Chẳng Màng
Chương 46 46 Tốt Nhất Là Công Công Nên Cầu Nguyện Cho Ta Sống Lâu Một Chút
Edit: Đờ
Quý Nghiêu nói muốn cho Dương Hạ thấy sướng thì chậm lại, Dương Hạ chưa kịp phản kháng đã bị y chặn lại bằng môi lưỡi, dỗ dành hôn môi.
Miệng lưỡi quấn quýt, Quý Nghiêu chỉ hôn bằng bản năng, quá dính dấp giày vò người khác.
Hai người ai cũng không nhắm mắt, nhìn nhau.
Quý Nghiêu cười với hắn, ánh mắt ánh lên nụ cười, trần trụi mà si mê.
Dương Hạ ngẩn người, Quý Nghiêu lại hôn lên đôi mắt hắn.
Cứ cho là giờ khắc này Quý Nghiêu rất ngoan nhưng bọn họ đang trần truồng đối diện nhau khiến Dương Hạ bối rối như bị người ta ngậm trong miệng, được thương yêu, được cưng chiều.
Thích là thật, dịu dàng cũng là thật.
Trong phút chốc, trái tim hắn như bị móng vuốt của mèo con gãi gãi, không có vuốt sắc, chỉ mềm mại vô hại, tê tê ngứa ngứa.
Hắn chẳng thể buông lời trách mắng nữa, chỉ biết tức giận quay đi.
Đột nhiên, bên dưới từ từ chuyển động, không biết động tới chỗ nào khiến Dương Hạ bật ra tiếng rên khẽ, căng cả người.
Quý Nghiêu hỏi: “Có phải nơi này chăng?” Trong giọng y đầy vẻ ngạc nhiên còn pha lẫn hứng thú, liếm vành tai mỏng đã đỏ lên của Dương Hạ: “Sách bảo là chơi đúng chỗ sẽ sướng.”
“Công công còn đau không?”
Mặt Dương Hạ đỏ lựng, bóp chặt tay Quý Nghiêu, hô hấp không đều, hỏi: “Sách, sách nào? Chỗ, chỗ nào..?”
Quý Nghiêu thản nhiên đáp: “Đông cung đồ công công tặng ta đó.”
“…” Sắc mặt Dương Hạ khó coi: “Bậy bạ! Đông cung đó toàn là chuyện nam nữ, làm gì có kiểu này…”
Hắn không đáp, Quý Nghiêu cũng chỉ cười cười, nhìn Dương Hạ buông tiếng thở dài: “Có nam nữ thi cũng có cả nam nam.” Y chẳng mảy may biết mình sai trái mà còn hồn nhiên như trẻ con tranh công: “Vì không làm đau công công, ta chẳng những xem đông cung đồ, còn đi xem tận mắt cơ.”
Dương Hạ lạnh lùng nói: “Ta rất đau.”
“Trách công công đáng yêu quá ta không nhịn được thôi.” Giọng điệu Quý Nghiêu dịu dàng, từ từ chuyển động eo, tìm nơi mẫn cảm của hắn mà cọ sát, lại còn hỏi: “Đau không?”
Đau thì có nhưng cũng không đau quá, lại có mấy phần ngứa ngáy, cảm giác xa lạ khiến Dương Hạ kinh hoàng, luống cuống.
Hắn mím chặt môi, Quý Nghiêu lại ghé vào bên tai hắn, hỏi: “Công công có cảm giác không?”
Như một trận sự thăm dò tình ái bền bỉ, y muốn xé cơ thể này ra, muốn nắm trọn cả đau đớn, sung sướng của hắn trong tay.
Quý Nghiêu càng hỏi Dương Hạ càng thẹn, toàn thân đỏ ửng, bên dưới thít lại như miệng có thể ăn thịt người, ngậm lấy dương v*t đầy sức sống, nuốt cắn đầy tò mò lại dâm đãng.
Quý Nghiêu không kiềm chế được, nói giọng nặng nề, khàn khàn, đầy gợi cảm: “Sướng không?”
Dương Hạ bị ép buộc tới đường cùng, cắn bả vai Quý Nghiêu, ậm ờ mà mắng y căm phẫn: “Làm thì làm đi, đừng có giở trò!”
Quý Nghiêu mỉm cười: “Công công khó chiều quá đi mà!”
“Đau không được, sướng cũng không xong, thế công công muốn sao, hửm?”
Quý Nghiêu vừa dứt lời thì bóp mông Dương Hạ, cắm thẳng vào nơi nhạy cảm, dương v*t nóng bỏng, nước suối lạnh lẽo chảy vào trong theo động tác kịch liệt của y.
Dương Hạ thấy vừa đau lại vừa thích, hắn chưa bao giờ cảm nhận được điều này.
Suối nước nay trở thành sóng nước ngập trời, thổi quét tới mà hắn lại là kẻ bị nó cuốn đi.
Quý Nghiêu càng đâm càng mạnh nhưng vẫn cứ dịu dàng hỏi: “Công công còn đau không?”
Dương Hạ mơ màng, nức nở, hai chân không tự giác mà kẹp chặt eo Quý Nghiêu, ánh mắt mê ly ngập nước.
Hắn bị hỏi thẹn chín cả người, giơ tay cho Quý Nghiêu một bạt tai nhưng sức chẳng có, toàn thân nhũn ra, nói: “Vô liêm sỉ!”
Quý Nghiêu dừng lại, nhìn chằm chằm Dương Hạ, ánh nhìn tối tăm, đáng sợ, Dương Hạ phát hiện thì hốt hoảng, trong lòng hơi sợ hãi nhưng không cam lòng tỏ ra yếu thế, bên ngoài vẫn tỏ ra vênh váo mà trợn mắt nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu nhìn nhìn, vỗ cái bép lên mông Dương Hạ.
Tiếng bàn tay chạm nước, chạm vào bờ mông vang lên, y nói: “Không biết điều gì cả.”
Dương Hạ run lên trong lòng y, chưa kịp nói gì đã bị Quý Nghiêu đâm liên tục đến thất thần, mỗi cú thúc vừa sâu vừa đầy kỹ xảo, thỉnh thoảng lại cọ qua chỗ gồ lên kia khiến Dương Hạ rên rỉ thành tiếng.
Quý Nghiêu nói: “Công công nhỏ tiếng một chút, đang ở hành cung đó.”
Y ra điều nhắc Dương Hạ nhưng lại làm một hành động đối nghịch chết người, kích thích Dương Hạ làm hắn suýt kêu lớn, phải cắn ngón tay mình kìm lại.
Mắt híp lại, lông mi dài, đọng bọt nước đang run run, đôi môi đỏ bừng, đầu lưỡi lấp ló, dưới ánh trăng trông đẹp hệt như một một yêu tinh nước.
Quý Nghiêu nhìn đỏ cả mắt, bóp cằm hắn mà hôn, cắn lên bờ môi cánh hoa mềm mại kia.
Dương Hạ ngây ngất, muốn rên nhưng lại xấu hổ, vội vàng ngậm lấy lưỡi Quý Nghiêu.
Dương Hạ nằm trong lòng Quý Nghiêu, ngực phập phồng, khoái cảm như nước, quất lên mỗi tấc da thịt.
Khi đạt đến cực khoái, Quý Nghiêu đưa tay chơi đùa miệng vết thương cũ của hắn, Dương Hạ run run đẩy vai Quý Nghiêu, nghẹn ngào nói: “Muốn… muốn…”
Lời nói đứt quãng, hắn muốn gì cũng nói không nên lời, nước mắt ứa ra đáng thương cực kỳ.
Ngực Quý Nghiêu thỏa mãn, khoái cảm lan tràn nơi bụng dưới, trái tim no căng tới nứt ra cũng nảy sinh những sung sướng vặn vẹo, y hỏi: “Công công muốn gì, muốn đi tiểu à?”
“Thái giám cao trào chỉ biết bắn nước tiểu hả? Vậy công công tiểu hết rồi thì sao bây giờ?”
Dương Hạ nghe đến ngơ ngác, những lời… trắng trợn kia khiến hắn run lên, bỗng nhiên bấu lấy cánh tay rắn chắc của Quý Nghiêu: “Quý Nghiêu!”
Quý Nghiêu cười đáp: “Hửm?”
“Ta đây.”
Nước mắt Dương Hạ trào ra, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi hoang đường vô sỉ!”
Quý Nghiêu ác ý thúc vào nơi nhạy cảm khiến gân cốt Dương Hạ nhũn cả ra, quỳ ngồi trong lòng y mà chịu đựng, khoái cảm mãnh liệt khiến hắn ngửa chiếc cổ thon dài.
Nước tiểu ấm áp khác hẳn với nước suối mát mẻ.
Quý Nghiêu cũng gẩy gẩy lỗ tiểu của hắn rồi bắn vào sâu bên trong.
Y bắn nhiều lắm, lại còn có cả nước suối.
Dương Hạ nức nở, hơi đau khổ mà đỡ bụng:”Trướng quá…”
Quý Nghiêu thỏa mãn, ôm Dương Hạ, liếm hai má ướt sũng của hắn, nói: “Bụng công công to rồi này.”
Dương Hạ lên đỉnh chưa tỉnh lại, phản ứng chậm chạp.
Một bàn tay bất chợt thò qua, tách ngón tay hắn ra, nắm lấy.
Quý Nghiêu nói: “Công công như thế này ngoan thật.”
Đúng là ngoan thật, không có góc cạnh, chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát thấm đẫm tình dục, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“Trong mắt chẳng còn kẻ khác.”
Y nói như nỉ non.
Dương Hạ từ từ phản ứng lại, lưng chợt lạnh, ánh mắt vẫn hơi hoảng hốt mà nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu liếm bọt nước trên lông mi hắn, nhẹ giọng hỏi: “Mấy hôm nay công công nghĩ cái gì?”
Một lúc lâu sau Dương Hạ mới mở miệng, giọng khàn khàn, thô ráp: “Ý ngươi là sao.”
Quý Nghiêu cười đáp: “Công công đoán xem?”
Y nói: “Công công đột nhiên muốn làm trung thần, muốn tận trung với Hoàng huynh hả?”
Trái tim Dương Hạ run lên, trên mặt không tỏ vẻ gì: “Bệ hạ là quân chủ, ta vẫn trung thành và tận tâm với Bệ hạ.”
Quý Nghiêu chậc một tiếng, nói: “Công công đừng dỗ ta.”
“Ta vẫn nhìn công công.” Quý Nghiêu nói: “Công công, ngươi biết không, chỉ cần có ngươi ở đó, trừ ngươi ra, ta chẳng nhìn ai cả, chỉ nhìn có mình ngươi.”
“Ngươi không thể lừa được ta.” Y hơi tự đắc, còn ẩn dấu mấy phần cảnh cáo nguy hiểm.
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Quý Nghiêu bật cười, đưa tay sờ gò má hắn, nói: “Mũi tên rời nỏ không quay lại, công công đừng sợ, cho dù là con đường nào ta cũng ở bên ngươi.”
Một lúc lâu sau, Dương Hạ mở tay y ra, nói: “Phát điên cái gì đấy, ai cần ngươi ở bên, ta chỉ ước ngươi chết sớm.”
Quý Nghiêu cười đáp: “Tốt nhất là công công nên cầu nguyện ta sống lâu một chút.”
Dương Hạ định đứng dậy, chân run rẩy, không có sức.
Hắn căm giận, trách Quý Nghiêu đêm nay chơi lâu như vậy.
Có khi hắn bị sự mẫn tuệ, sâu sắc làm cho không rét mà run nhưng không hiểu sao những việc khó xử mà Quý Nghiêu lại khiến Dương Hạ an tâm lạ.
Hai người làm càn ở suối lâu sau mới về.
Khi về đầu gối Dương Hạ đã đỏ lên, mông đau nhưng không chịu để Quý Nghiêu bế mà đi về với tư thế quái dị.
May mà đêm đã về khuya, không đụng phải thủ vệ của hành cung.
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ đi về mới quay lại, đi được mấy bước thì dừng lại, gọi Tiêu Bách Niên.
Tiếng đáp lại vang lên, Tiêu Bách Niên đi từ chỗ tối ra, vẻ mặt kỳ lạ như bị chấn động, nhục nhã lại có vẻ xấu hổ.
Quý Nghiêu nhếch miệng cười: “Đông cung sống đẹp không?”
Hai má Tiêu Bách Niên đỏ lên, ồm ồm đáp: “Điện hạ, tôi không xem!”
Quý Nghiêu cười đáp: “Ta đương nhiên biết ngươi không dám nhìn lén.” Nếu không y cũng không để Tiêu Bách Niên đi trông coi đêm nay, lại càng không kéo Dương Hạ ra đây mà càn quấy.
Quý Nghiêu nói: “Tiêu Bách Niên, ta nghe nói ngươi dạo này hơi gần gũi tên ma ốm nhà họ Thích đấy.”
Tiêu Bách Niên ngẩn người, sắc mặt trắng bệch: “… Điện hạ, tôi… tôi…”
Quý Nghiêu khoác vai cậu ta, nhẹ giọng nói: “Hành cung chẳng yên được mấy hôm, trông Dương Hạ, bảo vệ hắn.”
Tiêu Bách Niên ngẩng đầu lên.
Quý Nghiêu nói: “Ta biết, cậu muốn ngươi thừa dịp loạn lạc giết Dương Hạ nhưng mặc kệ hắn ta nói gì, ngươi nhớ kỹ…”
“Làm tốt việc này, chờ Thích gia xong xuôi ta đưa ma ốm kia cho ngươi, làm không tốt ta đưa hắn đi giáo phường làm kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người đè.” Quý Nghiêu cười, răng nanh lộ ra trông đầy vẻ thiếu niên, thưởng thức vẻ mặt trắng bệch của Tiêu Bách Niên, nói: “Ta nghe nói ma ốm kia cũng kiêu ngạo, người như vậy thì chơi cũng vui lắm.”
Một hồi lâu sau, lưng Tiêu Bách Niên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đầu gối nhũn ra, quỳ xuống: “Tuân mệnh Điện hạ.”
Quý Nghiêu vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.
Ngươi có biết đốc công nhà chúng ta nhỏ nhen lắm.
Hắn muốn giết ngươi, ta chỉ cản được nhất thời chứ không ngăn được một đời.
Nói không chừng, ngày nào đó ta mặc kệ chỉ để hắn vui, có phải không nào/”
Tiêu Bách Niên dập đầu, trầm giọng nói: “Điện hạ yên tâm, Cẩm y vệ thề sống thề chết bảo vệ đốc công!”.