Chàng Rể Đào Hoa
Chương 65
Lúc này, Dương Ninh Vân đã rời khỏi trụ sở chính của Giải trí Hoàng Gia ghế phụ của chiếc Panamera,
“Tổng giám đốc Dương, tiếp theo đi đầu đây về công ty sao?
Trần Hoàng Thiên phụ trách làm tài xế, cười nhìn sang Dương Ninh Vân
Không ngờ anh vừa dứt lời, Dương Ninh Vân đột nhiên nghiêng người sang, đôi môi căng mọng hấp dẫn in một nụ hôn lên mặt Trần Hoàng Thiên, khiến anh bụm miệng lại.
Ong!
Trong đầu Trần Hoàng Thiên ong một tiếng, sợ đến ngây người trong nháy mắt!
Cô ấy, có ấy thế này là thế nào?
Sao lại đột nhiên hôn mình!
Chẳng lẽ… Cô ấy bắt đầu yêu mình rồi sao?
Trong thời gian ngắn, đủ loại nghi ngờ như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn rớt mà không ngừng vào đầu Trần Hoàng Thiên.
“Em muốn thưởng cho anh.”
Dương Ninh Vân thản nhiên cười một tiếng, vì có cũng bị hành động của bản thân làm ngưỡng đã mặt. Nhìn đôi mắt đẹp của cổ động lòng người như thiếu nữ mới trải tình đầu vậy: “Anh… đã làm gì mà nhận được phần thưởng lớn như vậy từ em?”
Khuôn miệng Trần Hoàng Thiên nhếch lớn, rất vui, cũng rất khó hiểu. Dương Ninh Vân trợn mắt nhìn Trần Hoàng Thiên: “Đừng có giả ngốc nữa em biết rồi, hợp đồng cung ứng thép là do anh giúp em.
“Ừ?”
Trần Hoàng Thiên nhướng mày.
Hứa Minh Huyền để lộ thân phận của mình sao?
Anh hỏi đầy vẻ thắc mắc: “Em đã biết những gì rồi?”
“Thư ký Hứa nói với em, lý do họ giao hạng mục cung ứng thép cho tập đoàn nhà họ Dương là vì anh đổi điều kiện với Hoàng Gia. Ông ta giúp em có được hợp đồng cung ứng, anh sẽ bảo Vạn Hào giải trừ lệnh cấm với ông ta. Còn giả ngốc với em nữa, hử: ” Dương Ninh Vân kiêu ngạo hếch mặt.
“A…”
Trần Hoàng Thiên gãi đầu cười.
Thì ra Hứa Minh Huyền không làm lộ thân phận của mình, chỉ là không muốn mình làm việc tốt âm thầm thôi.
“Anh giúp tập đoàn nhà họ Dương một việc lớn như vậy, tại sao lại không nói với em?” Dương Ninh Vân nói.
Trần Hoàng Thiên cười một tiếng “Anh chỉ muốn khiến em vui mà thôi.”
Dương Ninh Vân im lặng.
Cô biết, Trần Hoàng Thiên không nói là vì muốn có cho rằng tự mình đấu thầu được hợp đồng nên sẽ vui nghĩ rằng mình có thực lực.
Sự thật chứng minh, tối qua cô cũng vui đến mất ngủ.
“Thật ra thì anh thẳng thắn nói em lại càng vui hơn.” Cô nghiêm túc, thành thật nói. Có người phụ nữ nào không mong chồng mình có bản lĩnh chứ.
“Anh biết rồi.”
Trần Hoàng Thiên gật đầu.
Anh muốn xử lý xong Giải trí Hoàng Gia, giúp nó làm ăn khám khả lên tận trời mới nói với Dương Ninh Vân thân phận của mình, tránh làm danh tiếng của Giải trí Hoàng Gia sụp đổ. Vậy nên anh sẽ ngoan ngoãn làm một thắng chồng phế vật, sẽ phải khiến Dương Ninh Vân thất vọng về mình
“Về công ty đi.” Dương Ninh Vân nói.
Trần Hoàng Thiên nói được. Nhưng vừa lại xe ra khỏi bãi đậu xe thì điện thoại của Dương Ninh Vân rung lên.
Thấy là mẹ gọi, Dương Ninh Vân bắt máy ngay, rồi hỏi: “Mẹ, có chuyện gì?”
“Hu hu. Ninh Vân, con mau đưa Trần Hoàng Thiên đến ngân hàng Hoa Kỳ cứu mẹ. Họ muốn đưa mẹ đến đến cảnh sát.” Điện thoại truyền đến tiếng khóc của Lý Tú Lam.
Dương Ninh Vân căng thẳng, vội hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Lý Tú Lam khóc sướt mướt nói: “Mẹ lấy thẻ của Trần Hoàng Thiên giấu dưới gối đi tra số dư, xem nó giàu thì có bao nhiêu tiền để dành. Kết quả lại bị người của ngân hàng bắt. Họ nói mẹ ăn trộm thẻ ngân hàng, dính líu đến số tiền lớn, muốn cảnh sát bắt mẹ đi. Chủ tịch ngân hàng của họ đã báo cảnh sát, con mau dẫn Trần Hoàng Thiên đến cứu mẹ, hu hu.”
Hai mắt Dương Ninh Vân đảo quanh, không nói nên lời.
Sao mẹ lại như thế chứ.
Đây không phải ăn trộm thẻ ngân hàng thì là gì.
Dù cô chẳng biết nói gì cũng rất buồn, nhưng dù sao cũng là mẹ mình, cô vội nói “Con đưa Trần Hoàng Thiên đến ngay, mẹ bảo họ đợi một chút.”
Nói rồi có cúp máy.
“Sao thế?” Trần Hoàng Thiên hỏi.
Dương Ninh Vân khó mở lời “Mẹ em bà ấy… lấy thẻ ngân hàng anh giấu dưới gối ra ngân hàng đi tra số dư kết quả là bị bắt, bảo bà ấy ăn trộm thẻ ngân hàng dính líu đến số tiền lớn, phải đến đồn cảnh sát xử lý”
Trần Hoàng Thiên nghe xong thì run cả tay, tay lái không ổn định, suýt lao vào hàng rào.
Trong thẻ có khoảng chín trăm chín mươi triệu, chẳng phải liên quan đến số tiền lớn còn gì.
“A, Anh cẩn thận chứ?” Dương Ninh Vân giật mình.
“Xin lỗi em, xin lỗi em.” Trần Hoàng Thiên vùng tay lái lại, vội giải thích. Trong thẻ có khoản bồi thường phá bỏ và di dời của nhà anh, chẳng phải số tiền lớn còn gì.”
Trái tim Dương Ninh Vân rơi xuống vực, vội la lên: “Mẹ em để mắt đến tấm thẻ đó, chắc chắn sẽ tra số dư. Anh mau dừng xe lại, mở ra cho em, nhân lúc này chuyển tiền qua WeChat, giữ lại mấy nghìn, tránh lát nữa cứu mẹ ra, tra số dư thấy hơn một triệu kiểu gì bà ấy cũng lấy hết của anh, anh không cầm lại được nữa.
Trần Hoàng Thiên gật đầu liên tục nói được. Mặc dù tiền trong thẻ quá nhiều không chuyển hết, nhưng ra vẻ một chút vẫn nên.
Nghĩ vậy, anh đậu xe một bên, chuyển cho Dương Ninh Vân, vì Zalo tăng vọt lên ba triệu.
“Vẫn là vợ thông minh, anh giữ lại tám nghìn.”
Trần Hoàng Thiên đưa số dư Zalo cho Dương Ninh Vân xem, cười hì hì nói,
Dương Ninh Vân bật cười.
Có đúng là thông minh quá.
Lần này mẹ sẽ không lấy được khoản bồi thường phá bỏ và di dời của Trần Hoàng Thiên đâu.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân vội vàng vào trong ngân hàng, thấy có mấy anh cảnh sát, còn Lý Tú Lam đang đeo còng tay, khóc sướt mướt
“Mẹ!”
Dương Ninh Vân gọi một tiếng rồi vọt ngay đến.
“Hu hu… con gái, cuối cùng con cũng đến rồi. Mẹ bị bắt nạt chết mất, hu hu…” Lý Tú Lam như một đứa trẻ bị bắt nạt, khóc rất uất ức.
“Mẹ, Trần Hoàng Thiên đến rồi, mẹ không sao đâu.” Dương Ninh Vân ôm Lý Tú Lam An ủi một lúc rồi mới buông ra.
“Thì ra là tổng giám đốc Dương.” Chủ tịch Lữ nhận ra Dương Ninh Vân, lúc này lúng túng cưới.
“Xin lỗi chủ tịch Lữ, mẹ tôi trộm thẻ của chồng tôi, gây phiền toái cho ngân hàng các ông. Tôi thay mẹ tôi xin lỗi mọi người.” Dương Ninh Vân chân thành cúi đầu.
“Tổng giám đốc Dương khách khí rồi.” Chủ tịch Lữ cười một tiếng rồi nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Tổng giám đốc Dương, vị này là chồng cô Trần Hoàng Thiên hả?”
“Đúng vậy, tôi là Trần Hoàng Thiên, chồng của Dương Ninh Vân. Tấm thẻ đó là của tôi, đây là căn cước công dân, chủ tịch Lữ có thể đi tra rồi đối chiều với chủ thẻ căn cước, Trần Hoàng Thiên đưa thẻ căn cước của mình cho chủ tịch Lữ.”
“Được.”
Chủ tịch Lữ nhận thẻ căn cước, nói với mấy anh cảnh sát. “Tôi đi tra thử chắc chắn là thẻ của cậu ấy mới xin các anh thả bà ta ra.”
Mấy anh cảnh sát gật đầu nói được.
Thế nên, Trần Hoàng Thiên đi cùng chủ tịch Lữ về quẩy, nhận điều tra trực tiếp.
“Chủ tịch Lữ, có thể chuyển tiền trong thẻ của tôi đi, chỉ giữ lại tám nghìn được không? Mẹ vợ này của tôi phung phí vô độ, nếu để bà ấy biết số tiền này kiểu gì cũng bắt mua máy bay, mua du thuyền cho bà, Trần Hoàng Thiên khẽ khàng nói.
“A? Nhưng tôi có nói với bà ta là trong thẻ có số tiền lớn. Nếu chỉ giữ lại tâm nghìn, có khi nào…
“Vậy thì giữ lại hơn tám mươi nghìn đi, cũng là một khoản lớn.” Trần Hoàng Thiên nói.
Chủ tịch Lữ gật đầu nói được. “Chứng minh đây đúng là thẻ của cậu, tôi sẽ báo giao dịch viên làm việc. ”
Chẳng mấy chốc, giao dịch viên nói: “Chủ tịch Lữ thể kim cương đen này đúng thật là của anh Trần.”
Thế nên chủ tịch Lữ nói tiếp với giao dịch viên máy câu rồi cười ha hả nói: “Cậu Trần, trước tiên cậu phải giải thích về vụ mật mã đã thì tôi mới báo cảnh sát thả mẹ vợ cậu ra được.
Dứt lời, chủ tịch Lữ đi về phía máy anh cảnh sát, khẽ giọng báo lại tình hình, cảnh sát mới mở còng tay cho Lý Tú Lam.
Đội trưởng đội cảnh sát còn dạy dỗ Lý Tú Lam một câu: “Cho dù có là thẻ ngân hàng của con rể thì nếu chưa được sự đồng ý, bà cũng không được tự tiện lấy đi tra số dư. May là con rể bà không tính toán, nếu không bà sẽ phải ăn kiện.”
Nói rồi, mấy anh cảnh sát bỏ đi.
“Xin lỗi bà.” Chủ tịch Lữ cười nói.
“Hừ, Lý Tú Lam tức giận nói: “Tôi sẽ đâm đơn kiện các người.”
Chủ tịch Lữ chẳng vui vẻ gì: “Chúng tôi làm theo đúng trách nhiệm và nghĩa vụ, bà cứ đâm đơn thoải mái. Nếu thắng kiện thì tôi đổi họ bà luôn.”
“Thành thật xin lỗi chủ tịch Lữ.”
Dương Ninh Vân lại nói xin lỗi tiếp, rồi quay sang nói với Lý Tú Lam mấy câu mới khiến Lý Tú Lam từ bỏ ý định kiện. Bà ta chạy đến bên cạnh Trần Hoàng Thiên, nói với giao dịch viên: “Tra giúp tôi thử xem trong thẻ con rể tôi còn bao nhiêu tiền.”
“Chào bà, đã tra, có khoảng hơn tám mươi nghìn.” Giao dịch viên trả lời.
“Sao? Có hơn tám mươi nghìn thôi à?”
Lý Tú Lam ngớ hết cả người.
Không phải bảo liên quan đến số tiền lớn sao? Sao chỉ có ít tiền như vậy? So với một triệu như muối bỏ biển thôi.
“Con gái, con còn bao nhiêu tiền, có thể cho mẹ mượn một triệu hay không?” Rời khỏi ngân hàng, Lý Tú Lam ấp úng nói.
“Sao ạ?”
Dương Ninh Vân sự ngây người “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Hôm qua Dương Chí Văn chuyển cho mẹ hai triệu, trước đó Trần Hoàng Thiên lại đưa mẹ ba triệu nữa, tổng cộng là năm triệu cho mẹ. Đi đâu cả rồi, sao lại đòi con một triệu? Con lấy đầu ra một triệu cho mẹ mượn đây.”
Cô cảm thấy thật vô lý.
Cho mẹ bao nhiều tiền như vậy, sao lại đột nhiên mượn có một triệu chứ?
Chẳng lẽ…
Tim cô chùng xuống, hét lên: “Mẹ, chẳng lẽ mấy triệu đó mẹ đánh mạt chược thua hết rồi sao?”