Chàng Rể Chiến Thần
Chương 206: Sao có thể
Hai tên bảo vệ, nhìn bộ dạng cung kính của Lạc Khải, lại nghĩ tới vừa rồi bọn họ lại muốn động thủ với Dương Chấn, thiếu chút nữa bị dọa sợ tiểu ra quần.
Phòng triển lãm Châu thành là sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Đại Hà, mặc dù ban tổ chức của triễn lãm đồ cổ lần này là nhà họ Hàn ở tình thành, nhưng bọn họ là bảo vệ của phòng triển lãm Châu thành.
Ở đây, công việc hết sức thanh nhàn, trên căn bản mỗi tuần chỉ có hai lần triển lãm, thậm chí có thời điểm một tuần một lần.
Bây giờ thấy, rất có thể sẽ mất công việc này.
“Các người mắt chó đui mù, ngay cả ngài Dương, cũng dám động thủ, thật là chán sống rồi!”
Mặt Lạc Khải đầy nổi nóng, ngay mấy giờ trước, vừa rồi ông ta đã nói với Dương Chấn, tập đoàn Đại Hà đã ổn định, nhưng bây giờ, ngay tại sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Đại Hà, lại có người dám động thủ với Dương Chấn.
Chỉ chuyện này thôi, Dương Chấn đã có lý do hủy bỏ tất cả công việc của ông ta từ trước đến nay.
“Phế hai tên khốn kiếp này cho ta! Sau này không cho phép bước vào Châu thành một bước!”
Lạc Khải dặn hai tên vệ sĩ sau lưng.
“Vâng!”
Hai tên bảo vệ nhìn nhau, đồng loạt quỳ trước mặt Lạc Khải: “Tổng giám đốc Lạc, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, cũng không dám nữa! Ngài xem chúng tôi như cái rắm, tha đi mà!”
“Chờ một chút!”
Dương Chấn còn gọi hai tên vệ sĩ kia lại, nói: “Để bọn họ rời đi là được rồi, không cần phải phế đi!”
Tuy nói bộ dạng hai người bảo vệ này mắt chó coi thường người rất đáng ghét, nhưng cũng không đến nỗi bị phế.
“Còn không mau cút đi!”
Lạc Khải quát hai người bảo vệ kia một tiếng.
Hai người nào còn dám cầu xin nữa, vội vàng chạy đi.
“Chủ tịch, thật xin lỗi!”
Sau khi bảo vệ rời đi, Lạc Khải mới dám kêu Chủ tịch, mặt đầy áy náy, ông ta có cảm giác đã làm tốt công việc, lại bị cấp trên kiểm tra xảy ra vấn đề.
Dương Chấn khoát tay một cái: “Công ty nhiều người như vậy, cũng không thể tình trạng của mỗi cá nhân ông đều hiểu như lòng bàn tay chứ?”
Dương Chấn hiển nhiên không có ý trách tội Lạc Khải, Lạc Khải mừng thầm trong lòng, chỉ nghe Dương Chấn bỗng nhiên lại nói: ” Chờ ông đến trụ sở chính tập đoàn Nhạn Chấn, thiết lập một bộ đốc sát, tùy thời đi tra các bộ phận, tình hình làm việc của các công ty chi nhánh.”
“Dạ, Chủ tịch!”
Lạc Khải vội vàng trả lời.
“Tự tôi vào xem một chút, ông không cần đi theo tôi.”
Dương Chấn vừa chuẩn bị tiến vào phòng khách, Lạc Khải bỗng nhiên nói: “Chủ tịch, còn có một việc, tôi cần báo cáo với ngài.”
“Ngay vừa rồi, gia chủ của nhà họ Hàn ở tỉnh thành là Hàn Khiếu Thiên, tới Châu thành, mà triển lãm đồ cổ của phòng triển lãm Châu thành, chính là nhà họ Hàn ủy thác chúng ta cử hành, ngài xem, có muốn gặp mặt Hàn Khiếu Thiên một lần không?”
Lạc Khải vẻ mặt thành thật nói.
Dương Chấn nghĩ cũng không nghĩ: “Không gặp!”
Mặc dù nhà họ Hàn là nhà giàu có đứng đầu thành phố, nhưng ở trong mắt Dương Chấn, không khác gì những gia tộc đứng đầu ở Giang Châu.
Lấy thân phận của anh, đúng là không cần phải gặp gia chủ nhà họ Hàn.
Đến tận khi Dương Chấn rời đi, Lạc Khải mới trút được gánh nặng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, dặn thư kí sau lưng: “Anh đích thân đi phòng khách giám sát, nếu như có kẻ không có mắt, dám nhằm vào ngài Dương, bất kể là ai, toàn bộ đuổi ra ngoài cho tôi!”
“Vâng!”
Thư kí vội vàng nói.
Cùng lúc đó, bên trong phòng triển lãm lớn như vậy, trong quầy thủy tinh chống đạn xinh đẹp, để nhiều loại đồ cổ.
Giống như là tranh vẽ, chữ cổ đại gì đó, đồ gốm, ngọc khí, còn có những thứ tạp nham khác, đủ các loại, hoàn toàn có thể nói cần có đều có để hình dung.
Nhưng người chân chính cảm thấy hứng thú với đồ cổ cũng không có bao nhiêu, phần lớn đều là tụ ba tụ năm ở trước một món đồ cổ, nhưng thảo luận những chuyện ngành nghề khác.
Nhìn trang phục những người đó mặc thì biết không phải là người tầm thường.
Vốn là Tần Nhã còn muốn tìm cơ hội quen biết một vài xí nghiệp ở Châu thành, kết quả một người quen biết cũng không có, hơn nữa đều là tốp ba tốp năm tụ chung một chỗ, cô căn bản không cơ hội tham gia.
Mà Trần Anh Hào vừa bước vào phòng khách đã bị một đám người vây lại, mặt hắn đầy đắc ý, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc nhìn phương hướng Tần Nhã.
Y biết rất rõ ràng, Tần Nhã là vì muốn quen biết một vài xí nghiệp bản địa Châu thành mới tới, lúc này lại một chút cũng không có ý giới thiệu cho Tần Nhã.
“Chị họ, chị không phải là muốn quen biết mấy xí nghiệp ở Châu thành sao? Hay là đi tìm anh Hào nói một tiếng, con người anh ấy rất tốt, chỉ cần chị mở miệng, anh ấy nhất định sẽ giúp chị.”
Trịnh Mỹ Linh sao lại không hiểu mục đích của Trần Anh Hào, cười ha hả nhìn Tần Nhã nói.
Tần Nhã mặt không cảm xúc, cũng không thèm nhìn Trần Anh Hào, lạnh nhạt nói: “Không cần!”
Nói xong, cô hơi nóng nảy liếc nhìn cửa phòng triển lãm, mặc dù vội vàng muốn quen biết xí nghiệp địa phương, nhưng lo lắng hơn Dương Chấn không vào được.
Trần Anh Hào cố ý lạnh nhạt Tần Nhã một lúc lâu, thấy cô thờ ơ, trong long y mơ hồ hơi tức giận.
“Tiểu Nhã, cô cảm thấy buổi triển lãm đồ cổ lần này của nhà họ Hàn cử hành thế nào?”
Trần Anh Hào dáng vẻ thân sĩ cười hỏi.
Tần Nhã nhàn nhạt nhìn anh ta: “Nếu là nhà họ Hàn cử hành triển lãm, tự nhiên rất tốt!”
“Tổng giám đốc Trần, vị mỹ nữ này, là ai?”
Những người đi theo Trần Anh Hào tới nhìn thấy Tần Nhã, trên mặt mỗi người đều là kinh ngạc.
Tần Nhã thân là người đẹp nhất Giang Châu, đủ để nói rõ giá trị nhan sắc cao của cô.
“Cô ấy là một người bạn của tôi!”
Trần Anh Hào cười nói.
“Tổng giám đốc Trần, không phải là quan hệ bạn bè đơn giản chứ?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Trần ngài vẫn luôn không kết hôn, chắc là vì vị mỹ nữ này nhỉ?”
“Tổng giám đốc Trần tuổi trẻ tài cao, vị mỹ nữ này lại đẹp như vậy, hai người nhất định chính là trời đất tạo nên một đôi.”
“Tổng giám đốc Trần, chờ khi cậu kết hôn, nhất định đừng quên gửi thiệp mời cho tôi nhé!”
…
Người xung quanh, tất cả đều là mặt đầy nịnh nọt.
Trần Anh Hào cũng không giải thích, mặt phơi phới, đối với lời của những người này, hiển nhiên vô cùng hài lòng.
“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và Tổng giám đốc Trần chẳng qua là bạn bè bình thường.”
Tần Nhã giải thích: “Tôi là Tần Nhã Tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa Giang Châu, lần này tới Châu thành, chính là vì muốn làm quen một chút các giám đốc ở Châu thành!”
Câu nói bạn bè bình thường trước đó của Tần Nhã làm cho Trần Anh Hào lại hơi mừng rỡ, dẫu sao trước đó, Tần Nhã ngay cả một câu cũng không nói với anh ta.
Nhưng mà lời phía sau lại làm cho trong lòng anh ta âm thầm nổi nóng.
Hai câu ngắn ngủi của Tần Nhã, không chỉ phân rõ khoảng cách với anh ta, còn nhân cơ hội hàn huyên với các xí nghiệp Châu thành.
Những người này cũng đều là anh ta cố ý đưa tới, ép Tần Nhã chủ động nhờ anh ta giúp đỡ, sau đó sẽ giới thiệu bọn họ biết.
Nhưng Tần Nhã vượt qua anh ta, lại mượn sức anh ta, rất nhanh đã nhiệt tình nói chuyện với các xí nghiệp Châu thành.
Cho dù ở đâu, người đẹp đều được hoan nghênh nhất.
Lúc này, Trần Anh Hào dẫn tới những người đó, ngược lại lại lạnh nhạt với anh ta ở một bên, rối rít vây quanh Tần Nhã, đã bắt đầu đàm luận chuyện hợp tác rồi.
“Được, Tổng giám đốc Vương, cứ quyết định như vậy đi, sáng thứ hai, chúng ta bàn lại cụ thể chuyện hợp tác.”
“Tổng giám đốc Triệu, sáng thứ hai tôi muốn bàn chuyện hợp tác với Tổng giám đốc Vương rồi, nếu không buổi chiều, tôi địch thân đi gặp ngài?”
“Tổng giám đốc Lý, quá tốt rồi, cám ơn sự tín nhiệm của ngài, tôi sẽ mau sớm sắp xếp người định ra hợp đồng, sớm tìm ngài kí hợp đồng.”
…
Ngắn ngủi mấy phút, mấy xí nghiệp Châu thành đều bày tỏ nguyện ý cùng hợp tác với tập đoàn Tam Hòa.
Thậm chí có người lập tức xác định công việc hợp tác.
Điều này làm cho sắc mặt Trần Anh Hào tức đến mức biến thành màu gan heo, nhưng anh ta luôn luôn lấy diện mạo thân sĩ gặp người, lúc này khẳng định không thể thẹn quá thành giận, nếu không hình tượng anh ta tạo dựng những năm này coi như phá hủy hoàn toàn.
Trịnh Mỹ Linh cũng không nghĩ tới, chị họ của cô ta lại lợi hại như vậy.
Trần Anh Hào dẫn tới mấy người đều bị Tần Nhã thuyết phục hợp tác, hơn nữa còn là trong thời gian ngắn như vậy.
Trần Anh Hào cho Trịnh Mỹ Linh một ánh mắt, cô ta mới bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng chen vào đám người, kéo Tần Nhã nói: “Chị họ, chuyện hợp tác, chờ đi làm bàn lại, đây chính là buổi triển lãm của nhà họ Hàn ở thành phố, nếu để người nhà họ Hàn phát hiện, mọi người đang nói chuyện công việc, há chẳng phải là đang đánh vào mặt nhà họ Hàn?”
Những lời của Trịnh Mỹ Linh vừa nói ra khỏi miệng, những xí nghiệp Châu thành xí lúc này mới ở trong mộng tỉnh lại, ban tổ chức triển lãm là nhà họ Hàn, vì vậy rối rít nói lời từ biệt Tần Nhã, bày tỏ chuyện hợp tác sau này bàn lại.
Tần Nhã hơi bất mãn, nhưng cũng không tiện phát tác. . Truyện Khác
“Tiểu Nhã, anh coi như là giúp em nhiều rồi chứ? Em chắc sẽ có chút bày tỏ nhỉ?”
Mặt Trần Anh Hào là nụ cười thân sĩ, đi lên trước nói.
“Đương nhiên rồi, anh Hào, như vậy đi, tối nay tiệm cơm Vãn Bắc Viện Xuân, em làm chủ, mời anh và chị họ ăn cơm, coi như em thay chị họ cảm ơn anh, vừa rồi nếu như không phải là anh đưa những người đó tới, chị họ em đi đâu tìm người nói chuyện hợp tác chứ?”
Trịnh Mỹ Linh nói trước một bước, hoàn toàn chặn đường cự tuyệt của Tần Nhã.
Tần Nhã lại không chút do dự cự tuyệt nói: “Cơm tối thì thôi đi, chị phải ăn cơm cùng chồng chị! Nếu như chị nhớ không lầm, những hợp tác vừa rồi là chính chị nói chuyện chứ nhỉ? Vậy tại sao phải bày tỏ gì với anh ta?”
Trần Anh Hào nhất thời nghẹn lại, anh ta cũng không nghĩ tới, Tần Nhã lại một chút mặt mũi cũng không cho anh ta.
Trịnh Mỹ Linh cũng sững sốt hồi lâu, mới lên tiếng: “Chị họ, vừa nãy chị chỉ nói chuyện hợp tác mồm với bọn họ, chưa chắc có thể thành công! Nếu không như vậy đi, buổi tối anh Hào hỗ trợ mời những xí nghiệp kia, chúng ta cùng ăn bữa cơm, thuận tiện trò chuyện tiếp chuyện hợp tác, anh Hào cảm thấy sao?”
“Tôi bên này không thành vấn đề, chỉ xem Tiểu Nhã có cần tôi trợ giúp hay không thôi.”
Trên mặt Trần Anh Hào là nụ cười đầy ánh mặt trời, nhìn về phía Tần Nhã.
“Vợ, nếu có người muốn mời khách ăn cơm, còn nguyện ý hỗ trợ liên lạc bên hợp tác, chúng ta dĩ nhiên muốn đi tham gia!”
Ngay lúc này, một thanh âm quen thuộc ở sau lưng mấy người truyền tới.
“Dương Chấn! Anh, sao anh có thể vào đây?”
Trịnh Mỹ Linh nhìn Dương Chấn mặt tươi cười, nhất thời mặt đầy kinh ngạc.
Đây chính là triển lãm của nhà họ Hàn cử hành, không có thư mời, làm sao có thể tiến vào?
Phòng triển lãm Châu thành là sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Đại Hà, mặc dù ban tổ chức của triễn lãm đồ cổ lần này là nhà họ Hàn ở tình thành, nhưng bọn họ là bảo vệ của phòng triển lãm Châu thành.
Ở đây, công việc hết sức thanh nhàn, trên căn bản mỗi tuần chỉ có hai lần triển lãm, thậm chí có thời điểm một tuần một lần.
Bây giờ thấy, rất có thể sẽ mất công việc này.
“Các người mắt chó đui mù, ngay cả ngài Dương, cũng dám động thủ, thật là chán sống rồi!”
Mặt Lạc Khải đầy nổi nóng, ngay mấy giờ trước, vừa rồi ông ta đã nói với Dương Chấn, tập đoàn Đại Hà đã ổn định, nhưng bây giờ, ngay tại sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Đại Hà, lại có người dám động thủ với Dương Chấn.
Chỉ chuyện này thôi, Dương Chấn đã có lý do hủy bỏ tất cả công việc của ông ta từ trước đến nay.
“Phế hai tên khốn kiếp này cho ta! Sau này không cho phép bước vào Châu thành một bước!”
Lạc Khải dặn hai tên vệ sĩ sau lưng.
“Vâng!”
Hai tên bảo vệ nhìn nhau, đồng loạt quỳ trước mặt Lạc Khải: “Tổng giám đốc Lạc, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, cũng không dám nữa! Ngài xem chúng tôi như cái rắm, tha đi mà!”
“Chờ một chút!”
Dương Chấn còn gọi hai tên vệ sĩ kia lại, nói: “Để bọn họ rời đi là được rồi, không cần phải phế đi!”
Tuy nói bộ dạng hai người bảo vệ này mắt chó coi thường người rất đáng ghét, nhưng cũng không đến nỗi bị phế.
“Còn không mau cút đi!”
Lạc Khải quát hai người bảo vệ kia một tiếng.
Hai người nào còn dám cầu xin nữa, vội vàng chạy đi.
“Chủ tịch, thật xin lỗi!”
Sau khi bảo vệ rời đi, Lạc Khải mới dám kêu Chủ tịch, mặt đầy áy náy, ông ta có cảm giác đã làm tốt công việc, lại bị cấp trên kiểm tra xảy ra vấn đề.
Dương Chấn khoát tay một cái: “Công ty nhiều người như vậy, cũng không thể tình trạng của mỗi cá nhân ông đều hiểu như lòng bàn tay chứ?”
Dương Chấn hiển nhiên không có ý trách tội Lạc Khải, Lạc Khải mừng thầm trong lòng, chỉ nghe Dương Chấn bỗng nhiên lại nói: ” Chờ ông đến trụ sở chính tập đoàn Nhạn Chấn, thiết lập một bộ đốc sát, tùy thời đi tra các bộ phận, tình hình làm việc của các công ty chi nhánh.”
“Dạ, Chủ tịch!”
Lạc Khải vội vàng trả lời.
“Tự tôi vào xem một chút, ông không cần đi theo tôi.”
Dương Chấn vừa chuẩn bị tiến vào phòng khách, Lạc Khải bỗng nhiên nói: “Chủ tịch, còn có một việc, tôi cần báo cáo với ngài.”
“Ngay vừa rồi, gia chủ của nhà họ Hàn ở tỉnh thành là Hàn Khiếu Thiên, tới Châu thành, mà triển lãm đồ cổ của phòng triển lãm Châu thành, chính là nhà họ Hàn ủy thác chúng ta cử hành, ngài xem, có muốn gặp mặt Hàn Khiếu Thiên một lần không?”
Lạc Khải vẻ mặt thành thật nói.
Dương Chấn nghĩ cũng không nghĩ: “Không gặp!”
Mặc dù nhà họ Hàn là nhà giàu có đứng đầu thành phố, nhưng ở trong mắt Dương Chấn, không khác gì những gia tộc đứng đầu ở Giang Châu.
Lấy thân phận của anh, đúng là không cần phải gặp gia chủ nhà họ Hàn.
Đến tận khi Dương Chấn rời đi, Lạc Khải mới trút được gánh nặng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, dặn thư kí sau lưng: “Anh đích thân đi phòng khách giám sát, nếu như có kẻ không có mắt, dám nhằm vào ngài Dương, bất kể là ai, toàn bộ đuổi ra ngoài cho tôi!”
“Vâng!”
Thư kí vội vàng nói.
Cùng lúc đó, bên trong phòng triển lãm lớn như vậy, trong quầy thủy tinh chống đạn xinh đẹp, để nhiều loại đồ cổ.
Giống như là tranh vẽ, chữ cổ đại gì đó, đồ gốm, ngọc khí, còn có những thứ tạp nham khác, đủ các loại, hoàn toàn có thể nói cần có đều có để hình dung.
Nhưng người chân chính cảm thấy hứng thú với đồ cổ cũng không có bao nhiêu, phần lớn đều là tụ ba tụ năm ở trước một món đồ cổ, nhưng thảo luận những chuyện ngành nghề khác.
Nhìn trang phục những người đó mặc thì biết không phải là người tầm thường.
Vốn là Tần Nhã còn muốn tìm cơ hội quen biết một vài xí nghiệp ở Châu thành, kết quả một người quen biết cũng không có, hơn nữa đều là tốp ba tốp năm tụ chung một chỗ, cô căn bản không cơ hội tham gia.
Mà Trần Anh Hào vừa bước vào phòng khách đã bị một đám người vây lại, mặt hắn đầy đắc ý, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc nhìn phương hướng Tần Nhã.
Y biết rất rõ ràng, Tần Nhã là vì muốn quen biết một vài xí nghiệp bản địa Châu thành mới tới, lúc này lại một chút cũng không có ý giới thiệu cho Tần Nhã.
“Chị họ, chị không phải là muốn quen biết mấy xí nghiệp ở Châu thành sao? Hay là đi tìm anh Hào nói một tiếng, con người anh ấy rất tốt, chỉ cần chị mở miệng, anh ấy nhất định sẽ giúp chị.”
Trịnh Mỹ Linh sao lại không hiểu mục đích của Trần Anh Hào, cười ha hả nhìn Tần Nhã nói.
Tần Nhã mặt không cảm xúc, cũng không thèm nhìn Trần Anh Hào, lạnh nhạt nói: “Không cần!”
Nói xong, cô hơi nóng nảy liếc nhìn cửa phòng triển lãm, mặc dù vội vàng muốn quen biết xí nghiệp địa phương, nhưng lo lắng hơn Dương Chấn không vào được.
Trần Anh Hào cố ý lạnh nhạt Tần Nhã một lúc lâu, thấy cô thờ ơ, trong long y mơ hồ hơi tức giận.
“Tiểu Nhã, cô cảm thấy buổi triển lãm đồ cổ lần này của nhà họ Hàn cử hành thế nào?”
Trần Anh Hào dáng vẻ thân sĩ cười hỏi.
Tần Nhã nhàn nhạt nhìn anh ta: “Nếu là nhà họ Hàn cử hành triển lãm, tự nhiên rất tốt!”
“Tổng giám đốc Trần, vị mỹ nữ này, là ai?”
Những người đi theo Trần Anh Hào tới nhìn thấy Tần Nhã, trên mặt mỗi người đều là kinh ngạc.
Tần Nhã thân là người đẹp nhất Giang Châu, đủ để nói rõ giá trị nhan sắc cao của cô.
“Cô ấy là một người bạn của tôi!”
Trần Anh Hào cười nói.
“Tổng giám đốc Trần, không phải là quan hệ bạn bè đơn giản chứ?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Trần ngài vẫn luôn không kết hôn, chắc là vì vị mỹ nữ này nhỉ?”
“Tổng giám đốc Trần tuổi trẻ tài cao, vị mỹ nữ này lại đẹp như vậy, hai người nhất định chính là trời đất tạo nên một đôi.”
“Tổng giám đốc Trần, chờ khi cậu kết hôn, nhất định đừng quên gửi thiệp mời cho tôi nhé!”
…
Người xung quanh, tất cả đều là mặt đầy nịnh nọt.
Trần Anh Hào cũng không giải thích, mặt phơi phới, đối với lời của những người này, hiển nhiên vô cùng hài lòng.
“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và Tổng giám đốc Trần chẳng qua là bạn bè bình thường.”
Tần Nhã giải thích: “Tôi là Tần Nhã Tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa Giang Châu, lần này tới Châu thành, chính là vì muốn làm quen một chút các giám đốc ở Châu thành!”
Câu nói bạn bè bình thường trước đó của Tần Nhã làm cho Trần Anh Hào lại hơi mừng rỡ, dẫu sao trước đó, Tần Nhã ngay cả một câu cũng không nói với anh ta.
Nhưng mà lời phía sau lại làm cho trong lòng anh ta âm thầm nổi nóng.
Hai câu ngắn ngủi của Tần Nhã, không chỉ phân rõ khoảng cách với anh ta, còn nhân cơ hội hàn huyên với các xí nghiệp Châu thành.
Những người này cũng đều là anh ta cố ý đưa tới, ép Tần Nhã chủ động nhờ anh ta giúp đỡ, sau đó sẽ giới thiệu bọn họ biết.
Nhưng Tần Nhã vượt qua anh ta, lại mượn sức anh ta, rất nhanh đã nhiệt tình nói chuyện với các xí nghiệp Châu thành.
Cho dù ở đâu, người đẹp đều được hoan nghênh nhất.
Lúc này, Trần Anh Hào dẫn tới những người đó, ngược lại lại lạnh nhạt với anh ta ở một bên, rối rít vây quanh Tần Nhã, đã bắt đầu đàm luận chuyện hợp tác rồi.
“Được, Tổng giám đốc Vương, cứ quyết định như vậy đi, sáng thứ hai, chúng ta bàn lại cụ thể chuyện hợp tác.”
“Tổng giám đốc Triệu, sáng thứ hai tôi muốn bàn chuyện hợp tác với Tổng giám đốc Vương rồi, nếu không buổi chiều, tôi địch thân đi gặp ngài?”
“Tổng giám đốc Lý, quá tốt rồi, cám ơn sự tín nhiệm của ngài, tôi sẽ mau sớm sắp xếp người định ra hợp đồng, sớm tìm ngài kí hợp đồng.”
…
Ngắn ngủi mấy phút, mấy xí nghiệp Châu thành đều bày tỏ nguyện ý cùng hợp tác với tập đoàn Tam Hòa.
Thậm chí có người lập tức xác định công việc hợp tác.
Điều này làm cho sắc mặt Trần Anh Hào tức đến mức biến thành màu gan heo, nhưng anh ta luôn luôn lấy diện mạo thân sĩ gặp người, lúc này khẳng định không thể thẹn quá thành giận, nếu không hình tượng anh ta tạo dựng những năm này coi như phá hủy hoàn toàn.
Trịnh Mỹ Linh cũng không nghĩ tới, chị họ của cô ta lại lợi hại như vậy.
Trần Anh Hào dẫn tới mấy người đều bị Tần Nhã thuyết phục hợp tác, hơn nữa còn là trong thời gian ngắn như vậy.
Trần Anh Hào cho Trịnh Mỹ Linh một ánh mắt, cô ta mới bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng chen vào đám người, kéo Tần Nhã nói: “Chị họ, chuyện hợp tác, chờ đi làm bàn lại, đây chính là buổi triển lãm của nhà họ Hàn ở thành phố, nếu để người nhà họ Hàn phát hiện, mọi người đang nói chuyện công việc, há chẳng phải là đang đánh vào mặt nhà họ Hàn?”
Những lời của Trịnh Mỹ Linh vừa nói ra khỏi miệng, những xí nghiệp Châu thành xí lúc này mới ở trong mộng tỉnh lại, ban tổ chức triển lãm là nhà họ Hàn, vì vậy rối rít nói lời từ biệt Tần Nhã, bày tỏ chuyện hợp tác sau này bàn lại.
Tần Nhã hơi bất mãn, nhưng cũng không tiện phát tác. . Truyện Khác
“Tiểu Nhã, anh coi như là giúp em nhiều rồi chứ? Em chắc sẽ có chút bày tỏ nhỉ?”
Mặt Trần Anh Hào là nụ cười thân sĩ, đi lên trước nói.
“Đương nhiên rồi, anh Hào, như vậy đi, tối nay tiệm cơm Vãn Bắc Viện Xuân, em làm chủ, mời anh và chị họ ăn cơm, coi như em thay chị họ cảm ơn anh, vừa rồi nếu như không phải là anh đưa những người đó tới, chị họ em đi đâu tìm người nói chuyện hợp tác chứ?”
Trịnh Mỹ Linh nói trước một bước, hoàn toàn chặn đường cự tuyệt của Tần Nhã.
Tần Nhã lại không chút do dự cự tuyệt nói: “Cơm tối thì thôi đi, chị phải ăn cơm cùng chồng chị! Nếu như chị nhớ không lầm, những hợp tác vừa rồi là chính chị nói chuyện chứ nhỉ? Vậy tại sao phải bày tỏ gì với anh ta?”
Trần Anh Hào nhất thời nghẹn lại, anh ta cũng không nghĩ tới, Tần Nhã lại một chút mặt mũi cũng không cho anh ta.
Trịnh Mỹ Linh cũng sững sốt hồi lâu, mới lên tiếng: “Chị họ, vừa nãy chị chỉ nói chuyện hợp tác mồm với bọn họ, chưa chắc có thể thành công! Nếu không như vậy đi, buổi tối anh Hào hỗ trợ mời những xí nghiệp kia, chúng ta cùng ăn bữa cơm, thuận tiện trò chuyện tiếp chuyện hợp tác, anh Hào cảm thấy sao?”
“Tôi bên này không thành vấn đề, chỉ xem Tiểu Nhã có cần tôi trợ giúp hay không thôi.”
Trên mặt Trần Anh Hào là nụ cười đầy ánh mặt trời, nhìn về phía Tần Nhã.
“Vợ, nếu có người muốn mời khách ăn cơm, còn nguyện ý hỗ trợ liên lạc bên hợp tác, chúng ta dĩ nhiên muốn đi tham gia!”
Ngay lúc này, một thanh âm quen thuộc ở sau lưng mấy người truyền tới.
“Dương Chấn! Anh, sao anh có thể vào đây?”
Trịnh Mỹ Linh nhìn Dương Chấn mặt tươi cười, nhất thời mặt đầy kinh ngạc.
Đây chính là triển lãm của nhà họ Hàn cử hành, không có thư mời, làm sao có thể tiến vào?
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh