Chàng Rể Đào Hoa
Chương 29
“Này…”
Nhìn thấy Lâm Giang, Ngô Vĩ Khang thấy lúng túng, anh ta nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, ra vẻ cầu cứu, giống như chuột nhìn thấy mèo.
Đương nhiên, nếu Trần Hoàng Thiên có thể ra mặt giúp đỡ, thì anh ta không thành ông cọp, cũng có thể biến thành con cọp giấy, hù chết con mèo này.
Đùa thôi, Trần Hoàng Thiên là cháu trai của Tập đoàn Cửu Đỉnh, ở trước mặt Trần Hoàng Thiên, Lâm Giang hết sức tính toán. Chỉ cần Trần Hoàng Thiên gọi một cú điện thoại, có thể khiến cho Lâm Giang phải quỳ xuống đất khóc lóc xin tha.
“Cậu chủ Ngô, người này, đến đây làm cái gì vậy?” Cậu chủ Khang yếu ớt hỏi.
“Ở Đông Đô, anh ta mạnh hơn tôi.” Ngô Vĩ Khang nói rõ hơn: “Con trai của Lâm Anh Thái, đại cổ đông lớn thứ hai của Bất động sản Thái Thịnh, tài sản trong nhà có trên dưới sáu mươi tỷ đồng, vấn đề là anh ta đã học Taekwondo, đẳng cấp cao, giẫm chết tôi rất nhẹ nhàng.”
Anh ta cũng là muốn nói cho Trần Hoàng Thiên biết Lâm Giang đến đây thì có nhiều người bảo vệ giúp anh ta giải vây, với khí thế to lớn như vậy, muốn đánh anh ta không dễ.
Cậu chủ Khang nói xong thì trở nên lúng túng, vội vàng trốn ra phía sau Trần Hoàng Thiên.
“Ha ha ha!!!”
Dương Chí Văn thấy vậy, liền nở nụ cười đắc ý: “Mấy người các anh, không phải lúc nãy còn mạnh bạo lắm sao? Dám bắt nạt em rể tôi như đứa trẻ ba tuổi, tại sao bây giờ lại sợ hãi thế. Trốn sau một tên vô dụng, muốn để tên vô dụng ra mặt thay các anh hả?”
“Mẹ kiếp! Mấy người tiếp tục cao ngạo như lúc nãy cho tôi xem đi.” Hách Kiến Huy thấy cán cân nghiêng về phía mình, vội vàng tự tin nói.
“Anh rể, anh nhất định phải làm cho bọn họ, quỳ gối nhận thua.” Dương Ngọc Mai thở dốc nói.
“Em yên tâm đi, dạy dỗ mấy tên này cũng dễ dàng giống như dọn rác thôi mà.” Lâm Giang nói xong, anh ta bắt đầu xoa tay, rồi sau đó đưa ngón tay ra theo tư thế móc ngoéo, giả vờ nói: “Mấy anh cùng xông lên đi, cho tôi luyện tập một chút nào.”
Hừ hừ!
Ba người Ngô Vĩ Khang vội nuốt nước miếng!
Dám kêu cả ba người chúng ta cùng xông lên, Lâm Giang nghĩ anh ta có thể đánh được bao nhiêu người.
“Con trai của cổ đông lớn thứ hai Thái Thịnh hả.” Trần Hoàng Thiên tiến lên hai bước, thản nhiên nói: “Nể mặt mũi của Bất động sản Thái Thịnh, tôi không chấp nhặt với anh, cho nên đừng làm bừa.”
Anh ta nhớ rõ, bức tượng Phật mạ vàng do anh chọn lựa, chính là quà tặng của Bất động sản Thái Thịnh đem tặng cho Tập đoàn Cửu Đỉnh.
“Đậu xanh, tính cái gì vậy?” Lâm Giang nhìn Trần Hoàng Thiên với bộ mặt khó coi: “Chỉ là một tên bỏ đi, có tư cách nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Mẹ của anh ta là Lâm Chỉ Huyên, là con gái nhỏ của ông cụ Dương, Lưu Ngọc Huyền đương nhiên biết Trần Hoàng Thiên là kẻ ở rể vô dụng, bình thường bà ta có nói cho Lâm Giang biết, cho nên Lâm Giang hiểu tình cảnh của anh.
Trần Hoàng Thiên đang muốn mở miệng nói gì đó nhưng Dương Ninh Vân đã đi tới, giữ chặt anh rồi nói với Lâm Giang nói: “Anh muốn ra mặt thay cho Ngọc Mai thì trước hết phải điều tra rõ sự việc, là Ngọc Mai tự nói. Nếu Trần Hoàng Thiên có thể mua chiếc Porsche Panamera, sẽ quỳ xuống nhận thua, hiện tại chiếc Porsche Panamera đang ở kia, nếu mà cô ta biết giữ chữ tín, nên quỳ xuống nhận thua mới phải.”
“Anh không nghĩ cách làm cho cô ta quỳ xuống nhận thua cũng đúng, chúng tôi cũng không ép, anh cần gì phải ức hiếp người khác? Không biết nhục hả?”
Lưu Ngọc Huyền là chị họ của cô ta, dĩ nhiên đối với Lâm Giang thì cô ta cũng có chút hiểu biết, rất có thể Trần Hoàng Thiên không phải đối thủ, cho nên mới phải chạy ra góp lời.
“Chiếc Panamera này không phải do tên vô dụng kia mua, mà là cậu chủ Ngô muốn cảm ơn anh ta đã cứu mạng đã mua cho, đó là lý do tôi không quỳ xuống nhận thua, nhưng mà bọn họ lại đe dọa ép tôi phải quỳ xuống nhận thua!” Dương Ngọc Mai tức giận nói.
“Vậy thì tôi càng có lý do ra tay với bọn họ trả thù cho Ngọc Mai.” Lâm Giang lạnh giọng buông lời.
“Anh…” Dương Ninh Vân cười méo mặt.
“Lâm Giang à.” Lúc này Lý Tú Lam tiến đến, cười lớn tiếng nói: “Việc này không thể trách mấy người cậu chủ Ngô được, không phải bọn họ không đáng để Ngọc Mai quỳ xuống nhận thua, là tên vô dụng Trần Hoàng Thiên kia không đáng để Ngọc Mai quỳ xuống nhận thua.”
“Cho dì hai chút mặt mũi đi, đừng cùng đám người cậu chủ Ngô chấp nhặt, dì hai sẽ mắng tên vô dụng này vài câu thay Ngọc Mai.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Trần Hoàng Thiên, sắc mặt liền chùng xuống, mở miệng mắng: “Một tên vô dụng như mày, quen biết được bao nhiêu bạn bè, chổng mông lên trời đòi xử lý cái nọ cái kia hả, mày muốn hại nhà tao hả?”
“Từ giờ trở đi, tao nói cho mày biết, dám xúc phạm người nọ người kia, thì cút ra khỏi nhà cho tao!”
Dương Thiên Mạnh đã trở thành người thực vật, ông cụ đã mất đi giá trị trong mắt mọi người. Hôm trước Trần Hoàng Thiên đã phạm tội chết với cả nhà Dương Chí Văn, hôm nay nếu để cả nhà Dương Ngọc Mai phạm tội chết với Lâm Giang, đến lúc đó anh cả, anh ba, bà cô (* đây là em gái của chồng), sẽ lời ong tiếng ve bên tai ông cụ, chỉ e lợi tức của nhà cô ta sẽ bị ông cụ cắt đứt.
“Mẹ, Trần Hoàng Thiên là người thành thật, là bọn họ…”
“Con câm miệng cho mẹ!” Lý Tú Lam cắt ngang lời nói của Dương Ninh Vân, vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Giang: “Vậy còn mặt mũi của dì hai thì sao đây?”
“Lâm Giang, thôi bỏ đi nhé.” Lưu Ngọc Huyền đã tới gần: “Cậu hai đã trở thành người thực vật, dì hai cũng sống không dễ dàng gì, trước kia cậu hai đối xử rất tốt với cháu gái, hãy cho dì hai chút mặt mũi đi.”
“Được.” Lâm Giang gật đầu: “Cháu để mặt mũi cho dì hai, nhưng mà dì hai hãy dạy dỗ nghiêm ngặt đứa con rể vô dụng này đi.”
“Cái đó là chuyện đương nhiên rồi! Ngày nào tôi cũng dạy dỗ anh ta.” Lý Tú Lam nhếch miệng cười, rồi sau đó hối ba người Ngô Vĩ Khang: “Cậu chủ Ngô, các anh đi nhanh đi, nếu không Lâm Giang đổi ý.”
Ngô Vĩ Khang nhìn Trần Hoàng Thiên, cảm thấy tổn thương, bất công thay cho Trần Hoàng Thiên.
“Các anh về trước đi.” Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói, anh không có ý định để lộ xuất thân của mình.
Dù sao ông nội cũng không mong đợi gì ở anh, bất đắc dĩ mới cho anh làm người thừa kế Tập đoàn Cửu Đỉnh, nói không chừng một ngày nào đó người thừa kế sẽ đổi thành người khác, cho nên khi chưa ngồi ổn trên chiếc ghế người thừa kế, anh sẽ không để cho người ta biết anh là người thừa kế Tập đoàn Cửu Đỉnh.
Nếu để lộ thân phận, chuyện này đến tai các chú bác anh em nhà họ Trần, nguy cơ bị ám sát sẽ bủa vây lấy anh. Anh sợ sẽ làm hại đến Dương Ninh Vân.
“Vâng, thưa anh Trần.”
Ngô Vĩ Khang cắn chặt răng, mang theo hai người kia rời đi.
“Cái quái gì vậy, đừng có chạy!”
Dương Chí Văn thấy hai chiếc Ferrari nhanh chóng rời đi, thì hét lên, sau đó lại lên mặt với Trần Hoàng Thiên: “Quen biết được mấy cậu ấm. Lại dám học mấy chiêu ức hiếp người, tôi hỏi anh mặt có đau không?”
“Được rồi anh họ, nói chuyện với tên vô dụng này làm gì, đi thôi!” Lưu Ngọc Huyền lạnh lùng liếc nhìn Trần Hoàng Thiên.
“Ha ha! Em họ nói rất đúng!”
Dương Chí Văn thoải mái cười to, còn không quên cảnh cáo Trần Hoàng Thiên: “Nếu muốn vào ăn cơm ở Vạn Hưng, thì hãy thành thật, nếu không sẽ không cho anh đến tham gia bữa tiệc mừng sinh nhật của ông cụ, mẹ anh chắc cả đời cũng chưa từng có cơ hội vào ăn cơm trong Vạn Hưng đâu nhỉ!”
Nói xong, anh ta cùng với Lưu Ngọc Huyền và Lâm Giang bắt đầu trò chuyện.
Trần Hoàng Thiên cười ha hả, Vạn Hưng là khách sạn của Tập đoàn Cửu Đỉnh, anh đã sở hữu thẻ VIP của Vạn Hưng do Trương Phương Phi đưa cho, có hơn một trăm khách sạn Vạn Hưng trên toàn quốc. Anh tùy tiện vào chỗ nào cũng được, muốn ăn tiệc lớn gì, muốn ở phòng VIP gì, đều miễn phí.
Loại này thẻ VIP, chỉ có mấy cổ đông của Tập đoàn Cửu Đỉnh và người có tài năng của nhà họ Trần sở hữu, không đưa cho người ngoài, đây chính là thứ tượng trưng cho thân phận, vô cùng tôn quý.
Khoảng bảy giờ, khách khứa dường như đã đến đông đủ, Dương Chí Văn và Dương Ninh Vân cùng với mấy người có vai vế thấp ở nhà họ Dương mới bước vào khách sạn Vạn Hưng.
Tại Sảnh Vạn Thọ, hơn ba mươi bàn đã được dọn sẵn. Ba trăm khách đến đây khiến cho không khí vô cùng sôi động, tất cả đều là đến dự sinh nhật của Dương Chấn Kỳ, bao gồm người trong dòng họ Dương, người nhà họ Dương, khách hàng công ty, nhân viên công ty, và bạn già của Dương Chấn Kỳ.
Giờ phút này, Dương Chấn Kỳ đang ngồi ở bàn trà chính, pha trà cho mấy ông bạn già và khách quan trọng, ông ta mặt mày hớn hở, vừa nói vừa cười, tinh thần sảng khoái, không giống ông già bảy mươi lăm tuổi, dường như chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, thật là càng già càng dẻo dai.
“Ông ngoại đang ở đó, chúng ta đem quà tặng ông ngoại đi.” Lưu Ngọc Huyền nhìn lướt qua toàn bộ đại sảnh, nhìn thấy Dương Chấn Kỳ, liền kéo tay Lâm Giang đi qua đó.
“Kiến Huy, chúng ta cũng đi tặng lễ vật cho ông nội.” Dương Ngọc Mai cũng kéo Hách Kiến Huy đi về phía bàn trà.
Dương Chí Văn đã sớm thấy trên tay Trần Hoàng Thiên chỉ mang theo hộp quà, xấu hổ nói: “Tên vô dụng, anh không nên mua cho ông cụ hộp quà giá trị hơn ba trăm ngàn như vậy chứ?”
“Chúng ta đi.” Dương Ninh Vân kéo Trần Hoàng Thiên đi về phía bàn trà, không thèm giải thích với Dương Chí Văn.
“Thật là đồ bỏ đi.” Trong lòng Dương Chí Văn thầm nghĩ, để xem trò vui, nếu là đồ bỏ đi, anh ta sẽ nhân cơ hội châm biếm Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên.
Rất nhanh, một đám con cháu đã đến trước bàn trà.
“Ông ngoại ơi. Cháu và Lâm Giang tới mừng sinh nhật ông, hy vọng ông sẽ có ngày này mỗi năm, và đều được tặng quà.” Lưu Ngọc Huyền mỉm cười nói.
“Chỉ Huyên, Lâm Giang đến đây nào, ha ha!” Dương Chấn Kỳ dường như rất vui vẻ. Đối với người già, điều mong muốn nhất là thấy con cháu có tiền đồ, mà cháu gái của ông ta, cũng rất có tiền đồ, tìm được người chồng làm bất động sản, hàng năm còn giúp Tập đoàn Dương Thị tiêu thụ mấy tấn hàng hóa.
“Vâng thưa ông ngoại.” Lâm Giang lễ phép cười, đặt hộp quà lên bàn trà. Nói: “Cháu có món quà nhỏ tặng ông ngoại, mong rằng ông ngoại sẽ thích.”
“Thích chứ thích chứ.” Dương Chấn Kỳ chưa xem đã vui vẻ nói.
“Người này không phải là con trai của Tổng giám đốc Lâm Bất động sản Thái Thịnh sao? Tại sao lại trở thành cháu rể của Tổng giám đốc Dương?” Đối diện với Dương Chấn Kỳ là một người đàn ông trung niên tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ha ha!” Dương Chấn Kỳ thoải mái cười nói: “Không sai, Lâm Giang chính là cháu rể tôi, hai năm trước đã kết hôn với cháu gái tôi.”
“Vậy là cháu ngoại của Tổng giám đốc Dương, cũng xem như gả cho rể rùa đi.” Lại có người khách làm ăn nói.
Dương Chấn Kỳ nghe vậy thì rất vui vẻ. Lại thoải mái cười to, cảm thấy bản thân rất có mặt mũi.
Lưu Ngọc Huyền cảm thấy bản thân cũng rất có thành tích, liền cười nói: “Ông ngoại, ông mở quà tặng của Lâm Giang ra xem đi.”
“Tổng giám đốc Dương, mau mở ra cho chúng tôi xem một chút đi.” Một người khách thúc giục.
Dương Chấn Kỳ liền nói được, mở hộp quà trước mặt mọi người.
Thoáng thấy ánh sáng lấp lánh của vàng, trong hộp quà là một con rùa vàng to bằng bàn tay.
“Trời!”
Lập tức mọi người hô lên!
“Con rùa vàng lớn như vậy. Ít nhất cũng phải hai, ba ký!”
“Ba ký ba, ngụ ý sự nghiệp của ông ngoại luôn thuận lợi, cũng là hy vọng các cháu gái của ông ngoại đều có thể tìm được rể rùa, cái quan trọng nhất là, rùa là con vật tượng trưng cho trường thọ, hy vọng ông ngoại sống lâu trăm tuổi.” Lâm Giang nói.
Toàn bộ sảnh tiệc đều lên tiếng khen ngợi Lâm Giang.
Dương Chấn Kỳ lại cười toe tóe, ba ký ba vàng ròng, giá trị khoảng hai tỷ tư đến hai tỷ bảy!
Nhưng vào lúc này, Dương Chí Văn nói: “Ngụ ý của em rể đương nhiên là vô cùng tốt đẹp, chỉ tiếc người chồng mà Ninh Vân tìm được lại không phải rể rùa, mà là con cóc, cười chết mà.”
Lời nói vừa thốt ra, Dương Chấn Kỳ giống như bị dội chậu nước lạnh vào người, gương mặt đang tươi cười trở nên cứng đo, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Ánh mắt của ba trăm con người đang ở sảnh tiệc, chỉ một giây đã nhìn lên người Dương Ninh Vân.
Trong chốc lát, Dương Ninh Vân trở thành tiêu điểm của toàn bộ sảnh tiệc!