Chàng Khờ
Chương 36: Ngô Bách Tuế ngang ngược
Bàn làm việc của Trương Cảnh Minh là loại bàn cao cấp được đặt làm riêng bằng gỗ thật, chiếc bàn rất nặng, một người không thể xê dịch nổi nó. Nhưng Ngô Bách Tuế chỉ đạp nhẹ một cái thôi đã khiến chiếc bàn gỗ thật bay đi xa tới vậy, chuyện này khiến Trương Cảnh Minh và thư ký Tống San San giật bắn mình.
Mới đầu Trương Cảnh Minh không hề coi Ngô Bách Tuế ra gì, chỉ cảm thấy anh là một tên khờ, nhưng giờ thì Trương Cảnh Minh đã biết rồi, tên khờ này rất mạnh, bảo sao anh lại ngang ngược tới vậy.
“Bảo tôi quỳ xuống sao? Cậu nghĩ mình có tư cách ấy à? Cậu có biết địa vị của tôi ở Giang Châu không?” Xã hội hiện giờ tiền và quyền ở trên tất cả, chỉ có sức mạnh thôi cũng vô dụng, Trương Cảnh Minh là hạng người thế nào mà sao lại phải sợ Ngô Bách Tuế.
Bốp!
Cái tát của Ngô Bách Tuế giáng thật mạnh xuống mặt Trương Cảnh Minh, trong chớp mắt, gương mặt Trương Cảnh Minh đã sưng vù lên, khóe miệng gã ta còn rỉ máu.
“Quỳ xuống!” Đánh xong, Ngô Bách Tiếp tiếp tục lạnh giọng.
Trương Cảnh Minh bị tát cho ngớ người, một lúc sau gã ta mới cất giọng khó tin với Ngô Bách Tuế: “Cậu dám đánh tôi sao?” Với địa vị của Trương Cảnh Minh tại Giang Châu, thật sự chẳng có mấy người dám động đến gã ta, giờ thì hay rồi, hôm qua Hạ Mạt Hàn cầm đèn bàn đập đầu gã, còn chưa tháo gạc thì hôm nay tên chồng khờ của Hạ Mạt Hàn đã lại tới đánh gã. Trương Cảnh Minh thật sự vừa tức giận lại vừa ngạc nhiên.
Bốp!
Ngô Bách Tuế lại giáng xuống một cái tát, lần này anh còn dùng sức hơn, răng Trương Cảnh Minh cũng rơi ra ngoài.
“Quỳ xuống.” Ngô Bách Tuế lại ất lời.
Trương Cảnh Minh sụp đổ rồi, gã ta nào có bao giờ gặp được loại người không biết nói lý như vậy, gã bất chấp cơn đau, lập tức rút điện thoại ra uy hiếp Ngô Bách Tuế: “Cậu chờ đấy, tôi sẽ cho cậu chết.”
Bốp!”
Ngô Bách Tuế giáng một cú tát, điện thoại của Trương Cảnh Minh rơi xuống, mặt gã ta cũng đã sưng vù như đầu lợn.
“Quỳ xuống.” Ngô Bách Tuế lạnh lùng nói.
Sao Trương Cảnh Minh có thể chịu nổi ba cú tát liên tiếp của Ngô Bách Tuế, gã ta đã bị đánh tới độ từ đầu óc choáng váng thành ra nổ đom đóm mắt, từ trước đến nay gã vốn là kẻ to gan không biết sợ gì, giờ cũng đã sợ gần chết, vì tên Ngô Bách Tuế này thật sự đúng là một tên điên trăm phần trăm, nói lý với anh cũng vô dụng, đe dọa cũng càng không ích gì.
Cũng chẳng còn khách nào khác, để tránh bị tên điên này đánh chết, gã ta chỉ có thể mở miệng giải thích: “Tôi không bắt nạt vợ cậu, tôi thậm chí còn không động vào một sợi lông của cô ấy.” Vì mặt gã ta bị đánh sưng vù nên lúc nói chuyện cũng lúng búng không rõ.
Bốp!
Ngô Bách Tuế lại giáng thêm một cú tát, cú tát này khiến người Trương Cảnh Minh xoay mấy vòng, nếu không phải có Tống San San bên cạnh đỡ thì gã ta đã ngã xuống đất rồi.
Lần này bức tường bảo vệ trong lòng Trương Cảnh Minh đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Đứng trước sự bạo lực tột cùng, tất cả đều là hư vô, gã ta không dám nói lời nào, từ bỏ tự ái và thể diện, từ bỏ thân phận và địa vị để khuỵu hai chân quỳ xuống đất.
Gã ta, đã khuất phục rồi.
Trương Cảnh Minh quyền lực cao ngạo đã trở thành một con chó với chiếc đầu sưng vù, nhũn người quỳ xuống trước mặt Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế cụp mắt nhìn Trương Cảnh Minh, vươn tay chỉ Hạ Mạt Hàn đang đứng ngẩn ra bên cạnh, lạnh lùng nói: “Dập đầu xin lỗi vợ tôi đi.”
Lúc này tâm trạng Hạ Mạt Hàn đang vô cùng rối bời. Một mặt, cô thấy rất vui vẻ, vì tên Trương Cảnh Minh quá đáng ghét quá đáng giận, Ngô Bách Tuế dạy cho Trương Cảnh Minh một bài học, Hạ Mạt Hàn cũng thấy hả giận.
Nhưng mặt khác, cô lại rất lo lắng, Ngô Bách Tuế đã đánh Trương Cảnh Minh thảm hại thế này, thậm chí còn khiến Trương Cảnh Minh ngông cuồng phải quỳ xuống. Giờ anh lại bắt gã ta phải dập đầu tạ lỗi, chuyện này cũng hơi quá đáng. Hạ Mạt Hàn không dám nhận, cô vội khuyên Ngô Bách Tuế: “Thôi bỏ đi, thật ra ông ta cũng chưa làm gì em cả.”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Ông ta ép em tới nỗi em phải ra tay đánh ông ta, chứng minh ông ta đã phạm phải tội không thể dung tha.”
Ngô Bách Tuế không biết rõ nội tình chuyện giữa Hạ Mạt Hàn và Trương Cảnh Minh. Nhưng anh hiểu Hạ Mạt Hàn, đến cả con kiến cô cũng không nỡ dẫm, nếu ép cô phải ra tay đánh người thì có nghĩa chắc chắn Trương Cảnh Minh đã có hành động và ý đồ bất chính, quan trọng nhất là, chuyện Hạ Mạt Hàn tự sát nhất định có liên quan tới gã ta, đương nhiên Ngô Bách Tuế phải dạy cho gã ta một bài học ra trò.
Giải thích xong cho Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế lập tức quát mắng Trương Cảnh Minh: “Mau lên!”
Hai chữ này rất ngang tàng mạnh mẽ, khiến Trương Cảnh Minh sợ thót tim, gã ta thật sự đã rất sợ vì cú tát của Ngô Bách Tuế, tên điên này quá đáng sợ, gã ta không dám phản kháng nữa, hoặc nói cách khác, gã ta đã nhận thua dưới sự bạo lực vô lý của Ngô Bách Tuế. Dù sao cũng đã mất mặt rồi, để tránh bị ăn đòn, gã chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Gã cắn răng, cong người dập đầu trước Hạ Mạt Hàn, cất lời hối lỗi, “Cô Hạ, xin lỗi cháu, chú không nên có ý xấu với cháu.”
Trương Cảnh Minh vốn quen đứng trên cao đưa mắt nhìn xuống mọi người lần đầu phải dập đầu xuống đất, đối với gã ta thì đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời mình.
Tống San San đứng cạnh nhìn mà sững sờ, cô ta nào ngờ Trương Cảnh Minh vĩ đại trong lòng mình sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Hạ Mạt Hàn cũng ngẩn ra, một kẻ máu mặt như Trương Cảnh Minh lại hèn mòn quỳ gối dập đầu trước mình, đây thật sự là chuyện mà Hạ Mạt Hàn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng giờ nó đã thật sự xảy ra rồi. Hạ Mạt Hàn kinh ngạc, cũng cảm thấy hốt hoảng, một người không quyền không thế như cô sao có thể nhận nổi lời xin lỗi như vậy!
Cô không biết mình nên phản ứng ra sao.
Ngô Bách Tuế đạt được mục đích xong cũng không nhiều lời nữa, anh cúi người, kéo lấy tóc Trương Cảnh Minh, thì thầm bên tai gã ta: “Chắc chắn ông đang không cam lòng, chẳng sao cả, mười hai giờ trưa mai tôi sẽ xuất hiện tại nhà họ Hoàng, tôi rất mong đợi sự trả thù của ông.”
Đương nhiên Ngô Bách Tuế biết rõ, hôm nay Trương Cảnh Minh gặp phải cảnh này, chắc chắn gã ta sẽ nghĩ tới chuyện trả lại gấp bội cho mình. Ngô Bách Tuế không sợ gã trả thù, cũng hoàn toàn không muốn chuyện này kết thúc như vậy. Anh biết, Trương Cảnh Minh dám làm chuyện xấu xa với Hạ Mạt Hàn tại nhà họ Hoàng cũng có nghĩa nhà họ Hoàng mang trách nhiệm không thể đùn đẩy, hay nói cách khác, nhà họ Hoàng còn phải chịu trách nhiệm lớn hơn. Ngô Bách Tuế muốn tính sổ tất cả trong một lần.
Nói xong, Ngô Bách Tuế bèn ngồi dậy, bước tới trước cửa văn phòng, anh vươn tay giữ lấy bàn làm việc, khẽ hất một cái, thế là bàn làm việc lập tức đã quay về chỗ cũ. Đối với anh thì có vẻ chiếc bàn này nhẹ như lông hồng.
“Vợ à, đi thôi!” Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, khẽ cất tiếng.
Anh trút bỏ vẻ ngang tàng của mình trước mặt Hạ Mạt Hàn, trở nên vô cùng dịu dàng.
Hạ Mạt Hàn chợt hoàn hồn, cô tức khắc rời đi theo Ngô Bách Tuế.
“Anh đánh Trương Cảnh Minh thành ra như vậy, còn ép ông ta phải quỳ dập đầu nữa, chắc chắn ông ta sẽ không chịu để yên đâu, anh có từng nghĩ tới hậu quả không?” Lúc đi trên đường, Hạ Mạt Hàn không khỏi mở miệng lo lắng hỏi Ngô Bách Tuế.
“Có anh ở đây, em không phải lo gì cả.” Ngô Bách Tuế dửng dưng trả lời, dường như với anh thì chuyện ban nãy chẳng là gì cả.
Lòng Hạ Mạt Hàn rất tin tưởng Ngô Bách Tuế của hiện tại. Cô cảm thấy Ngô Bách Tuế thật sự đã trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có thể cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Nhưng thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng bạo lực. Ngô Bách Tuế có giỏi đánh nhau nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một con người thôi. Anh không có xuất thân hiển hách, không có chỗ dựa, không có thế lực, nếu Trương Cảnh Minh thật sự muốn báo thù, thì với sức lực của một mình Ngô Bách Tuế, anh phải ngăn cản gã ta thế nào đây?
Hạ Mạt Hàn không thể không lo lắng, cô khẽ cau mày, nói tiếp: “Em cũng muốn yên tâm, nhưng lão Trương Cảnh Minh có tiền có thế, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ đủ cách để báo thù chúng ta.”
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế chợt nói một lời đầy ẩn ý: “Đi thôi, anh đưa em tới nơi này.”
Nói rồi, anh bắt một chiếc taxi, cùng Hạ Mạt Hàn lên xe bỏ đi.
Hai mươi phút sau, tại Resort Ngọa Long.
Chiếc taxi dừng lại trong bãi đỗ xe trước Resort Ngọa Long, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn xuống xe.
Hai người vừa xuống xe đã nghe cớ tiếng châm chọc vang lên: “Đúng là quái thật, còn có người gọi taxi tới Resort Ngọa Long cơ à.”
“Cũng bình thường thôi, hôm nào chẳng có mấy tên nhà quê tới ngoài resort chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Resort Ngọa Long, dù sao với họ thì nơi này cũng là thiên đường trên mặt đất.”
“Cũng đúng, e là cả đời mấy người này cũng không thể bước vào Resort Ngọa Long, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn ngắm thôi.”
Một nam một nữ bước xuống khỏi chiếc Ferrari thể thao bên cạnh. Người đàn ông tên Hàn Phi, người phụ nữ là Đổng Tiểu Ngọc. Bọn họ cũng được coi là người trong giới thượng lưu tại Giang Châu, thấy chuyện lạ Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế ngồi taxi tới Resort Ngọa Long, họ không nén nổi lời châm biếm.
Resort Ngọa Long là nơi đầm rồng hang hổ, có ẩn giấu thế lực ngầm khổng lồ.
Nghe nói chủ nhân của resort này là một người mang quyền lực tột đỉnh.
Ngoài mặt, Resort Ngọa Long là một chuỗi khu giải trí trải khắp cả nước, nhưng nó lại không giống với những khu giải trí khác, vì nơi này cực kỳ đẳng cấp, người ta đồn, nơi nào có Resort Ngọa Long cũng có nghĩa nơi đó đang rất phát triển.
Thành phố Tây Nguyên không có Resort Ngọa Long. Còn thành phố Giang Châu thì một phần do là thành phố hạng hai, kinh tế khá phát triển, mà nguyên nhân quan trọng nhất là Giang Châu có phong cảnh độc đáo, Resort Ngọa Long được xây dựng tại khu ngoại ô phía Tây giáp sông gần núi của Giang Châu. Nơi đây non xanh nước biếc, những tảng đá mang hình thù lạ kỳ mọc lên như rừng, phong cảnh đẹp tuyệt vời, resort tọa lạc tại đây quả thật giống như một cung điện nhỏ. Đám người giàu có quyền lực thích nhất là tới những nơi thế này.
Nhưng, người có tiền bình thường vẫn không đủ tư cách vào đây, nếu muốn vào Resort Ngọa Long thì bắt buộc phải làm thẻ VIP của resort.
Thẻ VIP cũng có phân cấp bậc, chúng được phân thành thẻ bạc, thẻ vàng, thẻ bạch kim và thẻ kim cương.
Đẳng cấp thẻ VIP khác nhau, đãi ngộ vị khách được hưởng thụ tại đây cũng khác nhau.
Cấp thấp nhất là thẻ bạc, ít nhất cũng phải nạp một triệu vào thẻ.
Dù có đẳng cấp rất cao nhưng Resort Ngọa Long vẫn làm ăn vô cùng phát đạt, có thể thấy Resort Ngọa Long là giấc mộng của bao nhiêu kẻ có tiền. Không gì có thể sánh nổi với địa vị của nó.
Hạ Mạt Hàn xuất thân từ nhà họ Hạ, cũng không phải là một cô gái quê hoàn toàn chưa trải sự đời, cô từng nghe nhắc tới Resort Ngọa Long rồi, cũng từng mộng mơ tới nơi này. Nhưng đáng tiếc là chế độ hội viên ở đây đã khiến cô phải chùn bước.
Cô không ngờ Ngô Bách Tuế lại dẫn mình tới nơi này.
Bị người ta thẳng thừng giễu cợt, gương mặt Hạ Mạt Hàn nóng bừng, cô cắn môi, hỏi Ngô Bách Tuế: “Vào đây phải có thẻ VIP, anh có thẻ VIP của resort không?”
Ngô Bách Tuế đáp: “Anh không có.”
“Ha ha, cô trông cái dáng vẻ nghèo túng của anh ta kìa, có giống người có thẻ VIP không? Hơn nữa, nếu anh ta mà làm được thẻ VIP thì cũng đâu tới nỗi không mua nổi xe, ai lại đi taxi tới đây?” Đổng Tiểu Ngọc không khỏi châm chọc.
“Được rồi, đừng quan tâm tới họ nữa, chúng ta vào thôi!” Hàn Phi vô cùng khinh thường Ngô Bách Tuế, hắn ta không muốn lãng phí thời gian, chỉ cất tiếng rồi cùng Đổng Tiểu Ngọc tiến vào resort.
Hạ Mạt Hàn mím môi, cạn lời nói với Ngô Bách Tuế: “Anh không có thẻ thì còn đưa em tới đây làm gì, đứng bên ngoài có nhìn thấy gì đâu.” Da mặt Hạ Mạt Hàn không dày, cô không muốn bị người khác cười chê.
Ngô Bách Tuế nắm tay Hạ Mạt Hàn, trầm giọng: “Em đi cùng anh.”
Nói xong, anh dắt Hạ Mạt Hàn tiến thẳng vào Resort Ngọa Long.
Cổng lớn của Resort Ngọa Long có rất nhiều nhân viên kiểm tra an ninh.
Bất kỳ vị khách nào muốn vào resort đều phải được kiểm tra toàn diện, dù là hành lý, túi xách hay cơ thể đều phải được kiểm tra kỹ càng.
Nhưng ở giữa cổng chính có một lối đi chuyên dụng, ở đó không cần kiểm tra, cũng không có bất cứ nhân viên an ninh nào.
Đây là lối đi nhân diện khuôn mặt hoàn toàn tự động, là lối đi đặc biệt chỉ dành cho một người.
Ngô Bách Tuế dắt Hạ Mạt Hàn tới về phía lối đi đặc biệt.
Thấy vậy, Đổng Tiểu Ngọc còn đang xếp hàng chờ kiểm tra an ninh lập tức ngạc nhiên kêu lên: “Hai đứa nhà quê ngồi taxi sao lại tới đó, chẳng lẽ họ lại định lẻn vào đây sao?”
Hàn Phi cũng cảm thấy kỳ lạ: “Anh đã tới Resort Ngọa Long nhiều lần rồi nhưng chưa thấy có bất cứ ai đi bằng lối tự động.”
“Đừng nói là anh, mà đến tôi làm việc ở đây mấy năm rồi cũng chưa từng thấy ai đi qua lối này.” Một nhân viên phụ trách kiểm tra an ninh bên cạnh cũng không nén nổi phải nói xen vào.
Những người khác có mặt ở đây cũng lần lượt bị thu hút, mọi người cùng bất giác đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn.
Tim Hạ Mạt Hàn đập thình thịch, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm này thật sự rất khó chịu, cô có cảm giác mình lại phải xấu hổ rồi.
Chỉ trong chốc lát sau, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ngô Bách Tuế đã dắt Hạ Mạt Hàn tới cửa của lối đi đặc biệt.
Hai người vừa tới, cánh cửa tự động đã chợt mở ra, lúc này, tiếng máy móc lanh lảnh êm tai bỗng vang lên: “Chào mừng quý khách.”
Mới đầu Trương Cảnh Minh không hề coi Ngô Bách Tuế ra gì, chỉ cảm thấy anh là một tên khờ, nhưng giờ thì Trương Cảnh Minh đã biết rồi, tên khờ này rất mạnh, bảo sao anh lại ngang ngược tới vậy.
“Bảo tôi quỳ xuống sao? Cậu nghĩ mình có tư cách ấy à? Cậu có biết địa vị của tôi ở Giang Châu không?” Xã hội hiện giờ tiền và quyền ở trên tất cả, chỉ có sức mạnh thôi cũng vô dụng, Trương Cảnh Minh là hạng người thế nào mà sao lại phải sợ Ngô Bách Tuế.
Bốp!
Cái tát của Ngô Bách Tuế giáng thật mạnh xuống mặt Trương Cảnh Minh, trong chớp mắt, gương mặt Trương Cảnh Minh đã sưng vù lên, khóe miệng gã ta còn rỉ máu.
“Quỳ xuống!” Đánh xong, Ngô Bách Tiếp tiếp tục lạnh giọng.
Trương Cảnh Minh bị tát cho ngớ người, một lúc sau gã ta mới cất giọng khó tin với Ngô Bách Tuế: “Cậu dám đánh tôi sao?” Với địa vị của Trương Cảnh Minh tại Giang Châu, thật sự chẳng có mấy người dám động đến gã ta, giờ thì hay rồi, hôm qua Hạ Mạt Hàn cầm đèn bàn đập đầu gã, còn chưa tháo gạc thì hôm nay tên chồng khờ của Hạ Mạt Hàn đã lại tới đánh gã. Trương Cảnh Minh thật sự vừa tức giận lại vừa ngạc nhiên.
Bốp!
Ngô Bách Tuế lại giáng xuống một cái tát, lần này anh còn dùng sức hơn, răng Trương Cảnh Minh cũng rơi ra ngoài.
“Quỳ xuống.” Ngô Bách Tuế lại ất lời.
Trương Cảnh Minh sụp đổ rồi, gã ta nào có bao giờ gặp được loại người không biết nói lý như vậy, gã bất chấp cơn đau, lập tức rút điện thoại ra uy hiếp Ngô Bách Tuế: “Cậu chờ đấy, tôi sẽ cho cậu chết.”
Bốp!”
Ngô Bách Tuế giáng một cú tát, điện thoại của Trương Cảnh Minh rơi xuống, mặt gã ta cũng đã sưng vù như đầu lợn.
“Quỳ xuống.” Ngô Bách Tuế lạnh lùng nói.
Sao Trương Cảnh Minh có thể chịu nổi ba cú tát liên tiếp của Ngô Bách Tuế, gã ta đã bị đánh tới độ từ đầu óc choáng váng thành ra nổ đom đóm mắt, từ trước đến nay gã vốn là kẻ to gan không biết sợ gì, giờ cũng đã sợ gần chết, vì tên Ngô Bách Tuế này thật sự đúng là một tên điên trăm phần trăm, nói lý với anh cũng vô dụng, đe dọa cũng càng không ích gì.
Cũng chẳng còn khách nào khác, để tránh bị tên điên này đánh chết, gã ta chỉ có thể mở miệng giải thích: “Tôi không bắt nạt vợ cậu, tôi thậm chí còn không động vào một sợi lông của cô ấy.” Vì mặt gã ta bị đánh sưng vù nên lúc nói chuyện cũng lúng búng không rõ.
Bốp!
Ngô Bách Tuế lại giáng thêm một cú tát, cú tát này khiến người Trương Cảnh Minh xoay mấy vòng, nếu không phải có Tống San San bên cạnh đỡ thì gã ta đã ngã xuống đất rồi.
Lần này bức tường bảo vệ trong lòng Trương Cảnh Minh đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Đứng trước sự bạo lực tột cùng, tất cả đều là hư vô, gã ta không dám nói lời nào, từ bỏ tự ái và thể diện, từ bỏ thân phận và địa vị để khuỵu hai chân quỳ xuống đất.
Gã ta, đã khuất phục rồi.
Trương Cảnh Minh quyền lực cao ngạo đã trở thành một con chó với chiếc đầu sưng vù, nhũn người quỳ xuống trước mặt Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế cụp mắt nhìn Trương Cảnh Minh, vươn tay chỉ Hạ Mạt Hàn đang đứng ngẩn ra bên cạnh, lạnh lùng nói: “Dập đầu xin lỗi vợ tôi đi.”
Lúc này tâm trạng Hạ Mạt Hàn đang vô cùng rối bời. Một mặt, cô thấy rất vui vẻ, vì tên Trương Cảnh Minh quá đáng ghét quá đáng giận, Ngô Bách Tuế dạy cho Trương Cảnh Minh một bài học, Hạ Mạt Hàn cũng thấy hả giận.
Nhưng mặt khác, cô lại rất lo lắng, Ngô Bách Tuế đã đánh Trương Cảnh Minh thảm hại thế này, thậm chí còn khiến Trương Cảnh Minh ngông cuồng phải quỳ xuống. Giờ anh lại bắt gã ta phải dập đầu tạ lỗi, chuyện này cũng hơi quá đáng. Hạ Mạt Hàn không dám nhận, cô vội khuyên Ngô Bách Tuế: “Thôi bỏ đi, thật ra ông ta cũng chưa làm gì em cả.”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Ông ta ép em tới nỗi em phải ra tay đánh ông ta, chứng minh ông ta đã phạm phải tội không thể dung tha.”
Ngô Bách Tuế không biết rõ nội tình chuyện giữa Hạ Mạt Hàn và Trương Cảnh Minh. Nhưng anh hiểu Hạ Mạt Hàn, đến cả con kiến cô cũng không nỡ dẫm, nếu ép cô phải ra tay đánh người thì có nghĩa chắc chắn Trương Cảnh Minh đã có hành động và ý đồ bất chính, quan trọng nhất là, chuyện Hạ Mạt Hàn tự sát nhất định có liên quan tới gã ta, đương nhiên Ngô Bách Tuế phải dạy cho gã ta một bài học ra trò.
Giải thích xong cho Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế lập tức quát mắng Trương Cảnh Minh: “Mau lên!”
Hai chữ này rất ngang tàng mạnh mẽ, khiến Trương Cảnh Minh sợ thót tim, gã ta thật sự đã rất sợ vì cú tát của Ngô Bách Tuế, tên điên này quá đáng sợ, gã ta không dám phản kháng nữa, hoặc nói cách khác, gã ta đã nhận thua dưới sự bạo lực vô lý của Ngô Bách Tuế. Dù sao cũng đã mất mặt rồi, để tránh bị ăn đòn, gã chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Gã cắn răng, cong người dập đầu trước Hạ Mạt Hàn, cất lời hối lỗi, “Cô Hạ, xin lỗi cháu, chú không nên có ý xấu với cháu.”
Trương Cảnh Minh vốn quen đứng trên cao đưa mắt nhìn xuống mọi người lần đầu phải dập đầu xuống đất, đối với gã ta thì đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời mình.
Tống San San đứng cạnh nhìn mà sững sờ, cô ta nào ngờ Trương Cảnh Minh vĩ đại trong lòng mình sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Hạ Mạt Hàn cũng ngẩn ra, một kẻ máu mặt như Trương Cảnh Minh lại hèn mòn quỳ gối dập đầu trước mình, đây thật sự là chuyện mà Hạ Mạt Hàn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng giờ nó đã thật sự xảy ra rồi. Hạ Mạt Hàn kinh ngạc, cũng cảm thấy hốt hoảng, một người không quyền không thế như cô sao có thể nhận nổi lời xin lỗi như vậy!
Cô không biết mình nên phản ứng ra sao.
Ngô Bách Tuế đạt được mục đích xong cũng không nhiều lời nữa, anh cúi người, kéo lấy tóc Trương Cảnh Minh, thì thầm bên tai gã ta: “Chắc chắn ông đang không cam lòng, chẳng sao cả, mười hai giờ trưa mai tôi sẽ xuất hiện tại nhà họ Hoàng, tôi rất mong đợi sự trả thù của ông.”
Đương nhiên Ngô Bách Tuế biết rõ, hôm nay Trương Cảnh Minh gặp phải cảnh này, chắc chắn gã ta sẽ nghĩ tới chuyện trả lại gấp bội cho mình. Ngô Bách Tuế không sợ gã trả thù, cũng hoàn toàn không muốn chuyện này kết thúc như vậy. Anh biết, Trương Cảnh Minh dám làm chuyện xấu xa với Hạ Mạt Hàn tại nhà họ Hoàng cũng có nghĩa nhà họ Hoàng mang trách nhiệm không thể đùn đẩy, hay nói cách khác, nhà họ Hoàng còn phải chịu trách nhiệm lớn hơn. Ngô Bách Tuế muốn tính sổ tất cả trong một lần.
Nói xong, Ngô Bách Tuế bèn ngồi dậy, bước tới trước cửa văn phòng, anh vươn tay giữ lấy bàn làm việc, khẽ hất một cái, thế là bàn làm việc lập tức đã quay về chỗ cũ. Đối với anh thì có vẻ chiếc bàn này nhẹ như lông hồng.
“Vợ à, đi thôi!” Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, khẽ cất tiếng.
Anh trút bỏ vẻ ngang tàng của mình trước mặt Hạ Mạt Hàn, trở nên vô cùng dịu dàng.
Hạ Mạt Hàn chợt hoàn hồn, cô tức khắc rời đi theo Ngô Bách Tuế.
“Anh đánh Trương Cảnh Minh thành ra như vậy, còn ép ông ta phải quỳ dập đầu nữa, chắc chắn ông ta sẽ không chịu để yên đâu, anh có từng nghĩ tới hậu quả không?” Lúc đi trên đường, Hạ Mạt Hàn không khỏi mở miệng lo lắng hỏi Ngô Bách Tuế.
“Có anh ở đây, em không phải lo gì cả.” Ngô Bách Tuế dửng dưng trả lời, dường như với anh thì chuyện ban nãy chẳng là gì cả.
Lòng Hạ Mạt Hàn rất tin tưởng Ngô Bách Tuế của hiện tại. Cô cảm thấy Ngô Bách Tuế thật sự đã trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có thể cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Nhưng thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng bạo lực. Ngô Bách Tuế có giỏi đánh nhau nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một con người thôi. Anh không có xuất thân hiển hách, không có chỗ dựa, không có thế lực, nếu Trương Cảnh Minh thật sự muốn báo thù, thì với sức lực của một mình Ngô Bách Tuế, anh phải ngăn cản gã ta thế nào đây?
Hạ Mạt Hàn không thể không lo lắng, cô khẽ cau mày, nói tiếp: “Em cũng muốn yên tâm, nhưng lão Trương Cảnh Minh có tiền có thế, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ đủ cách để báo thù chúng ta.”
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế chợt nói một lời đầy ẩn ý: “Đi thôi, anh đưa em tới nơi này.”
Nói rồi, anh bắt một chiếc taxi, cùng Hạ Mạt Hàn lên xe bỏ đi.
Hai mươi phút sau, tại Resort Ngọa Long.
Chiếc taxi dừng lại trong bãi đỗ xe trước Resort Ngọa Long, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn xuống xe.
Hai người vừa xuống xe đã nghe cớ tiếng châm chọc vang lên: “Đúng là quái thật, còn có người gọi taxi tới Resort Ngọa Long cơ à.”
“Cũng bình thường thôi, hôm nào chẳng có mấy tên nhà quê tới ngoài resort chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Resort Ngọa Long, dù sao với họ thì nơi này cũng là thiên đường trên mặt đất.”
“Cũng đúng, e là cả đời mấy người này cũng không thể bước vào Resort Ngọa Long, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn ngắm thôi.”
Một nam một nữ bước xuống khỏi chiếc Ferrari thể thao bên cạnh. Người đàn ông tên Hàn Phi, người phụ nữ là Đổng Tiểu Ngọc. Bọn họ cũng được coi là người trong giới thượng lưu tại Giang Châu, thấy chuyện lạ Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế ngồi taxi tới Resort Ngọa Long, họ không nén nổi lời châm biếm.
Resort Ngọa Long là nơi đầm rồng hang hổ, có ẩn giấu thế lực ngầm khổng lồ.
Nghe nói chủ nhân của resort này là một người mang quyền lực tột đỉnh.
Ngoài mặt, Resort Ngọa Long là một chuỗi khu giải trí trải khắp cả nước, nhưng nó lại không giống với những khu giải trí khác, vì nơi này cực kỳ đẳng cấp, người ta đồn, nơi nào có Resort Ngọa Long cũng có nghĩa nơi đó đang rất phát triển.
Thành phố Tây Nguyên không có Resort Ngọa Long. Còn thành phố Giang Châu thì một phần do là thành phố hạng hai, kinh tế khá phát triển, mà nguyên nhân quan trọng nhất là Giang Châu có phong cảnh độc đáo, Resort Ngọa Long được xây dựng tại khu ngoại ô phía Tây giáp sông gần núi của Giang Châu. Nơi đây non xanh nước biếc, những tảng đá mang hình thù lạ kỳ mọc lên như rừng, phong cảnh đẹp tuyệt vời, resort tọa lạc tại đây quả thật giống như một cung điện nhỏ. Đám người giàu có quyền lực thích nhất là tới những nơi thế này.
Nhưng, người có tiền bình thường vẫn không đủ tư cách vào đây, nếu muốn vào Resort Ngọa Long thì bắt buộc phải làm thẻ VIP của resort.
Thẻ VIP cũng có phân cấp bậc, chúng được phân thành thẻ bạc, thẻ vàng, thẻ bạch kim và thẻ kim cương.
Đẳng cấp thẻ VIP khác nhau, đãi ngộ vị khách được hưởng thụ tại đây cũng khác nhau.
Cấp thấp nhất là thẻ bạc, ít nhất cũng phải nạp một triệu vào thẻ.
Dù có đẳng cấp rất cao nhưng Resort Ngọa Long vẫn làm ăn vô cùng phát đạt, có thể thấy Resort Ngọa Long là giấc mộng của bao nhiêu kẻ có tiền. Không gì có thể sánh nổi với địa vị của nó.
Hạ Mạt Hàn xuất thân từ nhà họ Hạ, cũng không phải là một cô gái quê hoàn toàn chưa trải sự đời, cô từng nghe nhắc tới Resort Ngọa Long rồi, cũng từng mộng mơ tới nơi này. Nhưng đáng tiếc là chế độ hội viên ở đây đã khiến cô phải chùn bước.
Cô không ngờ Ngô Bách Tuế lại dẫn mình tới nơi này.
Bị người ta thẳng thừng giễu cợt, gương mặt Hạ Mạt Hàn nóng bừng, cô cắn môi, hỏi Ngô Bách Tuế: “Vào đây phải có thẻ VIP, anh có thẻ VIP của resort không?”
Ngô Bách Tuế đáp: “Anh không có.”
“Ha ha, cô trông cái dáng vẻ nghèo túng của anh ta kìa, có giống người có thẻ VIP không? Hơn nữa, nếu anh ta mà làm được thẻ VIP thì cũng đâu tới nỗi không mua nổi xe, ai lại đi taxi tới đây?” Đổng Tiểu Ngọc không khỏi châm chọc.
“Được rồi, đừng quan tâm tới họ nữa, chúng ta vào thôi!” Hàn Phi vô cùng khinh thường Ngô Bách Tuế, hắn ta không muốn lãng phí thời gian, chỉ cất tiếng rồi cùng Đổng Tiểu Ngọc tiến vào resort.
Hạ Mạt Hàn mím môi, cạn lời nói với Ngô Bách Tuế: “Anh không có thẻ thì còn đưa em tới đây làm gì, đứng bên ngoài có nhìn thấy gì đâu.” Da mặt Hạ Mạt Hàn không dày, cô không muốn bị người khác cười chê.
Ngô Bách Tuế nắm tay Hạ Mạt Hàn, trầm giọng: “Em đi cùng anh.”
Nói xong, anh dắt Hạ Mạt Hàn tiến thẳng vào Resort Ngọa Long.
Cổng lớn của Resort Ngọa Long có rất nhiều nhân viên kiểm tra an ninh.
Bất kỳ vị khách nào muốn vào resort đều phải được kiểm tra toàn diện, dù là hành lý, túi xách hay cơ thể đều phải được kiểm tra kỹ càng.
Nhưng ở giữa cổng chính có một lối đi chuyên dụng, ở đó không cần kiểm tra, cũng không có bất cứ nhân viên an ninh nào.
Đây là lối đi nhân diện khuôn mặt hoàn toàn tự động, là lối đi đặc biệt chỉ dành cho một người.
Ngô Bách Tuế dắt Hạ Mạt Hàn tới về phía lối đi đặc biệt.
Thấy vậy, Đổng Tiểu Ngọc còn đang xếp hàng chờ kiểm tra an ninh lập tức ngạc nhiên kêu lên: “Hai đứa nhà quê ngồi taxi sao lại tới đó, chẳng lẽ họ lại định lẻn vào đây sao?”
Hàn Phi cũng cảm thấy kỳ lạ: “Anh đã tới Resort Ngọa Long nhiều lần rồi nhưng chưa thấy có bất cứ ai đi bằng lối tự động.”
“Đừng nói là anh, mà đến tôi làm việc ở đây mấy năm rồi cũng chưa từng thấy ai đi qua lối này.” Một nhân viên phụ trách kiểm tra an ninh bên cạnh cũng không nén nổi phải nói xen vào.
Những người khác có mặt ở đây cũng lần lượt bị thu hút, mọi người cùng bất giác đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn.
Tim Hạ Mạt Hàn đập thình thịch, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm này thật sự rất khó chịu, cô có cảm giác mình lại phải xấu hổ rồi.
Chỉ trong chốc lát sau, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ngô Bách Tuế đã dắt Hạ Mạt Hàn tới cửa của lối đi đặc biệt.
Hai người vừa tới, cánh cửa tự động đã chợt mở ra, lúc này, tiếng máy móc lanh lảnh êm tai bỗng vang lên: “Chào mừng quý khách.”
Tác giả :
Thư Sinh