Chân Tiên
Chương 245: Rượu ngon và cố nhân
Hòa thượng rượu thịt này chính là tiểu hòa thượng Mao Vinh mà Cổ Thần gặp được tại sát biên giới Đông Hoang bốn năm trước, từ sau khi ăn được thịt nướng từ tay Cổ Thần hắn liền ngày nhớ đêm mong, chịu không nổi cơn thèm, vì vậy bản thân tự học cách nướng ăn, thế nhưng hương vị chính mình nướng làm thế nào cũng không bằng Cổ Thần nướng.
Mao Vinh đối với vị đạo thịt nướng của Cổ Thần nhớ vô cùng rõ ràng, tuy chủ nhân thịt quay trước mắt rõ ràng là một đầu lang yêu, thế nhưng Mao Vinh thông qua phân biệt hương vị cũng biết được, chỉ có Cổ Thần mới có thể nướng ra loại hương vị độc nhất vô nhị như vậy.
Trong lòng hắn nhất thời vui vẻ, thầm nghĩ lão thiên thực sự có mắt, hắn hô hoán một hồi mà Cổ Thần thực sự xuất hiện trước mặt hắn.
- Tiểu Bạch, sắp được rồi, không cần sốt ruột!
Thấy Tiểu Bạch có chút rục rịch, Cổ Thần mỉm cười với nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu Bạch? Lúc này Mao Vinh mới chú ý tới bên cạnh lang yêu kia có một thiếu nữ mặc bạch y tuổi tác ước chừng mười bốn mười lăm tuổi. Tuy rằng thiếu nữ này có hình người, thế nhưng lại tản mát ra một cỗ yêu lực cực kỳ cường đại, ngược lại lang yêu bên cạnh kia hầu như không có yêu lực ba động.
Nghe lang yêu nói như vậy, trong lòng Mao Vinh càng khẳng định, lang yêu kia chính là Cổ Thần, mà thiếu nữ mặc bạch y chính là tiểu bạch hồ bốn năm trước từng gặp qua.
- Cổ Thần lão đệ…
Trong lòng nghĩ thế, nhất thời Mao Vinh nhảy ra khỏi cây đại thụ, lớn tiếng gọi.
Cổ Thần và Tiểu Bạch nhảy dựng lên, lấp tức xoay người, từ trong mắt đều xuất hiện vẻ khiếp sợ, dĩ nhiên có người tới gần như vậy mà hai người không hề phát hiện ra!
Thần thức của Cổ Thần vẫn luôn phát tán ra mấy nghìn trượng, cho dù là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng không có khả năng tới gần ba mươi trượng mà không thể phát hiện ra, thế nhưng thanh âm kia rõ ràng chỉ cách không tới ba mươi trượng.
Đồng thời khiến Cổ Thần khiếp sợ chính là, lúc này hắn đang ở trong yêu vực Đông Hoang, đồng thời biến thành lang yêu, làm sao có người biết được tên hắn?
Quay người lại, một hòa thượng thân hình lớn, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tuổi tác rất trẻ, hắn hạ xuống trước mắt Cổ Thần khiến Cổ Thần càng thêm kinh hãi.
Tuy rằng so sánh với bốn năm trước, Mao Vinh đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng càng tuấn tú hơn, thế nhưng bộ dáng cơ bản không có bao nhiêu biến hóa. Cổ Thần liếc mắt liền nhận ra được, hòa thượng trẻ tuổi này chính là tiểu hòa thượng bốn năm trước.
- Mao huynh! Chính là huynh sao?
Ở chỗ này gặp phải Mao Vinh, trong lòng Cổ Thần vô cùng chấn động.
Tiểu Bạch cũng kinh hãi nói:
- Nha… Là tiểu hòa thượng, bốn năm không thấy, tiểu hòa thượng đã biến thành đại hòa thượng rồi!
Mao Vinh cười ha ha nói:
- Thương thiên a… Cổ Thần lão đệ, dĩ nhiên là ngươi, ha ha… Sao lại biến thành bộ dáng này?
Vừa nói vừa đi tới bên cạnh Cổ Thần, chờ khi hết lời đã tới trước mặt Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Cổ Thần mỉm cười nói:
- Việc này nói ra rất dài, gặp được Mao huynh ở đây mới thực sự khiến tiểu đệ kinh ngạc!
- Đúng vậy, đại hòa thượng, thế nào ngươi lại chạy tới yêu vực này?
Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi.
- Ngồi ngồi ngồi…
Mao Vinh kéo Cổ Thần và Tiểu Bạch ngồi xuống, nói:
- Cổ Thần lão đệ, ta chính là bị thịt nướng của ngươi hấp dẫn tới đây, trước tiên làm miếng thịt rồi nói, ta ăn một miếng rồi kể lại mọi chuyện với hai người.
Cổ Thần gật đầu, tiếp tục nướng thịt, nguyên bản đã nướng tới bước cuối cùng, chốc lát sau, một khối thịt cự cầu rất nhanh đã nướng xong, Cổ Thần chia làm ba phần, dùng que gỗ chế từ trước xuyên qua, đưa cho Mao Vinh và Tiểu Bạch mỗi người một phần.
Tiểu Bạch bị mỹ vị thịt nướng hấp dẫn, nhất thời thích thú ngồi ăn.
Mao Vinh tiếp nhận thịt nướng, hài lòng cười ha ha, nói:
- Bốn năm rồi, Cổ Thần lão đệ, tròn bốn năm ta luôn luôn nhớ tới thịt nướng của ngươi, ha ha… Đến đến, có mỹ vị thịt nướng như vậy, sao có thể không có rượu ngon làm bạn? Cổ Thần lão đệ…
Vừa nói, trong tay Mao Vinh Đột nhiên xuất hiện một chiếc hồ lô màu xanh, đưa sang cho Cổ Thần.
Cổ Thần tiếp nhận, mở miệng hồ lô, một mùi hương tinh khiết lập tức nhẹ nhàng bay ra, say lòng người. Cổ Thần nhất thời tỉnh táo tinh thần, nói:
- Ngọc quỳnh tiên nhưỡng…
Uống qua một lần ngọc quỳnh tiên nhưỡng, Cổ Thần đối với vị đạo của ngọc quỳnh tiên nhưỡng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
- Mỹ vị…
Mao Vinh vừa xé thịt nướng vừa uống một ngụm ngọc quỳnh tiên nhưỡng, thở ra một hơi sảng khoái, cười nói:
- Ngọc quỳnh tiên nhưỡng của Nhưỡng Tiên Các cũng giống như thịt nướng của Cổ Thần lão đệ, đồng thời khiến tiểu hòa thượng ta lắc lư, hắc hắc… Lúc này tới Đông Hoang, ta cố ý tới Nhưỡng Tiên Các lấy đi một ít, Cổ Thần lão đệ, ta nói rồi, sau này gặp ngươi, nhất định phải dùng ngọc quỳnh tiên nhưỡng khoản đãi thật tốt, ha ha… Quả nhiên không sai.
Cổ Thần cười nói:
- Đa tạ Mao huynh tặng rượu ngon, chỉ bất quá các tu sĩ tại Nhưỡng Tiên Các chỉ sợ phải nhăn mặt nhíu mày rồi!
- Ai da…, quản nhiều làm gì? Ngọc quỳnh tiên nhưỡng của Nhưỡng Tiên Các có hơn phân nửa phải cống lên Tàng gia Đế Đình, hắc hắc… Không bằng cống cho tiểu hòa thượng ta còn có một phần nhân tình.
Mao Vinh vừa uống rượu vừa ăn thịt, thần sắc tràn đầy vui sướng.
Cổ Thần nhìn Mao Vinh, trong mắt hiện vẻ kinh hãi, hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tu vi của Mao Vinh ngày hôm nay so với thời điểm gặp mặt trước kia đã tăng lên không ít, liên tưởng tới hiện tượng vài lần biến thân, tâm tình thư sướng, tu vi tăng lên cực nhanh, Cổ Thần càng thêm khẳng định, tinh thần thư sướng đối với tăng trưởng tu vi có tác dụng rất lớn.
Mao Vinh có một trái tim rất đơn thuần, tuy là hòa thượng nhưng không hề có câu thúc, tâm tính tự nhiên, muốn uống rượu liền uống rượu, muốn ăn thịt liền ăn thịt, ý niệm trong đầu cực kỳ thoải mái thư sướng, không biết cố ý hay vô ý, đối với tăng trưởng tu vi của Mao Vinh vẫn như cũ cực kỳ tự nhiên, cực kỳ hòa hợp.
Cũng như lúc mình lợi dụng tâm niệm thư sướng tiến vào tu luyện, vô tình lại ăn khớp với nhau.
Tuy Cổ Thần có chút kỳ quái đối với chuyện này, thế nhưng hắn cũng đã từng trải qua, không quá hiếm lạ, hỏi:
- Bốn năm không thấy, tu vi của Mao huynh tăng mạnh, thực đáng chúc mừng, không biết vì sao Mao huynh tại tới yêu vực Đông Hoang này?
Mao Vinh vừa uống rượu vừa ăn thịt, nói
- Ta bế quan hơn ba năm tại Lam Không Sơn, thẳng cho tới khi hai tháng trước sư phụ đột nhiên trở về, nói muốn đưa ta tới một địa phương rất xa, vì vậy ta đi theo người, lần này đi liền một tháng, sư phụ mang ta chạy tới yêu vực Đông Hoang, ban đầu người không nói là phải đi yêu vực, may mà trước khi đi ta đã tới Nhưỡng Tiên Các một chuyến, bằng không không có rượu chảng phải khó chịu muốn chết?
- Nam Thiên tiền bối cũng tới đây?
Cổ Thần hỏi:
- Nơi đây là chỗ sâu trong yêu vực Đông Hoang, khoảng cách tới Trung Hoang không biết bao xa, hai người tới nơi này làm cái gì?
- Không phải ngươi cũng tới hay sao? Còn không phải chuyện kia… Nghe nói không ít tu sĩ nhân tộc đã tới đây, Tàng gia Đế Đình cũng tới không ít, ngay cả thái tử Tàng Thiên Cơ cũng đến.
Mao Vinh nhún vai nói.
- Tàng Thiên Cơ?
Cổ Thần và Tiểu Bạch trăm miệng một lời, hỏi:
- Tàng Thiên Cơ tới yêu vực?
Vẻ mặt Mao Vinh quái dị nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch, nói:
- Tàng Thiên Cơ là người tới yêu vực sớm nhất, chẳng lẽ các ngươi không biết hay sao? Lẽ nào các ngươi so với Tàng Thiên Cơ còn đến sớm hơn?
Cổ Thần mỉm cười nói:
- Đúng là tới sớm hơn Tàng Thiên Cơ, đến nơi này chính là do Tàng Thiên Cơ ban tặng!
- Trách không được! Thương thiên a… Ngươi cư nhiên còn đến sớm hơn so với Tàng Thiên Cơ, trong yêu vực này không tốt để hỗn nha, thấy nhân tu, đám yêu tu một kẻ so với một kẻ đều hưng phấn hơn!
Ngữ khí Mao Vinh đề cao một chút, nói:
- Bất quá Cổ Thần lão đệ, sao ngươi lại biến thành bộ dáng này? Thương thiên a, ngươi không phải là một đầu yêu lang thực sự đấy chứ?
Cổ Thần lắc đầu cười:
- Đương nhiên không phải, bất quá là một loại ảo thuật mà thôi, khiến ta thoạt nhìn có bộ dáng yêu tu, như vậy có thể giảm đi rất nhiều phiền phức. Mao huynh còn chưa nói cho ta biết, vì sao huynh và Nam Thiên tiền bối lại tới nơi này? Còn có Tàng Thiên Cơ, hắn tới đây làm cái gì?
Mao Vinh kỳ quái liếc mắt nhìn Cổ Thần, nói:
- Ngươi thực sự không biết…
Cổ Thần trả lại một cái trắng mắt, nói:
- Ta sao biết được?
- Vậy các ngươi tới đây làm cái gì? Nơi này cách Trung Hoang hơn 1000 vạn dặm, xung quanh đều là yêu tu a!
Mao Vinh kinh ngạc nói.
Cổ Thần còn chưa mở miệng, Tiểu Bạch đã trắng mắt nhìn hắn, giành nói:
- Không phải đã nói cho ngươi rồi sao? Bị Tàng Thiên Cơ đuổi tới đây, Tàng Thiên Cơ chết tiệt, làm hại ta hôn mê hơn nửa năm.
- Nơi cách cách Trung Hoang tới hơn 1000 vạn dặm?
Chờ Tiểu Bạch nói xong, Cổ Thần mới giật mình kỳ lạ hỏi:
- Hơn 1000 vạn dặm, cũng quá xa đi! Lấy độn tốc của ta hiện tại không có một năm không thể trở về Trung Hoang!
Mao Vinh gật đầu nói:
- Nghe sư phụ nói, đúng là hơn 1000 vạn dặm, chỉ có cổ truyền tống trận mới có thể truyền tống khoảng cách xa như vậy, sư phụ mang ta chạy tới đây, cùng với Tàng Thiên Cơ tới đều là vì Côn Ngô Bí Cảnh.
- Côn Ngô Bí Cảnh? Chính là ở chỗ này?
Cổ Thần giật mình nói, lập tức, hắn nghĩ tới tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh đoạt được từ trong tay Thiên Lang, nơi này có địa đồ truyền lưu, vậy thì ở gần ngay cạnh Côn Ngô Bí Cảnh cũng là điều dễ hiểu.
- Uhm…
Mao Vinh một lần nữa gật đầu nói:
- Bất quá vị trí cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh ta và sư phụ đều không biết, chỉ là sư phụ biết trong yêu tộc có địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, chia làm ba phần, phân biệt ở trong tay phong lôi ưng tộc, hắc hổ tộc, cuồng sư tộc, người mang ta tới đây chính là đoạt lấy ba phần địa đồ này, chỉ cần ba phần địa hồ hợp nhất là có thể tìm được vị trí cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh rồi.
- Địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh? Phong lôi ưng tộc một phần? Hắc hổ tộc một phần?
Cổ Thần thì thào lẩm bẩm.
Tiểu Bạch kỳ quái hỏi:
- Hắc hổ tộc và cuồng sư tộc không phải đều là tộc đàn phụ thuộc của phong lôi ưng tộc hay sao? Phong lôi ưng tộc làm thế nào lại để địa đồ trong tay hai tộc kia?
Mao Vinh lắc đầu nói:
- Ba phần địa đồ này mỗi một tộc đều cất giấu quá mức chặt ché, tu sĩ yêu tộc cũng không biết ba phần địa đồ ở nơi nào!
- Cái này kỳ lạ, tu sĩ yêu tộc không biết, làm sao sư phụ ngươi biết được?
Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi.
Cổ Thần liếc mắt nhìn Mao Vinh, trong mắt cũng có thần sắc nghi vấn, ngay cả tu sĩ yêu tộc cũng không biết ba phần địa đồ ở nơi nào, vì sao Nam Thiên đạo nhân lại biết được?
Mao Vinh nở nụ cười quỷ dị, trả lời:
- Hắc hắc, trước kia ta cũng từng hỏi sư phụ như vậy, sư phụ nói đây là do tông chủ Thiên Đạo Tông Đạo Vô cực nói cho người biết từ hai mươi mấy năm trước.
- Thiên Đạo Tông? Đạo Vô Cực?
Thanh âm của Cổ Thần và Tiểu Bạch đồng thời vang lên.
- Uh, sư phụ nói, Thiên Đạo Tông là tông môn không gì không biết!
Mao Vinh gật đầu đáp.
Cổ Thần mỉm cười, Thiên Đạo Tông không gì không biết, chỉ là Thiên Đạo Tông khoe khoang nói vậy, tuy có chỗ khuếch đại, nhưng nếu muốn hỏi việc thiên hạ, tông môn nào biết được nhiều nhất, vậy thì chính là Thiên Đạo Tông rồi.
Kiếp trước khi Cổ Thần có chút thành tựu đã từng có duyên gặp mặt vài lần với tông chủ Thiên Đạo Tông Đạo Cửu Thiên, hơi có chút giao tình, hôm nay tông chủ Thiên Đạo Tông là phụ thân của Đạo Cửu Thiên, tên là Đạo Vô Cực, Cổ Thần chưa từng gặp qua.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Là tông chủ Thiên Đạo Tông cho biết? Thì ra là thế! Bất quá có một việc, Thiên Đạo Tông nhất định không biết!
Mao Vinh hỏi:
- Chuyện gì?
Cổ Thần nhàn nhạt cười:
- Nửa năm trước ta mới tới yêu vực, tin tức về cuồng sư tộc có tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh không biết vì lý do gì bại lộ ra ngoài, ha hả… Cuối cùng dẫn phát một hồi đại chiến giữa hắc hổ tộc và cuồng sư tộc, hắc hắc… Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh của cuồng sư tộc đi về đâu? Thiên Đạo Tông nhất định không biết, hiện tại ta vẫn còn không rõ chính là, nếu như phong lôi ưng tộc đã biết về tin tức Côn Ngô Bí Cảnh nằm trong tay cuồng sư tộc, vì sao không tự mình xuất thủ đoạt đồ mà lại để hắc hổ tộc xuất thủ? Thực sự kỳ quái!
- Ha ha…
Mao Vinh cười một tiếng, nói:
- Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh nằm trong tay cuồng sư tộc bị bại lộ, tất cả là do sư phụ của ta!
- Nam Thiên tiền bối?
Cổ Thần nhíu mày hỏi:
- Thế là thế nào?
Mao Vinh nói:
- Nửa năm trước, sư phụ ta lần đầu tiên tới yêu vực muốn đoạt ba phần tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh, đối tượng hạ thủ đầu tiên chính là cuồng sư tộc, kết quả không nghĩ tới khi đó thất đại vương Lôi Dực của phong lôi ưng tộc đang dò xét trong cuồng sư tộc, tàn đồ không lấy được, ngược lại tiết lộ hành tung, bị Lôi Dực quấn lấy, lúc đó sư phụ và phong lôi ưng tộc triển khai một lần đại truy sát, yêu tu phong lôi ưng tộc có tốc độ thiên hạ vô song, sư phụ bị truy sát liền một tháng, cuối cùng may mắn thoát thân được trở về Trung Hoang, sau đó dẫn ta tới nơi này.
Cổ Thần và Tiểu Bạch vừa nghe vừa gật đầu, Mao Vinh tiếp tục nói:
- Không nghĩ tới trôi qua lâu như vậy mà chúng yêu tu phong lôi ưng tộc vẫn duy trì cảnh giác rất cao, sư phụ và ta vừa mới xuất hiện liền bị phong lôi ưng tộc theo dõi, sư phụ mang theo ta chạy trốn. Chạy được hơn nửa tháng, cuối cùng cho ta vài món pháp bảo bảo mệnh, người đã dẫn dắt hai yêu tu phong lôi ưng tộc rời đi để mình ta trốn thoát, dặn ta tới hắc hổ tộc trộm đi một phần tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh khác! Ai… Về phần tàn đồ của cuồng sư tộc, có người nói hắc hổ tộc và phong lôi ưng tộc vẫn chưa hề nhận được, sư phụ cũng không biết rốt cuộc là đi tới đâu rồi?
Cổ Thần ha ha cười, trong tay chợt lóe, tức thì xuất hiện một quyển trục, nói:
- Mao huynh, đây là địa đồ!
Mao Vinh thu hồ lô rượu, đưa tay tiếp nhận quyển trục, mở ra vừa nhìn, nhất thời kinh hãi nói:
- Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh? Địa đồ của cuồng sư tộc dĩ nhiên nằm trong tay Cổ Thần lão đệ?
Trong thanh âm tràn ngập trấn động.
Tiểu Bạch cũng kinh ngạc nhìn Cổ Thần, nàng cũng không biết trên người Cổ Thần có một trong ba phần địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, lúc đó nàng đang trong hôn mê.
Cổ Thần gật đầu, khẽ cười:
- Đúng vậy, tiểu đệ ngẫu nhiên đụng phải đôi tiểu miêu, tiểu lang, ha hả… Dễ dàng đoạt được phần tàn đồ này vào trong tay…
Đang khi nói chuyện, Cổ Thần vừa ăn vừa thuật lại một lượt quá trình đoạt được Côn Ngô Bí Cảnh từ trong tay Thiên Lang.
Sau khi nói xong, thần tình Cổ Thần sáng ngời, nói:
- Trách không được hắc hổ tộc lấy được tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh liền chuyển giao cho thương lang tộc, để thương lang tộc nộp lên phong lôi ưng tộc, nguyên lai trong tay bọn họ cũng có địa đồ, hiển nhiên là không muốn dẫn tới sự chú ý của phong lôi ưng tộc! Thuộc hạ tộc đàn của phong lôi ưng tộc có rất nhiều, nếu có thể phái hắc hổ tộc đi ra ngoài đoạt đồ, vậy thì hắc hổ tộc hiển nhiên rất được phong lôi ưng tộc tín nhiệm rồi.
Tác giả :
EK