Chân Thành Thâm Tình
Chương 7
Edit: Mr.Downer
Ngày Cận Hàn Bách trở về là ngày hai mươi bảy tháng chạp, cách năm mới ba ngày. Ngày đó rất lạnh, Ôn Đình đi trong sân treo đèn lồng vào sáng sớm. Không tới năm phút đồng hồ sau, tay cậu bị đông cứng đến phát đau.
Bác Kỷ thấy cậu treo đèn bèn gọi cậu đi vào, nói với cậu: “Cháu ngoan, nghe lời bác, ngày hôm nay đừng treo lồng đèn.”
Ôn Đình nhìn sang: “Tại sao ạ?”
“Thiếu gia nói hôm nay sẽ về, trước tiên tháo xuống đi.” Ánh mắt bác Kỷ nhìn cậu không giống như là đang đùa giỡn, Ôn Đình hỏi: “Anh ấy không thích?”
Bác Kỷ thở dài nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, cháu đừng nên chọc thiếu gia.”
Ôn Đình cúi đầu, thấp giọng nói: “Không sao, anh ấy mất hứng cháu sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta cứ treo đi, dù sao cũng phải có chút bầu không khí.”
Bác Kỷ lắc đầu, đi làm chuyện khác. Ôn Đình từ cửa sổ sát đất nhìn những chiếc lồng đèn đỏ được treo bên ngoài, phối hợp với nền tuyết trắng, đặc biệt đẹp đẽ.
Cậu đợi từ sáng sớm đến tối muộn, ngay cả bóng xe cũng không thấy thoảng qua trong sân.
“Đừng đợi nữa, đi nghỉ sớm một chút.” Bác Kỷ vỗ vai cậu trước khi ông đi ngủ, nói, “Có lẽ hôm nay thiếu gia sẽ không trở về.”
Ôn Đình ngẩng đầu nhìn ông, gật đầu: “Vâng, bác Kỷ ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Trong lúc bác Kỷ rời đi, ông nhìn Ôn Đình rồi như có như không mà thở dài một tiếng. Ôn Đình đắp một cái chăn mỏng, vùi người trên ghế sa lông xem một cuốn truyện tranh, đèn trong phòng khách được bật rất sáng, cái bóng của Ôn Đình rơi trên mặt đất, cậu đưa chân xuống giẫm giẫm. Trên sàn trải thảm len dày, đạp lên rất thoải mái.
Cậu kéo chăn, cọ mặt lên nó.
Không biết từ lúc nào, Ôn Đình ngủ thiếp đi, còn nằm mơ một giấc mộng. Trong mơ, cậu kéo tay Cận Hàn Bách, nằm tắm nắng trên ghế mây tại sân thượng. Mặt trời thật lớn, ánh nắng sưởi đến khiến Cận Hàn Bách híp mắt lại, cậu đưa tay lên che mắt cho anh, Cận Hàn Bách nở nụ cười với cậu, sau đó nắm chặt tay cậu, đặt ở bên môi mà hôn một cái.
“Thiệt ngứa,” cậu cười, hơi co tay lại, “Anh hôn lòng bàn tay em làm gì.”
Ngón cái của Cận Hàn Bách bóp bóp lòng bàn tay của Ôn Đình, nói: “Tay em rất đẹp.”
Ôn Đình nhìn Cận Hàn Bách hôn đốt ngón tay của mình, sau đó cười lên, khoé miệng cong cong, cười đến ngọt ngào. Dưới bầu trời xanh, thật sự đẹp đẽ.
Thời điểm cửa phòng mở, Ôn Đình đột nhiên tỉnh lại, cậu mở mắt nhìn về phía cửa, Cận Hàn Bách vừa vặn đẩy cửa đi tới.
Ôn Đình đứng lên đi về phía anh, giọng nói mới tỉnh ngủ còn mang theo chút khàn khàn mông lung: “Anh đã về.”
Cận Hàn Bách híp mắt nhìn cậu, thân thể hơi nghiêng về phía cậu một chút, giống như nhìn không rõ.
Ôn Đình ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người anh.
Anh uống nhiều rồi.
“Anh thấy khoẻ không?” Ôn Đình duỗi tay đỡ lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng hỏi, “Muốn ói sao?”
Cận Hàn Bách đột nhiên nắm lấy cánh tay của cậu, rất dùng sức, Ôn Đình cảm thấy làn da của mình lập tức sẽ bị xanh tím, nhưng cậu cũng không kêu la, chỉ dùng bàn tay còn lại đặt lên tay của Cận Hàn Bách.
Tay Cận Hàn Bách thật lạnh, Ôn Đình dùng lòng bàn tay mình để làm ấm cho anh.
“Khó chịu đúng không?” Âm thanh của Ôn Đình ôn hoà nhẹ nhàng, cậu ôm lấy Cận Hàn Bách, đặt cằm trên vai anh, sau đó nhẹ nhàng chạm một cái vào môi, “Em rất nhớ anh.”
Cận Hàn Bách chỉ nhìn cậu, hô hấp nặng nề. Ôn Đình biết anh uống không ít, tác dụng của cồn khiến con mắt của anh đỏ ửng. Những gì cậu nói không biết anh có nghe được hay không.
Ôn Đình vỗ vỗ anh, ghé vào lỗ tai anh nói: “Chúng ta lên lầu nhé, để anh tắm sẽ thấy khá hơn một chút.”
Cận Hàn Bách đột nhiên bắt lấy cằm Ôn Đình, mãnh liệt hôn cậu. Ôn Đình sợ hết hồn, mở to hai mắt nhìn anh. Cận Hàn Bách nhắm mắt lại, gặm cắn môi cậu.
Ôn Đình “a” một tiếng. Nụ hôn này đúng là không thể nói có một chút nhu tình nào, Cận Hàn Bách hoàn toàn đang phát tiết, dùng sức giày xéo môi của cậu. Nhưng Ôn Đình vẫn cứ yêu thích như vậy.
Cậu nhắm mắt lại, vòng lấy Cận Hàn Bách, duỗi đầu lưỡi ra đụng vào đầu lưỡi của anh.
Cận Hàn Bách mút hút đầu lưỡi của cậu, Ôn Đình quấn lấy đầu lưỡi của anh, câu liếm hàm trên của Cận Hàn Bách. Cậu mềm mại thuận theo anh.
Tay Cận Hàn Bách đặt ở eo của Ôn Đình, khiến cậu vững vàng kề sát vào người mình, dùng sức đến mức Ôn Đình cảm thấy hai chân mình sắp cách khỏi mặt đất. Thời điểm hàm răng của anh cọ xát môi cậu, Ôn Đình nếm thấy mùi máu tươi.
Lúc được Cận Hàn Bách buông ra, môi Ôn Đình đã sưng lên. Cậu đưa tay sờ sờ, ôn nhu hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Cận Hàn Bách vẫn nắm lấy cánh tay của cậu như cũ, ánh mắt anh nhìn chòng chọc Ôn Đình, nhưng một câu cũng không nói.
Ôn Đình cẩn thận nhìn vào mắt anh, như muốn biết được điều gì đó từ bên trong. Nhưng ánh mắt của Cận Hàn Bách giống như hút cậu đi vào, Ôn Đình với anh chỉ nhìn nhau trong chốc lát, lại khiến cậu không thể dịch chuyển tầm mắt.
Ôn Đình cúi đầu nhìn cánh tay của mình, một lát sau khi cậu ngẩng đầu nhìn Cận Hàn Bách, thần thái hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt cậu cười đến cong cong, nghiêng đầu nói với Cận Hàn Bách: “Anh uống nhiều rồi. Anh phạm quy, muốn để cho em phạt anh như thế nào hở?”
Hơi thở của Cận Hàn Bách đột nhiên nặng nề hơn một chút.
Ôn Đình tách bàn tay của Cận Hàn Bách đang nắm lấy cánh tay của chính mình, đưa nó kề sát lên mặt cậu, ánh mắt của cậu hoàn toàn ôm lấy Cận Hàn Bách, “Em đã nói rồi mà, anh uống nhiều một lần thì em sẽ phạt anh một lần, phạt gì đây? Hở? Phạt anh ôm em đi cầu thang nhé, anh thấy thế nào?”
Cận Hàn Bách rốt cuộc mở miệng, đồng thời cũng siết lấy cổ của Ôn Đình, Ôn Đình mất đi không khí trong nháy mắt. Cận Hàn Bách đè cậu trên ghế sa lông, từ trên cao nhìn xuống, âm thanh lạnh lẽo rét căm căm: “Cậu là ai?”
Ôn Đình đỏ mắt, dùng sức gằn từng chữ: “Anh cảm thấy… Em là ai?”
Cận Hàn Bách cúi người gần kề cậu, chóp mũi dường như sát bên chóp mũi. Ôn Đình khó thở, mặt đỏ bừng lên, cậu đưa tay tiến vào vạt áo của Cận Hàn Bách, vuốt ve thắt lưng của anh, “Anh hận ai? Anh hận ai… Em là ai.”
Cận Hàn Bách buông tay ra, đồng thời hôn lên miệng của cậu.
Anh lại như một con sư tử phát điên, quần áo của Ôn Đình bị xé nát trong tay anh, da dẻ đột nhiên được tiếp xúc với không khí nổi lên một lớp da gà. Cậu nhắm hai mắt thừa nhận tất cả, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác thoả mãn to lớn.
Ôn Đình mở rộng chân nghênh đón Cận Hàn Bách, Cận Hàn Bách trực tiếp tiến vào, cậu nắm chặt tấm ra ghế sa lông. Ôn Đình hít một hơi, chậm chạp thở ra, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy.
Sau khi đi vào, Cận Hàn Bách bắt đầu đâm rút, Ôn Đình nhìn anh, để tay lên cánh tay anh, trầm thấp kêu một tiếng: “… Cận Hàn Bách.”
Hạ thân của Ôn Đình chảy máu, cậu cảm giác được động tác của Cận Hàn Bách không còn khô khốc như lúc đầu, có tác dụng làm trơn của chất lỏng, một mùi tanh nhàn nhạt trong không khí cũng tràn ngập ra. Ôn Đình kêu từng tiếng “Cận Hàn Bách”, Cận Hàn Bách mất đi khống chế trong một tiếng khẽ gọi nào đó.
Ôn Đình nắm chặt hạ thân mềm nhũn của mình, dùng sức vuốt mấy lần. Ngậm lấy chút khoái cảm yếu ớt trong đau đớn từ giáp kích trước sau, Ôn Đình rốt cuộc cũng nửa cứng rắn.
“Người đó đã chết mấy năm?” Ôn Đình nhìn cằm của Cận Hàn Bách, thở hổn hển, mở miệng hỏi anh, “Một kẻ đã chết, anh hận đến bây giờ sao?”
Cận Hàn Bách hiển nhiên không nghe thấy cậu, vẻ mặt càng cứng rắn lạnh lẽo và khát máu. Ôn Đình dùng sức tuốt động phía trước, cảm giác đau đớn ở mặt sau cũng dần chết lặng, cậu nhắm hai mắt hỏi: “Anh… Rốt cuộc có hận người đó hay không?”
— “Hận.”
Cận Hàn Bách bắt lấy hai gò má của Ôn Đình, lặp lại một lần nữa: “Hận.”
Tay anh dùng sức như vậy, khi Ôn Đình nhắm mắt lại, thầm nghĩ ngày mai khuôn mặt của mình sẽ đỏ tím. Sẽ rất xấu.
Sau đó, thời điểm Cận Hàn Bách bắn vào trong cơ thể của cậu, Ôn Đình đã suýt hôn mê. Cả người cậu thoát lực, thân thể giống như không phải của bản thân.
Cận Hàn Bách thật sự đã uống rất nhiều, toàn bộ buổi tối anh đều không tỉnh táo. Ôn Đình ôm cổ anh, thanh âm yếu ớt: “Cận Hàn Bách, anh ôm em lên lầu đi, em không muốn ở chỗ này.”
Cận Hàn Bách đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cậu, còn xoa đi mồ hôi lạnh trên trán của Ôn Đình.
Sau một buổi tối lãnh khốc tàn bạo lại lộ ra một tia ôn nhu ấm áp, sống mũi Ôn Đình đột nhiên chua xót. Cậu trầm thấp lặp lại một lần nữa: “Cận Hàn Bách, anh ôm em lên lầu đi.”
“Ừm.” Cận Hàn Bách đứng lên, Ôn Đình mất công sức đứng trên ghế sa lông, lúc Cận Hàn Bách ôm lấy cậu, Ôn Đình hôn lên xoáy tóc của anh một cái.
Hai người ngủ trên giường trong phòng Cận Hàn Bách, tay của anh vẫn nắm lấy cánh tay của cậu, Ôn Đình nghiêng người nhìn anh.
Hai người rất chật vật, Ôn Đình biết ngày mai mình sẽ phát sốt, cái mông của cậu bây giờ nhất định rất thê thảm, nói không chừng ngày mai sẽ phải gọi bác sĩ đến khám.
Nhưng hiện tại, cậu không muốn nghĩ đến những thứ đó.
Trong lòng cậu, đâu đâu cũng chỉ tràn ngập người đàn ông trước mắt này. Cận Hàn Bách đang ngủ nhưng vẫn không vui như cũ. Ôn Đình đưa tay xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt lại của anh, cậu cười nhạt, nói với người trước mắt —
“Đừng nhíu mày, anh là đẹp trai nhất.”
Ngày Cận Hàn Bách trở về là ngày hai mươi bảy tháng chạp, cách năm mới ba ngày. Ngày đó rất lạnh, Ôn Đình đi trong sân treo đèn lồng vào sáng sớm. Không tới năm phút đồng hồ sau, tay cậu bị đông cứng đến phát đau.
Bác Kỷ thấy cậu treo đèn bèn gọi cậu đi vào, nói với cậu: “Cháu ngoan, nghe lời bác, ngày hôm nay đừng treo lồng đèn.”
Ôn Đình nhìn sang: “Tại sao ạ?”
“Thiếu gia nói hôm nay sẽ về, trước tiên tháo xuống đi.” Ánh mắt bác Kỷ nhìn cậu không giống như là đang đùa giỡn, Ôn Đình hỏi: “Anh ấy không thích?”
Bác Kỷ thở dài nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, cháu đừng nên chọc thiếu gia.”
Ôn Đình cúi đầu, thấp giọng nói: “Không sao, anh ấy mất hứng cháu sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta cứ treo đi, dù sao cũng phải có chút bầu không khí.”
Bác Kỷ lắc đầu, đi làm chuyện khác. Ôn Đình từ cửa sổ sát đất nhìn những chiếc lồng đèn đỏ được treo bên ngoài, phối hợp với nền tuyết trắng, đặc biệt đẹp đẽ.
Cậu đợi từ sáng sớm đến tối muộn, ngay cả bóng xe cũng không thấy thoảng qua trong sân.
“Đừng đợi nữa, đi nghỉ sớm một chút.” Bác Kỷ vỗ vai cậu trước khi ông đi ngủ, nói, “Có lẽ hôm nay thiếu gia sẽ không trở về.”
Ôn Đình ngẩng đầu nhìn ông, gật đầu: “Vâng, bác Kỷ ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Trong lúc bác Kỷ rời đi, ông nhìn Ôn Đình rồi như có như không mà thở dài một tiếng. Ôn Đình đắp một cái chăn mỏng, vùi người trên ghế sa lông xem một cuốn truyện tranh, đèn trong phòng khách được bật rất sáng, cái bóng của Ôn Đình rơi trên mặt đất, cậu đưa chân xuống giẫm giẫm. Trên sàn trải thảm len dày, đạp lên rất thoải mái.
Cậu kéo chăn, cọ mặt lên nó.
Không biết từ lúc nào, Ôn Đình ngủ thiếp đi, còn nằm mơ một giấc mộng. Trong mơ, cậu kéo tay Cận Hàn Bách, nằm tắm nắng trên ghế mây tại sân thượng. Mặt trời thật lớn, ánh nắng sưởi đến khiến Cận Hàn Bách híp mắt lại, cậu đưa tay lên che mắt cho anh, Cận Hàn Bách nở nụ cười với cậu, sau đó nắm chặt tay cậu, đặt ở bên môi mà hôn một cái.
“Thiệt ngứa,” cậu cười, hơi co tay lại, “Anh hôn lòng bàn tay em làm gì.”
Ngón cái của Cận Hàn Bách bóp bóp lòng bàn tay của Ôn Đình, nói: “Tay em rất đẹp.”
Ôn Đình nhìn Cận Hàn Bách hôn đốt ngón tay của mình, sau đó cười lên, khoé miệng cong cong, cười đến ngọt ngào. Dưới bầu trời xanh, thật sự đẹp đẽ.
Thời điểm cửa phòng mở, Ôn Đình đột nhiên tỉnh lại, cậu mở mắt nhìn về phía cửa, Cận Hàn Bách vừa vặn đẩy cửa đi tới.
Ôn Đình đứng lên đi về phía anh, giọng nói mới tỉnh ngủ còn mang theo chút khàn khàn mông lung: “Anh đã về.”
Cận Hàn Bách híp mắt nhìn cậu, thân thể hơi nghiêng về phía cậu một chút, giống như nhìn không rõ.
Ôn Đình ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người anh.
Anh uống nhiều rồi.
“Anh thấy khoẻ không?” Ôn Đình duỗi tay đỡ lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng hỏi, “Muốn ói sao?”
Cận Hàn Bách đột nhiên nắm lấy cánh tay của cậu, rất dùng sức, Ôn Đình cảm thấy làn da của mình lập tức sẽ bị xanh tím, nhưng cậu cũng không kêu la, chỉ dùng bàn tay còn lại đặt lên tay của Cận Hàn Bách.
Tay Cận Hàn Bách thật lạnh, Ôn Đình dùng lòng bàn tay mình để làm ấm cho anh.
“Khó chịu đúng không?” Âm thanh của Ôn Đình ôn hoà nhẹ nhàng, cậu ôm lấy Cận Hàn Bách, đặt cằm trên vai anh, sau đó nhẹ nhàng chạm một cái vào môi, “Em rất nhớ anh.”
Cận Hàn Bách chỉ nhìn cậu, hô hấp nặng nề. Ôn Đình biết anh uống không ít, tác dụng của cồn khiến con mắt của anh đỏ ửng. Những gì cậu nói không biết anh có nghe được hay không.
Ôn Đình vỗ vỗ anh, ghé vào lỗ tai anh nói: “Chúng ta lên lầu nhé, để anh tắm sẽ thấy khá hơn một chút.”
Cận Hàn Bách đột nhiên bắt lấy cằm Ôn Đình, mãnh liệt hôn cậu. Ôn Đình sợ hết hồn, mở to hai mắt nhìn anh. Cận Hàn Bách nhắm mắt lại, gặm cắn môi cậu.
Ôn Đình “a” một tiếng. Nụ hôn này đúng là không thể nói có một chút nhu tình nào, Cận Hàn Bách hoàn toàn đang phát tiết, dùng sức giày xéo môi của cậu. Nhưng Ôn Đình vẫn cứ yêu thích như vậy.
Cậu nhắm mắt lại, vòng lấy Cận Hàn Bách, duỗi đầu lưỡi ra đụng vào đầu lưỡi của anh.
Cận Hàn Bách mút hút đầu lưỡi của cậu, Ôn Đình quấn lấy đầu lưỡi của anh, câu liếm hàm trên của Cận Hàn Bách. Cậu mềm mại thuận theo anh.
Tay Cận Hàn Bách đặt ở eo của Ôn Đình, khiến cậu vững vàng kề sát vào người mình, dùng sức đến mức Ôn Đình cảm thấy hai chân mình sắp cách khỏi mặt đất. Thời điểm hàm răng của anh cọ xát môi cậu, Ôn Đình nếm thấy mùi máu tươi.
Lúc được Cận Hàn Bách buông ra, môi Ôn Đình đã sưng lên. Cậu đưa tay sờ sờ, ôn nhu hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Cận Hàn Bách vẫn nắm lấy cánh tay của cậu như cũ, ánh mắt anh nhìn chòng chọc Ôn Đình, nhưng một câu cũng không nói.
Ôn Đình cẩn thận nhìn vào mắt anh, như muốn biết được điều gì đó từ bên trong. Nhưng ánh mắt của Cận Hàn Bách giống như hút cậu đi vào, Ôn Đình với anh chỉ nhìn nhau trong chốc lát, lại khiến cậu không thể dịch chuyển tầm mắt.
Ôn Đình cúi đầu nhìn cánh tay của mình, một lát sau khi cậu ngẩng đầu nhìn Cận Hàn Bách, thần thái hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt cậu cười đến cong cong, nghiêng đầu nói với Cận Hàn Bách: “Anh uống nhiều rồi. Anh phạm quy, muốn để cho em phạt anh như thế nào hở?”
Hơi thở của Cận Hàn Bách đột nhiên nặng nề hơn một chút.
Ôn Đình tách bàn tay của Cận Hàn Bách đang nắm lấy cánh tay của chính mình, đưa nó kề sát lên mặt cậu, ánh mắt của cậu hoàn toàn ôm lấy Cận Hàn Bách, “Em đã nói rồi mà, anh uống nhiều một lần thì em sẽ phạt anh một lần, phạt gì đây? Hở? Phạt anh ôm em đi cầu thang nhé, anh thấy thế nào?”
Cận Hàn Bách rốt cuộc mở miệng, đồng thời cũng siết lấy cổ của Ôn Đình, Ôn Đình mất đi không khí trong nháy mắt. Cận Hàn Bách đè cậu trên ghế sa lông, từ trên cao nhìn xuống, âm thanh lạnh lẽo rét căm căm: “Cậu là ai?”
Ôn Đình đỏ mắt, dùng sức gằn từng chữ: “Anh cảm thấy… Em là ai?”
Cận Hàn Bách cúi người gần kề cậu, chóp mũi dường như sát bên chóp mũi. Ôn Đình khó thở, mặt đỏ bừng lên, cậu đưa tay tiến vào vạt áo của Cận Hàn Bách, vuốt ve thắt lưng của anh, “Anh hận ai? Anh hận ai… Em là ai.”
Cận Hàn Bách buông tay ra, đồng thời hôn lên miệng của cậu.
Anh lại như một con sư tử phát điên, quần áo của Ôn Đình bị xé nát trong tay anh, da dẻ đột nhiên được tiếp xúc với không khí nổi lên một lớp da gà. Cậu nhắm hai mắt thừa nhận tất cả, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác thoả mãn to lớn.
Ôn Đình mở rộng chân nghênh đón Cận Hàn Bách, Cận Hàn Bách trực tiếp tiến vào, cậu nắm chặt tấm ra ghế sa lông. Ôn Đình hít một hơi, chậm chạp thở ra, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy.
Sau khi đi vào, Cận Hàn Bách bắt đầu đâm rút, Ôn Đình nhìn anh, để tay lên cánh tay anh, trầm thấp kêu một tiếng: “… Cận Hàn Bách.”
Hạ thân của Ôn Đình chảy máu, cậu cảm giác được động tác của Cận Hàn Bách không còn khô khốc như lúc đầu, có tác dụng làm trơn của chất lỏng, một mùi tanh nhàn nhạt trong không khí cũng tràn ngập ra. Ôn Đình kêu từng tiếng “Cận Hàn Bách”, Cận Hàn Bách mất đi khống chế trong một tiếng khẽ gọi nào đó.
Ôn Đình nắm chặt hạ thân mềm nhũn của mình, dùng sức vuốt mấy lần. Ngậm lấy chút khoái cảm yếu ớt trong đau đớn từ giáp kích trước sau, Ôn Đình rốt cuộc cũng nửa cứng rắn.
“Người đó đã chết mấy năm?” Ôn Đình nhìn cằm của Cận Hàn Bách, thở hổn hển, mở miệng hỏi anh, “Một kẻ đã chết, anh hận đến bây giờ sao?”
Cận Hàn Bách hiển nhiên không nghe thấy cậu, vẻ mặt càng cứng rắn lạnh lẽo và khát máu. Ôn Đình dùng sức tuốt động phía trước, cảm giác đau đớn ở mặt sau cũng dần chết lặng, cậu nhắm hai mắt hỏi: “Anh… Rốt cuộc có hận người đó hay không?”
— “Hận.”
Cận Hàn Bách bắt lấy hai gò má của Ôn Đình, lặp lại một lần nữa: “Hận.”
Tay anh dùng sức như vậy, khi Ôn Đình nhắm mắt lại, thầm nghĩ ngày mai khuôn mặt của mình sẽ đỏ tím. Sẽ rất xấu.
Sau đó, thời điểm Cận Hàn Bách bắn vào trong cơ thể của cậu, Ôn Đình đã suýt hôn mê. Cả người cậu thoát lực, thân thể giống như không phải của bản thân.
Cận Hàn Bách thật sự đã uống rất nhiều, toàn bộ buổi tối anh đều không tỉnh táo. Ôn Đình ôm cổ anh, thanh âm yếu ớt: “Cận Hàn Bách, anh ôm em lên lầu đi, em không muốn ở chỗ này.”
Cận Hàn Bách đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cậu, còn xoa đi mồ hôi lạnh trên trán của Ôn Đình.
Sau một buổi tối lãnh khốc tàn bạo lại lộ ra một tia ôn nhu ấm áp, sống mũi Ôn Đình đột nhiên chua xót. Cậu trầm thấp lặp lại một lần nữa: “Cận Hàn Bách, anh ôm em lên lầu đi.”
“Ừm.” Cận Hàn Bách đứng lên, Ôn Đình mất công sức đứng trên ghế sa lông, lúc Cận Hàn Bách ôm lấy cậu, Ôn Đình hôn lên xoáy tóc của anh một cái.
Hai người ngủ trên giường trong phòng Cận Hàn Bách, tay của anh vẫn nắm lấy cánh tay của cậu, Ôn Đình nghiêng người nhìn anh.
Hai người rất chật vật, Ôn Đình biết ngày mai mình sẽ phát sốt, cái mông của cậu bây giờ nhất định rất thê thảm, nói không chừng ngày mai sẽ phải gọi bác sĩ đến khám.
Nhưng hiện tại, cậu không muốn nghĩ đến những thứ đó.
Trong lòng cậu, đâu đâu cũng chỉ tràn ngập người đàn ông trước mắt này. Cận Hàn Bách đang ngủ nhưng vẫn không vui như cũ. Ôn Đình đưa tay xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt lại của anh, cậu cười nhạt, nói với người trước mắt —
“Đừng nhíu mày, anh là đẹp trai nhất.”
Tác giả :
Toan Thái Đàn Tử