp, ấn huyệt, qua nửa tiếng, bàn tay của anh bị ngâm nước đến trắng bệch ra. Nếu là người bình thường, ngồi xổm xoa bóp nửa tiếng như thế, đoán chừng chân đã đau xót không chịu được, cũng chỉ có Trần Xuân Độ, dù có ngồi xổm lâu thế nào cũng không có cảm giác gì.
Bộ dạng lúc này của Trần Xuân Độ mà bị những đại ca thế giới ngầm phương Tây nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ được mở rộng tầm mắt! Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, đường đường là Long Vương, vậy mà lại cam nguyện quỳ gối thủ pháp đấm bóp thất truyền đã lâu cho một người phụ nữ bình thường giới kinh doanh. Một vài cơ sở chừa bệnh cao cấp ở nước ngoài từng mời Long Vương thể hiện thủ pháp đó, nhưng đều không thành công...
Dần dần, vẻ mệt mỏi trên mặt Lê Kim Huyên tan đi, Trần Xuân Độ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, mới nâng cặp chân ngọc lên, dùng khăn lau khô, rồi bế cô lên phòng ngủ tầng hai...
Sau khi Trần Xuân Độ đi xuống từ tầng hai, lúc này đêm đã khuya, bầu trời đen kịt vô tận... Đột nhiên, từ phía xa có tiếng gầm rú vang lên, một chiếc BMW màu đen chạy tới, dừng ở cửa biệt thự. Cửa xe mở ra, Đào Trường Thanh vội vàng bước ra, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đàn em đứng một bên chuẩn bị mang theo túi lớn túi nhỏ, theo sát sau lưng Đào Trường Thanh.
Đào Trường Thanh vọt vào cửa biệt thự, điên cuồng nhấn chuông, tiếng chuông chói tay vang vọng khắp biệt thự, khiến Trần Xuân Độ không nhịn được mà day lỗ tai, lớn tiếng nói: "Ai đấy?"
Đào Trường Thanh nghe được là tiếng của Trần Xuân Độ thì cả người khẽ run, nháy mắt không còn bộ dạng không kiêng dè nữa, cung kính mở miệng nói: "Anh Trần, tôi tới bàn bạc việc hợp tác với Kim Huyên."
"Bây giờ muộn quá rồi, tổng giám đốc Lê đã ngủ, ngày mai hãy bàn." Trong biệt thự, một bóng người lướt qua, Đào Trường Thanh lo lắng: "Anh Trần, tôi đã chuẩn bị một món qua nhỏ tặng anh, mong anh có thể nhận cho."
"Không cần, ngày mai đưa cho vợ tôi đi." Trần Xuân Độ ở bên trong nghe được lời Đào Trường Thanh nói thì nhếch miệng, anh biết Đào Trường Thanh muốn tặng quà tạ lỗi, nhưng mà anh sẽ quan tâm mấy thứ đó à?
"Vậy, tôi xin về trước, trước đó nếu có lời nào bất kính, mong anh Trần rộng lượng đừng trách kẻ không hiểu biết... Là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn..." Sắc mặt Đào Trường Thanh rất khó coi, Trần Xuân Độ còn không cả muốn gặp mặt anh ta! Nhưng anh ta nào dám tức giận, bởi vì nếu như tổng bộ ở nước ngoài thật sự do Trần Xuân Độ sai khiến thì... thực lực của Trần Xuân Độ đã vượt xa những gì Đào Trường Thanh có thể chống lại! Thậm chí Đào Trường Thanh cũng không dám nghi ngờ lời Trần Xuân Độ nói trước đó, bởi vì nếu anh muốn thì nhất định có thể tiêu diện tài sản của Vân Hạo! Mặc dù trong lòng Đào Trường Thanh vẫn còn nghi ngờ Trần Xuân Độ, nhưng anh ta không dám đánh cược, bởi vì nếu thua, ba và tổng bộ của mình đều đi đời.
"Đến bệnh viện." Đào Trường Thanh ngồi vào BMW, động cơ điên cuồng khởi đọng, nhanh chóng chạy xa. Trần Xuân Độ đứng ở cửa sổ của biệt thự, nhìn chiếc xe biến mất dàn, khóe miệng giương lên, móc điện thoại ra, nói: "Đủ rồi, hôm nay cho bọn họ một bài học là được rồi."
"Đại ca, tên Đào Trường Thanh kia thật sự cam tâm à? Tài sản của Vân Hạo, vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ ở nước ngoài, em chỉ sợ tên tặc này chưa từ bỏ ý định, sẽ tiếp tục ra tay với chị dâu..." Người thanh niên lo lắng nói.
"Tôi thấy tài sản ở Vân Hạo thường xuyên làm từ thiện ở nước ngoài, cho nên mới cho anh ta một cơ hội." Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, hai mắt lấp lánh: "Nếu có lần sau nữa, giết không tha."
Ngày hôm sau, tòa cao ốc Lê thị, trong văn phòng tổng giám đốc, thư ký Lâm Trinh Tuyết đột nhiên đẩy cửa vào, nói: "Tổng giám đốc Lê, anh Đào tìm cô."
"Mời anh ấy vào." Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngước lên, nhẹ nhàng nói. Đào Trường Thanh nhanh chóng đi vào phòng, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp thì khóe miệng cong lên, vung tay: "Tổng giám đốc Lê, một chút thành ý, đừng khách sáo."
Lê Kim Huyên thấy cấp dưới của Đào Trường Thanh xác theo bao quà lớn nhỏ đi vào thì gương mặt xinh đẹp ngây ra: "Trường Thanh, anh làm gì vậy?"
"Đây là quà nhận lỗi, hôm qua để em lâm vào nguy hiểm là do anh không làm tốt công tác bảo vệ, hôm nay một là đến nhận lỗi, hai là muốn hoàn thành hợp tác với quý công ty..."
Đến lúc Đào Trường Thanh muốn ra về, Lê Kim Huyên tự mình tiễn anh ta tới cổng công ty.
"Trường Thanh, có thể cùng hợp tác với Công ty Vân Hạo, em rất vui." Lê Kim Huyên nhẹ nhàng nói, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng, nụ cười mỉm quyến rũ động lòng người.
Đào Trường Thanh không dám quên lời cảnh cáo hôm qua, cười nhẹ một tiếng: "Tổng giám đốc Lê, lần này có thể hợp tác thành công với em, thật ra cũng may mà có một người."
"Còn có người khác sao?" Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, chớp mắt một cái.
"Không có anh ấy thì Công ty Vân Hạo vốn không thể nào nhanh chóng thúc đẩy hợp tác như vậy." Đào Trường Thanh để lại một câu rồi nhanh chóng ngồi vào BMW rời đi.
"Anh ấy?" Lê Kim Huyên ngạc nhiên, cô vốn không nghĩ tới, tập đoàn Lê thị hợp tác được với Công ty Vân Hạo lại còn có người thứ ba trợ giúp. Chẳng lẽ là người thần bí kia? Lê Kim Huyên nghĩ, người thần bí kia dường như vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô.
"Tổng giám đốc Lê." Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, Lê Kim Huyên quay đầu. Tô Loan Loan không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
"Sao vậy?" Vẻ mặt Lê Kim Huyên lại khôi phục như bình thường.
"Chuyện mà cô muốn tôi điều tra đã có manh mối." Tô Loan Loan nói, khiến cho sắc mặt Lê Kim Huyên hơn đổi. Mặc dù tối qua cô có báo cảnh sát, nhưng cô hiểu rõ tỷ lệ phá án ở thành phố T, cho nên mới bảo Tô Loan Loan đi điều tra. Sáng sớm hôm nna, Tô Loan Loan đã mang manh mối tới. Trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Lê Kim Huyên ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ nghiêm túc.
"Nói đi." Lê Kim Huyên mở lời.
"Tổng giám đốc Lê, hôm đó, lần đầu tiên cô gặp chuyện, có phải chồng của cô, Trần Xuân Độ, đột nhiên biến mất?" Tô Loan Loan hỏi.
"Đúng vậy." Lê Kim Huyên gật đầu.
"Tối hôm qua, lúc cô gặp chuyện anh ta cũng ung dung tới chậm, cũng không nói lý do." Tô Loan Loan tiếp tục nói.
"Ý của cô... anh ấy là hung thủ?" Lê Kim Huyên nhíu mày.
"Cũng không thể loại trừ khả năng này, dù sao anh ta không có chứng cứ ngoại phạm." Tô Loan Loan nói.
"Chuyện này thì cô có thể yên tâm, anh ấy tuyệt đối không có khả năng là hung thủ." Lê Kim Huyên cười khẽ một tiếng, giải vây cho Trần Xuân Độ: "Tôi đã kết hôn với anh ấy mấy tháng, anh ấy chẳng khác gì người làm trong nhà tôi, chút năng lực của anh ấy còn không đủ để bày ra những thứ đó." Lê Kim Huyên nói.
Tô Loan Loan nhớ tới vẻ cười đùa hí hửng của Trần Xuân Độ tối qua, vẻ mặt như bị sét đánh, gật đầu, nói: "Được, nhưng mà tổng giám đốc Lê, tôi cần phải ở nhà của cô để đảm bảo cô được an toàn 24 giờ, cũng cần một công ty vệ sĩ để bảo vệ mọi phương diện cho cô."
"Chuyện này không thành vấn đề, trong nhà tôi có vài phòng không dùng tới, cô tới xem ngày thường anh ấy ở nhà làm việc nhà thì sẽ biết anh ấy vốn không có năng lực là ra những chuyện đó." Lê Kim Huyên gật đầu.
Chiếc BMW màu đen chậm rãi dừng trước khách sạn, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh như băng. Đào Trường Thanh lấy điện thoại di động ra, bên trong truyền đến một giọng nói: "Tổng bộ an toàn, có điều tố qua công ty tổn thất hơn ba mươi nghìn tỷ, rốt cuộc là con đã đắc tội với anh, người đó sao có thể có được thực lực mạnh như vậy?"
"Ba, chính là người đàn ông bị truy nã trên phố ở nước Pháp kia, con vốn tưởng anh ta chỉ là một tên vô dụng, không ngờ thân phận của anh ta lại khủng bố đến vậy." Đào Trường Thanh cúi đầu nhìn ngón giữa bị chặt mất trên bàn tay mình, anh ta không thể nào tưởng tượng nổi, kẻ nhìn bề ngoài như củi mục lại có thể trong chốc lát suýt chút nữa thì hủy hoại tổng bộ! Tôi Hôm qua, giống như một cơn ác mộng vậy, cơn ác mộng mà Đào Trường Thanh không muốn nhớ lại!
"Chắc chắn chứ? Nếu như thân phận của anh ta khủng bố như thế thì sao hoàng tộc nước Pháp lại muốn truy nã anh ta?" Âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia khiến Đào Trường Thanh á khẩu không trả lời được.
"Ba, ý của ba là, không phải do anh ta làm?" Đào Trường Thanh hỏi.
"Vẫn chưa rõ danh tính của kẻ công kích tổng bộ hôm qua thân, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ bị hoàng tộc nước Pháp truy nã. Hoàng tộc Pháp không thể nào không biết thân phận của kẻ mà mình truy nã, hiểu không?" Lời nói đầy thâm ý từ đầu dây bên kia truyền tới khiến mắt của Đào Trường Thanh lóe lên.
"Ba, con hiểu rồi." Đào Trường Thanh cúp điện thoại, bàn tay mất một ngón kia bỗng nhiên nắm chặt lại, cả người run lên!
"Trần Xuân Độ, mày nhất định phải chết!" Đào Trường Thanh ngồi trong xe BMW, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt như muốn giết người, cực kỳ đáng sợ! Anh ta không ngờ là Trần Xuân Độ lại có thể giả bộ như thế, thậm chí ngay cả anh ta cung bị lừa! Đào Trường Thanh nhớ lại dáng vẻ ăn nói khép nép của mình mang theo quà đitìm Trần Xuân Độ, liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Cái tên khốn không có liêm sỉ này!
"Đi, mang Trần Xuân Độ tới đây cho tôi, tôi muốn anh ta sống không bằng chết!"
Lúc này, có một chiếc xe taxi dừng lại trước cao ốc Lê thị, Trần Xuân Độ bước xuống xe, đi vào bên trong. Trải qua lần ồn ào ở cao ốc Lê thị lần trước, Trần Xuân Độ trở nên nổi tiếng hơn nhiều, anh vừa đi vừa nghe ngóng, phút chốc hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, cũng có nhiều người chỉ trỏ. Có kha khá nhân viên ở tập đoàn Lê thị đều biết Trần Xuân Độ, có điều bọn họ biết anh là kẻ ở rể vô dụng nhà họ Lê, thậm chí còn có lời đồn nói anh mới kết hôn với Lê Kim Huyên mấy tháng mà cơn ăn không đủ no. Cho nên, trong mắt nhân viên ở đây, anh từ bỏ tôn nghiêm của mình để được gả vào nhà giàu, muốn là rể hiền, ai ngờ cuộc sống lại không bằng con chó. Nhưng Trần Xuân Độ không quan tâm đến mấy lời đồn đại nhảm nhí này, đi vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Lần này, nhân viên lễ tân trông thấy Trần Xuân Độ thì không dám ngăn anh nữa, chỉ cười khẩy nhìn lướt qua bộ quần áo cũ nát trên người anh, đôi mắt tràn ngập xem thường và chán ghét. Trần Xuân Độ đẩy cửa, đi vào phòng Tổng giám đốc, đúng lúc thấy Lê Kim Huyên đang bàn bạc gì đó với một người đẹp. Trần Xuân Độ nhìn qua người đẹp gợi cảm kia, tóc dài đen nhánh xoa trên áo khoác mềm mại, đồng phục màu trắng vốn không thể che lấp đi cơ thể cực kỳ quyến rũ, cổ áo khoét rất thấp, mở ra đường cong bên trong, thậm chỉ có thể nhìn thấy màu đen mờ mờ...
Chín điểm! Trong đầu Trần Xuân Độ lập tức đánh ra số điểm, đây chắc chắn là chín điểm! Cực phẩm! Nhất là đôi chân dài khiến máu trong người ta sôi sục lên, cực kỳ hút mắt! Sau khi Trần Xuân Độ đi vào, người đẹp đang nói chuyện với Lệ Kim Huyên lập tức chú ý tới: "Anh ta là ai vậy?" Người đẹp kinh ngạc hỏi.
"Chồng tôi." Lê Kim Huyên đáp lại, sau đó đôi mắt đẹp hung hăng trợn lene với Trần Xuân Độ, "Chẳng phải tôi bảo anh đừng tới sao?"
"Tổng giám đốc Lê, tôi..." Trần Xuân Độ đang định giải thích thì bị Lê Kim Huyên ngắt lời: "Ra ngoài!"
"Vậy, được rồi..." Trần Xuân Độ nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, đứng ngoài của chờ. Qua hồi lâu, cửa phòng truyền đến một âm thanh quyến rũ: "Được rồi, vào đi."
Lúc này, Trần Xuân Độ mới đẩy cửa vào lần nữa, trông thấy người đẹp kia đang ngồi trên ghế sô pha, cặp chân dài hấp dẫn người bắt chéo, khe hở quyến rũ của vòng một ẩn hiện, làm cho người ta mơ tưởng viển vông. Người phụ nữ tuyệt đẹp đó đang hứng thú đánh giá Trần Xuân Độ, cặp mắt kia cực kỳ xinh tươi.
"Anh tới đây làm gì?" Lê Kim Huyên ngồi trên ghế Tổng giám đốc làm việc, đôi mắt đẹp trừng Trần Xuân Độ. Ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn đến hai hộp thức ăn sẵn trên bàn, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tổng giám đốc Lê, ăn thức ăn ngoài nhiều không tốt, hay là tôi mời hai người ra ngoài ăn một bữa."
"Kim Huyên, chồng cậu nói đúng đấy, tớ vừa về thành phố T, không phải cậu định dùng thức ăn ngoài này đón tiếp tớ đấy chứ?" Người đẹp cười, giọng nói gợi cảm Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ một chút, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Được được được, tớ mời khách. Đi thôi."
Lê Kim Huyên đứng dậy, chưa đi được mấy bước, đôi giày cao gót xinh đẹp bỗng dừng lại, cô quay đầu, hung hắng trợn mắt nhìn người đẹp kia một chút: "Tô Hiểu Vân, sau này đừng gọi anh ta là chồng của tớ trong công ty!"
"Được, được được, theo ý cậu." Lê Kim Huyên bước trên giày cao gót, chậm rãi đi ra khỏi phòng, lúc này Tô Hiểu Vân mới lấy ra một điếu thuốc lá dành cho nữ, châm thuốc, hít một hơi, hứng thú nhìn Trần Xuân Độ: "Kim Huyên vẫn luôn nói với tôi về anh, không ngờ anh cũng không kinh khủng như lời Kim Huyên nói."
Trần Xuân Độ nhìn người phụ nữ cực kỳ quyến rũ trước mặt này, mỗi hành động đều ẩn chứa sự dụ hoặc, ngay cả phun khói thuốc cũng đẹp đẽ vô cùng.
"Cô là?" Trần Xuân Độ đánh giá người đẹp trước mặt.
"Tô Hiểu Vân, bạn thân của Kim Huyên, trước kia lúc du học ở Học viện Pennsylvania, tôi và cô ấy là bạn học." Tô Hiểu Vân hơn ba mươi tuổi nhưng còn trưởng thành phong tình hơn mấy cô gái đôi mươi.
"Trần Xuân Độ, chồng của Kim Huyên." Trần Xuân Độ nhếch miệng cười gian tà, đôi mắt nóng như lửa của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu Vân, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn cực kỳ tỉnh táo, thậm chí không có một tia dục vọng nguyên thủy. Mỗi một động tác của Tô Hiểu Vân đều là quyến rũ tràn trụi, đổi lại là người bình thường, đoán chừng đã kìm không được."
"Không ngờ khẩu vị của Kim Huyên lại đặc biệt thế." Tô Hiểu Vân nhếch miệng cười, tiến lại gần Trần Xuân Độ, ghé vào tai anh, nói khẽ: "Tôi cũng thích đàn ông vô dụng, có điều, tôi thích ở trên giường cơ."
Dứt lời, Tô Hiểu Vân nhẹ nhàng quay người, hương thơm thoang thoảng từ cơ thể bay ra, cô ta mở cửa, đi về phía thang máy gần đó. Trần Xuân Độ nhìn theo bóng lưng xinh đẹp, giơ tay lên, ngửi mùi hương nhàn nhạt còn sót lại trên đầu ngón tay, nở nụ cười sâu xa.
Chờ đến khi Trần Xuân Độ tới hầm để xe, mới phát hiện, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đã sớm ngồi ở ghế sau xe, đợi Trần Xuân Độ đến lái.
"Tổng giám đốc Lê, cô không cho vệ sĩ của mình đến lái xe à?" Trần Xuân Độ bất đắc dĩ nói.
"Nói nhảm cái gì vậy, cô ấy đi điều tra chuyện ám sát hôm qua, lái xe của anh đi." Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trừng Trần Xuân Độ một cái. Trần Xuân Độ ngồi vào vị trí lái, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hai người đẹp ngồi song song ở hàng sau, hai mùi thơm khác biệt trộn lẫn, tạo thành một mùi thơm ngát kỳ lạ, thoảng thoảng trong xe. Sau khi Lê Kim Huyên nói ra địa chỉ, chiếc Maybach màu đen cấp S lái ra khỏi hầm để xe, chạy về phía nhà hàng...
Nửa tiếng sau, xe Maybach dừng ở cổng một nhà hàng Tây, Trần Xuân Độ mở cửa xe, hai nữ thần nhẹ nhàng bước xuống, đi vào bên trong nhà hàng Tây. Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân có mọi thứ, khí chất và gương mặt, chỉ một người đã hấp dẫn vô số ánh nhìn chứ đừng nói đến hai người đồng thời xuất hiện.
Gần như trong nháy mắt, tất cả các giống đực bên trong nhà hàng đều không nhịn được mà liếc đến hai người đẹp.
"Ngồi chỗ này đi." Tô Hiểu Vân tiện tay chọn một chỗ yên tĩnh, hẻo lánh ngồi xuống. Hai người vừa ngồi không lâu, rất nhiều người trong nhà ăn đều ngo ngoe muốn động, tính tới bắt chuyện. Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn chặn lại tầm mắt của bọn họ, nháy mắt bọn họ đều kinh ngạc. Không ai ngờ hai người đẹp này lại cùng ăn cơm với một người đàn ông? Mẹ nó đúng là phí của trời!
"Tổng giám đốc Lê, sau mọi người lại chọn chỗ này, tìm đến là khó." Trần Xuân Độ nói.
"Chúng ta ngồi ở chỗ nào, anh quản được chắc?" Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng. Tô Hiểu Vân lướt đến mấy người có ý xung quanh rồi nhìn về phía Trần Xuân Độ: "Nếu như không ngồi chỗ này, đoán chừng đã sớm có phiền phức."
"Phiền phức? Phiền phức gì?" Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ nghi hoặc. Tô Hiểu Vân cười nhẹ một tiếng, nụ cười tràn đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người.
"Khinh Vân, cậu đúng là một kẻ ngốc, cái này mà còn không rõ à?" Tô Hiểu Vân nói. Phục vụ nhanh chóng đi tới, sau khi Tô Hiểu Vân và Lê Kim Huyên gọi phần của mình xong, Tô Hiểu Vân liền đẩy menu cho Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp khẽ chớp: "Đến lướt anh gọi rồi." Trần Xuân Độ liếc nhìn menu, nhếch miệng: "Đều là mì, không có cơm à?"
"Xin lỗi thưa anh, nơi này là nhà hàng Tây, không có phục vụ cơm trắng." Lúc phục vụ nói, có rất nhiều ánh mắt xem thường liếc tới Trần Xuân Độ. Cái tên này đến nhà hàng Tây lại không biết bữa ăn Tây không có cơm trắng! Đúng là thứ quê mùa, thế mà lại may mắn được ăn chung với hai người đẹp... Đúng là mẹ nó chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!
"Vậy thì, chọn cái này... bò bít tết, chín ba phần." Trần Xuân Độ chỉ vào menu, chỉ loạn một hồi khiến cho nhân viên phục vụ đứng một bên có hơi xấu hổ, lịch sự khuyên nhủ: "Thưa anh, bò bít tết chín ba phần có khả năng không hợp khẩu vị của anh, ở đây có đề xuất là chín bảy phần."
"Đúng rồi, chín bảy phần đi, ba phần chính anh cũng chưa tưng ăn qua, đứng đến lúc đó nuốt không trôi lại làm trò cười cho người khác." Lê Kim Huyên cau mày, cô đột nhiên nhớ tới bữa tiệc của Lê Duy Dương, Trần Xuân Độ cầm dao nĩa còn ngược, làm sau ăn quen bò bít tết được!
"Không, tôi chỉ muốn chín ba phần." Lời nhân viên phục vụ, Trần Xuân Độ không nghe lọt tai câu nào.
"Bò bít tết chín một phần và chín ba phần đều chỉ được chế biến một thời gian ngắn trên vỉ sắt, thậm chí chẳng khác nào thịt tươi, mà bò chín bảy phần có thể vừa đảm bảo hương vị thịt bò, lại còn không có mùi tanh, cho nên mới là lựa chọn tốt nhất."
Bỗng nhiên, một giọng nói quái gở từ sát vách truyền đến, Trần Xuân Độ nhìn lại thì thấy một người mặc âu phục đỏ đắt tiền, đeo mắt kính gọng vàng liếc tới Trần Xuân Độ, khinh thường cười nhạo: "Chưa ăn cơm Tây bao giờ thì đừng ra vẻ hiểu biết, chín bảy phần là tiêu chuẩn mà giới cơm Tây công nhận, cho dù ở nước ngoài, cũng giống như vậy."
Người đàn ông mặc âu phục chậm rãi mở miệng: "Bình thường chỉ có dân thôn quê mới không biết tập quán này, chỉ dựa vào anh, cũng xứng ngồi với hai người đẹp sao?"
Người đàn ông đó đi đến bên cạnh Trần Xuân Độ, nhìn xuống phía anh: "Nếu tôi là anh, tôi chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, mau chóng cút khỏi nơi này."
Trần Xuân Độ giương khóe miệng lên: "Ồ, xem ra anh rất hiểu?"