Chàng Rể Chiến Thần
Chương 161: Xua tan hiểu lầm
Sau khi biết được chân tướng, đôi mắt Hạ Hà dần đỏ lên.
Nhớ tới tất cả vừa nãy, cô càng cảm thấy áy náy, Dương Chấn âm thầm trợ giúp cô, còn cô lại lợi dụng Dương Chấn để thoát khỏi Trang Tất Phàm.
“Tôi sống gần sáu mươi năm, bản lĩnh nhìn người vẫn phải có, dù mới gặp Dương lần đầu tiên, nhưng tôi có thể cảm thấy năng lượng tràn đầy từ trên người cậu ấy, nếu hai người có thể ở bên nhau, nhất định sẽ hạnh phúc.” Bác sĩ Hàn còn nói thêm.
Hạ Hà cười chua xót lắc đầu: “Giữa chúng tôi, mãi mãi cũng không có khả năng.”
“Sao lại như vậy? Cô vừa xinh đẹp lại thiện lương như vậy, nếu cô chủ động một chút thì không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt cô.” Bác sĩ Hàn vội nói.
Hạ Hà vẻ mặt ảm đạm: “Vợ anh ấy rất xinh đẹp, còn có một cô con gái bốn tuổi.”
“Hả?”
Bác sĩ Hàn giật mình: “Cậu Dương đã kết hôn rồi sao?”
Nơi khác, Dương Chấn đi đến phòng bệnh của Tần Đại Quang.
Tần Nhã nhìn thấy anh thì hừ một tiếng, trực tiếp quay người rời đi, cô nói với Tần Đại Quang: “Ba, con đi đón Tiếu Tiếu trước, sau đó đưa nó đến thăm ba nhé.”
“Ba cũng không sao rồi, con đừng đưa Tiếu Tiếu đến bệnh viện nữa, hãy đưa Tiếu Tiếu về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tần Đại Quang vội vàng ngăn cản.
“Nhã, anh…”
Dương Chấn còn chưa nói ra miệng, Tần Nhã đã quay người rời đi, Dương Chấn vừa muốn theo sau, đã bị cô quát lớn: “Đừng đi theo em!”
Nhìn Tần Nhã rời đi, Dương Chấn vẻ mặt đau khổ.
“Dương Chấn, con và Nhã làm sao thế?”
Tần Đại Quang nghi hoặc nhìn Dương Chấn, nói: “Khi vừa đi vào, hai mắt nó đỏ ngầu, rõ ràng đã khóc.”
“Ba, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, chờ cô ấy hết giận, con sẽ giải thích với cô ấy.” Dương Chấn nói.
Tần Đại Quang vẫn rất yên tâm về Dương Chấn.
“Dương Chấn, ba chỉ bị thương ngoài da một chút, không có gì lớn, con cũng đừng lãng phí thời gian với ba, hãy đi về nhà đi.” Tần Đại Quang nói.
Lần này nằm viện, ông vốn rất tự trách, còn khiến con gái và con rể lo lắng, ông lại càng thêm tự trách.
Vết thương của ông đúng là không nặng, nhưng nếu không ai trông coi, Tần Nhã và Tần Yên nhất định sẽ không yên tâm.
“Đợi lát nữa con sẽ về nhà.” Dương Chấn mỉm cười nói.
Cùng lúc đó, Tần Nhã vừa ra khỏi phòng bệnh không bao lâu, bỗng một âm thanh vang lên sau lưng cô: “Cô Tần, chờ một chút!”
Tần Nhã quay người, nhìn thấy một khuôn mặt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cô cảm thấy hơi kinh ngạc, người phụ nữ này cũng trạc tuổi cô.
Dù quần áo mặc trên người hơi cũ, một bên chân quần jean đã hơi sờn, hoa văn trên áo phông trắng cũng đã hơi bong tróc rồi.
Nhưng gương mặt lại hết sức sạch sẽ, hoàn mỹ không tì vết, không hề trang điểm nhưng lại xinh đẹp hơn những ngôi sao ăn mặc chải chuốt rất nhiều.
Lúc này, đối phương rõ ràng có chút căng thẳng, bàn thay nhỏ dài theo bản năng vân vê góc áo phông.
Cô lập tức nảy sinh địch ý rất lớn, lạnh lùng nói: “Quan hệ giữa cô và Dương Chấn thật đúng là thân mật, thậm chí còn nói cho cô biết cả họ của tôi.”
Hạ Hà vội vàng nói: “Cô Tần, cô không nên hiểu lầm, không nói dối cô, tôi và Dương Chấn, hôm nay mới là lần thứ hai gặp mặt.”
“Mới gặp mặt lần thứ hai đã lôi lôi kéo kéo, nếu gặp vài lần nữa, có phải hai người sẽ càng thêm thân mật hay không?” Tần Nhã vẻ mặt châm chọc nói.
Hạ Hà cũng không tức giận với địch ý của Tần Nhã, mà trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
“Cô Tần, cô thật sự hiểu lầm rồi, tôi không chỉ biết cô họ Tần, còn biết cô tên Tần Nhã, nhưng tất cả những thứ này đều là Tiếu Tiếu nói cho tôi biết.” Dưới tình thế cấp bách, Hạ Hà đành phải nhắc đến Tiếu Tiếu.
“Cô biết con gái tôi sao?”
Tần Nhã vẻ mặt cảnh giác, đồng thời còn cảm thấy khá tức giận.
Hạ Hà vội nói: “Đại khái hơn một tháng trước, Tiếu Tiếu bị người ta mang đến một tòa biệt thự, vừa vặn tôi cũng bị giam lỏng ở đó, tôi đã ở cùng Tiếu Tiếu một buổi chiều, nó đã nói cho tôi rất nhiều.”
Sau khi Hạ Hà nói ra chuyện này, vẻ cảnh giác và tức giận trên mặt Tần Nhã lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời còn có vẻ áy náy và cảm kích.
Chuyện mà Hạ Hà nhắc đến, vì sợ Tần Nhã lo lắng, nên Dương Chấn luôn giấu diếm cô, kết quả cô đã hiểu lầm Dương Chấn, sau này Tần Yên đã lỡ miệng nên Dương Chấn mới đành nói sự thật cho cô biết.
Nên Tần Nhã biết Hạ Hà, hơn nữa trong lòng luôn cảm kích người phụ nữ chưa từng gặp mặt này, muốn bày tỏ sự cảm ơn của mình.
Hơn nữa, Tiếu Tiếu cũng thường xuyên nhắc “dì Hạ” bên tai cô, hiện tại, Hạ Hà ngay trước mắt cô, cô lại hiểu lầm đối phương.
“Cô là Hạ Hà?” Tần Nhã hỏi.
Hạ Hà cũng ngạc nhiên, vội gật đầu: “Tôi chính là Hạ Hà.”
“Quá tốt rồi, cuối cùng tôi đã gặp được cô rồi.”
Tần Nhã vừa nãy còn tỏ ra rất thù địch Hạ Hà, lúc này giống như biến thành người khác, kích động tiến lên bắt lấy tay Hạ Hà: “Vì bảo vệ con gái tôi mà cô sẵn sàng hi sinh trong sạch của bản thân.”
“Tôi đã biết chuyện này, vẫn luôn muốn gặp cô để tự mình cảm ơn, không ngờ hôm nay tôi lại có thể gặp cô ở đây.”
“Hạ Hà, cảm ơn cô, vô cùng cảm ơn cô!”
Tần Nhã kích động nói năng lộn xộn, Hạ Hà vừa còn đang hết sức lo lắng, giờ rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Tần, cô không giận tôi nữa hả?” Hạ Hà dè dặt hỏi.
Tần Nhã cười lắc đầu, có chút lúng túng nói: “Thật ra, tôi đã sớm biết mình hiểu lầm, chỉ là không nghĩ tới tên khốn đó lại lâu như vậy mà vẫn không tìm tôi xin lỗi.”
Hạ Hà vô cùng ngạc nhiên, thì ra ngay từ đầu cô ấy đã biết là hiểu lầm.
“Nếu sớm biết là cô, tôi chắc chắn sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Tâm trạng Tần Nhã lập tức trở nên tốt đẹp, cục u trong lòng đã được xóa bỏ, còn gặp được Hạ Hà.
“Thật ra, anh ấy không phải không muốn tìm cô giải thích, mà là muốn chờ cô bình tĩnh lại mới tìm cô xin lỗi.” Hạ Hà vừa cười vừa nói.
“Hừ! Dù sao anh ta không chủ động giải thích với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh ta.” Tần Nhã rất kiêu ngạo nói.
Hạ Hà cười khổ, nhưng trong lòng mơ hồ có chút hâm mộ, tình cảm giữa bọn họ nhất định rất tốt?
“Đúng rồi, Sao cô lại ở chỗ này?” Tần Nhã chợt hỏi.
“Mẹ tôi bị chứng nhiễm độc niệu, điều trị ở đây, lúc trước vừa vặn gặp được Dương Chấn, tôi vốn định vay tiền anh ấy, anh ấy đã đồng ý, nên tôi nhất thời có chút kích động, kết quả đúng lúc bị cô trông thấy.”
Hạ Hà không chỉ thiện lương, mà còn vô cùng thành thật, dù Tần Nhã đã biết là hiểu lầm, nhưng cô vẫn muốn giải thích ngọn ngành.
“Thì ra là như vậy, anh ấy sẽ không vì việc mà không cho cô vay nữa chứ?” Tần Nhã hơi lo lắng hỏi.
Hạ Hà vẻ mặt hoảng hốt nhưng lại tươi cười: “Giờ không cần nữa rồi, ngay vừa rồi, bệnh viện đã cho tôi biết, có nhà hảo tâm nặc danh đã thiết lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu ở bệnh viện, tất cả tiền chữa bệnh của mẹ tôi sẽ được quỹ ngân sách này chi trả.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Hạ Hà, Tần Nhã bỗng có chút đau lòng người phụ nữ ngang tuổi cô này.
Nhìn bộ quần áo cũ cô ấy mặc trên người, chắc ít nhất cũng đã hai ba năm chưa hề mua quần áo mới rồi.
“Tôi phải đi đón Tiếu Tiếu, hôm nào tôi sẽ đưa Tiếu Tiếu tới thăm cô, nó cứ nhắc cô mãi.”
Tần Nhã liếc nhìn đồng hồ, vừa cười vừa nói.
Hai người trao đổi phương thức liên lạc, đúng lúc Hạ Hà muốn đi ra ngoài mua cơm cho mẹ Hạ, nên hai người cùng rời đi.
Một chiếc Toyota Land Cruiser Prado màu trắng đang dừng ở cửa bệnh viện, người đàn ông trung niên cao lớn ngồi bên cạnh tài xế, cầm trong tay ảnh chụp Hạ Hà.
Hạ Hà vừa từ bệnh viện đi ra, ông ta vội vàng phân phó: “Lái xe lại đằng kia, chính là cô gái mặc áo phông trắng đó, các người động tác nhanh một chút, đừng để cậu Trang chờ sốt ruột.”
“Rõ!”
Mấy người trong xe rối rít đáp.
“Hạ Hà, vậy chúng ta chia tay ở đây nhé, hôm nào lại hẹn nha!” Tần Nhã vẫy tay nói.
Hạ Hà cũng rất sẵn lòng kết bạn với Tần Nhã, vội vàng đồng ý.
“Két…”
Một tiếng thắng xe chói tai bỗng nhiên vang lên, một chiếc Toyota Land Cruiser Prado đột ngột dừng lại bên cạnh Hạ Hà, cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn khôi ngô đi ra.
Hạ Hà còn chưa hoàn hồn đã bị một người trong số đó bịt miệng lại, người còn lại thì trợ giúp cùng lôi Hạ Hà vào xe.
“Hạ Hà!”
Vừa định rời đi, Tần Nhã đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hết sức sợ hãi.
Nhớ tới tất cả vừa nãy, cô càng cảm thấy áy náy, Dương Chấn âm thầm trợ giúp cô, còn cô lại lợi dụng Dương Chấn để thoát khỏi Trang Tất Phàm.
“Tôi sống gần sáu mươi năm, bản lĩnh nhìn người vẫn phải có, dù mới gặp Dương lần đầu tiên, nhưng tôi có thể cảm thấy năng lượng tràn đầy từ trên người cậu ấy, nếu hai người có thể ở bên nhau, nhất định sẽ hạnh phúc.” Bác sĩ Hàn còn nói thêm.
Hạ Hà cười chua xót lắc đầu: “Giữa chúng tôi, mãi mãi cũng không có khả năng.”
“Sao lại như vậy? Cô vừa xinh đẹp lại thiện lương như vậy, nếu cô chủ động một chút thì không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt cô.” Bác sĩ Hàn vội nói.
Hạ Hà vẻ mặt ảm đạm: “Vợ anh ấy rất xinh đẹp, còn có một cô con gái bốn tuổi.”
“Hả?”
Bác sĩ Hàn giật mình: “Cậu Dương đã kết hôn rồi sao?”
Nơi khác, Dương Chấn đi đến phòng bệnh của Tần Đại Quang.
Tần Nhã nhìn thấy anh thì hừ một tiếng, trực tiếp quay người rời đi, cô nói với Tần Đại Quang: “Ba, con đi đón Tiếu Tiếu trước, sau đó đưa nó đến thăm ba nhé.”
“Ba cũng không sao rồi, con đừng đưa Tiếu Tiếu đến bệnh viện nữa, hãy đưa Tiếu Tiếu về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tần Đại Quang vội vàng ngăn cản.
“Nhã, anh…”
Dương Chấn còn chưa nói ra miệng, Tần Nhã đã quay người rời đi, Dương Chấn vừa muốn theo sau, đã bị cô quát lớn: “Đừng đi theo em!”
Nhìn Tần Nhã rời đi, Dương Chấn vẻ mặt đau khổ.
“Dương Chấn, con và Nhã làm sao thế?”
Tần Đại Quang nghi hoặc nhìn Dương Chấn, nói: “Khi vừa đi vào, hai mắt nó đỏ ngầu, rõ ràng đã khóc.”
“Ba, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, chờ cô ấy hết giận, con sẽ giải thích với cô ấy.” Dương Chấn nói.
Tần Đại Quang vẫn rất yên tâm về Dương Chấn.
“Dương Chấn, ba chỉ bị thương ngoài da một chút, không có gì lớn, con cũng đừng lãng phí thời gian với ba, hãy đi về nhà đi.” Tần Đại Quang nói.
Lần này nằm viện, ông vốn rất tự trách, còn khiến con gái và con rể lo lắng, ông lại càng thêm tự trách.
Vết thương của ông đúng là không nặng, nhưng nếu không ai trông coi, Tần Nhã và Tần Yên nhất định sẽ không yên tâm.
“Đợi lát nữa con sẽ về nhà.” Dương Chấn mỉm cười nói.
Cùng lúc đó, Tần Nhã vừa ra khỏi phòng bệnh không bao lâu, bỗng một âm thanh vang lên sau lưng cô: “Cô Tần, chờ một chút!”
Tần Nhã quay người, nhìn thấy một khuôn mặt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cô cảm thấy hơi kinh ngạc, người phụ nữ này cũng trạc tuổi cô.
Dù quần áo mặc trên người hơi cũ, một bên chân quần jean đã hơi sờn, hoa văn trên áo phông trắng cũng đã hơi bong tróc rồi.
Nhưng gương mặt lại hết sức sạch sẽ, hoàn mỹ không tì vết, không hề trang điểm nhưng lại xinh đẹp hơn những ngôi sao ăn mặc chải chuốt rất nhiều.
Lúc này, đối phương rõ ràng có chút căng thẳng, bàn thay nhỏ dài theo bản năng vân vê góc áo phông.
Cô lập tức nảy sinh địch ý rất lớn, lạnh lùng nói: “Quan hệ giữa cô và Dương Chấn thật đúng là thân mật, thậm chí còn nói cho cô biết cả họ của tôi.”
Hạ Hà vội vàng nói: “Cô Tần, cô không nên hiểu lầm, không nói dối cô, tôi và Dương Chấn, hôm nay mới là lần thứ hai gặp mặt.”
“Mới gặp mặt lần thứ hai đã lôi lôi kéo kéo, nếu gặp vài lần nữa, có phải hai người sẽ càng thêm thân mật hay không?” Tần Nhã vẻ mặt châm chọc nói.
Hạ Hà cũng không tức giận với địch ý của Tần Nhã, mà trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
“Cô Tần, cô thật sự hiểu lầm rồi, tôi không chỉ biết cô họ Tần, còn biết cô tên Tần Nhã, nhưng tất cả những thứ này đều là Tiếu Tiếu nói cho tôi biết.” Dưới tình thế cấp bách, Hạ Hà đành phải nhắc đến Tiếu Tiếu.
“Cô biết con gái tôi sao?”
Tần Nhã vẻ mặt cảnh giác, đồng thời còn cảm thấy khá tức giận.
Hạ Hà vội nói: “Đại khái hơn một tháng trước, Tiếu Tiếu bị người ta mang đến một tòa biệt thự, vừa vặn tôi cũng bị giam lỏng ở đó, tôi đã ở cùng Tiếu Tiếu một buổi chiều, nó đã nói cho tôi rất nhiều.”
Sau khi Hạ Hà nói ra chuyện này, vẻ cảnh giác và tức giận trên mặt Tần Nhã lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời còn có vẻ áy náy và cảm kích.
Chuyện mà Hạ Hà nhắc đến, vì sợ Tần Nhã lo lắng, nên Dương Chấn luôn giấu diếm cô, kết quả cô đã hiểu lầm Dương Chấn, sau này Tần Yên đã lỡ miệng nên Dương Chấn mới đành nói sự thật cho cô biết.
Nên Tần Nhã biết Hạ Hà, hơn nữa trong lòng luôn cảm kích người phụ nữ chưa từng gặp mặt này, muốn bày tỏ sự cảm ơn của mình.
Hơn nữa, Tiếu Tiếu cũng thường xuyên nhắc “dì Hạ” bên tai cô, hiện tại, Hạ Hà ngay trước mắt cô, cô lại hiểu lầm đối phương.
“Cô là Hạ Hà?” Tần Nhã hỏi.
Hạ Hà cũng ngạc nhiên, vội gật đầu: “Tôi chính là Hạ Hà.”
“Quá tốt rồi, cuối cùng tôi đã gặp được cô rồi.”
Tần Nhã vừa nãy còn tỏ ra rất thù địch Hạ Hà, lúc này giống như biến thành người khác, kích động tiến lên bắt lấy tay Hạ Hà: “Vì bảo vệ con gái tôi mà cô sẵn sàng hi sinh trong sạch của bản thân.”
“Tôi đã biết chuyện này, vẫn luôn muốn gặp cô để tự mình cảm ơn, không ngờ hôm nay tôi lại có thể gặp cô ở đây.”
“Hạ Hà, cảm ơn cô, vô cùng cảm ơn cô!”
Tần Nhã kích động nói năng lộn xộn, Hạ Hà vừa còn đang hết sức lo lắng, giờ rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Tần, cô không giận tôi nữa hả?” Hạ Hà dè dặt hỏi.
Tần Nhã cười lắc đầu, có chút lúng túng nói: “Thật ra, tôi đã sớm biết mình hiểu lầm, chỉ là không nghĩ tới tên khốn đó lại lâu như vậy mà vẫn không tìm tôi xin lỗi.”
Hạ Hà vô cùng ngạc nhiên, thì ra ngay từ đầu cô ấy đã biết là hiểu lầm.
“Nếu sớm biết là cô, tôi chắc chắn sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Tâm trạng Tần Nhã lập tức trở nên tốt đẹp, cục u trong lòng đã được xóa bỏ, còn gặp được Hạ Hà.
“Thật ra, anh ấy không phải không muốn tìm cô giải thích, mà là muốn chờ cô bình tĩnh lại mới tìm cô xin lỗi.” Hạ Hà vừa cười vừa nói.
“Hừ! Dù sao anh ta không chủ động giải thích với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh ta.” Tần Nhã rất kiêu ngạo nói.
Hạ Hà cười khổ, nhưng trong lòng mơ hồ có chút hâm mộ, tình cảm giữa bọn họ nhất định rất tốt?
“Đúng rồi, Sao cô lại ở chỗ này?” Tần Nhã chợt hỏi.
“Mẹ tôi bị chứng nhiễm độc niệu, điều trị ở đây, lúc trước vừa vặn gặp được Dương Chấn, tôi vốn định vay tiền anh ấy, anh ấy đã đồng ý, nên tôi nhất thời có chút kích động, kết quả đúng lúc bị cô trông thấy.”
Hạ Hà không chỉ thiện lương, mà còn vô cùng thành thật, dù Tần Nhã đã biết là hiểu lầm, nhưng cô vẫn muốn giải thích ngọn ngành.
“Thì ra là như vậy, anh ấy sẽ không vì việc mà không cho cô vay nữa chứ?” Tần Nhã hơi lo lắng hỏi.
Hạ Hà vẻ mặt hoảng hốt nhưng lại tươi cười: “Giờ không cần nữa rồi, ngay vừa rồi, bệnh viện đã cho tôi biết, có nhà hảo tâm nặc danh đã thiết lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu ở bệnh viện, tất cả tiền chữa bệnh của mẹ tôi sẽ được quỹ ngân sách này chi trả.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Hạ Hà, Tần Nhã bỗng có chút đau lòng người phụ nữ ngang tuổi cô này.
Nhìn bộ quần áo cũ cô ấy mặc trên người, chắc ít nhất cũng đã hai ba năm chưa hề mua quần áo mới rồi.
“Tôi phải đi đón Tiếu Tiếu, hôm nào tôi sẽ đưa Tiếu Tiếu tới thăm cô, nó cứ nhắc cô mãi.”
Tần Nhã liếc nhìn đồng hồ, vừa cười vừa nói.
Hai người trao đổi phương thức liên lạc, đúng lúc Hạ Hà muốn đi ra ngoài mua cơm cho mẹ Hạ, nên hai người cùng rời đi.
Một chiếc Toyota Land Cruiser Prado màu trắng đang dừng ở cửa bệnh viện, người đàn ông trung niên cao lớn ngồi bên cạnh tài xế, cầm trong tay ảnh chụp Hạ Hà.
Hạ Hà vừa từ bệnh viện đi ra, ông ta vội vàng phân phó: “Lái xe lại đằng kia, chính là cô gái mặc áo phông trắng đó, các người động tác nhanh một chút, đừng để cậu Trang chờ sốt ruột.”
“Rõ!”
Mấy người trong xe rối rít đáp.
“Hạ Hà, vậy chúng ta chia tay ở đây nhé, hôm nào lại hẹn nha!” Tần Nhã vẫy tay nói.
Hạ Hà cũng rất sẵn lòng kết bạn với Tần Nhã, vội vàng đồng ý.
“Két…”
Một tiếng thắng xe chói tai bỗng nhiên vang lên, một chiếc Toyota Land Cruiser Prado đột ngột dừng lại bên cạnh Hạ Hà, cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn khôi ngô đi ra.
Hạ Hà còn chưa hoàn hồn đã bị một người trong số đó bịt miệng lại, người còn lại thì trợ giúp cùng lôi Hạ Hà vào xe.
“Hạ Hà!”
Vừa định rời đi, Tần Nhã đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hết sức sợ hãi.
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh