Chân Tiên
Chương 14: Huyết quan hồ
- Nếu như chúng ta bắt được con hồ ly màu trắng kỳ quái kia trở về, đảm bảo đám Cổ Tung, Cổ Dương ghen tị muốn chết…
- Uhm…
- Tiểu tử Cổ Lam kia thực hiếu động, ngay cả phía sau Linh Phù Sơn cũng chạy đi rồi, bất quá cũng may có hắn, nếu không thì ai biết được phía sau Linh Phù Sơn có một con hồ ly đẹp tới như vậy!
- Uhm…
- Ngươi nói sau khi bắt được con hồ ly kỳ quái kia trở về thì làm sao bây giờ? Dùng dây trói lại hay là mang theo chồn bạc tới Nam thành, Bắc thành đi dạo, để đám người Vân gia, Liễu gia phải kinh hãi?
- Uhm…
- Nếu như bọn họ muốn, chúng ta không bán, nhưng có thể cho bọn họ sờ, sờ một cái thu 100 hoang tệ, ha ha, như vậy chúng ta khẳng định có rất nhiều tiền, còn chơi rất vui.
- Uhm…
…
…
Dọc theo đường đi, Cổ Hằng liên tục líu ríu bên tai Cổ Thần, bất quá mỗi một việc theo như lời Cổ Hằng đều không khiến Cổ Thần nhấc lên một chút hứng thú, một lão quái vật đã sống qua 500 năm sao có thể có tiếng nói chung với một tiểu hài tử mới mười một tuổi? Cổ Thần không phải là lão ngoan đồng tính cách quái dị.
Bất quá, để có được huyết quan hồ, Cổ Thần chỉ đành cùng với đám tiểu hài tử nghịch ngợm này đi một chuyến, huyết quan hồ thuần màu trắng rất hiếm thấy, kiếp trước Cổ Thần sống hơn 500 năm tuy rằng gặp qua không ít huyết quan hồ, thế nhưng thuần màu trắng lại chưa nhìn thấy qua.
Hai người một người không ngừng ríu rít, một người không ngừng ậm ừ, sau khi đi qua dãy nhà ở, đi tới một con đường rộng rãi nối thông với ngọn núi xa xa, nơi này đang có ba tiểu hài tử tuổi ước chừng mười mười một tuổi đang chờ đợi.
Cổ Thần nhận ra được bọn họ, thiếu niên có đôi mắt lấp lánh tinh quang chính là Cổ Lam, năm nay mới mười tuổi, bất quá tu vi đã đạt tới Hậu Thiên tầng thứ tư.
Mà hai gã thiếu niên khác thì lớn hơn hai tuổi, một người gọi là Cổ Trữ, một người gọi là Cổ Húc, đều là đệ tử đời thứ ba thuộc mạch tộc trưởng và tam trưởng lão.
Cổ Hiền, tam trưởng lão bất hòa với đại trưởng lão, nhị trưởng lão, bởi vậy mà Cổ gia chia thành hai mạch, tuy rằng hậu nhân Cổ gia nhất mạch tộc trưởng, tam trưởng lão có một số người không thích Cổ Thần, nhưng đại bộ phận ở chung rất hòa hợp, mấy người trước mắt theo thời kỳ thiếu niên sống chung với Cổ Thần chưa từng phát sinh qua mâu thuẫn xung đột.
- Cổ Thần, nghe nói ngươi đột phá Hậu thiên tầng thứ ba rồi?
Thấy Cổ Thần, Cổ Hằng chạy tới, Cổ Lam lập tức bước lên hưng phấn hỏi.
Cổ Thần gật đầu.
- Chúc mừng… Chúc mừng, 10 tuổi đạt tới Hậu Thiên tầng thứ ba, nói không chừng sang năm tiến vào Hậu thiên tầng thứ bốn rồi, đuổi theo kịp chúng ta luôn.
Cổ Trữ, Cổ Húc cũng đi tới.
Cổ Thần cười cười với bọn họ, không muốn nói chuyện những vấn đề không quan hệ này, nói:
- Bạch hồ ở nơi nào? Chúng ta đi thôi.
- Các ngươi đi theo ta, địa phương kia khá xa, mấy ngày hôm trước ta ngẫu nhiên phát hiện ra bạch hồ đồng thời theo dõi nó chạy tới đó, vốn ta nghĩ một mình một người bắt nó, nhưng nó chạy trốn quá nhanh, một người không bắt được.
Cổ Lam đi thẳng tới phía sau Linh Phù Sơn, đồng thời vừa đi vừa giảng giải quá trình hắn phát hiện ra con bạch hồ kỳ quái:
- Mấy ngày hôm nay ta chạy tới hậu sơn vài lần nhưng vẫn không bắt được nó, lần này chúng ta có năm người cùng nhau khẳng định có thể bắt được, chờ khi nó ra khỏi huyệt động, chúng ta liền lấp kín huyệt động lại, bốn người mai phục bốn phía, sau đó một người đuổi bắt, cho dù một người không bắt được, tùy tiện nó chạy phía nào đi nữa cũng sẽ không trốn được mai phục.
Cổ Hằng nói:
- Cổ Thần ngươi có thực lực yếu nhất, để cho ngươi canh giữ cửa động, Cổ Lam ngăn cản đường lui của bạch hồ, Cổ Trữ, Cổ Húc trốn hai bên, ta tới bắt con bạch hồ này.
Cổ Hằng có tu vi Hậu Thiên tầng thứ năm, ba người còn lại đều là Hậu Thiên tầng thứ tư, tuy rằng tuổi tác Cổ Hằng không phải lớn nhất, nhưng tu vi cao tự nhiên là nhân vật đi đầu trong hành động bắt hồ lần này. Đọc Truyện Online Tại
Mọi người đều gật đầu, Cổ Thần cũng không có ý kiến, tuy rằng hắn đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên tầng thứ năm, vận dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp càng so sánh với thân thể Hậu Thiên tầng thứ bảy, nhưng lúc này không nên bại lộ chính mình.
Đi liền hơn một canh giờ, nhóm thiếu niên rốt cuộc chạy tới phía sau Linh Phù Sơn, đã cách Cổ gia tương đối xa.
Phía sau Linh Phù Sơn là dãy núi trùng điệp rộng lớn vô biên vô hạn, tiếp giáp với yêu vực Đông Hoang vô biên, ngoại trừ người tu chân, người bình thường hầu như không bao giờ đặt chân qua.
Mà tu chân giả đặt chân vào Đông Hoang chí ít đều từ Tiên Thiên cảnh trở lên, đều dùng pháp khí phi hành, bởi vì phía sau Linh Phù sơn là dãy núi trùng điệp, không có đường để đi.
Sau khi hết đường chính là hang ổ của huyết quan hồ, Cổ Lam dừng lại, nói:
- Chính là đây rồi, huyệt động bạch hồ ngay ở phía trước.
Mấy người thả chậm cước bộ, Cổ Lam đánh một thủ thế, để mấy người chờ đợi tại chỗ, hắn chậm rãi đi về phía trước, nhìn ra ngoài một hồi, sau đó vẫy vẫy tay với bốn người còn lại, mấy người Cổ Thần thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh Cổ Lam.
Quả nhiên, hướng theo ánh mắt Cổ Lam, mấy người nhìn thấy hơn mười trượng phía trước có một hang động nho nhỏ trên mặt đất, hai bên huyệt động mọc rất nhiều cỏ dại tươi tốt, nếu như không phải có Cổ Lam chỉ dẫn, nhìn qua rất dễ không chú ý.
Cổ Hằng nói:
- Hiện tại không biết bạch hồ có đi ra ngoài hay không, Cổ Húc, Cổ Trữ, hai người các ngươi chia nhau hai bên trái phải, ta cùng với Cổ Lam trốn ở chỗ này, Cổ Thần, ngươi đi vòng theo bên phải đi tới phía sau huyệt động mai phục, nếu như thấy bạch hồ chạy ra khỏi huyệt động, lập tức lấp cửa động lại, ta đi bắt nó, nếu như bạch hồ từ bên ngoài trở về ta lập tức đi bắt, ngươi nhanh chóng chạy tới trước cửa huyệt động che chắn cẩn thận, đừng để cho nó chạy vào trong, nó tự nhiên chạy sang hai bên, vậy thì lọt vào bẫy của chúng ta rồi.
- Tốt…
Mấy người đều gật đầu.
Cổ Trữ chạy sang bên trái huyệt động hơn mười trượng, Cổ Húc chạy sang bên phải huyệt động hơn mười trượng, Cổ Thần từ từ bên trái lướt qua huyệt động, cúi người ẩn nấp, Cổ Hằng và Cổ Lam thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bốn phía xung quanh huyệt động đều bị mấy người vây xung quanh, lặng lẽ chờ đợi hơn nửa canh giờ, đột nhiên trước huyệt động chợt lóe một bóng trắng, một con bạch hồ dài chừng ba thước, toàn thân màu huyết trắng, đỉnh đầu có huyết quan chui ra.
Ánh mắt Cổ Thần sáng lên, quả nhiên là huyết quan hồ thuần màu trắng.
Huyết quan hồ sau khi rời khỏi huyệt động liền chạy về phía Cổ Lam và Cổ Hằng, thấy huyết quan hồ rời khỏi huyệt động mấy trượng, Cổ Thần lập tức vọt ra, chạy tới đứng giữa cửa huyệt động, ngăn cản đường lui của huyết quan hồ.
Đồng thời, Cổ Hằng đột nhiên lao ra, nhảy thẳng tới bắt huyết quan hồ.
Trong mắt huyết quan hồ hiện lên một tia kinh hãi, lập tức quay đầu chạy trở lại huyệt động, như thấy giữa huyệt động đang có người đứng, trong lòng hoảng hốt lại vòng sang phía bên phải, chính là chỗ Cổ Húc ẩn thân.
Mấy người vui vẻ, sau có truy binh, trong lòng huyết quan hồ hốt hoảng, Cổ Húc chỉ cần chờ huyết quan hồ chạy tới gần, muốn bắt huyết quan hồ cũng không khó.
Chỉ là, Cổ Húc có chút quá kích động rồi, huyết quan hồ còn cách hắn khoảng hai trượng, Cổ Húc đã nhảy dựng lên, chạy tới bắt huyết quan hồ.
Huyết quan hồ thấy phía trước đột nhiên nhảy lên một người, nhất thời nhanh như một bóng trắng chạy sâu vào trong Đông Hoang.
- Kháo…
Trong lòng mấy người nhất thời mắng to Cổ Húc ngu ngốc, tốc độ của huyết quan hồ cực nhanh, cho dù Cổ Hằng có thực lực Hậu Thiên tầng thứ năm cũng không thể đuổi kịp, huyết quan hồ buông tha cho huyệt động của nó, nhắm thẳng vào chỗ sâu Đông Hoang núi non trùng điệp.
Huyết quan hồ thuần màu trắng như vậy cho dù Cổ Thần sống hơn 500 năm kiếp trước cũng chưa từng gặp qua, hiện tại nó đơn giản chạy trốn mất, vốn là mấy người cho rằng phối hợp với nhau có thể bắt được con huyết quan hồ này, nhưng Cổ Húc lại quá mức kích động khẩn trương!
Huyết quan hồ sắp chạy trốn mất, Cổ Thần cũng không tiếp tục ẩn dấu thực lực, thúc đẩy Thiên Cương Thối Thể đại pháp, thân thể trong nháy mắt đạt tới cảnh giới Hậu thiên tầng thứ bảy, hai chân mạnh mẽ dậm xuống, đuổi theo huyết quan hồ, tốc độ cực nhanh, còn hơn huyết quan hồ một phần.
Dù sao đi nữa thì bốn người kia đều là tiểu hài tử, căn bản không có khả năng từ tốc độ của Cổ Thần phán đoán được cảnh giới của hắn, Cổ Thần cũng không sợ bọn họ nhìn ra được tu vi chân thực của chính mình.
Quả như Cổ Thần dự liệu, Cổ Hằng không hề nói Cổ Thần là cấp độ cảnh giới mạnh mẽ gì đó, chỉ nói là hắn tu luyện công pháp chạy trốn rất nhanh, mấy người đều từ chỗ ẩn thân chạy ra, hô to Cổ Thần cố gắng lên, nhất định phải bắt được bạch hồ trở về.
Tốc độ của Cổ Thần cũng chỉ nhanh hơn bạch hồ một chút, trong lúc nhất thời không thể đuổi kịp, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi tầm nhìn mấy người Cổ Hằng, đám người Cổ Hằng chạy được một lúc đã bị Cổ Thần bỏ lại rất xa, chỉ đành nhụt chí trở về, trong lòng nghi hoặc: "Công pháp Cổ Thần tu luyện là gì, tốc độ sao lại nhanh như vậy?"
Mấy người Cổ Lam thì sợ huyết quan hồ đi rồi quay lại, liền canh giữ trước huyệt động huyết quan hồ, chờ đợi Cổ Thần trở về.
Vậy mà liên tục chờ đợi mấy canh giờ, mắt thấy mặt trời lặn sau núi, đêm tối sắp buông xuống, Cổ Thần vẫn chưa thấy quay trở lại, không có nửa điểm tin tức.
Lúc này mấy người mới nóng ruột lúc thì nhìn bên trái lúc nhìn bên phải, hoàn toàn luống cuống tay chân.
Cổ Hằng nhíu mày nói:
- Trời đã tối rồi, chúng ta nên trở về trước, nói việc này cho Thương Khung thúc thúc, lại nói cho gia gia, để bọn họ nghĩ biện pháp.
Mấy người không còn cách nào khác, chỉ có thể nhưu vậy, đợi khi bốn người bọn họ trở về đại viên thì trời đã hoàn toàn tối đen, khi Cổ Thương Khung biết Cổ Thần chạy vào Đông Hoang cả ngày không về, nhất thời luống cuống.
Đông hoang, đó chính là địa phương ngay cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh cũng rất nguy hiểm, là địa bàn của yêu tộc, một tu sĩ mới có tu vi Hậu Thiên tiến vào trong Đông Hoang, nguy hiểm mức nào có thể nghĩ.
Cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh cũng không ai nguyện ý qua đêm tại Đông Hoang, tu sĩ Hậu Thiên qua đêm tại Đông Hoang càng dữ nhiều lành ít.
Rất nhanh, tin tức Cổ Thần biến mất tại Đông Hoang truyền khắp Cổ gia, tộc trưởng Cổ Hiền vô cùng tức giận, Cổ Thần là huyết mạch duy nhất của hắn, nếu như có chuyện không hay xảy ra, huyết mạch của hắn sẽ đoạn tuyệt tại đây, sao có thể không giận?
Màn đêm buông xuống, tộc trưởng Cổ Hiền tự mình dẫn đội, tổ chức thành nhóm tiến vào Đông Hoang tìm kiếm, đệ tử Hậu Thiên cảnh thì tìm kiếm tại giải đất rìa ngoài Đông Hoang, đệ tử Tiên Thiên cảnh tụ tập hai ba người một nhóm, sử dụng pháp khí bay vào Đông Hoang.
Tròn một đêm tìm kiếm, tìm mấy trăm dặm xung quanh Đông Hoang cũng không thấy nửa bóng hình Cổ Thần.
Tác giả :
EK