Chàng Khờ
Chương 17: Cút ra đây cho ông
Nhắc Tào Tháo là Táo Tháo đến.
Đúng là tiết tấu dọa chết người mà!
Những người nhà họ Hạ kia vốn đã lo sợ nơm nớp, nay vừa nghe thấy ba chữ to đùng là ông chủ Phùng thì suýt nữa tim đã ngừng đập.
Ai nấy đều trắng bệch cả mặt lại, nhìn về phía cửa vào của phòng tiệc.
Chỉ thấy ông chủ lớn Phùng Thắng Lợi mang theo khí thế oai phong quanh thân sãi bước đi vào.
Phùng Thắng Lợi là người đại diện cho thế giới ngầm ở thành phố Tây Nguyên này, uy danh của ông ta đã vang vọng khắp Tây Nguyên này, gần như nhà nhà đều biết, ông ta tuyệt đối là một nhân vật khiến người ta nghe danh đã sợ vỡ mật.
Một người như vậy, trên người thường có một khí chất rất lạ, ông ta vừa đến, toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh đã bị ngưng đọng lại.
Cụ bà cũng được coi là một người quyết đoán, nhưng lúc này đây bà cũng hoảng sợ, khi thấy Phùng Thắng Lợi đi đến, bà lập tức đứng dậy chào đón, cũng khom lưng xuống, nói với giọng hòa nhã: "Ông chủ Phùng, sao cậu lại đến đây?"
Cụ bà lớn tuổi hơn Phùng Thắng Lợi khá nhiều, nhưng đối diện với ông ta, bà cũng không dám cậy lớn tuổi hơn mà lên mặt, bà vô cùng cẩn thận, lời nói với Phùng Thắng Lợi cũng vô cùng cung kính. Hết cách rồi,, so với địa vị của Phùng Thắng Lợi, thế gia bậc hai như nhà họ Hạ bọn họ thật sự chẳng là cây đinh gỉ gì.
Phùng Thắng Lợi thấy cụ bà thì lập tức trưng ra một nụ cười, bảo: "Nghe nói nhà họ Hạ đến đây ăn mừng, tôi đến thăm một lát thôi." Phùng Thắng Lợi bấy giờ đẩy vẻ ôn hòa, giọng điệu cũng hiền lành.
Nhưng cụ bà nghe thấy thế thì trong lòng lạnh toát, dù sao bà cũng chột dạ chứ, vừa nãy bà con mượn danh tiếng của Phùng Thắng Lợi để giả uy, đâu ngờ rằng Phùng Thắng Lợi lại đến tính sổ thật, bà nhìn chằm chằm vào Phùng Thắng Lợi, nói rất cẩn thận: "Ông chủ Phùng khách sáo rồi."
Phùng Thắng Lợi mỉm cười: "Đâu có, nghe nói vừa nãy ở đây có người gây sự, đây là tôi làm ăn tắc trách, hôm nay miễn phí cho nhà họ Hạ của bà, mặt khác, để bày tỏ lòng áy náy, tôi sẽ tặng cho các vị một chai rượu ngon nhất của khách sạn.
Những câu nói này tất nhiên chỉ là giải thích mặt ngoài thồi, trên thực tế, Phùng Thắng Lợi làm thế hoàn toàn là vì Ngô Bách Tuế, ông ta sợ Ngô Bách Tuế ghi thù mình, thế là ông ta chỉ có thể chủ động đến lấy lòng.
Đang lúc nói chuyện, Phùng Thắng Lợi vỗ tay một cái.
Lập tức có hơn mười nhân viên phục vụ bưng đến mười mấy chai rượu quý rất đẳng cấp, đặt lên mỗi bàn một chai.
Cụ bà là người hiểu biết, vừa nhìn là đã biết đây là rượu tây giá cắt cổ, hơn mười bình rượu, đó là một con số không hề nhỏ.
Cụ bà run lên ở trong lòng, bà ra vẻ rất ngạc nhiên mà nói: "Ông chủ Phùng, khách sạn của cậu đã phục vụ rất tốt rồi, ông không cần làm thế đâu!" Tuy ông chủ Phùng đã bảo là tặng cho nhà họ Hạ, nhưng cụ bà thật sự không dám nhận.
Phùng Thắng Lợi nói rất hào phóng: "Không có gì, đây là tấm lòng của tôi, xin mọi người cứ nhận lấy, tôi còn có việc, đi trước đã."
Nói xong Phùng Thắng Lợi lập tức xoay người rời đi. Bỏ lại một đám người nhà họ Hạ đang chấn động trong lòng không thôi, ai cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Ngày hôm nay đúng là bất ngờ nối tiếp bất ngờ, người nhà họ Hạ thật sự là nhận lấy không xuể. Mãi đến khi Phùng Thắng Lợi hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người vẫn còn đang ngây ngẩn ra.
Cụ bà kiến thức rộng rãi mà cũng cảm thấy đầu óc mình không còn minh mẫn nữa, bà ngồi về lại bàn, nhìn chai rượu tây ở trên bàn, dường như đang lâm vào cơn mộng mị.
"Bà nội, coi bộ ông nội cũng đáng gờm ghê đấy, có thể khiến cho ông chủ Phùng đối đãi tốt với nhà họ Hạ chúng ta như thế luôn." Không biết qua bao lâu, Hạ Tử Hiên là người đầu tiên mở miệng, thốt lên một tiếng thán phục.
Cụ bà nhíu mày lại, cảm khái không thôi: "Bà cũng không ngờ ông nhà lại giỏi vậy đấy!"
Dứt lời, cụ bà giãn lông mày, lộ ra nụ cười vui vẻ, nói một cách thoải mái: "Nhưng đây cũng là chuyện tốt, nói rõ nhà họ Hạ chúng ta vẫn chưa sa sút, chúng ta phải nhận thành ý của ông chủ Phùng thôi, mọi người khui rượu đi, uống nào!"
Cụ bà nói một hơi, các bàn khác cũng không khách sáo nữa, thay nhau mở rượu tây trên bàn ra, thoải mái cụng ly.
Tiệc mừng này trải qua biết bao thăng trầm, cuối cùng cũng đã lấy lại bầu không khí vui mừng và rộn rã.
Đang lúc bầu không khí ngày càng hăng lên, Hạ Tử Hiên bỗng nhiên lớn tiếng quay sang chèn ép Hạ Mạt Hàn: "Hạ Mạt Hàn, lúc đầu tôi tưởng chị giỏi giang gì lắm mới có thể đàm phán một mối làm ăn lớn với Hưng Thịnh, không ngờ thì ra chị là dựa vào nhan sắc của mình đấy!"
Lời nói của Hạ Tử Hiên làm mọi người bừng tỉnh, lúc này họ mới ý thức được mấy trận ầm ĩ hôm nay suy cho cùng cũng là vì Hạ Mạt Hàn dùng cách không đứng đắn để kết đươc một đơn hàng lớn. Tuy đơn đặt hàng này có lợi cho công ty, nhưng chung quy lại vẫn là Hạ Mạt Hàn dùng thủ đoạn không vẻ vang gì, vì thế mọi người lại thay đổi cái nhìn với Hạ Mạt Hàn.
"Nhỏ giọng một chút, không sợ xấu hổ sao?" Cụ bà quát lên với Hạ Tử Hiên một cách rất mất hứng.
Hạ Tử Hiên bĩu môi, nói lại: "Vốn là thế mà ạ, hôm nay nếu không nhờ vào uy danh của ông nội thì Hạ Mạt Hàn đã kéo đến cho gia tộc chúng ta một rắc rối lớn rồi."
Nắm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, Hạ Tử Hiên sẽ không buông tha, cậu ta đã thèm thuồng đơn hàng lớn mà Hạ Mạt Hàn ký được, cậu ta còn sợ bà nội trọng dụng lại Hạ Mạt Hàn, bây giờ thì tốt rồi, Hạ Mạt Hàn lại làm mất mặt nhà họ Hạ, bà nội chắc chắn đã rất thất vọng với Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn bị mấy chuyện hôm nay lần lượt đổ ập tới làm sợ mất vía, cả người còn đang phản ứng chậm chạp, nhưng khi nghe Hạ Tử Hiên chửi bới mình, cô lập tức hoàn hồn và phản bác: "Tôi không quyến rũ ai cả, sự thật là tổng giám đốc Dương thích thiết kế của tôi, chủ động muốn hợp tác với tôi."
Hạ Mạt Hàn nói năng rất ngay thẳng, chắc như đinh đóng cột, nhưng trong nhà họ Hạ, cô chỉ là một người thấp cổ bé họng, chẳng ai tin lấy lời của cô. Dù sao chuyện tổng giám đốc Dương thích tài năng của Hạ Mạt Hàn không khác gì chuyện hoang đường.
Người nhà họ Hạ ở đây đều tự động lựa chọn không tin.
Ngay cả cụ bà cũng không nhìn Hạ Mạt Hàn lấy cái nào, thậm chí bà còn quay sang mọi người trịnh trọng tuyên bố: "Chuyện thiết kế cho dự án hợp tác với Hưng Thịnh sẽ giao cho Tử Hiên toàn quyền phụ trách, còn Mạt Hàn thì cứ ở lại bộ phận nghiệp vụ đi!"
Hôm nay cụ bà mở tiệc mừng vốn là định đề bạt Hạ Mạt Hàn, nhưng bây giờ bà đã thay đổi ý định rồi.
Hạ Mạt Hàn nghe quyết định của cụ bà thì tâm trạng lập tức trùng xuống đáy vực.
Bữa tiệc kết thúc, Hạ Mạt Hàn về đến nhà mà vẫn mặt ủ mày chau, sầu não vô cùng.
Chuyện hôm nay cứ chập trùng lên xuống, tuy tất cả đều thành hữu kinh vô hiểm, ông chủ Phùng và Tôn Kỳ Long đều không làm khó dễ gì mình và nhà họ Hạ, Trâu Cầm xấu xa cũng đã quỳ xuống xin lỗi mình. Nhưng cô ta lại giội nước bẩn lên người mình, tẩy thế nào cũng không sạch được.
Địa vị trong gia tộc của Hạ Mạt Hàn lại trở về con số không, cô cũng không thể trở về bộ phận thiết kế mình thích để phô bày tài năng được nữa.
Cô rất khó chịu.
Hoàng Quý Lan biết Hạ Mạt Hàn nghĩ gì, nhịn không được đành khuyên: "Tiểu Mạt, đừng buồn, mẹ tin con, con là giỏi nhất!"
Hạ Mạt Hàn nói đầy đau khổ: "Mẹ tin thì có ích gì chứ?"
Hạ Mạt Hàn muốn được cụ bà tin tưởng và coi trọng, muốn được người trong gia tộc nhìn mình bằng ánh mắt khác, muốn có kinh nghiệm và thành tựu trong công việc, hôm nay cô đã đặc biệt sắp xếp lại tâm trạng, chuẩn bị xuất phát lại lần nữa. Cô đang định trong bầu không khí hoàn toàn mới, nỗ lực làm việc, ngày càng đi lên. Nhưng bây giờ chỉ một đêm đã quay lại vạch xuất phát. Tường thành tự tin Hạ Mạt Hàn vất vả lắm mới dựng lên được đã sụp đổ.
Hôm sau, thứ bảy.
Hạ Mạt Hàn rũ rượi cả ngày ở nhà.
Ăn cơm tối xong, Hạ Mạt Hàn về lại phòng mình nằm, vừa lên giường, điện thoại của cô đã đổ chuông.
Hạ Mạt Hàn nhận điện thoại, giọng nói của Hạ Tử Nhiên lập tức truyền đến: "Chị, hôm nay là ngày ba chị em mình họp mặt, chị quên à?"
Tam thiên kim nhà họ Hạ là hội nhỏ ba người ở trong nhà, từ nhỏ bọn họ đã chơi cùng nhau, hàng năm cũng hẹn một ngày họp mặt, đây là ngày gặp gỡ riêng của ba người mà thôi, đồng thời họ cũng hứa với nhau nếu có người yêu thì phải dẫn theo.
Lúc trước, cả ba chị em đều không có đối tượng, gặp mặt cũng rất đơn giản, không so đo cũng chẳng tị nạnh gì, cả ba đều vui vẻ.
Nhưng từ khi Hạ Mạt Hàn và Hạ Sơ Tuyết kết hôn, thì cuộc họp mặt này đã biến thành dằn vặt với Hạ Mạt Hàn.
Cùng là tam thiên kim nhà họ Hạ, mà chồng mình lại là kẻ ngu si, còn chồng của Hạ Sơ Tuyết thì xuất sắc hơn Ngô Bách Tuế gấp trăm lần, so sánh với nhau thì cho dù da mặt của cô có dày hơn nữa thì cũng phải xuất hiện chút sa sầm. Một cuộc họp mặt như thế đúng là đã thay đổi bản chất của nó, hình như ngoại trừ khiến Hạ Mạt Hàn mất mặt, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Năm ngoái Hạ Mạt Hàn nhắm mắt đi cho có, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng, nên cô từ chối Hạ Tử Nhiên không chút do dự: "Chị không muốn đi, em đi với Sơ Tuyết đi!"
Hạ Tử Nhiên vội nói: "Đừng mà, chị, cuộc họp lần này không thể thiếu chị được."
Hạ Mạt Hàn không hiểu hỏi: "Tại sao?"
Hạ Tử Nhiên dè dặt nói: "Bởi vì em vừa có bạn trai, em đã nói với anh ấy rồi, tối nay sẽ dẫn anh ấy đi gặp các chị, chị sẽ nể mặt cô em này chứ?"
Từ lâu trước đây, Hạ Tử Nhiên đã nói nếu cô ta tìm được đối tượng thì nhất định sẽ dẫn đến cho hai chị mình giúp xét duyệt. Bây giờ Hạ Tử Nhiên đã tìm được bạn trai rồi, lẽ ra Hạ Mạt Hàn nên đi xem sao mới đúng, với lời đề nghị này của Hạ Tử Nhiên, cô quả thật không tìm được lý do từ chối. Im lặng vài giây, cô mới lên tiếng: "Được rồi, hẹn ở đâu?"
"Tám giờ tối, phòng bao số một câu lạc bộ Đế Hào, không gặp không về nhé. À đúng rồi, nhớ dẫn anh rể theo đấy ạ!" Nói xong, Hạ Tử Nhiên lập tức cúp điện thoại.
Trong lòng Hạ Mạt Hàn rất không muốn đi, nhưng lại không thể không đi, cô thở dài, rời giường ăn mặc trang điểm.
Xong xuôi, Hạ Mạt Hàn ra khỏi phòng ngủ, nói với Ngô Bách Tuế đang ở phòng khách: "Bách Tuế, lát nữa anh ra ngoài với em một chuyến."
"Ừ." Ngô Bách Tuế cũng không hỏi đi đâu, chỉ đáp lại một tiếng rất thản nhiên.
Hạ Mạt Hàn nhìn bộ dạng mộc mác của Ngô Bách Tuế, không nhịn được phải oán trách: "Sao anh mặc đồ tùy ý thế, đâu phải anh không có đồ mặc."
Nói xong, Hạ Mạt Hàn lập tức đến tủ quần áo, lấy một bộ vest từ trước đến giờ chưa từng được mặc ra ném đến trước mắt Ngô Bách Tuế, nghiêm túc bảo: "Mau thay cho em."
Ngô Bách Tuế cầm bộ vest, nghe lời đi vào phòng ngủ thay đồ.
Mười phút sau, Ngô Bách Tuế thay đồ xong ra khỏi phòng, khi anh mặc vest như thể sáng rực lên, trên người tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.
Hạ Mạt Hàn đang lơ đãng thì bỗng nhiên Ngô Bách Tuế lọt vào trong tầm mắt mình, cô nhìn anh với vẻ vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Chồng của mình mà cũng đẹp trai đến vậy sao?
Thấy Hạ Mạt Hàn cứ nhìn mình mãi, Ngô Bách Tuế đành hỏi: "Sao thế?"
Hạ Mạt Hàn bỗng hoàn hồn lại, không ngờ mình lại ngẩn ngơ nhìn một kẻ ngốc? Chuyện này làm Hạ Mạt Hàn thấy xấu hổ, cô bình ổn lại tâm tình rồi nói: "Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi!"
Hai người cùng rời khỏi nhà, ngồi lên xe Hạ Mạt Hàn, Hạ Mạt Hàn dẫn Ngô Bách Tuế đến thằng câu lạc bộ Đế Hào.
Trên đường, Hạ Mạt Hàn dặn dò Ngô Bách Tuế nhiều lần: "Nhớ kỹ, đừng nói chuyện, đừng làm chuyện điên khùng, đừng làm em mất mặt." Cuộc họp gia tộc thì Hạ Mạt Hàn không dám dẫn theo Ngô Bách Tuế nữa, cuộc họp nhỏ giữa ba chị em, theo ước định thì cô không thể không dẫn anh theo.
Bảy giờ năm mươi phút tối, Hạ Mạt Hàn đến bãi đậu xe của câu lạc bộ Đế Hào.
Câu lạc bộ Đế Hào là chỗ giải trí rất nổi tiếng ở thành phố Tây Nguyên, rất nhiều người trong giới thượng lưu thích đến đây vui chơi. Trời vừa tối, chỗ này lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, lúc Hạ Mạt Hàn đến, bãi đậu xe khổng lồ của Đế Hào đã đầy xe.
Hạ Mạt Hàn đợi hai phút mới tìm được một chỗ đậu trống, thế là cô liền lái qua đấy, chuẩn bị đỗ xe vào.
Ngay khi Hạ Mạt Hàn đang đỗ xe, bỗng một chiếc Lamborghini chạy như bay tới, chui tọt vào chỗ trống đỗ xe kia một cách rất ngang ngược.
Hạ Mạt Hàn không kịp phanh xe.
Rầm!
Đuôi chiếc Audi cuả cô va vào thân xe Lamborghini kia.
Hai chiếc xe dừng lại ngay tức khắc, sau đó, một thanh niên xỏ khuyên tai bước xuống từ chiếc Lamborghini kia, hắn xông thẳng đến cạnh xe Hạ Mạt Hàn, vỗ rầm rầm lên cửa sổ vị trí lái chính, trầm giọng nói: "Cút ra đây cho ông!"
Đúng là tiết tấu dọa chết người mà!
Những người nhà họ Hạ kia vốn đã lo sợ nơm nớp, nay vừa nghe thấy ba chữ to đùng là ông chủ Phùng thì suýt nữa tim đã ngừng đập.
Ai nấy đều trắng bệch cả mặt lại, nhìn về phía cửa vào của phòng tiệc.
Chỉ thấy ông chủ lớn Phùng Thắng Lợi mang theo khí thế oai phong quanh thân sãi bước đi vào.
Phùng Thắng Lợi là người đại diện cho thế giới ngầm ở thành phố Tây Nguyên này, uy danh của ông ta đã vang vọng khắp Tây Nguyên này, gần như nhà nhà đều biết, ông ta tuyệt đối là một nhân vật khiến người ta nghe danh đã sợ vỡ mật.
Một người như vậy, trên người thường có một khí chất rất lạ, ông ta vừa đến, toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh đã bị ngưng đọng lại.
Cụ bà cũng được coi là một người quyết đoán, nhưng lúc này đây bà cũng hoảng sợ, khi thấy Phùng Thắng Lợi đi đến, bà lập tức đứng dậy chào đón, cũng khom lưng xuống, nói với giọng hòa nhã: "Ông chủ Phùng, sao cậu lại đến đây?"
Cụ bà lớn tuổi hơn Phùng Thắng Lợi khá nhiều, nhưng đối diện với ông ta, bà cũng không dám cậy lớn tuổi hơn mà lên mặt, bà vô cùng cẩn thận, lời nói với Phùng Thắng Lợi cũng vô cùng cung kính. Hết cách rồi,, so với địa vị của Phùng Thắng Lợi, thế gia bậc hai như nhà họ Hạ bọn họ thật sự chẳng là cây đinh gỉ gì.
Phùng Thắng Lợi thấy cụ bà thì lập tức trưng ra một nụ cười, bảo: "Nghe nói nhà họ Hạ đến đây ăn mừng, tôi đến thăm một lát thôi." Phùng Thắng Lợi bấy giờ đẩy vẻ ôn hòa, giọng điệu cũng hiền lành.
Nhưng cụ bà nghe thấy thế thì trong lòng lạnh toát, dù sao bà cũng chột dạ chứ, vừa nãy bà con mượn danh tiếng của Phùng Thắng Lợi để giả uy, đâu ngờ rằng Phùng Thắng Lợi lại đến tính sổ thật, bà nhìn chằm chằm vào Phùng Thắng Lợi, nói rất cẩn thận: "Ông chủ Phùng khách sáo rồi."
Phùng Thắng Lợi mỉm cười: "Đâu có, nghe nói vừa nãy ở đây có người gây sự, đây là tôi làm ăn tắc trách, hôm nay miễn phí cho nhà họ Hạ của bà, mặt khác, để bày tỏ lòng áy náy, tôi sẽ tặng cho các vị một chai rượu ngon nhất của khách sạn.
Những câu nói này tất nhiên chỉ là giải thích mặt ngoài thồi, trên thực tế, Phùng Thắng Lợi làm thế hoàn toàn là vì Ngô Bách Tuế, ông ta sợ Ngô Bách Tuế ghi thù mình, thế là ông ta chỉ có thể chủ động đến lấy lòng.
Đang lúc nói chuyện, Phùng Thắng Lợi vỗ tay một cái.
Lập tức có hơn mười nhân viên phục vụ bưng đến mười mấy chai rượu quý rất đẳng cấp, đặt lên mỗi bàn một chai.
Cụ bà là người hiểu biết, vừa nhìn là đã biết đây là rượu tây giá cắt cổ, hơn mười bình rượu, đó là một con số không hề nhỏ.
Cụ bà run lên ở trong lòng, bà ra vẻ rất ngạc nhiên mà nói: "Ông chủ Phùng, khách sạn của cậu đã phục vụ rất tốt rồi, ông không cần làm thế đâu!" Tuy ông chủ Phùng đã bảo là tặng cho nhà họ Hạ, nhưng cụ bà thật sự không dám nhận.
Phùng Thắng Lợi nói rất hào phóng: "Không có gì, đây là tấm lòng của tôi, xin mọi người cứ nhận lấy, tôi còn có việc, đi trước đã."
Nói xong Phùng Thắng Lợi lập tức xoay người rời đi. Bỏ lại một đám người nhà họ Hạ đang chấn động trong lòng không thôi, ai cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Ngày hôm nay đúng là bất ngờ nối tiếp bất ngờ, người nhà họ Hạ thật sự là nhận lấy không xuể. Mãi đến khi Phùng Thắng Lợi hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người vẫn còn đang ngây ngẩn ra.
Cụ bà kiến thức rộng rãi mà cũng cảm thấy đầu óc mình không còn minh mẫn nữa, bà ngồi về lại bàn, nhìn chai rượu tây ở trên bàn, dường như đang lâm vào cơn mộng mị.
"Bà nội, coi bộ ông nội cũng đáng gờm ghê đấy, có thể khiến cho ông chủ Phùng đối đãi tốt với nhà họ Hạ chúng ta như thế luôn." Không biết qua bao lâu, Hạ Tử Hiên là người đầu tiên mở miệng, thốt lên một tiếng thán phục.
Cụ bà nhíu mày lại, cảm khái không thôi: "Bà cũng không ngờ ông nhà lại giỏi vậy đấy!"
Dứt lời, cụ bà giãn lông mày, lộ ra nụ cười vui vẻ, nói một cách thoải mái: "Nhưng đây cũng là chuyện tốt, nói rõ nhà họ Hạ chúng ta vẫn chưa sa sút, chúng ta phải nhận thành ý của ông chủ Phùng thôi, mọi người khui rượu đi, uống nào!"
Cụ bà nói một hơi, các bàn khác cũng không khách sáo nữa, thay nhau mở rượu tây trên bàn ra, thoải mái cụng ly.
Tiệc mừng này trải qua biết bao thăng trầm, cuối cùng cũng đã lấy lại bầu không khí vui mừng và rộn rã.
Đang lúc bầu không khí ngày càng hăng lên, Hạ Tử Hiên bỗng nhiên lớn tiếng quay sang chèn ép Hạ Mạt Hàn: "Hạ Mạt Hàn, lúc đầu tôi tưởng chị giỏi giang gì lắm mới có thể đàm phán một mối làm ăn lớn với Hưng Thịnh, không ngờ thì ra chị là dựa vào nhan sắc của mình đấy!"
Lời nói của Hạ Tử Hiên làm mọi người bừng tỉnh, lúc này họ mới ý thức được mấy trận ầm ĩ hôm nay suy cho cùng cũng là vì Hạ Mạt Hàn dùng cách không đứng đắn để kết đươc một đơn hàng lớn. Tuy đơn đặt hàng này có lợi cho công ty, nhưng chung quy lại vẫn là Hạ Mạt Hàn dùng thủ đoạn không vẻ vang gì, vì thế mọi người lại thay đổi cái nhìn với Hạ Mạt Hàn.
"Nhỏ giọng một chút, không sợ xấu hổ sao?" Cụ bà quát lên với Hạ Tử Hiên một cách rất mất hứng.
Hạ Tử Hiên bĩu môi, nói lại: "Vốn là thế mà ạ, hôm nay nếu không nhờ vào uy danh của ông nội thì Hạ Mạt Hàn đã kéo đến cho gia tộc chúng ta một rắc rối lớn rồi."
Nắm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, Hạ Tử Hiên sẽ không buông tha, cậu ta đã thèm thuồng đơn hàng lớn mà Hạ Mạt Hàn ký được, cậu ta còn sợ bà nội trọng dụng lại Hạ Mạt Hàn, bây giờ thì tốt rồi, Hạ Mạt Hàn lại làm mất mặt nhà họ Hạ, bà nội chắc chắn đã rất thất vọng với Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn bị mấy chuyện hôm nay lần lượt đổ ập tới làm sợ mất vía, cả người còn đang phản ứng chậm chạp, nhưng khi nghe Hạ Tử Hiên chửi bới mình, cô lập tức hoàn hồn và phản bác: "Tôi không quyến rũ ai cả, sự thật là tổng giám đốc Dương thích thiết kế của tôi, chủ động muốn hợp tác với tôi."
Hạ Mạt Hàn nói năng rất ngay thẳng, chắc như đinh đóng cột, nhưng trong nhà họ Hạ, cô chỉ là một người thấp cổ bé họng, chẳng ai tin lấy lời của cô. Dù sao chuyện tổng giám đốc Dương thích tài năng của Hạ Mạt Hàn không khác gì chuyện hoang đường.
Người nhà họ Hạ ở đây đều tự động lựa chọn không tin.
Ngay cả cụ bà cũng không nhìn Hạ Mạt Hàn lấy cái nào, thậm chí bà còn quay sang mọi người trịnh trọng tuyên bố: "Chuyện thiết kế cho dự án hợp tác với Hưng Thịnh sẽ giao cho Tử Hiên toàn quyền phụ trách, còn Mạt Hàn thì cứ ở lại bộ phận nghiệp vụ đi!"
Hôm nay cụ bà mở tiệc mừng vốn là định đề bạt Hạ Mạt Hàn, nhưng bây giờ bà đã thay đổi ý định rồi.
Hạ Mạt Hàn nghe quyết định của cụ bà thì tâm trạng lập tức trùng xuống đáy vực.
Bữa tiệc kết thúc, Hạ Mạt Hàn về đến nhà mà vẫn mặt ủ mày chau, sầu não vô cùng.
Chuyện hôm nay cứ chập trùng lên xuống, tuy tất cả đều thành hữu kinh vô hiểm, ông chủ Phùng và Tôn Kỳ Long đều không làm khó dễ gì mình và nhà họ Hạ, Trâu Cầm xấu xa cũng đã quỳ xuống xin lỗi mình. Nhưng cô ta lại giội nước bẩn lên người mình, tẩy thế nào cũng không sạch được.
Địa vị trong gia tộc của Hạ Mạt Hàn lại trở về con số không, cô cũng không thể trở về bộ phận thiết kế mình thích để phô bày tài năng được nữa.
Cô rất khó chịu.
Hoàng Quý Lan biết Hạ Mạt Hàn nghĩ gì, nhịn không được đành khuyên: "Tiểu Mạt, đừng buồn, mẹ tin con, con là giỏi nhất!"
Hạ Mạt Hàn nói đầy đau khổ: "Mẹ tin thì có ích gì chứ?"
Hạ Mạt Hàn muốn được cụ bà tin tưởng và coi trọng, muốn được người trong gia tộc nhìn mình bằng ánh mắt khác, muốn có kinh nghiệm và thành tựu trong công việc, hôm nay cô đã đặc biệt sắp xếp lại tâm trạng, chuẩn bị xuất phát lại lần nữa. Cô đang định trong bầu không khí hoàn toàn mới, nỗ lực làm việc, ngày càng đi lên. Nhưng bây giờ chỉ một đêm đã quay lại vạch xuất phát. Tường thành tự tin Hạ Mạt Hàn vất vả lắm mới dựng lên được đã sụp đổ.
Hôm sau, thứ bảy.
Hạ Mạt Hàn rũ rượi cả ngày ở nhà.
Ăn cơm tối xong, Hạ Mạt Hàn về lại phòng mình nằm, vừa lên giường, điện thoại của cô đã đổ chuông.
Hạ Mạt Hàn nhận điện thoại, giọng nói của Hạ Tử Nhiên lập tức truyền đến: "Chị, hôm nay là ngày ba chị em mình họp mặt, chị quên à?"
Tam thiên kim nhà họ Hạ là hội nhỏ ba người ở trong nhà, từ nhỏ bọn họ đã chơi cùng nhau, hàng năm cũng hẹn một ngày họp mặt, đây là ngày gặp gỡ riêng của ba người mà thôi, đồng thời họ cũng hứa với nhau nếu có người yêu thì phải dẫn theo.
Lúc trước, cả ba chị em đều không có đối tượng, gặp mặt cũng rất đơn giản, không so đo cũng chẳng tị nạnh gì, cả ba đều vui vẻ.
Nhưng từ khi Hạ Mạt Hàn và Hạ Sơ Tuyết kết hôn, thì cuộc họp mặt này đã biến thành dằn vặt với Hạ Mạt Hàn.
Cùng là tam thiên kim nhà họ Hạ, mà chồng mình lại là kẻ ngu si, còn chồng của Hạ Sơ Tuyết thì xuất sắc hơn Ngô Bách Tuế gấp trăm lần, so sánh với nhau thì cho dù da mặt của cô có dày hơn nữa thì cũng phải xuất hiện chút sa sầm. Một cuộc họp mặt như thế đúng là đã thay đổi bản chất của nó, hình như ngoại trừ khiến Hạ Mạt Hàn mất mặt, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Năm ngoái Hạ Mạt Hàn nhắm mắt đi cho có, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng, nên cô từ chối Hạ Tử Nhiên không chút do dự: "Chị không muốn đi, em đi với Sơ Tuyết đi!"
Hạ Tử Nhiên vội nói: "Đừng mà, chị, cuộc họp lần này không thể thiếu chị được."
Hạ Mạt Hàn không hiểu hỏi: "Tại sao?"
Hạ Tử Nhiên dè dặt nói: "Bởi vì em vừa có bạn trai, em đã nói với anh ấy rồi, tối nay sẽ dẫn anh ấy đi gặp các chị, chị sẽ nể mặt cô em này chứ?"
Từ lâu trước đây, Hạ Tử Nhiên đã nói nếu cô ta tìm được đối tượng thì nhất định sẽ dẫn đến cho hai chị mình giúp xét duyệt. Bây giờ Hạ Tử Nhiên đã tìm được bạn trai rồi, lẽ ra Hạ Mạt Hàn nên đi xem sao mới đúng, với lời đề nghị này của Hạ Tử Nhiên, cô quả thật không tìm được lý do từ chối. Im lặng vài giây, cô mới lên tiếng: "Được rồi, hẹn ở đâu?"
"Tám giờ tối, phòng bao số một câu lạc bộ Đế Hào, không gặp không về nhé. À đúng rồi, nhớ dẫn anh rể theo đấy ạ!" Nói xong, Hạ Tử Nhiên lập tức cúp điện thoại.
Trong lòng Hạ Mạt Hàn rất không muốn đi, nhưng lại không thể không đi, cô thở dài, rời giường ăn mặc trang điểm.
Xong xuôi, Hạ Mạt Hàn ra khỏi phòng ngủ, nói với Ngô Bách Tuế đang ở phòng khách: "Bách Tuế, lát nữa anh ra ngoài với em một chuyến."
"Ừ." Ngô Bách Tuế cũng không hỏi đi đâu, chỉ đáp lại một tiếng rất thản nhiên.
Hạ Mạt Hàn nhìn bộ dạng mộc mác của Ngô Bách Tuế, không nhịn được phải oán trách: "Sao anh mặc đồ tùy ý thế, đâu phải anh không có đồ mặc."
Nói xong, Hạ Mạt Hàn lập tức đến tủ quần áo, lấy một bộ vest từ trước đến giờ chưa từng được mặc ra ném đến trước mắt Ngô Bách Tuế, nghiêm túc bảo: "Mau thay cho em."
Ngô Bách Tuế cầm bộ vest, nghe lời đi vào phòng ngủ thay đồ.
Mười phút sau, Ngô Bách Tuế thay đồ xong ra khỏi phòng, khi anh mặc vest như thể sáng rực lên, trên người tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.
Hạ Mạt Hàn đang lơ đãng thì bỗng nhiên Ngô Bách Tuế lọt vào trong tầm mắt mình, cô nhìn anh với vẻ vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Chồng của mình mà cũng đẹp trai đến vậy sao?
Thấy Hạ Mạt Hàn cứ nhìn mình mãi, Ngô Bách Tuế đành hỏi: "Sao thế?"
Hạ Mạt Hàn bỗng hoàn hồn lại, không ngờ mình lại ngẩn ngơ nhìn một kẻ ngốc? Chuyện này làm Hạ Mạt Hàn thấy xấu hổ, cô bình ổn lại tâm tình rồi nói: "Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi!"
Hai người cùng rời khỏi nhà, ngồi lên xe Hạ Mạt Hàn, Hạ Mạt Hàn dẫn Ngô Bách Tuế đến thằng câu lạc bộ Đế Hào.
Trên đường, Hạ Mạt Hàn dặn dò Ngô Bách Tuế nhiều lần: "Nhớ kỹ, đừng nói chuyện, đừng làm chuyện điên khùng, đừng làm em mất mặt." Cuộc họp gia tộc thì Hạ Mạt Hàn không dám dẫn theo Ngô Bách Tuế nữa, cuộc họp nhỏ giữa ba chị em, theo ước định thì cô không thể không dẫn anh theo.
Bảy giờ năm mươi phút tối, Hạ Mạt Hàn đến bãi đậu xe của câu lạc bộ Đế Hào.
Câu lạc bộ Đế Hào là chỗ giải trí rất nổi tiếng ở thành phố Tây Nguyên, rất nhiều người trong giới thượng lưu thích đến đây vui chơi. Trời vừa tối, chỗ này lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, lúc Hạ Mạt Hàn đến, bãi đậu xe khổng lồ của Đế Hào đã đầy xe.
Hạ Mạt Hàn đợi hai phút mới tìm được một chỗ đậu trống, thế là cô liền lái qua đấy, chuẩn bị đỗ xe vào.
Ngay khi Hạ Mạt Hàn đang đỗ xe, bỗng một chiếc Lamborghini chạy như bay tới, chui tọt vào chỗ trống đỗ xe kia một cách rất ngang ngược.
Hạ Mạt Hàn không kịp phanh xe.
Rầm!
Đuôi chiếc Audi cuả cô va vào thân xe Lamborghini kia.
Hai chiếc xe dừng lại ngay tức khắc, sau đó, một thanh niên xỏ khuyên tai bước xuống từ chiếc Lamborghini kia, hắn xông thẳng đến cạnh xe Hạ Mạt Hàn, vỗ rầm rầm lên cửa sổ vị trí lái chính, trầm giọng nói: "Cút ra đây cho ông!"
Tác giả :
Thư Sinh