Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 179
Chương 179:
Hai người dương thanh nhuyễn kiếm đâm ra ngoài.
“Bùm.”
Hùng Trí dùng song quyền đánh vào hai thanh nhuyễn kiếm, thanh nhuyễn kiếm bay ra với một tiếng nổ lớn, sau đó nắm đắm đập vào ngực hai người phụ nữ.
Hạnh Vũ và Xuân Hoa sắc mặt đại biến họ vội vàng giơ tay đỡ đòn.
“Đoàng!”
Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt, chấn động ra một cỗ khí tức cuồng bạo.
Thân thể hai người kịch liệt run lên, dù đã dùng sức toàn thân nhưng lảo đảo lui về phía sau bốn, năm thước mới ổn định.
Hùng Trí chế nhạo, lại đá một lần nữa, một cú đá mạnh bạo vào hai người phụ nữ.
Cú đá dữ dội này nhanh và tàn nhẫn, hai người phụ nữ: chưa kịp phản ứng chỉ có thể khoanh tay đỡ ngực.
“Đoàng!”
Bị Hùng Trí đá trúng một cước, hai người phụ nữ ngã xuống và đập vỡ một chiếc ghé sofa.
Xuân Hoa và Hạnh Vũ bò dậy, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực phập phông lên xuống còn khuôn mặt xinh đẹp rất trông rất khó coi.
Khoảng cách sức mạnh giữa hai bên là không nhỏ.
Lúc này, Hắc Xà cũng đưa người tới, cười nói: Hoàng Phi Hồ thì ra cũng chỉ như thế!”
“Khốn khiếp!” Hai cô gái hét lên, cùng nhau chịu đựng sự đau đớn mà xông tới, kết quả lại bị Hùng Trí đá cho hai cước, ngã trên mặt đất phun máu.
Hùng Trí hở dài một hơi: “Tôi không muốn giết người lại hai người để chát ván Hoàng Phi Hổ, cho ông ta biết hậu quả khi đối nghịch với tụi này.”
Xuân Hoa và Hạnh Vũ vô cùng xấu hổ và tức giận, họ muốn đánh nhau lần nữa nhưng không còn sức lực.
“Hàn lão, mọi người đi mau.”
Lúc này, Lâm Phù Dung chật vật rồi lại lao tới, đồng thời không quên gọi Hàn Nam Hoa chạy mau.
Hàn Nguyệt đỡ ông nội muốn rời đi.
Diệp Phi vươn tay túm lấy cô: “Không cần đi.”
Trong lúc nói chuyện, Hùng Trí lại một cước đá bay Lâm Phù Dung: “Thực sự không cần đi đâu.”
“Đùng!”
Lâm Phù Dung ngã xuống trước mặt Diệp Phi nôn ra một dòng máu đen ngòm.
Hai người phụ nữ hét lên cùng nhau, khuôn mặt xinh đẹp của họ lộ ra vẻ tuyệt vọng khi nhìn thấy miệng của Lâm Phù Dung đầy máu.
Hôm nay muốn quyết chiến.
Lâm Phù Dung lau vết máu trên khóe miệng, nghiến răng quỳ xuống, sau đó nhìn Diệp Phi chửi bới: “Đồ khốn kiếp, là anh giết chết Hàn lão.”
Cô liều mạng để tìm cơ hội chạy trốn lại bị Diệp Phi làm lãng phí.
“Các người xong rồi thì đến lượt tôi.’ Diệp Phi để Hàn Nguyệt bảo hộ lấy Hàn Nam Hoa, sau đó chậm rãi đứng thẳng người lên.
“Anh đi tìm cái chết, bọn họ không phải dạng vừa đâu.”
“Ngay cả chúng tôi cũng không phải đối thủ, anh muốn tìm cái chết à?”
“Hắn ta có thể giết chết anh chỉ bằng một ngón tay…” Nhìn Diệp Phi muốn đối đầu với Hùng Trí, Lâm Phù Dung vừa lo lắng vừa tức giận, thật sự là trời không thấu.
Hắc Xà nhìn Diệp Phi cười cười: “Tiểu huynh đệ, cậu thật là thú vị, ánh mắt sắc bén, nhưng đáng tiếc là không biết tự lượng sức.”
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Cô không nên nói lời này.”
“Hắc xà, đừng nói nhảm với nó, tên nhóc này tôi nhìn mà ngứa mắt, để tôi băm nó một đao.”
Hùng Trí lại kéo con dao dài, với sức mạnh đáng kinh ngạc, sẵn sàng chẻ đôi Diệp Phi.
Lâm Phù Dung và những người khác cảm thấy một cảm giác áp bức chưa từng có.
Hàn Nguyệt hét lên trong vô thức: “Diệp Phi…”
Hàn Nam Hoa không có cản, chỉ là nhìn Diệp Phi đầy hứng thú.
Diệp Phi ngoẹo cổ về phía trước.
“Bọ ngựa đá xe, hoang đường buồn cười.”