Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi
Chương 5: Chuyện cũ ở phương bắc
Về đến Hoàng Cung, Diêu Khải Ca bỗng thấy choáng ngợp. Nàng thở dài nhìn chiếc lồng hoa lệ cũng là mồ chôn không ít mạng người, thầm thở dài tự mình trở về Hạm Đạm Cung. Chuyện Thiệu Viêm Đình đăng cơ không cần đến sự có mặt của nàng, bá quan văn võ thừa nhận hắn là được. Hiện giờ trên triều võ có Ngô Thế Quyền, văn có Tạ Thừa Dụ, phía sau còn một vị Doãn Vương, nàng tạm thời không cần lo đông lo tây.
Diêu Khải Ca vừa bước một chân vào Hạm Đạm Cung, trước mắt đã xây xẩm, nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Trước khi hàng mi nặng trịch khép lại nàng chợt thấy bóng dáng nam tử vận ngân bào hớt hãi chạy đến.
Trong trí nhớ của nàng Thiệu Ẩn là một người vô cùng phóng khoáng. Ngày đó trên lầu cao của Thanh Phong Lâu hắn chán nản tựa cằm trên tay nhìn xuống bên dưới. Nàng, khi đó vẫn còn là Lưu Hải Miên công chúa Bắc Quốc, cưỡi ngựa dạo ngang qua. Hôm ấy vào tiết cốc vũ, nàng y lệnh mẫu hậu về trấn Ninh Từ mang về vài cây vải lụa mà người thích nhất. Dù trong cung không thiếu gấm vóc tinh xảo nhưng mẫu hậu chỉ mặc quen tơ lụa được dệt ở cố hương. Phụ hoàng cũng chiều theo mẫu hậu, hằng năm đều sai người đến lấy. Hôm nay đúng dịp nàng phải đến chỗ Lưu sư phụ lấy cung tiễn về, tiện đường nhận luôn nhiệm vụ mang vải về cho mẫu hậu.
Mọi chuyện đều thuận lợi cho đến khi cơn mưa rào rơi xuống. Nàng vui quá nhất thời quên mất hôm nay vừa vào tiết cốc vũ, những cơn mưa thế này sẽ còn xuất hiện rất nhiều lần.
Mưa không quá lớn nhưng dai dẵng. Nàng đeo cung tên trên lưng, vải lụa được đặt trong hộp gỗ, không lo ướt. Nàng thúc ngựa chạy về. Mưa lạnh thấm vào người nhớp nháp. Nàng ghì chặt dây cương giảm tốc độ. Dân chúng hỗn loạn vì trời mưa, nếu nàng đi quá nhanh sẽ đụng phải họ. Màng mưa làm mờ đôi mắt nàng. Nàng nhíu mi, chậm rãi tiến về phía trước.
Chiếc ô giấy dầu đã ố vàng từ phía trên rơi xuống. Nàng đưa tay bắt lấy, tò mò ngắm nhìn. Bên trên chiếc ô phác họa vài nhánh trúc, còn đề cả thơ, nét chữ rắn rỏi nhưng cũng rất tuỳ hứng.
“Hoa phi hoa, vụ phi vụ. Dạ bán lai, thiên minh khứ. Lai như xuân mộng kỷ đa thời, khứ tự triêu vân vô mịch xứ!” *
Bài thơ “Hoa phi hoa” của Bạch Cư Dị, bản dịch của Hải Đà:
“Như hoa mà chẳng phải hoa
Giống mù mà chẳng phải là mù sương
Nửa đêm chợt đến lạ thường
Sớm mai thức giấc lên đường lại đi
Đến như thoáng mộng xuân thì
Rồi như mây sớm lại đi phương nào?”
Nàng lẩm nhẩm đọc đoạn thơ, sau lại nâng tán ô che lên đầu. Dưới màng mưa hối hả, nàng ngồi trên yên ngựa lặng lẽ ngẩng mặt nhìn nam tử lười nhác dưới mái hiên của Thanh Phong Lâu. Hắn nhìn nàng, vô cùng chăm chú. Nàng như bị hút hồn vào ánh mắt ấy. Đến khi dòng nước đen ngòm trên ô rơi xuống y phục nàng mới sực tỉnh.
Bài thơ đó, nhành trúc đó đều bị nước mưa cuốn trôi mất. Hoá ra tất cả thật sự là một chút tuỳ hứng hắn vừa phác lên trên tán ô, chỉ một cơn mưa rào đã đủ xoá nhoà tất cả.
Nàng cột vào cán ô một con chuồn chuồn tre rồi xếp chiếc ô lại, cưỡi ngựa đặt trước cổng Thanh Phong Lâu.
Thiếu niên híp mắt nhìn theo bóng dáng nàng khuất sau màn mưa. Hắn đứng lên, khoan thai bước xuống. Mưa rơi rả rích trên mái hiên trượt xuống nền đất ẩm, thiếu niên vận ngân bào cúi người nhặt ô giấy dầu, thích thú tháo con chuồn chuồn tre khỏi cán ô, vui vẻ đặt nó lên đầu ngón tay. Con chuồn chuồn tre đu đưa qua lại, nét cười trong ánh mắt hắn ngày càng đậm.
Thật ra mối duyên của Lưu Hải Miên và Thiệu Ẩn phải nói từ trận chiến giữa Hạ Quốc và Thục Quốc. Ai gây hấn trước ư? Dĩ nhiên là Thục Quốc rồi. Thục Quốc là đại cường quốc lúc bấy giờ, hoàng đế hiếu chiến, võ tướng uy vũ, binh lính tinh nhuệ, quốc khố chi ra rất nhiều hoàng kim cho việc chiến tranh. Các tiểu quốc đều phải quỳ gối xin hàng, kể ra chỉ còn Hạ Quốc và Bắc Quốc cứng rắn chống chọi. Mà năm ấy đối với Thục Quốc chính là thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Hạ Quốc gặp hạn hán, thiếu lương thực, nước uống, người chết như rạ.
Trận chiến năm ấy giằng co hơn một năm, Hạ Quốc đã kiệt quệ. Thục Quốc thuận lợi chiếm được hơn một nửa thành trì của Hạ Quốc. Trùng hợp thay ở Bắc Quốc, quốc sư đã bẩm báo lên mùa đông sẽ xuất hiện trận tuyết lông ngỗng kéo dài. Hoàng đế Bắc Quốc hạ lệnh cho Thái tử xuất cung tiếp tế cho người dân chống rét. Thái tử đi lần này còn dẫn theo công chúa Lưu Hải Miên. Nàng chính là niềm kiêu hãnh của hoàng tộc Bắc Quốc. Từ lúc hiểu chuyện đã cùng Thái tử lập ra không ít công trạng, từ dẹp loạn đảng đến vi hành tiếp tế giúp dân.
Đợt tiếp tế lần đó hai người họ đi từ kinh thành xuống phía nam, nơi nào bọn họ đặt chân đến người dân đã không phải lo ngại đói rét. Nhưng Lưu Hải Miên còn vô tình cứu được một người y phục tả tơi trông như khất cái tại một ngôi làng sát biên giới. Không ai biết hắn là ai, có người nói hắn là con của Ngưu đại thúc nào đó, có người lại nói con của Ngưu đại thúc đã bán hết của cải của cha rồi bỏ đi nơi khác sống rất lâu rồi. Lưu Hải Miên không bận tâm hắn là ai, chỉ cần là người gặp nạn xuất hiện dưới mi mắt nàng, nàng sẽ ra tay giúp đỡ.
Sau khi nàng rửa sạch vết thương cho hắn, băng bó cho hắn xong thì chỉ để lại chút thảo dược, căn dặn một vị thẩm thẩm chăm sóc hắn, nàng liền rời đi. Nàng cùng Thái tử ở lại phía nam tránh rét không lâu thì xuất phát trở về kinh thành.
Vừa về đã nhận tin dữ, Thục Quốc đã ngấp nghé biên giới Bắc Quốc. Trong đầu nàng cùng Thái tử không hẹn mà gặp cùng đưa ra để xuất: liên hợp với Hạ Quốc. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Dù nói tình hình Hạ Quốc hiện nay lành ít dữ nhiều. Nhưng nếu muốn áp chế Thục Quốc thì địa hình phức tạp cùng cái hạn bây giờ của Hạ Quốc chính là lợi thế.
Thục Quốc có thể trụ được bao lâu ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia?
Kế sách của Thái tử và Lưu Hải Miên đã đúng, nhưng chỉ một phần. Quả thật kéo dài thời gian chiến trận là một kế hay, nhưng dần dà xuất hiện sơ hở. Số binh lính và của cải thiệt hại của hai nước cao hơn rất nhiều so với Thục Quốc. Điều đó bắt buột triều đình Bắc Quốc không thể giúp đỡ nửa vời. Lần này Bắc Quốc phái Thái tử dẫn quân tiến sát biên giới Bắc -Thục để nghênh chiến với địch, còn Lưu Hải Miên mang theo ba vạn quân xuống phía nam hợp lực với Hạ Quốc.
Kể ra chữ duyên cũng thật kỳ diệu.
Bên trong doanh trướng Hạ Quốc, nàng gặp lại kẻ khất cái năm nào. Hỏi ra mới biết hắn tên Thiệu Ẩn, là Doãn Vương, người đệ đệ treo trên đầu quả tim của đương kim quân chủ nước Hạ.
Khi ấy hắn vận hồ phục, phóng khoáng mạnh mẽ, mi mắt nhíu chặt đăm chiêu nhìn bản đồ bố trận. Dù nàng bước vào hắn cũng không ngẩng mặt lên. Nàng ra hiệu binh sĩ im lặng lui ra, bản thân nàng đứng ở một góc, không lên tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn. Tính ra thời gian trôi qua cũng đã mấy canh giờ. Thiệu Ẩn cuối cùng đã nghĩ ra kế sách, hài lòng ngẩng mặt lên. Ánh mắt Lưu Hải Miên đặt trên người hắn khiến hắn hơi giật mình.
Nàng bắt gặp ánh nhìn của hắn lại vô cùng điềm đạm thi lễ, không kiêu căng không xiểm nịnh nói: “Ta, Bắc Quốc công chúa Lưu Hải Miên, ra mắt Doãn Vương, hôm nay ta đến đây mang theo cả tâm ý cùng lời tạ lỗi của phụ hoàng.”
“Lời tạ lỗi của hoàng đế Bắc Quốc?” Thiệu Ẩn nhíu mi, môi hơi cong lên.
“Thật không giấu được Doãn Vương.” Lưu Hải Miên vô cùng tự nhiên nói “Thành ý là của phụ hoàng, lời tạ lỗi là của ta.”
“Công chúa có lỗi gì?”
“Ta thay mặt văn võ bá quan Bắc Quốc tạ lỗi cùng Doãn Vương và con dân Hạ Quốc, lúc trước chúng ta đã không có đủ thành ý. Một lời không thể chuộc hết lỗi lầm, ta mong thời gian sẽ chứng minh cho lòng thành của Bắc Quốc chúng ta.” Lưu Hải Miên chậm rãi nói.
Nàng dõi theo từng cử chỉ điệu bộ của Thiệu Ẩn. Hắn bước đến gần nàng, ánh mắt không chút gợn sóng quan sát nàng. Lưu Hải Miên thủy chung đứng ở đó, một chút cũng không run sợ. Thiệu Ẩn dừng lại trước mặt nàng, Lưu Hải Miên như bị ánh mắt của hắn hút hồn. Trong mắt nàng chỉ còn phản chiếu hình ảnh của hắn.
“ Bổn Vương tin lời này của công chúa. Có điều...” Hắn kéo dài giọng, nhếch môi cười “Thời tiết Hạ Quốc lúc này không hợp với áo choàng của Bắc Quốc công chúa đâu.”
Hắn nhàn nhạt nói. Lưu Hải Miên giật mình chớp mắt. Thiệu Ẩn đã tháo mất sợi dây buộc áo choàng của nàng từ khi nào. Tấm áo choàng lông chồn trượt xuống đất. Nàng đã phải nhẫn nhịn cật lực mới không cho hắn một cái tát.
Thời tiết Hạ Quốc quả thật nóng đến không tưởng nhưng vẫn chẳng bằng cái nóng trong người nàng.
Đêm đó rời khỏi đại trướng Lưu Hải Miên nghĩ rằng Thiệu Ẩn vốn đã quên chuyện ngày trước nàng từng cứu hắn một mạng.
Thời gian trên chiến trường Hạ Quốc, Lưu Hải Miên đã khiến binh sĩ Hạ Quốc nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Chỉ trong vòng một năm đã giúp Hạ Quốc thay đổi sách lượt đoạt lại hầu hết thành trì đã bị Thục Quốc cướp mất, lấy một địch trăm, lấy trăm thắng vạn.
Thục Quốc không nuốt trôi cơn giận này, tập trung binh lực tấn công Hạ Quốc, phía biên giới Bắc - Thục, huynh trưởng của Lưu Hải Miên chống đỡ vững vàng nay đã không còn lo ngại nữa.
Giằng co với nhau hơn vài tháng, bên trong hoàng cung Thục Quốc truyền đến tin tức Hoàng hậu bệnh nặng, không qua nổi cơn nguy kịch. Hoàng đế nước Thục vốn đã dẫn quân ngự giá thân chinh được nửa đường phải trở về, còn phái đại tướng quân Diêu Đài làm sứ giả đến thương nghị đình chiến với Hạ Quốc.
Xét thấy mùa xuân đã qua một nửa, binh lính cũng mệt mỏi, Thiệu Ẩn và Lưu Hải Miên đồng ý đình chiến. Thời gian này nên để hai nước nghỉ ngơi tu bổ lực lượng, khắc phục tổn thất. Ngay trong đêm đó Lưu Hải Miên để lại hơn một nửa quân lính Bắc Quốc và vị thống lĩnh tài ba ở lại doanh trại Hạ Quốc, nàng một mình trở về kinh thành Bắc Quốc. Không lời từ biệt.
Mùa xuân qua đi, tiết cốc vũ lại đến. Kể ra gặp lại Thiệu Ẩn ở Bắc Quốc khiến Lưu Hải Miên thực bất ngờ nhưng cũng thực cao hứng. Mấy câu thơ hắn đề trên tán ô có phải đang trách nàng lúc trước không từ mà biệt chăng? Lưu Hải Miên ngâm mình trong dòng nước ấm của Noãn Trì, thoáng nghĩ.
Chữ duyên giữa nàng và Thiệu Ẩn thực kì diệu nhưng cũng thật đoản.
Vì sao ư?
Vì hắn là đối tượng kết hôn của muội muội nàng. Lưu Hải Miên trên có Thái tử ca ca, dưới có Lưu Tiên Ba hoàng muội là thân sinh ruột thịt do hoàng hậu sinh ra. Từ nhỏ nàng đã vô cùng cưng chiều hoàng muội. Vì tranh đấu hậu cung mà mẫu hậu nàng sanh non, muội muội nàng vô cùng yếu ớt, luôn đau bệnh suốt. Chỉ cần Lưu Tiên Ba khá lên đôi chút Lưu Hải Miên liền dắt muội muội đi thưởng cảnh, phàm là thứ Lưu Tiên Ba nói thích Lưu Hải Miên chưa từng không đáp ứng.
Nàng nhìn bức họa muội phu tương lai mà hoàng huynh vừa đưa, môi bất giác cong lên nụ cười nhạt.
Lưu Hải Miên thầm nghĩ rất may nàng chưa kịp tự mình đa tình đã có người thức tỉnh nàng.
Chỉ là dạ yến gặp mặt đêm đó Thiệu Ẩn không đến. Lưu Tiên Ba không giấu được thất vọng. Lưu Hải Miên phải kể không ít chuyện về Thiệu Ẩn trên chiến trường cho Lưu Tiên Ba nghe. Đêm đó Lưu Hải Miên đã thức trắng, bản thân nàng cũng không hiểu tại sao.
Nàng nào biết cơn ác mộng thật sự bắt đầu từ sinh thần của hoàng tổ mẫu. Đêm ấy Bắc Quốc từ không khí tươi vui biến thành nơi nơi đều là tiếng khóc than oán thán thê lương. Giữa ánh dạ đăng lung linh buổi đêm, trận mưa tên rơi xuống kinh thành Bắc Quốc, mỗi mũi tên là một ngọn lửa.
Đoàn quân hơn chục vạn của Thục Quốc đã phá vỡ cổng thành trùng điệp quân canh giữ, vô thanh vô sắc xông vào hoàng thành. Đáng nói hơn nữa bọn chúng ngang nhiên xuất binh trong thời gian đình chiến. Nhưng bọn họ bị đưa vào thế đã rồi, thời đại này chỉ có quyền lực lên tiếng, mọi thứ đều không còn tác dụng.
Mắt thấy phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng tổ mẫu bị sát hại, Thái tử lập tức kéo Lưu Hải Miên và Lưu Tiên Ba bỏ chạy. Y dẫn hai người đến con đường bên dưới lòng đất thông ra bên ngoài. Nhưng không may Diêu Đài dẫn quân đuổi cùng giết tuyệt nhanh chóng kéo đến. Thái tử cắn răng tung một cước đạp Lưu Hải Miên và Lưu Tiên Ba lăn xuống bên dưới rồi đóng mật đạo. Trước đó y vội vàng nhét một tấm lệnh bài bằng bạch ngọc vào tay Lưu Hải Miên.
Cửa mật đạo đóng lại, máu đỏ hắt vào cả bên trong. Lưu Hải Miên đã khóc đến trời đất điên đảo. Nàng kéo theo Lưu Tiên Ba bỏ chạy.
Ra đến cánh rừng vắng bên ngoài, Lưu Tiên Ba vừa chạy vừa thở dốc, hai chân mềm nhũn vô lực trượt xuống. Lưu Hải Miên rối rắm nhưng không đủ sức cõng Lưu Tiên Ba. Nàng đành giấu muội muội vào cái hố sâu những người săn thú đã đào sẵn trong rừng, phủ lá cây bên trên.
Tai nghe tiếng bước chân rầm rập phía sau, Lưu Hải Miên vòng theo một lối khác, cố tình giễu qua một chút trước mắt bọn chúng rồi chạy đi.
Cuối cùng nàng cũng không chạy thoát.
Nàng bị bắt về Thục Quốc, bọn họ được lệnh phải bắt sống nàng. Điều đó không khiến nàng đau đớn tột cùng bằng chuyện biết được trên dưới Bắc Quốc đều bị Hạ Quốc đâm sau lưng. Diêu Đài không ngừng chế giễu nàng. Thục Quốc chỉ cần hứa sẽ bảo hộ Hạ Quốc, bọn họ không ngần ngại bắt giao toàn bộ binh sĩ lúc trước nàng để lại giao cho Thục Quốc, đứng một bên trơ mắt nhìn Bắc Quốc bị nuốt chửng.
Cái gì mà tin vào lời nói của nàng, cái gì mà đồng cam cộng khổ, Lưu Hải Miên chỉ muốn ngửa mặt cười thật to.
Hoàng đế Thục Quốc vô cùng hào phóng, phải nói là vô cùng thâm độc, lão hạ lệnh giam cầm nàng suốt đời trong vương cung Hạ Quốc. Lưu Hải Miên từng nghĩ muốn tự sát, nhưng nàng làm không được. Nàng còn hoàng muội bơ vơ ngoài dân gian, còn mối thù trên vai phải báo. Nàng không thể chết.
Ba năm bị giam giữ trong Lãnh Cung của Hạ Quốc, Lưu Hải Miên đã rèn luyện cho mình tính nhẫn nại hơn rất nhiều. Bọn người Hạ Quốc đối với nàng kể ra cũng không tồi. Cơm đưa đầy đủ, trong phòng giam còn có văn phòng tứ bảo*. Mỗi ngày của nàng không phải ăn thì luyện thư pháp, họa vài bức hình. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy những cuộn tranh ấy chính là những bức thuỷ mặc bình thường. Nhưng thật ra bên trong ẩn chứa muôn vàn trận đồ nàng đã vẽ ra ngày qua ngày để luyện tập. Bản đồ Hạ Quốc ngày đó nàng vẫn nhớ như in trong đầu.
*văn phòng tứ bảo gồm bút lông, mực tàu, nghiên mực, giấy.
Ngoài ra bọn họ còn cấp cho nàng một bàn cờ trắng đen. Mỗi ngày Lưu Hải Miên đều bày một thế trận, hôm sau thức dậy đã có người giải mất thế cờ của nàng. Dần dà đêm nào trước khi ngủ Lưu Hải Miên cũng bày sẵn một bàn cờ thiên biến vạn hoá cùng người bí ẩn nào đó so tài.
Thời gian bị giam lỏng của nàng tưởng chừng vô tận cho đến đêm trăng tròn kia, Thiệu Ẩn một thân thương tích, máu đỏ loang khắp ngân bào xông vô lãnh cung, không nói không rằng kéo nàng đi.
Diêu Khải Ca vừa bước một chân vào Hạm Đạm Cung, trước mắt đã xây xẩm, nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Trước khi hàng mi nặng trịch khép lại nàng chợt thấy bóng dáng nam tử vận ngân bào hớt hãi chạy đến.
Trong trí nhớ của nàng Thiệu Ẩn là một người vô cùng phóng khoáng. Ngày đó trên lầu cao của Thanh Phong Lâu hắn chán nản tựa cằm trên tay nhìn xuống bên dưới. Nàng, khi đó vẫn còn là Lưu Hải Miên công chúa Bắc Quốc, cưỡi ngựa dạo ngang qua. Hôm ấy vào tiết cốc vũ, nàng y lệnh mẫu hậu về trấn Ninh Từ mang về vài cây vải lụa mà người thích nhất. Dù trong cung không thiếu gấm vóc tinh xảo nhưng mẫu hậu chỉ mặc quen tơ lụa được dệt ở cố hương. Phụ hoàng cũng chiều theo mẫu hậu, hằng năm đều sai người đến lấy. Hôm nay đúng dịp nàng phải đến chỗ Lưu sư phụ lấy cung tiễn về, tiện đường nhận luôn nhiệm vụ mang vải về cho mẫu hậu.
Mọi chuyện đều thuận lợi cho đến khi cơn mưa rào rơi xuống. Nàng vui quá nhất thời quên mất hôm nay vừa vào tiết cốc vũ, những cơn mưa thế này sẽ còn xuất hiện rất nhiều lần.
Mưa không quá lớn nhưng dai dẵng. Nàng đeo cung tên trên lưng, vải lụa được đặt trong hộp gỗ, không lo ướt. Nàng thúc ngựa chạy về. Mưa lạnh thấm vào người nhớp nháp. Nàng ghì chặt dây cương giảm tốc độ. Dân chúng hỗn loạn vì trời mưa, nếu nàng đi quá nhanh sẽ đụng phải họ. Màng mưa làm mờ đôi mắt nàng. Nàng nhíu mi, chậm rãi tiến về phía trước.
Chiếc ô giấy dầu đã ố vàng từ phía trên rơi xuống. Nàng đưa tay bắt lấy, tò mò ngắm nhìn. Bên trên chiếc ô phác họa vài nhánh trúc, còn đề cả thơ, nét chữ rắn rỏi nhưng cũng rất tuỳ hứng.
“Hoa phi hoa, vụ phi vụ. Dạ bán lai, thiên minh khứ. Lai như xuân mộng kỷ đa thời, khứ tự triêu vân vô mịch xứ!” *
Bài thơ “Hoa phi hoa” của Bạch Cư Dị, bản dịch của Hải Đà:
“Như hoa mà chẳng phải hoa
Giống mù mà chẳng phải là mù sương
Nửa đêm chợt đến lạ thường
Sớm mai thức giấc lên đường lại đi
Đến như thoáng mộng xuân thì
Rồi như mây sớm lại đi phương nào?”
Nàng lẩm nhẩm đọc đoạn thơ, sau lại nâng tán ô che lên đầu. Dưới màng mưa hối hả, nàng ngồi trên yên ngựa lặng lẽ ngẩng mặt nhìn nam tử lười nhác dưới mái hiên của Thanh Phong Lâu. Hắn nhìn nàng, vô cùng chăm chú. Nàng như bị hút hồn vào ánh mắt ấy. Đến khi dòng nước đen ngòm trên ô rơi xuống y phục nàng mới sực tỉnh.
Bài thơ đó, nhành trúc đó đều bị nước mưa cuốn trôi mất. Hoá ra tất cả thật sự là một chút tuỳ hứng hắn vừa phác lên trên tán ô, chỉ một cơn mưa rào đã đủ xoá nhoà tất cả.
Nàng cột vào cán ô một con chuồn chuồn tre rồi xếp chiếc ô lại, cưỡi ngựa đặt trước cổng Thanh Phong Lâu.
Thiếu niên híp mắt nhìn theo bóng dáng nàng khuất sau màn mưa. Hắn đứng lên, khoan thai bước xuống. Mưa rơi rả rích trên mái hiên trượt xuống nền đất ẩm, thiếu niên vận ngân bào cúi người nhặt ô giấy dầu, thích thú tháo con chuồn chuồn tre khỏi cán ô, vui vẻ đặt nó lên đầu ngón tay. Con chuồn chuồn tre đu đưa qua lại, nét cười trong ánh mắt hắn ngày càng đậm.
Thật ra mối duyên của Lưu Hải Miên và Thiệu Ẩn phải nói từ trận chiến giữa Hạ Quốc và Thục Quốc. Ai gây hấn trước ư? Dĩ nhiên là Thục Quốc rồi. Thục Quốc là đại cường quốc lúc bấy giờ, hoàng đế hiếu chiến, võ tướng uy vũ, binh lính tinh nhuệ, quốc khố chi ra rất nhiều hoàng kim cho việc chiến tranh. Các tiểu quốc đều phải quỳ gối xin hàng, kể ra chỉ còn Hạ Quốc và Bắc Quốc cứng rắn chống chọi. Mà năm ấy đối với Thục Quốc chính là thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Hạ Quốc gặp hạn hán, thiếu lương thực, nước uống, người chết như rạ.
Trận chiến năm ấy giằng co hơn một năm, Hạ Quốc đã kiệt quệ. Thục Quốc thuận lợi chiếm được hơn một nửa thành trì của Hạ Quốc. Trùng hợp thay ở Bắc Quốc, quốc sư đã bẩm báo lên mùa đông sẽ xuất hiện trận tuyết lông ngỗng kéo dài. Hoàng đế Bắc Quốc hạ lệnh cho Thái tử xuất cung tiếp tế cho người dân chống rét. Thái tử đi lần này còn dẫn theo công chúa Lưu Hải Miên. Nàng chính là niềm kiêu hãnh của hoàng tộc Bắc Quốc. Từ lúc hiểu chuyện đã cùng Thái tử lập ra không ít công trạng, từ dẹp loạn đảng đến vi hành tiếp tế giúp dân.
Đợt tiếp tế lần đó hai người họ đi từ kinh thành xuống phía nam, nơi nào bọn họ đặt chân đến người dân đã không phải lo ngại đói rét. Nhưng Lưu Hải Miên còn vô tình cứu được một người y phục tả tơi trông như khất cái tại một ngôi làng sát biên giới. Không ai biết hắn là ai, có người nói hắn là con của Ngưu đại thúc nào đó, có người lại nói con của Ngưu đại thúc đã bán hết của cải của cha rồi bỏ đi nơi khác sống rất lâu rồi. Lưu Hải Miên không bận tâm hắn là ai, chỉ cần là người gặp nạn xuất hiện dưới mi mắt nàng, nàng sẽ ra tay giúp đỡ.
Sau khi nàng rửa sạch vết thương cho hắn, băng bó cho hắn xong thì chỉ để lại chút thảo dược, căn dặn một vị thẩm thẩm chăm sóc hắn, nàng liền rời đi. Nàng cùng Thái tử ở lại phía nam tránh rét không lâu thì xuất phát trở về kinh thành.
Vừa về đã nhận tin dữ, Thục Quốc đã ngấp nghé biên giới Bắc Quốc. Trong đầu nàng cùng Thái tử không hẹn mà gặp cùng đưa ra để xuất: liên hợp với Hạ Quốc. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Dù nói tình hình Hạ Quốc hiện nay lành ít dữ nhiều. Nhưng nếu muốn áp chế Thục Quốc thì địa hình phức tạp cùng cái hạn bây giờ của Hạ Quốc chính là lợi thế.
Thục Quốc có thể trụ được bao lâu ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia?
Kế sách của Thái tử và Lưu Hải Miên đã đúng, nhưng chỉ một phần. Quả thật kéo dài thời gian chiến trận là một kế hay, nhưng dần dà xuất hiện sơ hở. Số binh lính và của cải thiệt hại của hai nước cao hơn rất nhiều so với Thục Quốc. Điều đó bắt buột triều đình Bắc Quốc không thể giúp đỡ nửa vời. Lần này Bắc Quốc phái Thái tử dẫn quân tiến sát biên giới Bắc -Thục để nghênh chiến với địch, còn Lưu Hải Miên mang theo ba vạn quân xuống phía nam hợp lực với Hạ Quốc.
Kể ra chữ duyên cũng thật kỳ diệu.
Bên trong doanh trướng Hạ Quốc, nàng gặp lại kẻ khất cái năm nào. Hỏi ra mới biết hắn tên Thiệu Ẩn, là Doãn Vương, người đệ đệ treo trên đầu quả tim của đương kim quân chủ nước Hạ.
Khi ấy hắn vận hồ phục, phóng khoáng mạnh mẽ, mi mắt nhíu chặt đăm chiêu nhìn bản đồ bố trận. Dù nàng bước vào hắn cũng không ngẩng mặt lên. Nàng ra hiệu binh sĩ im lặng lui ra, bản thân nàng đứng ở một góc, không lên tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn. Tính ra thời gian trôi qua cũng đã mấy canh giờ. Thiệu Ẩn cuối cùng đã nghĩ ra kế sách, hài lòng ngẩng mặt lên. Ánh mắt Lưu Hải Miên đặt trên người hắn khiến hắn hơi giật mình.
Nàng bắt gặp ánh nhìn của hắn lại vô cùng điềm đạm thi lễ, không kiêu căng không xiểm nịnh nói: “Ta, Bắc Quốc công chúa Lưu Hải Miên, ra mắt Doãn Vương, hôm nay ta đến đây mang theo cả tâm ý cùng lời tạ lỗi của phụ hoàng.”
“Lời tạ lỗi của hoàng đế Bắc Quốc?” Thiệu Ẩn nhíu mi, môi hơi cong lên.
“Thật không giấu được Doãn Vương.” Lưu Hải Miên vô cùng tự nhiên nói “Thành ý là của phụ hoàng, lời tạ lỗi là của ta.”
“Công chúa có lỗi gì?”
“Ta thay mặt văn võ bá quan Bắc Quốc tạ lỗi cùng Doãn Vương và con dân Hạ Quốc, lúc trước chúng ta đã không có đủ thành ý. Một lời không thể chuộc hết lỗi lầm, ta mong thời gian sẽ chứng minh cho lòng thành của Bắc Quốc chúng ta.” Lưu Hải Miên chậm rãi nói.
Nàng dõi theo từng cử chỉ điệu bộ của Thiệu Ẩn. Hắn bước đến gần nàng, ánh mắt không chút gợn sóng quan sát nàng. Lưu Hải Miên thủy chung đứng ở đó, một chút cũng không run sợ. Thiệu Ẩn dừng lại trước mặt nàng, Lưu Hải Miên như bị ánh mắt của hắn hút hồn. Trong mắt nàng chỉ còn phản chiếu hình ảnh của hắn.
“ Bổn Vương tin lời này của công chúa. Có điều...” Hắn kéo dài giọng, nhếch môi cười “Thời tiết Hạ Quốc lúc này không hợp với áo choàng của Bắc Quốc công chúa đâu.”
Hắn nhàn nhạt nói. Lưu Hải Miên giật mình chớp mắt. Thiệu Ẩn đã tháo mất sợi dây buộc áo choàng của nàng từ khi nào. Tấm áo choàng lông chồn trượt xuống đất. Nàng đã phải nhẫn nhịn cật lực mới không cho hắn một cái tát.
Thời tiết Hạ Quốc quả thật nóng đến không tưởng nhưng vẫn chẳng bằng cái nóng trong người nàng.
Đêm đó rời khỏi đại trướng Lưu Hải Miên nghĩ rằng Thiệu Ẩn vốn đã quên chuyện ngày trước nàng từng cứu hắn một mạng.
Thời gian trên chiến trường Hạ Quốc, Lưu Hải Miên đã khiến binh sĩ Hạ Quốc nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Chỉ trong vòng một năm đã giúp Hạ Quốc thay đổi sách lượt đoạt lại hầu hết thành trì đã bị Thục Quốc cướp mất, lấy một địch trăm, lấy trăm thắng vạn.
Thục Quốc không nuốt trôi cơn giận này, tập trung binh lực tấn công Hạ Quốc, phía biên giới Bắc - Thục, huynh trưởng của Lưu Hải Miên chống đỡ vững vàng nay đã không còn lo ngại nữa.
Giằng co với nhau hơn vài tháng, bên trong hoàng cung Thục Quốc truyền đến tin tức Hoàng hậu bệnh nặng, không qua nổi cơn nguy kịch. Hoàng đế nước Thục vốn đã dẫn quân ngự giá thân chinh được nửa đường phải trở về, còn phái đại tướng quân Diêu Đài làm sứ giả đến thương nghị đình chiến với Hạ Quốc.
Xét thấy mùa xuân đã qua một nửa, binh lính cũng mệt mỏi, Thiệu Ẩn và Lưu Hải Miên đồng ý đình chiến. Thời gian này nên để hai nước nghỉ ngơi tu bổ lực lượng, khắc phục tổn thất. Ngay trong đêm đó Lưu Hải Miên để lại hơn một nửa quân lính Bắc Quốc và vị thống lĩnh tài ba ở lại doanh trại Hạ Quốc, nàng một mình trở về kinh thành Bắc Quốc. Không lời từ biệt.
Mùa xuân qua đi, tiết cốc vũ lại đến. Kể ra gặp lại Thiệu Ẩn ở Bắc Quốc khiến Lưu Hải Miên thực bất ngờ nhưng cũng thực cao hứng. Mấy câu thơ hắn đề trên tán ô có phải đang trách nàng lúc trước không từ mà biệt chăng? Lưu Hải Miên ngâm mình trong dòng nước ấm của Noãn Trì, thoáng nghĩ.
Chữ duyên giữa nàng và Thiệu Ẩn thực kì diệu nhưng cũng thật đoản.
Vì sao ư?
Vì hắn là đối tượng kết hôn của muội muội nàng. Lưu Hải Miên trên có Thái tử ca ca, dưới có Lưu Tiên Ba hoàng muội là thân sinh ruột thịt do hoàng hậu sinh ra. Từ nhỏ nàng đã vô cùng cưng chiều hoàng muội. Vì tranh đấu hậu cung mà mẫu hậu nàng sanh non, muội muội nàng vô cùng yếu ớt, luôn đau bệnh suốt. Chỉ cần Lưu Tiên Ba khá lên đôi chút Lưu Hải Miên liền dắt muội muội đi thưởng cảnh, phàm là thứ Lưu Tiên Ba nói thích Lưu Hải Miên chưa từng không đáp ứng.
Nàng nhìn bức họa muội phu tương lai mà hoàng huynh vừa đưa, môi bất giác cong lên nụ cười nhạt.
Lưu Hải Miên thầm nghĩ rất may nàng chưa kịp tự mình đa tình đã có người thức tỉnh nàng.
Chỉ là dạ yến gặp mặt đêm đó Thiệu Ẩn không đến. Lưu Tiên Ba không giấu được thất vọng. Lưu Hải Miên phải kể không ít chuyện về Thiệu Ẩn trên chiến trường cho Lưu Tiên Ba nghe. Đêm đó Lưu Hải Miên đã thức trắng, bản thân nàng cũng không hiểu tại sao.
Nàng nào biết cơn ác mộng thật sự bắt đầu từ sinh thần của hoàng tổ mẫu. Đêm ấy Bắc Quốc từ không khí tươi vui biến thành nơi nơi đều là tiếng khóc than oán thán thê lương. Giữa ánh dạ đăng lung linh buổi đêm, trận mưa tên rơi xuống kinh thành Bắc Quốc, mỗi mũi tên là một ngọn lửa.
Đoàn quân hơn chục vạn của Thục Quốc đã phá vỡ cổng thành trùng điệp quân canh giữ, vô thanh vô sắc xông vào hoàng thành. Đáng nói hơn nữa bọn chúng ngang nhiên xuất binh trong thời gian đình chiến. Nhưng bọn họ bị đưa vào thế đã rồi, thời đại này chỉ có quyền lực lên tiếng, mọi thứ đều không còn tác dụng.
Mắt thấy phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng tổ mẫu bị sát hại, Thái tử lập tức kéo Lưu Hải Miên và Lưu Tiên Ba bỏ chạy. Y dẫn hai người đến con đường bên dưới lòng đất thông ra bên ngoài. Nhưng không may Diêu Đài dẫn quân đuổi cùng giết tuyệt nhanh chóng kéo đến. Thái tử cắn răng tung một cước đạp Lưu Hải Miên và Lưu Tiên Ba lăn xuống bên dưới rồi đóng mật đạo. Trước đó y vội vàng nhét một tấm lệnh bài bằng bạch ngọc vào tay Lưu Hải Miên.
Cửa mật đạo đóng lại, máu đỏ hắt vào cả bên trong. Lưu Hải Miên đã khóc đến trời đất điên đảo. Nàng kéo theo Lưu Tiên Ba bỏ chạy.
Ra đến cánh rừng vắng bên ngoài, Lưu Tiên Ba vừa chạy vừa thở dốc, hai chân mềm nhũn vô lực trượt xuống. Lưu Hải Miên rối rắm nhưng không đủ sức cõng Lưu Tiên Ba. Nàng đành giấu muội muội vào cái hố sâu những người săn thú đã đào sẵn trong rừng, phủ lá cây bên trên.
Tai nghe tiếng bước chân rầm rập phía sau, Lưu Hải Miên vòng theo một lối khác, cố tình giễu qua một chút trước mắt bọn chúng rồi chạy đi.
Cuối cùng nàng cũng không chạy thoát.
Nàng bị bắt về Thục Quốc, bọn họ được lệnh phải bắt sống nàng. Điều đó không khiến nàng đau đớn tột cùng bằng chuyện biết được trên dưới Bắc Quốc đều bị Hạ Quốc đâm sau lưng. Diêu Đài không ngừng chế giễu nàng. Thục Quốc chỉ cần hứa sẽ bảo hộ Hạ Quốc, bọn họ không ngần ngại bắt giao toàn bộ binh sĩ lúc trước nàng để lại giao cho Thục Quốc, đứng một bên trơ mắt nhìn Bắc Quốc bị nuốt chửng.
Cái gì mà tin vào lời nói của nàng, cái gì mà đồng cam cộng khổ, Lưu Hải Miên chỉ muốn ngửa mặt cười thật to.
Hoàng đế Thục Quốc vô cùng hào phóng, phải nói là vô cùng thâm độc, lão hạ lệnh giam cầm nàng suốt đời trong vương cung Hạ Quốc. Lưu Hải Miên từng nghĩ muốn tự sát, nhưng nàng làm không được. Nàng còn hoàng muội bơ vơ ngoài dân gian, còn mối thù trên vai phải báo. Nàng không thể chết.
Ba năm bị giam giữ trong Lãnh Cung của Hạ Quốc, Lưu Hải Miên đã rèn luyện cho mình tính nhẫn nại hơn rất nhiều. Bọn người Hạ Quốc đối với nàng kể ra cũng không tồi. Cơm đưa đầy đủ, trong phòng giam còn có văn phòng tứ bảo*. Mỗi ngày của nàng không phải ăn thì luyện thư pháp, họa vài bức hình. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy những cuộn tranh ấy chính là những bức thuỷ mặc bình thường. Nhưng thật ra bên trong ẩn chứa muôn vàn trận đồ nàng đã vẽ ra ngày qua ngày để luyện tập. Bản đồ Hạ Quốc ngày đó nàng vẫn nhớ như in trong đầu.
*văn phòng tứ bảo gồm bút lông, mực tàu, nghiên mực, giấy.
Ngoài ra bọn họ còn cấp cho nàng một bàn cờ trắng đen. Mỗi ngày Lưu Hải Miên đều bày một thế trận, hôm sau thức dậy đã có người giải mất thế cờ của nàng. Dần dà đêm nào trước khi ngủ Lưu Hải Miên cũng bày sẵn một bàn cờ thiên biến vạn hoá cùng người bí ẩn nào đó so tài.
Thời gian bị giam lỏng của nàng tưởng chừng vô tận cho đến đêm trăng tròn kia, Thiệu Ẩn một thân thương tích, máu đỏ loang khắp ngân bào xông vô lãnh cung, không nói không rằng kéo nàng đi.
Tác giả :
Diệp Y