Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm
Chương 29
Đến địa điểm hẹn, thấy bạn học đại học đã lâu không gặp, chuyện để nói tất nhiên là có nhiều. Nói đến cuộc sống bây giờ như thế nào, có bạn gái hay chưa, bao giờ mới kết hôn, có nghĩ đến làm việc cả đời ở một nơi nào đó hay không, cả mấy chuyện linh tinh vụn vặt khác.
Vệ Đình không biết sao có chút không yên lòng, buổi chiều ngồi mấy tiếng ở quán café, buổi tối đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Hai người kêu vài món ăn, hai chai rượu, vừa xem TV ở đại sảnh khách sạn vừa nói chuyện phiếm.
Hình ảnh quảng cáo trên TV đột nhiên bị gián đoạn, có tin tức xen vào, phóng viên vẻ mặt nghiêm túc nói một tràng tiếng Nhật, Vệ Đình nghe không hiểu. Bạn học của y cũng thay đổi sắc mặt, sau khi nghe xong lầm bầm một câu. “Khỉ gió! Sao lại có động đất chứ?”
“Cái gì?” Vệ Đình giật nảy mình.
“Dự báo động đất, chuyện thường thôi, ở Okinawa này cứ dăm ba hôm lại động một cái. Bất quá tôi nghĩ tối nay cậu đừng về nữa, ngủ luôn ở chỗ tôi đi? Nhỡ đâu trên đường về gặp phải động đất thì sao?”
Vệ Đình bật dậy, túm lấy áo khoác vắt trên thành ghế mặc vào.
“Tôi đi trước, sau này sẽ lại liên hệ!”
“Uy! Cậu đi đâu? Tiếng Nhật đâu có biết!” Vị bạn học cũng vội vàng đứng lên đuổi theo, lại bị phục vụ ngăn lại thanh toán tiền, mà Vệ Đình lúc này đã sớm chạy mất.
Hoảng hốt chạy ra khách sạn, Vệ Đình tuỳ tay gọi một chiếc taxi, ngồi vào ghế sau. Lái xe nhìn y nói một câu tiếng Nhật, Vệ Đình mù tịt, hồi lâu mới nhớ tới trong túi có địa chỉ khách sạn mà Đinh Bùi Quân đã nhét cho y, vội lấy ra đưa cho lái xe, khoa tay múa chân dùng tiếng Anh nói y muốn đến chỗ này.
Trên đường có điện thoại gọi đến, là Đinh Bùi Quân, giọng nói mang theo lo lắng. “Vệ Đình, cậu đang ở đâu? Buổi tối có động đất!”
“Tôi biết, tôi đang trên đường về”.
“Còn bao lâu nữa?”
“Sắp…. đến….” Thanh âm rung lên hai đợt, kỳ thật là xe bị rung lắc, di động cũng không còn nghe được. Lái xe giẫm mạnh chân gia, dọc theo đường đi chỉ thấy mọi người chạy ngược chạy xuôi trốn vào các cửa hàng ven đường. Vệ Đình sống đến bây giờ cũng chưa từng trải qua động đất, hai tay nắm chặt di động đều đã chảy mồ hôi lạnh.
Hơn mười phút mà cứ dài như cả mười năm, cuối cùng cũng thấy được khách sạn chỗ mình ở, Vệ Đình đem tiền trong ví ném hết cho lái xe, vội vàng nhảy xuống chạy về khách sạn.
Đinh Bùi Quân đang đứng ở cửa, thấy y chạy đến lập tức giữ chặt lấy y, trên trán đã phủ đầy mồ hôi.
“Chúng ta đi đâu?” Vệ Đình hoàn toàn không có kế hoạch gì, máy móc bị Đinh Bùi Quân kéo vào trong khách sạn.
“Trở về phòng, khách sạn chỗ này cũng sẽ không sập đâu”. Đinh Bùi Quân đi đến thang máy. “Tôi là sợ cậu ở trên đường gặp chuyện không may….”
Lòng bàn tay hắn, tất cả cũng đều là mồ hôi lạnh.
Ngoài thang máy cũng có vài người đứng chờ, đợi cửa mở, hai người đi vào, đứng ở trong góc. Vệ Đình ngơ ngác nhìn con số hiển thị màu đỏ trên thang máy, tâm mới hơi buông lỏng một chút. Nghĩ lại trận động đất này cũng không đáng sợ như vậy, bạn học của y cũng đã nói đây là chuyện thường, nơi này thường xuyên bị động chấn…. Có lẽ trở về phòng ngủ một giấc, ngày mai sẽ lại giống như bình thường….
Chi – chi –
Tiếng động không bình thường, Vệ Đình cuống quýt nhìn đèn, vẫn còn sáng, thang máy vẫn đang đi lên…. Có lẽ là ảnh hưởng tâm lý nên nghe nhầm rồi? …. Đừng lo, sắp tới rồi, sắp tới rồi….
Bang –
Thang máy đột nhiên giống như ngựa mất cương, hoàn toàn không thể không chế mà rơi xuống. Trong thang máy ồn ào tiếng la hét, có người tiến lên ấn nút khẩn cấp, Vệ Đình bị Đinh Bùi Quân một phen kéo lại gần, vùi đầu trong ngực hắn.
Qua một hai giây, thang máy đột nhiên ngừng chuyển động, có lẽ là bị mắc kẹt. Đèn cũng tắt, bốn phía một mảnh tối om.
Đinh Bùi Quân ôm Vệ Đình tựa vào một góc tận cùng bên trong, hắn không nói gì, hai người họ đều không lên tiếng. Xung quanh đã loạn thành một đoàn, có nữ nhân khóc, có người bắt đầu cầu nguyện, có người liều mạng ấn nút khẩn cấp trên thang máy, có người thử gọi điện thoại….
Trong thang máy tối đen như mực, ánh đèn từ điện thoại phát ra, dị thường chói mắt.
“Cậu sợ không?” Vệ Đình nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Đinh Bùi Quân, xa xôi giống như thể đến từ một nơi nào khác, không giống như thanh âm của hắn….
Vệ Đình cười khổ, sợ, sao có thể không sợ? Bên ngoài là động đất, bọn họ bị nhốt trong thang máy, cũng không biết đang ở tầng mấy…. Có khi nào động đất sẽ đem thang máy rơi xuống? Sau đó bang bang mấy tiếng – tất cả bọn họ sẽ đi đời hết.
Vệ Đình không hiểu gì về lĩnh vực này, không biết sắp tới sẽ có chuyện gì phát sinh.
Sớm biết vậy đã nghe lời bạn học, không trở lại đây thì tốt rồi…. Chính là…. Trong nháy mắt kia, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Vệ Đình không chút do dự đã chạy đi.
Cánh tay Đinh Bùi Quân ôm y siết chặt một chút, Vệ Đình nghe được tiếng tim đập của hắn cùng với của chính mình, cùng tần suất, cùng nhịp đập, giống như hai người họ cùng chung một trái tim.
Bỗng nhiên cảm thấy, như vậy cũng không có gì không tốt.
“Tôi chờ cơ hội này, đợi biết bao lâu….” Đinh Bùi Quân thở dài, ghé vào lỗ tai y nói. “Để cậu im lặng như vậy ở trong lòng tôi, không nghĩ tới lại ở vào tình huống thế này”.
Vệ Đình nghĩ, lúc này y không muốn im lặng thì cũng chẳng thể chạy đi đâu.
“Cậu có nghe tôi nói không, Vệ Đình?”
Vệ Đình tựa đầu trước ngực hắn, chỉ muốn ngủ…. Có khi nào vì thiếu dưỡng khí mà khó thở không? Sao lại choáng váng đến hồ đồ thế này? Vệ Đình nghĩ không có khả năng, cửa thang máy vẫn có khe hở a, không khí vẫn có thể vào….
“Tôi biết thời gian vừa rồi cậu bị mấy lời đồn trong công ty làm cho rất khổ sở, Vệ Đình, cậu thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra ai là người đã tung ra tin đồn? Cái gã Lưu Dịch kia, cậu không phải cảm thấy gã đối xử với cậu rất tốt đấy chứ?” Giọng nói Đinh Bùi Quân vang vọng bên tai, kỳ thật Vệ Đình đã không còn tính toán chuyện này, là ai tung tin cũng được, dù sao y cũng sắp rời đi rồi…. nhưng mà đầu vẫn đau lợi hại, y lười đi ngăn cản Đinh Bùi Quân tiếp tục nói.
“Cậu so với gã vào công ty muộn hơn mấy năm, trước kia là cấp dưới của gã, hiện tại đã được thăng lên cùng một chức vị với gã, đều là chủ quản – hơn nữa cậu có thành tích tốt, rất nhanh còn lên cao hơn. Gã sao có thể không đố kỵ?”
“Tôi cũng không cùng ngành với anh ta, anh ta đố kỵ cái gì….” Vệ Đình yếu ớt mở miệng.
“Ngốc! Cậu tưởng là cậu đổi ngành rồi lời đồn mới bắt đầu có sao?” Đinh Bùi Quân cười nhẹ một tiếng, xoa xoa đầu y. “Khi đó tôi đã nói muốn đem cậu điều đi khỏi tay gã, người đó mặt ngoài hiền lành thành thật, tâm kế thật ra lại rất sâu. Về sau tôi đi thăm dò, kẻ nói chúng ta cùng một chỗ chính là gã”.
“Sao anh lại tra ra được?” Vệ Đình cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao không tra được? Lời đồn luôn có gốc rễ, hơn nữa, chúng ta đi cùng nhau liệu có được mấy người nhìn thấy?” Đinh Bùi Quân cười cười. “Ở ban ngành trước kia, tôi còn có mấy người tâm phúc”.
Vệ Đình nghĩ lại, quả thật, hai người bọn họ được mấy lần đi siêu thị? Cho dù bị nhìn thấy cũng không nhất định sẽ bị mọi người nghĩ là ở chung đi? Lần đó Lưu Dịch nói với y, y đã cảm thấy kỳ quái, sao có thể trùng hợp như vậy? Nhưng cho tới bây giờ y vẫn chưa từng nghi ngờ Lưu Dịch, vẫn cảm thấy người nọ rất tốt. Lúc nói với y có người tung tin đồn nhảm về y, ngữ khí còn thực thành khẩn, còn nhắc nhở y phải cẩn thận một chút, đề phòng người khác hãm hại…. Lòng người thực đáng sợ.
“Quên đi”. Vệ Đình giật giật tay, đổi tư thế tựa vào trên người Đinh Bùi Quân. “Thích nói gì thì nói, tôi cũng quen rồi”.
“Tôi cũng hiểu là chẳng có gì”. Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Đinh Bùi Quân. “Cũng không tính là bịa đặt hết, đúng không?” Sau đó hắn ở trên vành tai Vệ Đình cắn một cái, Vệ Đình kháng cự lại càng bị ôm chặt hơn, liền dứt khoát mặc kệ hắn.
Không biết vì cái gì, ở trong hoàn cảnh mà cả đời chưa từng trải qua, lòng người lại trở nên đặc biệt yếu đuối. Trong bóng đêm hai người ôm nhau dựa vào một góc phòng lại có loại cảm giác sinh tử gắn bó.
“Nếu dây thang máy đứt, chúng ta liệu có chết ở nơi đất khách quê người không?”
“Có lẽ”. Một vật mềm mềm dán tại bờ môi y, đầu lưỡi mang theo nhiệt độ nóng bỏng ôn nhu cạy mở miệng y. “Như vậy cũng không sao….”
Vệ Đình nhắm mắt lại, không cự tuyệt nụ hôn này.
“Yêu anh một lần nữa được không? Vệ Đình, lần này trở về, chúng ta ở cùng nhau nhé?” Đinh Bùi Quân vừa nói vừa dọc theo cần cổ tinh tế hôn xuống. “Anh đã chờ lâu lắm rồi….”
Trong giây lát trước mắt xuất hiện ánh sáng, đèn thang máy đã sáng lên, Đinh Bùi Quân theo bản năng buông y ra, người xung quanh đều nhảy dựng lên, tiếng reo hò không ngớt bên tai.
Động đất qua rồi…. thang máy khôi phục bình thường.
Cửa thang máy chậm rãi mở, Vệ Đình chân còn tê dại được Đinh Bùi Quân đỡ đi ra. Khát vọng muốn nhìn lại ánh mặt trời quá mạnh mẽ, Vệ Đình bị một đám người chen chúc đẩy tới đẩy lui, không giữ được tay Đinh Bùi Quân, trên mặt bị cánh tay người nào đó hung hăng va chạm, đau rát. Thân mình không tự chủ mà ngã xuống, bên ngoài thang máy có người hét. “Cẩn thận – ”
Đồng thời, Đinh Bùi Quân ở phía sau cũng kinh sợ. “Vệ Đình!”
“Ba” một tiếng, không biết cái gì nện trên người, Vệ Đình hoảng hốt quay đầu, càng nhiều thứ gì đó ầm ầm rơi xuống.
Chẳng lẽ động đất…. vẫn chưa hết sao?
Ý nghĩ cuối cùng lưu lại trong đầu là lời Đinh Bùi Quân đã nói, sau khi đi công tác trở về, bọn họ sẽ một lần nữa bắt đầu.
Vệ Đình trong lòng bất đắc dĩ cười, nếu mở mắt, hết thảy sẽ lại khôi phục bình thường. Kết thúc chuyến đi Nhật Bản, y sẽ hoàn toàn rời khỏi thành phố này, rời khỏi nam nhân vừa mới còn ôn nhu hôn y.
Trên người rất đau, đầu cũng rất đau.
Cơ thể bị người giữ được, tiếng nói chuyện ồn ào, không biết xung quanh lại đã xảy ra chuyện gì.
“Vệ Đình! Vệ Đình!” Thanh âm khẩn thiết mà hoảng sợ gọi tên y, bàn tay đã nắm được tay y lại đột nhiên buông lỏng.
Y không mở được mắt, chỉ cảm thấy muốn ngủ.
Nếu tỉnh không được, vậy thì đừng tỉnh nữa.
Vệ Đình không biết sao có chút không yên lòng, buổi chiều ngồi mấy tiếng ở quán café, buổi tối đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Hai người kêu vài món ăn, hai chai rượu, vừa xem TV ở đại sảnh khách sạn vừa nói chuyện phiếm.
Hình ảnh quảng cáo trên TV đột nhiên bị gián đoạn, có tin tức xen vào, phóng viên vẻ mặt nghiêm túc nói một tràng tiếng Nhật, Vệ Đình nghe không hiểu. Bạn học của y cũng thay đổi sắc mặt, sau khi nghe xong lầm bầm một câu. “Khỉ gió! Sao lại có động đất chứ?”
“Cái gì?” Vệ Đình giật nảy mình.
“Dự báo động đất, chuyện thường thôi, ở Okinawa này cứ dăm ba hôm lại động một cái. Bất quá tôi nghĩ tối nay cậu đừng về nữa, ngủ luôn ở chỗ tôi đi? Nhỡ đâu trên đường về gặp phải động đất thì sao?”
Vệ Đình bật dậy, túm lấy áo khoác vắt trên thành ghế mặc vào.
“Tôi đi trước, sau này sẽ lại liên hệ!”
“Uy! Cậu đi đâu? Tiếng Nhật đâu có biết!” Vị bạn học cũng vội vàng đứng lên đuổi theo, lại bị phục vụ ngăn lại thanh toán tiền, mà Vệ Đình lúc này đã sớm chạy mất.
Hoảng hốt chạy ra khách sạn, Vệ Đình tuỳ tay gọi một chiếc taxi, ngồi vào ghế sau. Lái xe nhìn y nói một câu tiếng Nhật, Vệ Đình mù tịt, hồi lâu mới nhớ tới trong túi có địa chỉ khách sạn mà Đinh Bùi Quân đã nhét cho y, vội lấy ra đưa cho lái xe, khoa tay múa chân dùng tiếng Anh nói y muốn đến chỗ này.
Trên đường có điện thoại gọi đến, là Đinh Bùi Quân, giọng nói mang theo lo lắng. “Vệ Đình, cậu đang ở đâu? Buổi tối có động đất!”
“Tôi biết, tôi đang trên đường về”.
“Còn bao lâu nữa?”
“Sắp…. đến….” Thanh âm rung lên hai đợt, kỳ thật là xe bị rung lắc, di động cũng không còn nghe được. Lái xe giẫm mạnh chân gia, dọc theo đường đi chỉ thấy mọi người chạy ngược chạy xuôi trốn vào các cửa hàng ven đường. Vệ Đình sống đến bây giờ cũng chưa từng trải qua động đất, hai tay nắm chặt di động đều đã chảy mồ hôi lạnh.
Hơn mười phút mà cứ dài như cả mười năm, cuối cùng cũng thấy được khách sạn chỗ mình ở, Vệ Đình đem tiền trong ví ném hết cho lái xe, vội vàng nhảy xuống chạy về khách sạn.
Đinh Bùi Quân đang đứng ở cửa, thấy y chạy đến lập tức giữ chặt lấy y, trên trán đã phủ đầy mồ hôi.
“Chúng ta đi đâu?” Vệ Đình hoàn toàn không có kế hoạch gì, máy móc bị Đinh Bùi Quân kéo vào trong khách sạn.
“Trở về phòng, khách sạn chỗ này cũng sẽ không sập đâu”. Đinh Bùi Quân đi đến thang máy. “Tôi là sợ cậu ở trên đường gặp chuyện không may….”
Lòng bàn tay hắn, tất cả cũng đều là mồ hôi lạnh.
Ngoài thang máy cũng có vài người đứng chờ, đợi cửa mở, hai người đi vào, đứng ở trong góc. Vệ Đình ngơ ngác nhìn con số hiển thị màu đỏ trên thang máy, tâm mới hơi buông lỏng một chút. Nghĩ lại trận động đất này cũng không đáng sợ như vậy, bạn học của y cũng đã nói đây là chuyện thường, nơi này thường xuyên bị động chấn…. Có lẽ trở về phòng ngủ một giấc, ngày mai sẽ lại giống như bình thường….
Chi – chi –
Tiếng động không bình thường, Vệ Đình cuống quýt nhìn đèn, vẫn còn sáng, thang máy vẫn đang đi lên…. Có lẽ là ảnh hưởng tâm lý nên nghe nhầm rồi? …. Đừng lo, sắp tới rồi, sắp tới rồi….
Bang –
Thang máy đột nhiên giống như ngựa mất cương, hoàn toàn không thể không chế mà rơi xuống. Trong thang máy ồn ào tiếng la hét, có người tiến lên ấn nút khẩn cấp, Vệ Đình bị Đinh Bùi Quân một phen kéo lại gần, vùi đầu trong ngực hắn.
Qua một hai giây, thang máy đột nhiên ngừng chuyển động, có lẽ là bị mắc kẹt. Đèn cũng tắt, bốn phía một mảnh tối om.
Đinh Bùi Quân ôm Vệ Đình tựa vào một góc tận cùng bên trong, hắn không nói gì, hai người họ đều không lên tiếng. Xung quanh đã loạn thành một đoàn, có nữ nhân khóc, có người bắt đầu cầu nguyện, có người liều mạng ấn nút khẩn cấp trên thang máy, có người thử gọi điện thoại….
Trong thang máy tối đen như mực, ánh đèn từ điện thoại phát ra, dị thường chói mắt.
“Cậu sợ không?” Vệ Đình nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Đinh Bùi Quân, xa xôi giống như thể đến từ một nơi nào khác, không giống như thanh âm của hắn….
Vệ Đình cười khổ, sợ, sao có thể không sợ? Bên ngoài là động đất, bọn họ bị nhốt trong thang máy, cũng không biết đang ở tầng mấy…. Có khi nào động đất sẽ đem thang máy rơi xuống? Sau đó bang bang mấy tiếng – tất cả bọn họ sẽ đi đời hết.
Vệ Đình không hiểu gì về lĩnh vực này, không biết sắp tới sẽ có chuyện gì phát sinh.
Sớm biết vậy đã nghe lời bạn học, không trở lại đây thì tốt rồi…. Chính là…. Trong nháy mắt kia, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Vệ Đình không chút do dự đã chạy đi.
Cánh tay Đinh Bùi Quân ôm y siết chặt một chút, Vệ Đình nghe được tiếng tim đập của hắn cùng với của chính mình, cùng tần suất, cùng nhịp đập, giống như hai người họ cùng chung một trái tim.
Bỗng nhiên cảm thấy, như vậy cũng không có gì không tốt.
“Tôi chờ cơ hội này, đợi biết bao lâu….” Đinh Bùi Quân thở dài, ghé vào lỗ tai y nói. “Để cậu im lặng như vậy ở trong lòng tôi, không nghĩ tới lại ở vào tình huống thế này”.
Vệ Đình nghĩ, lúc này y không muốn im lặng thì cũng chẳng thể chạy đi đâu.
“Cậu có nghe tôi nói không, Vệ Đình?”
Vệ Đình tựa đầu trước ngực hắn, chỉ muốn ngủ…. Có khi nào vì thiếu dưỡng khí mà khó thở không? Sao lại choáng váng đến hồ đồ thế này? Vệ Đình nghĩ không có khả năng, cửa thang máy vẫn có khe hở a, không khí vẫn có thể vào….
“Tôi biết thời gian vừa rồi cậu bị mấy lời đồn trong công ty làm cho rất khổ sở, Vệ Đình, cậu thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra ai là người đã tung ra tin đồn? Cái gã Lưu Dịch kia, cậu không phải cảm thấy gã đối xử với cậu rất tốt đấy chứ?” Giọng nói Đinh Bùi Quân vang vọng bên tai, kỳ thật Vệ Đình đã không còn tính toán chuyện này, là ai tung tin cũng được, dù sao y cũng sắp rời đi rồi…. nhưng mà đầu vẫn đau lợi hại, y lười đi ngăn cản Đinh Bùi Quân tiếp tục nói.
“Cậu so với gã vào công ty muộn hơn mấy năm, trước kia là cấp dưới của gã, hiện tại đã được thăng lên cùng một chức vị với gã, đều là chủ quản – hơn nữa cậu có thành tích tốt, rất nhanh còn lên cao hơn. Gã sao có thể không đố kỵ?”
“Tôi cũng không cùng ngành với anh ta, anh ta đố kỵ cái gì….” Vệ Đình yếu ớt mở miệng.
“Ngốc! Cậu tưởng là cậu đổi ngành rồi lời đồn mới bắt đầu có sao?” Đinh Bùi Quân cười nhẹ một tiếng, xoa xoa đầu y. “Khi đó tôi đã nói muốn đem cậu điều đi khỏi tay gã, người đó mặt ngoài hiền lành thành thật, tâm kế thật ra lại rất sâu. Về sau tôi đi thăm dò, kẻ nói chúng ta cùng một chỗ chính là gã”.
“Sao anh lại tra ra được?” Vệ Đình cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao không tra được? Lời đồn luôn có gốc rễ, hơn nữa, chúng ta đi cùng nhau liệu có được mấy người nhìn thấy?” Đinh Bùi Quân cười cười. “Ở ban ngành trước kia, tôi còn có mấy người tâm phúc”.
Vệ Đình nghĩ lại, quả thật, hai người bọn họ được mấy lần đi siêu thị? Cho dù bị nhìn thấy cũng không nhất định sẽ bị mọi người nghĩ là ở chung đi? Lần đó Lưu Dịch nói với y, y đã cảm thấy kỳ quái, sao có thể trùng hợp như vậy? Nhưng cho tới bây giờ y vẫn chưa từng nghi ngờ Lưu Dịch, vẫn cảm thấy người nọ rất tốt. Lúc nói với y có người tung tin đồn nhảm về y, ngữ khí còn thực thành khẩn, còn nhắc nhở y phải cẩn thận một chút, đề phòng người khác hãm hại…. Lòng người thực đáng sợ.
“Quên đi”. Vệ Đình giật giật tay, đổi tư thế tựa vào trên người Đinh Bùi Quân. “Thích nói gì thì nói, tôi cũng quen rồi”.
“Tôi cũng hiểu là chẳng có gì”. Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Đinh Bùi Quân. “Cũng không tính là bịa đặt hết, đúng không?” Sau đó hắn ở trên vành tai Vệ Đình cắn một cái, Vệ Đình kháng cự lại càng bị ôm chặt hơn, liền dứt khoát mặc kệ hắn.
Không biết vì cái gì, ở trong hoàn cảnh mà cả đời chưa từng trải qua, lòng người lại trở nên đặc biệt yếu đuối. Trong bóng đêm hai người ôm nhau dựa vào một góc phòng lại có loại cảm giác sinh tử gắn bó.
“Nếu dây thang máy đứt, chúng ta liệu có chết ở nơi đất khách quê người không?”
“Có lẽ”. Một vật mềm mềm dán tại bờ môi y, đầu lưỡi mang theo nhiệt độ nóng bỏng ôn nhu cạy mở miệng y. “Như vậy cũng không sao….”
Vệ Đình nhắm mắt lại, không cự tuyệt nụ hôn này.
“Yêu anh một lần nữa được không? Vệ Đình, lần này trở về, chúng ta ở cùng nhau nhé?” Đinh Bùi Quân vừa nói vừa dọc theo cần cổ tinh tế hôn xuống. “Anh đã chờ lâu lắm rồi….”
Trong giây lát trước mắt xuất hiện ánh sáng, đèn thang máy đã sáng lên, Đinh Bùi Quân theo bản năng buông y ra, người xung quanh đều nhảy dựng lên, tiếng reo hò không ngớt bên tai.
Động đất qua rồi…. thang máy khôi phục bình thường.
Cửa thang máy chậm rãi mở, Vệ Đình chân còn tê dại được Đinh Bùi Quân đỡ đi ra. Khát vọng muốn nhìn lại ánh mặt trời quá mạnh mẽ, Vệ Đình bị một đám người chen chúc đẩy tới đẩy lui, không giữ được tay Đinh Bùi Quân, trên mặt bị cánh tay người nào đó hung hăng va chạm, đau rát. Thân mình không tự chủ mà ngã xuống, bên ngoài thang máy có người hét. “Cẩn thận – ”
Đồng thời, Đinh Bùi Quân ở phía sau cũng kinh sợ. “Vệ Đình!”
“Ba” một tiếng, không biết cái gì nện trên người, Vệ Đình hoảng hốt quay đầu, càng nhiều thứ gì đó ầm ầm rơi xuống.
Chẳng lẽ động đất…. vẫn chưa hết sao?
Ý nghĩ cuối cùng lưu lại trong đầu là lời Đinh Bùi Quân đã nói, sau khi đi công tác trở về, bọn họ sẽ một lần nữa bắt đầu.
Vệ Đình trong lòng bất đắc dĩ cười, nếu mở mắt, hết thảy sẽ lại khôi phục bình thường. Kết thúc chuyến đi Nhật Bản, y sẽ hoàn toàn rời khỏi thành phố này, rời khỏi nam nhân vừa mới còn ôn nhu hôn y.
Trên người rất đau, đầu cũng rất đau.
Cơ thể bị người giữ được, tiếng nói chuyện ồn ào, không biết xung quanh lại đã xảy ra chuyện gì.
“Vệ Đình! Vệ Đình!” Thanh âm khẩn thiết mà hoảng sợ gọi tên y, bàn tay đã nắm được tay y lại đột nhiên buông lỏng.
Y không mở được mắt, chỉ cảm thấy muốn ngủ.
Nếu tỉnh không được, vậy thì đừng tỉnh nữa.
Tác giả :
Tô Đặc