Chân Trời Góc Bể
Chương 6: Lòng hướng về đâu
Hết hai ngày nghỉ cuối tuần, vừa bước vào phòng làm việc, tôi giật mình đứng ngây, nếu không thấy Triệu Thi Ngữ đã ở đó, nhất định tôi nghĩ mình vào nhầm phòng, tại sao cánh cửa phòng làm việc của Lâm Quân Dật vốn bằng gỗ lại thay bằng cửa kính, mà trên tường lại trổ một cửa sổ lớn có khung kính, thợ ở đâu mà làm nhanh như vậy?
“Chuyện là thế nào?” Tôi hỏi.
Triệu Thi Ngữ trao cho tôi một cái liếc mắt hàm ý: “Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?”, chặn đứng mọi băn khoăn của tôi.
Đúng lúc Lâm Quân Dật bước vào, đi đến trước phòng làm việc, ném lại một câu không đầu không cuối: “Trong phòng ánh sáng không tốt, tôi bảo họ sửa lại một chút.”
Triệu Thi Ngữ lập tức gật đầu khen phải.
Tôi không nói gì, bật máy tính, bắt đầu làm việc.
Ánh sáng không tốt! Nói như đùa!
Chiếc cửa sổ chạy dài hết bức tường của phòng anh ta đã thừa tốt, mỗi sáng, nắng sớm trong như mật chiếu vào, căn phòng sáng choang. Tâm lý anh ta chắc có vấn đề.
Triệu Thi Ngữ nhìn chiếc cửa sổ kính, đành cất hộp trang điểm, lấy tập tư liệu ra, lơ đãng lần giở.
Một tháng chớp mắt đã trôi qua, Lâm Quân Dật từ sau sự cố hiểu lầm mà có hành động đó, lại tỏ ra đặc biệt thận trọng, không yêu cầu tôi cùng đi tiếp khách nữa, ngoài những trao đổi tất yếu về công việc, chưa từng nói thừa một câu, nghiêm khắc giữ khoảng cách với tôi.
Cuối tuần, anh ta tuyệt đối không giao việc cho tôi, thời gian làm việc theo quy định, không cần tôi làm thêm, sau khi chức vụ của tôi ngang hàng với Triệu Thi Ngữ, cô ta cũng tỏ ra tôn trọng tôi hơn, thái độ cũng rất hòa nhã.
Hôm nay, nghe nói ngân hàng đã phê chuẩn vấn đề vay vốn, Triệu Thi Ngữ cười rất tươi, vẻ mặt rạng ngời lóa mắt.
Cô ta màng về từ phòng Tài vụ về một chiếc phong bì, độ dày ít nhất cũng bằng ba chiếc phong bì đựng tiền lương của tôi, có ngốc cũng đoán được nguyên nhân cô ta vui như thế. Con gái có nhan sắc, muốn kiếm tiền rất dễ, chỉ do tôi không muốn lợi dụng vốn tự có của mình cho nên cuộc sống của tôi và Tư Tư mới đạm bạc, chật vật.
Cũng may bây giờ tôi đã tìm được một công việc lý tưởng, không cần uống rượu với khách, không cần lả lơi với những ông chủ chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mình.
Số tiền tiết kiệm lần đầu tiên đạt đến năm con số, cuộc sống không còn là một màu xám xịt, ảm đạm. Tôi tin là, chỉ cần nỗ lực, cuộc sống của tôi và Tư Tư sẽ ngày một khá lên. Tôi nhất định có đủ tiền cho Tư Tư học trường tốt nhất, thi vào trường đại học tốt nhất, không cần phải sống trong ánh mắt soi mói của thiên hạ.
Qua cửa sổ kính, tôi thầm băn khoăn, mình nhìn Lâm Quân Dật hay là Trần Lăng, bởi vì khi nhìn anh ta, tôi luôn nghĩ, tại sao anh ta thích mua sắm đồ của phụ nữ, tại sao anh ta có hai căn hộ, trong khi thường xuyên ở lại phòng nghỉ cạnh phòng làm việc.
Có lúc tôi cũng nghĩ, tại sao Lâm Quân Dật không có quan hệ thân mật với các nữ nhân viên của công ty, ngay Triệu Thi Ngữ là thư ký ngày ngày cận kề, nhan sắc chim sa cá lặn, một cái liếc mắt đủ khiến thiên hạ hồn vía lên mây, anh ta lại như không thấy, tôi không thể hiểu tại sao anh ta có thể làm được như vậy.
Kỳ quặc hơn là, tôi chưa bao giờ nhận được điện thoại của vị hôn thê của anh ta, yhi thoảng có điện thoại gọi từ nước ngoài cũng là giọng già nua, uy nghiêm, có lẽ là của ông nội tỷ phú, nhân vật huyền thoại như lời đồn.
Chẳng lẽ hai người đó chỉ gọi bằng di động? Nhưng trong giờ làm việc Lâm Quân Dật hầu như rất ít nghe di động, thật không biết hai người yêu nhau như thế, dựa vào gì để giữ vững tình yêu sâu nặng cách trở ngàn trùng, xua đi nỗi nhớ khắc cốt ghi xương.
Con người anh ta quả có bao nhiêu bí mật khiến tôi không nén nổi tò mò muốn tìm hiểu…
Ánh mắt hướng vào màn hình máy tính của anh ta đột nhiên chuyển đến chỗ tôi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thăm dò của tôi.
Tôi hoảng hốt lảng đi.
Một lúc lâu sau, vẫn cảm thấy ánh mắt nóng hừng hực đó dừng lại trên người mình, còn nóng hơn ánh mặt trời lúc giữa trưa.
Để chứng minh cảm giác của mình không đúng, tôi liếc trộm anh ta, không ngờ gặp ngay khuôn mặt cười cười bỡn cợt.
Mặt tôi nóng ran như lửa, tôi ngượng ngịu cúi đầu, nhìn xuống tập tài liệu mà tôi hoàn toàn không biết nội dung.
Lòng tức giận nghĩ: cái cửa sổ ngớ ngẩn!
Đột nhiên điện thoại nội tuyến đổ chuông, bàn tay tôi hơi run, suýt làm đổ cốc nước bên cạnh.
Triệu Thi Ngữ nhấc máy, nghe xong liền bĩu môi chuyển cho tôi.
“Năm giờ chiều nay cùng tôi đi dự tiệc của một người quen… mười phút nữa đợi dưới lầu, tôi đưa đi mua lễ phục dạ tiệc…”
Tôi liếc nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Thi Ngữ, đoán là cô ta nghe thấy.
Cô ta có tức cũng là chuyện thường, bởi vì để chuẩn bị tham gia bữa tiệc đó cô ta đã mua một bộ lễ phục dạ tiệc mới tinh, đang định thể hiện nhan sắc ngàn vàng trước mặt bao đại gia, quan lớn.
Xem ra có lòng trồng hoa, hoa lại không thơm!
Tôi gác máy, lại ngại ngần gọi điện cho Liễu Dương, nói có thể phải làm thêm đến khuya.
Ấy! Tối nay nhất định uống ít rượu, nhất định không để cho anh ta hiểu lầm lần nữa!
Ngồi trên xe, hai chúng tôi đều im lặng, trong xe tràn ngập không khí kỳ dị, sượng sùng.
Trong đầu tôi bỗng hiện ra cảnh tượng khóc lóc trên xe lần trước, tôi thầm mong anh ta không nghĩ như mình…
Có lẽ Lâm Quân Dật không muốn bầu không khí cứ cứng nhắc như vậy, liền hỏi thăm một cách xã giao: “Cô đến công ty đã được một tháng, có thể thích nghi với cường độ công việc không?”
“Có thể.” Mặc dù hơi lao tâm lao lực nhưng tiền lương anh ta trả hoàn toàn hợp lý.
“Có hứng thú tiếp tục ở lại công ty?” Câu hỏi này có phần đột ngột, nhưng theo tần suất thay đổi công việc của tôi, sự lo lắng của anh ta có vẻ không cần thiết.
“Lâm tiên sinh là ông chủ tốt hiếm có, được làm việc lâu dài ở công ty là vinh hạnh của tôi.”
“Một thời gian nữa tôi có ý định đưa một số nhân viên đi bồi dưỡng ngắn hạn, tiền đề là ký hợp đồng làm việc lâu dài với công ty. Cô làm khá tốt, không biết có bằng lòng ký hợp đồng làm việc lâu dài ở đây?”
“Tôi cầu còn không được, rất cám ơn Lâm tiên sinh chiếu cố.”
“Không phải tôi đặc biệt chiếu cố gì cả”, anh ta vội vàng nói rõ. “Tôi hi vọng có một thư ký hiểu tôi, tốt nhất là luôn ở bênh[pj tác với tôi.”
“Tôi hiểu, các ông chủ người Mỹ đa số muốn thư ký làm việc suốt đời cho mình. Đáng tiếc nghe nói, những nữ thư ký qua tuổi bốn mươi còn hiếm hơn cả gấu trúc.”
“Đúng thế!” Lâm Quân Dật cười. “Cô có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói ra, chỉ cần cô bằng lòng làm thư ký suốt đời cho tôi.”
Câu nói này nghe ra có phần hơi ngượng?!
“Tôi không dám đảm bảo mình đạt được mọi yêu cầu của anh, tôi sẽ cố hết sức.”
“Cô yên tâm, yêu cầu của tôi không có gì quá đáng, chỉ cần cô làm tốt công việc của mình, có tránh nhiệm với công ty, có cảm giác đó là nơi thân thuộc là được. Về đãi ngộ, sẽ căn cứ vào thực tế và thời gian làm việc của cô, tăng lương theo từng năm.”
Giải thích một chút như vậy thì tốt lên nhiều, nghe không thấy ngượng nữa. Tôi phấn khởi nói: “Tôi nhất định không làm anh thất vọng.”
Tuy nói chuyện như vậy nhưng tôi vẫn rất thận trọng, e dè, bởi không hiểu tính cách anh ta lắm.
Lâm Quân Dật nói: “Cô không cần thận trọng với tôi như thế, có gì muốn nói, muốn hỏi cứ thẳng thắn, thực ra hiểu nhau và thích nghi cần một quá trình.”
“Phải! Liệu tôi có thể hỏi một chút, các ông chủ bình thường đều tìm cách mở rộng công ty, vì sao anh lại về nước lập công ty riêng?” Tôi lựa chọn một vấn đề tương đối sâu.
Lâm Quân Dật trầm tư một lát. “Tôi không thích khi người ta giới thiệu tôi đều nói: Đây là cháu nội Lâm Lạc Hòe!”
Lâm Lạc Hòe? Người anh ta nói có phải chính là huyền thoại Lâm Lạc Hòe lừng danh trong giới đầu tư?
Căn cứ vào tài năng phi phàm và sở hữu thẻ huyền kim ở ngân hàng Thụy Sĩ, có lẽ đúng.
Lâm Lạc Hòe nổi tiếng không phải vì sự giàu có mà vì cuộc đời thăng trầm, ly kỳ của ông ta.
Hai mươi bốn tuổi, tay trắng, tự thân lập nghiệp.
Ba mươi hai tuổi, có công ty lên sàn trứng khoán.
Ba mươi tám tuổi, công ty phá sản, tiền bạc mất sạch.
Bốn mươi tuổi, dùng một ngàn đô la tiền làm thuê kiếm được chơi cổ phiếu, đến bốn mươi sáu tuổi đã có trăm triệu trong tay, sau đó đầu tư vào các lĩnh vực, đến nay số công ty dưới tên ông ta, số công ty ông ta có cổ phần, số tiền trong ngân hàng không ai đếm được.
Thảo nào Âu Dương Y Phàm trố mắt há miệng khi biết Lâm Quân Dật phải vay ngân hàng, có một gia thế như vậy quả thật không nên vì năm mươi triệu mà phải hạ mình trước người khác.
Bây giờ, tôi càng khâm phục nghị lực kiên trì lập nghiệp của người đàn ông trước mắt.
Lâm Quân Dật nói: “Mọi người đều tưởng tất cả những gì tôi có là do tôi là cháu ông tôi, không ai biết tôi đi lên từ nhân viên bậc thấp nhất, tôi có ngày hôm nay là vì tôi làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai, một ngày làm việc tới mười lăm tiếng.”
“Cho nên anh muốn chứng minh với mọi người, không dựa vào ông nội, anh cũng có thể thành công. Vậy tiền đầu tư của anh…”
“Là tiền tôi kiếm được do chơi cổ phiếu và vay ngân hàng.”
Thực ra tôi rất muốn phản bác: “Anh có thể có được ngày nay đích thực là do có người ông tuyệt vời đó. Bao nhiêu người còn chăm chỉ hơn anh, ai may mắn như anh, không có ông nội nâng đỡ, chỉ bảo, anh đào đâu ra năng lực và ý chí như vậy?”
Nhưng đương nhiên tôi không thể nói như vậy, những người có tiền thường mắc tật, sợ người khác chỉ nhìn thấy tiền bạc và địa vị của mình, không nhìn thấy năng lực, tư chất cá nhân, họ tự tán thưởng và khao khát người khác tán thưởng những thứ ngoài tiền bạc trên người họ. Bất hạnh là, trên người họ, ngoài tiền bạc, không có gì đáng để người khác tán thưởng.
Chúng tôi lại nói những chuyện linh tinh khác, câu chuyện bỗng chuyển sang vấn đề đẳng cấp, anh ta cho rằng sự cao quý, trang nhã của phụ nữ đều là do trang phục, anh ta kiến nghị tôi nên thay đổi kiểu trang phục một chút.
Tôi không thể không nói quan điểm của mình: “Tôi cho rằng trang phục cao quý đa phần là do tiền bạc.”
Anh ta mím môi yên lặng.
Thấy vậy, tôi vội nói: “Hình như Lâm tiên sinh đặc biệt hứng thú với trang phục phụ nữ, thảo nào trong nhà anh có nhiều trang phục nữ như vậy.”
“Đúng, mỗi lần nhìn thấy trang phục phù hợp với cô ấy là tôi lại muốn mua tặng.” Anh ta dừng một lát rồi nói tiếp: “Cảm giác đó rất tuyệt, giống như cô ấy đang ở bên tôi.”
“Ô! Bạn gái anh thật hạnh phúc.” Câu này là tôi nói thật lòng, cách người yêu cả Thái Bình Dương, nhất định là rất nhớ.
Còn nhớ khi mới chia tay Trần Lăng, ngày nào với tôi cũng như ngày tận thế, bao nhiêu lần đi lên tầng thượng rồi lại thẫn thờ đi xuống bởi mầm sống trong người đang lớn dần.
Tôi suốt ngày ngơ ngẩn, lang thang, nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua cho Trần Lăng, lại nghĩ có lẽ chúng tôi không thể nào gặp mặt…. Cảm giác sao mà tê tái, giống như từng nhát dao sắc cứa vào tim.
Đến khi tâm thần hoảng loạn đến mức cơ thể tôi không thể chịu nổi, có nguy cơ sẩy thai do thiếu chất, tôi mới buộc mình tìm một công việc, bắt đầu sống một cuộc sống bình thường.
Đến ngã tư đèn đỏ, Lâm Quân Dật nhìn dòng xe nối nhau như con thoi trước mặt, nói tiếp: “Nhưng cô ấy không nhận ra điều đó… Có lẽ do tôi đối xử với cô ấy quá tốt nên cô ấy không còn cảm giác, cho rằng điều đó là đương nhiên, hoặc như Y Phàm nói: Đối với phụ nữ, nếu qua nuông chiều, cô ta sẽ cho rằng anh không giống đàn ông, sẽ coi thường anh ta.”
“Anh không giống đàn ông?” Đây là nhận xét bất ngờ nhất mà tôi từng nghe. Nếu Lâm Quân Dật đường đường phong độ như vậy vẫn chưa đủ nam tính, phải chăng những người đàn ông khác nên chuyển giới?
Anh ta nghiêm túc nhìn tôi hỏi: “Cô thấy toi bây giờ có giống đàn ông?”
“Giống, rất đàn ông, tôi tin là nhất định có nhiều phụ nữ mê anh.”
Cho dù bản thân có thừa đạo đức nghề nghiệp, lời nịnh buột miệng này tôi cam đoan trăm phần trăm thật lòng!
Lâm Quân Dật được khen, bỗng nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng cố hữu chợt trở nên đặc biệt phòng túng, quyến rũ.
Giây phút này, cả thế giới ồn ào chợt yeeun tĩnh bởi nụ cười đó. Nếu anh ta thường xuyên cười thì tốt biết bao, tôi sẽ đỡ cảm thấy căng thẳng, áp lực.
Nhưng lại nghĩ, nếu ông chủ không có uy trước mặt nhân viên, không gây được áp lực với họ, đó mới là thất bại.
Trầm ngâm một lát, anh ta lại nói: “Chỉ vì cô ấy…..”
Trời ơi! Nếu không phải chính miệng anh ta thốt ra, tôi nhất định không tin. Tôi tưởng đàn ông si tình trên trái đất tuyệt chủng cả rồi, thì ra vẫn còn một con cá lọt lưới!
Một cô gái may mắn như thế nào mới được anh ta yêu thương, che chở như vậy…
Từ phòng trang điểm bước ra, liếc nhìn minh trong gương, tôi hơi giật mình, hình như đó là một người khác, liếc nhanh phản ứng của Lâm Quân Dật, lại thấy anh ta cau mày.
Như thế này có thể ra ngoài không?!
Bộ lễ phục quét đất này là bộ đẹp nhất tôi từng thấy. Chiếc váy màu đỏ tươi, chất liệu tơ rất thanh lịch, trang trọng, còn hở vai, bó sát người tôn lên những đường cong gợi cảm, căng tràn sức sống, quyến rũ không sao cưỡng nổi. Gấu váy điểm những sợi tơ óng ánh, sắc vàng kim trên nèn đỏ tươi dưới ánh đèn màu lóng lánh theo từng cử động.
Quý phái đến lóa mắt, yêu kiều và gợi cảm.
Chuyên gia thẩm mỹ trang điểm cho tôi theo phong cách của bộ lễ phục. Đôi mắt long lanh do quầng mi phớt hồng tạo nên sự mê đắm, bờ môi mọng với đường cong bí ẩn, yêu kiều khó tả.
Thấy Lâm Quân Dật nhìn đi chỗ khác, tôi thử hỏi: “Thế này có được không ?”
Anh ta cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới, hạ giọng hỏi: “Trang điểm lại cần bao nhiêu thời gian?”
Tôi không biết trả lời thế nào, quay người bối rối mỉm cười với người tự xưng là chuyên gia trang điểm, sớm biết thế này tôi đã không chịu bị tra tấn suốt nửa giờ.
Cô ta nhìn phải nhìn trái tôi một hồi không dám để lộ vẻ khó chịu, nói: “Muốn trang điểm lại, cần ít nhất một giờ.”
“Thôi, muộn rồi, đi.”
Khoác tay Lâm Quân Dật bước vào phòng tiệc lộng lẫy, tôi cảm giác mình giống như một bà hoàng tiến vào vương cung trong ánh mắt tôn sùng, ngưỡng vọng của mọi người.
Tôi chỉ là cô gái bình thường, cũng từng mơ giấc mơ vương giả, nhưng là người thức tế, tôi luôn phân biệt rạch ròi giữa truyện cổ tích và cuộc sống hiện thực.
Hôm nay, chúng tôi khoác tay nhau như một cặp tình nhân trước mắt thiên hạ, ngày mai anh ta vẫn là hoàng tử cao quý, còn tôi chỉ là cô thư ký quèn.
Anh ta là anh ta, tôi là tôi!
Từ khi chúng tôi bước vào phòng tiệc, nhiều người đàn ông đến bắt chuyện với tôi nhưng đều bị Lâm Quân Dật đuổi khéo.
Khi anh ta bận chào hỏi người khác, tôi không còn may mắn đó, luôn phải nở nụ cười thật tươi, nõi những câu xã giao nhàm chán.
Âu Dương Y Phàm đi về phía tôi.
Tôi có cảm giác anh ta hơi giống Trần Lăng, lúc nào cũng cười tươi như ánh nắng nhưng khí chất thì khác, anh ta tao nhã, ung dung và sang trọng hơn Trần Lăng.
Âu Dương đi đến gần tôi, mỉm cười: “Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
“Âu Dương tiên sinh, xin chào, tôi là Diêu Băng Vũ.”
“Là cô ư?” Âu Dương dường như không tin, nhướng mày vẻ kinh ngạc rồi chăm chú nhìn tôi. “Quân Dật quả thực con mắt ngày càng khá….”
“Thực ra tôi chỉ là thư ký của anh ấy…”
“Ô, cũng phải…” Anh ta chưa kịp nói hết câu, Lâm Quân Dật đã vội chào ông giám đốc ngân hàng, quay lại cắt ngang câu chuyện của chúng tôi.
“Không phải cậu có ý đồ với thư ký của tôi chứ?”
“Anh chưa hiểu tôi rồi, xưa nay tôi không bao giờ phá hoại tình cảm của người khác.” Âu Dương Y Phàm cười cười vỗ vai anh ta, giọng điệu có gì đó thật lạ, như có ẩn ý.
“Công tử của tôi, cậu đã chú ý đến những thứ khác ngoài phụ nữ rồi hả?”
“Ha ha!” Âu Dương cười phá lên. “Tôi tưởng câu này anh phải nói với chính mình chứ?”
Nói xong, anh ta vòng qua Lâm Quân Dật, trước lúc rời đi, ngoái đầu nói với tôi: “Cô thư ký xinh đẹp, nếu biết uống rượu, nên hỗ trợ ông chủ một chút.”
“Tôi biết.” Tôi nghiêm túc gật đầu.
Triệu Thi Ngữ từng nói Lâm Quân Dật không động đến một giọt rượu, hình như rất ghét mùi rượu.
Suốt bữa tiệc, Lâm Quân Dật có vẻ không mấy hào hứng, chỉ ngồi một góc, chăm chú quan sát khách sung quanh.
Trong khách sạn lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ, trên mặt các vị khách đều là nụ cười phởn phơ, chỉ có anh ta lạnh lùng ngồi tựa vào sofa trong tư thế hào hoa nhất mực, thi thoảng nhếch mép cười.
Sự cao ngạo của anh ta dường như toát ra từ trong gân cốt, luôn mang dáng vẻ lơ đãng, thờ ơ… Thỉnh thoảng có khách quen đến chào, anh ta lich thiệp đứng dậy, nhiệt tình đáp lễ.
Nếu có người cầm ly đến, tôi sẽ lập tức bước lên: “Xin lỗi, ông chủ tôi không biết uống rượu…” Sau đó, tôi sẽ thay anh ta uống với họ, cũng may đàn ông luôn nể mặt phụ nữ, họ đều vui vẻ chấp nhận.
Nói thật, tửu lượng của tôi kém xa Triệu Thi Ngữ.
Sau mấy ly Brandy, chân tay tôi đã bủn nhủn, đầu choáng váng, từng khuôn mặt cười trước mắt chập chờn như ở rất xa.
Lúc đó ông giám đốc ngân hàng cũng đến góp vui, làm như vô tình ghé tai tôi nói nhỏ: “Diêu tiểu thư hôm nay trông thật hấp dẫn.”
“Giám đốc Trương quá khen!” Tôi nâng ly gượng cười. “Chuyện vay vốn may nhờ có ông chiếu cố, tôi thay Lâm tiên sinh cám ơn ông.”
“Đừng khách sáo!” Giám đốc Trương uống cạn, cười hả hê nhìn tôi.
Còn tôi nhìn ly rượu Brandy trong tay, hơi phân vân, loại rượu này rất nặng, cũng rất cay, nếu uống tiếp e là tôi sẽ say như lần trước…
Không ngờ khi tôi đang im lặng đắn đo, vừa đặt chiếc ly lên môi đã bị một bàn tay với những ngón dài thanh tú giật lấy.
“Rượu giám đốc Trương mời, tôi phải tự uống.” Lâm Quân Dật nâng ly uống cạn, khi ngửa cổ uống, tóc anh ta hất lên vẻ ngang tàng cực quyến rũ, còn dễ say hơn cả rượu Brandy.
Từng nghe nói, phụ nữ hoàn mỹ giống như rượu nho, đàn ông hoàn mỹ như rượu Brandy, thì ra là thật.
Sau khi giám đốc Trương đi khỏi, tôi thầm quan sát Lâm Quân Dật , sắc mặt anh ta vẫn trắng muốt, ánh mắt vẫn nghiêm lạnh, không hề thấy một nét mê loạn, nhìn mãi vẫn không nhận ra là đã say.
Sau đó, lại có một chú cung ứng vật liệu xây dựng đến chào, tôi còn chưa kịp nói, Lâm Quân Dật đã chủ động chạm ly với khách, vừa uống vừa sôi nổi chuyện trò.
Xem ra tin đồn quả thật không đáng tin, nếu sớm biết anh ta giấu mình như vậy, tôi hà tất phải ngược đãi dạ dày của mình.
Âu Dương Y Phàm sau khi đi hết mấy vòng chào khách, cầm một ly nước nho ép đưa cho Lâm Quân Dật, cười cười nói: “Mời!”
“Cậu không thấy cậu quá lắm chuyện sao?” Thái độ lạnh nhạt của Lâm Quân Dật đẩy người ta ra xa ngàn dặm.
Nhưng Âu Dương Y Phàm vẫn mỉm cười kiểu quen thuộc, ngồi xuống bên cạnh nói: “Để xem anh trụ được bao lâu…”
“Nếu cậu muốn xem trò vui, tốt nhất nên đứng xa một chút.” Lâm Quân Dật lườm anh ta, ánh mắt nghiêm lạnh đó lập tức ngắt lời Âu Dương.
Âu Dương nhún vai tỏ vẻ không chấp, chuyển chủ đề: “Không phải thế… Gần đây tôi đã nhắm hai tuyến dài, anh có hứng thú không?”
“Dạo này vốn của tôi hơi căng, chỉ thỉnh thoảng chơi tuyến ngắn.”
Lâm Quân Dật đón ly nước nho ép từ tay Âu Dương, uống một ngụm, tôi cảm thấy nếu anh ta không nhận, cánh tay Âu Dương sẽ giơ mãi đến phát run.
Âu Dương lắc lắc cổ tay: “Bây giờ ai còn làm công thương, muốn chơi bời, giao thiệp, lại còn quan tâm nhiều chuyện như vậy. Không có thời gian chơi chứng khoán, cổ phiếu, tìm mấy công ty đầu tư nhàn nhã, ung dung, lại kiếm được nhiều tiền, thật không hiểu anh nghĩ thế nào!”
“Cậu không cảm thấy suốt ngày dán mắt vào vi tính, nhìn mãi những đường đồ thị, những con số trong tài khoản của mình biến hoán vô vị lắm sao? Tôi cho rằng nhìn căn nhà mình xây, người đến ở đông đúc thú vị hơn nhiều việc ngắm những con số biến hoán trong tài khoản.”
“Vậy anh cứ việc giao du với những con người tẻ ngắt đó, tôi phải nhân cơ kinh tế nhảy vọt kiếm ít tiền!”
“………”
“………”
Tôi không xen lời, ngồi một bên lặng lẽ nghe họ nói, trước đây tôi rất ghét những thiếu gia công tử như bọn họ, cho là họ chỉ biết tiêu xài tiền của bố mẹ, nhưng bây giờ không thấy quá ghét, thực ra họ đều rất có năng lực, có giáo dục, có phẩm cách.
Họ chơi rất thoải mái là bởi họ có cách kiếm tiền nhẹ nhàng hơn người khác.
Có thể họ hơi phóng túng, có lẽ là do lối sống, sở thích.
Cũng do nhiều cô gái tự lao vào họ.
Ai nói những đàn ông không phóng túng nhất định là người đứng đắn, có lẽ suy nghĩ của họ còn bẩn thỉu hơn.
Một người khinh bỉ giai cấp tư sản từng nói: Thế giới luôn đổi thay, có biểu hiện là thật, có biểu hiện lad giả.
Một đạo lý đơn giản thế, đêm hôm đó có lẽ đã không xảy ra chuyện nhục nhã thế.
Tôi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Âu Dương Y Phàm ngồi bên cạnh nói: “Lần sau đừng đi dự tiệc với anh ta, đi theo một người đàn ông không biết uống rượu, tủi cho thân mình lắm.”
“Đó là việc tôi nên làm! Có điều tôi thấy Lâm tiên sinh hoàn toàn không cần tôi uống thay.’’
“Cô đợi xem lất nữa anh ta thế nào.”
“Lâm tiên sinh…” Tôi liếc Lâm Quân Dật, trông anh ta dường như rất tỉnh táo, không có bất kì thay đổi nào, chỉ có sắc mặt hơi tái, bàn tay cầm ly bắt đầu co quắp, run run.
“Quân Dật uống một ly Whisky là ba ngày không ăn được gì.”
“Nghiêm trọng thế sao? Anh ấy dị ứng rượu ư?”
Tôi quả không thể tin, có đàn ông ngay cả cốc rượu cũng không uồng được… Vậy vừa rồi sao anh ta uống nhiều thế?
“Anh at tự chuốc lấy…” Âu Dương Y Phàm ghé gần tôi nói nhỏ. “Cô biết không, trước đây XO, Whisky, vang, bia anh ta uống như nước, đến mức cái cơ thể mĩ miều tôi rất sùng bái đó ngã lên ngã xuống. Dạo ấy, tôi ao ước tửu lượng của mình được như anh ta. Thấy anh ta nằm viện đúng ba tháng, tôi không nghĩ như vậy nữa…”
“Ba tháng?” Nghe thấy thế, lòng tôi se lại, không cười được nữa, uống như vậy rõ ràng là hành hạ bản thân, Lâm Quân Dật đâu phải người không có lý trí.
“Xuất huyết dạ dày…”
Âu Dương nói chưa hết, Lâm Quân Dật đã quắc mắt: “Nếu cậu không muốn ngày mai bị phóng viên vây chặt phòng bệnh thì ngậm miệng cho tôi.”
Âu Dương quả nhiên ngậm miệng, nhưng không phải do lời đe dọa của Lâm Quân Dật mà do một người chừng ngoài năm mươi tuổi đang tươi cười đi đến, mấy người tầm tuổi phấn khởi vây quanh.
“Chuyện là thế nào?” Tôi hỏi.
Triệu Thi Ngữ trao cho tôi một cái liếc mắt hàm ý: “Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?”, chặn đứng mọi băn khoăn của tôi.
Đúng lúc Lâm Quân Dật bước vào, đi đến trước phòng làm việc, ném lại một câu không đầu không cuối: “Trong phòng ánh sáng không tốt, tôi bảo họ sửa lại một chút.”
Triệu Thi Ngữ lập tức gật đầu khen phải.
Tôi không nói gì, bật máy tính, bắt đầu làm việc.
Ánh sáng không tốt! Nói như đùa!
Chiếc cửa sổ chạy dài hết bức tường của phòng anh ta đã thừa tốt, mỗi sáng, nắng sớm trong như mật chiếu vào, căn phòng sáng choang. Tâm lý anh ta chắc có vấn đề.
Triệu Thi Ngữ nhìn chiếc cửa sổ kính, đành cất hộp trang điểm, lấy tập tư liệu ra, lơ đãng lần giở.
Một tháng chớp mắt đã trôi qua, Lâm Quân Dật từ sau sự cố hiểu lầm mà có hành động đó, lại tỏ ra đặc biệt thận trọng, không yêu cầu tôi cùng đi tiếp khách nữa, ngoài những trao đổi tất yếu về công việc, chưa từng nói thừa một câu, nghiêm khắc giữ khoảng cách với tôi.
Cuối tuần, anh ta tuyệt đối không giao việc cho tôi, thời gian làm việc theo quy định, không cần tôi làm thêm, sau khi chức vụ của tôi ngang hàng với Triệu Thi Ngữ, cô ta cũng tỏ ra tôn trọng tôi hơn, thái độ cũng rất hòa nhã.
Hôm nay, nghe nói ngân hàng đã phê chuẩn vấn đề vay vốn, Triệu Thi Ngữ cười rất tươi, vẻ mặt rạng ngời lóa mắt.
Cô ta màng về từ phòng Tài vụ về một chiếc phong bì, độ dày ít nhất cũng bằng ba chiếc phong bì đựng tiền lương của tôi, có ngốc cũng đoán được nguyên nhân cô ta vui như thế. Con gái có nhan sắc, muốn kiếm tiền rất dễ, chỉ do tôi không muốn lợi dụng vốn tự có của mình cho nên cuộc sống của tôi và Tư Tư mới đạm bạc, chật vật.
Cũng may bây giờ tôi đã tìm được một công việc lý tưởng, không cần uống rượu với khách, không cần lả lơi với những ông chủ chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mình.
Số tiền tiết kiệm lần đầu tiên đạt đến năm con số, cuộc sống không còn là một màu xám xịt, ảm đạm. Tôi tin là, chỉ cần nỗ lực, cuộc sống của tôi và Tư Tư sẽ ngày một khá lên. Tôi nhất định có đủ tiền cho Tư Tư học trường tốt nhất, thi vào trường đại học tốt nhất, không cần phải sống trong ánh mắt soi mói của thiên hạ.
Qua cửa sổ kính, tôi thầm băn khoăn, mình nhìn Lâm Quân Dật hay là Trần Lăng, bởi vì khi nhìn anh ta, tôi luôn nghĩ, tại sao anh ta thích mua sắm đồ của phụ nữ, tại sao anh ta có hai căn hộ, trong khi thường xuyên ở lại phòng nghỉ cạnh phòng làm việc.
Có lúc tôi cũng nghĩ, tại sao Lâm Quân Dật không có quan hệ thân mật với các nữ nhân viên của công ty, ngay Triệu Thi Ngữ là thư ký ngày ngày cận kề, nhan sắc chim sa cá lặn, một cái liếc mắt đủ khiến thiên hạ hồn vía lên mây, anh ta lại như không thấy, tôi không thể hiểu tại sao anh ta có thể làm được như vậy.
Kỳ quặc hơn là, tôi chưa bao giờ nhận được điện thoại của vị hôn thê của anh ta, yhi thoảng có điện thoại gọi từ nước ngoài cũng là giọng già nua, uy nghiêm, có lẽ là của ông nội tỷ phú, nhân vật huyền thoại như lời đồn.
Chẳng lẽ hai người đó chỉ gọi bằng di động? Nhưng trong giờ làm việc Lâm Quân Dật hầu như rất ít nghe di động, thật không biết hai người yêu nhau như thế, dựa vào gì để giữ vững tình yêu sâu nặng cách trở ngàn trùng, xua đi nỗi nhớ khắc cốt ghi xương.
Con người anh ta quả có bao nhiêu bí mật khiến tôi không nén nổi tò mò muốn tìm hiểu…
Ánh mắt hướng vào màn hình máy tính của anh ta đột nhiên chuyển đến chỗ tôi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thăm dò của tôi.
Tôi hoảng hốt lảng đi.
Một lúc lâu sau, vẫn cảm thấy ánh mắt nóng hừng hực đó dừng lại trên người mình, còn nóng hơn ánh mặt trời lúc giữa trưa.
Để chứng minh cảm giác của mình không đúng, tôi liếc trộm anh ta, không ngờ gặp ngay khuôn mặt cười cười bỡn cợt.
Mặt tôi nóng ran như lửa, tôi ngượng ngịu cúi đầu, nhìn xuống tập tài liệu mà tôi hoàn toàn không biết nội dung.
Lòng tức giận nghĩ: cái cửa sổ ngớ ngẩn!
Đột nhiên điện thoại nội tuyến đổ chuông, bàn tay tôi hơi run, suýt làm đổ cốc nước bên cạnh.
Triệu Thi Ngữ nhấc máy, nghe xong liền bĩu môi chuyển cho tôi.
“Năm giờ chiều nay cùng tôi đi dự tiệc của một người quen… mười phút nữa đợi dưới lầu, tôi đưa đi mua lễ phục dạ tiệc…”
Tôi liếc nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Thi Ngữ, đoán là cô ta nghe thấy.
Cô ta có tức cũng là chuyện thường, bởi vì để chuẩn bị tham gia bữa tiệc đó cô ta đã mua một bộ lễ phục dạ tiệc mới tinh, đang định thể hiện nhan sắc ngàn vàng trước mặt bao đại gia, quan lớn.
Xem ra có lòng trồng hoa, hoa lại không thơm!
Tôi gác máy, lại ngại ngần gọi điện cho Liễu Dương, nói có thể phải làm thêm đến khuya.
Ấy! Tối nay nhất định uống ít rượu, nhất định không để cho anh ta hiểu lầm lần nữa!
Ngồi trên xe, hai chúng tôi đều im lặng, trong xe tràn ngập không khí kỳ dị, sượng sùng.
Trong đầu tôi bỗng hiện ra cảnh tượng khóc lóc trên xe lần trước, tôi thầm mong anh ta không nghĩ như mình…
Có lẽ Lâm Quân Dật không muốn bầu không khí cứ cứng nhắc như vậy, liền hỏi thăm một cách xã giao: “Cô đến công ty đã được một tháng, có thể thích nghi với cường độ công việc không?”
“Có thể.” Mặc dù hơi lao tâm lao lực nhưng tiền lương anh ta trả hoàn toàn hợp lý.
“Có hứng thú tiếp tục ở lại công ty?” Câu hỏi này có phần đột ngột, nhưng theo tần suất thay đổi công việc của tôi, sự lo lắng của anh ta có vẻ không cần thiết.
“Lâm tiên sinh là ông chủ tốt hiếm có, được làm việc lâu dài ở công ty là vinh hạnh của tôi.”
“Một thời gian nữa tôi có ý định đưa một số nhân viên đi bồi dưỡng ngắn hạn, tiền đề là ký hợp đồng làm việc lâu dài với công ty. Cô làm khá tốt, không biết có bằng lòng ký hợp đồng làm việc lâu dài ở đây?”
“Tôi cầu còn không được, rất cám ơn Lâm tiên sinh chiếu cố.”
“Không phải tôi đặc biệt chiếu cố gì cả”, anh ta vội vàng nói rõ. “Tôi hi vọng có một thư ký hiểu tôi, tốt nhất là luôn ở bênh[pj tác với tôi.”
“Tôi hiểu, các ông chủ người Mỹ đa số muốn thư ký làm việc suốt đời cho mình. Đáng tiếc nghe nói, những nữ thư ký qua tuổi bốn mươi còn hiếm hơn cả gấu trúc.”
“Đúng thế!” Lâm Quân Dật cười. “Cô có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói ra, chỉ cần cô bằng lòng làm thư ký suốt đời cho tôi.”
Câu nói này nghe ra có phần hơi ngượng?!
“Tôi không dám đảm bảo mình đạt được mọi yêu cầu của anh, tôi sẽ cố hết sức.”
“Cô yên tâm, yêu cầu của tôi không có gì quá đáng, chỉ cần cô làm tốt công việc của mình, có tránh nhiệm với công ty, có cảm giác đó là nơi thân thuộc là được. Về đãi ngộ, sẽ căn cứ vào thực tế và thời gian làm việc của cô, tăng lương theo từng năm.”
Giải thích một chút như vậy thì tốt lên nhiều, nghe không thấy ngượng nữa. Tôi phấn khởi nói: “Tôi nhất định không làm anh thất vọng.”
Tuy nói chuyện như vậy nhưng tôi vẫn rất thận trọng, e dè, bởi không hiểu tính cách anh ta lắm.
Lâm Quân Dật nói: “Cô không cần thận trọng với tôi như thế, có gì muốn nói, muốn hỏi cứ thẳng thắn, thực ra hiểu nhau và thích nghi cần một quá trình.”
“Phải! Liệu tôi có thể hỏi một chút, các ông chủ bình thường đều tìm cách mở rộng công ty, vì sao anh lại về nước lập công ty riêng?” Tôi lựa chọn một vấn đề tương đối sâu.
Lâm Quân Dật trầm tư một lát. “Tôi không thích khi người ta giới thiệu tôi đều nói: Đây là cháu nội Lâm Lạc Hòe!”
Lâm Lạc Hòe? Người anh ta nói có phải chính là huyền thoại Lâm Lạc Hòe lừng danh trong giới đầu tư?
Căn cứ vào tài năng phi phàm và sở hữu thẻ huyền kim ở ngân hàng Thụy Sĩ, có lẽ đúng.
Lâm Lạc Hòe nổi tiếng không phải vì sự giàu có mà vì cuộc đời thăng trầm, ly kỳ của ông ta.
Hai mươi bốn tuổi, tay trắng, tự thân lập nghiệp.
Ba mươi hai tuổi, có công ty lên sàn trứng khoán.
Ba mươi tám tuổi, công ty phá sản, tiền bạc mất sạch.
Bốn mươi tuổi, dùng một ngàn đô la tiền làm thuê kiếm được chơi cổ phiếu, đến bốn mươi sáu tuổi đã có trăm triệu trong tay, sau đó đầu tư vào các lĩnh vực, đến nay số công ty dưới tên ông ta, số công ty ông ta có cổ phần, số tiền trong ngân hàng không ai đếm được.
Thảo nào Âu Dương Y Phàm trố mắt há miệng khi biết Lâm Quân Dật phải vay ngân hàng, có một gia thế như vậy quả thật không nên vì năm mươi triệu mà phải hạ mình trước người khác.
Bây giờ, tôi càng khâm phục nghị lực kiên trì lập nghiệp của người đàn ông trước mắt.
Lâm Quân Dật nói: “Mọi người đều tưởng tất cả những gì tôi có là do tôi là cháu ông tôi, không ai biết tôi đi lên từ nhân viên bậc thấp nhất, tôi có ngày hôm nay là vì tôi làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai, một ngày làm việc tới mười lăm tiếng.”
“Cho nên anh muốn chứng minh với mọi người, không dựa vào ông nội, anh cũng có thể thành công. Vậy tiền đầu tư của anh…”
“Là tiền tôi kiếm được do chơi cổ phiếu và vay ngân hàng.”
Thực ra tôi rất muốn phản bác: “Anh có thể có được ngày nay đích thực là do có người ông tuyệt vời đó. Bao nhiêu người còn chăm chỉ hơn anh, ai may mắn như anh, không có ông nội nâng đỡ, chỉ bảo, anh đào đâu ra năng lực và ý chí như vậy?”
Nhưng đương nhiên tôi không thể nói như vậy, những người có tiền thường mắc tật, sợ người khác chỉ nhìn thấy tiền bạc và địa vị của mình, không nhìn thấy năng lực, tư chất cá nhân, họ tự tán thưởng và khao khát người khác tán thưởng những thứ ngoài tiền bạc trên người họ. Bất hạnh là, trên người họ, ngoài tiền bạc, không có gì đáng để người khác tán thưởng.
Chúng tôi lại nói những chuyện linh tinh khác, câu chuyện bỗng chuyển sang vấn đề đẳng cấp, anh ta cho rằng sự cao quý, trang nhã của phụ nữ đều là do trang phục, anh ta kiến nghị tôi nên thay đổi kiểu trang phục một chút.
Tôi không thể không nói quan điểm của mình: “Tôi cho rằng trang phục cao quý đa phần là do tiền bạc.”
Anh ta mím môi yên lặng.
Thấy vậy, tôi vội nói: “Hình như Lâm tiên sinh đặc biệt hứng thú với trang phục phụ nữ, thảo nào trong nhà anh có nhiều trang phục nữ như vậy.”
“Đúng, mỗi lần nhìn thấy trang phục phù hợp với cô ấy là tôi lại muốn mua tặng.” Anh ta dừng một lát rồi nói tiếp: “Cảm giác đó rất tuyệt, giống như cô ấy đang ở bên tôi.”
“Ô! Bạn gái anh thật hạnh phúc.” Câu này là tôi nói thật lòng, cách người yêu cả Thái Bình Dương, nhất định là rất nhớ.
Còn nhớ khi mới chia tay Trần Lăng, ngày nào với tôi cũng như ngày tận thế, bao nhiêu lần đi lên tầng thượng rồi lại thẫn thờ đi xuống bởi mầm sống trong người đang lớn dần.
Tôi suốt ngày ngơ ngẩn, lang thang, nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua cho Trần Lăng, lại nghĩ có lẽ chúng tôi không thể nào gặp mặt…. Cảm giác sao mà tê tái, giống như từng nhát dao sắc cứa vào tim.
Đến khi tâm thần hoảng loạn đến mức cơ thể tôi không thể chịu nổi, có nguy cơ sẩy thai do thiếu chất, tôi mới buộc mình tìm một công việc, bắt đầu sống một cuộc sống bình thường.
Đến ngã tư đèn đỏ, Lâm Quân Dật nhìn dòng xe nối nhau như con thoi trước mặt, nói tiếp: “Nhưng cô ấy không nhận ra điều đó… Có lẽ do tôi đối xử với cô ấy quá tốt nên cô ấy không còn cảm giác, cho rằng điều đó là đương nhiên, hoặc như Y Phàm nói: Đối với phụ nữ, nếu qua nuông chiều, cô ta sẽ cho rằng anh không giống đàn ông, sẽ coi thường anh ta.”
“Anh không giống đàn ông?” Đây là nhận xét bất ngờ nhất mà tôi từng nghe. Nếu Lâm Quân Dật đường đường phong độ như vậy vẫn chưa đủ nam tính, phải chăng những người đàn ông khác nên chuyển giới?
Anh ta nghiêm túc nhìn tôi hỏi: “Cô thấy toi bây giờ có giống đàn ông?”
“Giống, rất đàn ông, tôi tin là nhất định có nhiều phụ nữ mê anh.”
Cho dù bản thân có thừa đạo đức nghề nghiệp, lời nịnh buột miệng này tôi cam đoan trăm phần trăm thật lòng!
Lâm Quân Dật được khen, bỗng nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng cố hữu chợt trở nên đặc biệt phòng túng, quyến rũ.
Giây phút này, cả thế giới ồn ào chợt yeeun tĩnh bởi nụ cười đó. Nếu anh ta thường xuyên cười thì tốt biết bao, tôi sẽ đỡ cảm thấy căng thẳng, áp lực.
Nhưng lại nghĩ, nếu ông chủ không có uy trước mặt nhân viên, không gây được áp lực với họ, đó mới là thất bại.
Trầm ngâm một lát, anh ta lại nói: “Chỉ vì cô ấy…..”
Trời ơi! Nếu không phải chính miệng anh ta thốt ra, tôi nhất định không tin. Tôi tưởng đàn ông si tình trên trái đất tuyệt chủng cả rồi, thì ra vẫn còn một con cá lọt lưới!
Một cô gái may mắn như thế nào mới được anh ta yêu thương, che chở như vậy…
Từ phòng trang điểm bước ra, liếc nhìn minh trong gương, tôi hơi giật mình, hình như đó là một người khác, liếc nhanh phản ứng của Lâm Quân Dật, lại thấy anh ta cau mày.
Như thế này có thể ra ngoài không?!
Bộ lễ phục quét đất này là bộ đẹp nhất tôi từng thấy. Chiếc váy màu đỏ tươi, chất liệu tơ rất thanh lịch, trang trọng, còn hở vai, bó sát người tôn lên những đường cong gợi cảm, căng tràn sức sống, quyến rũ không sao cưỡng nổi. Gấu váy điểm những sợi tơ óng ánh, sắc vàng kim trên nèn đỏ tươi dưới ánh đèn màu lóng lánh theo từng cử động.
Quý phái đến lóa mắt, yêu kiều và gợi cảm.
Chuyên gia thẩm mỹ trang điểm cho tôi theo phong cách của bộ lễ phục. Đôi mắt long lanh do quầng mi phớt hồng tạo nên sự mê đắm, bờ môi mọng với đường cong bí ẩn, yêu kiều khó tả.
Thấy Lâm Quân Dật nhìn đi chỗ khác, tôi thử hỏi: “Thế này có được không ?”
Anh ta cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới, hạ giọng hỏi: “Trang điểm lại cần bao nhiêu thời gian?”
Tôi không biết trả lời thế nào, quay người bối rối mỉm cười với người tự xưng là chuyên gia trang điểm, sớm biết thế này tôi đã không chịu bị tra tấn suốt nửa giờ.
Cô ta nhìn phải nhìn trái tôi một hồi không dám để lộ vẻ khó chịu, nói: “Muốn trang điểm lại, cần ít nhất một giờ.”
“Thôi, muộn rồi, đi.”
Khoác tay Lâm Quân Dật bước vào phòng tiệc lộng lẫy, tôi cảm giác mình giống như một bà hoàng tiến vào vương cung trong ánh mắt tôn sùng, ngưỡng vọng của mọi người.
Tôi chỉ là cô gái bình thường, cũng từng mơ giấc mơ vương giả, nhưng là người thức tế, tôi luôn phân biệt rạch ròi giữa truyện cổ tích và cuộc sống hiện thực.
Hôm nay, chúng tôi khoác tay nhau như một cặp tình nhân trước mắt thiên hạ, ngày mai anh ta vẫn là hoàng tử cao quý, còn tôi chỉ là cô thư ký quèn.
Anh ta là anh ta, tôi là tôi!
Từ khi chúng tôi bước vào phòng tiệc, nhiều người đàn ông đến bắt chuyện với tôi nhưng đều bị Lâm Quân Dật đuổi khéo.
Khi anh ta bận chào hỏi người khác, tôi không còn may mắn đó, luôn phải nở nụ cười thật tươi, nõi những câu xã giao nhàm chán.
Âu Dương Y Phàm đi về phía tôi.
Tôi có cảm giác anh ta hơi giống Trần Lăng, lúc nào cũng cười tươi như ánh nắng nhưng khí chất thì khác, anh ta tao nhã, ung dung và sang trọng hơn Trần Lăng.
Âu Dương đi đến gần tôi, mỉm cười: “Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
“Âu Dương tiên sinh, xin chào, tôi là Diêu Băng Vũ.”
“Là cô ư?” Âu Dương dường như không tin, nhướng mày vẻ kinh ngạc rồi chăm chú nhìn tôi. “Quân Dật quả thực con mắt ngày càng khá….”
“Thực ra tôi chỉ là thư ký của anh ấy…”
“Ô, cũng phải…” Anh ta chưa kịp nói hết câu, Lâm Quân Dật đã vội chào ông giám đốc ngân hàng, quay lại cắt ngang câu chuyện của chúng tôi.
“Không phải cậu có ý đồ với thư ký của tôi chứ?”
“Anh chưa hiểu tôi rồi, xưa nay tôi không bao giờ phá hoại tình cảm của người khác.” Âu Dương Y Phàm cười cười vỗ vai anh ta, giọng điệu có gì đó thật lạ, như có ẩn ý.
“Công tử của tôi, cậu đã chú ý đến những thứ khác ngoài phụ nữ rồi hả?”
“Ha ha!” Âu Dương cười phá lên. “Tôi tưởng câu này anh phải nói với chính mình chứ?”
Nói xong, anh ta vòng qua Lâm Quân Dật, trước lúc rời đi, ngoái đầu nói với tôi: “Cô thư ký xinh đẹp, nếu biết uống rượu, nên hỗ trợ ông chủ một chút.”
“Tôi biết.” Tôi nghiêm túc gật đầu.
Triệu Thi Ngữ từng nói Lâm Quân Dật không động đến một giọt rượu, hình như rất ghét mùi rượu.
Suốt bữa tiệc, Lâm Quân Dật có vẻ không mấy hào hứng, chỉ ngồi một góc, chăm chú quan sát khách sung quanh.
Trong khách sạn lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ, trên mặt các vị khách đều là nụ cười phởn phơ, chỉ có anh ta lạnh lùng ngồi tựa vào sofa trong tư thế hào hoa nhất mực, thi thoảng nhếch mép cười.
Sự cao ngạo của anh ta dường như toát ra từ trong gân cốt, luôn mang dáng vẻ lơ đãng, thờ ơ… Thỉnh thoảng có khách quen đến chào, anh ta lich thiệp đứng dậy, nhiệt tình đáp lễ.
Nếu có người cầm ly đến, tôi sẽ lập tức bước lên: “Xin lỗi, ông chủ tôi không biết uống rượu…” Sau đó, tôi sẽ thay anh ta uống với họ, cũng may đàn ông luôn nể mặt phụ nữ, họ đều vui vẻ chấp nhận.
Nói thật, tửu lượng của tôi kém xa Triệu Thi Ngữ.
Sau mấy ly Brandy, chân tay tôi đã bủn nhủn, đầu choáng váng, từng khuôn mặt cười trước mắt chập chờn như ở rất xa.
Lúc đó ông giám đốc ngân hàng cũng đến góp vui, làm như vô tình ghé tai tôi nói nhỏ: “Diêu tiểu thư hôm nay trông thật hấp dẫn.”
“Giám đốc Trương quá khen!” Tôi nâng ly gượng cười. “Chuyện vay vốn may nhờ có ông chiếu cố, tôi thay Lâm tiên sinh cám ơn ông.”
“Đừng khách sáo!” Giám đốc Trương uống cạn, cười hả hê nhìn tôi.
Còn tôi nhìn ly rượu Brandy trong tay, hơi phân vân, loại rượu này rất nặng, cũng rất cay, nếu uống tiếp e là tôi sẽ say như lần trước…
Không ngờ khi tôi đang im lặng đắn đo, vừa đặt chiếc ly lên môi đã bị một bàn tay với những ngón dài thanh tú giật lấy.
“Rượu giám đốc Trương mời, tôi phải tự uống.” Lâm Quân Dật nâng ly uống cạn, khi ngửa cổ uống, tóc anh ta hất lên vẻ ngang tàng cực quyến rũ, còn dễ say hơn cả rượu Brandy.
Từng nghe nói, phụ nữ hoàn mỹ giống như rượu nho, đàn ông hoàn mỹ như rượu Brandy, thì ra là thật.
Sau khi giám đốc Trương đi khỏi, tôi thầm quan sát Lâm Quân Dật , sắc mặt anh ta vẫn trắng muốt, ánh mắt vẫn nghiêm lạnh, không hề thấy một nét mê loạn, nhìn mãi vẫn không nhận ra là đã say.
Sau đó, lại có một chú cung ứng vật liệu xây dựng đến chào, tôi còn chưa kịp nói, Lâm Quân Dật đã chủ động chạm ly với khách, vừa uống vừa sôi nổi chuyện trò.
Xem ra tin đồn quả thật không đáng tin, nếu sớm biết anh ta giấu mình như vậy, tôi hà tất phải ngược đãi dạ dày của mình.
Âu Dương Y Phàm sau khi đi hết mấy vòng chào khách, cầm một ly nước nho ép đưa cho Lâm Quân Dật, cười cười nói: “Mời!”
“Cậu không thấy cậu quá lắm chuyện sao?” Thái độ lạnh nhạt của Lâm Quân Dật đẩy người ta ra xa ngàn dặm.
Nhưng Âu Dương Y Phàm vẫn mỉm cười kiểu quen thuộc, ngồi xuống bên cạnh nói: “Để xem anh trụ được bao lâu…”
“Nếu cậu muốn xem trò vui, tốt nhất nên đứng xa một chút.” Lâm Quân Dật lườm anh ta, ánh mắt nghiêm lạnh đó lập tức ngắt lời Âu Dương.
Âu Dương nhún vai tỏ vẻ không chấp, chuyển chủ đề: “Không phải thế… Gần đây tôi đã nhắm hai tuyến dài, anh có hứng thú không?”
“Dạo này vốn của tôi hơi căng, chỉ thỉnh thoảng chơi tuyến ngắn.”
Lâm Quân Dật đón ly nước nho ép từ tay Âu Dương, uống một ngụm, tôi cảm thấy nếu anh ta không nhận, cánh tay Âu Dương sẽ giơ mãi đến phát run.
Âu Dương lắc lắc cổ tay: “Bây giờ ai còn làm công thương, muốn chơi bời, giao thiệp, lại còn quan tâm nhiều chuyện như vậy. Không có thời gian chơi chứng khoán, cổ phiếu, tìm mấy công ty đầu tư nhàn nhã, ung dung, lại kiếm được nhiều tiền, thật không hiểu anh nghĩ thế nào!”
“Cậu không cảm thấy suốt ngày dán mắt vào vi tính, nhìn mãi những đường đồ thị, những con số trong tài khoản của mình biến hoán vô vị lắm sao? Tôi cho rằng nhìn căn nhà mình xây, người đến ở đông đúc thú vị hơn nhiều việc ngắm những con số biến hoán trong tài khoản.”
“Vậy anh cứ việc giao du với những con người tẻ ngắt đó, tôi phải nhân cơ kinh tế nhảy vọt kiếm ít tiền!”
“………”
“………”
Tôi không xen lời, ngồi một bên lặng lẽ nghe họ nói, trước đây tôi rất ghét những thiếu gia công tử như bọn họ, cho là họ chỉ biết tiêu xài tiền của bố mẹ, nhưng bây giờ không thấy quá ghét, thực ra họ đều rất có năng lực, có giáo dục, có phẩm cách.
Họ chơi rất thoải mái là bởi họ có cách kiếm tiền nhẹ nhàng hơn người khác.
Có thể họ hơi phóng túng, có lẽ là do lối sống, sở thích.
Cũng do nhiều cô gái tự lao vào họ.
Ai nói những đàn ông không phóng túng nhất định là người đứng đắn, có lẽ suy nghĩ của họ còn bẩn thỉu hơn.
Một người khinh bỉ giai cấp tư sản từng nói: Thế giới luôn đổi thay, có biểu hiện là thật, có biểu hiện lad giả.
Một đạo lý đơn giản thế, đêm hôm đó có lẽ đã không xảy ra chuyện nhục nhã thế.
Tôi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Âu Dương Y Phàm ngồi bên cạnh nói: “Lần sau đừng đi dự tiệc với anh ta, đi theo một người đàn ông không biết uống rượu, tủi cho thân mình lắm.”
“Đó là việc tôi nên làm! Có điều tôi thấy Lâm tiên sinh hoàn toàn không cần tôi uống thay.’’
“Cô đợi xem lất nữa anh ta thế nào.”
“Lâm tiên sinh…” Tôi liếc Lâm Quân Dật, trông anh ta dường như rất tỉnh táo, không có bất kì thay đổi nào, chỉ có sắc mặt hơi tái, bàn tay cầm ly bắt đầu co quắp, run run.
“Quân Dật uống một ly Whisky là ba ngày không ăn được gì.”
“Nghiêm trọng thế sao? Anh ấy dị ứng rượu ư?”
Tôi quả không thể tin, có đàn ông ngay cả cốc rượu cũng không uồng được… Vậy vừa rồi sao anh ta uống nhiều thế?
“Anh at tự chuốc lấy…” Âu Dương Y Phàm ghé gần tôi nói nhỏ. “Cô biết không, trước đây XO, Whisky, vang, bia anh ta uống như nước, đến mức cái cơ thể mĩ miều tôi rất sùng bái đó ngã lên ngã xuống. Dạo ấy, tôi ao ước tửu lượng của mình được như anh ta. Thấy anh ta nằm viện đúng ba tháng, tôi không nghĩ như vậy nữa…”
“Ba tháng?” Nghe thấy thế, lòng tôi se lại, không cười được nữa, uống như vậy rõ ràng là hành hạ bản thân, Lâm Quân Dật đâu phải người không có lý trí.
“Xuất huyết dạ dày…”
Âu Dương nói chưa hết, Lâm Quân Dật đã quắc mắt: “Nếu cậu không muốn ngày mai bị phóng viên vây chặt phòng bệnh thì ngậm miệng cho tôi.”
Âu Dương quả nhiên ngậm miệng, nhưng không phải do lời đe dọa của Lâm Quân Dật mà do một người chừng ngoài năm mươi tuổi đang tươi cười đi đến, mấy người tầm tuổi phấn khởi vây quanh.
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm