Chàng rể cực phẩm
Chương 54: Thầy Hồ
“Món đồ mà thầy Hồ mang đến Minh Bảo Hiên lúc trước đều là những vật quý khiến người ta rung động trong lòng và mở mang tầm mắt. Không biết lần này ông ta lại mang món gì đến đây.” Một chuyên gia có tuổi ca ngợi nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Trong lúc mọi người trò chuyện, sau khi bận rộn một hồi, hai thanh niên đó đã bày một bức tranh chữ và một đôi bình sứ màu ngà lên bàn.
“Mọi người đều đã quen biết từ lâu, chắc biết quy tắc của tôi rồi chứ?” Hồ Minh Nhân chậm rãi nói.
“Biết biết, chúng tôi đều đã biết quy tắc của thầy Hồ.” Một chuyên gia có tuổi cười đáp.
“Sao có thể không biết được chứ? Quy tắc của thầy Hồ rất nổi tiếng trong giới ở thành phố Thanh Vân chúng ta mà!” Một cậu ấm con nhà giàu chầm chậm nói: “Chỉ cần là món đồ thầy Hồ mang tới, trước tiên mình phải thích, sau đó mới ra giá. Nếu thấy mình có đủ thể diện và thực lực thì cũng có thể đưa ra một điều kiện hỗ trợ, rồi cứ tay không mà lấy món đồ quý của thầy Hồ!”
“Đúng vậy, lần trước ông ba nhà họ Tôn cũng đã lấy một tác phẩm điêu khắc cây tùng bằng phỉ thúy xanh thượng hạng có giá trị hơn chín triệu tệ, sau đó ông ấy cũng đồng ý làm giúp thầy Hồ một việc.” Một người phụ nữ trung niên nói.
“Mọi người đừng nghĩ tới chuyện lấy đồ mà không cần trả tiền nữa. Không nghĩ xem ông ba nhà họ Tôn là người như thế này sao? Một trong những người nắm quyền của nhà họ Tôn đấy, ở thành phố Thanh Vân này được mấy ai có tai to mặt lớn như ông ấy?”
Cùng với sự xuất hiện của Hồ Minh Nhân, các khách quý đang ngồi đều bán tán sôi nổi, hào hứng hẳn lên, ai nấy đều đang mong chờ điều gì đó.
“Quy tắc của Hồ Minh Nhân này nghe có rất vẻ đơn giản, ông ta còn đồng ý tặng không món đồ sưu tầm quý giá vậy sao?” Trương Kỳ Mạt hiếu kỳ hỏi, ánh mắt cô lóe lên như đang suy nghĩ gì đó.
“Kỳ Mạt, thế mà cháu không hiểu à? Đây chính là điểm tải giỏi của Hồ Minh Nhân này, khí thế hơi bị lớn đấy.” Trương Hồng Ngọc cười nói, giải thích: “Chỉ cần có người ra giá cho món đồ Hồ Minh Nhân mang ra, bất kể giá cao hay thấp, miễn là ông ta hài lòng là sẽ đồng ý ngay. Hơn nữa, nếu được ông ta tặng không cho, thì đó có nghĩa là nhận ân tình, nó còn đáng giá hơn cả tiền bạc nữa!”
“Quy tắc này của ông ta cũng rất nổi tiếng trong giới. Mỗi lần ông ta xuất hiện ở Minh Bảo Hiên đều gây náo nhiệt và được mọi người tung hô, danh tiếng có, mối quan hệ giao thiệp cũng có. Ở thành phố Thanh Vân có không ít nhân vật máu mặt nợ ân tình của ông ta.” Trương Hồng Ngọc chậm rãi nói, trong giọng điệu cũng có vẻ khâm phục người này.
“Nghe có vẻ đúng là như vậy.” Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu.
“Được rồi các vị, hôm nay tôi mang đến đây hai món đồ, ai có nhã hứng thì mời ra giá đi.” Hồ Minh Nhân bình thản nói, để học trò trẻ tuổi đi theo pha một ấm trà, còn mình thì thư thái thưởng thức.
Ông ấy vừa nói câu này ra, các khách quý đang ngồi đều lũ lượt đứng dậy, có vẻ nghiêm túc vây quanh bên cạnh chiếc bàn gỗ đỏ đó quan sát.
“Đồ mà thầy Hồ mang đến quả nhiên không tầm thường. Thật lòng mà nói, với trình độ của mình, tôi không dám tùy tiện đoán hai món đồ này là thật hay giả, lai lịch của chúng thật sự quá lớn!” Một chuyên gia có tuổi đeo kính lão tán thưởng nói.
“Coi như là mở mang tầm mắt đi! Hai món đồ sưu tầm này là thật hay giả, tôi cũng không dám phán đoán tùy tiện.”
“Đáng tiếc, dù hai món đồ này có như thế nào đi nữa, chắc tôi cũng không thể đưa ra một cái giá mà thầy Hồ muốn được rồi.”
Sau khi quan sát xong, các vị khách quý đều có dáng vẻ hơi hụt hẫng, mỗi người một vẻ, thốt ra những lời cảm thán khác nhau.
Dĩ nhiên hai món đồ sưu tầm mà Hồ Minh Nhân mang đến không hề tầm thường!
“Khụ khụ.” Sau khi Vương Tử Văn đứng bên cạnh quan sát chiếc bàn dài gỗ đỏ một hồi, hắn có vẻ nghiền ngẫm nhìn sang Lâm Ẩn: “Chuyên gia Lâm, sao cậu không qua đây xem thế? Cậu có ý kiến gì với bức danh họa này không?”
“Đúng vậy, chuyên gia Lâm, cậu không phải là chuyên gia à? Các khách quý ngồi đây đều không dám bình luận về hai món đồ sưu tầm này, đây vừa hay là lúc để cậu thể hiện đấy! Cậu phát biểu cao kiến đi!” Vương Tử Văn vừa lên tiếng, Tần Phi lập tức phụ họa theo, nói với Lâm Ẩn bằng một giọng điệu quái gở.
“Là tranh của Minh Từ Vị, bản chính.” Lâm Ẩn hờ hững đáp, vô cùng ngắn gọn xúc tích.
“Cả đám người chúng tôi quan sát cận kẽ một lúc lâu vẫn không dám đưa ra kết luận thống nhất. Cậu nhìn từ xa như vậy mà dám nhận định ngay? Cậu cũng khoác lác quá đấy nhỉ?” Một chuyên gia cao tuổi có vẻ bất mãn nói, như thể ông ấy thấy điệu bộ này của Lâm Ẩn đang sỉ nhục các chuyên gia như mình.
“Hừ, cậu thế này là trình độ vớ vẩn gì đây? Ai mà không biết đây là tranh của Từ Vị?” Vương Tử Văn có vẻ khinh thường nói, sau đó mang vẻ nghiền ngẫm hỏi: “Anh nói là bản chính đúng không? Vậy từ đâu mà anh nhìn ra được? Tác phẩm này của Minh Từ Vị có đặc điểm gì? Nói đi!”
Lâm Ẩn mỉm cười không đáp, anh nhấp một ngụm trà, không định giải thích.
“Không nói được à? Không biết chứ gì? Tôi còn tưởng cậu tài giỏi thế nào, xem ra chỉ biết đoán mò thôi.” Vương Tử Văn cười lạnh nhìn Lâm Ẩn, sau đó quay sang mỉm cười với các vị khách quý.
Vương Tử Văn chỉ vào bức tranh trên chiếc bàn gỗ đỏ, sau đó có vẻ tự đắc nói: “Bức tranh Phong Vũ Ba Tiêu này là tác phẩm gốc của Minh Từ Vị!”
Ngập ngừng một chốc, Vương Tử Văn chậm rãi nói như đã tính trước mọi việc: “Tôi cũng có nghiên cứu chút ít về các tác phẩm hội họa nổi tiếng thời cổ. Từ Vị là một trong ba tài tử của đời Minh, hiệu là Thanh Đằng đạo sĩ, ông tự lập trường phái riêng cho tranh vẽ của mình, có thể nói là một bậc thầy hàng đầu. Ông có sở trưởng đặc biệt về tranh hoa cỏ.”
“Hồi nhỏ, tôi đã từng ngắm không ít tác phẩm gốc của Từ Vị cùng ông tôi, có bức sen tàn, trúc xanh, cây nhỏ, nói chung đủ các bức tranh hoa cỏ, nên tôi khá quen thuộc với bức tranh này. Tranh vẽ của Từ Vị thường có khí thế hào hùng, bộc lộ thẳng thắn suy nghĩ trong lòng, lại vừa có thể nhìn thấy sự thâm thúy trong từng nét vẽ nhỏ. Bức Phong Vũ Ba Tiêu thầy Hồ mang đến lần này, bất kể là thủ pháp hay nét chấm phá đều thuộc phong cách tinh tế. Vì vậy có thể nhận định đây là tác phẩm gốc của Từ Vị là điều không còn gì phải nghi ngờ!”
Dứt lời, Vương Tử Văn dương dương đắc ý hỏi: “Không biết các vị có quan điểm thế nào?”
“Không tệ, không tệ! Cậu Vương không hổ có xuất thân từ thế gia, kiến thức quá sâu rộng! Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể nhận định là tác phẩm gốc, còn có căn cứ nữa. Nhóm chuyên gia chúng tôi nhất trí với quan điểm này!” Một chuyên gia cao tuổi vỗ tay nói, vô cùng tán đồng cách nói của Vương Tử Văn.
“Lời cậu Vương nói quả không sai.” Hồ Minh Nhân cũng khẽ gật gù, đồng ý với ý kiến của Vương Tử Văn.
Trông thấy cảnh tượng này, Trương Hồng Ngọc cũng bật cười, nói với Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt, trình độ của Tử Văn khá tốt chứ không phải dạng tri thức nửa mùa như cái tên ăn hại Lâm Ẩn đó. Tốt nhất cháu bảo nó đừng lên tiếng nữa, vốn có ăn nói ra làm sao đâu, chỉ biết đoán bừa thôi. Nó cũng không nhìn xem đây là đâu, đều là các nhà bề thế trong giới đấy. Nó hiểu biết sơ sơ mà đã lên mặt làm ra vẻ, thật đúng là không biết trời cao đất dày!”
Lâm Ẩn chẳng buồn chú ý đến Trương Hồng Ngọc, mà quan sát kỹ hơn đôi bình sứ còn lại trên chiếc bàn gỗ đỏ.
“Nếu cậu Vương đã nhìn nhìn đúng, không lẽ chuẩn bị ra giá cho bức tranh vẽ này sao?” Một người con cháu nhà quyền quý hiếu kỳ hỏi.
“Bức tranh Phong Vũ Ba Tiêu này ít nhất cũng phải có giá trên năm triệu tệ. Xem chừng cậu Vương cũng nổi hứng rồi đấy.” Một chuyên gia lớn tuổi nói.
Vương Tử Văn mỉm cười, có vẻ kiêu ngạo nói: “Không không, các vị. Dù bức tranh này không tệ, giá trị cũng lớn, nhưng vẫn chưa vừa mắt tôi! Tôi lại thấy khá hứng thú với đôi bình sứ kia cơ.”
Trong lúc mọi người trò chuyện, sau khi bận rộn một hồi, hai thanh niên đó đã bày một bức tranh chữ và một đôi bình sứ màu ngà lên bàn.
“Mọi người đều đã quen biết từ lâu, chắc biết quy tắc của tôi rồi chứ?” Hồ Minh Nhân chậm rãi nói.
“Biết biết, chúng tôi đều đã biết quy tắc của thầy Hồ.” Một chuyên gia có tuổi cười đáp.
“Sao có thể không biết được chứ? Quy tắc của thầy Hồ rất nổi tiếng trong giới ở thành phố Thanh Vân chúng ta mà!” Một cậu ấm con nhà giàu chầm chậm nói: “Chỉ cần là món đồ thầy Hồ mang tới, trước tiên mình phải thích, sau đó mới ra giá. Nếu thấy mình có đủ thể diện và thực lực thì cũng có thể đưa ra một điều kiện hỗ trợ, rồi cứ tay không mà lấy món đồ quý của thầy Hồ!”
“Đúng vậy, lần trước ông ba nhà họ Tôn cũng đã lấy một tác phẩm điêu khắc cây tùng bằng phỉ thúy xanh thượng hạng có giá trị hơn chín triệu tệ, sau đó ông ấy cũng đồng ý làm giúp thầy Hồ một việc.” Một người phụ nữ trung niên nói.
“Mọi người đừng nghĩ tới chuyện lấy đồ mà không cần trả tiền nữa. Không nghĩ xem ông ba nhà họ Tôn là người như thế này sao? Một trong những người nắm quyền của nhà họ Tôn đấy, ở thành phố Thanh Vân này được mấy ai có tai to mặt lớn như ông ấy?”
Cùng với sự xuất hiện của Hồ Minh Nhân, các khách quý đang ngồi đều bán tán sôi nổi, hào hứng hẳn lên, ai nấy đều đang mong chờ điều gì đó.
“Quy tắc của Hồ Minh Nhân này nghe có rất vẻ đơn giản, ông ta còn đồng ý tặng không món đồ sưu tầm quý giá vậy sao?” Trương Kỳ Mạt hiếu kỳ hỏi, ánh mắt cô lóe lên như đang suy nghĩ gì đó.
“Kỳ Mạt, thế mà cháu không hiểu à? Đây chính là điểm tải giỏi của Hồ Minh Nhân này, khí thế hơi bị lớn đấy.” Trương Hồng Ngọc cười nói, giải thích: “Chỉ cần có người ra giá cho món đồ Hồ Minh Nhân mang ra, bất kể giá cao hay thấp, miễn là ông ta hài lòng là sẽ đồng ý ngay. Hơn nữa, nếu được ông ta tặng không cho, thì đó có nghĩa là nhận ân tình, nó còn đáng giá hơn cả tiền bạc nữa!”
“Quy tắc này của ông ta cũng rất nổi tiếng trong giới. Mỗi lần ông ta xuất hiện ở Minh Bảo Hiên đều gây náo nhiệt và được mọi người tung hô, danh tiếng có, mối quan hệ giao thiệp cũng có. Ở thành phố Thanh Vân có không ít nhân vật máu mặt nợ ân tình của ông ta.” Trương Hồng Ngọc chậm rãi nói, trong giọng điệu cũng có vẻ khâm phục người này.
“Nghe có vẻ đúng là như vậy.” Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu.
“Được rồi các vị, hôm nay tôi mang đến đây hai món đồ, ai có nhã hứng thì mời ra giá đi.” Hồ Minh Nhân bình thản nói, để học trò trẻ tuổi đi theo pha một ấm trà, còn mình thì thư thái thưởng thức.
Ông ấy vừa nói câu này ra, các khách quý đang ngồi đều lũ lượt đứng dậy, có vẻ nghiêm túc vây quanh bên cạnh chiếc bàn gỗ đỏ đó quan sát.
“Đồ mà thầy Hồ mang đến quả nhiên không tầm thường. Thật lòng mà nói, với trình độ của mình, tôi không dám tùy tiện đoán hai món đồ này là thật hay giả, lai lịch của chúng thật sự quá lớn!” Một chuyên gia có tuổi đeo kính lão tán thưởng nói.
“Coi như là mở mang tầm mắt đi! Hai món đồ sưu tầm này là thật hay giả, tôi cũng không dám phán đoán tùy tiện.”
“Đáng tiếc, dù hai món đồ này có như thế nào đi nữa, chắc tôi cũng không thể đưa ra một cái giá mà thầy Hồ muốn được rồi.”
Sau khi quan sát xong, các vị khách quý đều có dáng vẻ hơi hụt hẫng, mỗi người một vẻ, thốt ra những lời cảm thán khác nhau.
Dĩ nhiên hai món đồ sưu tầm mà Hồ Minh Nhân mang đến không hề tầm thường!
“Khụ khụ.” Sau khi Vương Tử Văn đứng bên cạnh quan sát chiếc bàn dài gỗ đỏ một hồi, hắn có vẻ nghiền ngẫm nhìn sang Lâm Ẩn: “Chuyên gia Lâm, sao cậu không qua đây xem thế? Cậu có ý kiến gì với bức danh họa này không?”
“Đúng vậy, chuyên gia Lâm, cậu không phải là chuyên gia à? Các khách quý ngồi đây đều không dám bình luận về hai món đồ sưu tầm này, đây vừa hay là lúc để cậu thể hiện đấy! Cậu phát biểu cao kiến đi!” Vương Tử Văn vừa lên tiếng, Tần Phi lập tức phụ họa theo, nói với Lâm Ẩn bằng một giọng điệu quái gở.
“Là tranh của Minh Từ Vị, bản chính.” Lâm Ẩn hờ hững đáp, vô cùng ngắn gọn xúc tích.
“Cả đám người chúng tôi quan sát cận kẽ một lúc lâu vẫn không dám đưa ra kết luận thống nhất. Cậu nhìn từ xa như vậy mà dám nhận định ngay? Cậu cũng khoác lác quá đấy nhỉ?” Một chuyên gia cao tuổi có vẻ bất mãn nói, như thể ông ấy thấy điệu bộ này của Lâm Ẩn đang sỉ nhục các chuyên gia như mình.
“Hừ, cậu thế này là trình độ vớ vẩn gì đây? Ai mà không biết đây là tranh của Từ Vị?” Vương Tử Văn có vẻ khinh thường nói, sau đó mang vẻ nghiền ngẫm hỏi: “Anh nói là bản chính đúng không? Vậy từ đâu mà anh nhìn ra được? Tác phẩm này của Minh Từ Vị có đặc điểm gì? Nói đi!”
Lâm Ẩn mỉm cười không đáp, anh nhấp một ngụm trà, không định giải thích.
“Không nói được à? Không biết chứ gì? Tôi còn tưởng cậu tài giỏi thế nào, xem ra chỉ biết đoán mò thôi.” Vương Tử Văn cười lạnh nhìn Lâm Ẩn, sau đó quay sang mỉm cười với các vị khách quý.
Vương Tử Văn chỉ vào bức tranh trên chiếc bàn gỗ đỏ, sau đó có vẻ tự đắc nói: “Bức tranh Phong Vũ Ba Tiêu này là tác phẩm gốc của Minh Từ Vị!”
Ngập ngừng một chốc, Vương Tử Văn chậm rãi nói như đã tính trước mọi việc: “Tôi cũng có nghiên cứu chút ít về các tác phẩm hội họa nổi tiếng thời cổ. Từ Vị là một trong ba tài tử của đời Minh, hiệu là Thanh Đằng đạo sĩ, ông tự lập trường phái riêng cho tranh vẽ của mình, có thể nói là một bậc thầy hàng đầu. Ông có sở trưởng đặc biệt về tranh hoa cỏ.”
“Hồi nhỏ, tôi đã từng ngắm không ít tác phẩm gốc của Từ Vị cùng ông tôi, có bức sen tàn, trúc xanh, cây nhỏ, nói chung đủ các bức tranh hoa cỏ, nên tôi khá quen thuộc với bức tranh này. Tranh vẽ của Từ Vị thường có khí thế hào hùng, bộc lộ thẳng thắn suy nghĩ trong lòng, lại vừa có thể nhìn thấy sự thâm thúy trong từng nét vẽ nhỏ. Bức Phong Vũ Ba Tiêu thầy Hồ mang đến lần này, bất kể là thủ pháp hay nét chấm phá đều thuộc phong cách tinh tế. Vì vậy có thể nhận định đây là tác phẩm gốc của Từ Vị là điều không còn gì phải nghi ngờ!”
Dứt lời, Vương Tử Văn dương dương đắc ý hỏi: “Không biết các vị có quan điểm thế nào?”
“Không tệ, không tệ! Cậu Vương không hổ có xuất thân từ thế gia, kiến thức quá sâu rộng! Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể nhận định là tác phẩm gốc, còn có căn cứ nữa. Nhóm chuyên gia chúng tôi nhất trí với quan điểm này!” Một chuyên gia cao tuổi vỗ tay nói, vô cùng tán đồng cách nói của Vương Tử Văn.
“Lời cậu Vương nói quả không sai.” Hồ Minh Nhân cũng khẽ gật gù, đồng ý với ý kiến của Vương Tử Văn.
Trông thấy cảnh tượng này, Trương Hồng Ngọc cũng bật cười, nói với Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt, trình độ của Tử Văn khá tốt chứ không phải dạng tri thức nửa mùa như cái tên ăn hại Lâm Ẩn đó. Tốt nhất cháu bảo nó đừng lên tiếng nữa, vốn có ăn nói ra làm sao đâu, chỉ biết đoán bừa thôi. Nó cũng không nhìn xem đây là đâu, đều là các nhà bề thế trong giới đấy. Nó hiểu biết sơ sơ mà đã lên mặt làm ra vẻ, thật đúng là không biết trời cao đất dày!”
Lâm Ẩn chẳng buồn chú ý đến Trương Hồng Ngọc, mà quan sát kỹ hơn đôi bình sứ còn lại trên chiếc bàn gỗ đỏ.
“Nếu cậu Vương đã nhìn nhìn đúng, không lẽ chuẩn bị ra giá cho bức tranh vẽ này sao?” Một người con cháu nhà quyền quý hiếu kỳ hỏi.
“Bức tranh Phong Vũ Ba Tiêu này ít nhất cũng phải có giá trên năm triệu tệ. Xem chừng cậu Vương cũng nổi hứng rồi đấy.” Một chuyên gia lớn tuổi nói.
Vương Tử Văn mỉm cười, có vẻ kiêu ngạo nói: “Không không, các vị. Dù bức tranh này không tệ, giá trị cũng lớn, nhưng vẫn chưa vừa mắt tôi! Tôi lại thấy khá hứng thú với đôi bình sứ kia cơ.”
Tác giả :
A Hào