Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 332
Mấy vị nhà nghề còn lại cũng đồng loạt kêu lên, từng người cứ xông lên như vừa uống thuốc tăng lực, muốn đưa tay ra cướp, lại lo lắng mình coi thường báu vật.
Bọn họ vừa lau chùi hai tay trên y phục đắt tiền, vừa vòng quanh tháp Phật đi tới đi lui, tất cả đều lộ ra vẻ kích động trên mặt.
“Lão Đường, tháp Phật này, bán cho tôi, tôi trả ông sáu mươi triệu.”
“Sáu mươi triệu? Dốt nát, tôi bảy mươi triệu”
“Tám mươi triệu!”
“Tháp Phật này phải là của tôi, tôi đặc biệt nghiên cứu về thời Nam Triều”
“Cút, ông nghiên cứu Thanh triều, liên quan gì đến Nam Triều?”
“Lão Đường, chúng ta năm xưa từng cùng nhau kéo pháo vót chông, xuống làng trộm chó. . “
“Đừng có cãi nhau nữa, ông già này trả ông một trăm triệu.
Đám người Quỷ Nhãn Đại Sư hoàn toàn mất đi vẻ ôn hòa cố hữu, từng người từng người một tranh cướp Tháp Phật Yên Vũ trước mặt Đường Tam Quốc.
Lâm Thu Linh và Hàn Kiếm Phong trợn mắt há hốc mồm, có làm sao cũng không thể ngờ, tháp Phật bẩn thỉu kia lại trị giá đến một trăm triệu.
Đường Tam Quốc đột nhiên cảm thấy không biết nên chui vào cái lỗ nào nữa, ông ta rất muốn xin lỗi Diệp Phi, không ngờ, thật sự là bảo vật đáng tiền hơn nhiều so với ngọc Tướng Quân.
Đường Nhược Tuyết cũng run rẩy thân người, tay chân lạnh như băng, trong lòng đau đớn như dao cắt…
“Anh rể, anh rểi”
Bọn Lâm Thu Linh còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài lại thoáng xuất hiện một người.
Lâm Tiểu Nhan tóc tai bù xù xông vào phòng khách, ôm đùi Đường Nhược Tuyết khóc lóc.
“Chị, van xin chị, làm ơn nói anh rể giúp một tay hộ em với, nhờ anh ấy nói với Đỗ Thanh Hổ một tiếng, cho mẹ em một con đường sống đi”
“Bà ấy bị câu lưu ở Sở rất đáng thương, ăn không ngon, mặc không ấm, ngủ không ngon”
“Diệp Phi, không, anh rể có thể cứu dì Linh ra, cũng chỉ có anh ấy mới có thể cứu mẹ em ra… “
Cô khóc lóc thê thảm: “Van xin chị, chỉ cần anh rể nói một tiếng, là mẹ em có thể được tự do”
“Tiểu Nhan, cháu nói bậy nói bạ cái gì đó?”
Lâm Thu Linh nghe vậy cau mày: “Dì không phải là Diệp Phi cứu ra, mà là bố mẹ Triệu Đông Dương cầu xin người ta thả ra”
“Đúng không? Đông Dương?”
Bà ta còn quay sangTriệu Đông Dương nói một câu như muốn tỏ vẻ xác nhận.
Hàn Kiếm Phong phụ họa: “Đúng vậy, Diệp Phi có thể giúp gì được chứ… “
“Chó mái”
Không chờ Triệu Đông Dương kịp đáp lại, Lâm Tiểu Nhan đã giận không thể không chửi: “Không muốn giúp cứ việc nói thẳng, còn lôi kéo thằng chó má Triệu Đông Dương vào làm gì?”
“Chuyện bà cụ Đỗ trúng độc, là chuyện đám người Triệu Đông Dương có thể giải quyết sao?”
“Hôm qua tôi còn ở bệnh viện điều trị vết thương, bố mẹ bọn họ đi vào bệnh viện xin tha, bị Hoàng Chấn Đông miệng liền tay tay liền miệng đánh cho sưng mặt”
“Là nhờ Diệp Phi cứu sống bà cụ Đỗ, dì Linh mới bình an vô sự được thả ra”
“Diệp Phi còn lấy mười triệu tiền khám bệnh, đưa cho ông Đỗ làm tiền bồi thường cho dì Linh, nếu không thì có đứa nào bị úng não lấy tiền đi bồi thường cho đám người lòng dạ xấu xa các người?”
Hiện trường tiếp tục lặng phác.
Lời Lâm Tiểu Nhan giống như một gậy đánh thẳng vào mặt người nhà họ Đường.
Lâm Thu Linh hoàn toàn trợn mắt hốc mồm, có làm sao cũng không thể ngờ, mình thật sự do Diệp Phi cứu ra.
Theo bản năng, Đường Tam Quốc quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy Đường Nhược Tuyết mặt mày đã nhòe nhoẹt nước mắt từ lúc nào rồi…
Trong khi Đường Nhược Tuyết khóc lóc đến nhòe nhoẹt cả nước mắt nước mũi, Diệp Phi đang ngồi ở nhà hàng Ngũ Hồ uống rượu giải sâu một mình.
Anh và Đường Nhược Tuyết ly hôn, rốt cuộc cũng trở về trạng thái độc thân, từ nay cũng không cần bị người nhà họ Đường xem thường và miệt thị nữa, nghĩ vậy nên chấp niệm trong lòng cũng dần tan biến.