Chàng Rể Đào Hoa
Chương 310
Chương 310: Thử đụng vào cô ấy, giết cả nhà anh!
Lúc này, tại biệt thự số 1 Vịnh Ngân Long. “Tổng giám đốc Dương, đây là một món quà nhỏ cho ông cụ, mong rằng ông cụ sẽ thích.” “Xin chào Tổng giám đốc Dương, tôi rất vinh dự khi nhận được lời mời do Tổng giám đốc Dương gửi, đến dự lễ mừng thọ lần thứ năm mươi của ông cụ, có chút quà nhỏ thể hiện sự tôn kính, hy vọng Tổng giám đốc Dương sẽ nhận nó.” “Tổng giám đốc Dương, ngài có thể mời tôi đến dự sinh nhật của ông cụ, tôi thật nở mày nở mặt, mong Tổng giám đốc Dương nhận lấy nhận lấy pho tượng ngọc bích Quan Âm này, sau này ở Đông Đô hy vọng tổng giám đốc Dương quan tâm nhiều hơn!”…
Các ông chủ trong giới thương mại từng không để Dương Chí Văn vào mắt, giờ đây đều liểm mặt nịnh nọt Dương Chí Văn, chỉ mong sao tôn thờ Dương Chí Văn lên làm tổ tiên.
Nói giỡn, bây giờ người ta là tâm phúc của nhà họ Tiêu và nhà họ Khổng trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, cũng là tâm phúc của nhà họ Trần đứng đầu thập đại gia tộc quyền thế ở thủ đô. Có thể nói rằng anh ta có chỗ dựa vô cùng lớn, ở Đông Đô có ai không nể anh ta bảy phần chứ, nếu anh ta không vui, tùy tiện động tới một chỗ dựa đều có thể dọa chết người ta rồi. “Ha ha!”
Dương Chí Văn đứng ở cửa đại sảnh, nhận quà đến mỏi tay, hở ra là những món quà năm tỷ bốn trăm triệu, thậm chí còn có món lên tới hơn cả ba trăm tỷ, anh ta tính toán sơ qua, mình đã gửi tới hơn một nghìn giấy mời, ít nhất cũng có thể thu tới năm nghìn bốn trăm tỷ.
Tổ chức hoạt động này, còn thu về nhiều lợi hơn với mấy chục năm nhà họ Dương vất vả trước kia!
Anh ta chỉ cảm thấy rằng cuộc sống của mình đã đạt đến đỉnh cao, sau này anh ta sẽ không phải phát điện về tiền bạc nữa. “Chí Văn, thật náo nhiệt, thật có nở mày mở mặt.”
Vào lúc này, Ngụy Thiếu Hưng và Chu Minh Tâm và một nhóm con nhà giàu ở Đông Đô cười ha ha bước tới chỗ Dương Chí Văn.
Nhìn thấy bọn họ tay không đến, Dương Chí Văn lập tức không vui nói: “Ba của mấy người đều gọi tôi là Tổng giám đốc Dương, mấy người gọi thẳng tên tôi còn không có mang theo quà, có phải không nể mặt tôi phải không? ”
Mọi người nghe xong, nụ cười của họ chợt cứng lại.
Trước kia ôm đùi chúng ta thì coi chúng ta là như ba mình, bây giờ lại ôm được đùi cứng hơn thì không coi anh em chúng tôi là anh em, coi chúng ta như kẻ dưới, trước mặt bao nhiêu người lại soi mỏi chúng tôi như vậy, quả thật là đồ chó vong ân bội nghĩa!
Mặc dù tất cả bọn họ đều rất khó chịu, nhưng họ có thể làm gì?
Người ta bây giờ lợi hại cỡ nào, cả nhà họ Tiêu và nhà họ Trần cử người đến cho anh ta mặt mũi, đến cả ông nội mình cũng không xuống tay được với anh ta, nếu chọc cho anh ta không vui nhất định có thể khiến cho bọn họ chịu nổi.
Ngay sau đó, Chu Minh Tâm đã cười nói: “Tổng giám đốc Dương, chúng tôi tuy rằng đến tay không, nhưng không có nghĩa là không mang theo quà, thật ra chúng ta cũng không biết nên mua quà gì, muốn chuyển cho cậu một phong bì hậu hĩnh nha!”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chuyển một phong bao lì xì đỏ 2 tỷ 6 cho Dương Chí Văn. “Đúng, đúng, mặc dù không mang theo quà, nhưng chúng tôi đều mang theo tiền.”
Ngụy Thiếu Hưng và những người khác đều lấy điện thoại di động ra và chuyển tiền cho Dương Chí Văn, có người chuyển 2 tỷ 6 và có người chuyển 2 tỷ. Dương Chí Văn nhận những phong bao đỏ này và cười nói: “Cảm ơn mọi người, mời vào bên trong.
Dương Ninh Vân đang đẩy xe lăn nhìn thấy cảnh này liền không muốn vào, cô không có tiền hay quà gì, chỉ đưa ba tới, sợ bị làm khó. Chờ khi mọi người vào trong hết, Dương Chí Văn mới phát hiện ra hai bố con họ, anh ta đắc ý nói: “Tôi nói chủ hai, Ninh Vân, thấy không quen phải không? Tôi biết hai người nghèo không có tiền để mua quà, tôi cũng không cần mấy món quà rẻ tiền hai người mua, làm sao còn xấu hổ gì mà không vào?”
Dương Ninh Vân nghiến răng và đẩy Dương Thiên Mạnh lên một cái dốc, lúc trước Trần Hoàng Thiên thuê người làm cái dốc do để giúp Dương Thiên Mạnh ra vào biệt thự dễ dàng hơn bằng xe lăn. “Mặc dù bây giờ tôi giàu rồi, nhưng tôi không phải loại người không nhận người thân nghèo, tối nay cứ ăn uống no say” Dương Chí Văn nhếch mép cười, hai tay chắp sau lưng, đắc ý bước vào phòng khách. “Nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta…” Dương Ninh Vân rất khó chịu khi nhìn thấy anh ta, thậm chí cô còn muốn giết anh ta, vì anh ta mà cô mất nhà, nhưng bây giờ cô đấu với anh ta như trứng chọi đá, cô cũng hết cách, chỉ có thể bất chấp đầu Dương Thiên Mạnh vào trong.
Bên trong vô cùng náo nhiệt. Ba của Dương Chí Văn, Dương Thiên Dũng mặc một bộ đồ màu đỏ, được bao quanh bởi một nhóm người giống như những ngôi sao vậy quanh mặt trắng, họ hết sức nịnh nọt ông ta, nói rằng ông ta sinh ra đứa con trai có tiền đồ khiến Dương Thiên Dũng vui vẻ cười không ngậm được miệng. “Ninh Vân, nhanh đẩy ba cháu qua đó!”
Khi Dương Thiên Dũng nhìn thấy Dương Thiên Mạnh, ông ta ra hiệu với Dương Ninh Vân, trong lòng ông ta vẫn có người em trai Dương Thiên Mạnh này, ông ta cũng không biết rằng Dương Chí Văn đã khiến Dương Thiên Mạnh trở nên như thế này.
Thế là, Dương Ninh Vân đẩy Dương Thiên Mạnh qua đó. “Chú hai, ba cũng ở đây, mấy năm rồi chủ không gặp ba rồi, ba bị đột quỵ, tới nói chuyện với ba vài câu.” Dương Thiên Dũng đẩy xe lăn của ông cụ tới trước mặt Dương Thiên Mạnh. “Ba, ba vẫn khỏe chứ?” Dương Thiên Mạnh run rẩy, nắm lấy tay Dương Chấn Kỷ.
Sau khi Dương Chấn Kỷ bị đột quỵ, miệng sụp xuống không nói được, ô ô vài tiếng, đôi mắt vô hồn lưng tròng nước mắt, không ai biết ông cụ muốn nói gì và cũng không biết trong lòng ông cụ nghĩ gì. “Ông nội, một ngày vui như thế này, ông khóc cái gì, thật xui xẻo.” Dương Chí Văn đột nhiên không vui.
Dương Tiễn Nhiên trừng mắt nhìn anh ta: “Ông nội nhìn thấy chú hai của con nhặt về được một mạng, còn có thể nói chuyện. Trong lòng vui mừng, không khỏi rơi nước mắt cũng không được sao?” “Được được được.” Dương Chí Văn cũng lười để ý, tiếp đón khách khứa vào chỗ ngồi. Lúc này, Lí Tú Lam đi tới, nhàn nhạt hỏi: “Ninh Vân, con thật sự muốn trở về với mẹ sao?” “Không.” Dương Ninh Vân lắc đầu.
Lý Tủ Lam không vui hừ một tiếng, chỉ vào Dương Bảo Trân đang tay trong tay với Tiêu Vũ Lương nói chuyện với mấy người con cháu nhà quyền thế, nói: “Nhìn đi, Bảo Trân nghe lời mẹ, hiện tại tốt như thế nào, trái lại là con, từ tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Dương phải tới cửa hàng mỹ phẩm của Ngọc Dao bán mỹ phẩm, rồi phải phát tờ rơi quảng cáo mời chào khách hàng trên đường, còn không biết quay đầu lại, mẹ hỏi tại sao con ngoan cố như vậy, giống như Bảo Trân sống ở xã hội thượng lưu, được người ta ngưỡng mộ không tốt sao, nhất định phải lăn lộn ở xã hội hạ lưu với những người hạ đẳng, bị người ta coi thường mới thoải mái sao?”
Dương Ninh Vân cũng không muốn nổi giận ở đây, bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, con thấy bây giờ vẫn rất tốt.” “Thật là một số phận hèn hạ, giống như ba của cô ấy, một số phận hàn hạ!” Lý Tú Lam tức giận bỏ đi, vốn muốn thuyết phục Dương Ninh Vân quay lại và nhờ Tiêu Vũ Lương giúp giới thiệu một chút. cô ấy có thể gả vào một trong tứ đại hào môn thì bà càng có mặt mũi hơn, kết quả Dương Ninh Vân khiến bà thất vọng.
Chẳng bao lâu sau, bữa tiệc bắt đầu.
Bữa tiệc tổ chức được một nửa, Dương Chí Văn uống hơi nhiều rồi bắt đầu khoác lác: “Nghĩ tới ba tháng trước, Dương Ninh Vân đắc ý tới thế nào, bắt tay với người chồng phế vật của cô ấy ta, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Dương, cắt giảm 30% cổ phần của gia đình tôi còn 10%. “Lúc đó, tôi nản lòng thoái chí, cũng đã nghĩ tới cái chết, ai ngờ chỉ trong hơn ba tháng mà tôi, Dương Chí Văn liền bay lên, cùng với cậu chủ nhà họ Tiêu và cậu chủ nhà họ Trần kết thành anh em, còn làm mối em họ của tôi Dương Bảo Trân cho cậu ba nhà họ Tiêu là gia tộc xếp thứ hai trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, Tiêu Vũ Lương. Hôm nay mừng thọ ba tôi, tôi gửi thiệp mời đi, tất cả mọi người đều nể mặt tôi từ xa mà tới, mọi người nói xem, tôi Dương Chí Văn có phải là một người tài hiếm gặp không?” “Đúng vậy!”
Hầu như tất cả mọi người đều trả lời có, lần lượt nịnh nọt Dương Chí Văn. “Ha ha!”
Dương Chí Văn nghe xong vô cùng sảng khoái, thoải mái cười lớn nói với ông nội Dương Chấn Kỷ: “Ông nội, bây giờ có phải cũng nhận ra rằng cháu giỏi hơn Dương Ninh Vẫn rồi không, có phải hối hận ban đầu không cho cháu làm tổng giám đốc mà để Dương Ninh Vân?”
Dương Chấn Hoa tức giận nhìn anh ta chăm chăm nhưng ông cụ không thể nói chuyện, nếu nói được nhất định sẽ mắng chết anh ta.
Đồ súc sinh, đến cả ông nội và chủ hai đều có thể xuống tay muốn giết được, dù có bưng bít kỹ đi nữa cũng chỉ là một tên cầm thú đội lốt người, không xứng là người nhà họ Dương!
Đây là lời trong lòng ông cụ, chỉ là không thể nói ra mà thôi, đồng thời ông cụ nhất định cũng không vui, ông cụ sợ rằng đây là khúc dạo đầu khi ông trời muốn để con người diệt vong nhất định phải khiến họ điên cuồng, cũng biết Dương Chí Văn đã làm điều xấu thì sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo. Sớm muộn gì thì nhà họ Dương cũng bị tan cửa nát nhà, người người phỉ nhổ.
Nhưng Dương Chí Văn vốn đã chìm trong điên cuồng, không nghĩ tới xa như vậy, anh ta chỉ vào Dương Ninh Vân, tự đắc nhìn nhìn lướt qua mọi người nói: “Nhìn xem, đây là em họ tôi Dương Ninh Vân, lúc đó là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Dương, cùng với chồng mình tính toán tôi, hãm hại tôi, lật đổ tôi, khỏi nói đã khiến tôi thảm đến mức nào, đầu gối của tôi bị chồng cô ấy ta bắn một phát, tới bây giờ còn không thể chạy” “Nhìn cô ấy ta bây giờ đi, một con đàn bà rác rưởi, vì chồng cô ấy ta đã có con với người đàn bà khác, mua con của chồng với người đàn bà khác, bị chồng cô ấy ta phát hiện, một phát bị đá đi, bây giờ phải thuê phòng cùng với phát tờ rơi kéo khách vào bán mỹ phẩm mà sống qua ngày, thật là đúng với một câu, không phải thời thì chưa tới, cô ấy ta làm việc ác như vậy, cuối cùng cũng nhận quả báo!”
Nói đến đây, Dương Chí Văn bật cười lớn. “Đúng là một người phụ nữ độc ác “Nhìn thì xinh nhưng không ngờ lòng dạ đen tối như vậy, đáng đời bị chồng đuổi đi!” “Một người phụ nữ như vậy quả thật không đáng sống trên đời này!”
Rất nhiều người mắng mỏ Ninh Vân.
Dương Ninh Vân nghe vậy cần môi, một đôi mắt đẹp nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn Dương Chí Văn, có kích động muốn giết chết anh ta. “Trừng mắt nhìn tôi làm gì? Những gì tôi nói không phải là sự thật sao?” Dương Chí Văn chế nhạo.
Dương Ninh Vân rốt cục không nhịn được, khóc rống lên: “Dương Chí Viễn, anh thắng rồi, anh nở mày mở mặt rồi, anh giỏi rồi, vậy sao anh không đổi đối thủ đi, đổi một đối thủ giỏi hơn anh ấy, suốt ngày hơn thua với tôi, hãm hại tôi thì có ý nghĩa gì? Không phải anh có bản lĩnh lắm sao?” “Mẹ nó!” Dương Chí Viễn đột nhiên nổi giận, tiến lên túm tóc Dương Ninh Vân, dữ tợn nói: “Trong ngày mừng thọ của ba tao mà gào thét, mày có mấy cái mạng hả?” “Anh giết tôi đi! Giết tôi đi!” Dương Ninh Vân không chịu nổi nữa, bất bình cùng tức giận trong lòng đều hóa thành tiếng gầm thét mà trút giận. “Đồ chết tiệt còn dám la! Xem tao có đánh chết mày không đồ con đi!” Dương Chí Viễn đá vào bụng của Dương Ninh Vân, đạp cô ấy ngã xuống đất, giơ ghế lên định đánh Dương Ninh Vân, Dương Thiên Mạnh đẩy xe lăn chắn trước mặt anh ta.
Âm!
Cái ghế đập vào đầu Dương Thiên Mạnh, ngay lập tức khiến Dương Thiên Mạnh chảy máu lênh láng. “Ba!”
Dương Ninh Vân sợ hãi, run rẩy đưa tay lau máu chảy trên mặt Dương Thiên Mạnh, tuyệt vọng hét vào mặt Dương Chí Viễn: “Đồ cầm thú, anh sẽ không được chết một cách tử tế, anh nhất định sẽ không được chết một cách tử tế. “Con mẹ mày để tạo cho mày chết không tử tế trước!” Dương Chí Văn lại nhấc ghế lên, định đánh Dương
Ninh Vân.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên. “Thử đụng vào cô ấy, tôi sẽ giết chết cả nhà anh!”