Chàng Công Tước Bí Ẩn
Chương 16
Jonathan đóng lại nắp lọ mực. Anh đã dành cả đêm để xem lại sổ sách hy vọng rằng cách đó có thể khiến anh tạm quên đi tâm trạng thất vọng vì những sa đọa ái tình. Anh đã khiến vợ mình bật khóc dù rằng không cố ý. Và dù rằng nàng đã nói mình vẫn ổn, nhưng không gì có thể dập tắt được ham muốn của anh nhanh hơn thế. Anh không bao giờ muốn trông thấy nàng khóc, nhất là trên giường mình.
Anh đã không ngừng nghĩ đi nghĩ lại những chuyện mình có thể làm để an ủi Victoria. Anh nghĩ nàng đã sẵn sàng, nhưng lẽ ra anh nên đợi. Và khi đã chìm sâu trong nàng, anh đã mất hẳn kiểm soát hoàn toàn.
Hệt như cha mình vậy, lương tâm không ngừng lên tiếng giễu cợt. Đó là suy nghĩ kinh khủng nhất.
Đã từng có lúc cha mẹ anh rất yêu nhau, cho đến khi sự ghen tị biến ông trở thành một người tàn bạo. Anh không bao giờ muốn nghĩ rồi có một ngày bản thân sẽ giống hệt như ông. Nhưng những cảm xúc của anh giành cho Victoria dần vượt ra ngoài mọi kiểm soát, và anh gần như không thể nhận ra mình đang chạm vào nàng.
Sáng nay nàng vẫn chưa xuống lầu và có thể là nàng sẽ chẳng xuống đâu. Cảm giác tội lỗi không ngừng gặm nhấm và anh quyết định một chiến thuật tốt hơn để cải thiện tình hình. Anh đã bảo viên trợ lý tìm mua một món quà thích hợp để xin lỗi Victoria. Rồi anh bảo anh hầu, “ Thay mặt công tước phu nhân, mời dì Melanie đến đây chiều này ”.
Anh bảo người ta mang áo khoác và nón cho mình thì thấy Victoria đứng ở cầu thang. Đó là lần đầu tiên anh thấy nàng rời khỏi phòng, anh vẫn đứng yên chờ nàng bước xuống.
Anh không biết nàng có đang giận mình không nhưng anh lại chẳng thể tìm được lời gì để nói. Chỉ một câu anh xin lỗi gần như là chưa đủ.
“Thưa Đức ngài”, nàng kêu to.
Vài người hầu giật mình khi thấy nàng không bước xuống nói chuyện với anh nhưng anh không rõ lắm bọn họ nghĩ gì. Anh chờ nàng bước xuống nhưng nàng chỉ bám chặt vào lan can.
“Em … em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Anh có thể đọc được sự do dự trên mặt nàng và anh biết cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc chẳng tốt đẹp gì. Tốt nhất là nên kéo dài thời gian cho đến khi nàng tha thứ cho anh. Anh bảo người hầu chuẩn bị xe. Không hỏi thêm gì, một cô hầu bước đến đưa cho anh áo khoác và mũ.
“Có lẽ nên để tối nay đi”, Jonathan cúi người chào nàng và để anh hầu giúp mình mặc áo khoác. Trước buổi tối nàng sẽ nhận được quà của anh, hy vọng món quà có thể hàn gắn tình trạng giữa hai người. “ Xin phép. ”
Anh nâng mũ ra hiệu chào tạm biệt rồi bước ra cửa, dù rằng có thể xe ngựa vẫn chưa được chuẩn bị xong. Bây giờ, anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhà và tránh không nhìn vào nỗi buồn trên gương mặt vợ.
Sau cả buổi sáng ở cùng bà Benedict, Victoria đã đặt mua cả một tủ đồ với đủ thứ váy áo phù hợp cho mọi trường hợp. Nàng đã được người ta đo từ đầu tới chân và người thợ may đã cho nàng thấy cơ man nào là gang tay, nón, vớ. Bà đã khuyên Victoria nên thử vài bộ áo lót sang trọng trong bộ sưu tập Aphrodite’s Unmentionables.
Victoria thật khó cố nén cười, nhưng nàng vẫn vâng lời, đặt mua một bộ áo ngực và áo lót với đủ thứ màu sắc. Dù sao đi nữa, làm thế này cũng sẽ có lợi hơn cho vợ của mấy người tá điền.
Sau đó, nàng dành phần lớn thời gian còn lại đi loanh quanh khắp nhà. Dù rằng nhìn bên ngoài căn nhà có vẻ cùng kích cỡ với những căn nhà xung quanh nhưng hình như nàng đã đánh giá quá thấp ngôi nhà này. Có vô số phòng khách, một phòng âm nhạc, một khu dành cho người giúp việc và cả một khu vườn bên ngoài.
Khi nàng bước vào một căn phòng khách trên tầng hai với cửa sổ lớn kéo dài từ sàn lên tận trần. Ánh sáng ảm đạm của ban ngày len vào phòng, qua những khung cửa sổ phủ đầy tuyết. Victoria bước đến ngồi xuống cánh cửa sổ, đưa tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo. Những hạt tuyết phủ trên kính khiến nàng nhớ đến khi còn nhỏ, được cùng với Margaret vui đùa bên ngoài khu vườn của chú, ném tuyết vào nhau.
“Victoria, đừng!” Em gái nàng phản đối. “Chị sẽ làm áo choàng của em ướt cho coi.”
Thay cho lời đáp nàng xoay xoay trái cầu tuyết trong bàn tay đeo găng, tiến tới gần Margaret. “Tốt hơn là chạy đi nào.”
“Chị mà ném là em mách mẹ đấy! , cô em gái ré lên và chạy vội đi.
Victoria đuổi theo, váy dài tới gối dính đầy tuyết trong khi trái cầu tuyết trong tay hướng về phía Margaret. Một lát sau, em gái nàng quay người và ném mạnh trái cầu tuyết của mình vào mặt chị. Cả hai không thể ngưng cười cho đến khi Beatrice trông thấy, mắng cả hai một trận vì hành vi thiếu quý phái của mình.
Tim Victoria nhói lên, nàng rất nhớ các em. Trước đây nàng và Margaret là đồng minh cùng chống lại Juliette và Amelia. Bọn họ đã cùng nhau chơi đùa và không ngớt lời nói về người chồng tương lai của mình.
Nhưng giờ, mọi thứ đều thay đổi.
Margaret chắc hẳn sẽ thích thú với cuộc sống mới này, nhất là với chiếc vòng cổ bằng ngọc trai và kim cương mà ngài công tước đã tặng. Victoria nhìn món quà, không sao hiểu nổi, tại sao Jonathan lại tặng cho nàng một món quà thế này. Thay cho lời xin lỗi sao? Hay đây là quà cưới?
Nàng đẩy nó sang một bên, cảm nhận được rõ ràng ngài công tước đang tìm cách né tránh mình. Nhưng anh chẳng thể kéo dài tình trạng này mãi được. Nàng chỉ mong sao kế hoạch hòa giải của mình có thể thành công.
Có tiếng gõ cửa nhỏ và khi Victoria lên tiếng cho phép, nàng thấy Mary bước vào, cô đánh gối chào. “Thưa công tước phu nhân, bà có khách. Là dì của ngài công tước, Phu nhân Rumford.”
Bao tử Victoria quặn lên vì lo lắng. Jonathan không muốn gặp họ hàng của anh và nàng cũng không chắc Phu nhân Rumford sẽ nghĩ sao về mình. “Mang trà và ít thức ăn nhẹ đến”, nàng ra lệnh. “Tôi sẽ gặp bà ấy trong phòng khách màu xanh.”
Mary mất chút thời gian giúp nàng sửa lại mấy lọn tóc hơi rối, cô hầu có vẻ hơi tiếc vì số quần áo ít ỏi Victoria đang có. Nhưng bà Benedict sẽ may thêm áo váy. Khi đã chuẩn bị xong, nàng bước xuống lầu chào Phu nhân Rumford.
Nàng trông thấy một người phụ nữ vóc người đầy đặn, tóc đen đứng gần cửa sổ. Bà mặc một chiếc áo cao cổ vải xanh mỏng, tay áo dài xếp nếp. Bà mỉm cười nồng hậu, đưa cả hai tay chào đón. “Ta là Phu nhân Rumford ”, bà nói, siết chặt tay Victoria và mỉm cười, “ Nhưng cháu có thể gọi ta là dì Melanie nếu thích.”
“Cháu là Victoria Andr … ý cháu là, Nottoway. ”
Melanie thở dài. “ Ngài ấy nói với ta là cháu sống nhiều năm ở Scotland. Có lẽ cháu vẫn chưa quen với lối sống ở đây. ” Bà buông tay, nói thêm, “ Những gì cháu cần nói chỉ là, cháu là Công tước Phu nhân xứ Worthingstone ”.
Bà nói như thể Victoria là một cô nàng thôn dã trưởng thành trong chuồng bò xung quanh chỉ toàn là lũ gia súc. Hiển nhiên nàng biết rõ nên xưng hô thế nào cho phù hợp. Dù vậy, nàng vẫn cố kìm nén không muốn xúc phạm người phụ nữ trước mặt. “ Cháu không nghĩ giữa những người trong gia đình với nhau, tước hiệu là điều quan trọng. ”
“ Lúc nào cháu cũng nên nhớ tước hiệu là quan trọng nhất, sau đó mới đến gia đình. Có thể vấn đề tước hiệu còn nhiều phức tạp nhưng với tư cách phu nhân của một quý tộc, cháu phải thích ứng với chuyện đó. ”
Nàng bước đến ngồi xuống đối diện Phu nhân Rumford, và người hầu bắt đầu dọn lên vài món ăn nhẹ.
“ Ta phải nói là cháu trông cũng khá đấy ”, Melanie thừa nhận trong khi Victoria rót trà. “Ngài công tước đúng là có mắt nhìn người, và mẹ của anh ấy hẳn là cũng sẽ hài lòng, nếu chị ấy còn sống ”, giọng nói của bà thoáng vẻ u sầu.
“ Mẹ của Jon … ý cháu là ngài công tước có thân cận với ngài ấy không? ”
Phu nhân Rumford gật đầu. “ Chị ta, Catherine là một người ngọt ngào và dịu dàng, lúc nào cũng nghĩ đến người khác. Ta vẫn còn rất nhớ chị ấy. ” Mắt bà rưng rưng, bà lấy trong ví ra một chiếc khăn tay.
“ Cháu xin lỗi ”, Victoria nói nhỏ. “ Cháu không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi chị gái thì sẽ thấy tệ thế nào. ” Dù rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho mẹ của Jonathan, nàng vẫn không hỏi thêm gì nữa.
Phu nhân Rumford mím chặt môi. “ Lẽ ra ta không nên nói về chuyện này. Cái chết của Catherine đúng là một bi kịch và người ta vẫn còn bàn tán về chuyện đó. Cháu nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Khi cháu tham dự tiệc tùng hay vũ hội nào đó, chắc chắn cháu sẽ nghe người ta bàn tán về nó. ”
Victoria không biết làm sao trả lời vì bản thân nàng vẫn chưa thực sự sẵn sàng tham gia vào những hoạt động xã hội. Chỉ mỗi việc rời khỏi nhà, bước vào trong xe cũng đủ khó khăn với nàng rồi. Nhưng dường như sự im lặng của nàng vẫn không giảm chút hung phấn nào của Phu nhân Rumford.
“ Ta nghĩ cách tốt nhất để giới thiệu cháu với tư cách một công tước phu nhân chính là tổ chức một buổi gặp mặt thân mật, chỉ mời những người bạn thân thiết và thành viên trong gia đình thôi. Ta nghĩ tuần tới sẽ tốt hơn. Ta có thể giúp cháu lên danh sách khách mời, và rồi … ”
Tuần tới sao? Victoria cắn môi cố không bật ra lời phản đối. “ Thưa Phu nhân Rumford, cháu thật cảm kích sự nhiệt tình của bà nhưng, thành thật thì, không cần phải … ”
“ Oh, thật vớ vẩn. Tất nhiên là cháu cần được giúp đỡ rồi. Và ta rất vui có thể dùng kiến thức của mình giúp cháu. ” Bà rót thêm một tách trà cho cả hai rồi đưa một chiếc cho Victoria.
Đã đến lúc phải thành thật với bà dì chồng này rồi. “ Cháu chưa từng xuất hiện trong bất kỳ buổi họp nào, cũng chưa từng xuất hiện ở chỗ đông người ”, nàng mở lời. “ Cho tới tận năm rồi, cha cháu vẫn là người chưa có tước hiệu gì. Cháu cần thêm thời gian để … chuẩn bị cho chuyện này. ”
Ít nhất là sáu tháng, nàng nghĩ.
Trên mặt Phu nhân Rumford xuất hiện đủ mọi trạng thái cảm xúc. Kinh ngạc, tò mò và cả chút thất vọng, và ngay lập tức bà tìm cách giấu đi mọi cảm xúc đó. “ Thưa công tước phu nhân, ta có thể hiểu được là cháu cảm thấy lúng túng thế nào và vẫn chưa sẵn sàng để thực hiện vai trò phu nhân của ngài công tước. Nhưng mọi chuyện đều có thể học, đúng không? Ngài công tước đã trải qua nhiều chuyện khủng khiếp trong suốt một năm rưỡi qua. Nên có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân khiến ngài ấy cứ không ngừng đi khắp nơi này sang nơi khác. Nhưng giờ cháu đã ở đây, biết đâu cháu có thể tạo ra phép màu nào đó xoa dịu đi những khó khăn của ngài ấy. ”
Nàng để ý tới những từ như nhiều chuyện khủng khiếp và những khó khăn mà Phu nhân Rumford vừa nhắc tới. Victoria rất muốn hỏi nhưng vẫn cố nhịn. Nàng lấy một chiếc bánh nho gừng, thầm mong Phu nhân Rumford sẽ tự nói thêm gì đó.
“ Bởi vì không ai biết cháu cả, nên tất cả mọi người đều rất háo hức muốn biết tại sao bỗng dung ngài công tước lại kết hôn. Cuộc hôn nhân bí mật này hẳn phải lãng mạn lắm, đúng không? Và ai cũng đều rất muốn biết cháu làm thế nào để nắm giữ được người đàn ông mà mọi phụ nữ đều muốn được kết hôn. ”
Bởi vì cháu đã may chân anh bằng chỉ hồng, nàng lạnh lùng nghĩ.
“ Sao nào? ”, Phu nhân Rumford thắc mắc. “ Làm sao cháu làm được như thế? Có phải cháu đã … ”, bà nhỏ giọng gần như chỉ là một lời thì thầm, “ … để cậu ấy lợi dụng không? ”.
“ Không! ” Victoria há hốc trước ý tưởng này và cắn thêm một miếng bánh tránh không nghĩ đến ẩn ý trong câu nói của Phu nhân Rumford. “ Cháu chỉ … cứu mạng anh ấy sau khi anh ấy bị bắn thôi. ”
Nụ cười trên môi Phu nhân Rumford càng nở rộng thêm. “ Sao, và rồi cháu đã chăm sóc cho đến khi ngài ấy khỏe hẳn và ngài ấy đã rơi vào lưới tình, đúng thế không? ”
“ Đúng vậy ”, một giọng nam vang lên từ cửa phòng Jonathan cởi bỏ mũ, bước vào phòng khách, cúi đầu hôn lên má dì. “ Cháu thấy là dì đã đến để hành hạ vợ cháu. ”
“ Thật vớ vẩn, cậu trai à. ” Phu nhân Rumford đưa tay vỗ nhẹ vào má anh. “ Ta đang cố thuyết phục bà công tước tổ chức một buổi vũ hội hay một bữa tiệc tối nào đó vào thứ sáu tới. Chúng ta sẽ giới thiệu bà ấy với mọi người. ”
Nụ cười của anh trở nên đanh lại. “ Không, cháu không nghĩ thế đâu. ”
Dù rằng Victoria biết anh làm thế là để giúp mình nhưng nàng không muốn làm tổn thương người phụ nữ trước mặt. “ Có lẽ là để lúc khác, Phu nhân Rumford. ”
Thất vọng hằn sâu trên mặt bà, nhưng bà chấp nhận sự thất bại này. “ Chậc, nếu không thể tổ chức tiệc tùng thì ta rất vui được cùng đi mua sắm gì đó với cháu dâu. Chúng ta sẽ tiêu hết tất cả tiền bạc của cháu nếu cháu đồng ý, ngài Worthingstone thân mến. ”
Victoria kín đáo lắc đầu và khi phu nhân chìa tay ra, Jonathan nắm lấy tay bà. “ Không cần vội thế đâu dì. ” Giọng nói như chứa đựng mặc cảm tội lỗi và Victoria cảm thấy gương mặt mình nóng bừng dù rằng nàng vẫn cúi gằm mặt nhìn xuống sàn.
“ Ồ, thật xảo quyệt. Đúng là tinh quái mà. ” Và bà bật cười to khi anh bế bà lên khỏi ghế. Bà quay sang nói thêm với Victoria. “ Khi nào muốn đi thì báo với ta nhé công tước phu nhân. Ta rất hân hạnh được đi cùng cháu. ”
Victoria ngồi xuống ghế khi Jonathan đưa dì ra ngoài. Trà đang trở nên nguội dần và nàng biết hai người đang nói về tình trạng hiện tại của nàng nếu phải tổ chức tiệc tùng hay hội họp gì đó. Nhưng rồi mình sẽ làm được thôi, nàng tự thuyết phục bản thân. Mình nhất định phải làm được.
Nàng không muốn biến nơi này thành nhà tù thứ hai cho dù có thấy khó chịu đến thế nào đi nữa. Nàng hít thở thật sâu, nàng phải tôi luyện bản thân để đối mặt với tương lai. Khi chồng nàng quay trở lại phòng khách, anh đóng cửa phòng. “ Dì ấy chỉ có ý tốt. ”
“ Em biết ”, Victoria trả lời. Jonathan bước tới đứng cạnh cửa, nhìn xuống con đường bên dưới. Anh đứng hồi lâu không nói gì, chỉ có tiếng tích tắc nho nhỏ của cái đồng hồ treo tường phá vỡ không khí tĩnh lặng đó.
Đây là cơ hội tốt để trò chuyện với anh, nàng đứng lên, bước đến sau lưng anh.
“ Tối qua anh không muốn làm em tổn thương ”, anh nói. Giọng nói trầm lặng và anh thừa nhận, “ Anh không muốn khiến em cảm thấy bị đe dọa. ”
Nàng nhìn anh cố hiểu rõ anh đang định nói gì. “ Em không hề cảm thấy bị đe dọa gì cả. Có thể mọi chuyện đã không kết thúc như em muốn nhưng anh không cần phải đi. ”
“ Có chứ, anh cần phải làm thế. Chỉ là anh hy vọng chiếc vòng đeo cổ có thể giúp anh chuộc lại lỗi lầm. ”
Nàng gần như không biết phải nói gì. Cái vòng cổ … là thế thật sao? Điều nàng muốn là anh, không phải mấy món nữ trang lạnh lẽo. “ Anh không cần phải tặng em nữ trang. Em thích được … ”
“ Có kim và đê khâu sao? ”, anh cắt ngang. “ Hay là một xấp vải sa? ”, giọng nói đầy khó chịu khi anh nghĩ nàng chẳng hề thích món quà của mình chút nào. Nhưng không phải thế. Dù rằng nàng cũng thật không hề thích để anh nghĩ cứ tặng nàng một đống tiền là đủ để thay cho lời xin lỗi. Một nụ hôn thôi cũng đã là đủ rồi.
“ Em định nói là em muốn có anh hơn. ” Nàng trầm tĩnh đáp. “ Nhưng một cái đê khâu cũng không phải ý tưởng tồi. ” Nàng cố mỉm cười nghĩ về món quà giá trị đó. Nàng thích may vá, thích được trông thấy những súc vải dài biến thành những bộ y phục xinh đẹp. Nó như một phần trong con người nàng, và nàng chẳng thể nào tưởng tượng được việc mình sẽ từ bỏ niềm đam mê này.
Nàng đứng đối diện với anh. “ Em kết hôn với anh là để cứu những người tá điền chứ không phải vì tài sản của anh. ”
“ Anh nghĩ chắc là em đã ước gì mình không làm như thế ”, anh đáp.
“ Anh đừng cứ nói thay em được không vì những gì anh nói đều chẳng đúng gì cả. ” Nàng chống tay, cố kiểm soát cảm xúc. Dù rằng không muốn kết hôn với anh, nhưng giờ thì mọi sự đã định, nàng quyết định sẽ có một cuộc hôn nhân mĩ mãn. Cho dù có phải thay đổi bản thân.
Jonathan bước đến gần nàng, tay anh nắm lấy tay nàng. Anh cởi chiếc gang tay nàng đang mang trên tay, đưa tay nàng đặt lên môi mình. Nàng khẽ rùng mình cảm nhận hơi ấm trên môi anh. “ Chúng ta đã không có một khởi đầu tốt đẹp, đúng không? ”
“ Chúng ta mới kết hôn chưa được đến hai tuần ”, nàng nói. “ Tranh luận là chuyện không tránh khỏi. ” Victoria tìm đề tài để đánh lạc hướng anh và nàng chủ ý tới một thứ đồ chơi nhỏ nằm ở góc bàn. “ Anh muốn chơi một ván không? ”
Mắt anh nheo lại. “ Chắc là em thấy không khỏe chỗ nào rồi. ”
“ Khả năng là không. ” Nhưng đó là điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến để xoa dịu anh. Không để anh kịp phản đối, nàng bước tới bàn, bắt đầu sắp xếp những quân cờ trắng bằng ngà trong khi anh chọn quân đen. Họ chơi vài phút và nàng cũng thấy tự ngạc nhiên khi có thể ăn được vài quân đen.
“ Tên trộm vặt ”, anh lầm bầm. “ Đúng là biết lợi dụng cơ hội. ”
Nàng chỉ mỉm cười và di chuyển quân Sĩ. “ Chẳng phải đây là chuyện mà một người vợ nên làm sao? ”
Lời nhận xét của nàng được tưởng thưởng bằng một nụ cười châm chọc.
Anh di chuyển quân Mã và trong khi nàng đang tập trung vào bàn cờ, chân anh dịch đến gần nàng. “ Chúng ta được mời dự một vũ hội tuần sau. Dì Charlotte tổ chức cho các em gái em. ”
Tay nàng nắm chặt quân cờ, không cử động. “ Họ đã rời khỏi Scotland rồi sao? ”
“ Vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi. ”
Nghe thấy tin đó trong lòng nàng thật sự rất vui. Nàng muốn gặp mọi người chết đi được, nhưng chỉ lát sau nàng nhận ra những lời anh nói. Dì Charlotte tổ chức vũ hội, nghĩa là nàng lại phải đối mặt với sợ hãi lần nữa, nàng phải đối diện với chuyện rời khỏi ngôi nhà này.
Nhưng Jonathan đã nói tiếp không cho nàng cơ hội lên tiếng. “ Trợ lý của anh đã từ chối lời mời và em không cần phải đi đâu hết. ”
Nàng nhìn những quân cờ trắng, vẫn chẳng thấy thoải mái hơn chút nào. Đúng thế, chuyện đó sẽ không dễ dàng gì nhưng nàng không thể cứ mãi ở trong nhà và lẩn trốn khỏi toàn bộ thế giới. Nàng phải tìm cách tham dự, cho dù có phải bám rịt lấy chồng đi chăng nữa.
“ Đó là dì em ”, nàng nhắc. “ Chúng ta nên đi thôi. ” Dì Charlotte là gia đình nàng. Dì sẽ không đời nào để ai đó nói xấu nàng. Nhưng liệu nàng có thể thay đổi bản thân, biến thành một con người khác chỉ trong một đêm không? Bà Benedict đã hứa sẽ may xong áo dạ hội trong vài ngày tới. Và nàng đã có vòng cổ bằng kim cương. Có lẽ …
“ Dì ấy sẽ hiểu nếu em không thể tham dự. ” Theo biểu hiện trên mặt ngài công tước, có thể thấy anh cũng chẳng định tham dự.
“ Em muốn được ở cạnh các em ”, nàng nói. “ Và em muốn anh đi cùng em. ” Nếu có Jonathan bên cạnh, nàng tin mình có thể đối diện với sợ hãi. Nàng hít một hơi thật sâu, thầm mong anh đồng ý.
Jonathan đi thêm một nước cờ rồi nhìn nàng. “ Anh nghĩ tốt nhất là em không cần đi đâu cả. Chẳng cần vội thế đâu. ” Anh đặt tay lên bàn như thế chẳng tin nàng có thể làm được chuyện này.
Nàng không nói gì, trong lòng âm thầm khó chịu khi nghĩ anh cứ luôn cho rằng nàng không thể kiểm soát được chuyện này. Đây không phải là lần đầu tiên nàng tham gia một buổi dạ tiệc. Nàng đã quan sát rất nhiều quý tiểu thư và các mệnh phụ để biết nên làm thế nào.
Ý tưởng phải đứng ở ngoài kia, vạch trần hoàn toàn những bất an của bản thân quả là đáng sợ. Nhưng mà … Phu nhân Rumford đã nói sẽ giúp nàng. Có thể bà ấy sẽ vui khi nghe nói đến dự định này.
Mong muốn được đứng cạnh bên anh với tư cách nữ công tước của riêng anh khiến cả người nàng như bừng lên. Nàng muốn chứng minh cho anh thấy nàng có thể làm được và hoàn toàn đủ khả năng để trở thành vợ anh.
Nàng phải cố.
Tuyết dần tan chảy, và Beatrice đã dành hết tuần rồi để quan sát mấy người thợ xây. Dù rằng thật đau lòng khi phải chứng kiến đồ đạc trong nhà bị cháy rụi hoàn toàn, nhưng ít nhất, phần đá gốc vẫn không bị hư hại nghiêm trọng lắm. Công tước Worthingstone đã gửi cả tá người đến giúp đỡ. Bà thật cảm kích trược sự quan tâm này và quyết định đặt tự tôn cá nhân sang một bên. Ngài công tước hẳn nhiên sẽ không để cho nhà vợ phải gánh chịu khó khăn, không bao giờ nếu anh có thể chu cấp cho họ.
Bà vẫn ở lại ngôi nhà trên Đồi Eiloch cùng với những người giúp việc của anh trong khi mấy cô con gái đến Luân Đôn sống cùng Charlotte. Dù rằng ngôi nhà của ngài công tước cũng đang trong tình trạng cần được sửa sang nhưng ít nhất bà vẫn còn một mái nhà trên đầu và một chiếc giường để ngủ. Bà quyết định cần phải xây xong nhà trước khi Henry trở về.
“ Thưa Phu nhân Lanfordshire, có thư cho phu nhân. ”
Beatrice quay người và thấy bà Larson đang cầm một chiếc khay bạc, bên trên có đặt một lá thư. Khi nhận ra đó là nét chữ của chồng, tâm trạng bà chùng xuống. Đã lâu lắm Henry không viết gì cho bà và bà không biết trong thư có gì. Khi đọc hết nội dung thư, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng bà.
“ Bà không sao chứ, thưa phu nhân? ”, bà Larson hỏi, lau hai bàn tay vào trong tạp dề. “ Là tin xấu sao, thưa phu nhân? ”
Bà cố mỉm cười. “ Trong trận chiến cuối cùng, đại tá đã bị thương nhưng ông ấy đang dần bình phục. Có lẽ người ta sẽ sớm đưa ông ấy về đây để dưỡng thương. ”
Bà quản gia thì thầm cầu nguyện gì đó bằng tiếng Gaelic. “ Ông ấy không bị thương nghiêm trọng chứ ạ? ”
Beatrice nhún vai. Nếu người ta đưa ông về lại đây, nghĩa là vết thương nghiêm trọng đến nỗi ông không thể tiếp tục chiến đấu. Nhưng điều bà lo lắng là nên nói thế nào xây dựng hiện tại đã là nhanh lắm. Mà ở Scotland này, thời tiết khắc nghiệt là điều không sao tránh khỏi.
“ Khi nào ngài ấy sẽ trở về? ”, bà quản gia hỏi. “ Không biết người ta có thể hoàn tất xong căn nhà trước lúc đó không? ”
Beatrice lắc đầu. “ Tôi không biết. Mọi người đã làm việc nhanh nhất có thể. Còn mấy người tá điền thì cũng đang bận rộn tự xây lại nhà cho mình trên đất của ngài công tước, cho nên chắc là họ cũng chẳng thể giúp được gì. ”
Bà Larson gật đầu. “ Chậc, nếu không thể xong mọi chuyện trước khi ngài ấy trở về thì ít nhất chúng ta vẫn còn có thể ở tạm đây, tạ ơn trời đất. ”
Beatrice gật đầu. “ Mà ta vẫn không biết tại sao tự dưng lại phát hỏa. Chúng ta có làm gì thương tổn đến ai đâu. ” Bà đặt tay lên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn những người công nhân. “ Margaret nói Victoria đã tạo việc làm cho vợ mấy người tá điền. Bọn họ được trả công cho việc may vá. ”
“ Có thể cái họ cần không phải tiền mà là thực phẩm ”, bà Larson nói.
“ Bà nói đúng. Nhưng khi biết có thể một người trong số họ đã phóng hỏa, tôi thấy sống ở đây chẳng dễ chịu gì. ” Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người. “ Và rồi MacKinloch lại biến mất. Bà không nghĩ là cậu ta … ”
Bà quản gia tái mặt. “ Tôi không thể nói được gì. Nhưng nếu anh ta phản bội bà, vậy thì anh ta hãy tự chờ xem vận mệnh của mình, tôi có thể chắc chắn điều đó. ”
“ Tôi thật vui khi các con đều đã về tại Luân Đôn ”, bà thừa nhận. “ Ở đó an toàn hơn. ” Nếu không cần phải xây lại nhà, bà cũng đã đến đó luôn rồi.
Beatrice lại cầm lá thư của Henry lên, tìm xem ông có nói gì đến chuyện mong nhớ các con không. Chẳng có gì ngoài thông báo ngắn gọn là trễ nhất ông sẽ về tới nhà vào đầu xuân.
Bà bước ra ngoài, không chú ý gì đến tuyết đang tan. Mấy năm qua, bà cũng chỉ có một mình. Liệu ông có bỏ bê bà như cách ông làm lúc trước. Hay suốt bao năm lúc nào ông cũng nghĩ đến bà?
Dù sao đi chăng nữa, bà cũng sẽ chẳng tìm cách biện minh cho vụ hỏa hoạn và không để cho ông buộc tội mình vì đám cháy đó. Nếu may mắn, ngôi nhà có thể được xây xong trước khi ông về.
Và khi Henry quay trở lại từ Tây Ban Nha, bà sẽ nhận ra liệu có còn chút hy vọng nào cho cuộc hôn nhân này không.
Anh đã không ngừng nghĩ đi nghĩ lại những chuyện mình có thể làm để an ủi Victoria. Anh nghĩ nàng đã sẵn sàng, nhưng lẽ ra anh nên đợi. Và khi đã chìm sâu trong nàng, anh đã mất hẳn kiểm soát hoàn toàn.
Hệt như cha mình vậy, lương tâm không ngừng lên tiếng giễu cợt. Đó là suy nghĩ kinh khủng nhất.
Đã từng có lúc cha mẹ anh rất yêu nhau, cho đến khi sự ghen tị biến ông trở thành một người tàn bạo. Anh không bao giờ muốn nghĩ rồi có một ngày bản thân sẽ giống hệt như ông. Nhưng những cảm xúc của anh giành cho Victoria dần vượt ra ngoài mọi kiểm soát, và anh gần như không thể nhận ra mình đang chạm vào nàng.
Sáng nay nàng vẫn chưa xuống lầu và có thể là nàng sẽ chẳng xuống đâu. Cảm giác tội lỗi không ngừng gặm nhấm và anh quyết định một chiến thuật tốt hơn để cải thiện tình hình. Anh đã bảo viên trợ lý tìm mua một món quà thích hợp để xin lỗi Victoria. Rồi anh bảo anh hầu, “ Thay mặt công tước phu nhân, mời dì Melanie đến đây chiều này ”.
Anh bảo người ta mang áo khoác và nón cho mình thì thấy Victoria đứng ở cầu thang. Đó là lần đầu tiên anh thấy nàng rời khỏi phòng, anh vẫn đứng yên chờ nàng bước xuống.
Anh không biết nàng có đang giận mình không nhưng anh lại chẳng thể tìm được lời gì để nói. Chỉ một câu anh xin lỗi gần như là chưa đủ.
“Thưa Đức ngài”, nàng kêu to.
Vài người hầu giật mình khi thấy nàng không bước xuống nói chuyện với anh nhưng anh không rõ lắm bọn họ nghĩ gì. Anh chờ nàng bước xuống nhưng nàng chỉ bám chặt vào lan can.
“Em … em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Anh có thể đọc được sự do dự trên mặt nàng và anh biết cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc chẳng tốt đẹp gì. Tốt nhất là nên kéo dài thời gian cho đến khi nàng tha thứ cho anh. Anh bảo người hầu chuẩn bị xe. Không hỏi thêm gì, một cô hầu bước đến đưa cho anh áo khoác và mũ.
“Có lẽ nên để tối nay đi”, Jonathan cúi người chào nàng và để anh hầu giúp mình mặc áo khoác. Trước buổi tối nàng sẽ nhận được quà của anh, hy vọng món quà có thể hàn gắn tình trạng giữa hai người. “ Xin phép. ”
Anh nâng mũ ra hiệu chào tạm biệt rồi bước ra cửa, dù rằng có thể xe ngựa vẫn chưa được chuẩn bị xong. Bây giờ, anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhà và tránh không nhìn vào nỗi buồn trên gương mặt vợ.
Sau cả buổi sáng ở cùng bà Benedict, Victoria đã đặt mua cả một tủ đồ với đủ thứ váy áo phù hợp cho mọi trường hợp. Nàng đã được người ta đo từ đầu tới chân và người thợ may đã cho nàng thấy cơ man nào là gang tay, nón, vớ. Bà đã khuyên Victoria nên thử vài bộ áo lót sang trọng trong bộ sưu tập Aphrodite’s Unmentionables.
Victoria thật khó cố nén cười, nhưng nàng vẫn vâng lời, đặt mua một bộ áo ngực và áo lót với đủ thứ màu sắc. Dù sao đi nữa, làm thế này cũng sẽ có lợi hơn cho vợ của mấy người tá điền.
Sau đó, nàng dành phần lớn thời gian còn lại đi loanh quanh khắp nhà. Dù rằng nhìn bên ngoài căn nhà có vẻ cùng kích cỡ với những căn nhà xung quanh nhưng hình như nàng đã đánh giá quá thấp ngôi nhà này. Có vô số phòng khách, một phòng âm nhạc, một khu dành cho người giúp việc và cả một khu vườn bên ngoài.
Khi nàng bước vào một căn phòng khách trên tầng hai với cửa sổ lớn kéo dài từ sàn lên tận trần. Ánh sáng ảm đạm của ban ngày len vào phòng, qua những khung cửa sổ phủ đầy tuyết. Victoria bước đến ngồi xuống cánh cửa sổ, đưa tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo. Những hạt tuyết phủ trên kính khiến nàng nhớ đến khi còn nhỏ, được cùng với Margaret vui đùa bên ngoài khu vườn của chú, ném tuyết vào nhau.
“Victoria, đừng!” Em gái nàng phản đối. “Chị sẽ làm áo choàng của em ướt cho coi.”
Thay cho lời đáp nàng xoay xoay trái cầu tuyết trong bàn tay đeo găng, tiến tới gần Margaret. “Tốt hơn là chạy đi nào.”
“Chị mà ném là em mách mẹ đấy! , cô em gái ré lên và chạy vội đi.
Victoria đuổi theo, váy dài tới gối dính đầy tuyết trong khi trái cầu tuyết trong tay hướng về phía Margaret. Một lát sau, em gái nàng quay người và ném mạnh trái cầu tuyết của mình vào mặt chị. Cả hai không thể ngưng cười cho đến khi Beatrice trông thấy, mắng cả hai một trận vì hành vi thiếu quý phái của mình.
Tim Victoria nhói lên, nàng rất nhớ các em. Trước đây nàng và Margaret là đồng minh cùng chống lại Juliette và Amelia. Bọn họ đã cùng nhau chơi đùa và không ngớt lời nói về người chồng tương lai của mình.
Nhưng giờ, mọi thứ đều thay đổi.
Margaret chắc hẳn sẽ thích thú với cuộc sống mới này, nhất là với chiếc vòng cổ bằng ngọc trai và kim cương mà ngài công tước đã tặng. Victoria nhìn món quà, không sao hiểu nổi, tại sao Jonathan lại tặng cho nàng một món quà thế này. Thay cho lời xin lỗi sao? Hay đây là quà cưới?
Nàng đẩy nó sang một bên, cảm nhận được rõ ràng ngài công tước đang tìm cách né tránh mình. Nhưng anh chẳng thể kéo dài tình trạng này mãi được. Nàng chỉ mong sao kế hoạch hòa giải của mình có thể thành công.
Có tiếng gõ cửa nhỏ và khi Victoria lên tiếng cho phép, nàng thấy Mary bước vào, cô đánh gối chào. “Thưa công tước phu nhân, bà có khách. Là dì của ngài công tước, Phu nhân Rumford.”
Bao tử Victoria quặn lên vì lo lắng. Jonathan không muốn gặp họ hàng của anh và nàng cũng không chắc Phu nhân Rumford sẽ nghĩ sao về mình. “Mang trà và ít thức ăn nhẹ đến”, nàng ra lệnh. “Tôi sẽ gặp bà ấy trong phòng khách màu xanh.”
Mary mất chút thời gian giúp nàng sửa lại mấy lọn tóc hơi rối, cô hầu có vẻ hơi tiếc vì số quần áo ít ỏi Victoria đang có. Nhưng bà Benedict sẽ may thêm áo váy. Khi đã chuẩn bị xong, nàng bước xuống lầu chào Phu nhân Rumford.
Nàng trông thấy một người phụ nữ vóc người đầy đặn, tóc đen đứng gần cửa sổ. Bà mặc một chiếc áo cao cổ vải xanh mỏng, tay áo dài xếp nếp. Bà mỉm cười nồng hậu, đưa cả hai tay chào đón. “Ta là Phu nhân Rumford ”, bà nói, siết chặt tay Victoria và mỉm cười, “ Nhưng cháu có thể gọi ta là dì Melanie nếu thích.”
“Cháu là Victoria Andr … ý cháu là, Nottoway. ”
Melanie thở dài. “ Ngài ấy nói với ta là cháu sống nhiều năm ở Scotland. Có lẽ cháu vẫn chưa quen với lối sống ở đây. ” Bà buông tay, nói thêm, “ Những gì cháu cần nói chỉ là, cháu là Công tước Phu nhân xứ Worthingstone ”.
Bà nói như thể Victoria là một cô nàng thôn dã trưởng thành trong chuồng bò xung quanh chỉ toàn là lũ gia súc. Hiển nhiên nàng biết rõ nên xưng hô thế nào cho phù hợp. Dù vậy, nàng vẫn cố kìm nén không muốn xúc phạm người phụ nữ trước mặt. “ Cháu không nghĩ giữa những người trong gia đình với nhau, tước hiệu là điều quan trọng. ”
“ Lúc nào cháu cũng nên nhớ tước hiệu là quan trọng nhất, sau đó mới đến gia đình. Có thể vấn đề tước hiệu còn nhiều phức tạp nhưng với tư cách phu nhân của một quý tộc, cháu phải thích ứng với chuyện đó. ”
Nàng bước đến ngồi xuống đối diện Phu nhân Rumford, và người hầu bắt đầu dọn lên vài món ăn nhẹ.
“ Ta phải nói là cháu trông cũng khá đấy ”, Melanie thừa nhận trong khi Victoria rót trà. “Ngài công tước đúng là có mắt nhìn người, và mẹ của anh ấy hẳn là cũng sẽ hài lòng, nếu chị ấy còn sống ”, giọng nói của bà thoáng vẻ u sầu.
“ Mẹ của Jon … ý cháu là ngài công tước có thân cận với ngài ấy không? ”
Phu nhân Rumford gật đầu. “ Chị ta, Catherine là một người ngọt ngào và dịu dàng, lúc nào cũng nghĩ đến người khác. Ta vẫn còn rất nhớ chị ấy. ” Mắt bà rưng rưng, bà lấy trong ví ra một chiếc khăn tay.
“ Cháu xin lỗi ”, Victoria nói nhỏ. “ Cháu không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi chị gái thì sẽ thấy tệ thế nào. ” Dù rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho mẹ của Jonathan, nàng vẫn không hỏi thêm gì nữa.
Phu nhân Rumford mím chặt môi. “ Lẽ ra ta không nên nói về chuyện này. Cái chết của Catherine đúng là một bi kịch và người ta vẫn còn bàn tán về chuyện đó. Cháu nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Khi cháu tham dự tiệc tùng hay vũ hội nào đó, chắc chắn cháu sẽ nghe người ta bàn tán về nó. ”
Victoria không biết làm sao trả lời vì bản thân nàng vẫn chưa thực sự sẵn sàng tham gia vào những hoạt động xã hội. Chỉ mỗi việc rời khỏi nhà, bước vào trong xe cũng đủ khó khăn với nàng rồi. Nhưng dường như sự im lặng của nàng vẫn không giảm chút hung phấn nào của Phu nhân Rumford.
“ Ta nghĩ cách tốt nhất để giới thiệu cháu với tư cách một công tước phu nhân chính là tổ chức một buổi gặp mặt thân mật, chỉ mời những người bạn thân thiết và thành viên trong gia đình thôi. Ta nghĩ tuần tới sẽ tốt hơn. Ta có thể giúp cháu lên danh sách khách mời, và rồi … ”
Tuần tới sao? Victoria cắn môi cố không bật ra lời phản đối. “ Thưa Phu nhân Rumford, cháu thật cảm kích sự nhiệt tình của bà nhưng, thành thật thì, không cần phải … ”
“ Oh, thật vớ vẩn. Tất nhiên là cháu cần được giúp đỡ rồi. Và ta rất vui có thể dùng kiến thức của mình giúp cháu. ” Bà rót thêm một tách trà cho cả hai rồi đưa một chiếc cho Victoria.
Đã đến lúc phải thành thật với bà dì chồng này rồi. “ Cháu chưa từng xuất hiện trong bất kỳ buổi họp nào, cũng chưa từng xuất hiện ở chỗ đông người ”, nàng mở lời. “ Cho tới tận năm rồi, cha cháu vẫn là người chưa có tước hiệu gì. Cháu cần thêm thời gian để … chuẩn bị cho chuyện này. ”
Ít nhất là sáu tháng, nàng nghĩ.
Trên mặt Phu nhân Rumford xuất hiện đủ mọi trạng thái cảm xúc. Kinh ngạc, tò mò và cả chút thất vọng, và ngay lập tức bà tìm cách giấu đi mọi cảm xúc đó. “ Thưa công tước phu nhân, ta có thể hiểu được là cháu cảm thấy lúng túng thế nào và vẫn chưa sẵn sàng để thực hiện vai trò phu nhân của ngài công tước. Nhưng mọi chuyện đều có thể học, đúng không? Ngài công tước đã trải qua nhiều chuyện khủng khiếp trong suốt một năm rưỡi qua. Nên có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân khiến ngài ấy cứ không ngừng đi khắp nơi này sang nơi khác. Nhưng giờ cháu đã ở đây, biết đâu cháu có thể tạo ra phép màu nào đó xoa dịu đi những khó khăn của ngài ấy. ”
Nàng để ý tới những từ như nhiều chuyện khủng khiếp và những khó khăn mà Phu nhân Rumford vừa nhắc tới. Victoria rất muốn hỏi nhưng vẫn cố nhịn. Nàng lấy một chiếc bánh nho gừng, thầm mong Phu nhân Rumford sẽ tự nói thêm gì đó.
“ Bởi vì không ai biết cháu cả, nên tất cả mọi người đều rất háo hức muốn biết tại sao bỗng dung ngài công tước lại kết hôn. Cuộc hôn nhân bí mật này hẳn phải lãng mạn lắm, đúng không? Và ai cũng đều rất muốn biết cháu làm thế nào để nắm giữ được người đàn ông mà mọi phụ nữ đều muốn được kết hôn. ”
Bởi vì cháu đã may chân anh bằng chỉ hồng, nàng lạnh lùng nghĩ.
“ Sao nào? ”, Phu nhân Rumford thắc mắc. “ Làm sao cháu làm được như thế? Có phải cháu đã … ”, bà nhỏ giọng gần như chỉ là một lời thì thầm, “ … để cậu ấy lợi dụng không? ”.
“ Không! ” Victoria há hốc trước ý tưởng này và cắn thêm một miếng bánh tránh không nghĩ đến ẩn ý trong câu nói của Phu nhân Rumford. “ Cháu chỉ … cứu mạng anh ấy sau khi anh ấy bị bắn thôi. ”
Nụ cười trên môi Phu nhân Rumford càng nở rộng thêm. “ Sao, và rồi cháu đã chăm sóc cho đến khi ngài ấy khỏe hẳn và ngài ấy đã rơi vào lưới tình, đúng thế không? ”
“ Đúng vậy ”, một giọng nam vang lên từ cửa phòng Jonathan cởi bỏ mũ, bước vào phòng khách, cúi đầu hôn lên má dì. “ Cháu thấy là dì đã đến để hành hạ vợ cháu. ”
“ Thật vớ vẩn, cậu trai à. ” Phu nhân Rumford đưa tay vỗ nhẹ vào má anh. “ Ta đang cố thuyết phục bà công tước tổ chức một buổi vũ hội hay một bữa tiệc tối nào đó vào thứ sáu tới. Chúng ta sẽ giới thiệu bà ấy với mọi người. ”
Nụ cười của anh trở nên đanh lại. “ Không, cháu không nghĩ thế đâu. ”
Dù rằng Victoria biết anh làm thế là để giúp mình nhưng nàng không muốn làm tổn thương người phụ nữ trước mặt. “ Có lẽ là để lúc khác, Phu nhân Rumford. ”
Thất vọng hằn sâu trên mặt bà, nhưng bà chấp nhận sự thất bại này. “ Chậc, nếu không thể tổ chức tiệc tùng thì ta rất vui được cùng đi mua sắm gì đó với cháu dâu. Chúng ta sẽ tiêu hết tất cả tiền bạc của cháu nếu cháu đồng ý, ngài Worthingstone thân mến. ”
Victoria kín đáo lắc đầu và khi phu nhân chìa tay ra, Jonathan nắm lấy tay bà. “ Không cần vội thế đâu dì. ” Giọng nói như chứa đựng mặc cảm tội lỗi và Victoria cảm thấy gương mặt mình nóng bừng dù rằng nàng vẫn cúi gằm mặt nhìn xuống sàn.
“ Ồ, thật xảo quyệt. Đúng là tinh quái mà. ” Và bà bật cười to khi anh bế bà lên khỏi ghế. Bà quay sang nói thêm với Victoria. “ Khi nào muốn đi thì báo với ta nhé công tước phu nhân. Ta rất hân hạnh được đi cùng cháu. ”
Victoria ngồi xuống ghế khi Jonathan đưa dì ra ngoài. Trà đang trở nên nguội dần và nàng biết hai người đang nói về tình trạng hiện tại của nàng nếu phải tổ chức tiệc tùng hay hội họp gì đó. Nhưng rồi mình sẽ làm được thôi, nàng tự thuyết phục bản thân. Mình nhất định phải làm được.
Nàng không muốn biến nơi này thành nhà tù thứ hai cho dù có thấy khó chịu đến thế nào đi nữa. Nàng hít thở thật sâu, nàng phải tôi luyện bản thân để đối mặt với tương lai. Khi chồng nàng quay trở lại phòng khách, anh đóng cửa phòng. “ Dì ấy chỉ có ý tốt. ”
“ Em biết ”, Victoria trả lời. Jonathan bước tới đứng cạnh cửa, nhìn xuống con đường bên dưới. Anh đứng hồi lâu không nói gì, chỉ có tiếng tích tắc nho nhỏ của cái đồng hồ treo tường phá vỡ không khí tĩnh lặng đó.
Đây là cơ hội tốt để trò chuyện với anh, nàng đứng lên, bước đến sau lưng anh.
“ Tối qua anh không muốn làm em tổn thương ”, anh nói. Giọng nói trầm lặng và anh thừa nhận, “ Anh không muốn khiến em cảm thấy bị đe dọa. ”
Nàng nhìn anh cố hiểu rõ anh đang định nói gì. “ Em không hề cảm thấy bị đe dọa gì cả. Có thể mọi chuyện đã không kết thúc như em muốn nhưng anh không cần phải đi. ”
“ Có chứ, anh cần phải làm thế. Chỉ là anh hy vọng chiếc vòng đeo cổ có thể giúp anh chuộc lại lỗi lầm. ”
Nàng gần như không biết phải nói gì. Cái vòng cổ … là thế thật sao? Điều nàng muốn là anh, không phải mấy món nữ trang lạnh lẽo. “ Anh không cần phải tặng em nữ trang. Em thích được … ”
“ Có kim và đê khâu sao? ”, anh cắt ngang. “ Hay là một xấp vải sa? ”, giọng nói đầy khó chịu khi anh nghĩ nàng chẳng hề thích món quà của mình chút nào. Nhưng không phải thế. Dù rằng nàng cũng thật không hề thích để anh nghĩ cứ tặng nàng một đống tiền là đủ để thay cho lời xin lỗi. Một nụ hôn thôi cũng đã là đủ rồi.
“ Em định nói là em muốn có anh hơn. ” Nàng trầm tĩnh đáp. “ Nhưng một cái đê khâu cũng không phải ý tưởng tồi. ” Nàng cố mỉm cười nghĩ về món quà giá trị đó. Nàng thích may vá, thích được trông thấy những súc vải dài biến thành những bộ y phục xinh đẹp. Nó như một phần trong con người nàng, và nàng chẳng thể nào tưởng tượng được việc mình sẽ từ bỏ niềm đam mê này.
Nàng đứng đối diện với anh. “ Em kết hôn với anh là để cứu những người tá điền chứ không phải vì tài sản của anh. ”
“ Anh nghĩ chắc là em đã ước gì mình không làm như thế ”, anh đáp.
“ Anh đừng cứ nói thay em được không vì những gì anh nói đều chẳng đúng gì cả. ” Nàng chống tay, cố kiểm soát cảm xúc. Dù rằng không muốn kết hôn với anh, nhưng giờ thì mọi sự đã định, nàng quyết định sẽ có một cuộc hôn nhân mĩ mãn. Cho dù có phải thay đổi bản thân.
Jonathan bước đến gần nàng, tay anh nắm lấy tay nàng. Anh cởi chiếc gang tay nàng đang mang trên tay, đưa tay nàng đặt lên môi mình. Nàng khẽ rùng mình cảm nhận hơi ấm trên môi anh. “ Chúng ta đã không có một khởi đầu tốt đẹp, đúng không? ”
“ Chúng ta mới kết hôn chưa được đến hai tuần ”, nàng nói. “ Tranh luận là chuyện không tránh khỏi. ” Victoria tìm đề tài để đánh lạc hướng anh và nàng chủ ý tới một thứ đồ chơi nhỏ nằm ở góc bàn. “ Anh muốn chơi một ván không? ”
Mắt anh nheo lại. “ Chắc là em thấy không khỏe chỗ nào rồi. ”
“ Khả năng là không. ” Nhưng đó là điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến để xoa dịu anh. Không để anh kịp phản đối, nàng bước tới bàn, bắt đầu sắp xếp những quân cờ trắng bằng ngà trong khi anh chọn quân đen. Họ chơi vài phút và nàng cũng thấy tự ngạc nhiên khi có thể ăn được vài quân đen.
“ Tên trộm vặt ”, anh lầm bầm. “ Đúng là biết lợi dụng cơ hội. ”
Nàng chỉ mỉm cười và di chuyển quân Sĩ. “ Chẳng phải đây là chuyện mà một người vợ nên làm sao? ”
Lời nhận xét của nàng được tưởng thưởng bằng một nụ cười châm chọc.
Anh di chuyển quân Mã và trong khi nàng đang tập trung vào bàn cờ, chân anh dịch đến gần nàng. “ Chúng ta được mời dự một vũ hội tuần sau. Dì Charlotte tổ chức cho các em gái em. ”
Tay nàng nắm chặt quân cờ, không cử động. “ Họ đã rời khỏi Scotland rồi sao? ”
“ Vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi. ”
Nghe thấy tin đó trong lòng nàng thật sự rất vui. Nàng muốn gặp mọi người chết đi được, nhưng chỉ lát sau nàng nhận ra những lời anh nói. Dì Charlotte tổ chức vũ hội, nghĩa là nàng lại phải đối mặt với sợ hãi lần nữa, nàng phải đối diện với chuyện rời khỏi ngôi nhà này.
Nhưng Jonathan đã nói tiếp không cho nàng cơ hội lên tiếng. “ Trợ lý của anh đã từ chối lời mời và em không cần phải đi đâu hết. ”
Nàng nhìn những quân cờ trắng, vẫn chẳng thấy thoải mái hơn chút nào. Đúng thế, chuyện đó sẽ không dễ dàng gì nhưng nàng không thể cứ mãi ở trong nhà và lẩn trốn khỏi toàn bộ thế giới. Nàng phải tìm cách tham dự, cho dù có phải bám rịt lấy chồng đi chăng nữa.
“ Đó là dì em ”, nàng nhắc. “ Chúng ta nên đi thôi. ” Dì Charlotte là gia đình nàng. Dì sẽ không đời nào để ai đó nói xấu nàng. Nhưng liệu nàng có thể thay đổi bản thân, biến thành một con người khác chỉ trong một đêm không? Bà Benedict đã hứa sẽ may xong áo dạ hội trong vài ngày tới. Và nàng đã có vòng cổ bằng kim cương. Có lẽ …
“ Dì ấy sẽ hiểu nếu em không thể tham dự. ” Theo biểu hiện trên mặt ngài công tước, có thể thấy anh cũng chẳng định tham dự.
“ Em muốn được ở cạnh các em ”, nàng nói. “ Và em muốn anh đi cùng em. ” Nếu có Jonathan bên cạnh, nàng tin mình có thể đối diện với sợ hãi. Nàng hít một hơi thật sâu, thầm mong anh đồng ý.
Jonathan đi thêm một nước cờ rồi nhìn nàng. “ Anh nghĩ tốt nhất là em không cần đi đâu cả. Chẳng cần vội thế đâu. ” Anh đặt tay lên bàn như thế chẳng tin nàng có thể làm được chuyện này.
Nàng không nói gì, trong lòng âm thầm khó chịu khi nghĩ anh cứ luôn cho rằng nàng không thể kiểm soát được chuyện này. Đây không phải là lần đầu tiên nàng tham gia một buổi dạ tiệc. Nàng đã quan sát rất nhiều quý tiểu thư và các mệnh phụ để biết nên làm thế nào.
Ý tưởng phải đứng ở ngoài kia, vạch trần hoàn toàn những bất an của bản thân quả là đáng sợ. Nhưng mà … Phu nhân Rumford đã nói sẽ giúp nàng. Có thể bà ấy sẽ vui khi nghe nói đến dự định này.
Mong muốn được đứng cạnh bên anh với tư cách nữ công tước của riêng anh khiến cả người nàng như bừng lên. Nàng muốn chứng minh cho anh thấy nàng có thể làm được và hoàn toàn đủ khả năng để trở thành vợ anh.
Nàng phải cố.
Tuyết dần tan chảy, và Beatrice đã dành hết tuần rồi để quan sát mấy người thợ xây. Dù rằng thật đau lòng khi phải chứng kiến đồ đạc trong nhà bị cháy rụi hoàn toàn, nhưng ít nhất, phần đá gốc vẫn không bị hư hại nghiêm trọng lắm. Công tước Worthingstone đã gửi cả tá người đến giúp đỡ. Bà thật cảm kích trược sự quan tâm này và quyết định đặt tự tôn cá nhân sang một bên. Ngài công tước hẳn nhiên sẽ không để cho nhà vợ phải gánh chịu khó khăn, không bao giờ nếu anh có thể chu cấp cho họ.
Bà vẫn ở lại ngôi nhà trên Đồi Eiloch cùng với những người giúp việc của anh trong khi mấy cô con gái đến Luân Đôn sống cùng Charlotte. Dù rằng ngôi nhà của ngài công tước cũng đang trong tình trạng cần được sửa sang nhưng ít nhất bà vẫn còn một mái nhà trên đầu và một chiếc giường để ngủ. Bà quyết định cần phải xây xong nhà trước khi Henry trở về.
“ Thưa Phu nhân Lanfordshire, có thư cho phu nhân. ”
Beatrice quay người và thấy bà Larson đang cầm một chiếc khay bạc, bên trên có đặt một lá thư. Khi nhận ra đó là nét chữ của chồng, tâm trạng bà chùng xuống. Đã lâu lắm Henry không viết gì cho bà và bà không biết trong thư có gì. Khi đọc hết nội dung thư, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng bà.
“ Bà không sao chứ, thưa phu nhân? ”, bà Larson hỏi, lau hai bàn tay vào trong tạp dề. “ Là tin xấu sao, thưa phu nhân? ”
Bà cố mỉm cười. “ Trong trận chiến cuối cùng, đại tá đã bị thương nhưng ông ấy đang dần bình phục. Có lẽ người ta sẽ sớm đưa ông ấy về đây để dưỡng thương. ”
Bà quản gia thì thầm cầu nguyện gì đó bằng tiếng Gaelic. “ Ông ấy không bị thương nghiêm trọng chứ ạ? ”
Beatrice nhún vai. Nếu người ta đưa ông về lại đây, nghĩa là vết thương nghiêm trọng đến nỗi ông không thể tiếp tục chiến đấu. Nhưng điều bà lo lắng là nên nói thế nào xây dựng hiện tại đã là nhanh lắm. Mà ở Scotland này, thời tiết khắc nghiệt là điều không sao tránh khỏi.
“ Khi nào ngài ấy sẽ trở về? ”, bà quản gia hỏi. “ Không biết người ta có thể hoàn tất xong căn nhà trước lúc đó không? ”
Beatrice lắc đầu. “ Tôi không biết. Mọi người đã làm việc nhanh nhất có thể. Còn mấy người tá điền thì cũng đang bận rộn tự xây lại nhà cho mình trên đất của ngài công tước, cho nên chắc là họ cũng chẳng thể giúp được gì. ”
Bà Larson gật đầu. “ Chậc, nếu không thể xong mọi chuyện trước khi ngài ấy trở về thì ít nhất chúng ta vẫn còn có thể ở tạm đây, tạ ơn trời đất. ”
Beatrice gật đầu. “ Mà ta vẫn không biết tại sao tự dưng lại phát hỏa. Chúng ta có làm gì thương tổn đến ai đâu. ” Bà đặt tay lên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn những người công nhân. “ Margaret nói Victoria đã tạo việc làm cho vợ mấy người tá điền. Bọn họ được trả công cho việc may vá. ”
“ Có thể cái họ cần không phải tiền mà là thực phẩm ”, bà Larson nói.
“ Bà nói đúng. Nhưng khi biết có thể một người trong số họ đã phóng hỏa, tôi thấy sống ở đây chẳng dễ chịu gì. ” Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người. “ Và rồi MacKinloch lại biến mất. Bà không nghĩ là cậu ta … ”
Bà quản gia tái mặt. “ Tôi không thể nói được gì. Nhưng nếu anh ta phản bội bà, vậy thì anh ta hãy tự chờ xem vận mệnh của mình, tôi có thể chắc chắn điều đó. ”
“ Tôi thật vui khi các con đều đã về tại Luân Đôn ”, bà thừa nhận. “ Ở đó an toàn hơn. ” Nếu không cần phải xây lại nhà, bà cũng đã đến đó luôn rồi.
Beatrice lại cầm lá thư của Henry lên, tìm xem ông có nói gì đến chuyện mong nhớ các con không. Chẳng có gì ngoài thông báo ngắn gọn là trễ nhất ông sẽ về tới nhà vào đầu xuân.
Bà bước ra ngoài, không chú ý gì đến tuyết đang tan. Mấy năm qua, bà cũng chỉ có một mình. Liệu ông có bỏ bê bà như cách ông làm lúc trước. Hay suốt bao năm lúc nào ông cũng nghĩ đến bà?
Dù sao đi chăng nữa, bà cũng sẽ chẳng tìm cách biện minh cho vụ hỏa hoạn và không để cho ông buộc tội mình vì đám cháy đó. Nếu may mắn, ngôi nhà có thể được xây xong trước khi ông về.
Và khi Henry quay trở lại từ Tây Ban Nha, bà sẽ nhận ra liệu có còn chút hy vọng nào cho cuộc hôn nhân này không.
Tác giả :
Michelle Willingham