Chàng Rể Chiến Thần
Chương 202: Dễ như trở bàn tay
” Kim Hảo, chẳng lẽ, đứa con rể không ra gì kia, nó tặng trà cho ba, còn tặng mẹ Ngọc Quan Âm, tất cả đều là thật sao?”
Chu Ngọc Kiệt hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên ngay khi Ông Chu được Tần Nhã dìu về phòng.
Chu Ngọc Dung cũng vây quanh anh ta, kích động nói: “Đó là trà trị giá mấy chục tỷ! Còn có Ngọc Quan Âm tặng mẹ, chắc trị giá cả tỷ bạc đúng không?”
“Được rồi, cuộc sống của gia đình Kim Hảo càng ngày càng tốt, tất cả những món quà được tặng đều trị giá hàng trăm triệu.”
“mấy người cũng không nhìn thử đi, Kim Hảo là ai, cô ấy là người phụ nữ tốt nhất trong nhà họ Chu của chúng ta, con rể của cô ấy sao có thể là một thứ rác rưởi được chứ?”
…
Trong một lúc, cả phòng đều hết lời khen ngợi Chu Kim Hảo.
Chu Kim Hảo trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, nhưng trong lòng lại không có chút tin tưởng nào.
Bà không bao giờ tin rằng Dương Chấn là một người giàu có, và luôn chấp niệm ngôi biệt thự là do nhà họ Tô tặng.
Nhưng bà không ngờ rằng Dương Chấn lại hào phóng tặng Ngọc Quan Âm gần cả tỷ bạc, với hộp trà đáng giá trăm triệu.
Dương Chấn chưa bao giờ đưa cho bà thứ gì có giá trị đến thế, càng nghĩ càng thấy trong lòng không cam lòng.
“Kim Hảo, gọi cháu gái và con rể của cô về nhà ăn trưa.”
Chu Ngọc Kiệt đã thay đổi thái độ trước đây của mình đối với Dương Chấn, và thậm chí còn gọi Dương Chấn là cháu trai.
“E rằng các người đã nhầm lẫn chuyện gì rồi đấy!”
Chu Kim Hảo hắng giọng một cái, vẻ mặt tự mãn nói: “Dù là trà hay là Ngọc Quan Âm, đều do con gái tôi, Tiểu Nhã mua. Dương Chấn là người rãnh rỗi, cả ngày nhàn trương thây, lấy đâu ra tiền! Tôi sẽ để chúng nó ly hôn.”
“Kim Hảo, cô nói để Tiểu Nhã và Dương Chấn ly hôn. Có chắc không vậy?”
Thiên lý mã rồi cũng sẽ gặp được Bá Lạc, Chu Kim Hảo không biết xem hàng, thì sẽ có có người khác biết xem, nhưng cũng chỉ có một, là chị dâu họ của Chu Kim Hảo.
Những người khác dường như tin lời Chu Kim Hảo và cho rằng Dương Chấn là một kẻ ăn không ngồi rồi.
Dù sao đi nữa Tần Nhã bây giờ đã là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, còn Tần Yên cũng là tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn, vẫn có thể tặng quà trị giá mấy trăm triệu.
“Cái gì? Đừng mơ mộng hão huyền, tôi sẽ không gả Tiểu Nhã về quê nghèo của mấy người đâu!”
Chu Kim Hảo khinh thường nói.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi còn có cháu gái, cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới xin, nếu cô không muốn Dương Chấn thì tôi có thể giới thiệu cháu gái của tôi cho cậu ấy!”
Chị dâu họ của Chu Kim Hảo vui vẻ nói.
“Một thứ rác rưởi vô dụng đã trở thành món đồ được săn đón, được rồi, nếu thích thì mau cất đi, từ lâu tôi đã thấy nó chướng mắt rồi” Chu Kim Hảo lại chế nhạo.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Tần Nhã vừa đi ra khỏi phòng ông Chu, nghe thấy lời nói của Chu Kim Hảo, lộ ra vẻ bất mãn.
“Tiểu Nhã, mẹ cháu nói, để cháu ly hôn với Dương Chấn, nói cho mợ biết, khi nào thì ly hôn? Nói trước cho mợ biết khi nào xảy ra chuyện đó, mợ sẽ dẫn cháu gái đi tìm Dương Chấn.”
Chị dâu họ Chu Kim Hảo nhìn Tần Nhã vui vẻ nói.
Chu Kim Hảo lúc này không dám trả lời, vội vàng ngậm miệng lại.
Vẻ mặt Tần Nhã rất khó coi, nhưng cô vẫn nói rất lễ phép: “Mợ, cháu và Dương Chấn quan hệ rất tốt. Chúng cháu còn đang định sinh thêm đứa thứ hai. Làm sao có thể ly hôn được?”
“Hả? Không ly hôn à!”
Chị dâu họ của Chu Kim Hảo có vẻ thất vọng.
Bên kia, Dương Chấn rời khỏi tập đoàn Đại Hà, trên đường trở về khách sạn, anh đột nhiên phát hiện một ông già nằm trên vỉa hè, ôm chặt lấy lòng ngực, như bất lực kêu cứu.
“Lão già này nhất định là đang ăn vạ, đừng đụng vào ông ta!”
“Đúng vậy, tôi nghe nói trước đây có một gia tộc nhỏ rất giàu có, vì giúp đỡ một tên ăn vạ mà bị phá sản.”
“Cách đây vài ngày, ở sông Hắc Thủy, Châu Thành, một số người đã tự tử bằng cách nhảy xuống sông. Một anh chàng trẻ tuổi đã cứu người lên, nhưng khi tỉnh dậy, người ta khăng khăng nói rằng anh chàng đã đẩy họ xuống sông, còn đòi tiền chữa trị, giờ tòa vẫn đang thụ lý vụ việc này đấy! ”
…
Ngay khi Dương Chấn bước ra khỏi xe, anh đã nghe thấy những lời bình luận từ những người xem.
Hơn chục người vây quanh một người đàn ông lớn tuổi bị bệnh, nhưng không một ai gọi cấp cứu.
Khi Dương Chấn ở trong xe, anh ta thấy ông cụ thở rất khó khăn, sắc mặt xanh xao, môi tím tái, có triệu chứng thiếu oxy rõ rệt.
Dương Chấn không chút do dự, lập tức tiến lên chuẩn bị ứng cứu.
Vừa định giải cứu, một ông bác trung niên đột nhiên nắm lấy cánh tay của anh: “Cậu nhóc, đừng hấp tấp! Làm anh hùng thì sẽ tự chuốc lấy phiền phức. Lão già này chỉ là giả bộ thôi.”
“Tránh sang một bên!”
Dương Chấn cau mày, giận dữ hét lên rồi thoát khỏi tay ông chú trung niên.
“Ồ! Sao cậu không biết tốt xấu nhỉ?”
Bị Dương Chấn mắng mỏ ở nơi công cộng, người bác trung niên tỏ vẻ không hài lòng.
“Có quá nhiều người trẻ tuổi như cậu, nên tạo cơ hội cho một số người già không làm gì đi ăn vạ đây mà.”
“Chứ gì nữa, bọn họ ăn vạ thành thói.”
Những người xung quanh cũng buộc tội Dương Chấn, như thể anh ta đang làm một điều xấu.
Xét cho cùng, Dương Chấn xuất thân từ trong quân đội, vẫn có thể nhìn thấy một số triệu chứng đơn giản.
Ông cụ rõ ràng là lên cơn đau tim, cho dù xe cấp cứu đến nhưng có lẽ đã quá muộn, phải cấp cứu ngay lập tức.
Trong những trường hợp bình thường, những người bị bệnh tim sẽ mang theo những loại thuốc đặc biệt bên mình.
Quả nhiên, Dương Chấn tìm thấy một chai gốm trong túi áo khoác của ông già, đó là một loại thuốc cứu tim.
Anh vội vàng đút vài viên thuốc cho ông cụ, vừa giúp ông theo dõi hơi thở vừa bấm số 115 để giải thích tình hình nơi đây.
Một lúc sau, ông lão từ từ mở mắt ra, sắc mặt có phần nhẹ nhõm hơn, đôi môi vốn dĩ màu đỏ tía cũng đã hồng hơn rất nhiều.
“Lão già này hình như bệnh thật rồi!”
“Chẳng lẽ không phải loại người ăn vạ à?”
“Có vẻ như chúng ta đã sai và suýt chút nữa đã giết chết một sinh mạng!”
Nhìn thấy sự cải thiện rõ ràng trên khuôn mặt của ông lão, những người nhìn thấy cuối cùng cũng nhận ra rằng ông cụ đã thực sự bị bệnh.
Dương Chấn lúc này mới đứng lên, liếc nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Trên đời này quả nhiên có người xấu, nhưng cũng chỉ là số ít. Nếu mỗi người chúng ta sợ đụng vào bọn ăn vạ, đòi tiền, không dám giúp đỡ, vậy sẽ có biết bao nhiêu người chết vì điều trị chậm trễ đây? ”
Khi giọng nói vừa dứt, anh quay người và bỏ đi.
Những người xem đó cảm thấy xấu hổ và nhìn Dương Chấn lái xe đi với sự ngưỡng mộ.
“Ông ơi, ông có chuyện gì vậy?”
Ngay khi Dương Chấn rời đi, một chiếc Rolls Royce màu đen từ từ dừng lại bên đường, một cô gái trẻ đẹp bước xuống xe, vội vàng chạy tới chỗ ông lão với vẻ mặt lo lắng.
Ông lão khẽ lắc đầu: “Đừng lo lắng, ông nội không sao đâu, nếu không phải cậu trai trẻ vừa rồi giúp đỡ, e rằng ông nội thật sự sẽ mất mạng ở chỗ này!”
Sau đó ông lại nói: “Gọi người chuẩn bị 30 tỷ gửi cho thanh niên đó!”
“Vâng, ông chủ!”
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da bên cạnh nhận lệnh ngay lập tức.
Những người xem vừa rồi đều choáng váng.
Nghĩ đến cảnh thanh niên vừa rồi chỉ cần dùng bài thuốc của ông cụ đưa cho ông cụ sẽ được 30 tỷ đồng tiền đền ơn đáp nghĩa, nhiều người cảm thấy tiếc nuối.
Dương Chấn không biết rằng, chỉ vì một chút nỗ lực của mình, anh ấy có thể kiếm được 30 tỷ.
Dù biết trước cũng sẽ không có phản ứng gì, với tài chính hiện tại thì 30 tỷ, thậm chí không bằng tiền tiêu vặt.
Chu Ngọc Kiệt hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên ngay khi Ông Chu được Tần Nhã dìu về phòng.
Chu Ngọc Dung cũng vây quanh anh ta, kích động nói: “Đó là trà trị giá mấy chục tỷ! Còn có Ngọc Quan Âm tặng mẹ, chắc trị giá cả tỷ bạc đúng không?”
“Được rồi, cuộc sống của gia đình Kim Hảo càng ngày càng tốt, tất cả những món quà được tặng đều trị giá hàng trăm triệu.”
“mấy người cũng không nhìn thử đi, Kim Hảo là ai, cô ấy là người phụ nữ tốt nhất trong nhà họ Chu của chúng ta, con rể của cô ấy sao có thể là một thứ rác rưởi được chứ?”
…
Trong một lúc, cả phòng đều hết lời khen ngợi Chu Kim Hảo.
Chu Kim Hảo trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, nhưng trong lòng lại không có chút tin tưởng nào.
Bà không bao giờ tin rằng Dương Chấn là một người giàu có, và luôn chấp niệm ngôi biệt thự là do nhà họ Tô tặng.
Nhưng bà không ngờ rằng Dương Chấn lại hào phóng tặng Ngọc Quan Âm gần cả tỷ bạc, với hộp trà đáng giá trăm triệu.
Dương Chấn chưa bao giờ đưa cho bà thứ gì có giá trị đến thế, càng nghĩ càng thấy trong lòng không cam lòng.
“Kim Hảo, gọi cháu gái và con rể của cô về nhà ăn trưa.”
Chu Ngọc Kiệt đã thay đổi thái độ trước đây của mình đối với Dương Chấn, và thậm chí còn gọi Dương Chấn là cháu trai.
“E rằng các người đã nhầm lẫn chuyện gì rồi đấy!”
Chu Kim Hảo hắng giọng một cái, vẻ mặt tự mãn nói: “Dù là trà hay là Ngọc Quan Âm, đều do con gái tôi, Tiểu Nhã mua. Dương Chấn là người rãnh rỗi, cả ngày nhàn trương thây, lấy đâu ra tiền! Tôi sẽ để chúng nó ly hôn.”
“Kim Hảo, cô nói để Tiểu Nhã và Dương Chấn ly hôn. Có chắc không vậy?”
Thiên lý mã rồi cũng sẽ gặp được Bá Lạc, Chu Kim Hảo không biết xem hàng, thì sẽ có có người khác biết xem, nhưng cũng chỉ có một, là chị dâu họ của Chu Kim Hảo.
Những người khác dường như tin lời Chu Kim Hảo và cho rằng Dương Chấn là một kẻ ăn không ngồi rồi.
Dù sao đi nữa Tần Nhã bây giờ đã là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, còn Tần Yên cũng là tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn, vẫn có thể tặng quà trị giá mấy trăm triệu.
“Cái gì? Đừng mơ mộng hão huyền, tôi sẽ không gả Tiểu Nhã về quê nghèo của mấy người đâu!”
Chu Kim Hảo khinh thường nói.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi còn có cháu gái, cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới xin, nếu cô không muốn Dương Chấn thì tôi có thể giới thiệu cháu gái của tôi cho cậu ấy!”
Chị dâu họ của Chu Kim Hảo vui vẻ nói.
“Một thứ rác rưởi vô dụng đã trở thành món đồ được săn đón, được rồi, nếu thích thì mau cất đi, từ lâu tôi đã thấy nó chướng mắt rồi” Chu Kim Hảo lại chế nhạo.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Tần Nhã vừa đi ra khỏi phòng ông Chu, nghe thấy lời nói của Chu Kim Hảo, lộ ra vẻ bất mãn.
“Tiểu Nhã, mẹ cháu nói, để cháu ly hôn với Dương Chấn, nói cho mợ biết, khi nào thì ly hôn? Nói trước cho mợ biết khi nào xảy ra chuyện đó, mợ sẽ dẫn cháu gái đi tìm Dương Chấn.”
Chị dâu họ Chu Kim Hảo nhìn Tần Nhã vui vẻ nói.
Chu Kim Hảo lúc này không dám trả lời, vội vàng ngậm miệng lại.
Vẻ mặt Tần Nhã rất khó coi, nhưng cô vẫn nói rất lễ phép: “Mợ, cháu và Dương Chấn quan hệ rất tốt. Chúng cháu còn đang định sinh thêm đứa thứ hai. Làm sao có thể ly hôn được?”
“Hả? Không ly hôn à!”
Chị dâu họ của Chu Kim Hảo có vẻ thất vọng.
Bên kia, Dương Chấn rời khỏi tập đoàn Đại Hà, trên đường trở về khách sạn, anh đột nhiên phát hiện một ông già nằm trên vỉa hè, ôm chặt lấy lòng ngực, như bất lực kêu cứu.
“Lão già này nhất định là đang ăn vạ, đừng đụng vào ông ta!”
“Đúng vậy, tôi nghe nói trước đây có một gia tộc nhỏ rất giàu có, vì giúp đỡ một tên ăn vạ mà bị phá sản.”
“Cách đây vài ngày, ở sông Hắc Thủy, Châu Thành, một số người đã tự tử bằng cách nhảy xuống sông. Một anh chàng trẻ tuổi đã cứu người lên, nhưng khi tỉnh dậy, người ta khăng khăng nói rằng anh chàng đã đẩy họ xuống sông, còn đòi tiền chữa trị, giờ tòa vẫn đang thụ lý vụ việc này đấy! ”
…
Ngay khi Dương Chấn bước ra khỏi xe, anh đã nghe thấy những lời bình luận từ những người xem.
Hơn chục người vây quanh một người đàn ông lớn tuổi bị bệnh, nhưng không một ai gọi cấp cứu.
Khi Dương Chấn ở trong xe, anh ta thấy ông cụ thở rất khó khăn, sắc mặt xanh xao, môi tím tái, có triệu chứng thiếu oxy rõ rệt.
Dương Chấn không chút do dự, lập tức tiến lên chuẩn bị ứng cứu.
Vừa định giải cứu, một ông bác trung niên đột nhiên nắm lấy cánh tay của anh: “Cậu nhóc, đừng hấp tấp! Làm anh hùng thì sẽ tự chuốc lấy phiền phức. Lão già này chỉ là giả bộ thôi.”
“Tránh sang một bên!”
Dương Chấn cau mày, giận dữ hét lên rồi thoát khỏi tay ông chú trung niên.
“Ồ! Sao cậu không biết tốt xấu nhỉ?”
Bị Dương Chấn mắng mỏ ở nơi công cộng, người bác trung niên tỏ vẻ không hài lòng.
“Có quá nhiều người trẻ tuổi như cậu, nên tạo cơ hội cho một số người già không làm gì đi ăn vạ đây mà.”
“Chứ gì nữa, bọn họ ăn vạ thành thói.”
Những người xung quanh cũng buộc tội Dương Chấn, như thể anh ta đang làm một điều xấu.
Xét cho cùng, Dương Chấn xuất thân từ trong quân đội, vẫn có thể nhìn thấy một số triệu chứng đơn giản.
Ông cụ rõ ràng là lên cơn đau tim, cho dù xe cấp cứu đến nhưng có lẽ đã quá muộn, phải cấp cứu ngay lập tức.
Trong những trường hợp bình thường, những người bị bệnh tim sẽ mang theo những loại thuốc đặc biệt bên mình.
Quả nhiên, Dương Chấn tìm thấy một chai gốm trong túi áo khoác của ông già, đó là một loại thuốc cứu tim.
Anh vội vàng đút vài viên thuốc cho ông cụ, vừa giúp ông theo dõi hơi thở vừa bấm số 115 để giải thích tình hình nơi đây.
Một lúc sau, ông lão từ từ mở mắt ra, sắc mặt có phần nhẹ nhõm hơn, đôi môi vốn dĩ màu đỏ tía cũng đã hồng hơn rất nhiều.
“Lão già này hình như bệnh thật rồi!”
“Chẳng lẽ không phải loại người ăn vạ à?”
“Có vẻ như chúng ta đã sai và suýt chút nữa đã giết chết một sinh mạng!”
Nhìn thấy sự cải thiện rõ ràng trên khuôn mặt của ông lão, những người nhìn thấy cuối cùng cũng nhận ra rằng ông cụ đã thực sự bị bệnh.
Dương Chấn lúc này mới đứng lên, liếc nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Trên đời này quả nhiên có người xấu, nhưng cũng chỉ là số ít. Nếu mỗi người chúng ta sợ đụng vào bọn ăn vạ, đòi tiền, không dám giúp đỡ, vậy sẽ có biết bao nhiêu người chết vì điều trị chậm trễ đây? ”
Khi giọng nói vừa dứt, anh quay người và bỏ đi.
Những người xem đó cảm thấy xấu hổ và nhìn Dương Chấn lái xe đi với sự ngưỡng mộ.
“Ông ơi, ông có chuyện gì vậy?”
Ngay khi Dương Chấn rời đi, một chiếc Rolls Royce màu đen từ từ dừng lại bên đường, một cô gái trẻ đẹp bước xuống xe, vội vàng chạy tới chỗ ông lão với vẻ mặt lo lắng.
Ông lão khẽ lắc đầu: “Đừng lo lắng, ông nội không sao đâu, nếu không phải cậu trai trẻ vừa rồi giúp đỡ, e rằng ông nội thật sự sẽ mất mạng ở chỗ này!”
Sau đó ông lại nói: “Gọi người chuẩn bị 30 tỷ gửi cho thanh niên đó!”
“Vâng, ông chủ!”
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da bên cạnh nhận lệnh ngay lập tức.
Những người xem vừa rồi đều choáng váng.
Nghĩ đến cảnh thanh niên vừa rồi chỉ cần dùng bài thuốc của ông cụ đưa cho ông cụ sẽ được 30 tỷ đồng tiền đền ơn đáp nghĩa, nhiều người cảm thấy tiếc nuối.
Dương Chấn không biết rằng, chỉ vì một chút nỗ lực của mình, anh ấy có thể kiếm được 30 tỷ.
Dù biết trước cũng sẽ không có phản ứng gì, với tài chính hiện tại thì 30 tỷ, thậm chí không bằng tiền tiêu vặt.
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh