Chàng Giám Đốc Hay Quên
Chương 10
Lê Hiểu Trinh tuy bên ngoài cười vui, nhưng trong lòng cực kì sầumuộn, càng ngày càng không che dấu được, đến ngốc như Lâu Dịch cũng rốtcục cảm nhận được nàng buồn bực không vui.
Theo sự nhờ vả của anh trai, nhân viên cứu hoả Lâu Tranh được phái tới.
“Nghe nói nương nương gần đây ngọc thể bất an ? Có thể hay không nóira cho nô tỳ có thể được biết giúp ngài giải đi âu lo hay không?” Trongtay nàng xách theo một hộp bánh ngọt, trêu ghẹo nói.
Lê Hiểu Trinh bị bạn tốt làm cho tức cười.
“Đừng nháo, mình chẳng qua là lần đầu mẹ có chút khẩn trương thôi,Dịch anh ấy chính là quan tâm mù quáng.” Nàng vừa đem bánh ngọt cắt ravừa tránh né nói qunah quanh.
Cậu ấy không nói thật! Nhưng thân là bạn tốt của nàng Lâu Tranh đương nhiên hiểu tính tình của bạn. Nếu như nàng không muốn nói mình có lấydao kề sát cổ thì cũng không hé răng.
Lâu Tranh bất đắc dĩ thở dài, nói sang chuyện khác.
“Cậu không có việc gì là tốt rồi. Kỳ thật mình cũng cảm thấy anh trai thật sự thái quá ngày đó mình còn trông thấy anh ấy ôm “ sổ tay làmcha” gặm nhấm, quả thực giống như là chỉ cần đem quyển sách kia nhét vào óc có thể làm 1 ba ba hoàn mỹ!”
Lê Hiểu Trinh cười nhạt một tiếng, có một chút cũng không thành thật.
Ăn bánh ngọt, Lâu Tranh đột nhiên nói vài câu.
“Giữa 2 người đúng là duyên phận thật đúng là vô cùng kỳ diệu. Tạithời điểm tất cả mọi người cho rằng không có hy vọng thì 2 người lại đột phá, lại còn ở tại Nhật Bản đính ước cả đời, ngay cả đứa trẻ cũng thấychoáng” Nàng lắc lắc đầu.
“Quả nhiên người khác dù miễn cưỡng hỗ trợ thế nào cũng không cóđược, tình cảm do trời đất xoay vần tới thời điểm tự nó sinh ra….”
Bỗng dưng Lê Hiểu Trinh nhìn bánh ngọt lịch sự đóng gói trong hộp mởmiệng.”Lâu Tranh cậu biết không? Kỳ thật tình yêu tựa như bánh ngọt mặcdù ăn rất ngon miệng, nhưng nó chỉ có thời hạn. Khi quá hạn bánh có ngon thế nào cũng thay vị…”
Ánh mắt của nàng không có tiêu cự như đang nói cho bạn tốt nghe, lại giống như lẩm bẩm 1 mình.
Nàng này làm sao lại đột nhiên nói ra như vậy lời buồn chán này?Không giống như kẻ đắm chìm trong bể tình? Lâu Tranh hồ nghi lo lắngnhìn nàng nhưng nhìn không ra. Thật không hiểu Hiểu Trinh cùng anh trailúc đó, rốt cuộc lại phát sinh chuyện gì ?
Từ đó về sau, Lê Hiểu Trinh không hề biểu hiện sự uể oải, cùng tâm sự nặng nề, nàng trước mặt người khác giả bộ điềm nhiên như không tronglòng lại đã có quyết định.
Lâu Dịch cũng không biết nàng đang nghĩ gì nữa, chỉ vui khi nàng khôi phục nụ cười thường ngày.
“Anh hôm nay có về sớm một chút không?” Một mặt thay hắn kéo cà vạt, Lê Hiểu Trinh hỏi trên mặt nhẹ nhàng cười.
“Hôm nay anh phải đi xã giao, em mệt mỏi thì cứ ngủ trước, không cầnchờ anh.” Hai tay hắn ôm lỏng eo của nàng, có bầu 2 bụng đã nhô ra,nhưng hắn vẫn si mê nhìn nét mặt ôn nhu của nàng.
“Em biết rồi.” Nàng đem caravat điều chỉnh nhanh, đưa hắn ra cửa, ôm trong lồng ngực hắn lắng nghe tiếng tim đập.
“Làm sao vậy?” Lâu Dịch nhẹ nhàng ôm nàng, cùng nàng hưởng thụ một lát hạnh phúc nhỏ.
“Không có gì.” Nàng lắc lắc đầu rồi lui khỏi ngực của hắn, nhìn thẳng hắn.”Lâu Dịch, em yêu anh!” Trên mặt nàng cười tươi như hoa.
“Ừ.” Trong lòng hắn song dậy mãnh liệt vì nàng nói vậy mà cảm thấytột đỉnh hạnh phúc, cũng không nói biểu đạt chỉ hàm súc tại trên tránnàng hôn một cái.
“Anh đi.” Mặc dù nói như vậy hắn lại vẫn ôm nàng không có buông tay. Không biết vì cái gì hắn vô thức không muốn buông nàng ra.
Lê Hiểu Trinh cười cười đẩy đẩy hắn.
“Mau đi đi! anh bị muộn rồi .” Đưa hắn tới cửa vẫy tay về phía hắn nói lời từ biệt.
“Hẹn gặp lại.”
Lâu Dịch mơ hồ phát giác thái độ của nàng có chút khác hẳn với bìnhthường, nhưng không thể nói kì quái chỗ nào. Hắn thầm cười nhạo chínhmình quá đa tâm, đạp xuống chân ga lái xe đi.
“Gặp lại sau.” Nàng yên lặng nhìn xe càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất, nhẹ nói.
Bởi vì gần đây biểu hiện của nàng làm “hài lòng ” Lâu Dịch cùng cùngbà quản gia đều đối với nàng lơi lỏng phòng bị, không hề như trước điđâu cùng kè kè bên nàng. Trở về đến trong nhà nàng thừa dịp bà quản giakhông chú ý, gọi điện thoại kêu tắc xi cũng rón ra rón rén mang hành lýtừ gian phòng lôi ra. (L: đúng là nh bà có bầ hay cả nghĩ…)
Lê Hiểu Trinh bước nhanh ra đường tắt, nhìn về hướng nhà nước mắt rơi, không muốn xa rời!
Nàng biết rõ Lâu Dịch là một người biết chịu trách nhiệm, hắn cũngkhông thích mình lại hoàn đồng ý cưới toàn bộ là vì trong bụng của nàngcó cốt nhục của hắn… Nhưng nói thẳng ra chẳng qua là không thoát khỏiđược vướng víu đi!
Nếu như nàng chủ động rời đi, không hề ngăn trở cước bộ của hắn, hắncó thể tìm tới đối tượng hợp hơn, sinh cho hắn con cái, cho hắn 1 cuộcsống đúng nghĩa!
Đi ra ngõ hẻm nàng hướng cánh tay che ánh mặt trời chói mắt, nhìn vềphía đường cái. Đã mau vào mùa đông đứa bé này sẽ sinh vào mùa xuân ấmáp…
“Xin lỗi con, xin lỗi con…” Nàng áy náy sờ lấy bụng đối với cục cưng sám hối.
Nàng không nên làm cho con mình vừa ra đời sẽ không có cha nhưng là… nàng thật sự không có lựa chọn nào khác…
“Tiểu thư! Có cần đi xe không?”
Lê Hiểu Trinh vẻ sợ hãi, nàng nghĩ tắc xi chắc đang tới, nhưng sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc là giọng nữ!
Lâu Tranh tựa trong xe giọng nói khinh bạc nói với nàng:
“Ngài muốn đi suối nước nóng hay là Khẩn Đinh nghỉ phép? Vô luận lên núi hay xuống biển tiểu nhân đều nguyện ý phụng bồi!”
Cười nhìn Lê Hiểu Trinh vẻ mặt làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ bắt Lâu Tranh cố ý khi dễ nàng.
“Đều không phải sao? Chẳng lẽ bà nghĩ xuất ngoại giải sầu?”
Tâm sự bị một câu nói ra, Lê Hiểu Trinh chấn động một chút, không biết nên giải thích như thế nào cho bạn tốt.
“Lâu Tranh, mình…”
“Được rồi, chờ cậu nghĩ ra lúc đó hãy nói!” Lâu Tranh cắt đứt tiếng ấp úng của, đi tới giúp nàng đem vài hành lý ra sau xe.
“Dù sao nghĩ cũng biết nhất định là tên đại ca ngốc của tôi chọc giận bà thương tâm có đúng hay không?” Nói xong còn dí dỏm hướng nàng nháymắt mấy cái.
“Không… anh ấy không có sai…” Lê Hiểu Trinh lộ ra nụ cười khổ. Sai là nàng, nàng nên biết rõ phần tình cảm này không có kết quả, còn ngoan cố lừa gạt hắn thậm chí dùng con để cường cầu hạnh phúc…
“Đủ rồi! Không cho phép ở trước mặt tôi cười xấu như vậy .” Lâu Tranh đẩy nàng ngồi vào ghế lái phụ, không chịu nổi hét lên: “Muốn khóc thìkhóc, cười liền cười, bàlà phụ nữ có thai đó! Phụ nữ có thai thì nên hết sức sử dụng quyền lợi của mình hiểu hay không?”
Lê Hiểu Trinh bị bạn nhe răng trợn mắt, cố làm ra vẻ hung ác vẻ mặt chọc cười, cũng thật lòng nụ cười.
“Đúng rồi hay tớ cùng cậu trốn đến Nhật Bản chơi đi, nhưng là hộchiếu của mình bị tên đầu heo Khấu Lưu lừa gạt đầu!” Lần này nàng thậtsự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hơn nữa bản cô nương vẫn còn giận cậu có phiền não gì cũng không chịu nói cho mình biết, tạm núp ở nhà mình trước đã.”
Lê Hiểu Trinh cảm kích nói: “Lâu Tranh, cám ơn bà…”
Giận cứ giận, Lâu Tranh là lượng thứ cho nỗi khổ tâm riêng của mìnhthậm chí nguyện ý thu lưu chính mình không có chỗ nào để đi… Ngoại trừcảm tạ, nàng thực cũng không biết còn có thể nói cái gì. (L: ko có chỗ đi mà cũng đòi bỏ nhà đi, thật là ko chuyên nghiệp…)
Chỉ là Lâu Dịch phát hiện mình không chào mà đi không hiểu được sẽ có phản ứng như thế nào… Là may mắn rốt cục có thể để gỡ bỏ trọng trách,hay là là lo lắng “con của hắn” có sao hay không ?
Nàng nhìn cảnh vật bên ngoài, một lòng vẫn không tự chủ được đảo quanh bầu trời của 1 nam nhân 1 cách vô ích….
eng keng…
Trời vừa rạng sang mọi thứ im lặng, thời khắc đó người người chìmtrong giấc ngủ. Nhưng có 1 người lại mãnh ấn lấy chuông điện, có vẻ rất cố chấp, mạnh mẽ giống như là không nên đem cả tòa nhà này đánh thứcthì mới bằng lòng từ bỏ ý đồ.
“Em nói – anh rốt cuộc có biết bây giờ rất trễ rồi sao?”
Huyết áp cực thấp Lâu Tranh bày lấy bộ mặt thê thảm, ra mở cửa. Nàngrất khó rời giường, mặc kệ bên ngoài có là đại nhân vật gì cho dù làNgọc hoàng đi chăng nữa thì quấy rầu giấc ngủ của bản tiểu thư sẽ mắngcho bay nóc nhà!
“Hiểu Trinh ở chỗ em đúng không?” Ngoài cửa là sắc mặt cũng không khá hơn chút nào - Lâu Dịch đầu tóc tán loạn, cà vạt lung tung, trời cuốimùa thu ớn như vậy nhưng sau lưng của hắn đầy mồ hôi ướt.
Từ khi lão quản gia thông báo với hắn vị hôn thê mất tích đến nay vẫn chưa tới một ngày nhưng hắn trở nên chán nản tiều tụy như vậy xem rađã bị đả kích không nhỏ.
Mà Lâu Tranh không hổ là một nữ vương tinh quái, nói dối vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
“Người là ở chỗ anh, anh chạy đến chỗ em tìm có nhầm hay không đó?”
“Cô ấy… đi, anh buổi trưa nhận được điện thoại quản gia gọi điệnthoại tới, về đến nhà mới phát hiện cô ấy đem y phục của mình toàn bộmang đi…” Những quà hắn tặng, đều để lại hết.
“Anh hỏi qua sân bay, danh sách lữ khách không có tên của nàng…” Hắn chán nản thất vọng trên ngồi xuống, vùi mặt vào bàn tay.
“Đại ca, anhi có phải hay không làm cái gì chọc giận Hiểu Trinhkhông?” Nàng nhịn không được dò xét thử anh trai. Tuy nói nàng khôngmuốn bức Hiểu Trinh nói nhưng cũng không có nghĩa là nàng không muốnbiết!
Rốt cuộc là xung đột gì mới để cho kẻ luôn luôn ôn nhu hiền hòa làm ra chuyện ác như vậy?
Hoang mang lo sợ Lâu Dịch mắt điếc tai ngơ.
“Không biết nàng ăn cơm rất thật ngon? Cô ấy hiện tại cũng không phải một người vạn nhất đói thì cục cưng sẽ không tốt…”
Lâu Tranh không khỏi nhíu mày.
“Anh nói những lời này ngay cả em nghe đều tức giận, huống chi là Hiểu Trinh?” Nàng không chút lưu tình chỉ trích anh.
“Cái gì vạn nhất đói thì cục cưng sẽ không tốt? Vậy anh cũng không trông nom Hiểu Trinh chết hay sống sao?”
Núp ở cửa phòng Lê Hiểu Trinh bởi vì bạn quát tháo mà co rúm lại, như đụng phải miệng vết thương phảng phất lại lại lần nữa bị vạch trần.
“Anh sẽ không phải ở trước mặt Hiểu Trinh cũng đều dùng giọng nói nói như vậy nói với cậu ấy đi?” Thấy đại ca trầm mặc không nói giống như là chấp nhận tội của mình, Lâu Tranh tiếp tục nói thẳng.
“Anh không biết phụ nữ có thai đều rất yếu ớt hay sao, rất dễ nghĩngợi lung tung hay sao? Khó trách cô ấy muốn rời nhà trốn đi!”
Lâu Dịch sa sút tinh thần mệt mỏi ngẩng đầu.
“Anh không có ý thế, anh chỉ là… không hi vọng nàng sẽ như lần trướcthiếu chút nữa sinh non nhìn rất đau khổ…” Lo lắng tung tích của nàng,cùng an nguy hơn nửa ngày đã hao hết tâm trí của hắn, hắn không có dưthừa khí lực đi che dấu tâm sự của mình.
“Một chút cũng không hiểu!” Lâu Tranh không có ý định khinh địch như vậy buông tha, nàng nghiêm nghị lên án.
“Thái độ của anh quá khoa trương, Hiểu Trinh cũng là lần đầu tiênmang thai trong lòng nhất định so với anh còn bất an hơn. Thành thật mànói cô ấy có thể bao dung, nhẫn nại anh đến bây giờ đã rất có độ lượng!”
Lâu Dịch không nói lời nào, thừa nhận em gái trách mắng. Đến bây giờhắn mới giật mình thấy mình ngu xuẩn, chỉ lo Hiểu Trinh tránh khỏi khảnăng sinh non, lại bỏ quên cảm thụ của nàng…
Hồi tưởng lại lần trước nàng chủ động yêu cầu hi vọng mình cùng ở bên người đó là củ chỉ yêu thương hết sức bình thường giữa nam nữ mà hắnlại nhẫn tâm cự tuyệt nàng, đẩy cô ấy ra xa!
Lê Hiểu Trinh dựa ở trên cửa môi mở, không ngừng khóc thút thít.
Nàng quá ngốc rồi! Tại sao phải lung tung phỏng đoán, để tâm mấy chuyện vụn vặt? Vì cái gì không trực tiếp cùng hắn nó thẳng ra đây?
Nếu không phải Lâu Tranh lưu lại nàng bọn họ rất có thể vĩnh viễn cũng không biết tâm ý của nhau đau xót thế nào!
Lâu Tranh đại loạn rồi dụ dỗ đại ca về nhà đi vào trước cửa phòng gõ.
“Hiểu Trinh, có thể cùng bà nói chuyện một chút không?”
“Cậu vào đi.” Lê Hiểu Trinh vội vàng lau khô nước mắt đứng dậy đem cửa mở ra.
“Cậu đều nghe thấy hết đi?” Đau lòng nhìn bạn khóc đến hai mắt sưng đỏ, Lâu Tranh kéo nàng ngồi trên giường.
“Hiện tại hiểu lầm đều sang tỏ đi?”
Lê Hiểu Trinh dùng sức gật gật đầu “Lâu Tranh, cám ơn cậu! Nếu như không có cậu hỗ trợ chúng ta có thể sẽ bỏ lỡ hai bên…”
Lâu Tranh lại đột nhiên cười rộ lên.
“Ai nói cậu có thể nhanh như vậy liền tha thứ cho anh ấy hả? Dám khidễ bạn tốt nhất cùng cháu nhỏ của bản tiểu thư nào có dễ sống như vậy!” (L: @@ bà này nhiều trò)
“Ách… cậu muốn làm gì?” Lê Hiểu Trinh sợ hãi dò xét nhìn vẻ mặt bạn trong nội tâm đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
“Mình có sự kiện rất quan trọng …hai tháng nữa 2 người sẽ phải kết hôn đúng không?” Nàng mang theo nụ cười xấu xa hỏi.
Chẳng lẽ cậu ấy muốn ngăn cản hôn lễ? Mới vừa vặn cởi bỏ hiểu lầm màthở phào nhẹ nhõm lúc này tim Lê Hiểu Trinh lại bị bạn tốt treo đếngiữa không trung.
“Đừng lo lắng hết thảy xem mình!” Lâu Tranh vỗ vỗ tay của nàng muốnnàng an tâm, vừa tự mình kế hoạch đưa cho bọn họ một cái hôn lễ…” đặcbiệt”
***
Hai tháng rất nhanh liền qua, Lâu Dịch bốn phía bôn ba, tìm mọiđường ngang ngõ tắt, nhưng vẫn là một chút tin tức cũng không có…
Hôn lễ cử hành vào 10 giờ buổi sáng tại 1 nhà thờ trong thành phố. Mới bảy giờ rưỡi bà Lâu đã liền lo lắng điện thoại cho hắn. (L; ẹc, nhà này rấp tăm lừa chú rể đáng thương…)
“Con trai này! Hiểu Trinh vẫn chưa trở về sao?” Bà Lâu dừng một chút, chần chờ nói tiếp.
“Ta xem như vậy đi… thừa dịp hiện tại thời gian vẫn còn kịp tìm lý do hủy bỏ hôn lễ đi?”
Hơn một tháng trước, bà Lâu đột nhiên điện tới thông báo cho hắn, bà nhận được tin tức từ nơi nào đó báo Hiểu Trinh bình an.
Đối mặt với mẹ cường thế ép hỏi, Lâu Dịch không thể không đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho mẹ biết.
“Con sẽ đợi cô ấy.” Hắn kiên định cự tuyệt.
“Không cần hủy bỏ, con sẽ liên tục đợi cho đến khi cô ấy nguyện ý xuất hiện ở trước mặt con.”
“Nếu như con bé đến cuối cùng cũng không xuất hiện…” Bà do dự mở miệng.
“Không… con tin cô ấy nhất định sẽ tới.” Hắn phi thường chắc chắc.
“Vậy thì tốt.” Bà bất đắc dĩ dừng máy, xoay người nhìn 1 người phòng nghỉ:
“Nó nói sẽ liên tục đợi đến khi con xuất hiện! Thật là có nắm chắcvậy ư…” Bà có chút hâm mộ nói.
Người nọ chỉ là nhã nhặn lịch sự cười cười không trả lời.
Lê Hiểu Trinh lặng yên nhìn hắn cẩn thận đeo chiếc nhẫn tiến vào ngón tay áp út của mình phảng phất chỉ như vậy, là thế nhưng nàng cũng sẽvững vàng ở bên cạnh hắn, không dễ dàng rời đi.
“Em định nói chuyện này …” nàng thở dài quyết định cho hắn thêm một cái cơ hội cuối cùng.
“Chuyện gì?”
Bỗng dưng đột nhiên có người dùng sức giẫm hắn một phát. Đó là nàngrất không yên tâm ông anh ngốc nhà mình nói cái gì cũng không chịu, LâuTranh được Lê Trạm hộ tống xuống đài khom người chào.
Lâu Dịch bị đau nhưng hắn nhíu nhíu mày, còn chưa thông suốt.
Lê Hiểu Trinh bĩu môi.”Thôi.”
Nàng nhấc lên lụa trắng hướng Lâu Dịch ngoắc ngoắc ngón tay, lạingoắc ngoắc ngón tay, đợi đến khi hắn đủ tới gần, nàng một phát bắt được nơ đeo cổ của hắn, kéo hắn hướng mình.
“Em hiện tại tuyên bố, anh có thể hôn cô dâu .” Ôm gáy của hắn, nàng hảo tâm chỉ thị việc hắn cần làm.
Lâu Dịch nhếch môi cười một tiếng, nhanh chóng hôn nàng bởi vì hắn chờ đợi quá lâu rồi.
Mấy tháng này, bọn họ đều cảm thấy như thất lạc một bộ phận của mình, không hề hoàn chỉnh. Cho đến giờ phút này bọn họ sít sao ôm chặt nhaunhư tìm được cái điều đã mất.
Cách đó không xa giống như có ai đó nhẹ khẽ cười một cái, có ai lạikhụ một tiếng, bất quá những thứ này đối với bọn họ mà nói đều khôngquan trọng.
Quan trọng là… cái người dễ dàng thẹn thùng lại ưu thích cậy mạnh,luôn đem tất cả tâm tình viết ở trên mặt, tinh khiết thật đáng yêu cuốicùng cũng trở lại cạnh hắn …
“Em yêu anh.” Lê Hiểu Trinh rúc vào trước ngực hắn hạnh phúc đến muốn rơi lệ.
“Anh cũng vậy, anh yêu em!” Hắn nói đầy yêu thương.
Trông thấy nàng hai mắt ướt, vạn phần kinh ngạc ngẩng đầu Lâu Dịchcười cười, thương tiếc, hôn nàng quá mức vui sướng, không dùng tự giữnước mắt.
“Anh yêu em! Sau này em còn có thể nghe được rất nhiều lần như thế.” Lâu Dịch một lần nữa ôm chặt người vừa khóc vừa cười, đối với nàng hứahẹn.
Ánh trăng chiếu vào trong giáo đường nho nhỏ, chiếu vào trên người 2kẻ yêu nhau. Ban đêm còn rất dài… bọn họ còn rất nhiều thời gian thổ lộ vô số lần… ta yêu nhau …
Theo sự nhờ vả của anh trai, nhân viên cứu hoả Lâu Tranh được phái tới.
“Nghe nói nương nương gần đây ngọc thể bất an ? Có thể hay không nóira cho nô tỳ có thể được biết giúp ngài giải đi âu lo hay không?” Trongtay nàng xách theo một hộp bánh ngọt, trêu ghẹo nói.
Lê Hiểu Trinh bị bạn tốt làm cho tức cười.
“Đừng nháo, mình chẳng qua là lần đầu mẹ có chút khẩn trương thôi,Dịch anh ấy chính là quan tâm mù quáng.” Nàng vừa đem bánh ngọt cắt ravừa tránh né nói qunah quanh.
Cậu ấy không nói thật! Nhưng thân là bạn tốt của nàng Lâu Tranh đương nhiên hiểu tính tình của bạn. Nếu như nàng không muốn nói mình có lấydao kề sát cổ thì cũng không hé răng.
Lâu Tranh bất đắc dĩ thở dài, nói sang chuyện khác.
“Cậu không có việc gì là tốt rồi. Kỳ thật mình cũng cảm thấy anh trai thật sự thái quá ngày đó mình còn trông thấy anh ấy ôm “ sổ tay làmcha” gặm nhấm, quả thực giống như là chỉ cần đem quyển sách kia nhét vào óc có thể làm 1 ba ba hoàn mỹ!”
Lê Hiểu Trinh cười nhạt một tiếng, có một chút cũng không thành thật.
Ăn bánh ngọt, Lâu Tranh đột nhiên nói vài câu.
“Giữa 2 người đúng là duyên phận thật đúng là vô cùng kỳ diệu. Tạithời điểm tất cả mọi người cho rằng không có hy vọng thì 2 người lại đột phá, lại còn ở tại Nhật Bản đính ước cả đời, ngay cả đứa trẻ cũng thấychoáng” Nàng lắc lắc đầu.
“Quả nhiên người khác dù miễn cưỡng hỗ trợ thế nào cũng không cóđược, tình cảm do trời đất xoay vần tới thời điểm tự nó sinh ra….”
Bỗng dưng Lê Hiểu Trinh nhìn bánh ngọt lịch sự đóng gói trong hộp mởmiệng.”Lâu Tranh cậu biết không? Kỳ thật tình yêu tựa như bánh ngọt mặcdù ăn rất ngon miệng, nhưng nó chỉ có thời hạn. Khi quá hạn bánh có ngon thế nào cũng thay vị…”
Ánh mắt của nàng không có tiêu cự như đang nói cho bạn tốt nghe, lại giống như lẩm bẩm 1 mình.
Nàng này làm sao lại đột nhiên nói ra như vậy lời buồn chán này?Không giống như kẻ đắm chìm trong bể tình? Lâu Tranh hồ nghi lo lắngnhìn nàng nhưng nhìn không ra. Thật không hiểu Hiểu Trinh cùng anh trailúc đó, rốt cuộc lại phát sinh chuyện gì ?
Từ đó về sau, Lê Hiểu Trinh không hề biểu hiện sự uể oải, cùng tâm sự nặng nề, nàng trước mặt người khác giả bộ điềm nhiên như không tronglòng lại đã có quyết định.
Lâu Dịch cũng không biết nàng đang nghĩ gì nữa, chỉ vui khi nàng khôi phục nụ cười thường ngày.
“Anh hôm nay có về sớm một chút không?” Một mặt thay hắn kéo cà vạt, Lê Hiểu Trinh hỏi trên mặt nhẹ nhàng cười.
“Hôm nay anh phải đi xã giao, em mệt mỏi thì cứ ngủ trước, không cầnchờ anh.” Hai tay hắn ôm lỏng eo của nàng, có bầu 2 bụng đã nhô ra,nhưng hắn vẫn si mê nhìn nét mặt ôn nhu của nàng.
“Em biết rồi.” Nàng đem caravat điều chỉnh nhanh, đưa hắn ra cửa, ôm trong lồng ngực hắn lắng nghe tiếng tim đập.
“Làm sao vậy?” Lâu Dịch nhẹ nhàng ôm nàng, cùng nàng hưởng thụ một lát hạnh phúc nhỏ.
“Không có gì.” Nàng lắc lắc đầu rồi lui khỏi ngực của hắn, nhìn thẳng hắn.”Lâu Dịch, em yêu anh!” Trên mặt nàng cười tươi như hoa.
“Ừ.” Trong lòng hắn song dậy mãnh liệt vì nàng nói vậy mà cảm thấytột đỉnh hạnh phúc, cũng không nói biểu đạt chỉ hàm súc tại trên tránnàng hôn một cái.
“Anh đi.” Mặc dù nói như vậy hắn lại vẫn ôm nàng không có buông tay. Không biết vì cái gì hắn vô thức không muốn buông nàng ra.
Lê Hiểu Trinh cười cười đẩy đẩy hắn.
“Mau đi đi! anh bị muộn rồi .” Đưa hắn tới cửa vẫy tay về phía hắn nói lời từ biệt.
“Hẹn gặp lại.”
Lâu Dịch mơ hồ phát giác thái độ của nàng có chút khác hẳn với bìnhthường, nhưng không thể nói kì quái chỗ nào. Hắn thầm cười nhạo chínhmình quá đa tâm, đạp xuống chân ga lái xe đi.
“Gặp lại sau.” Nàng yên lặng nhìn xe càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất, nhẹ nói.
Bởi vì gần đây biểu hiện của nàng làm “hài lòng ” Lâu Dịch cùng cùngbà quản gia đều đối với nàng lơi lỏng phòng bị, không hề như trước điđâu cùng kè kè bên nàng. Trở về đến trong nhà nàng thừa dịp bà quản giakhông chú ý, gọi điện thoại kêu tắc xi cũng rón ra rón rén mang hành lýtừ gian phòng lôi ra. (L: đúng là nh bà có bầ hay cả nghĩ…)
Lê Hiểu Trinh bước nhanh ra đường tắt, nhìn về hướng nhà nước mắt rơi, không muốn xa rời!
Nàng biết rõ Lâu Dịch là một người biết chịu trách nhiệm, hắn cũngkhông thích mình lại hoàn đồng ý cưới toàn bộ là vì trong bụng của nàngcó cốt nhục của hắn… Nhưng nói thẳng ra chẳng qua là không thoát khỏiđược vướng víu đi!
Nếu như nàng chủ động rời đi, không hề ngăn trở cước bộ của hắn, hắncó thể tìm tới đối tượng hợp hơn, sinh cho hắn con cái, cho hắn 1 cuộcsống đúng nghĩa!
Đi ra ngõ hẻm nàng hướng cánh tay che ánh mặt trời chói mắt, nhìn vềphía đường cái. Đã mau vào mùa đông đứa bé này sẽ sinh vào mùa xuân ấmáp…
“Xin lỗi con, xin lỗi con…” Nàng áy náy sờ lấy bụng đối với cục cưng sám hối.
Nàng không nên làm cho con mình vừa ra đời sẽ không có cha nhưng là… nàng thật sự không có lựa chọn nào khác…
“Tiểu thư! Có cần đi xe không?”
Lê Hiểu Trinh vẻ sợ hãi, nàng nghĩ tắc xi chắc đang tới, nhưng sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc là giọng nữ!
Lâu Tranh tựa trong xe giọng nói khinh bạc nói với nàng:
“Ngài muốn đi suối nước nóng hay là Khẩn Đinh nghỉ phép? Vô luận lên núi hay xuống biển tiểu nhân đều nguyện ý phụng bồi!”
Cười nhìn Lê Hiểu Trinh vẻ mặt làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ bắt Lâu Tranh cố ý khi dễ nàng.
“Đều không phải sao? Chẳng lẽ bà nghĩ xuất ngoại giải sầu?”
Tâm sự bị một câu nói ra, Lê Hiểu Trinh chấn động một chút, không biết nên giải thích như thế nào cho bạn tốt.
“Lâu Tranh, mình…”
“Được rồi, chờ cậu nghĩ ra lúc đó hãy nói!” Lâu Tranh cắt đứt tiếng ấp úng của, đi tới giúp nàng đem vài hành lý ra sau xe.
“Dù sao nghĩ cũng biết nhất định là tên đại ca ngốc của tôi chọc giận bà thương tâm có đúng hay không?” Nói xong còn dí dỏm hướng nàng nháymắt mấy cái.
“Không… anh ấy không có sai…” Lê Hiểu Trinh lộ ra nụ cười khổ. Sai là nàng, nàng nên biết rõ phần tình cảm này không có kết quả, còn ngoan cố lừa gạt hắn thậm chí dùng con để cường cầu hạnh phúc…
“Đủ rồi! Không cho phép ở trước mặt tôi cười xấu như vậy .” Lâu Tranh đẩy nàng ngồi vào ghế lái phụ, không chịu nổi hét lên: “Muốn khóc thìkhóc, cười liền cười, bàlà phụ nữ có thai đó! Phụ nữ có thai thì nên hết sức sử dụng quyền lợi của mình hiểu hay không?”
Lê Hiểu Trinh bị bạn nhe răng trợn mắt, cố làm ra vẻ hung ác vẻ mặt chọc cười, cũng thật lòng nụ cười.
“Đúng rồi hay tớ cùng cậu trốn đến Nhật Bản chơi đi, nhưng là hộchiếu của mình bị tên đầu heo Khấu Lưu lừa gạt đầu!” Lần này nàng thậtsự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hơn nữa bản cô nương vẫn còn giận cậu có phiền não gì cũng không chịu nói cho mình biết, tạm núp ở nhà mình trước đã.”
Lê Hiểu Trinh cảm kích nói: “Lâu Tranh, cám ơn bà…”
Giận cứ giận, Lâu Tranh là lượng thứ cho nỗi khổ tâm riêng của mìnhthậm chí nguyện ý thu lưu chính mình không có chỗ nào để đi… Ngoại trừcảm tạ, nàng thực cũng không biết còn có thể nói cái gì. (L: ko có chỗ đi mà cũng đòi bỏ nhà đi, thật là ko chuyên nghiệp…)
Chỉ là Lâu Dịch phát hiện mình không chào mà đi không hiểu được sẽ có phản ứng như thế nào… Là may mắn rốt cục có thể để gỡ bỏ trọng trách,hay là là lo lắng “con của hắn” có sao hay không ?
Nàng nhìn cảnh vật bên ngoài, một lòng vẫn không tự chủ được đảo quanh bầu trời của 1 nam nhân 1 cách vô ích….
eng keng…
Trời vừa rạng sang mọi thứ im lặng, thời khắc đó người người chìmtrong giấc ngủ. Nhưng có 1 người lại mãnh ấn lấy chuông điện, có vẻ rất cố chấp, mạnh mẽ giống như là không nên đem cả tòa nhà này đánh thứcthì mới bằng lòng từ bỏ ý đồ.
“Em nói – anh rốt cuộc có biết bây giờ rất trễ rồi sao?”
Huyết áp cực thấp Lâu Tranh bày lấy bộ mặt thê thảm, ra mở cửa. Nàngrất khó rời giường, mặc kệ bên ngoài có là đại nhân vật gì cho dù làNgọc hoàng đi chăng nữa thì quấy rầu giấc ngủ của bản tiểu thư sẽ mắngcho bay nóc nhà!
“Hiểu Trinh ở chỗ em đúng không?” Ngoài cửa là sắc mặt cũng không khá hơn chút nào - Lâu Dịch đầu tóc tán loạn, cà vạt lung tung, trời cuốimùa thu ớn như vậy nhưng sau lưng của hắn đầy mồ hôi ướt.
Từ khi lão quản gia thông báo với hắn vị hôn thê mất tích đến nay vẫn chưa tới một ngày nhưng hắn trở nên chán nản tiều tụy như vậy xem rađã bị đả kích không nhỏ.
Mà Lâu Tranh không hổ là một nữ vương tinh quái, nói dối vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
“Người là ở chỗ anh, anh chạy đến chỗ em tìm có nhầm hay không đó?”
“Cô ấy… đi, anh buổi trưa nhận được điện thoại quản gia gọi điệnthoại tới, về đến nhà mới phát hiện cô ấy đem y phục của mình toàn bộmang đi…” Những quà hắn tặng, đều để lại hết.
“Anh hỏi qua sân bay, danh sách lữ khách không có tên của nàng…” Hắn chán nản thất vọng trên ngồi xuống, vùi mặt vào bàn tay.
“Đại ca, anhi có phải hay không làm cái gì chọc giận Hiểu Trinhkhông?” Nàng nhịn không được dò xét thử anh trai. Tuy nói nàng khôngmuốn bức Hiểu Trinh nói nhưng cũng không có nghĩa là nàng không muốnbiết!
Rốt cuộc là xung đột gì mới để cho kẻ luôn luôn ôn nhu hiền hòa làm ra chuyện ác như vậy?
Hoang mang lo sợ Lâu Dịch mắt điếc tai ngơ.
“Không biết nàng ăn cơm rất thật ngon? Cô ấy hiện tại cũng không phải một người vạn nhất đói thì cục cưng sẽ không tốt…”
Lâu Tranh không khỏi nhíu mày.
“Anh nói những lời này ngay cả em nghe đều tức giận, huống chi là Hiểu Trinh?” Nàng không chút lưu tình chỉ trích anh.
“Cái gì vạn nhất đói thì cục cưng sẽ không tốt? Vậy anh cũng không trông nom Hiểu Trinh chết hay sống sao?”
Núp ở cửa phòng Lê Hiểu Trinh bởi vì bạn quát tháo mà co rúm lại, như đụng phải miệng vết thương phảng phất lại lại lần nữa bị vạch trần.
“Anh sẽ không phải ở trước mặt Hiểu Trinh cũng đều dùng giọng nói nói như vậy nói với cậu ấy đi?” Thấy đại ca trầm mặc không nói giống như là chấp nhận tội của mình, Lâu Tranh tiếp tục nói thẳng.
“Anh không biết phụ nữ có thai đều rất yếu ớt hay sao, rất dễ nghĩngợi lung tung hay sao? Khó trách cô ấy muốn rời nhà trốn đi!”
Lâu Dịch sa sút tinh thần mệt mỏi ngẩng đầu.
“Anh không có ý thế, anh chỉ là… không hi vọng nàng sẽ như lần trướcthiếu chút nữa sinh non nhìn rất đau khổ…” Lo lắng tung tích của nàng,cùng an nguy hơn nửa ngày đã hao hết tâm trí của hắn, hắn không có dưthừa khí lực đi che dấu tâm sự của mình.
“Một chút cũng không hiểu!” Lâu Tranh không có ý định khinh địch như vậy buông tha, nàng nghiêm nghị lên án.
“Thái độ của anh quá khoa trương, Hiểu Trinh cũng là lần đầu tiênmang thai trong lòng nhất định so với anh còn bất an hơn. Thành thật mànói cô ấy có thể bao dung, nhẫn nại anh đến bây giờ đã rất có độ lượng!”
Lâu Dịch không nói lời nào, thừa nhận em gái trách mắng. Đến bây giờhắn mới giật mình thấy mình ngu xuẩn, chỉ lo Hiểu Trinh tránh khỏi khảnăng sinh non, lại bỏ quên cảm thụ của nàng…
Hồi tưởng lại lần trước nàng chủ động yêu cầu hi vọng mình cùng ở bên người đó là củ chỉ yêu thương hết sức bình thường giữa nam nữ mà hắnlại nhẫn tâm cự tuyệt nàng, đẩy cô ấy ra xa!
Lê Hiểu Trinh dựa ở trên cửa môi mở, không ngừng khóc thút thít.
Nàng quá ngốc rồi! Tại sao phải lung tung phỏng đoán, để tâm mấy chuyện vụn vặt? Vì cái gì không trực tiếp cùng hắn nó thẳng ra đây?
Nếu không phải Lâu Tranh lưu lại nàng bọn họ rất có thể vĩnh viễn cũng không biết tâm ý của nhau đau xót thế nào!
Lâu Tranh đại loạn rồi dụ dỗ đại ca về nhà đi vào trước cửa phòng gõ.
“Hiểu Trinh, có thể cùng bà nói chuyện một chút không?”
“Cậu vào đi.” Lê Hiểu Trinh vội vàng lau khô nước mắt đứng dậy đem cửa mở ra.
“Cậu đều nghe thấy hết đi?” Đau lòng nhìn bạn khóc đến hai mắt sưng đỏ, Lâu Tranh kéo nàng ngồi trên giường.
“Hiện tại hiểu lầm đều sang tỏ đi?”
Lê Hiểu Trinh dùng sức gật gật đầu “Lâu Tranh, cám ơn cậu! Nếu như không có cậu hỗ trợ chúng ta có thể sẽ bỏ lỡ hai bên…”
Lâu Tranh lại đột nhiên cười rộ lên.
“Ai nói cậu có thể nhanh như vậy liền tha thứ cho anh ấy hả? Dám khidễ bạn tốt nhất cùng cháu nhỏ của bản tiểu thư nào có dễ sống như vậy!” (L: @@ bà này nhiều trò)
“Ách… cậu muốn làm gì?” Lê Hiểu Trinh sợ hãi dò xét nhìn vẻ mặt bạn trong nội tâm đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
“Mình có sự kiện rất quan trọng …hai tháng nữa 2 người sẽ phải kết hôn đúng không?” Nàng mang theo nụ cười xấu xa hỏi.
Chẳng lẽ cậu ấy muốn ngăn cản hôn lễ? Mới vừa vặn cởi bỏ hiểu lầm màthở phào nhẹ nhõm lúc này tim Lê Hiểu Trinh lại bị bạn tốt treo đếngiữa không trung.
“Đừng lo lắng hết thảy xem mình!” Lâu Tranh vỗ vỗ tay của nàng muốnnàng an tâm, vừa tự mình kế hoạch đưa cho bọn họ một cái hôn lễ…” đặcbiệt”
***
Hai tháng rất nhanh liền qua, Lâu Dịch bốn phía bôn ba, tìm mọiđường ngang ngõ tắt, nhưng vẫn là một chút tin tức cũng không có…
Hôn lễ cử hành vào 10 giờ buổi sáng tại 1 nhà thờ trong thành phố. Mới bảy giờ rưỡi bà Lâu đã liền lo lắng điện thoại cho hắn. (L; ẹc, nhà này rấp tăm lừa chú rể đáng thương…)
“Con trai này! Hiểu Trinh vẫn chưa trở về sao?” Bà Lâu dừng một chút, chần chờ nói tiếp.
“Ta xem như vậy đi… thừa dịp hiện tại thời gian vẫn còn kịp tìm lý do hủy bỏ hôn lễ đi?”
Hơn một tháng trước, bà Lâu đột nhiên điện tới thông báo cho hắn, bà nhận được tin tức từ nơi nào đó báo Hiểu Trinh bình an.
Đối mặt với mẹ cường thế ép hỏi, Lâu Dịch không thể không đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho mẹ biết.
“Con sẽ đợi cô ấy.” Hắn kiên định cự tuyệt.
“Không cần hủy bỏ, con sẽ liên tục đợi cho đến khi cô ấy nguyện ý xuất hiện ở trước mặt con.”
“Nếu như con bé đến cuối cùng cũng không xuất hiện…” Bà do dự mở miệng.
“Không… con tin cô ấy nhất định sẽ tới.” Hắn phi thường chắc chắc.
“Vậy thì tốt.” Bà bất đắc dĩ dừng máy, xoay người nhìn 1 người phòng nghỉ:
“Nó nói sẽ liên tục đợi đến khi con xuất hiện! Thật là có nắm chắcvậy ư…” Bà có chút hâm mộ nói.
Người nọ chỉ là nhã nhặn lịch sự cười cười không trả lời.
Lê Hiểu Trinh lặng yên nhìn hắn cẩn thận đeo chiếc nhẫn tiến vào ngón tay áp út của mình phảng phất chỉ như vậy, là thế nhưng nàng cũng sẽvững vàng ở bên cạnh hắn, không dễ dàng rời đi.
“Em định nói chuyện này …” nàng thở dài quyết định cho hắn thêm một cái cơ hội cuối cùng.
“Chuyện gì?”
Bỗng dưng đột nhiên có người dùng sức giẫm hắn một phát. Đó là nàngrất không yên tâm ông anh ngốc nhà mình nói cái gì cũng không chịu, LâuTranh được Lê Trạm hộ tống xuống đài khom người chào.
Lâu Dịch bị đau nhưng hắn nhíu nhíu mày, còn chưa thông suốt.
Lê Hiểu Trinh bĩu môi.”Thôi.”
Nàng nhấc lên lụa trắng hướng Lâu Dịch ngoắc ngoắc ngón tay, lạingoắc ngoắc ngón tay, đợi đến khi hắn đủ tới gần, nàng một phát bắt được nơ đeo cổ của hắn, kéo hắn hướng mình.
“Em hiện tại tuyên bố, anh có thể hôn cô dâu .” Ôm gáy của hắn, nàng hảo tâm chỉ thị việc hắn cần làm.
Lâu Dịch nhếch môi cười một tiếng, nhanh chóng hôn nàng bởi vì hắn chờ đợi quá lâu rồi.
Mấy tháng này, bọn họ đều cảm thấy như thất lạc một bộ phận của mình, không hề hoàn chỉnh. Cho đến giờ phút này bọn họ sít sao ôm chặt nhaunhư tìm được cái điều đã mất.
Cách đó không xa giống như có ai đó nhẹ khẽ cười một cái, có ai lạikhụ một tiếng, bất quá những thứ này đối với bọn họ mà nói đều khôngquan trọng.
Quan trọng là… cái người dễ dàng thẹn thùng lại ưu thích cậy mạnh,luôn đem tất cả tâm tình viết ở trên mặt, tinh khiết thật đáng yêu cuốicùng cũng trở lại cạnh hắn …
“Em yêu anh.” Lê Hiểu Trinh rúc vào trước ngực hắn hạnh phúc đến muốn rơi lệ.
“Anh cũng vậy, anh yêu em!” Hắn nói đầy yêu thương.
Trông thấy nàng hai mắt ướt, vạn phần kinh ngạc ngẩng đầu Lâu Dịchcười cười, thương tiếc, hôn nàng quá mức vui sướng, không dùng tự giữnước mắt.
“Anh yêu em! Sau này em còn có thể nghe được rất nhiều lần như thế.” Lâu Dịch một lần nữa ôm chặt người vừa khóc vừa cười, đối với nàng hứahẹn.
Ánh trăng chiếu vào trong giáo đường nho nhỏ, chiếu vào trên người 2kẻ yêu nhau. Ban đêm còn rất dài… bọn họ còn rất nhiều thời gian thổ lộ vô số lần… ta yêu nhau …
Tác giả :
Đường Quyên