Chàng rể cực phẩm
Chương 129: Thế lực thần bí
“Mày thật hỗn xược! Lại dám ra tay với anh Giao!”
Văn Nhị và Văn Tam lập tức lao lên, kẻ bên trái kẻ bên phải tấn công từ hai phía.
Lâm Ẩn đan hai tay vào nhau, bóp chặt lấy cổ họng của hai tên đó rồi vặn một cái. Rắc một tiếng, tất cả đều đổ mềm oặt người dưới đất như bị điện giật.
“Người anh em, rốt cục cậu là ai? Tôi không có đắc tội với cậu thì phải? Cậu cần tiền hay cần thứ gì? Tôi đều có thể cho cậu.” Văn Thiên Giao hỏi.
Ông ta ở trong bóng tối, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ẩn nữa. Trong hoàn cảnh tăm tối như vậy càng khiến ông ta đắm chìm trong sự sợ hãi, thậm chí ông ta có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình một cách rất rõ ràng!
Văn Thiên Giao tung hoành ở thủ đô đã nhiều năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống kỳ lạ và đầy nguy hiểm như thế này.
Lại còn ở tại hang ổ của chính nhà họ Văn mình, bị người ta đơn phương độc mã đến tận trước mặt chém giết!
Đây là cái khái niệm gì vậy?
Toà nhà họ Văn có gài ít nhất một trăm tay súng, sáu bảy mươi sát thủ hàng đầu làm ám vệ cho nhà họ Văn, trên hành lang của căn phòng cũng có ba mươi sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng ở nước ngoài.
Ngay đến cả hai cao thủ đệ nhất ở bên cạnh là Văn Nhị và Văn Tam cũng có thể tuỳ ý đánh bại được mấy chục cao thủ khác, vậy mà trong nháy mắt đã bị hạ gục chỉ với một đấm.
Bao nhiêu người cộng lại cũng đều không thể ngăn chặn được người đàn ông bí hiểm này, đây có còn là người hay không vậy? Là một cỗ máy huỷ diệt mang hình người hay sao?
“Người anh em, cậu tìm tôi có việc gì?” Văn Thiên Giao hỏi nghiêm túc, sau khi cân nhắc kỹ, cuối cùng ông ta cũng trấn tĩnh lại được. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của mình, người đàn ông bí hiểm này đơn thương độc mã đến đây, nếu như muốn gây bất lợi với mình, chắc chắn sẽ không thể ra khỏi đây được!
“Văn Thiên Phượng ở đâu?” Lâm Ẩn thản thiên hỏi.
“Cậu tìm em gái Văn Thiên Phượng của tôi?” Vẻ mặt Văn Thiên Giao kinh ngạc, như chợt hiểu ra điều gì đó: “Cậu chính là người đưa tin đứng sau Vu Tắc Thành phải không? Cậu làm việc cho bè phái nào?”
“Người anh em, thân thủ của cậu rất tốt, làm việc với đám thế gia kia thật sự rất đáng tiếc. Họ trả cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cậu gấp đôi!” Văn Thiên Giao vô cùng tự tin nói: “Hai tỷ có đủ không? Nếu không đủ tôi sẽ trả cậu năm tỷ! Sau này cậu làm việc cho tôi, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Chỉ cần xác định được người đàn ông bí hiểm này chính là kẻ đứng phía sau Vu Tắc Thành thì ông ta có thể yên tâm rồi. Dù sao mình là người có tiền, ông ta không tin là trên thế giới này còn có nơi nào mà tiền không có tác dụng? Nhất là với cái giá khởi đầu vài tỷ!
Lâm Ẩn xông lên tát cho Văn Thiên Giao một cái khiến ông ta ngã bổ nhào, sưng húp một nửa bên mặt, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Tao hỏi mày một lần nữa, Văn Thiên Phượng ở đâu?” Lâm Ẩn lạnh lùng nói, với hàm ý đầy giết chóc.
Lâm Ẩn cảm thấy kỳ lạ, Văn Thiên Phượng sao lại không ở trong hộp đêm này? Trước đó thông qua thuộc hạ của Vu Tắc Thành dùng kính viễn vọng quan sát từ xa, hoàn toàn có thể xác định được rằng nửa tiếng trước Văn Thiên Phượng đã vào toà nhà này rồi!
“Cậu, rốt cục cậu muốn có thứ gì? Tiền cậu cũng không cần sao? Rốt cục cậu làm việc cho ai vậy?” Văn Thiên Giao mặt đầy tức giận chất vấn, không ngờ lại có người dám tát vào mặt ông ta!
“Tao làm việc cho ai à?” Lâm Ẩn cười nhạt: “Tao làm việc cho nhà họ Tề.”
“Cái gì! Nhà họ Tề!” Văn Thiên Giao sợ hãi lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cảm giác giống như mình đang nhìn thấy ma vậy.
Mẹ nó, nhà họ Tề sao? Thật đúng là muốn doạ chết người ta mà, không phải người nhà họ Tề chết hết cả rồi sao?
Nhớ lại những chiêu thức kinh dị của người đàn ông bí ẩn này, Văn Thiên Giao nghi ngờ không biết có phải mình thật sự gặp phải ma hay không?
Lâm Âm đột nhiên bóp chặt cổ họng Văn Thiên Giao, có tiếng rắc rắc vang lên, trên trán ông ta nổi đầy gân xanh.
“Tao hỏi lại một lần nữa, Văn Thiên Phượng ở đâu, không nói thì phải chết!” Lâm Ẩn nói lạnh băng.
Văn Thiên Giao gần như không thở nổi, cả người run lên, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, ông ta cảm giác được người đàn ông thần bí này thực sự dám giết chết mình!
Đây là đạo lý bất biến, con người dù có quyền lực đến đâu cũng sẽ dễ vô cùng yếu đuối ở thời khắc sinh tử, bởi một khi con người chết đi thì sẽ chẳng còn gì cả!
“Tôi, tôi nói. Văn Thiên Phượng vừa vào nhà vệ sinh rồi!” Văn Thiên Giao không nghĩ được những thứ khác nữa, giữ tính mạng quan trọng, vội vàng khai ra tung tích của Văn Thiên Phượng.
Lâm Ẩn đánh một phát khiến Văn Thiên Giao bất tỉnh, anh dùng cả hai chân đá gãy toàn bộ gân cốt của Văn Thiên Giao, khiến ông ta hoàn toàn mất khả năng cử động.
Giữ lại người này vẫn còn rất hữu ích! Phải thông qua ông ta để tìm ra thế lực đứng phía sau nhà họ Văn.
Sau khi xử lý xong Văn Thiên Giao, Lâm Ẩn đột nhiên lao ra khỏi phòng, chạy về phía phòng vệ sinh ở phía cuối hành lang.
Lúc này, ở cửa phòng tắm có bóng dáng một người phụ nữ mảnh khảnh, Lâm Âm khẽ cau mày bật đèn pin điện thoại di động lên, thấy một người phụ nữ với vẻ đẹp cổ điển truyền thống, khí chất hiền thục đoan trang, lại có vẻ dịu dàng cần kiệm.
Người này, chính là Văn Thiên Phượng!
Nếu không phải đã biết Văn Thiên Phượng có lòng dạ nham hiểm và mưu mô, ngay lần đầu gặp mặt, không ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này lại có lòng dạ thâm độc, rình rập nhà họ Tề hơn mười năm, cuối cùng giết sạch toàn bộ nhà họ Tề. Ngay đến cả người chồng Tề Hà Đồ chung sống mười mấy năm bà ta cũng không buông tha.
Văn Thiên Phượng với biểu cảm không cười mà như cười tự nhìn chính mình, với bộ dạng dường như nắm chắc phần thắng.
Điều này làm cho Lâm Ẩn cảm thấy có chút kỳ lạ, người phụ nữ này thật sự không đơn giản chút nào.
“Cậu đến tìm tôi phải không? Thật đáng tiếc, cậu không còn cơ hội nữa rồi.” Văn Thiên Phượng khóe miệng cong lên, tự tin cười nói.
Lâm Ẩn với thân hình nhanh như chớp, đã lập tức lao tới, chỉ muốn giết chết con người này ngay tức thì!
Rầm!
Đột nhiên, một bóng đen mặc bộ đồ màu xám đeo mặt nạ lao ra khỏi một căn phòng, ngăn Lâm Ẩn lại. Hắn tấn công anh bằng một cú đấm, khiến Lâm Ẩn phải lùi lại hai bước.
“Ha, quả nhiên, những người như các người cũng nhúng tay vào chuyện này.” Lâm Ẩn cười khẩy một tiếng, đúng như anh đã dự đoán, nhà họ Văn quả nhiên không hề đơn giản.
Lúc này Văn Thiên Phượng đang bước nhanh xuống tầng dưới với sự bảo hộ của hai bóng người mờ ảo, rõ ràng đang muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Ẩn lao thẳng tới, tay như lưỡi dao và chân như chiếc roi quất, với tiếng gió xào xạc, anh muốn nhanh chóng quật ngã bóng đen đeo mặt nạ kia.
Bóng đen đeo mặt nạ cười khô khan một tiếng, dáng người nhanh như chớp, hắn tung một cú đấm dữ dội, không khí như nứt ra, nắm đấm của hắn thật kinh người!
Một tiếng rầm vang, Lâm Ẩn đưa nắm tay đỡ, anh đánh bay bóng đen mặt nạ lui ra phía sau hơn mười bước. Nhưng chỉ giây sau, người này đã lại quay người lại và lao lên, cơ thể hắn di chuyển uyển chuyển như cá, cực kỳ linh hoạt, liên tiếp tung ra mấy nắm đấm như thoi đưa tạo ra những bóng tay với tiếng xoạt xoạt xoạt như tiếng gió.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, người này lại có thể tạo ra được bóng tay, và còn có thể đỡ được một đấm của mình, trình độ quả thực không tồi chút nào.
Không thể trì hoãn thời gian thêm nữa, thân hình Lâm Ẩn giống như một con rồng uyển chuyển, cơ thể anh bay lên và dùng chân đá liên tiếp, những tiếng bôm bốp đánh vào da thịt, ép bóng đen đeo mặt nạ đánh bừa một hồi, hai bên tường bị đạp trúng đều đổ vỡ tạo ra những cái lỗ lớn.
Nhưng bóng đen đeo mặt nạ đã đỡ được cú đấm đá trong mười mấy giây!
Cuối cùng hắn bị LâmẨn đá một phát bay ra mười mấy mét, đột nhiên hắn nôn ra máu trên không trung, sau đó hắn nhanh chóng lấy ra từ trong túi một quả cầu đen mờ và ném.
Đồng tử Lâm Ẩn hơi co lại, anh nhanh chóng đưa cơ thể thối lui về phía sau, vọt một cái nhảy ra xa mấy chục mét.
Bùm bùm bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một ngọn lửa vô cùng lớn bùng lên trong hành lang tối tăm.
Người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn đã ném lựu đạn!
Chỉ một giây thôi đã lan ra một khoảng cách với lực va chạm kinh hoàng, Lâm Ẩn sắc mặt lạnh lùng, vươn tay ra sau, xoạt xoạt xoạt, anh kẹp chặt những mảnh lựu đạn nổ tung trên không trung.
Tiếp đó, Lâm Ẩn muốn lao xuống truy giết Văn Thiên Phượng và người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn kia, nhưng phía sau đột nhiên có những tiếng bước chân vọng tới.
Hơn chục tên vệ sĩ mặc áo đen xông tới, súng bắn liên tục trên tay, những ngọn lửa điên cuồng vọt ra.
Lâm Ẩn thực sự nổi điên lên, lần đầu tiên trong lịch sử anh ra tay mãi không dứt được!
Anh lật người lao lên không trung như một bóng ma, mười giây sau những phát đạn tắt rúm, tiếp đó là những tiếng hét thảm thiết vang lên. Mười mấy tên vệ sĩ áo đen, tất cả đều ngã xuống đất bất tỉnh.
“Mãi mà không xong, lại để Văn Thiên Phượng thoát được rồi, mình sơ suất quá, bên cạnh bà ta còn bố trí cao thủ đầy sức mạnh như vậy!” Lâm Ẩn lẩm bẩm một mình.
Lâm Âm mặt không biểu cảm, xoay người đi về phía căn phòng, nhưng đột nhiên phát hiện ra Văn Thiên Giao bị gãy hết gân cốt nằm trong phòng cơ thể đã lạnh toát. Trong trận đánh hỗn loạn vừa rồi, ông ta đã bị người ta bắn vô số phát súng vào đầu.
Nhân chứng duy nhất cũng mất luôn rồi.
Người phụ nữ này lòng dạ thật độc ác, trong hoàn cảnh vội vàng như vậy, bà ta quyết tâm giết chết anh trai ruột của mình để diệt khẩu mà không chút do dự.
Do dự khoảng ba giây, Lâm Ẩn nhanh chóng lao ra khỏi toà nhà họ Văn, chạy nhanh đến chỗ Vu Tắc Thành, hy vọng Vu Tắc Thành có thể cầm chân đám người Văn Thiên Phượng được một lúc!
Văn Nhị và Văn Tam lập tức lao lên, kẻ bên trái kẻ bên phải tấn công từ hai phía.
Lâm Ẩn đan hai tay vào nhau, bóp chặt lấy cổ họng của hai tên đó rồi vặn một cái. Rắc một tiếng, tất cả đều đổ mềm oặt người dưới đất như bị điện giật.
“Người anh em, rốt cục cậu là ai? Tôi không có đắc tội với cậu thì phải? Cậu cần tiền hay cần thứ gì? Tôi đều có thể cho cậu.” Văn Thiên Giao hỏi.
Ông ta ở trong bóng tối, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ẩn nữa. Trong hoàn cảnh tăm tối như vậy càng khiến ông ta đắm chìm trong sự sợ hãi, thậm chí ông ta có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình một cách rất rõ ràng!
Văn Thiên Giao tung hoành ở thủ đô đã nhiều năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống kỳ lạ và đầy nguy hiểm như thế này.
Lại còn ở tại hang ổ của chính nhà họ Văn mình, bị người ta đơn phương độc mã đến tận trước mặt chém giết!
Đây là cái khái niệm gì vậy?
Toà nhà họ Văn có gài ít nhất một trăm tay súng, sáu bảy mươi sát thủ hàng đầu làm ám vệ cho nhà họ Văn, trên hành lang của căn phòng cũng có ba mươi sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng ở nước ngoài.
Ngay đến cả hai cao thủ đệ nhất ở bên cạnh là Văn Nhị và Văn Tam cũng có thể tuỳ ý đánh bại được mấy chục cao thủ khác, vậy mà trong nháy mắt đã bị hạ gục chỉ với một đấm.
Bao nhiêu người cộng lại cũng đều không thể ngăn chặn được người đàn ông bí hiểm này, đây có còn là người hay không vậy? Là một cỗ máy huỷ diệt mang hình người hay sao?
“Người anh em, cậu tìm tôi có việc gì?” Văn Thiên Giao hỏi nghiêm túc, sau khi cân nhắc kỹ, cuối cùng ông ta cũng trấn tĩnh lại được. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của mình, người đàn ông bí hiểm này đơn thương độc mã đến đây, nếu như muốn gây bất lợi với mình, chắc chắn sẽ không thể ra khỏi đây được!
“Văn Thiên Phượng ở đâu?” Lâm Ẩn thản thiên hỏi.
“Cậu tìm em gái Văn Thiên Phượng của tôi?” Vẻ mặt Văn Thiên Giao kinh ngạc, như chợt hiểu ra điều gì đó: “Cậu chính là người đưa tin đứng sau Vu Tắc Thành phải không? Cậu làm việc cho bè phái nào?”
“Người anh em, thân thủ của cậu rất tốt, làm việc với đám thế gia kia thật sự rất đáng tiếc. Họ trả cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cậu gấp đôi!” Văn Thiên Giao vô cùng tự tin nói: “Hai tỷ có đủ không? Nếu không đủ tôi sẽ trả cậu năm tỷ! Sau này cậu làm việc cho tôi, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Chỉ cần xác định được người đàn ông bí hiểm này chính là kẻ đứng phía sau Vu Tắc Thành thì ông ta có thể yên tâm rồi. Dù sao mình là người có tiền, ông ta không tin là trên thế giới này còn có nơi nào mà tiền không có tác dụng? Nhất là với cái giá khởi đầu vài tỷ!
Lâm Ẩn xông lên tát cho Văn Thiên Giao một cái khiến ông ta ngã bổ nhào, sưng húp một nửa bên mặt, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Tao hỏi mày một lần nữa, Văn Thiên Phượng ở đâu?” Lâm Ẩn lạnh lùng nói, với hàm ý đầy giết chóc.
Lâm Ẩn cảm thấy kỳ lạ, Văn Thiên Phượng sao lại không ở trong hộp đêm này? Trước đó thông qua thuộc hạ của Vu Tắc Thành dùng kính viễn vọng quan sát từ xa, hoàn toàn có thể xác định được rằng nửa tiếng trước Văn Thiên Phượng đã vào toà nhà này rồi!
“Cậu, rốt cục cậu muốn có thứ gì? Tiền cậu cũng không cần sao? Rốt cục cậu làm việc cho ai vậy?” Văn Thiên Giao mặt đầy tức giận chất vấn, không ngờ lại có người dám tát vào mặt ông ta!
“Tao làm việc cho ai à?” Lâm Ẩn cười nhạt: “Tao làm việc cho nhà họ Tề.”
“Cái gì! Nhà họ Tề!” Văn Thiên Giao sợ hãi lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cảm giác giống như mình đang nhìn thấy ma vậy.
Mẹ nó, nhà họ Tề sao? Thật đúng là muốn doạ chết người ta mà, không phải người nhà họ Tề chết hết cả rồi sao?
Nhớ lại những chiêu thức kinh dị của người đàn ông bí ẩn này, Văn Thiên Giao nghi ngờ không biết có phải mình thật sự gặp phải ma hay không?
Lâm Âm đột nhiên bóp chặt cổ họng Văn Thiên Giao, có tiếng rắc rắc vang lên, trên trán ông ta nổi đầy gân xanh.
“Tao hỏi lại một lần nữa, Văn Thiên Phượng ở đâu, không nói thì phải chết!” Lâm Ẩn nói lạnh băng.
Văn Thiên Giao gần như không thở nổi, cả người run lên, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, ông ta cảm giác được người đàn ông thần bí này thực sự dám giết chết mình!
Đây là đạo lý bất biến, con người dù có quyền lực đến đâu cũng sẽ dễ vô cùng yếu đuối ở thời khắc sinh tử, bởi một khi con người chết đi thì sẽ chẳng còn gì cả!
“Tôi, tôi nói. Văn Thiên Phượng vừa vào nhà vệ sinh rồi!” Văn Thiên Giao không nghĩ được những thứ khác nữa, giữ tính mạng quan trọng, vội vàng khai ra tung tích của Văn Thiên Phượng.
Lâm Ẩn đánh một phát khiến Văn Thiên Giao bất tỉnh, anh dùng cả hai chân đá gãy toàn bộ gân cốt của Văn Thiên Giao, khiến ông ta hoàn toàn mất khả năng cử động.
Giữ lại người này vẫn còn rất hữu ích! Phải thông qua ông ta để tìm ra thế lực đứng phía sau nhà họ Văn.
Sau khi xử lý xong Văn Thiên Giao, Lâm Ẩn đột nhiên lao ra khỏi phòng, chạy về phía phòng vệ sinh ở phía cuối hành lang.
Lúc này, ở cửa phòng tắm có bóng dáng một người phụ nữ mảnh khảnh, Lâm Âm khẽ cau mày bật đèn pin điện thoại di động lên, thấy một người phụ nữ với vẻ đẹp cổ điển truyền thống, khí chất hiền thục đoan trang, lại có vẻ dịu dàng cần kiệm.
Người này, chính là Văn Thiên Phượng!
Nếu không phải đã biết Văn Thiên Phượng có lòng dạ nham hiểm và mưu mô, ngay lần đầu gặp mặt, không ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này lại có lòng dạ thâm độc, rình rập nhà họ Tề hơn mười năm, cuối cùng giết sạch toàn bộ nhà họ Tề. Ngay đến cả người chồng Tề Hà Đồ chung sống mười mấy năm bà ta cũng không buông tha.
Văn Thiên Phượng với biểu cảm không cười mà như cười tự nhìn chính mình, với bộ dạng dường như nắm chắc phần thắng.
Điều này làm cho Lâm Ẩn cảm thấy có chút kỳ lạ, người phụ nữ này thật sự không đơn giản chút nào.
“Cậu đến tìm tôi phải không? Thật đáng tiếc, cậu không còn cơ hội nữa rồi.” Văn Thiên Phượng khóe miệng cong lên, tự tin cười nói.
Lâm Ẩn với thân hình nhanh như chớp, đã lập tức lao tới, chỉ muốn giết chết con người này ngay tức thì!
Rầm!
Đột nhiên, một bóng đen mặc bộ đồ màu xám đeo mặt nạ lao ra khỏi một căn phòng, ngăn Lâm Ẩn lại. Hắn tấn công anh bằng một cú đấm, khiến Lâm Ẩn phải lùi lại hai bước.
“Ha, quả nhiên, những người như các người cũng nhúng tay vào chuyện này.” Lâm Ẩn cười khẩy một tiếng, đúng như anh đã dự đoán, nhà họ Văn quả nhiên không hề đơn giản.
Lúc này Văn Thiên Phượng đang bước nhanh xuống tầng dưới với sự bảo hộ của hai bóng người mờ ảo, rõ ràng đang muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Ẩn lao thẳng tới, tay như lưỡi dao và chân như chiếc roi quất, với tiếng gió xào xạc, anh muốn nhanh chóng quật ngã bóng đen đeo mặt nạ kia.
Bóng đen đeo mặt nạ cười khô khan một tiếng, dáng người nhanh như chớp, hắn tung một cú đấm dữ dội, không khí như nứt ra, nắm đấm của hắn thật kinh người!
Một tiếng rầm vang, Lâm Ẩn đưa nắm tay đỡ, anh đánh bay bóng đen mặt nạ lui ra phía sau hơn mười bước. Nhưng chỉ giây sau, người này đã lại quay người lại và lao lên, cơ thể hắn di chuyển uyển chuyển như cá, cực kỳ linh hoạt, liên tiếp tung ra mấy nắm đấm như thoi đưa tạo ra những bóng tay với tiếng xoạt xoạt xoạt như tiếng gió.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, người này lại có thể tạo ra được bóng tay, và còn có thể đỡ được một đấm của mình, trình độ quả thực không tồi chút nào.
Không thể trì hoãn thời gian thêm nữa, thân hình Lâm Ẩn giống như một con rồng uyển chuyển, cơ thể anh bay lên và dùng chân đá liên tiếp, những tiếng bôm bốp đánh vào da thịt, ép bóng đen đeo mặt nạ đánh bừa một hồi, hai bên tường bị đạp trúng đều đổ vỡ tạo ra những cái lỗ lớn.
Nhưng bóng đen đeo mặt nạ đã đỡ được cú đấm đá trong mười mấy giây!
Cuối cùng hắn bị LâmẨn đá một phát bay ra mười mấy mét, đột nhiên hắn nôn ra máu trên không trung, sau đó hắn nhanh chóng lấy ra từ trong túi một quả cầu đen mờ và ném.
Đồng tử Lâm Ẩn hơi co lại, anh nhanh chóng đưa cơ thể thối lui về phía sau, vọt một cái nhảy ra xa mấy chục mét.
Bùm bùm bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một ngọn lửa vô cùng lớn bùng lên trong hành lang tối tăm.
Người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn đã ném lựu đạn!
Chỉ một giây thôi đã lan ra một khoảng cách với lực va chạm kinh hoàng, Lâm Ẩn sắc mặt lạnh lùng, vươn tay ra sau, xoạt xoạt xoạt, anh kẹp chặt những mảnh lựu đạn nổ tung trên không trung.
Tiếp đó, Lâm Ẩn muốn lao xuống truy giết Văn Thiên Phượng và người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn kia, nhưng phía sau đột nhiên có những tiếng bước chân vọng tới.
Hơn chục tên vệ sĩ mặc áo đen xông tới, súng bắn liên tục trên tay, những ngọn lửa điên cuồng vọt ra.
Lâm Ẩn thực sự nổi điên lên, lần đầu tiên trong lịch sử anh ra tay mãi không dứt được!
Anh lật người lao lên không trung như một bóng ma, mười giây sau những phát đạn tắt rúm, tiếp đó là những tiếng hét thảm thiết vang lên. Mười mấy tên vệ sĩ áo đen, tất cả đều ngã xuống đất bất tỉnh.
“Mãi mà không xong, lại để Văn Thiên Phượng thoát được rồi, mình sơ suất quá, bên cạnh bà ta còn bố trí cao thủ đầy sức mạnh như vậy!” Lâm Ẩn lẩm bẩm một mình.
Lâm Âm mặt không biểu cảm, xoay người đi về phía căn phòng, nhưng đột nhiên phát hiện ra Văn Thiên Giao bị gãy hết gân cốt nằm trong phòng cơ thể đã lạnh toát. Trong trận đánh hỗn loạn vừa rồi, ông ta đã bị người ta bắn vô số phát súng vào đầu.
Nhân chứng duy nhất cũng mất luôn rồi.
Người phụ nữ này lòng dạ thật độc ác, trong hoàn cảnh vội vàng như vậy, bà ta quyết tâm giết chết anh trai ruột của mình để diệt khẩu mà không chút do dự.
Do dự khoảng ba giây, Lâm Ẩn nhanh chóng lao ra khỏi toà nhà họ Văn, chạy nhanh đến chỗ Vu Tắc Thành, hy vọng Vu Tắc Thành có thể cầm chân đám người Văn Thiên Phượng được một lúc!
Tác giả :
A Hào