Chân Nhân Không Lộ Tướng
Chương 61: Coi chừng
“Cái gì?!” Cố Thường nghe vậy lập tức nhảy dựng lên.
Lục Đậu lau mồ hôi rồi nói: “Là thật, Ngọc Diện Hồ bị thương rất nặng, lão gia đã cho người đi thỉnh đại phu rồi ạ.”
Cố Thường không đợi nổi nữa, không buồn thay y phục liền ra khỏi cửa, nói với Lục Đậu theo sát sau lưng: “Sau này đừng gọi là Ngọc Diện Hồ nữa, gọi là đại tiểu thư, có nghe hay không!”
“Nô tỳ hiểu rồi.” Lục Đậu không cam lòng đáp, Ngọc Diện Hồ gây nhiều chuyện bất lợi với Cố gia và tiểu thư như thế, trong lòng nàng ta thì Cố Y chẳng bao giờ xứng làm đại tiểu thư của Cố Gia Bảo dù chỉ một chút.
Nghe thấy Lục Đậu nghĩ một đằng nói một nẻo, Cố Thường không còn tâm tư mà để ý đến chuyện này, chạy thật nhanh đến nhà trên, nàng không hề cảm giác được thân thể mình lúc này lại rất nhẹ nhàng.
Lục Đậu vẫn thở hổn hển theo sau lưng nàng lại cảm thấy hết sức kinh ngạc, không ngờ tới phương pháp đi trên cọc của Lục Tử Triệt có hiệu quả đến thế.
Thực ra Cố Thường tiến bộ nhanh như vậy không chỉ là kết quả huấn luyện mỗi sáng, hơn nữa thuốc bột Cố phu nhân cho nàng tắm lại có công dụng lớn đối với thể chất cốt tuỷ của nàng.
“Cha, nương, tỷ tỷ con ra sao rồi?” Cố Thường lao tới chỗ mọi người tụ tập hai bên phòng, lo lắng hỏi.
Vợ chồng Cố Phong Niên không để ý tới nàng, ánh mắt của bọn họ lúc này đang chăm chăm nhìn đại phu bắt mạch cho Cố Y.
“Đại phu, khuê nữ của ta thế nào rồi?” Hai mắt Cố Phong Niên đỏ bừng nhìn đại phu chẩn mạch cho Cố Y xong rồi lắc đầu, bởi vì quá mức khẩn trương mà hai tay ông siết chặt tới mức nổi đầy gân xanh.
Lão đại phu sờ sờ râu mép thở dài nói: “Lục phủ ngũ tạng của vị cô nương này đã bị tổn hại nghiêm trọng, lão phu bất lực, chỉ có thể kê chút thuốc bổ cho cô nương, nếu may mắn mà tỉnh lại, sợ rằng sau này sẽ trở nên suy yếu, cứ để cho cô nương ấy tĩnh dưỡng đi.”
Vợ chồng Cố Phong Niên cùng với Cố Thường giương mắt nhìn đại phu kê thuốc, cầm tiền khám bệnh rồi rời đi, bọn họ không hề ngăn cản, vốn dĩ đại phu không trị được nội thương, chỉ có thể theo cách thức của người giang hồ mà tự cứu chữa - dùng nội lực để cứu.
“Mọi người đi ra ngoài hết đi, để ta cứu nó.” Cố phu nhân tới trước giường đau lòng nhìn trưởng nữ vẫn không động đậy gì mà nói.
“Để ta ở lại.” Cố Phong Niên cũng muốn ở lại liền đẩy Cố Thường ra ngoài phòng, vỗ vai nàng mà nói: “Quá trình nương con cứu tỷ tỷ con rất nguy hiểm, hay là con cứ coi chừng ở bên ngoài đi.”
Cố Thường gọi hạ nhân ra ngoài phòng thấp giọng hỏi han chuyện của Cố Y, kết quả không hỏi được cái gì cả, chỉ hỏi được có người ra khỏi phòng đi đến nhà xí một chuyến, khi về thì thấy Cố Y ngã xuống đất ngất đi, ban đầu tưởng đó là nàng (CT), nhưng lại phát hiện ra y phục không giống thế, lại vì biết nàng không ra ngoài đã nhiều ngày rồi, nên biết được đó là vị tiểu thư xa nhà kia, liền vội vàng gọi người đi bẩm báo vợ chồng Cố Phong Niên.
Tỷ tỷ bị thương nặng như thế nhất định là có liên quan đến nam nhân đeo mặt nạ kia! Cố Thường căm hận đến mức nghiến răng, từ trước đến nay nam nhân kia không đối tốt với tỷ tỷ, hôm nay hắn đã trở thành giáo chủ rồi, địa vị càng cao thì con người sẽ càng trở nên đáng ghét hơn, không biết vì chuyện gì mà lại làm tỷ tỷ bị thương nặng đến như vậy.
“Tiểu thư vào trong đợi đi, bên ngoài lạnh lắm đó.” Lục Đậu kéo Cố Thường đang mất hồn mất vía vào trong phòng, rót cho nàng ly trà nóng để cho nàng làm ấm tay.
Cố Thường tay cầm ly trà, thỉnh thoảng nhìn gian phòng chỗ ba người Cố Phong Niên, không ý thức được mình đang khát nước, càng khỏi phải nói đến việc uống trà.
Không bao lâu sau, Lục Tử Triệt chạy tới.
“Ta nghe nói Ngọc Diện Hồ bị thương? Lúc này nàng ta đang ở đâu?” Lục Tử Triệt bị hạ nhân kéo vào gian phòng chỗ Cố Thường liền lập tức hỏi.
Thân là nữ tế tương lai của Cố gia, vả lại gần đây thường đến dạy công phu cho Cố Thường, vì thế mỗi lần hắn đến người gác cổng liền tự động để hắn vào, cũng không có hạ nhân đặc biệt thông báo, bọn họ đều đã coi hắn như một nửa chủ tử của Cố phủ rồi.
Cố Thường hất hàm về phía cửa phòng ra hiệu, nói: “Nương ta đang tự vận công chữa thương cho tỷ tỷ đấy, ngươi không nên xông vào.”
“Ta sẽ không đi vào đâu.” Lục Tử Triệt ngồi xuống đối diện Cố Thường, bảo hạ nhân trong phòng ra ngoài hết, sau đó nhìn Cố Thường không yên lòng mà cau mày nói: “Nàng không cảm thấy lúc này nàng ta đột nhiên xuất hiện rất kỳ lạ hay sao?”
“Kỳ lạ, hết sức kỳ lạ, nhưng thế thì thế nào? Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ tỷ ấy lúc này, nằm trên giường mà vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết vậy, đáng thương biết bao. Lúc này ta cũng không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ muốn tỷ ấy mau mau tỉnh lại thôi.” Cố Thường nói mà vành mắt đỏ lên, hai tay nắm chắc cái chén cố kìm chế muốn rơi nước mắt, có lẽ là vì song sinh có tính cảm ứng nào đó, không gặp Cố Y còn tốt, chỉ cần gặp được rồi thì trong lòng nàng bắt đầu sinh ra cảm giác gần gũi, đồng thời đặc biệt không nhìn nổi tỷ tỷ ruột phải chịu một chút thương tổn nào.
Chân mày Lục Tử Triệt nhíu chặt hơn, muốn nói gì đó, chỉ là nhìn phản ứng Cố Thường lúc này, suy nghĩ một chút vẫn là nên ngậm miệng, rồi lại nhìn cửa phòng nơi Cố Y đang trị thương mà bắt đầu trầm tư.
Nhất thời hai người đều không nói nữa, thời khắc này ai cũng không có tâm tình mà nói gì.
Khoảng chừng qua một canh giờ, Cố Phong Niên rốt cục đỡ thê tử suy yếu đến mức sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.
“Nương! “Từ trước đến nay Cố Thường chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của mẫu thân vốn cường thế lợi hại, sợ đến mức chạy tới đỡ lấy bà, hỏi với giọng run rẩy: “Người không sao chứ? Đừng dọa con mà.”
“Nương con không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, ta muốn đưa bà ấy về phòng nghỉ ngơi, con đi trông coi tỷ tỷ con đi, nó vừa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua là giống như nương con, cũng muốn được chăm sóc thật tốt một phen.” Sau khi nói xong Cố Phong Niên không để ý thấy còn có một Lục Tử Triệt trong phòng, liền bế thê tử gần như tê liệt ngã xuống trong ngực ông lên quay về chính phòng.
Cố Thường cắn môi phương hướng cha nương rời đi, vẻ mặt phân vân chỉ chốc lát, cuối cùng đi đến gian phòng chỗ Cố Y ở trông tỷ tỷ ruột vừa mới thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc này Cố Y vẫn yên tĩnh nằm trên giường như cũ, hơi thở rất suy yếu, song sắc mặt đã trở nên hồng hào, so với lúc trước thì tốt hơn nhiều.
“Thủ hạ của ta mang về tin tức nói rằng hai phái thủ hạ của Nhật Nguyệt giáo phát sinh nội chiến, Ngọc Diện Hồ bị thương là lúc đang bảo vệ tân nhậm giáo chủ, lẽ ra thương thế không nặng như vậy, thế nhưng vị hôn thê của tân giáo chủ đột nhiên dẫn theo nhiều người đến đánh nàng ta trọng thương.” Lục Tử Triệt đi tới phía sau Cố Thường nói rằng.
Vốn không so đo chuyện hắn đột nhiên xông tới, lực chú ý của Cố Thường đều bị lời của hắn dẫn đi, quay đầu cả giận nói: “Nam nhân đeo mặt nạ còn có có vị hôn thê sao?”
“Đúng, là nữ nhi duy nhất của một trong số các hộ pháp của hắn, để củng cố địa vị giáo chủ hắn đương nhiên phải lung lạc lực lượng chính trong giáo, vì thế để tỏ lòng thành ý, trước mặt giáo chúng hắn trơ mắt nhìn Ngọc Diện Hồ đã vô số lần vì hắn mà vào sinh ra tử bị người của vị hôn thê kia đánh đến mức chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng vị hôn thê kia sai người ném Ngọc Diện Hồ về Cố Gia Bảo tự sinh tự diệt hắn cũng không hề phản đối.”
Cố Thường tức giận đến run cả người, chỉ vào Cố Y trên giường cả giận nói: “Hắn dám đối xử với tỷ tỷ ta như thế! May nhờ tỷ tỷ vì hắn mà ngay cả... Hắn lại vì địa vị ngay cả nữ nhân của mình bị người ta đánh chết cũng không quan tâm, tuyệt tình đến nước này đúng là hiếm thấy!”
“Điều này đối với Cố gia mà nói chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Lẽ nào nàng muốn tỷ tỷ nàng gả cho hắn?” Một câu nói của Lục Tử Triệt khiến Cố Thường phải suy nghĩ lại.
Đúng vậy, nàng tức giận cái gì? Không phải là nàng vẫn ngóng trông Cố Y có thể khí ám tòng minh (bỏ qua những khúc mắc) trở về Cố gia sao? Lần này bị nam nhân đeo mặt nạ làm bị thương nặng như vậy, bất luận là thân hay là tâm đều lưu lại vết thương khó có thể lành, lúc này tỷ tỷ cũng sẽ không về lại tà giáo tàn nhẫn kia chứ?
“Được rồi, thân thể nàng ta suy yếu cần nghỉ ngơi, nàng cũng rất mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi đi.” Lục Tử Triệt nói xong không để ý sự phản đối của Cố Thường liền lôi kéo nàng ra khỏi nơi này, gần ra khỏi cửa phòng thì hắn đột nhiên quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Y.
Khi hai người bọn họ rời khỏi, trong phòng yên tĩnh lại, Cố Y vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra...
Trên đường về phòng, Cố Thường vẫn còn rất tức giận, mắng: “Nam nhân thật không phải thứ tốt lành gì, người hưởng thụ là bọn chúng, còn chịu thương tổn lúc nào cũng là nữ nhân chúng ta, đáng ghét.”
Lục Tử Triệt liếc nàng đính chính lại: “Lời này của nàng nói xong không khỏi quá mức tuyệt đối rồi, ta cũng là nam nhân đó.”
“Ngươi cũng không phải là thứ tốt!” Cố Thường liếc xéo hắn hừ lạnh.
“Ta đối với nàng một lòng một dạ, sao lại không phải là thứ tốt? So với những gì mà tên giáo chủ Nhật Nguyệt giáo lãnh khốc âm hiểm kia làm với tỷ tỷ nàng, thì chẳng lẽ ta đối với nàng không tốt hơn nhiều sao?” Lục Tử Triệt nghiến răng trừng Cố Thường, nếu không thông cảm cho tâm tình nàng lúc này, thì hắn đã “giáo huấn” nàng một trận rồi.
Cố Thường hừ một tiếng không thèm nói chuyện, mải về phòng không để ý tới hắn nữa.
Lục Tử Triệt đứng ở trước khuê phòng của Cố Thường, nói với người ở sau cánh cửa: “Nhắc nhở nàng một câu, coi chừng Ngọc Diện Hồ kia, còn nữa ngày mai không được ngừng huấn luyện, gặp vào thời gian cũ địa điểm cũ.”
Chờ đến khi Cố Thường chạy ra ngoài phản đối thì không thấy Lục Tử Triệt đâu nữa, đơn giản là đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, nàng tức giận đến mức ngay cả mắng chửi người * cũng không thể.
Trong nhà bỗng chốc lại có hai người bệnh, Cố Thường đâu còn tâm tình nghỉ ngơi, ở trong phòng lo lắng buồn phiền, nàng muốn đi phòng chính xem một chút, kết quả bà tử bên kia đến nói lúc này phu nhân không nên bị người khác quấy rầy, bảo nàng ngày mai hãy đến thăm.
Lúc buổi tối hạ nhân tới báo tin nói rằng Cố Y đã tỉnh, Cố Thường nghe xong liền lập tức chạy tới.
“Tỷ tỷ, thân thể tỷ đã khỏe hơn chưa?” Cố Thường nhìn Cố Y được nha hoàn ngồi dậy đỡ ngồi dậy đang uống thuốc, vội vàng tiếp nhận chén thuốc trong tay nha hoàn đút cho nàng ta.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cố Y cau mày uống cạn chỗ thuốc đắng muốn chết, sau khi ăn một viên mứt hoa quả nha hoàn đưa tới thì ấn đường mới giãn ra chút.
“Khoẻ lên thì muội an tâm rồi.” Cố Thường cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Y, sắc mặt tốt hơn so với lúc chiều, yên tâm đồng thời đồng thời lại lo lắng cho Cố phu nhân, nàng lo nghĩ mà nói: “Tỷ nghe nói chưa? Nương chúng ta hao tổn quá nhiều nội lực, đã về phòng nghỉ ngơi rồi, tỷ tỷ, lần này nương vì cứu tỷ mà tốn rất nhiều tâm sức, vì thế hai người phải mau khoẻ lại đấy.”
Cố Y trầm mặc, không phản ứng gì với lời của Cố Thường, thực sự là nghe đến phát phiền mà lạnh nhạt nói: “Ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai muội sẽ lại thăm tỷ.” Cố Thường cẩn thận đỡ Cố Y nằm lên gối đầu, đắp chăn kín cho nàng ta.
Lúc gần đi, Cố Thường vành mắt ửng đỏ nói với Cố Y rằng: “Tỷ tỷ, lần này trở về tỷ không cần phải đi nữa đâu, xin hãy cho muội một cơ hội bồi thường cho tỷ thật tốt.”
“Bồi thường?” Giọng Cố Y nhàn nhạt truyền đến.
“Đúng, để muội bồi thường cho tỷ, nam nhân đeo mặt nạ đối xử tệ bạc với tỷ như thế, tỷ đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy, sau này ở nhà cha nương và muội đối tốt với tỷ gấp bội, bù đắp lại cho nhiều năm để tỷ lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực.”
Mặt Cố Y không thay đổi nhìn Cố Thường một chút, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng biết ta gặp phải cảnh ngộ này là do nam nhân làm hại, vậy thì bồi thường cho ta một nam nhân tốt đi.”
“Nam nhân tốt? Tỷ tỷ muốn tìm kiểu nam nhân như thế nào?” Cố Thường trở nên sôi nổi, chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý buông bỏ tình ý đối với nam nhân đeo mặt nạ kia nàng đương nhiên sẽ ủng hộ.
“Nghe nói người đã đính hôn với Lục Mặc? Ta thấy hắn cũng không tệ lắm, nếu ngươi muốn bồi thường vậy thì nhường hắn cho ta đi.” Cố Y nói ra rất kinh người.
Cố Thường nghe vậy mở miệng định nói “Tỷ thích vậy thì muội sẽ nhường cho tỷ”, thế nhưng chẳng biết tại sao lời đến cửa miệng đột nhiên nói không nên lời, lòng nàng không khỏi có chút buồn phiền, trong ánh nhìn chăm chú của Cố Y mà biểu tình trở nên cứng đờ...
Lục Đậu lau mồ hôi rồi nói: “Là thật, Ngọc Diện Hồ bị thương rất nặng, lão gia đã cho người đi thỉnh đại phu rồi ạ.”
Cố Thường không đợi nổi nữa, không buồn thay y phục liền ra khỏi cửa, nói với Lục Đậu theo sát sau lưng: “Sau này đừng gọi là Ngọc Diện Hồ nữa, gọi là đại tiểu thư, có nghe hay không!”
“Nô tỳ hiểu rồi.” Lục Đậu không cam lòng đáp, Ngọc Diện Hồ gây nhiều chuyện bất lợi với Cố gia và tiểu thư như thế, trong lòng nàng ta thì Cố Y chẳng bao giờ xứng làm đại tiểu thư của Cố Gia Bảo dù chỉ một chút.
Nghe thấy Lục Đậu nghĩ một đằng nói một nẻo, Cố Thường không còn tâm tư mà để ý đến chuyện này, chạy thật nhanh đến nhà trên, nàng không hề cảm giác được thân thể mình lúc này lại rất nhẹ nhàng.
Lục Đậu vẫn thở hổn hển theo sau lưng nàng lại cảm thấy hết sức kinh ngạc, không ngờ tới phương pháp đi trên cọc của Lục Tử Triệt có hiệu quả đến thế.
Thực ra Cố Thường tiến bộ nhanh như vậy không chỉ là kết quả huấn luyện mỗi sáng, hơn nữa thuốc bột Cố phu nhân cho nàng tắm lại có công dụng lớn đối với thể chất cốt tuỷ của nàng.
“Cha, nương, tỷ tỷ con ra sao rồi?” Cố Thường lao tới chỗ mọi người tụ tập hai bên phòng, lo lắng hỏi.
Vợ chồng Cố Phong Niên không để ý tới nàng, ánh mắt của bọn họ lúc này đang chăm chăm nhìn đại phu bắt mạch cho Cố Y.
“Đại phu, khuê nữ của ta thế nào rồi?” Hai mắt Cố Phong Niên đỏ bừng nhìn đại phu chẩn mạch cho Cố Y xong rồi lắc đầu, bởi vì quá mức khẩn trương mà hai tay ông siết chặt tới mức nổi đầy gân xanh.
Lão đại phu sờ sờ râu mép thở dài nói: “Lục phủ ngũ tạng của vị cô nương này đã bị tổn hại nghiêm trọng, lão phu bất lực, chỉ có thể kê chút thuốc bổ cho cô nương, nếu may mắn mà tỉnh lại, sợ rằng sau này sẽ trở nên suy yếu, cứ để cho cô nương ấy tĩnh dưỡng đi.”
Vợ chồng Cố Phong Niên cùng với Cố Thường giương mắt nhìn đại phu kê thuốc, cầm tiền khám bệnh rồi rời đi, bọn họ không hề ngăn cản, vốn dĩ đại phu không trị được nội thương, chỉ có thể theo cách thức của người giang hồ mà tự cứu chữa - dùng nội lực để cứu.
“Mọi người đi ra ngoài hết đi, để ta cứu nó.” Cố phu nhân tới trước giường đau lòng nhìn trưởng nữ vẫn không động đậy gì mà nói.
“Để ta ở lại.” Cố Phong Niên cũng muốn ở lại liền đẩy Cố Thường ra ngoài phòng, vỗ vai nàng mà nói: “Quá trình nương con cứu tỷ tỷ con rất nguy hiểm, hay là con cứ coi chừng ở bên ngoài đi.”
Cố Thường gọi hạ nhân ra ngoài phòng thấp giọng hỏi han chuyện của Cố Y, kết quả không hỏi được cái gì cả, chỉ hỏi được có người ra khỏi phòng đi đến nhà xí một chuyến, khi về thì thấy Cố Y ngã xuống đất ngất đi, ban đầu tưởng đó là nàng (CT), nhưng lại phát hiện ra y phục không giống thế, lại vì biết nàng không ra ngoài đã nhiều ngày rồi, nên biết được đó là vị tiểu thư xa nhà kia, liền vội vàng gọi người đi bẩm báo vợ chồng Cố Phong Niên.
Tỷ tỷ bị thương nặng như thế nhất định là có liên quan đến nam nhân đeo mặt nạ kia! Cố Thường căm hận đến mức nghiến răng, từ trước đến nay nam nhân kia không đối tốt với tỷ tỷ, hôm nay hắn đã trở thành giáo chủ rồi, địa vị càng cao thì con người sẽ càng trở nên đáng ghét hơn, không biết vì chuyện gì mà lại làm tỷ tỷ bị thương nặng đến như vậy.
“Tiểu thư vào trong đợi đi, bên ngoài lạnh lắm đó.” Lục Đậu kéo Cố Thường đang mất hồn mất vía vào trong phòng, rót cho nàng ly trà nóng để cho nàng làm ấm tay.
Cố Thường tay cầm ly trà, thỉnh thoảng nhìn gian phòng chỗ ba người Cố Phong Niên, không ý thức được mình đang khát nước, càng khỏi phải nói đến việc uống trà.
Không bao lâu sau, Lục Tử Triệt chạy tới.
“Ta nghe nói Ngọc Diện Hồ bị thương? Lúc này nàng ta đang ở đâu?” Lục Tử Triệt bị hạ nhân kéo vào gian phòng chỗ Cố Thường liền lập tức hỏi.
Thân là nữ tế tương lai của Cố gia, vả lại gần đây thường đến dạy công phu cho Cố Thường, vì thế mỗi lần hắn đến người gác cổng liền tự động để hắn vào, cũng không có hạ nhân đặc biệt thông báo, bọn họ đều đã coi hắn như một nửa chủ tử của Cố phủ rồi.
Cố Thường hất hàm về phía cửa phòng ra hiệu, nói: “Nương ta đang tự vận công chữa thương cho tỷ tỷ đấy, ngươi không nên xông vào.”
“Ta sẽ không đi vào đâu.” Lục Tử Triệt ngồi xuống đối diện Cố Thường, bảo hạ nhân trong phòng ra ngoài hết, sau đó nhìn Cố Thường không yên lòng mà cau mày nói: “Nàng không cảm thấy lúc này nàng ta đột nhiên xuất hiện rất kỳ lạ hay sao?”
“Kỳ lạ, hết sức kỳ lạ, nhưng thế thì thế nào? Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ tỷ ấy lúc này, nằm trên giường mà vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết vậy, đáng thương biết bao. Lúc này ta cũng không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ muốn tỷ ấy mau mau tỉnh lại thôi.” Cố Thường nói mà vành mắt đỏ lên, hai tay nắm chắc cái chén cố kìm chế muốn rơi nước mắt, có lẽ là vì song sinh có tính cảm ứng nào đó, không gặp Cố Y còn tốt, chỉ cần gặp được rồi thì trong lòng nàng bắt đầu sinh ra cảm giác gần gũi, đồng thời đặc biệt không nhìn nổi tỷ tỷ ruột phải chịu một chút thương tổn nào.
Chân mày Lục Tử Triệt nhíu chặt hơn, muốn nói gì đó, chỉ là nhìn phản ứng Cố Thường lúc này, suy nghĩ một chút vẫn là nên ngậm miệng, rồi lại nhìn cửa phòng nơi Cố Y đang trị thương mà bắt đầu trầm tư.
Nhất thời hai người đều không nói nữa, thời khắc này ai cũng không có tâm tình mà nói gì.
Khoảng chừng qua một canh giờ, Cố Phong Niên rốt cục đỡ thê tử suy yếu đến mức sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.
“Nương! “Từ trước đến nay Cố Thường chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của mẫu thân vốn cường thế lợi hại, sợ đến mức chạy tới đỡ lấy bà, hỏi với giọng run rẩy: “Người không sao chứ? Đừng dọa con mà.”
“Nương con không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, ta muốn đưa bà ấy về phòng nghỉ ngơi, con đi trông coi tỷ tỷ con đi, nó vừa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua là giống như nương con, cũng muốn được chăm sóc thật tốt một phen.” Sau khi nói xong Cố Phong Niên không để ý thấy còn có một Lục Tử Triệt trong phòng, liền bế thê tử gần như tê liệt ngã xuống trong ngực ông lên quay về chính phòng.
Cố Thường cắn môi phương hướng cha nương rời đi, vẻ mặt phân vân chỉ chốc lát, cuối cùng đi đến gian phòng chỗ Cố Y ở trông tỷ tỷ ruột vừa mới thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc này Cố Y vẫn yên tĩnh nằm trên giường như cũ, hơi thở rất suy yếu, song sắc mặt đã trở nên hồng hào, so với lúc trước thì tốt hơn nhiều.
“Thủ hạ của ta mang về tin tức nói rằng hai phái thủ hạ của Nhật Nguyệt giáo phát sinh nội chiến, Ngọc Diện Hồ bị thương là lúc đang bảo vệ tân nhậm giáo chủ, lẽ ra thương thế không nặng như vậy, thế nhưng vị hôn thê của tân giáo chủ đột nhiên dẫn theo nhiều người đến đánh nàng ta trọng thương.” Lục Tử Triệt đi tới phía sau Cố Thường nói rằng.
Vốn không so đo chuyện hắn đột nhiên xông tới, lực chú ý của Cố Thường đều bị lời của hắn dẫn đi, quay đầu cả giận nói: “Nam nhân đeo mặt nạ còn có có vị hôn thê sao?”
“Đúng, là nữ nhi duy nhất của một trong số các hộ pháp của hắn, để củng cố địa vị giáo chủ hắn đương nhiên phải lung lạc lực lượng chính trong giáo, vì thế để tỏ lòng thành ý, trước mặt giáo chúng hắn trơ mắt nhìn Ngọc Diện Hồ đã vô số lần vì hắn mà vào sinh ra tử bị người của vị hôn thê kia đánh đến mức chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng vị hôn thê kia sai người ném Ngọc Diện Hồ về Cố Gia Bảo tự sinh tự diệt hắn cũng không hề phản đối.”
Cố Thường tức giận đến run cả người, chỉ vào Cố Y trên giường cả giận nói: “Hắn dám đối xử với tỷ tỷ ta như thế! May nhờ tỷ tỷ vì hắn mà ngay cả... Hắn lại vì địa vị ngay cả nữ nhân của mình bị người ta đánh chết cũng không quan tâm, tuyệt tình đến nước này đúng là hiếm thấy!”
“Điều này đối với Cố gia mà nói chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Lẽ nào nàng muốn tỷ tỷ nàng gả cho hắn?” Một câu nói của Lục Tử Triệt khiến Cố Thường phải suy nghĩ lại.
Đúng vậy, nàng tức giận cái gì? Không phải là nàng vẫn ngóng trông Cố Y có thể khí ám tòng minh (bỏ qua những khúc mắc) trở về Cố gia sao? Lần này bị nam nhân đeo mặt nạ làm bị thương nặng như vậy, bất luận là thân hay là tâm đều lưu lại vết thương khó có thể lành, lúc này tỷ tỷ cũng sẽ không về lại tà giáo tàn nhẫn kia chứ?
“Được rồi, thân thể nàng ta suy yếu cần nghỉ ngơi, nàng cũng rất mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi đi.” Lục Tử Triệt nói xong không để ý sự phản đối của Cố Thường liền lôi kéo nàng ra khỏi nơi này, gần ra khỏi cửa phòng thì hắn đột nhiên quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Y.
Khi hai người bọn họ rời khỏi, trong phòng yên tĩnh lại, Cố Y vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra...
Trên đường về phòng, Cố Thường vẫn còn rất tức giận, mắng: “Nam nhân thật không phải thứ tốt lành gì, người hưởng thụ là bọn chúng, còn chịu thương tổn lúc nào cũng là nữ nhân chúng ta, đáng ghét.”
Lục Tử Triệt liếc nàng đính chính lại: “Lời này của nàng nói xong không khỏi quá mức tuyệt đối rồi, ta cũng là nam nhân đó.”
“Ngươi cũng không phải là thứ tốt!” Cố Thường liếc xéo hắn hừ lạnh.
“Ta đối với nàng một lòng một dạ, sao lại không phải là thứ tốt? So với những gì mà tên giáo chủ Nhật Nguyệt giáo lãnh khốc âm hiểm kia làm với tỷ tỷ nàng, thì chẳng lẽ ta đối với nàng không tốt hơn nhiều sao?” Lục Tử Triệt nghiến răng trừng Cố Thường, nếu không thông cảm cho tâm tình nàng lúc này, thì hắn đã “giáo huấn” nàng một trận rồi.
Cố Thường hừ một tiếng không thèm nói chuyện, mải về phòng không để ý tới hắn nữa.
Lục Tử Triệt đứng ở trước khuê phòng của Cố Thường, nói với người ở sau cánh cửa: “Nhắc nhở nàng một câu, coi chừng Ngọc Diện Hồ kia, còn nữa ngày mai không được ngừng huấn luyện, gặp vào thời gian cũ địa điểm cũ.”
Chờ đến khi Cố Thường chạy ra ngoài phản đối thì không thấy Lục Tử Triệt đâu nữa, đơn giản là đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, nàng tức giận đến mức ngay cả mắng chửi người * cũng không thể.
Trong nhà bỗng chốc lại có hai người bệnh, Cố Thường đâu còn tâm tình nghỉ ngơi, ở trong phòng lo lắng buồn phiền, nàng muốn đi phòng chính xem một chút, kết quả bà tử bên kia đến nói lúc này phu nhân không nên bị người khác quấy rầy, bảo nàng ngày mai hãy đến thăm.
Lúc buổi tối hạ nhân tới báo tin nói rằng Cố Y đã tỉnh, Cố Thường nghe xong liền lập tức chạy tới.
“Tỷ tỷ, thân thể tỷ đã khỏe hơn chưa?” Cố Thường nhìn Cố Y được nha hoàn ngồi dậy đỡ ngồi dậy đang uống thuốc, vội vàng tiếp nhận chén thuốc trong tay nha hoàn đút cho nàng ta.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cố Y cau mày uống cạn chỗ thuốc đắng muốn chết, sau khi ăn một viên mứt hoa quả nha hoàn đưa tới thì ấn đường mới giãn ra chút.
“Khoẻ lên thì muội an tâm rồi.” Cố Thường cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Y, sắc mặt tốt hơn so với lúc chiều, yên tâm đồng thời đồng thời lại lo lắng cho Cố phu nhân, nàng lo nghĩ mà nói: “Tỷ nghe nói chưa? Nương chúng ta hao tổn quá nhiều nội lực, đã về phòng nghỉ ngơi rồi, tỷ tỷ, lần này nương vì cứu tỷ mà tốn rất nhiều tâm sức, vì thế hai người phải mau khoẻ lại đấy.”
Cố Y trầm mặc, không phản ứng gì với lời của Cố Thường, thực sự là nghe đến phát phiền mà lạnh nhạt nói: “Ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai muội sẽ lại thăm tỷ.” Cố Thường cẩn thận đỡ Cố Y nằm lên gối đầu, đắp chăn kín cho nàng ta.
Lúc gần đi, Cố Thường vành mắt ửng đỏ nói với Cố Y rằng: “Tỷ tỷ, lần này trở về tỷ không cần phải đi nữa đâu, xin hãy cho muội một cơ hội bồi thường cho tỷ thật tốt.”
“Bồi thường?” Giọng Cố Y nhàn nhạt truyền đến.
“Đúng, để muội bồi thường cho tỷ, nam nhân đeo mặt nạ đối xử tệ bạc với tỷ như thế, tỷ đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy, sau này ở nhà cha nương và muội đối tốt với tỷ gấp bội, bù đắp lại cho nhiều năm để tỷ lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực.”
Mặt Cố Y không thay đổi nhìn Cố Thường một chút, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng biết ta gặp phải cảnh ngộ này là do nam nhân làm hại, vậy thì bồi thường cho ta một nam nhân tốt đi.”
“Nam nhân tốt? Tỷ tỷ muốn tìm kiểu nam nhân như thế nào?” Cố Thường trở nên sôi nổi, chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý buông bỏ tình ý đối với nam nhân đeo mặt nạ kia nàng đương nhiên sẽ ủng hộ.
“Nghe nói người đã đính hôn với Lục Mặc? Ta thấy hắn cũng không tệ lắm, nếu ngươi muốn bồi thường vậy thì nhường hắn cho ta đi.” Cố Y nói ra rất kinh người.
Cố Thường nghe vậy mở miệng định nói “Tỷ thích vậy thì muội sẽ nhường cho tỷ”, thế nhưng chẳng biết tại sao lời đến cửa miệng đột nhiên nói không nên lời, lòng nàng không khỏi có chút buồn phiền, trong ánh nhìn chăm chú của Cố Y mà biểu tình trở nên cứng đờ...
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá