Chàng Rể Hồ Tiên
Chương 17
Thái tử phi ngồi trên ghế đại điện trong cung, CÙng Trác nhàn nhã uống Thiết Quan Âm thượng hạng nói: "Nương nương có biết Liễu Nham Phong là người như nào không?"
Nàng hơi thu lại tròng mắt, không có trả lời.
"Hắn chính là nghiệt chủng của Thái tử và yêu hồ.”
Tay nàng khẽ run, nhưng tự trấn định, hỏi: "Quốc sư định làm gì?"
"Nương nương cho là thần nên làm như thế nào?" Hắn tươi cười hỏi ngược lại.
Sắc mặt của nàng trầm xuống, giọng nói êm ái nhưng có lực, "Quốc sư có quyền có thế, vinh hoa phú quý vô tận, tội gì lại làm khó một đứa bé, đuổi tận giết tuyệt?"
"Thần không phải đuổi tận giết tuyệt, chỉ là nhổ cỏ tận gốc."
"Nhổ cỏ tận gốc" bốn chữ, khiến cho trái tim của nàng rung động."Mạng người đã chết nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao?"
"Nương nương cũng đừng có lương tâm ở điểm này, đừng quên. . . . . . Chúng ta là một phe."
Nhìn huynh trưởng, nàng chỉ cảm thấy cả người rét run, "Những cô nương bị ngươi bắt đi? Đúng như ngươi đoán, con của thái tử chưa chết, cũng bị ngươi dùng kế dẫn hắn ra ngoài, những cô nương kia có thể thả ra chứ?"
"Mấy tiểu cô nương xinh đẹp, thần sẽ chăm sóc tốt, nương nương cũng đừng phiền lòng ." Hắn cười đến tà nịnh, một bộ dáng chẳng hề để ý. Án mất tích đúng là chỉ đạo của hắn, mục đích là dẫn ra những yêu vật còn sót lại năm đó.
"Ngươi. . . . . ." Nàng nắm ngực, một cố khí tức giận mắc lại trong cổ họng.
HẮn lạnh lùng khẽ hừ, "Hắn chỉ là đứa con hoang của hoàng thất, còn cầm đồ của ta, ta không tha được hắn!"
"Vật của ngươi?" Đáy mắt nàng thoáng qua nghi ngờ.
"Nữ nhân kia, " hắn không chút để ý lại uống một ngụm trà, "Ta muốn !"
Nghe được lời hắn nói , nàng sửng sốt, "Ngươi nói là . . . . . Quận chúa Vũ DƯơng…”
Hắn khẽ giương lên khóe miệng. Hắn thật là có ý đó.
Nàng cực kỳ tức giận đứng lên, "Quận chúa đã hôn phối rồi !"
"Vậy thì như thế nào? Thần không ngại."
"Còn ra thể thống gì? !" Thái tử phi khó nén được tức giận, trầm giọng nói: "Đoạt thê tử không phải là hành vi của quân tử.”(bánh bao : nhầm rùi nàng ơi hắn có phải quân tử đâu >”
CÙng Trác: không liên quan đến ngươi,xéo
BÁnh bao : *đầu bốc khói*)
"Thần luôn luôn không phải quân tử." Hắn buông lỏng bày tỏ trong lòng, "Huống chi Vũ DƯơng là con của Doãn Liễu Phàm”
Doãn Liễu Phàm ? Cái tên này quen tai. . . . . . Trong đầu nàng gắng suy tư , cuối cùng lóe lên ý tưởng, "Người năm đó giúp ngươi diệt hồ tộc.”
"Không sai. Ta đã phái người đi hỏi Cẩn vương phi, THứ phi tên là Tư Đồ Linh, chính là tỳ nữ hồi môn năm đó. Ngươi phải biết rằng điều này là như thế nào, nếu con rể là con hoang của thái tử và yêu hồ, tỳ nữ cùng với cha ruột của Quận chúa, nàng cũng chính là kẻ thù giết cha của hắn! Một khi có một người biết sự thật, duyên phận vợ chồng của bọn họ có thể kéo dài tiếp sao.”
ÁNh mắt của nàng trầm xuống, "Bổn cung không cho phép ngươi nói ra ."
Mặc dù chỉ chung đụng trong thời gian ngắn, nhưng nàng thấy lưu luyến thâm tình trên hai người trẻ tuổi đấy, nàng không hy vọng có người phá hư bọn họ.
Hắn xem thường hừ lạnh, "Nương nương, đây là cơ hội tốt,một hòn đá ném chết hai con chim, ta có thể lấy được Vũ Dương đồng thời giết được tạp chủng đó."
"Tay ngươi đã đầy máu lạnh, người còn muốn gì nữa?" nàng nổi giận nói.
"Làm được ngày mà con ta đăng cơ."
Nghe vậy, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng sai lầm rồi. . . . . .
Lúc thái tử điên năm đó, bởi vì sợ vinh hoa phú quý của mình thành hư không, vì vậy nàng dối trên gạt dưới, nói có thai, sau đó ôm đứa bé của huynh trưởng và chị dâu vào cung, muốn nói là nếu cuối cùng thái tử và hoàng thượng ngộ nhỡ, tương lai chính là người thân của nàng leo lên kế vị, nàng cũng không đến mức thê lương.
Nhưng sau này nàng phát hiện mình sai lầm rồi, người tham lam vĩnh viễn không ngừng, vì tâm tư của bản thân mà giết hại nhiều tính mạng, thật sự làm nàng hối tiếc rất nhiều năm.
"Nếu ngươi khư khư cố chấp, Bổn cung sẽ đem tất cả nói ra.”
"Nương nương và thần bây giờ trên cũng một thuyền, nếu thần có chuyện, người cũng không cách nào không bị đếm xỉa đến, hắn chỉ là cái tạp chủng thôi, nương nương tội gì vì hắn mà đối địch với thần?"
"Ta. . . . . . Ta lập tức đi đến phụ hoàng bẩm báo tất cả." Thái tử phi mặc dù nhu nhược, nhưng nhẫn nại đã đến cực hạn, "Ta cái gì đều không để ý tới rồi !"
Thấy nàng xoay người muốn đi, hắn cầm ly trà trong tay ném tới phương hướng mà nàng đang đi.
Nghe được thanh âm cái ly sau lưng vỡ nát, nàng cả kinh thất sắc quay đầu lại, "Ngươi lớn mật!"
"Hừ! Chuyện lớn mật hơn nữa ta cũng làm được. Lão hoàng đế kia xem ra không sống được lâu, ngươi tốt nhất không cần làm hư chuyện lớn của ta, nếu không ta sẽ giết thái tử điên khùng trước rồi giết ngươi.”
Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt, hối hận tràn trề, thì cũng đã trễ.
Hắn không nhúc nhích chút nào, chỉ lạnh lùng cười một tiếng. Tuy là muội muội của mình, nhưng bây giờ lựa chọn đối lập với hắn, vậy hắn cũng không nên lưu tình.
Hắn xoay người rời đi, lớn tiếng ra lệnh: "Thái tử phi chịu gió chịu rét thân thể khó chịu, tinh thần không minh mẫn, không để bệnh tình tăng thêm, đưa thái tử phi tới Vĩnh Lạc Cung nghỉ ngơi."
Vĩnh Lạc Cung? Đó là địa phương của lãnh cung!
Cho đến giờ phút này, nàng mới giật mình thấy mình sai quá nhiều, như thế nào ban đầu nàng lại tin lời nói của huynh trưởng.
Hiện tại quyền lợi của hắn càng lớn, lòng kiêu căng cũng càng mạnh, một tay cầm giữ triều chánh, thiên hạ hầu hết đã trên tay hắn.
Nàng đi nhầm một bước, dẫn đến bây giờmất hết, còn liên lụy vô số người vô tội.
Hôm nay nếu nàng bị đưa vào Vĩnh Lạc Cung, giống như bị u uất ở trong thâm cung này…..
"Ca ca, ta sai lầm rồi!" Nàng đột nhiên hai chân gập xuống, quỳ xuống, dùng sức dập đầu, "Chớ đem ta nhốt vào Vĩnh Lạc Cung, ta sẽ không cản nữa, ta thề, ngươi tha cho ta đi."
Thấy cái trán của nàng dùng sức đập chảy máu, mắt của hắn lạnh lùng nhìn nàng, bởi vì nàng thật tâm e sợ, lúc này mới nguyện ý thu tay lại."Hừ! Ta lần thứ nhất tha cho ngươi, lần sau nếu không thức thời, cũng đừng trách vi huynh ta đây không khách khí!" Nói xong, đầu hắn cũng không quay đầu rời đi.
Khi hắn đi ra xa nàng mới ngã trên mặt đất, nhìn hắn đi đến hướng cửa cung, trong mắt nàng hiện lên vẻ kiên định. Nàng không phải sợ chết, mà chỉ cần không phải vào lãnh cung, nàng sẽ có cơ hội. . . . . . Lấy công chuộc tội.
"Quận chúa, đằng trước có một đám thị vệ." Hạ Vũ cầm Mai Hoa Cao từ bên ngoài đi vào, vội vàng mà nói: "Dẫn đầu là quốc sư CÙng Trác, nói muốn cầu kiến Quận chúa."
Lí Vũ DƯơng sửng sốt. Cùng Trác cầu kiến? Nàng và hắn không có giao tình, cũng không có hứng thú tiếp chuyện với hắn.
"Quận mã gia không có ở trong phủ, nói bổn quận chúa thân thể khó chịu, không tiếp được khách, ngày khác sẽ hướng quốc sư bồi tội." Nàng ngồi trước gương đồng, chậm rãi chải tóc đen của mình nói.
"Vâng" Hạ Vũ thả ra bánh ngọt trong tay , vội vàng muốn đuổi người đi, xoay người một cái liền thấy hắn đứng trước cửa phòng, mặt không khỏi biến sắc, "A. . . . . . Đại nhân!"
Nghe được thanh âm sau lưng , Lí Vũ Dương quay người, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn lại lớn mật xông vào Cẩn vương phủ?
"Quận chúa." Trên mặt hắn không có tia khách khí, mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm .
Lí Vũ Dương thấy có chút không vui.
"Đây là lễ ra mắt thần tặng người, kính xin Quận chúa vui vẻ nhận cho ."
Chỉ thấy bên ngoài một hàng tôi tớ cầm các loại trân bảo trên tay, có kim châm lớn nhỏ, vòng vàng mấy chiếc, còn có một trăm vạn bạch kim, kẹp cài áo, tơ lụa Giang Nam , trăm bộ quần áo. Những vật phẩm này dưới ánh sáng mặt trời phát ra tia sáng khiến người ta mờ mắt.
"Oa!" Mặc dù làm việc ở Cẩn vương phủ, đồ trân quý gì cũng đã thấy qua, nhưng xếp thành một hàng lớn như thế này cũng khiến Hạ Vũ phải thở dài một tiếng.
Vũ DƯơng nhíu mày lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, "Vô công bất thụ lộc, những thứ này quá mức quý trọng, bổn Quận chủ không thể nhận."
"Quận chúa nói như vậy không khỏi quá khách khí." nụ cười hiện trên khuôn mặt của hắn, đến gần nàng nói : "Đây chỉ là một ít đồ chơi, nếu Quận chúa thích, hôm nào có thể đến phủ của thần, Quận chúa muốn cái gì liền lấy cái đó."
Đáy mắt của nàng thoáng qua một tia không kiên nhẫn, hạ lệnh đuổi khách, "Đi ra ngoài! Nếu không đừng trách bổn Quận chúa không khách khí với ngươi.”
"Quận chúa bớt giận." Hắn đến gần, mải ngắm nhìn nàng, "Thần chỉ là muốn biểu đạt ý ái mộ với Quận chúa."
"Càn rỡ!" Nàng không khắc chế được giơ một tay lên, dùng sức văng mặt hắn ra xa.
Nào biết hắn không né tránh, đầu bị đánh lệch cũng không có tức giận, khóe miệng còn nâng lên nụ cười quỷ dị.
Tính tình kịch liệt của nữ nhân này, so với nhu tình như nước của Thủy Tâm càng khiến hắn hứng thú.
Trong lồng ngực của nàng giận sôi trào, đứng lên, tay chỉ thẳng vào cửa, "Đi ra ngoài!"
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ , ngồi xuống.
"Ngươi. . . . . . Đây là Cẩn vương phủ, lại dễ dàng cho ngươi càn rỡ hả!"
"Cẩn vương phủ thì sao?" Hắn nhếch miệng, lạnh lùng cười một tiếng, "Ngay cả nội viện của hoàng cung ta cũng không thèm để ở mắt.”
Lời nói đại nghịch bất đạo như này, hắn dám nói là chuyện đương nhiên, quả thật phát rồ với hắn. Lí Vũ Dương tức giận, nghĩ thầm.
"Quận chúa cho là, vì sao thần lại có ngày hôm nay?"
Nàng trong cơn giận nhìn hắn chằm chằm."Ta không có nửa điểm hứng thú với chuyện của ngươi.”
"Trước hết hãy nghe thần nói xong đã, Quận chúa sẽ có hứng thú." Hắn cười ha hả, "Thần từ nhỏ đã bái sư với một vị trưởng lão ở bộ lạc Miêu Cương , gia pháp của trưởng lão rất nghiêm, yêu cầu rất nghiêm khắc đối với thần, cũng đều vì sự cẩn thận tỉ mỉ của sư phụ, thần mới có công phu trảm yêu trừ ma tốt như bây giờ.”
"Ngươi có năng lực bất phàn nên làm việc tốt, phải diệt những ác ma tà ác, nếu ngươi không làm vậy, vậy ngươi đồng loại với súc sinh."
Nàng nhanh mồm nhanh miệng nhưng chọc giận được hắn, ngược lại khiến cho hắn cười ,khiến nàng càng thêm nghi ngờ.
"Quận chúa nói không phải không có lý. Thần có một Sư đệ, gặp may cos tư chất tốt hơn thần, năm đó nếu không có trợ giúp của hắn , năm đó ta thật sự không có biện pháp tốt xử lý hàng hồ ly, thậm chí bắt sống được con hồ ly mê hoặc thái tử, còn bức bọn họ rơi xuống vách núi. Đối với ân tình của sư đệ, thần một ngày không dám quên, chỉ tiếc hắn nghĩ thông suốt quá muộn, mặc dù giúp ta, nhưng sau cùng hắn cũng chết mất rồi, đáng tiếc cho một đời cao nhân."
Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn hắn, rõ ràng đầy máu tanh còn nói đắc chí trong lòng, làm người ta khinh thường.
"Quận chúa có biết người này là ai không?"
"Bổn Quận chủ không có hứng thú!" Nàng đã không che giấu vẻ mặt không vui của mình.
"Thật đáng tiếc. . . . . ." Hắn cười cười, "Liễu Phàm nếu ở dưới suối vàng biết, không biết hay không cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối giống thần.”
Liễu Phàm ? Lí Vũ Dương ngẩn người một chút, ánh mắt chống lại vẻ mặt xấu xa của hắn.
"Doãn Liễu Phàm . . . . . . Năm đó chính là do đại lực của hắn giúp thần, thần mới có thể lập đại công, có vinh hoa phú quý ngày hôm nay ."
Không thể nào. . . . . . Mặc dù bên ngoài có ánh mặt trời ấm áp, nhưng mà giờ phút này Lí Vũ Dương lại cảm thấy cả người rét run.
Vũ Dương, nhớ tới một chuyện, cuộc đời này chớ nói với ai cha mình là Doãn Liễu Phàm , mẫu thân là Thủy Tâm. . . . . . Trong đầu quanh quẩn lời ân cần dạy bảo của Linh di, nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng cả đầu.
Hắn chú ý tới sắc mặt trắng bệch của nàng, lập tức đưa tay vịn nàng, "Quận chúa?"
"Buông tay ra!" Nàng đẩy tay của hắn, nổi giận nói: "Không cho phép đụng vào ta!"
Tay của hắn dừng lại giữa không trung, sắc mặt trầm xuống. Năm đó rời khỏi Miêu Cương thì hắn muốn mang Thủy Tâm đi, nàng cũng giống như một dạng Vũ DƯơng ngày hôm nay, khinh bỉ đối với hắn, không khách khí chút nào hất tay của hắn ra.
Vì vậy mấy năm sau hắn đã giết Liễu Phàm , cho là như thế mới có được Thủy Tâm, lại không ngờ tới nàng tự vẫn trước mặt hắn, nguyện ý chết cùng Liễu Phàm chứ không đi theo hắn. Đây là nỗi đau khổ trong đời hắn, cũng là sỉ nhục khó quên nhất.
"Doãn Liễu Phàm cùng Thủy Tâm là đôi vợ chồng tốt, chính là không biết đề phòng." Nhớ tới quá khứ, khích lệ hắn muốn lấy lòng của nàng hơn, "Cho tới nay, bọn họ chỉ có thể trải qua những ngày thô tục, đáng tiếc lấy được vinh hoa phú quý là cơ hội của ta, Liễu Phàm hắn cũng lập đại công giết được một đoàn yêu quái, diệt tộc của người ta, nhưng co có mệnh hưởng phúc, đáng tiếc đáng tiếc. . . . . ."
Nàng run rẩy nắm quả đấm, không muốn nghe vào tai những lời nói như này, nàng vung tay lên chỉ ra cửa, "Đi ra ngoài!"
Hạ Vũ vội vàng đưa tay,kích động nâng đỡ nàng nếu không nàng se ngã mất.
Hắn hời hợt, còn tự đưa tay cầm Mai Hoa Cao trên bàn lên , đưa vào miệng cắn một cái, "vị không tệ, đáng tiếc còn kém Thủy Tâm một chút . . . . . . Quận chúa, ngươi nên nhớ tay nghề của mẫu thân chứ.”
"Đi ra ngoài cho ta!" Lí Vũ Dương mất khống chế, hét lớn một tiếng.
"Thần lập tức đi ra ngoài." Trên mặt hắn nở nụ cười, giao phó người làm, "Có ai không! Đem đồ vật để xuống!"
"Đem đồ vật mang đi!" Nàng tức giận nói.
"Lưu lại đi, Quận chúa, " hắn dịu dàng nói, canh chừng ánh mắt không có ý tốt của nàng, "Những thứ đồ này sớm muộn gì cũng hữu dụng, đây chính là sính lễ."
Sính lễ? Lí Vũ Dương khiếp sợ trừng mắt nhìn hắn, cuồng nộ không dứt.
"Cái này là ngươi lớn mật to gan!"
Nhưng phẫn nộ của nàng, chỉ khiến hắn mỉm cười hài lòng, mỉa mai.
"Ngươi. . . . . ." Nàng tức giận tới mức nội thương, sắc mặt tái nhợt, thanh âm chuyển thành suy yếu.
"Quận chúa?" Hạ Vũ lo lắng vịn vào nàng, chủ tử như sắp ngã đến nơi.
Hắn đã cười lớn đi ra xa, nhưng hắn lưu lại rung động kéo dài cho nàng. Năm đó hắn thật sự không dùng sức của mình mới tiêu diệt hết hồ tộc, cho nên. . . . . . Thật sự là do cha nàng?
Không —— trước mắt đột nhiên có một mảnh mơ hồ, nàng hôn mê bất tỉnh trong tiếng kêu sợ hãi của Hạ Vũ .
Khi nàng tỉnh lại, đã là đêm khuya, Liễu Nham Phong nắm tay của nàng, ngồi ở bên người nàng, lông mày lá liễm trầm tư.
Nàng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mà nàng nhớ thương, nàng không nhịn được kêu nhẹ một tiếng."Ai!"
"Nàng đã tỉnh?" Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, muốn đứng dậy, "Thiếp khát nước."
Hạ Vũ ở một bên bưng tổ yến hầm cách thủy đi vào, Liễu Nham Phong nhận lấy , tự mình bón cho nàng.
Nàng uống vài ngụm, nghỉ một lát sau mới hỏi: "Thiếp thế nào?"
"Những lời này ta nên hỏi nàng mới đúng." Thấy nàng không uống, hắn liền đem tổ yến trong tay giao lại cho Hạ Vũ, vung tay lên khiến Hạ Vũ lui ra, sau đó nghiêm túc nhìn nàng.
Nàng nháy mắt mấy cái, che giấu tâm tình phức tạp ẩn sâu trong lòng, "Chàng là đại phu, nếu chàng cũng không biết thiếp bị sao, thì thiếp làm sao mà biết? Chẳng lẽ là kỳ đại nạn của thiếp đã đến sao?"
"Chớ nói nhảm!" Hắn không vui gõ nhẹ cái trán của nàng.
Nhìn ánh mắt hắn dịu dàng, Lí Vũ Dương thật ra rất khổ sở, nàng muốn khóc, muốn hét, nhưng cuối cùng lại để tất cả nuốt vào trong bụng.
Nàng duỗi tay về phía hắn, hắn một tay ôm lấy nàng, ôn hòa mà quen thuộc khiến nàng thở dài, muốn nói nhưng lại không dám nói mâu thuẫn rối rắm trong lòng..
"Nếu thật là kỳ đại nạn . . . . ." Nàng nói nhỏ nhẹ, "Có thể chết trong lòng chàng cũng coi như mãn nguyện rồi."
"Nàng. . . . . ." Sắc mặt hắn nghiêm trọng .
"Đừng nóng giận." Nàng hôn gương mặt của hắn, "Chỉ là thuận miệng nói một chút thôi."
Tay ôm nàng không tự chủ được căng thẳng, ánh mắt nhìn trân bảo đầy phòng, hắn trầm giọng hỏi: "Đây là của CÙng Trác đưa tới?"
Miệng của nàng nhếch lên, "Ừ."
"Có ý tứ gì?"
Dừng một chút, nàng không có ý định giấu giếm, "Hắn nói là sính lễ."
"Khinh người quá đáng!" Liễu Nham Phong chợt cảm thấy trong lồng ngực chays lên một ngọn lửa, oán hận đối với hắn không đơn giản là hắn giết người thân người yêu, mà bởi vì bây giờ hắn có ý niệm động đến người nàng.
Nàng vội vàng kéo lại khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, đứng dậy muốn an ủi hắn, “chớ tức giận, chuyện này thiếp sẽ xử lý."
Hắn cúi đầu nhìn bộ dáng mảnh mai của nàng, "Nàng không muốn ta ra mặt, là lo lắng hắn làm việc bất lợi với ta?"
Trong lòng nàng chấn động. Nàng chỉ lo lắng cho hắn, nhưng cũng lo lắng hắn biết được chân tướng, quá khứ ân oán sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
"Cho dù hắn có quyền thế lớn hơn trời, cũng không thể cướp đoạt vợ người khác !"
Nhìn mặt hắn tức giận rõ ràng, nàng đưa tay vuốt ve gò má của hắn, an ủi hắn, "Cầu xin chàng. . . . . . Đừng tức giận , chúng ta phái người đem đồ vật trả về là được, chàng không cần phải tự mình đi một chuyến."
Phát hiện ánh mắt của nàng lóe lên, đáy mắt hắn buồn bã, nàng có chuyện lừa gạt hắn?
Cuối cùng, hắn gật đầu, "Được rồi, liền phái người đưa trở về."
"Vậy chàng thật sự không đi tìm hắn?" ÁNh mắt nàng nhìn hắn thật lâu.
Hắn im lặng không nói.
Nàng thở dài nói: "Chàng hiểu thiếp như thiếp hiểu chàng, chàng sẽ đi chuyến này."
Hắn nâng cằm của nàng lên , nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, không muốn giữa hai người có sự giấu diếm, "Có một số việc, nói rõ ràng trước mặt sẽ tốt hơn."
Nói rõ ràng. . . . . . đến lúc đó chỉ sợ tất cả sẽ biến mất…..
Lí Vũ Dương rũ mắt xuống, tránh tầm mắt của hắn.
Cùng Trác đã dám xông thẳng vào cẩn vương phủ, đại biểu hắn đã không e ngại, quyền thế của hắn như mặt trời ban ngày, hôm nay đã không để vương phủ ở trong mắt, mà thân phận con rể của hắn, chỉ sợ không gánh nổi bão tố.
Vừa nói lên nỗi lòng, vạn điều khó mở cửa ra. . . . . . Nàng thật sự có thể trốn tránh, mang lời nói dối giấu suốt đời sao?
"Tướng công. . . . . ." Nàng than nhẹ, tựa đầu vào trong ngực hắn, tựa sát hắn, "Tùy chàng vậy. Chàng nghĩ phải làm gì thì đi làm, nhưng phải cẩn thận."
Từ một tiếng thở dài của nàng, hắn cảm nhận được bất đắc dĩ và khổ sở nàng không nói ra miệng được —— Cùng Trác đáng chết ! Nhất định là sự đường đột của hắn làm nàng kinh sợ.
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi.
Đối mặt với sự quan tâm của hắn , nàng lắc đầu cười một tiếng với hắn , "Không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng cho tương lai."
"Lo lắng tương lai? Điểm này không giống với Quận chúa không sợ trời không sợ đất."
Nàng cười, nhưng trong mắt lại có chút nước, "Vũ Dương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mất đi chàng."
"nàng sẽ không mất đi ta!"
"Thật?"
Hắn khẳng định gật đầu.
Nàng kích động ôm chặt hắn, hôn lên môi của hắn, nụ hôn của hắn khiến thân thể nàng không tự chủ được khẽ run, nàng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ mong quý trọng thời gian tốt đẹp bây giờ, thời điểm hạnh phúc còn quanh nàng.
Có lẽ hắn còn có thể thuộc về nàng, cũng có lẽ, chuyện cả đời nàng lo lắng cũng sẽ không đến.
ÁNh mắt lành lạnh của Nham Phong quan sát khí phái trong trạch viện này, sơn trên cánh cửa có lóe sáng ánh đồng, cửa chính có tượng đá sư tử cao hơn nửa người, mái hiên cao vút, nhìn qua phú quý uy nghiêm, này thật ra thì đừng nói Cẩn vương phủ, ngay cả hoàng cung chưa hẳn so được với nơi này.
Hắn bị gia đinh mời vào đại sảnh, trong phòng cũng để đồ trân quý hiếm thấy, có hoa Mẫu Đơn Hoa, mùi hương phát ra xông vào mũi. Lư hương đầu hạc làm bằng đồng, thì mang theo toàn mùi thuốc lá.
Xem ra hắn ỷ vào quyền thế, mấy năm nay không chỉ hài lòng với quan trường, mà còn vơ vét đến mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Đại sảnh có ít nhất mười tên võ sĩ nhìn nhất cử nhất động của hắn, nhìn đao kiếm trên người bọn họ, thì ra là hắn với người nhà cũng đề phòng nghiêm ngặt.
"Nhìn không ra ngọn gió nào thổi Quận mã gia tới?" Hắn đi từ trong ra, nhìn vẻ bên ngoài cười nhưng trong không cười của hắn.
Liễu Nham Phong vung tay lên, người hầu lập tức mang đủ số “sính lễ” mà hắn đưa tới lần trước để xuống.
"Những thứ đồ này. . . . . ." Phản ứng của hắn chỉ là nhàn nhạt nhìn một cái, "Thế nào lại cầm về đây ? Đây chính là thứ thần muốn tặng cho Quận chúa ."
Vẻ mặt như không có gì của Nham Phong nhìn hắn, lạnh nhạt nói thẳng: "Ta với Quận chúa vô công bất thụ lộc." (bánh bao: ý câu này là không có công nên không muốn hưởng lộc)
"Ngươi và Quận chúa?" vẻ mặt hắn hiện lên một tia cười nhạt, "Quận mã gia hiểu lầm , đây chính là thần tặng cho Quận chúa , không có nửa điểm quan hệ với Quận mã gia ."
Nghe ra giọng nói khiêu khích của hắn, lửa giận trong lòng của Nham Phong bùng cháy, "Vũ Dương là vợ của ta."
"Thê tử?" Hắn tùy tiện ngồi trên đại đường, cao ngạo nhìn hắn, "Quận mã gia còn tưởng Quận chúa là thê tử?"
Nham Phong nhìn bộ dạng đắc chí của hắn, chợt nhớ tới bộ mặt không vui của nàng. . . . . . Thật sự có chuyện hắn không biết.
"Xem ra. . . . . . Quận chúa còn chưa có nói cho Quận mã gia ?" Hắn che cằm chê cười.
Con mắt của Nham Phong bắn ra một tia quỷ dị. Nếu hắn có can đảm động tới nàng, hắn sẽ không để ý đến những thị vệ này, tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả mà giết hắn .
Nhìn ánh mắt của Nham PHong, hắn không khỏi giật mình. Đây là địa bàn của hắn, quanh mình hắn đều là cao thủ thị vệ đeo kiếm, Nham Phong nên rõ ràng muốn giết hắn bây giờ dễ như trở bàn tay, chỉ cần một câu nói, là có thể lấy đi tính mạng của hắn, thế nhưng hắn lại không sợ đứng trước mặt mình, mắt sáng như đuốc, không có vẻ mềm yếu chút nào, khí hế ngược lại làm cho người ta kinh hãi, hắn có thể mạnh hơn nhiều so với phụ thân kia.
Hắn hơi thu lại lại tâm trí, vốn là cho rằng Nham Phong không có thành tựu quá lớn, nhưng mà bây giờ xem ra, người này giữ lại không được.
Nham Phong đạt được mục đích liền không hứng thú với nơi này, người làm cho người khác sinh ra cảm giác chán ghét, lời nói khách sáo hắn cũng miễn, gọn gàng dứt khoát quay đầu rời đi.
"Quận mã gia có biết trước khi Quận chúa được vương phủ thu nhận, cha ruột của nàng tên là gì?" Hắn chợt lên tiếng.
Bước chân của Nham Phong không chần chừ, đi thẳng tới hướng cửa chính .
"Quận mã gia thật là lãnh đạm." Hắn vẫn không thay đổi tiếp tục nói: "Nếu cẩn vương phi —— Cẩn vương gia không thèm ngó ngàng tới muội muội đáng thương của ta, điều này là thật,có người đưa tới một quận chúa trước , nàng họ Doãn! Cùng lúc đấy, nang cùng một dạng với Quận chúa năm đó đốt cháy một hang hồ ly . Quận mã gia nói xem. . . . . . trong lúc đấy có liên quan gì?"
LÒng của Nham Phong đột nhiên trùng xuống.
Hắn chú ý tới bước chân chần chờ của Nham Phong, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, khó nén giễu cợt nói: "Hôm qua ta cùng với Quận chúa trò chuyện với nhau thật là vui, ta còn tưởng rằng Quận chúa sẽ nói với Quận mã gia điều thú vị này, thế nào, Quận chúa phản đối không nói với Quận mã gia sao?"
Nhớ tới dung nhan tái nhợt của nàng hôm qua, hắn bỗng chốc xoay người, con mắt nhìn thẳng vào hắn, "Ngươi nói cái gì với nàng?”
"Ha ha! Chỉ là ôn chuyện thôi. Quận chúa nhưng con gái của bạn cũ của ta, năm đó nếu không phải là nhờ có cha nàng, ta sẽ không có biện pháp lập công lớn. Không ngờ nhiều năm sau gặp lại, Quận chúa lại động lòng ngườ như thếi, giống một dạng với mẹ nàng. . . . . . Không, nên nói là chỉ có hơn chớ không kém. Nàng nếu đi theo ta, có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, ta tin rằng dù ta chết đi bạn cũ cũng sẽ vui mừng." hắn khiếm nhã nói.
"Ngươi nói loạn!"
"Hiện tại đúng lúc Cẩn vương phi làm khách trong phủ của ta, Quận mã gia muốn tự mình đi hỏi sao?"
Vũ Dương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mất đi chàng —— trong đầu nhớ lại lời nói đêm qua của nàg, đôi tay của Nham Phong không tự chủ được nắm chặt lại.
Hắn nhìn sự kích động của Nham Phong hiện lên trên mặt, chú ý tới sự mất tự chủ của Nham Phong khi nhắc đến Vũ DƯơng, vì vậy hắn hết sức vui vẻ.
"Ta nói với Quận chúa những điều kia, chỉ là nàng nên biết, về phần ngươi. . . . . . Ta thấy ngươi giống nhau như đúc với người cha của ngươi, đối mặt với tình yêu nữ nhân, vẫn như cũ không có sức. Chẳng bằng trơ mắt buông tay để nàng đi."
TUấn nhan của Nham Phong đông lạnh, không thể nhịn được nữa, lấy tốc độ sét đánh không kịp đứng trước mặt của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó cảm thấy trên cổ truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, thân thể hắn cứng đờ, sắc mặt tái xanh.
Thị vệ xung quanh thấy vậy lập tức vây quanh, nhưng không có một ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ không tốt một cái, đầu của quốc sư liền bị cắt đi.
Đáy mắt của Nham Phong là một mảnh băng hàn, chủy thủ trong tay đang trên cổ của Cùng Trác, "Ta muốn giết chết ngươi dễ như trở bàn tay."
"Nếu giết chết ta rồi." Một cỗ lạnh lẽo từ tay vọt lên, hắn miễn cưỡng từ cổ họng nặn ra âm thanh cứng rắn, "Ngươi cũng chết không toàn thây."
Vẻ mặt không có gì của Nham Phong nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?"
"Ngươi sẽ không sợ sao, ta là quốc sư ngươi là Quận mã, nếu ngươi thật sự giết chết ta , không chỉ ngươi có chuyện, Quận chúa cũng bị đếm xỉa đến. Ngươi muốn để nương tử mềm mại của ngươi vào địa lao cùng ngươi, thậm chí bồi thường một cái mạng sao? mạng của Quận chúa. . . . . . Ngươi thật sự không quan tâm?"
Trên khuôn mặt tràn đầy băng của Nham Phong dần nghiêm nghị trở lại , hắn chậm rãi buông tay ra.
Cùng Trác lập tức bước một bước dài. Hắn đương nhiên có thể để cho người lập tức đem Quận mã bắt lại, nhưng như vậy động tĩnh quá lớn, Liễu Nham Phong nhất định phải chết, nhưng phải chết để người khác không trách được trên đầu hắn.
"Đừng có lần sau nữa!" Trời mới biết Liễu Nham Phong mất bao nhiêu đắn đo mới nhịn được lửa giận đang bừng bừng mà buông hắn ra, "Đừng nữa đến gần Vũ DƯơng nữa, nếu không ta sẽ lấy mạng của ngươi!"
Khuôn mặt của Cùng Trác cứng lên, khuất nhục không lên tiếng. Con người dù sao cũng có nhược điểm, cho dù hắn kiên cường như thế nào đi nữa cũng không ngoại lệ, hắn chờ xem kịch vui là được.
Lời nói của hắn vang vọng bên tai, làm khuôn mặt của Nham Phong nặng nề. Vốn cho rằng cuộc đời này gặp gỡ nàng là tình duyên, nhưng mà giờ phút này. . . . . . Hắn không biết gặp gỡ nàng là duyên hay là oán? Bởi vì chân tướng đến chậm mà toàn thân hắn lạnh lẽo, yêu và hận cùng lúc dây dưa trong lòng, nhưng không có đáp án.
Một ngã sẽ dưới bầu trời đêm, thành một hình ảnh u tối, âm thanh gõ mõ truyền từ xa tới, làm cho bốn phía càng thêm yên tĩnh.
Từ lúc sáng sớm Nham Phong đi ra khỏi cửa chính để gặp Cùng Trác,Vũ Dương vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng, không nhúc nhích.
Hắn còn chưa trở lại. . . . . . Nàng đợi từ sáng đến tối, trong lòng hy vọng từng chút một. Nhưng có lẽ. . . . . . Hắn sẽ không trở lại nữa. . . . . .
Nàng dựa vào cột giường, thẩn thờ nhìn cửa phòng đóng chặt , hiểu rằng hắn không trở về nữa thì mình cũng không có cách nào trách hắn. Nếu hôm nay đổi chỗ cho nhau mà suy nghĩ, nàng cũng không biết nên dùng bộ mặt nào để đối diện với kẻ thù giết mẹ của mình.
Mẫu thân hắn và Huyết Hải Thâm Cừu của tộc nhân , nàng nên lấy cái gì để trả? Mạng của nàng sao? Chỉ là mạng của nàng chẳng là cái gì, đổi trở về quá khứ, cũng giảm không được thù hận. . . . . .
Nghĩ đến khuôn mặt âm trầm bỉ ổi của Cùng Trác, trong lòng nàng hốt hoảng thấp thỏm, cũng sợ Cùng Trác sẽ làm hắn bị thương. .
Liễu Nham Phong nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt tái nhợt, Vũ Dương dựa vào cột giường mà ngẩn người, cổ họng hắn như bị trát xi măng, đáy mắt thâm trầm thoáng qua tia đau lòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe được tiếng vang, Lí Vũ Dương ngẩn người ra, thấy hắn đứng ở cửa, vốn khuôn mặt tái nhợt lại càng không có huyết sắc.
Hai người yên lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, không khí trầm mặc ở trong phòng này bày ra một cỗ ưu thương khó giải quyết .
"Chàng. . . . . ." Hồi lâu, nàng lấy dũng khí, ôn nhu đánh vỡ yên lặng, "đã trở lại?"
Ánh mắt hắn âm trầm khóa chặt trên người nàng, không nói không động, chỉ là nhìn nàng.
Nàng mở cặp mắt nhìn hắn, nhìn vào chỗ sâu con ngươi khó dò của hắn, lại nhìn không thấu ý tưởng trong lòng hắn, lo sợ lo lắng, "Chàng nói chuyện với hắn rồi hả ?"
"Ừ." Câu trả lời của hắn ngắn gọn.
Nghe được ngữ điệu của hắn không phập phồng, lòng của nàng trầm xuống, ánh mắt buồn bã, "Vậy bây giờ nên biết thiếp. . . . . ."
"Ta đem tất cả đồ về cho hắn rồi." Hắn bỗng nhiên ngắt lời của nàng, đi đến trước mặt nàng.
Nhìn hắn nhích lại gần mình, nàng theo bản năng thân thể lui xuống. Nàng đã không còn mặt mũi nào đối diện với hắn rồi.
Nhìn nàng lùi bước, lòng hắn đau xót, đưa tay kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, đôi môi nóng rực hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, hơi thở hai người giao nhau.
Cử chỉ ấm áp của hắn khiến lòng của nàng chấn động.
"Chàng. . . . . ." Thái độ của hắn khiến nàng hồ đồ, hắn đã biết chân tướng, nhưng nhu tình như vậy làm nàng bất ngờ.
"Hư! Không sao." Hắn dịu thì thầm ở vành tay nàng.
"Không sao. . . . . ." Nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt long lanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cũng có chút nghi ngờ.
NHìn ánh mắt khiếp sợ của nàng làm tâm hắn căng thẳng, vội vàng ôm chặt nàng, giống như sợ mất đi.
"Đúng, không sao, nương tử." Hắn nói nhẹ nào tai nàng."Vũ Dương. . . . . . Mặc kệ người khác nói những gì, nàng chính là Lí Vũ Dương, là nương tử của ta ."
Cho dù khắp thiên hạ cười hắn ăn hiếp người, hắn cũng không phản bác, chỉ cần nàng không nói ra , hắn có thể vì nàng ngu muội dối gạt cả đời.
Ngực nàng nói lên, mặc dù chỉ là mấy chữ đơn giản , nhưng sau lưng lại có ý nghĩa sâu xa. Chỉ cần nàng không nói, quá khứ của nàng có thể là bí mật vĩnh viễn .
Rốt cuộc, nước mắt đè nén thật lâu không nhịn được nữa tràn ra, nàng ôm cổ của hắn, kích động thì thầm, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Hắn giơ tay khẽ vuốt gò má của nàng, lau đi nước mắt, "Đừng nói xin lỗi, không liên quan đến nàng."
Cảm động cùng bức bách trong lòng hắn chuyển biến liên hồi, đem mặt của nàng vùi vào trong lồng ngực của hắn, không nói nữa.
Nàng hơi thu lại tròng mắt, không có trả lời.
"Hắn chính là nghiệt chủng của Thái tử và yêu hồ.”
Tay nàng khẽ run, nhưng tự trấn định, hỏi: "Quốc sư định làm gì?"
"Nương nương cho là thần nên làm như thế nào?" Hắn tươi cười hỏi ngược lại.
Sắc mặt của nàng trầm xuống, giọng nói êm ái nhưng có lực, "Quốc sư có quyền có thế, vinh hoa phú quý vô tận, tội gì lại làm khó một đứa bé, đuổi tận giết tuyệt?"
"Thần không phải đuổi tận giết tuyệt, chỉ là nhổ cỏ tận gốc."
"Nhổ cỏ tận gốc" bốn chữ, khiến cho trái tim của nàng rung động."Mạng người đã chết nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao?"
"Nương nương cũng đừng có lương tâm ở điểm này, đừng quên. . . . . . Chúng ta là một phe."
Nhìn huynh trưởng, nàng chỉ cảm thấy cả người rét run, "Những cô nương bị ngươi bắt đi? Đúng như ngươi đoán, con của thái tử chưa chết, cũng bị ngươi dùng kế dẫn hắn ra ngoài, những cô nương kia có thể thả ra chứ?"
"Mấy tiểu cô nương xinh đẹp, thần sẽ chăm sóc tốt, nương nương cũng đừng phiền lòng ." Hắn cười đến tà nịnh, một bộ dáng chẳng hề để ý. Án mất tích đúng là chỉ đạo của hắn, mục đích là dẫn ra những yêu vật còn sót lại năm đó.
"Ngươi. . . . . ." Nàng nắm ngực, một cố khí tức giận mắc lại trong cổ họng.
HẮn lạnh lùng khẽ hừ, "Hắn chỉ là đứa con hoang của hoàng thất, còn cầm đồ của ta, ta không tha được hắn!"
"Vật của ngươi?" Đáy mắt nàng thoáng qua nghi ngờ.
"Nữ nhân kia, " hắn không chút để ý lại uống một ngụm trà, "Ta muốn !"
Nghe được lời hắn nói , nàng sửng sốt, "Ngươi nói là . . . . . Quận chúa Vũ DƯơng…”
Hắn khẽ giương lên khóe miệng. Hắn thật là có ý đó.
Nàng cực kỳ tức giận đứng lên, "Quận chúa đã hôn phối rồi !"
"Vậy thì như thế nào? Thần không ngại."
"Còn ra thể thống gì? !" Thái tử phi khó nén được tức giận, trầm giọng nói: "Đoạt thê tử không phải là hành vi của quân tử.”(bánh bao : nhầm rùi nàng ơi hắn có phải quân tử đâu >”
CÙng Trác: không liên quan đến ngươi,xéo
BÁnh bao : *đầu bốc khói*)
"Thần luôn luôn không phải quân tử." Hắn buông lỏng bày tỏ trong lòng, "Huống chi Vũ DƯơng là con của Doãn Liễu Phàm”
Doãn Liễu Phàm ? Cái tên này quen tai. . . . . . Trong đầu nàng gắng suy tư , cuối cùng lóe lên ý tưởng, "Người năm đó giúp ngươi diệt hồ tộc.”
"Không sai. Ta đã phái người đi hỏi Cẩn vương phi, THứ phi tên là Tư Đồ Linh, chính là tỳ nữ hồi môn năm đó. Ngươi phải biết rằng điều này là như thế nào, nếu con rể là con hoang của thái tử và yêu hồ, tỳ nữ cùng với cha ruột của Quận chúa, nàng cũng chính là kẻ thù giết cha của hắn! Một khi có một người biết sự thật, duyên phận vợ chồng của bọn họ có thể kéo dài tiếp sao.”
ÁNh mắt của nàng trầm xuống, "Bổn cung không cho phép ngươi nói ra ."
Mặc dù chỉ chung đụng trong thời gian ngắn, nhưng nàng thấy lưu luyến thâm tình trên hai người trẻ tuổi đấy, nàng không hy vọng có người phá hư bọn họ.
Hắn xem thường hừ lạnh, "Nương nương, đây là cơ hội tốt,một hòn đá ném chết hai con chim, ta có thể lấy được Vũ Dương đồng thời giết được tạp chủng đó."
"Tay ngươi đã đầy máu lạnh, người còn muốn gì nữa?" nàng nổi giận nói.
"Làm được ngày mà con ta đăng cơ."
Nghe vậy, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng sai lầm rồi. . . . . .
Lúc thái tử điên năm đó, bởi vì sợ vinh hoa phú quý của mình thành hư không, vì vậy nàng dối trên gạt dưới, nói có thai, sau đó ôm đứa bé của huynh trưởng và chị dâu vào cung, muốn nói là nếu cuối cùng thái tử và hoàng thượng ngộ nhỡ, tương lai chính là người thân của nàng leo lên kế vị, nàng cũng không đến mức thê lương.
Nhưng sau này nàng phát hiện mình sai lầm rồi, người tham lam vĩnh viễn không ngừng, vì tâm tư của bản thân mà giết hại nhiều tính mạng, thật sự làm nàng hối tiếc rất nhiều năm.
"Nếu ngươi khư khư cố chấp, Bổn cung sẽ đem tất cả nói ra.”
"Nương nương và thần bây giờ trên cũng một thuyền, nếu thần có chuyện, người cũng không cách nào không bị đếm xỉa đến, hắn chỉ là cái tạp chủng thôi, nương nương tội gì vì hắn mà đối địch với thần?"
"Ta. . . . . . Ta lập tức đi đến phụ hoàng bẩm báo tất cả." Thái tử phi mặc dù nhu nhược, nhưng nhẫn nại đã đến cực hạn, "Ta cái gì đều không để ý tới rồi !"
Thấy nàng xoay người muốn đi, hắn cầm ly trà trong tay ném tới phương hướng mà nàng đang đi.
Nghe được thanh âm cái ly sau lưng vỡ nát, nàng cả kinh thất sắc quay đầu lại, "Ngươi lớn mật!"
"Hừ! Chuyện lớn mật hơn nữa ta cũng làm được. Lão hoàng đế kia xem ra không sống được lâu, ngươi tốt nhất không cần làm hư chuyện lớn của ta, nếu không ta sẽ giết thái tử điên khùng trước rồi giết ngươi.”
Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt, hối hận tràn trề, thì cũng đã trễ.
Hắn không nhúc nhích chút nào, chỉ lạnh lùng cười một tiếng. Tuy là muội muội của mình, nhưng bây giờ lựa chọn đối lập với hắn, vậy hắn cũng không nên lưu tình.
Hắn xoay người rời đi, lớn tiếng ra lệnh: "Thái tử phi chịu gió chịu rét thân thể khó chịu, tinh thần không minh mẫn, không để bệnh tình tăng thêm, đưa thái tử phi tới Vĩnh Lạc Cung nghỉ ngơi."
Vĩnh Lạc Cung? Đó là địa phương của lãnh cung!
Cho đến giờ phút này, nàng mới giật mình thấy mình sai quá nhiều, như thế nào ban đầu nàng lại tin lời nói của huynh trưởng.
Hiện tại quyền lợi của hắn càng lớn, lòng kiêu căng cũng càng mạnh, một tay cầm giữ triều chánh, thiên hạ hầu hết đã trên tay hắn.
Nàng đi nhầm một bước, dẫn đến bây giờmất hết, còn liên lụy vô số người vô tội.
Hôm nay nếu nàng bị đưa vào Vĩnh Lạc Cung, giống như bị u uất ở trong thâm cung này…..
"Ca ca, ta sai lầm rồi!" Nàng đột nhiên hai chân gập xuống, quỳ xuống, dùng sức dập đầu, "Chớ đem ta nhốt vào Vĩnh Lạc Cung, ta sẽ không cản nữa, ta thề, ngươi tha cho ta đi."
Thấy cái trán của nàng dùng sức đập chảy máu, mắt của hắn lạnh lùng nhìn nàng, bởi vì nàng thật tâm e sợ, lúc này mới nguyện ý thu tay lại."Hừ! Ta lần thứ nhất tha cho ngươi, lần sau nếu không thức thời, cũng đừng trách vi huynh ta đây không khách khí!" Nói xong, đầu hắn cũng không quay đầu rời đi.
Khi hắn đi ra xa nàng mới ngã trên mặt đất, nhìn hắn đi đến hướng cửa cung, trong mắt nàng hiện lên vẻ kiên định. Nàng không phải sợ chết, mà chỉ cần không phải vào lãnh cung, nàng sẽ có cơ hội. . . . . . Lấy công chuộc tội.
"Quận chúa, đằng trước có một đám thị vệ." Hạ Vũ cầm Mai Hoa Cao từ bên ngoài đi vào, vội vàng mà nói: "Dẫn đầu là quốc sư CÙng Trác, nói muốn cầu kiến Quận chúa."
Lí Vũ DƯơng sửng sốt. Cùng Trác cầu kiến? Nàng và hắn không có giao tình, cũng không có hứng thú tiếp chuyện với hắn.
"Quận mã gia không có ở trong phủ, nói bổn quận chúa thân thể khó chịu, không tiếp được khách, ngày khác sẽ hướng quốc sư bồi tội." Nàng ngồi trước gương đồng, chậm rãi chải tóc đen của mình nói.
"Vâng" Hạ Vũ thả ra bánh ngọt trong tay , vội vàng muốn đuổi người đi, xoay người một cái liền thấy hắn đứng trước cửa phòng, mặt không khỏi biến sắc, "A. . . . . . Đại nhân!"
Nghe được thanh âm sau lưng , Lí Vũ Dương quay người, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn lại lớn mật xông vào Cẩn vương phủ?
"Quận chúa." Trên mặt hắn không có tia khách khí, mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm .
Lí Vũ Dương thấy có chút không vui.
"Đây là lễ ra mắt thần tặng người, kính xin Quận chúa vui vẻ nhận cho ."
Chỉ thấy bên ngoài một hàng tôi tớ cầm các loại trân bảo trên tay, có kim châm lớn nhỏ, vòng vàng mấy chiếc, còn có một trăm vạn bạch kim, kẹp cài áo, tơ lụa Giang Nam , trăm bộ quần áo. Những vật phẩm này dưới ánh sáng mặt trời phát ra tia sáng khiến người ta mờ mắt.
"Oa!" Mặc dù làm việc ở Cẩn vương phủ, đồ trân quý gì cũng đã thấy qua, nhưng xếp thành một hàng lớn như thế này cũng khiến Hạ Vũ phải thở dài một tiếng.
Vũ DƯơng nhíu mày lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, "Vô công bất thụ lộc, những thứ này quá mức quý trọng, bổn Quận chủ không thể nhận."
"Quận chúa nói như vậy không khỏi quá khách khí." nụ cười hiện trên khuôn mặt của hắn, đến gần nàng nói : "Đây chỉ là một ít đồ chơi, nếu Quận chúa thích, hôm nào có thể đến phủ của thần, Quận chúa muốn cái gì liền lấy cái đó."
Đáy mắt của nàng thoáng qua một tia không kiên nhẫn, hạ lệnh đuổi khách, "Đi ra ngoài! Nếu không đừng trách bổn Quận chúa không khách khí với ngươi.”
"Quận chúa bớt giận." Hắn đến gần, mải ngắm nhìn nàng, "Thần chỉ là muốn biểu đạt ý ái mộ với Quận chúa."
"Càn rỡ!" Nàng không khắc chế được giơ một tay lên, dùng sức văng mặt hắn ra xa.
Nào biết hắn không né tránh, đầu bị đánh lệch cũng không có tức giận, khóe miệng còn nâng lên nụ cười quỷ dị.
Tính tình kịch liệt của nữ nhân này, so với nhu tình như nước của Thủy Tâm càng khiến hắn hứng thú.
Trong lồng ngực của nàng giận sôi trào, đứng lên, tay chỉ thẳng vào cửa, "Đi ra ngoài!"
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ , ngồi xuống.
"Ngươi. . . . . . Đây là Cẩn vương phủ, lại dễ dàng cho ngươi càn rỡ hả!"
"Cẩn vương phủ thì sao?" Hắn nhếch miệng, lạnh lùng cười một tiếng, "Ngay cả nội viện của hoàng cung ta cũng không thèm để ở mắt.”
Lời nói đại nghịch bất đạo như này, hắn dám nói là chuyện đương nhiên, quả thật phát rồ với hắn. Lí Vũ Dương tức giận, nghĩ thầm.
"Quận chúa cho là, vì sao thần lại có ngày hôm nay?"
Nàng trong cơn giận nhìn hắn chằm chằm."Ta không có nửa điểm hứng thú với chuyện của ngươi.”
"Trước hết hãy nghe thần nói xong đã, Quận chúa sẽ có hứng thú." Hắn cười ha hả, "Thần từ nhỏ đã bái sư với một vị trưởng lão ở bộ lạc Miêu Cương , gia pháp của trưởng lão rất nghiêm, yêu cầu rất nghiêm khắc đối với thần, cũng đều vì sự cẩn thận tỉ mỉ của sư phụ, thần mới có công phu trảm yêu trừ ma tốt như bây giờ.”
"Ngươi có năng lực bất phàn nên làm việc tốt, phải diệt những ác ma tà ác, nếu ngươi không làm vậy, vậy ngươi đồng loại với súc sinh."
Nàng nhanh mồm nhanh miệng nhưng chọc giận được hắn, ngược lại khiến cho hắn cười ,khiến nàng càng thêm nghi ngờ.
"Quận chúa nói không phải không có lý. Thần có một Sư đệ, gặp may cos tư chất tốt hơn thần, năm đó nếu không có trợ giúp của hắn , năm đó ta thật sự không có biện pháp tốt xử lý hàng hồ ly, thậm chí bắt sống được con hồ ly mê hoặc thái tử, còn bức bọn họ rơi xuống vách núi. Đối với ân tình của sư đệ, thần một ngày không dám quên, chỉ tiếc hắn nghĩ thông suốt quá muộn, mặc dù giúp ta, nhưng sau cùng hắn cũng chết mất rồi, đáng tiếc cho một đời cao nhân."
Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn hắn, rõ ràng đầy máu tanh còn nói đắc chí trong lòng, làm người ta khinh thường.
"Quận chúa có biết người này là ai không?"
"Bổn Quận chủ không có hứng thú!" Nàng đã không che giấu vẻ mặt không vui của mình.
"Thật đáng tiếc. . . . . ." Hắn cười cười, "Liễu Phàm nếu ở dưới suối vàng biết, không biết hay không cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối giống thần.”
Liễu Phàm ? Lí Vũ Dương ngẩn người một chút, ánh mắt chống lại vẻ mặt xấu xa của hắn.
"Doãn Liễu Phàm . . . . . . Năm đó chính là do đại lực của hắn giúp thần, thần mới có thể lập đại công, có vinh hoa phú quý ngày hôm nay ."
Không thể nào. . . . . . Mặc dù bên ngoài có ánh mặt trời ấm áp, nhưng mà giờ phút này Lí Vũ Dương lại cảm thấy cả người rét run.
Vũ Dương, nhớ tới một chuyện, cuộc đời này chớ nói với ai cha mình là Doãn Liễu Phàm , mẫu thân là Thủy Tâm. . . . . . Trong đầu quanh quẩn lời ân cần dạy bảo của Linh di, nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng cả đầu.
Hắn chú ý tới sắc mặt trắng bệch của nàng, lập tức đưa tay vịn nàng, "Quận chúa?"
"Buông tay ra!" Nàng đẩy tay của hắn, nổi giận nói: "Không cho phép đụng vào ta!"
Tay của hắn dừng lại giữa không trung, sắc mặt trầm xuống. Năm đó rời khỏi Miêu Cương thì hắn muốn mang Thủy Tâm đi, nàng cũng giống như một dạng Vũ DƯơng ngày hôm nay, khinh bỉ đối với hắn, không khách khí chút nào hất tay của hắn ra.
Vì vậy mấy năm sau hắn đã giết Liễu Phàm , cho là như thế mới có được Thủy Tâm, lại không ngờ tới nàng tự vẫn trước mặt hắn, nguyện ý chết cùng Liễu Phàm chứ không đi theo hắn. Đây là nỗi đau khổ trong đời hắn, cũng là sỉ nhục khó quên nhất.
"Doãn Liễu Phàm cùng Thủy Tâm là đôi vợ chồng tốt, chính là không biết đề phòng." Nhớ tới quá khứ, khích lệ hắn muốn lấy lòng của nàng hơn, "Cho tới nay, bọn họ chỉ có thể trải qua những ngày thô tục, đáng tiếc lấy được vinh hoa phú quý là cơ hội của ta, Liễu Phàm hắn cũng lập đại công giết được một đoàn yêu quái, diệt tộc của người ta, nhưng co có mệnh hưởng phúc, đáng tiếc đáng tiếc. . . . . ."
Nàng run rẩy nắm quả đấm, không muốn nghe vào tai những lời nói như này, nàng vung tay lên chỉ ra cửa, "Đi ra ngoài!"
Hạ Vũ vội vàng đưa tay,kích động nâng đỡ nàng nếu không nàng se ngã mất.
Hắn hời hợt, còn tự đưa tay cầm Mai Hoa Cao trên bàn lên , đưa vào miệng cắn một cái, "vị không tệ, đáng tiếc còn kém Thủy Tâm một chút . . . . . . Quận chúa, ngươi nên nhớ tay nghề của mẫu thân chứ.”
"Đi ra ngoài cho ta!" Lí Vũ Dương mất khống chế, hét lớn một tiếng.
"Thần lập tức đi ra ngoài." Trên mặt hắn nở nụ cười, giao phó người làm, "Có ai không! Đem đồ vật để xuống!"
"Đem đồ vật mang đi!" Nàng tức giận nói.
"Lưu lại đi, Quận chúa, " hắn dịu dàng nói, canh chừng ánh mắt không có ý tốt của nàng, "Những thứ đồ này sớm muộn gì cũng hữu dụng, đây chính là sính lễ."
Sính lễ? Lí Vũ Dương khiếp sợ trừng mắt nhìn hắn, cuồng nộ không dứt.
"Cái này là ngươi lớn mật to gan!"
Nhưng phẫn nộ của nàng, chỉ khiến hắn mỉm cười hài lòng, mỉa mai.
"Ngươi. . . . . ." Nàng tức giận tới mức nội thương, sắc mặt tái nhợt, thanh âm chuyển thành suy yếu.
"Quận chúa?" Hạ Vũ lo lắng vịn vào nàng, chủ tử như sắp ngã đến nơi.
Hắn đã cười lớn đi ra xa, nhưng hắn lưu lại rung động kéo dài cho nàng. Năm đó hắn thật sự không dùng sức của mình mới tiêu diệt hết hồ tộc, cho nên. . . . . . Thật sự là do cha nàng?
Không —— trước mắt đột nhiên có một mảnh mơ hồ, nàng hôn mê bất tỉnh trong tiếng kêu sợ hãi của Hạ Vũ .
Khi nàng tỉnh lại, đã là đêm khuya, Liễu Nham Phong nắm tay của nàng, ngồi ở bên người nàng, lông mày lá liễm trầm tư.
Nàng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mà nàng nhớ thương, nàng không nhịn được kêu nhẹ một tiếng."Ai!"
"Nàng đã tỉnh?" Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, muốn đứng dậy, "Thiếp khát nước."
Hạ Vũ ở một bên bưng tổ yến hầm cách thủy đi vào, Liễu Nham Phong nhận lấy , tự mình bón cho nàng.
Nàng uống vài ngụm, nghỉ một lát sau mới hỏi: "Thiếp thế nào?"
"Những lời này ta nên hỏi nàng mới đúng." Thấy nàng không uống, hắn liền đem tổ yến trong tay giao lại cho Hạ Vũ, vung tay lên khiến Hạ Vũ lui ra, sau đó nghiêm túc nhìn nàng.
Nàng nháy mắt mấy cái, che giấu tâm tình phức tạp ẩn sâu trong lòng, "Chàng là đại phu, nếu chàng cũng không biết thiếp bị sao, thì thiếp làm sao mà biết? Chẳng lẽ là kỳ đại nạn của thiếp đã đến sao?"
"Chớ nói nhảm!" Hắn không vui gõ nhẹ cái trán của nàng.
Nhìn ánh mắt hắn dịu dàng, Lí Vũ Dương thật ra rất khổ sở, nàng muốn khóc, muốn hét, nhưng cuối cùng lại để tất cả nuốt vào trong bụng.
Nàng duỗi tay về phía hắn, hắn một tay ôm lấy nàng, ôn hòa mà quen thuộc khiến nàng thở dài, muốn nói nhưng lại không dám nói mâu thuẫn rối rắm trong lòng..
"Nếu thật là kỳ đại nạn . . . . ." Nàng nói nhỏ nhẹ, "Có thể chết trong lòng chàng cũng coi như mãn nguyện rồi."
"Nàng. . . . . ." Sắc mặt hắn nghiêm trọng .
"Đừng nóng giận." Nàng hôn gương mặt của hắn, "Chỉ là thuận miệng nói một chút thôi."
Tay ôm nàng không tự chủ được căng thẳng, ánh mắt nhìn trân bảo đầy phòng, hắn trầm giọng hỏi: "Đây là của CÙng Trác đưa tới?"
Miệng của nàng nhếch lên, "Ừ."
"Có ý tứ gì?"
Dừng một chút, nàng không có ý định giấu giếm, "Hắn nói là sính lễ."
"Khinh người quá đáng!" Liễu Nham Phong chợt cảm thấy trong lồng ngực chays lên một ngọn lửa, oán hận đối với hắn không đơn giản là hắn giết người thân người yêu, mà bởi vì bây giờ hắn có ý niệm động đến người nàng.
Nàng vội vàng kéo lại khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, đứng dậy muốn an ủi hắn, “chớ tức giận, chuyện này thiếp sẽ xử lý."
Hắn cúi đầu nhìn bộ dáng mảnh mai của nàng, "Nàng không muốn ta ra mặt, là lo lắng hắn làm việc bất lợi với ta?"
Trong lòng nàng chấn động. Nàng chỉ lo lắng cho hắn, nhưng cũng lo lắng hắn biết được chân tướng, quá khứ ân oán sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
"Cho dù hắn có quyền thế lớn hơn trời, cũng không thể cướp đoạt vợ người khác !"
Nhìn mặt hắn tức giận rõ ràng, nàng đưa tay vuốt ve gò má của hắn, an ủi hắn, "Cầu xin chàng. . . . . . Đừng tức giận , chúng ta phái người đem đồ vật trả về là được, chàng không cần phải tự mình đi một chuyến."
Phát hiện ánh mắt của nàng lóe lên, đáy mắt hắn buồn bã, nàng có chuyện lừa gạt hắn?
Cuối cùng, hắn gật đầu, "Được rồi, liền phái người đưa trở về."
"Vậy chàng thật sự không đi tìm hắn?" ÁNh mắt nàng nhìn hắn thật lâu.
Hắn im lặng không nói.
Nàng thở dài nói: "Chàng hiểu thiếp như thiếp hiểu chàng, chàng sẽ đi chuyến này."
Hắn nâng cằm của nàng lên , nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, không muốn giữa hai người có sự giấu diếm, "Có một số việc, nói rõ ràng trước mặt sẽ tốt hơn."
Nói rõ ràng. . . . . . đến lúc đó chỉ sợ tất cả sẽ biến mất…..
Lí Vũ Dương rũ mắt xuống, tránh tầm mắt của hắn.
Cùng Trác đã dám xông thẳng vào cẩn vương phủ, đại biểu hắn đã không e ngại, quyền thế của hắn như mặt trời ban ngày, hôm nay đã không để vương phủ ở trong mắt, mà thân phận con rể của hắn, chỉ sợ không gánh nổi bão tố.
Vừa nói lên nỗi lòng, vạn điều khó mở cửa ra. . . . . . Nàng thật sự có thể trốn tránh, mang lời nói dối giấu suốt đời sao?
"Tướng công. . . . . ." Nàng than nhẹ, tựa đầu vào trong ngực hắn, tựa sát hắn, "Tùy chàng vậy. Chàng nghĩ phải làm gì thì đi làm, nhưng phải cẩn thận."
Từ một tiếng thở dài của nàng, hắn cảm nhận được bất đắc dĩ và khổ sở nàng không nói ra miệng được —— Cùng Trác đáng chết ! Nhất định là sự đường đột của hắn làm nàng kinh sợ.
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi.
Đối mặt với sự quan tâm của hắn , nàng lắc đầu cười một tiếng với hắn , "Không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng cho tương lai."
"Lo lắng tương lai? Điểm này không giống với Quận chúa không sợ trời không sợ đất."
Nàng cười, nhưng trong mắt lại có chút nước, "Vũ Dương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mất đi chàng."
"nàng sẽ không mất đi ta!"
"Thật?"
Hắn khẳng định gật đầu.
Nàng kích động ôm chặt hắn, hôn lên môi của hắn, nụ hôn của hắn khiến thân thể nàng không tự chủ được khẽ run, nàng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ mong quý trọng thời gian tốt đẹp bây giờ, thời điểm hạnh phúc còn quanh nàng.
Có lẽ hắn còn có thể thuộc về nàng, cũng có lẽ, chuyện cả đời nàng lo lắng cũng sẽ không đến.
ÁNh mắt lành lạnh của Nham Phong quan sát khí phái trong trạch viện này, sơn trên cánh cửa có lóe sáng ánh đồng, cửa chính có tượng đá sư tử cao hơn nửa người, mái hiên cao vút, nhìn qua phú quý uy nghiêm, này thật ra thì đừng nói Cẩn vương phủ, ngay cả hoàng cung chưa hẳn so được với nơi này.
Hắn bị gia đinh mời vào đại sảnh, trong phòng cũng để đồ trân quý hiếm thấy, có hoa Mẫu Đơn Hoa, mùi hương phát ra xông vào mũi. Lư hương đầu hạc làm bằng đồng, thì mang theo toàn mùi thuốc lá.
Xem ra hắn ỷ vào quyền thế, mấy năm nay không chỉ hài lòng với quan trường, mà còn vơ vét đến mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Đại sảnh có ít nhất mười tên võ sĩ nhìn nhất cử nhất động của hắn, nhìn đao kiếm trên người bọn họ, thì ra là hắn với người nhà cũng đề phòng nghiêm ngặt.
"Nhìn không ra ngọn gió nào thổi Quận mã gia tới?" Hắn đi từ trong ra, nhìn vẻ bên ngoài cười nhưng trong không cười của hắn.
Liễu Nham Phong vung tay lên, người hầu lập tức mang đủ số “sính lễ” mà hắn đưa tới lần trước để xuống.
"Những thứ đồ này. . . . . ." Phản ứng của hắn chỉ là nhàn nhạt nhìn một cái, "Thế nào lại cầm về đây ? Đây chính là thứ thần muốn tặng cho Quận chúa ."
Vẻ mặt như không có gì của Nham Phong nhìn hắn, lạnh nhạt nói thẳng: "Ta với Quận chúa vô công bất thụ lộc." (bánh bao: ý câu này là không có công nên không muốn hưởng lộc)
"Ngươi và Quận chúa?" vẻ mặt hắn hiện lên một tia cười nhạt, "Quận mã gia hiểu lầm , đây chính là thần tặng cho Quận chúa , không có nửa điểm quan hệ với Quận mã gia ."
Nghe ra giọng nói khiêu khích của hắn, lửa giận trong lòng của Nham Phong bùng cháy, "Vũ Dương là vợ của ta."
"Thê tử?" Hắn tùy tiện ngồi trên đại đường, cao ngạo nhìn hắn, "Quận mã gia còn tưởng Quận chúa là thê tử?"
Nham Phong nhìn bộ dạng đắc chí của hắn, chợt nhớ tới bộ mặt không vui của nàng. . . . . . Thật sự có chuyện hắn không biết.
"Xem ra. . . . . . Quận chúa còn chưa có nói cho Quận mã gia ?" Hắn che cằm chê cười.
Con mắt của Nham Phong bắn ra một tia quỷ dị. Nếu hắn có can đảm động tới nàng, hắn sẽ không để ý đến những thị vệ này, tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả mà giết hắn .
Nhìn ánh mắt của Nham PHong, hắn không khỏi giật mình. Đây là địa bàn của hắn, quanh mình hắn đều là cao thủ thị vệ đeo kiếm, Nham Phong nên rõ ràng muốn giết hắn bây giờ dễ như trở bàn tay, chỉ cần một câu nói, là có thể lấy đi tính mạng của hắn, thế nhưng hắn lại không sợ đứng trước mặt mình, mắt sáng như đuốc, không có vẻ mềm yếu chút nào, khí hế ngược lại làm cho người ta kinh hãi, hắn có thể mạnh hơn nhiều so với phụ thân kia.
Hắn hơi thu lại lại tâm trí, vốn là cho rằng Nham Phong không có thành tựu quá lớn, nhưng mà bây giờ xem ra, người này giữ lại không được.
Nham Phong đạt được mục đích liền không hứng thú với nơi này, người làm cho người khác sinh ra cảm giác chán ghét, lời nói khách sáo hắn cũng miễn, gọn gàng dứt khoát quay đầu rời đi.
"Quận mã gia có biết trước khi Quận chúa được vương phủ thu nhận, cha ruột của nàng tên là gì?" Hắn chợt lên tiếng.
Bước chân của Nham Phong không chần chừ, đi thẳng tới hướng cửa chính .
"Quận mã gia thật là lãnh đạm." Hắn vẫn không thay đổi tiếp tục nói: "Nếu cẩn vương phi —— Cẩn vương gia không thèm ngó ngàng tới muội muội đáng thương của ta, điều này là thật,có người đưa tới một quận chúa trước , nàng họ Doãn! Cùng lúc đấy, nang cùng một dạng với Quận chúa năm đó đốt cháy một hang hồ ly . Quận mã gia nói xem. . . . . . trong lúc đấy có liên quan gì?"
LÒng của Nham Phong đột nhiên trùng xuống.
Hắn chú ý tới bước chân chần chờ của Nham Phong, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, khó nén giễu cợt nói: "Hôm qua ta cùng với Quận chúa trò chuyện với nhau thật là vui, ta còn tưởng rằng Quận chúa sẽ nói với Quận mã gia điều thú vị này, thế nào, Quận chúa phản đối không nói với Quận mã gia sao?"
Nhớ tới dung nhan tái nhợt của nàng hôm qua, hắn bỗng chốc xoay người, con mắt nhìn thẳng vào hắn, "Ngươi nói cái gì với nàng?”
"Ha ha! Chỉ là ôn chuyện thôi. Quận chúa nhưng con gái của bạn cũ của ta, năm đó nếu không phải là nhờ có cha nàng, ta sẽ không có biện pháp lập công lớn. Không ngờ nhiều năm sau gặp lại, Quận chúa lại động lòng ngườ như thếi, giống một dạng với mẹ nàng. . . . . . Không, nên nói là chỉ có hơn chớ không kém. Nàng nếu đi theo ta, có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, ta tin rằng dù ta chết đi bạn cũ cũng sẽ vui mừng." hắn khiếm nhã nói.
"Ngươi nói loạn!"
"Hiện tại đúng lúc Cẩn vương phi làm khách trong phủ của ta, Quận mã gia muốn tự mình đi hỏi sao?"
Vũ Dương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mất đi chàng —— trong đầu nhớ lại lời nói đêm qua của nàg, đôi tay của Nham Phong không tự chủ được nắm chặt lại.
Hắn nhìn sự kích động của Nham Phong hiện lên trên mặt, chú ý tới sự mất tự chủ của Nham Phong khi nhắc đến Vũ DƯơng, vì vậy hắn hết sức vui vẻ.
"Ta nói với Quận chúa những điều kia, chỉ là nàng nên biết, về phần ngươi. . . . . . Ta thấy ngươi giống nhau như đúc với người cha của ngươi, đối mặt với tình yêu nữ nhân, vẫn như cũ không có sức. Chẳng bằng trơ mắt buông tay để nàng đi."
TUấn nhan của Nham Phong đông lạnh, không thể nhịn được nữa, lấy tốc độ sét đánh không kịp đứng trước mặt của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó cảm thấy trên cổ truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, thân thể hắn cứng đờ, sắc mặt tái xanh.
Thị vệ xung quanh thấy vậy lập tức vây quanh, nhưng không có một ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ không tốt một cái, đầu của quốc sư liền bị cắt đi.
Đáy mắt của Nham Phong là một mảnh băng hàn, chủy thủ trong tay đang trên cổ của Cùng Trác, "Ta muốn giết chết ngươi dễ như trở bàn tay."
"Nếu giết chết ta rồi." Một cỗ lạnh lẽo từ tay vọt lên, hắn miễn cưỡng từ cổ họng nặn ra âm thanh cứng rắn, "Ngươi cũng chết không toàn thây."
Vẻ mặt không có gì của Nham Phong nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?"
"Ngươi sẽ không sợ sao, ta là quốc sư ngươi là Quận mã, nếu ngươi thật sự giết chết ta , không chỉ ngươi có chuyện, Quận chúa cũng bị đếm xỉa đến. Ngươi muốn để nương tử mềm mại của ngươi vào địa lao cùng ngươi, thậm chí bồi thường một cái mạng sao? mạng của Quận chúa. . . . . . Ngươi thật sự không quan tâm?"
Trên khuôn mặt tràn đầy băng của Nham Phong dần nghiêm nghị trở lại , hắn chậm rãi buông tay ra.
Cùng Trác lập tức bước một bước dài. Hắn đương nhiên có thể để cho người lập tức đem Quận mã bắt lại, nhưng như vậy động tĩnh quá lớn, Liễu Nham Phong nhất định phải chết, nhưng phải chết để người khác không trách được trên đầu hắn.
"Đừng có lần sau nữa!" Trời mới biết Liễu Nham Phong mất bao nhiêu đắn đo mới nhịn được lửa giận đang bừng bừng mà buông hắn ra, "Đừng nữa đến gần Vũ DƯơng nữa, nếu không ta sẽ lấy mạng của ngươi!"
Khuôn mặt của Cùng Trác cứng lên, khuất nhục không lên tiếng. Con người dù sao cũng có nhược điểm, cho dù hắn kiên cường như thế nào đi nữa cũng không ngoại lệ, hắn chờ xem kịch vui là được.
Lời nói của hắn vang vọng bên tai, làm khuôn mặt của Nham Phong nặng nề. Vốn cho rằng cuộc đời này gặp gỡ nàng là tình duyên, nhưng mà giờ phút này. . . . . . Hắn không biết gặp gỡ nàng là duyên hay là oán? Bởi vì chân tướng đến chậm mà toàn thân hắn lạnh lẽo, yêu và hận cùng lúc dây dưa trong lòng, nhưng không có đáp án.
Một ngã sẽ dưới bầu trời đêm, thành một hình ảnh u tối, âm thanh gõ mõ truyền từ xa tới, làm cho bốn phía càng thêm yên tĩnh.
Từ lúc sáng sớm Nham Phong đi ra khỏi cửa chính để gặp Cùng Trác,Vũ Dương vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng, không nhúc nhích.
Hắn còn chưa trở lại. . . . . . Nàng đợi từ sáng đến tối, trong lòng hy vọng từng chút một. Nhưng có lẽ. . . . . . Hắn sẽ không trở lại nữa. . . . . .
Nàng dựa vào cột giường, thẩn thờ nhìn cửa phòng đóng chặt , hiểu rằng hắn không trở về nữa thì mình cũng không có cách nào trách hắn. Nếu hôm nay đổi chỗ cho nhau mà suy nghĩ, nàng cũng không biết nên dùng bộ mặt nào để đối diện với kẻ thù giết mẹ của mình.
Mẫu thân hắn và Huyết Hải Thâm Cừu của tộc nhân , nàng nên lấy cái gì để trả? Mạng của nàng sao? Chỉ là mạng của nàng chẳng là cái gì, đổi trở về quá khứ, cũng giảm không được thù hận. . . . . .
Nghĩ đến khuôn mặt âm trầm bỉ ổi của Cùng Trác, trong lòng nàng hốt hoảng thấp thỏm, cũng sợ Cùng Trác sẽ làm hắn bị thương. .
Liễu Nham Phong nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt tái nhợt, Vũ Dương dựa vào cột giường mà ngẩn người, cổ họng hắn như bị trát xi măng, đáy mắt thâm trầm thoáng qua tia đau lòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe được tiếng vang, Lí Vũ Dương ngẩn người ra, thấy hắn đứng ở cửa, vốn khuôn mặt tái nhợt lại càng không có huyết sắc.
Hai người yên lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, không khí trầm mặc ở trong phòng này bày ra một cỗ ưu thương khó giải quyết .
"Chàng. . . . . ." Hồi lâu, nàng lấy dũng khí, ôn nhu đánh vỡ yên lặng, "đã trở lại?"
Ánh mắt hắn âm trầm khóa chặt trên người nàng, không nói không động, chỉ là nhìn nàng.
Nàng mở cặp mắt nhìn hắn, nhìn vào chỗ sâu con ngươi khó dò của hắn, lại nhìn không thấu ý tưởng trong lòng hắn, lo sợ lo lắng, "Chàng nói chuyện với hắn rồi hả ?"
"Ừ." Câu trả lời của hắn ngắn gọn.
Nghe được ngữ điệu của hắn không phập phồng, lòng của nàng trầm xuống, ánh mắt buồn bã, "Vậy bây giờ nên biết thiếp. . . . . ."
"Ta đem tất cả đồ về cho hắn rồi." Hắn bỗng nhiên ngắt lời của nàng, đi đến trước mặt nàng.
Nhìn hắn nhích lại gần mình, nàng theo bản năng thân thể lui xuống. Nàng đã không còn mặt mũi nào đối diện với hắn rồi.
Nhìn nàng lùi bước, lòng hắn đau xót, đưa tay kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, đôi môi nóng rực hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, hơi thở hai người giao nhau.
Cử chỉ ấm áp của hắn khiến lòng của nàng chấn động.
"Chàng. . . . . ." Thái độ của hắn khiến nàng hồ đồ, hắn đã biết chân tướng, nhưng nhu tình như vậy làm nàng bất ngờ.
"Hư! Không sao." Hắn dịu thì thầm ở vành tay nàng.
"Không sao. . . . . ." Nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt long lanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cũng có chút nghi ngờ.
NHìn ánh mắt khiếp sợ của nàng làm tâm hắn căng thẳng, vội vàng ôm chặt nàng, giống như sợ mất đi.
"Đúng, không sao, nương tử." Hắn nói nhẹ nào tai nàng."Vũ Dương. . . . . . Mặc kệ người khác nói những gì, nàng chính là Lí Vũ Dương, là nương tử của ta ."
Cho dù khắp thiên hạ cười hắn ăn hiếp người, hắn cũng không phản bác, chỉ cần nàng không nói ra , hắn có thể vì nàng ngu muội dối gạt cả đời.
Ngực nàng nói lên, mặc dù chỉ là mấy chữ đơn giản , nhưng sau lưng lại có ý nghĩa sâu xa. Chỉ cần nàng không nói, quá khứ của nàng có thể là bí mật vĩnh viễn .
Rốt cuộc, nước mắt đè nén thật lâu không nhịn được nữa tràn ra, nàng ôm cổ của hắn, kích động thì thầm, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Hắn giơ tay khẽ vuốt gò má của nàng, lau đi nước mắt, "Đừng nói xin lỗi, không liên quan đến nàng."
Cảm động cùng bức bách trong lòng hắn chuyển biến liên hồi, đem mặt của nàng vùi vào trong lồng ngực của hắn, không nói nữa.
Tác giả :
Tử Văn