Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 395
Ngay sau đó, tràn ngập tiếng kêu đau đớn ở Kim Chi Lâm, Hoàng Tam Trọng và những người khác đều bị người của Hoàng Huyền Vũ đánh gãy hai chân, bọn họ lần lượt bị ném ra khỏi cửa…Đối diện phòng khám, ở trước Huyền Hồ Cư, trong một chiếc Maserati, Triệu Ti Kì nhìn thấy cảnh này lập tức há hốc mồm.
“Sao có thể như thế được?”
“Sao có thể như thế được?”
Diệp Phi không phải chỉ là một người con rể phế vật sao?
Tại sao lại khó xử lý như vậy chứ?
Tâm trạng của cô ta lên xuống thất thường, rất lâu mới bình tĩnh được.
Sau khi mấy người Hoàng Tam Trọng được xe cấp cứu đưa đi, Diệp Phi đã tiến hành châm cứu cho Hoàng Huyền Vũ.
Sau đợt châm cứu và xoa bóp này, Hoàng Huyền Vũ đã khỏe lại, nhưng vết thương vẫn chưa lành, chưa thể cử động như bình thường được.
Diệp Phi nói với ông ta rằng mỗi tháng ông ta phải đến phòng khám Kim Chi Lâm một lần, trong mười hai tháng liên tục châm cứu và đốt thuốc, Hoàng Huyền Vũ mới có thể loại bỏ hoàn toàn gốc rễ của bệnh.
Hoàng Huyền Vũ nghe vậy cũng không nghỉ ngờ gì, ông ta cảm ơn Diệp Phi, chỉ cần ông ta không phải cả đời ngồi xe lăn, mỗi tháng phải chịu dày vò một chút cũng không thành vấn đề.
Ông ta còn đưa cho Diệp Phi ba trăm năm mươi tỷ tiền điều trị, mong có thể lấy số tiền hào phóng này để đổi lại sự thành tâm của Diệp Phi.
Diệp Phi biết Hoàng Huyền Vũ nghĩ gì, nhưng anh cũng không từ chối, mạng sống của Hoàng Huyền Vũ đáng giá ba trăm năm mươi tỷ.
Cùng lúc đó, Diệp Phi đã bào chế ra mười loại thuốc đông y và bảo ông ta mang về cho Hoàng Thiên Kiều uống.
Sau khi uống xong, đan điền của Hoàng Thiên Kiều đã có thể sửa chữa.
Điều này khiến Hoàng Huyền Vũ ngây ngẩn cả người, chút ân oán cuối cùng cũng tiêu tan, ông ta rất biết ơn Diệp Phi.
Trương Đại Cường và Thẩm Vân Phong thấy cảnh này, bọn họ đều rất tán thưởng kỹ năng của Diệp Phi.
Làm từng việc một, không chỉ giải quyết ân oán giữa hai bên, khiến Hoàng Huyền Vũ bỏ ra hơn ba trăm tỷ, mà còn khiến bố con họ mang nợ ân tình lớn… Diệp Phi không để ý đến ánh mắt của mọi người, mỉm cười ăn mì ăn liền, tiếp tục chữa trị cho bệnh nhân, đến gần chạng vạng mới đến gặp Diệp Vô Cửu.
Sức khỏe Diệp Vô Cửu đang dần dần khôi phục, đã không thấy miệng vết thương nữa, nhưng ông vẫn không tỉnh lại.
Viên đá Sinh tử của Diệp Phi tỏa ra vài luông ánh sáng trắng, nhưng chỉ có thể điều trị vết thương, chứ không thể đánh thức ông ngay lập tức.
Anh bấm tay tính toán một chút, chuyện này còn tiêu tốn ánh sáng trắng hơn cả trực tiếp cứu người. Diệp Phi thâm thở dài rằng khả năng tự bảo vệ bản thân của Diệp Vô Cửu quá mạnh… Anh chỉ đành tiếp tục điều trị cho bệnh nhân, tích trữ ánh sáng trắng để khiến bố anh sớm tỉnh lại.
Khi Diệp Phi đang bận rộn, Đường Nhược Tuyết đang bước vào quán bar tráng lệ, quán bar rất sôi động, trên sân khấu, một cô gái đeo tai thỏ đang say sưa nhảy múa, khiến một đám người ở dưới cổ vũ điên cuồng.
Đường Nhược Tuyết liếc nhìn và cảm thấy người bên kia có chút quen thuộc, nhưng nhìn một lúc mà vẫn không nhận ra, cô đi đến một chỗ ngồi ở góc phía đông rồi ngồi xuống lạng cô lạnh lùng xinh đẹp, nhưng đôi lông mày thoáng nét buồn.
Cô tỏa ra khí thế lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, đồng thời cũng khiến cô gái đeo tai thỏ trên sân khấu phải e dè.
“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết”
Đúng lúc này, ở góc phía đông, Triệu Hiểu Nguyệt mặc đồ đen đứng dậy vẫy tay với Đường Nhược Tuyết với nụ cười trên môi: “Tôi đến rồi”
Đường Nhược Tuyết bước tới, ngồi xuống boong tàu: “Hiểu Nguyệt, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Sau khi ly hôn với Diệp Phi, cô cũng không liên lạc với anh em nhà họ Triệu nữa, còn trực tiếp chặn số Triệu Đông Dương, đồng thời cắt đứt quan hệ với tất cả những khách hàng có liên quan.
Nghĩ đến việc Triệu Đông Dương làm ở Caesars Palace, Đường Nhược Tuyết hoàn toàn thất vọng với Triệu Đông Dương và thề sau này sẽ không giao du nữa.
Lâm Thu Linh nói đỡ rằng hắn chỉ là quá yêu cô, Đường Nhược Tuyết cảm thấy rất nực cười, nhân cách Triệu Đông Dương thật sự không ra gì.
Hơn nữa, hắn ta còn gián tiếp chia cắt cô và Diệp Phi, nên Đường Nhược Tuyết muốn cắt đứt quan hệ với Triệu Đông Dương.
Nếu tối nay Triệu Hiểu Nguyệt không liên tục gọi, Đường Nhược Tuyết chắc chắn sẽ không đến đây.
“Không có chuyện gì thì không được gặp cô sao?”
Triệu Hiểu Nguyệt cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh Đường Nhược Tuyết nói: “Chúng ta là bạn bè thân thiết, sao cô lại tỏ ra xa cách thế?”