Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 74
Editor: An Nhiên
Cuối cùng, A Đoàn vẫn viết lên giấy tâm nguyện của bản thân. Ngô Đồng không có nhìn A Đoàn viết là cái gì, chỉ là cùng nàng đem đèn hoa sen vào giữa sông. Hai người ở trong gió lạnh ôm nhau mà đứng, nhìn ngọn đèn nhỏ nhập nhòe qua cánh hoa sen, nhìn nó càng ngày càng trôi đi xa.
A Đoàn về nhà liền thay y phục rồi nằm sấp vào ổ chăn, chờ ổ chăn ấm lên, sau đó khàn cả giọng bắt đầu gọi người. Tiếng động truyền ra gian ngoài, sau đó liền nghe cửa đẩy ra kêu két một tiếng, Bán Đông khoác áo mỏng cầm đèn lồng buồn ngủ mông lung đi vào. A Đoàn không thích có người ngủ cùng, nha đầu gác đêm đều ngủ tại gian ngoài, hôm nay vừa vặn đến phiên Bán Đông.
Đem nến được cắm trên giá ở hai bên giường đốt lên, lại đưa tay đem màn hai bên kéo lên, thanh âmmệt mỏi hỏi "Tiểu thư làm sao vậy, tiểu thư khát muốn uống nước sao?" Mắt vẫn còn chưa hoàn toàn mở, như còn ở giữa không trung mơ hồ. A Đoàn không đành lòng buổi tối khuya gọi Bán Đông, nhưng hiện tại không gọi, ngày mai sẽ lớn chuyện.
Sắc mặt ửng hồng, trán cũng nóng lên, gió rét khiến bệnh phát sinh.
"Ngươi đem Giang công công kêu tới đây."
Giang Vạn Lí có chút kiến thức về dược, bệnh phong hàn nhỏ này cũng là sở trường của hắn, hơn nữa hàng năm khi vào thu A Đoàn thường bị phong hàn, ban đầu vẫn là mời thái y khám bệnh, sau đó kết hợp uống thuốc, Giang Vạn Lí cũng đều biết. Dược liệu cần thiết, chỉ cần vào thu, đều đã chuẩn bị sẵn.
Cũng không cần gọi Triệu thái y tới.
Bán Đông trừng mắt, vẻ mặt còn chưa kịp thay đổi bàn tay đã dò lên trán A Đoàn, sau đó mặt hiện lên biểu tỉnh quả nhiên là thế, cái gì cũng không nói , xoay người đem cho A Đoàn một ly nước nóng, nửa đỡ A Đoàn ngồi dậy sau đó đút một ly nước đầy cho nàng uống xuống, sau đó đem người A Đoàn nhét vào trong chăn chỉ trừ mặt hơi hé ra ngoài, cả người bị ép trong chăn.
"Tiểu thư đợi một chút, nô tỳ đi gọi Giang công công tới ngay."
A Đoàn nghiêng đầu nhìn Bán Đông như một trận gió chạy ra ngoài, thân thể có chút khó chịu, bệnh lâu thành quen, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Trong đầu liên tưởng lại tình huống vừa rồi, những lời nói kia của Thái Tử ca ca đều không đầu không đuôi, chẳng lẽ là đoán ra cái gì rồi? Nếu không sao mình lại có cảm giác như bị ám chỉ chứ?
Nạp nhiều phi tần cũng không phải quy củ do lão tổ tông lưu lại, chỉ là xưa nay đế vương đều như thế, cũng coi như là noi theo quy củ của lão tổ tông. Đế vương si tình cũng có, tuy chỉ là ít ỏi mấy người, rốt cuộc vẫn có.
Chỉ là...
Bất kể là đế vương, si tình với phi tử hay Hoàng hậu, luôn không có kết cục tốt đẹp gì...
A Đoàn đưa tay lên che lại mắt của mình, che luôn cả lông mày đang nhíu chặt. Đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức mình còn thiếu, cứ tưởng rằng một phòng cất giữ sách vở là đủ, nhưng hiện tại xem ra còn chưa đủ. Chính sử xem xong, còn có dã sử. Kỳ thật rất nhiều dã sử cũng khôngphải hoàn toàn là bịa đặt, thậm chí hoàn toàn tương phản, chúng nó mới là ghi chép lại sự thật của lịch sử xưa.
Đôi môi có chút khô đống chặt, mím thành một đường thẳng tắp.
Lật hết dã sử, cuối cùng sẽ tìm thấy một đôi có kết cục tốt...
Bên ngoài đã thấy mập mờ ánh sáng do đèn nến, cũng có thể nghe được động tĩnh của nhóm nha hoàn bà mụ đang đi lại. Bán Đông còn chưa trở về, đã có bà mụ bưng nước ấm tiến vào, đem tấm khăn ấm đặt lên trán A Đoàn, mặt khác nha hoàn chính là lấy ra một bộ áo ngủ bằng gấm cho A Đoàn thay.
Có một chủ tử dễ dàng bị cảm lạnh, hầu hết đám người hầu đều biết nên làm gì.
Giang Vạn Lí tuy là người chăm sóc chính cho A Đoàn nhưng cũng là nam tử, nơi ở cách gian phòng của A Đoàn hơi xa một chút. Đến cũng rất nhanh, cùng Bán Đông liếc mắt một cái, xiêm y cũng không có mặc cẩn thận, chỉ khoác áo mỏng cứ thế tới đây, trong tay còn cầm hòm thuốc đặc biệt chuẩn bị riêng cho A Đoàn. Đến cũng không thỉnh an, trực tiếp đến bên A Đoàn kiểm tra mắt cùng miệng.
Nhìn một hồi lâu rồi thở dài, cùng bệnh cũ giống y đúc.
một bên viết phương thuốc một bên dặn dò "Mọi người làm gì thì nhẹ một chút, đừng ồn để tiểu thư nghỉ ngơi cũng đừng quấy nhiễu đại phu nhân.Cho đại phu nhân biết chuyện, các thiếu gia cùng lão gia cũng phải tới. Tiểu thư lần này cũng giống như trước đây, uống thuốc nóng một chút rồi ra mồ hôi, quá hai ngày sẽ tốt hơn.’’
nói xong tự nhiên có người truyền lời xuống, Giang Vạn Lí nghiêng tai nghe ngóng, động tĩnh bên ngoài quả nhiên nhỏ đi, lúc này mới buông tha không đề cập gì tới.
Đơn thuốc trong tay vừa viết xong liền đưa cho nha hoàn, nha hoàn xoay người bước nhanh ra bên ngoài tìm hiệu thuốc nhỏ. Giang Vạn Lí cho người đem đơn thuốc đi xong mới nhăn mày nhìn A Đoàn đang được Bán Đông đổi khăn trên trán "Xảy ra chuyện gì, tiểu thư ngủ yên trong chăn, tại sao lại bị cảm lạnh?"
Chủ tử có chuyện, đương nhiên trước tiên phải hỏi thiếp thân hầu hạ người.
Bán Đông dừng lại động tác, không biết nói gì. Lúc tiểu thư ngủ rất yên tĩnh, cũng sẽ không đá chăn, thường thường trước khi ngủ bộ dáng như nào, tỉnh ngủ vẫn sẽ là bộ dạng cũ, cho nên cũng không biết tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Tối nay mình là người gác đêm, tiểu thư sinh bệnh chính mình khó thoát khỏi trách nhiệm.
nhẹ nhàng đem khăn cho A Đoàn thật tốt rồi đứng dậy, chuẩn bị thỉnh tội. A Đoàn xoa xoa đầu có chút đau, nhẹ giọng mở miệng "Ngươi đừng trách nàng, là ta không đúng. Tối nay đột nhiên ngủ khôngđược, cảm thấy trong ở trong phòng có chút buồn chán, liền mặc áo khoác đứng bên cửa sổ đang có gió thổi một chút.’’
"Bán Đông ngủ là gian ngoài, nàng đương nhiên không biết được."
Giang Vạn Lí cũng không phải là thật sự muốn làm khó Bán Đông, nghe được lời này cũng không hề nóiBán Đông cái gì, chỉ là nhanh chóng chạy đến bên cạnh giường "Tiểu thư biết rõ đến mùa thu thân thể mình sẽ như thế nào, vậy mà buổi tối khuya còn đứng bên cửa sổ có gió, như vậy là không để ý tới thân thể của mình, nếu cho phu nhân biết nhất định phu nhân sẽ đau lòng.’’
Chủ tử cũng sẽ đau lòng!
"Tiểu thư vẫn là muốn nô tài buổi tối đem cửa sổ khóa chặt lại mới chịu yêu quý bản thân?’’
thật sự có chút tức giận, trừng mắt lạnh lẽo. Thuốc vẫn còn đang được đun, A Đoàn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đầu khó chịu, nhưng cũng biết chính mình quá trớn. Đành phải mềm giọng cầu xin tha thứ "Tiểu Giang công công, về sau ta cũng không dám nữa, không cần tức giận có được không, cũng không cần đem việc này nói cho a nương có được hay không?"
Xưng hô khi còn bé cũng đều lấy hết ra.
Giang Vạn Lí tức giận cho A Đoàn một cái liếc mắt, trực tiếp bưng ghế ngồi tại bên cạnh giường "Nô tài canh chừng ngài uống thuốc nghỉ ngơi, cái gì cũng đừng nói nữa, lãng phí sức lực, chỉ cần ngủ, dưỡng thân thể thật tốt mới đúng. Bằng không muốn giấu đại phu nhân, tiểu thư mà mãi không khỏe, sớm muộn gì cũng sẽ bị phu nhân phát hiện."
Đây là đáp ứng lời nói của A Đoàn.
Nhìn mặt lạnh của Giang Vạn Lí cười lấy lòng, xong liền nhắm nghiền hai mắt nghỉ ngơi.
May mắn là ngày hôm sau bệnh cảm lạnh đã đỡ hẳn, ra mồ hôi một đêm, A Đoàn mệt mỏi tắm rửa để tẩy đi mùi mồ hôi trên người, kết quả khi ra ngoài liền nhìn thấy nương nhà mình đang bày ra gương mặt âm trầm ngồi thẳng tắp, trước mặt là cả phòng đầy nha hoàn cùng bà mụ..
Ngoại trừ Bán Đông hầu hạ mình tắm rửa, ngay cả Giang Vạn Lí cũng không có bỏ qua, tất cả đều cúi đầu thành thành thật thật đứng.
A Đoàn thấy thế trừng mắt, vội vàng chạy vội qua. Trần thị không có xoay người nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, không cần đoán liền cũng biết là cái nha đầu không để người ta bớt lo lắng chút nào kia! Tay chống cằm làm đầu hơi nghiêng, hừ một tiếng nhỏ. Nhìn về phía bên cạnh, không nghĩ tới A Đoàn đã nhanh chóng chạy đến bên người mình.
A Đoàn cẩn thận đứng một bên đánh giá sắc mặt của Trần thị, chỉ thấy Trần thị nhíu chặt lông mày, bộ dạng tức giận đến cả người mù cũng nhìn ra. Nuốt nước miếng một cái, trực tiếp nằm lên đầu gối phía trên của Trần thị, gào khan ra tiếng "Nương con về sau cũng không dám nữa, con thật sự không dám, nương đừng tức giận có được không?’’
Vừa gào khan vừa cầm tay Trần thị dùng sức lay.
Trần thị bị động tác khóc lóc om sòm của A Đoàn làm cho trở tay không kịp, chân mày dựng lên, tốt nha, chính mình còn chưa thu thập nàng, nàng đã đi trước một bước! Thẳng tắp nhìn qua "Con còn mặt mũi xin ta tha thứ..?’’ Dừng một chút, trực tiếp đưa tay đem A Đoàn kéo dậy, đối với Bán Đông bên cạnh giận dữ mắng.
"Tiểu thư thân thể còn chưa toàn tốt, ngươi như thế nào cho nàng mặc đồ lót đi ra? Tóc cũng vẫn còn ướt!"
A Đoàn vừa mới tắm rửa đi ra, mặc đồ lót, tóc cũng còn chưa kịp lau khô. Bán Đông lúc này cũng khôngdám cùng Trần thị tranh luận, vội vàng cầm áo khoác mặc thêm cho A Đoàn, sau đó lại cầm khăn lông muốn lau tóc cho A Đoàn, Trần thị trực tiếp đoạt lại, tự mình lau tóc cho A Đoàn
Bộ dạng nổi giận đùng đùng, trên thực tế động tác rất nhẹ, một chút cũng không đau.
A Đoàn được mẹ phục vụ rất thư thái, giống như con mèo nhỏ cách khăn lông cọ cọ vào tay Trần thị, khẩn cấp lập tức làm nũng "A nương người đừng nóng giận, con trước kia tắm rửa đều như vậy, trong phòng này lò sưởi đã sớm đốt lên, sẽ không bị cảm lạnh, a nương không cần tức giận."
"Lúc này không giống ngày xưa."
Tuy rằng còn đang tức giận, đến cùng cơn giận cũng không thể lớn hơn. A Đoàn lại cho thêm lửa, đầu từ trong khănchui ra ngoài, trực tiếp cọ vào lòng bàn tay Trần thị l "Giống nhau, không tin a nương người sờ xem, trán không nóng. Chính là đêm qua thấy hơi sốt, đã uống thuốc ngủ một giấc thật tốt rồi.’’
Quay đầu liếc mắt nhìn toàn bộ đầu cúi thấp của bọn nha hoàn, bĩu môi nói đúng là không vui.
"Ngày hôm qua may mắn csi các nàng, đều không cần người phân phó liền đem việc gì nên làm đều làm, bệnh của con mới có thể tốt nhanh như vậy. A nương không thưởng các nàng đã đành, còn phạt người ta, việc này con phải làm thế nào? Về sau còn ai dám tận tâm hầu hạ con?’’
Trần thị trừng mắt "Chủ tử gặp chuyện không may chính là do nô tài hầu hạ không tốt!"
Khi nói chuyện tóc A Đoàn đã được Trần thị lau khô không còn một giọt nước, Trần thị thấy A Đoàn cười nói vui vẻ quả thật không có gì đáng ngại, trực tiếp đem khăn lông ném cho Bán Đông rồi đứng dậy."Ta là lười quản con, người của con tự con xử lý, hai ngày này không được ra ngoài cũng khôngđược đi học, ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt!"
nói xong liền phất tay áo trực tiếp rời đi, A Đoàn đối với bộ dạng khí thế của Trần thị do tức giận mà lè lưỡi
Trần thị bước một chân ra ngoài cửa, quay đầu thấy A Đoàn đối vợi bọn nha hoàn ở trong phòng, nhỏgiọng nói "Mọi người tháng này đều lĩnh thưởng thêm một tháng nữa.’’Biết A Đoàn là bồi thường cho mình, kỳ thật đại phu nhân cũng không mắng cái gì, mới nói chuyện với tiểu thư liền đi ra ngoài…..
Đều muốn nói cảm ơn, A Đoàn lại đưa ngón trỏ ra "Hư ~" chỉ chỉ Trần thị đứng ngoài còn chưa đi xa.
Những người khác hiểu ngầm trong lòng, cũng không nói gì, chỉ cúi người với A Đoàn.
Thân thể đã khỏe, đáng tiếc lại bị cấm túc không được ra ngoài. Sau khi dùng qua điểm tâm A Đoàn liền đi vào thư phòng đọc sách, tuy nhiên chỉ một lúc rồi đi ra. Sách trong thư phòng của mình đều đã đọc hết, ngồi ở trên bàn sách bày ra một tờ đơn, đây là tiểu nha đầu thuận đường mua về.
Sau đó liền ngồi ngây người bên bàn học gõ mấy cái, không có chuyện gì làm.
một lúc sau mở mắt, đối với Giang Vạn Lí đang đứng bên cạnh phân phó "Lần trước chuyện cô nương kia ta lại quên mất, lúc này mới nhớ tới. Ngươi sai phái người đi hỏi một chút, hôm nay nàng có bận gì không ? Nếu không có việc gì, liền thỉnh nàng qua đây với ta ngồi nói chuyện một chút."
Thiếu một câu cám ơn, đây là điều tất yếu phải nói.
Cuối cùng, A Đoàn vẫn viết lên giấy tâm nguyện của bản thân. Ngô Đồng không có nhìn A Đoàn viết là cái gì, chỉ là cùng nàng đem đèn hoa sen vào giữa sông. Hai người ở trong gió lạnh ôm nhau mà đứng, nhìn ngọn đèn nhỏ nhập nhòe qua cánh hoa sen, nhìn nó càng ngày càng trôi đi xa.
A Đoàn về nhà liền thay y phục rồi nằm sấp vào ổ chăn, chờ ổ chăn ấm lên, sau đó khàn cả giọng bắt đầu gọi người. Tiếng động truyền ra gian ngoài, sau đó liền nghe cửa đẩy ra kêu két một tiếng, Bán Đông khoác áo mỏng cầm đèn lồng buồn ngủ mông lung đi vào. A Đoàn không thích có người ngủ cùng, nha đầu gác đêm đều ngủ tại gian ngoài, hôm nay vừa vặn đến phiên Bán Đông.
Đem nến được cắm trên giá ở hai bên giường đốt lên, lại đưa tay đem màn hai bên kéo lên, thanh âmmệt mỏi hỏi "Tiểu thư làm sao vậy, tiểu thư khát muốn uống nước sao?" Mắt vẫn còn chưa hoàn toàn mở, như còn ở giữa không trung mơ hồ. A Đoàn không đành lòng buổi tối khuya gọi Bán Đông, nhưng hiện tại không gọi, ngày mai sẽ lớn chuyện.
Sắc mặt ửng hồng, trán cũng nóng lên, gió rét khiến bệnh phát sinh.
"Ngươi đem Giang công công kêu tới đây."
Giang Vạn Lí có chút kiến thức về dược, bệnh phong hàn nhỏ này cũng là sở trường của hắn, hơn nữa hàng năm khi vào thu A Đoàn thường bị phong hàn, ban đầu vẫn là mời thái y khám bệnh, sau đó kết hợp uống thuốc, Giang Vạn Lí cũng đều biết. Dược liệu cần thiết, chỉ cần vào thu, đều đã chuẩn bị sẵn.
Cũng không cần gọi Triệu thái y tới.
Bán Đông trừng mắt, vẻ mặt còn chưa kịp thay đổi bàn tay đã dò lên trán A Đoàn, sau đó mặt hiện lên biểu tỉnh quả nhiên là thế, cái gì cũng không nói , xoay người đem cho A Đoàn một ly nước nóng, nửa đỡ A Đoàn ngồi dậy sau đó đút một ly nước đầy cho nàng uống xuống, sau đó đem người A Đoàn nhét vào trong chăn chỉ trừ mặt hơi hé ra ngoài, cả người bị ép trong chăn.
"Tiểu thư đợi một chút, nô tỳ đi gọi Giang công công tới ngay."
A Đoàn nghiêng đầu nhìn Bán Đông như một trận gió chạy ra ngoài, thân thể có chút khó chịu, bệnh lâu thành quen, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Trong đầu liên tưởng lại tình huống vừa rồi, những lời nói kia của Thái Tử ca ca đều không đầu không đuôi, chẳng lẽ là đoán ra cái gì rồi? Nếu không sao mình lại có cảm giác như bị ám chỉ chứ?
Nạp nhiều phi tần cũng không phải quy củ do lão tổ tông lưu lại, chỉ là xưa nay đế vương đều như thế, cũng coi như là noi theo quy củ của lão tổ tông. Đế vương si tình cũng có, tuy chỉ là ít ỏi mấy người, rốt cuộc vẫn có.
Chỉ là...
Bất kể là đế vương, si tình với phi tử hay Hoàng hậu, luôn không có kết cục tốt đẹp gì...
A Đoàn đưa tay lên che lại mắt của mình, che luôn cả lông mày đang nhíu chặt. Đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức mình còn thiếu, cứ tưởng rằng một phòng cất giữ sách vở là đủ, nhưng hiện tại xem ra còn chưa đủ. Chính sử xem xong, còn có dã sử. Kỳ thật rất nhiều dã sử cũng khôngphải hoàn toàn là bịa đặt, thậm chí hoàn toàn tương phản, chúng nó mới là ghi chép lại sự thật của lịch sử xưa.
Đôi môi có chút khô đống chặt, mím thành một đường thẳng tắp.
Lật hết dã sử, cuối cùng sẽ tìm thấy một đôi có kết cục tốt...
Bên ngoài đã thấy mập mờ ánh sáng do đèn nến, cũng có thể nghe được động tĩnh của nhóm nha hoàn bà mụ đang đi lại. Bán Đông còn chưa trở về, đã có bà mụ bưng nước ấm tiến vào, đem tấm khăn ấm đặt lên trán A Đoàn, mặt khác nha hoàn chính là lấy ra một bộ áo ngủ bằng gấm cho A Đoàn thay.
Có một chủ tử dễ dàng bị cảm lạnh, hầu hết đám người hầu đều biết nên làm gì.
Giang Vạn Lí tuy là người chăm sóc chính cho A Đoàn nhưng cũng là nam tử, nơi ở cách gian phòng của A Đoàn hơi xa một chút. Đến cũng rất nhanh, cùng Bán Đông liếc mắt một cái, xiêm y cũng không có mặc cẩn thận, chỉ khoác áo mỏng cứ thế tới đây, trong tay còn cầm hòm thuốc đặc biệt chuẩn bị riêng cho A Đoàn. Đến cũng không thỉnh an, trực tiếp đến bên A Đoàn kiểm tra mắt cùng miệng.
Nhìn một hồi lâu rồi thở dài, cùng bệnh cũ giống y đúc.
một bên viết phương thuốc một bên dặn dò "Mọi người làm gì thì nhẹ một chút, đừng ồn để tiểu thư nghỉ ngơi cũng đừng quấy nhiễu đại phu nhân.Cho đại phu nhân biết chuyện, các thiếu gia cùng lão gia cũng phải tới. Tiểu thư lần này cũng giống như trước đây, uống thuốc nóng một chút rồi ra mồ hôi, quá hai ngày sẽ tốt hơn.’’
nói xong tự nhiên có người truyền lời xuống, Giang Vạn Lí nghiêng tai nghe ngóng, động tĩnh bên ngoài quả nhiên nhỏ đi, lúc này mới buông tha không đề cập gì tới.
Đơn thuốc trong tay vừa viết xong liền đưa cho nha hoàn, nha hoàn xoay người bước nhanh ra bên ngoài tìm hiệu thuốc nhỏ. Giang Vạn Lí cho người đem đơn thuốc đi xong mới nhăn mày nhìn A Đoàn đang được Bán Đông đổi khăn trên trán "Xảy ra chuyện gì, tiểu thư ngủ yên trong chăn, tại sao lại bị cảm lạnh?"
Chủ tử có chuyện, đương nhiên trước tiên phải hỏi thiếp thân hầu hạ người.
Bán Đông dừng lại động tác, không biết nói gì. Lúc tiểu thư ngủ rất yên tĩnh, cũng sẽ không đá chăn, thường thường trước khi ngủ bộ dáng như nào, tỉnh ngủ vẫn sẽ là bộ dạng cũ, cho nên cũng không biết tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Tối nay mình là người gác đêm, tiểu thư sinh bệnh chính mình khó thoát khỏi trách nhiệm.
nhẹ nhàng đem khăn cho A Đoàn thật tốt rồi đứng dậy, chuẩn bị thỉnh tội. A Đoàn xoa xoa đầu có chút đau, nhẹ giọng mở miệng "Ngươi đừng trách nàng, là ta không đúng. Tối nay đột nhiên ngủ khôngđược, cảm thấy trong ở trong phòng có chút buồn chán, liền mặc áo khoác đứng bên cửa sổ đang có gió thổi một chút.’’
"Bán Đông ngủ là gian ngoài, nàng đương nhiên không biết được."
Giang Vạn Lí cũng không phải là thật sự muốn làm khó Bán Đông, nghe được lời này cũng không hề nóiBán Đông cái gì, chỉ là nhanh chóng chạy đến bên cạnh giường "Tiểu thư biết rõ đến mùa thu thân thể mình sẽ như thế nào, vậy mà buổi tối khuya còn đứng bên cửa sổ có gió, như vậy là không để ý tới thân thể của mình, nếu cho phu nhân biết nhất định phu nhân sẽ đau lòng.’’
Chủ tử cũng sẽ đau lòng!
"Tiểu thư vẫn là muốn nô tài buổi tối đem cửa sổ khóa chặt lại mới chịu yêu quý bản thân?’’
thật sự có chút tức giận, trừng mắt lạnh lẽo. Thuốc vẫn còn đang được đun, A Đoàn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đầu khó chịu, nhưng cũng biết chính mình quá trớn. Đành phải mềm giọng cầu xin tha thứ "Tiểu Giang công công, về sau ta cũng không dám nữa, không cần tức giận có được không, cũng không cần đem việc này nói cho a nương có được hay không?"
Xưng hô khi còn bé cũng đều lấy hết ra.
Giang Vạn Lí tức giận cho A Đoàn một cái liếc mắt, trực tiếp bưng ghế ngồi tại bên cạnh giường "Nô tài canh chừng ngài uống thuốc nghỉ ngơi, cái gì cũng đừng nói nữa, lãng phí sức lực, chỉ cần ngủ, dưỡng thân thể thật tốt mới đúng. Bằng không muốn giấu đại phu nhân, tiểu thư mà mãi không khỏe, sớm muộn gì cũng sẽ bị phu nhân phát hiện."
Đây là đáp ứng lời nói của A Đoàn.
Nhìn mặt lạnh của Giang Vạn Lí cười lấy lòng, xong liền nhắm nghiền hai mắt nghỉ ngơi.
May mắn là ngày hôm sau bệnh cảm lạnh đã đỡ hẳn, ra mồ hôi một đêm, A Đoàn mệt mỏi tắm rửa để tẩy đi mùi mồ hôi trên người, kết quả khi ra ngoài liền nhìn thấy nương nhà mình đang bày ra gương mặt âm trầm ngồi thẳng tắp, trước mặt là cả phòng đầy nha hoàn cùng bà mụ..
Ngoại trừ Bán Đông hầu hạ mình tắm rửa, ngay cả Giang Vạn Lí cũng không có bỏ qua, tất cả đều cúi đầu thành thành thật thật đứng.
A Đoàn thấy thế trừng mắt, vội vàng chạy vội qua. Trần thị không có xoay người nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, không cần đoán liền cũng biết là cái nha đầu không để người ta bớt lo lắng chút nào kia! Tay chống cằm làm đầu hơi nghiêng, hừ một tiếng nhỏ. Nhìn về phía bên cạnh, không nghĩ tới A Đoàn đã nhanh chóng chạy đến bên người mình.
A Đoàn cẩn thận đứng một bên đánh giá sắc mặt của Trần thị, chỉ thấy Trần thị nhíu chặt lông mày, bộ dạng tức giận đến cả người mù cũng nhìn ra. Nuốt nước miếng một cái, trực tiếp nằm lên đầu gối phía trên của Trần thị, gào khan ra tiếng "Nương con về sau cũng không dám nữa, con thật sự không dám, nương đừng tức giận có được không?’’
Vừa gào khan vừa cầm tay Trần thị dùng sức lay.
Trần thị bị động tác khóc lóc om sòm của A Đoàn làm cho trở tay không kịp, chân mày dựng lên, tốt nha, chính mình còn chưa thu thập nàng, nàng đã đi trước một bước! Thẳng tắp nhìn qua "Con còn mặt mũi xin ta tha thứ..?’’ Dừng một chút, trực tiếp đưa tay đem A Đoàn kéo dậy, đối với Bán Đông bên cạnh giận dữ mắng.
"Tiểu thư thân thể còn chưa toàn tốt, ngươi như thế nào cho nàng mặc đồ lót đi ra? Tóc cũng vẫn còn ướt!"
A Đoàn vừa mới tắm rửa đi ra, mặc đồ lót, tóc cũng còn chưa kịp lau khô. Bán Đông lúc này cũng khôngdám cùng Trần thị tranh luận, vội vàng cầm áo khoác mặc thêm cho A Đoàn, sau đó lại cầm khăn lông muốn lau tóc cho A Đoàn, Trần thị trực tiếp đoạt lại, tự mình lau tóc cho A Đoàn
Bộ dạng nổi giận đùng đùng, trên thực tế động tác rất nhẹ, một chút cũng không đau.
A Đoàn được mẹ phục vụ rất thư thái, giống như con mèo nhỏ cách khăn lông cọ cọ vào tay Trần thị, khẩn cấp lập tức làm nũng "A nương người đừng nóng giận, con trước kia tắm rửa đều như vậy, trong phòng này lò sưởi đã sớm đốt lên, sẽ không bị cảm lạnh, a nương không cần tức giận."
"Lúc này không giống ngày xưa."
Tuy rằng còn đang tức giận, đến cùng cơn giận cũng không thể lớn hơn. A Đoàn lại cho thêm lửa, đầu từ trong khănchui ra ngoài, trực tiếp cọ vào lòng bàn tay Trần thị l "Giống nhau, không tin a nương người sờ xem, trán không nóng. Chính là đêm qua thấy hơi sốt, đã uống thuốc ngủ một giấc thật tốt rồi.’’
Quay đầu liếc mắt nhìn toàn bộ đầu cúi thấp của bọn nha hoàn, bĩu môi nói đúng là không vui.
"Ngày hôm qua may mắn csi các nàng, đều không cần người phân phó liền đem việc gì nên làm đều làm, bệnh của con mới có thể tốt nhanh như vậy. A nương không thưởng các nàng đã đành, còn phạt người ta, việc này con phải làm thế nào? Về sau còn ai dám tận tâm hầu hạ con?’’
Trần thị trừng mắt "Chủ tử gặp chuyện không may chính là do nô tài hầu hạ không tốt!"
Khi nói chuyện tóc A Đoàn đã được Trần thị lau khô không còn một giọt nước, Trần thị thấy A Đoàn cười nói vui vẻ quả thật không có gì đáng ngại, trực tiếp đem khăn lông ném cho Bán Đông rồi đứng dậy."Ta là lười quản con, người của con tự con xử lý, hai ngày này không được ra ngoài cũng khôngđược đi học, ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt!"
nói xong liền phất tay áo trực tiếp rời đi, A Đoàn đối với bộ dạng khí thế của Trần thị do tức giận mà lè lưỡi
Trần thị bước một chân ra ngoài cửa, quay đầu thấy A Đoàn đối vợi bọn nha hoàn ở trong phòng, nhỏgiọng nói "Mọi người tháng này đều lĩnh thưởng thêm một tháng nữa.’’Biết A Đoàn là bồi thường cho mình, kỳ thật đại phu nhân cũng không mắng cái gì, mới nói chuyện với tiểu thư liền đi ra ngoài…..
Đều muốn nói cảm ơn, A Đoàn lại đưa ngón trỏ ra "Hư ~" chỉ chỉ Trần thị đứng ngoài còn chưa đi xa.
Những người khác hiểu ngầm trong lòng, cũng không nói gì, chỉ cúi người với A Đoàn.
Thân thể đã khỏe, đáng tiếc lại bị cấm túc không được ra ngoài. Sau khi dùng qua điểm tâm A Đoàn liền đi vào thư phòng đọc sách, tuy nhiên chỉ một lúc rồi đi ra. Sách trong thư phòng của mình đều đã đọc hết, ngồi ở trên bàn sách bày ra một tờ đơn, đây là tiểu nha đầu thuận đường mua về.
Sau đó liền ngồi ngây người bên bàn học gõ mấy cái, không có chuyện gì làm.
một lúc sau mở mắt, đối với Giang Vạn Lí đang đứng bên cạnh phân phó "Lần trước chuyện cô nương kia ta lại quên mất, lúc này mới nhớ tới. Ngươi sai phái người đi hỏi một chút, hôm nay nàng có bận gì không ? Nếu không có việc gì, liền thỉnh nàng qua đây với ta ngồi nói chuyện một chút."
Thiếu một câu cám ơn, đây là điều tất yếu phải nói.
Tác giả :
Đậu Đậu Ma Ma