Chân Lộ
Chương 228: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
Thấy hai mắt nàng nổi lửa, xung quanh cơ thể nàng cũng nhè nhẹ có chút băng lạnh rét người, Vô Thường tức thì thu hồi bộ dạng cợt nhã, trở về trạng thái bình thường nói.
- Theo như thuộc hạ biết và phân tích. Một tồn tại hấp thụ sức sống thường sẽ hấp thụ tất cả mọi thứ xung quanh dù là cỏ cây, đất, nước hay con người, động vật, tuy nhiên vật này lại chỉ hấp thụ đất, nước, cây mà không làm hại đến những động vật sống và con người. Điều đó chứng tỏ rằng vật này sẽ là một trong ba loại sau. Loại thứ nhất, do khả năng bẩm sinh nên chỉ hấp thụ được sinh lực của các vật vô tri, còn động vật hay con người thì không thể hấp thụ. Loại thứ hai, là một vật sống có linh trí theo hướng thiện lương, tự biết bản thân nên hấp thụ thứ gì để không gây hại cho con người, động vật, yêu thú. Loại thứ ba, vì một lý do đặc thù nào đó nên chỉ được hấp thụ sinh lực của cỏ cây, đất, nước, vật vô tri.
- Tuy nhiên nếu chúng ta kết hợp việc thời gian vật đó xuất hiện, không di chuyển dù là sinh lực trong đất, cây gần như cạn kiệt và phạm vi hấp thụ quá lớn, lớn đến mức mà tu luyện giả không thể làm được. Thuộc hạ nhận định đây rất có thể là một loại bảo vật bị cường giả đánh rơi, bảo vật vừa xuất thế hoặc một loại linh dược sau bao ngày tháng hấp thụ tinh hoa đất trời đang bắt đầu lột xác.
Lời cuối Vô Thường nói ra đối với hắn tuy là rất bình thường, nhẹ nhàng tựa như chẳng có việc gì đáng nói vì dẫu sao những thứ hắn nói hắn cũng đều đã từng thấy được, từng sở hữu nhờ vào bán Thiên Địa Thể. Nhưng mà đối với Nhược Gia Thủy là quá mức khiếp người, khiến nàng nghe xong liền cảm thấy tựa như một cơn sóng to gió bão nổi lên ầm ầm trong đầu vì nàng chỉ từng thấy chứ chưa từng sở hữu, vả lại lời Vô Thường nói là cực kỳ có khả năng.
Nhược Gia Thủy có lẽ không chắc về món đồ vật Vô Thường nhắc đến có thật sự là bảo vật hoặc thiên sinh dược hay không, nhưng nàng biết đúng là trên đời có tồn tại rất nhiều bảo vật Thiên cấp có năng lực hấp thụ sinh lực. Còn thiên sinh dược chính là loại dược liệu đặc thù quý hiếm không phân cấp bậc, đây là loại linh dược tự động được hình thành nhờ hấp thụ tinh hoa của đất trời, của nhật nguyệt mà không cần đến linh khí nên thường sẽ xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, thậm chí ở trong một ao giếng nước bình thường cũng không có gì lạ. Đặc biệt hơn, thiên sinh dược khi lột xác thành thông thiên linh dược để hóa thành hình người tu luyện cực kỳ trùng hợp với tình huống hiện tại đang xảy ra đã từng được ghi trong sách cổ, chúng hấp thụ sinh lực của đất, nước, cây cỏ trong vùng để hình thành thân thể con người nên mới không thể di chuyển.
Do vậy, điều Vô Thường nói lúc này với nàng là điều hoàn toàn có căn cứ để được nàng tin tưởng, mặc dù bảo vật hay là thông thiên linh dược trong lời hắn nói còn hiếm gặp hơn cả việc gặp được người có thiên phú 100 sợi xích ở Hải Hoàng tinh cầu.
Nhược Gia Thủy cố bình ổn cảm xúc trong lòng, nàng vẫn giữ thái độ lạnh băng nói với hắn.
- Ta không muốn nghe những tin không có thật, vậy ngươi tự tin được mấy phần đối với lời nói của mình?
Vô Thường quay mặt nhìn nàng một lúc rồi bỗng cười tà nói.
- Đây chỉ là phán đoán của thuộc hạ, còn quyết định vẫn là của cô chủ. Nếu cô chủ hỏi thuộc hạ có mấy phần tự tin, vậy thuộc hạ xin trả lời rằng tự tin của thuộc hạ nằm trong quyết định của cô chủ.
Đối với những trường hợp gợi ý Vô Thường là người không muốn chứng minh ý kiến của mình là tốt, họ nghe theo hắn thì họ có lợi, không nghe hắn dẫn đến bỏ lỡ họ thì họ cũng phải chịu. Hắn chỉ nói được đến thế.
Bất quá lời này của hắn khi nói với Nhược Gia Thủy lại khiến nàng tim đập nhanh, mặt hơi đỏ vì cảm động trong lòng.
“Tự tin của hắn nằm trong quyết định của ta ư? Không ngờ hắn lại tự tin vào ta như vậy, xem ra hắn cũng có điểm dễ thương đó”.
Nhược Gia Thủy dường như đã có hiểu lầm, một hiểu lầm khá nặng nhưng đối với Vô Thường lại là điềm tốt vì nó gián tiếp giúp kế hoạch tiếp cận nàng của hắn được tiến thêm một bước.
- Tuy nhiên…
Vô Thường đứng dậy, quay lưng chuẩn bị bước ra khỏi phòng nói thêm.
- Càng chậm sẽ càng bị người tìm đến trước, dị tượng một mảnh đất bỗng dưng hóa thành hoang mạc, cỏ cây héo tàn tất nhiên sẽ hấp dẫn vô tận cường giả có năng lực đến khám phá.
Một vùng đất đang sống bỗng chết có lẽ đối với tu luyện giả yếu nhược sẽ khiến họ sợ hãi, không dám đến gần nhưng đối với tu luyện giả hùng mạnh, có năng lực, không sợ chết, đó lại là một sức hấp dẫn chí mạng đối với họ bởi họ có kiến thức sâu xa, họ biết và đoán ra được những khả năng dẫn đến mảnh đất có tình trạng như vậy. Với trí tò mò và khao khát truy tìm sức mạnh của họ, họ tất nhiên sẽ không bỏ qua việc khám phá vùng đất.
- Thuộc hạ báo cáo đã hết, xin được cáo lui. À đúng rồi, chỉ còn khoảng 9, 10 ngày nữa sẽ đến ngày ấy của thuộc hạ, mong cô chủ giúp thuộc hạ được yên bình đột phá.
Dứt lời xong, hắn đẩy cửa bước ra ngoài và đóng lại, bản thân đi xuống bếp ăn một chút thịt đã được hắn dự trữ rồi chạy nhanh ra bờ sông, tìm kiếm ba người Hoành thúc, Tầm thúc, Nhiêu thúc để thông báo họ dừng đào đất, trả lại tự do cho họ.
- Lôi lão.
Đợi Vô Thường rời đi khoảng hơn năm phút, Nhược Gia Thủy lập tức bước ra bên ngoài phòng kêu gọi người.
- Lão nô có mặt.
Lão giả đen đúa tựa như đã từng bị sét đánh cháy khét quỷ dị xuất hiện trước mặt nàng cung kính.
Nhược Gia Thủy nghiêm giọng hạ lệnh.
- Ta sẽ về Lãng Thủy thành một chuyến, ngươi hãy thay ta quản lý mọi người tiếp tục tìm kiếm những thứ ta đã chỉ dẫn.
- Tuân mệnh tiểu thư.
Lão giả đen đúa nhận lệnh liền rời đi.
Nhược Gia Thủy sau khi thu gọn một số đồ đạc, đi đến phòng lão thôn trưởng thông báo vài tiếng liền cùng lão giả cuối cùng còn bên cạnh nàng bay lên bầu trời, nhanh nhất quay về Lãng Thủy thành báo cáo tình hình cấp thiết cho gia tộc.
Lúc này ngồi dựa ở một gốc cây gần bờ sông, Vô Thường sau vài ngày mệt nhọc cuối cùng cũng đã được một đoạn thời gian nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn không hề rãnh rỗi khi ngày đột phá Linh Nhân cảnh đang tiến đến rất gần. Yêu cầu cấp bách hắn cần phải lập ra kế hoạch tu luyện hoàn mỹ cho bản thân sau này để có thể trở thành người mạnh nhất, làm cơ sở cho việc trả nợ những người mà hắn đã nợ ở kiếp “Vô Thường” trước khi “hắn” thức tỉnh. Nói đúng hơn, phải hoàn thành trả nợ trước khi hắn nhớ lại những thứ hắn không muốn nhớ.
Khi chưa đến Linh Nhân cảnh, Vô Thường đã làm như bao vương giả tồn tại vô địch ngày trước của thế giới Tu luyện là đả thông kinh mạch, khiếu huyệt để tạo thuận lợi cho việc vận chuyển các luồng khí, các luồng sức mạnh gia nhập, rời khỏi cơ thể hoặc qua lại giữa cơ thể, đan điền và Tâm Đan.
Đến Linh Nhân cảnh, bậc thang thứ hai nhưng lại là bước đi thứ nhất, là bước đi cơ sở của mọi vương giả, hắn muốn trở thành một vị cường giả vượt cấp khiêu chiến hoặc đơn giản chỉ là được vô địch trong cùng cấp độ, hắn cần phải hướng đến tu luyện kĩ càng năm loại sức mạnh: linh hồn, linh lực, thân thể, Ý Cảnh và sức mạnh khác.
Sức mạnh linh hồn.
Vô Thường mặc dù không có biện pháp tu luyện linh hồn nhưng hắn cũng không cần lo lắng bị người vùi dập. Bởi lẽ Vô Thường chưa từng thật sự chết, linh hồn của hắn chưa bao giờ bị diệt vì linh hồn của hắn cũng chính là của “hắn”. Một linh hồn có thể trường tồn theo thời gian, không bao giờ chết thì sẽ mạnh đến mức nào?
Nếu Vô Thường có được phương pháp công kích linh hồn hoặc hắn nhớ ra cách thức sử dụng linh hồn, hắn đã là tồn tại vô địch trong Nhân Giới.
Sức mạnh thể chất.
Sau nhiều lần cóp nhặt và tổng hợp kiến thức, Vô Thường hiện tại chưa tìm ra được phương pháp nào tu luyện thân thể tốt hơn “Linh Thể”, một phương pháp tu luyện thuộc về thời Thái Cổ của Nhân tộc. Do vậy, hắn sẽ tiếp tục tu luyện “Linh Thể” kết hợp cùng với Công pháp “Khí Hợp Thức” hắn tự sáng tạo dựa vào đặc tính có thể hấp thụ và chuyển hóa năng lượng thiên nhiên thành sức mạnh kỳ lạ của Linh Thể.
Sức mạnh Ý Cảnh.
Nhờ năng lực nghịch thiên của Đạo Quả cho phép hắn đạt được khả năng truy tìm, sử dụng được các loại sức mạnh khác, Vô Thường vẫn có được sức mạnh Ý Cảnh.
Ý Cảnh, hắn tuy đối với nó không sử dụng nhiều vì lúc trước sức mạnh linh lực, Thần thông của hắn là quá bá đạo, nhưng ở kiếp “Lãnh Nhất Phong” này, đây chắc chắn sẽ là một con bài bảo mệnh của hắn, đồng thời cũng là một trong số các loại sức mạnh hắn toàn lực phát triển dựa vào lĩnh ngộ tự thân được đúc kết từ trong các bộ truyện hắn đã đọc để tiêu diệt cường địch.
Sức mạnh linh lực.
Ở kiếp “Vô Thường”, Vô Thường nhờ sở hữu Siêu Nhân Tâm Đan nên hầu như không cần lo lắng về việc học tập các loại công pháp, yết quyết hay rèn luyện, dung đúc linh lực thành các dạng đao, kiếm, long, hoa, băng,… vì dù sao thì với sức mạnh của một vạn sợi xích, mọi thứ màu mè là điều không cần thiết.
Bất quá cũng chính vì vậy nên ở kiếp này hắn đã rơi vào thế bí khi bản thân không có loại Công pháp Hỏa hệ nào lợi hại thích hợp để tu luyện. May mắn là hắn còn có Đạo Quả cho phép hắn suy diễn Công pháp do chính bản thân nghĩ ra từ việc tham khảo các loại Công pháp cấp cao từng có trước đó và trong truyện, không thì hắn sẽ phải thua thiệt vì Công pháp Hỏa hệ trong ký ức là quá yếu, chỉ ở cấp độ Tướng cấp.
Tu luyện loại Công pháp Tướng cấp mà gặp phải thiên kiêu đến từ đại tông môn hoặc các thế lực lớn có Công pháp mạnh hơn, hắn tuyệt đối sẽ bị ngậm hành nếu so đấu về sức mạnh linh lực cùng họ.
Với bộ Công pháp tự thân sáng tạo được đặt tên là Chân Hỏa Ảo mang ý nghĩa sơ bộ “chân thật” “lửa” “ảo” có ngụ ý rằng “lửa ở giữa chân thật và ảo, lửa có thể biến thành ảo hoặc thành chân thật”, Vô Thường mặc dù chưa từng thử uy lực nhưng hắn tự tin rằng đây là Công pháp đứng đầu Nhân Giới, bởi lẽ hắn đã dùng lĩnh ngộ “Hỏa” từ các vị Hỏa Thần trong các bộ truyện để sáng tạo ra Công pháp này.
Kiến thức từ Thần chẳng lẽ lại sáng tạo ra bộ Công pháp không ra gì?
Nếu không phải Đạo Quả đang trong thời gian hồi sức, hắn đã lập tức suy diễn thử uy lực của Công pháp tự nghĩ này để chứng nghiệm thật giả.
Sức mạnh khác.
Dựa theo kiến thức cho đến hiện tại của Vô Thường thì sức mạnh khác sẽ bao gồm: Ấn pháp, đồ đằng, trận pháp, phù lục, đan dược, luyện khí, tinh thần chi lực và kể cả Thế Đạo mới mẻ của hắn.
Ở Ấn pháp. Vô Thường có trong tay toàn bộ kiến thức về Thất Thức Ấn Pháp, hắn chỉ còn chờ đợi bản thân đạt đến Linh Nhân cảnh liền sẽ thi triển được Nhất Thức Ấn Pháp.
Ở đồ đằng, một loại hình xăm đặc thù có khả năng tăng thêm sức mạnh cho người xăm. Vô Thường chắc chắn cũng sẽ vẽ đồ đằng lên người khi hắn tìm được những nguyên liệu cần thiết để tạo nước xăm và cây xăm.
Ở trận pháp đầy ảo diệu. Vô Thường tham khảo kiến thức rất nhiều, bày trận cũng có thực hiện một hai lần nhưng vì thiếu vật liệu nên chưa được đến nơi đến chốn. Tại kiếp này, hắn sẽ cố tận dụng trận pháp để “đào hố bẫy người”, cũng như tô sáng thêm điểm thiên phú của bản thân trong mắt người.
Ở phù lục, một loại sức mạnh thông thường sẽ không có nhiều hữu ích trong chiến đấu vì năng lực của nó chỉ ngang tầm với người đã tạo ra nó. Tuy nhiên nó lại rất phù hợp để Vô Thường chế tạo và đem bán cho những tu luyện giả yếu hơn nhằm kiếm về nguồn tài vật sinh hoạt cần thiết.
Ở đan dược. Tại kiếp này, đây sẽ vừa là công cụ kiếm tiền, vừa là công cụ giết người và cũng vừa là công cụ để điều khiển tâm trí người khác của hắn. Hắn chắc chắn sẽ cần đến rất nhiều đan dược nhằm phục vụ cho kế hoạch khi cần.
Ở luyện khí. Vô Thường vào thời điểm có nhiều tài nguyên cũng đã từng luyện qua nên hắn cũng không cần lo lắng. Đây lại tiếp tục là một tài năng trợ giúp hắn hái ra tiền.
Ở tinh thần chi lực, một loại sức mạnh có bắt nguồn từ linh hồn. Hiện tại đối với nó thì Vô Thường đang ôn dưỡng và phát triển chứ không còn dùng lung tung như ngày trước vẫn thường hay rống lên “quỳ xuống” để tỏ vẻ ta đây bá đạo. Hắn sẽ sử dụng sức mạnh này chỉ khi thật sự cần thiết.
Cuối cùng, Thế Đạo. Thứ sức mạnh này luôn là một dấu chấm hỏi to lớn mà mãi cho đến hiện tại hắn vẫn chưa chạm đến. Nguyên nhân dẫn đến điều này có lẽ là do hắn chưa hiểu được hai từ “Thế Đạo”, chưa sơ nhập được vào không gian sức mạnh “Thế Đạo” nếu dựa theo lời của “hắn” đã từng nhắc nhở trước lúc tan biến. Nhưng hắn tất nhiên sẽ không từ bỏ.
Kể từ lúc Vô Thường với thân phận “Lãnh Nhất Phong” đột phá trở thành Linh Nhân cảnh, mọi thứ khó khăn mới thật sự bắt đầu khi mà hắn sẽ có rất nhiều thứ để lo.
- Thế Đạo, tất cả đều nằm trong hai từ thôi sao?
Hai tay làm gối để kê đầu dựa vào gốc cây, Vô Thường nhìn dòng sông xanh nhạt nhẹ nhàng trôi một lúc rồi tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ về hai từ “Thế Đạo” trong đầu.
“Thế… thế trận, thế lực, khí thế, thế đứng… nó dường như là một loại khí trường...”
Từ “thế”, mọi tu luyện giả khi đọc vào đều hiểu, đều biết nhưng dường như chẳng một ai có thể miêu tả được chính xác sự hiện diện của nó là như thế nào, nó hình thành bắt nguồn từ đâu, tại sao nó lại có công dụng như vậy.
Vô Thường cũng tương tự, hắn dừng mãi không tiến lên được để chạm tay vào sức mạnh Thế Đạo cũng chính là vì nguyên nhân này.
Một nhóm người cùng nhau tạo ra một đội hình vây quanh kẻ địch được gọi là “thế trận”. Vậy “thế” ở trong đó là gì, đang ở đâu?
Một nhóm người hợp sức với nhau, kết cấu với nhau tạo thành “thế lực”. Vậy tại sao lại gọi “thế lực” chứ không phải “nhóm lực”, “người lực”, “thằng lực”, “một trăm đứa hợp lực”? “thế” nghĩa là gì?
Một cường giả tỏa ra khí thế sức mạnh ép về phía tu luyện giả yếu kém hơn để chèn ép họ, khiến họ không thể tự do hoạt động. Vậy “khí thế” rốt cuộc là vật gì mà tại sao tu luyện giả chỉ cần có cấp bậc cao hơn, họ không cần dùng sức đến mạnh mà chỉ cần liếc mắt nhìn chằm chằm đã khiến mục tiêu bị áp lực?
Trong mắt hắn và mọi tu luyện giả, từ “thế” này dường như là vật nằm gần ngay trước mắt, ai cũng có thể chạm đến và sử dụng để phục vụ cho bản thân mình nhưng chưa từng có ai hiểu được nó vốn là thứ gì.
“Đạo… là âm đ… nhầm, đạo là con đường. Thế đạo là con đường của thế, quan trọng nhất vẫn là từ Thế…”.
Một từ “đạo” là rất dễ hiểu, nhưng một từ “thế” không thể hiểu lại khiến Vô Thường đi vào ngõ cụt.
- Đúng là… ài…!
Suy nghĩ chỉ mười phút đã khiến não bộ trở nên mệt mỏi, khô cứng, trì trệ, Vô Thường lập tức buông bỏ tìm hiểu “thế đạo”. Hắn thả lỏng lưng dựa vào thân cây nằm ngủ một giấc nhẹ, chờ đợi mọi thứ phía trước sắp ập đến.
- --
Cảm tạ viettrung0802 ủng hộ 5 Kim phiếu
- Theo như thuộc hạ biết và phân tích. Một tồn tại hấp thụ sức sống thường sẽ hấp thụ tất cả mọi thứ xung quanh dù là cỏ cây, đất, nước hay con người, động vật, tuy nhiên vật này lại chỉ hấp thụ đất, nước, cây mà không làm hại đến những động vật sống và con người. Điều đó chứng tỏ rằng vật này sẽ là một trong ba loại sau. Loại thứ nhất, do khả năng bẩm sinh nên chỉ hấp thụ được sinh lực của các vật vô tri, còn động vật hay con người thì không thể hấp thụ. Loại thứ hai, là một vật sống có linh trí theo hướng thiện lương, tự biết bản thân nên hấp thụ thứ gì để không gây hại cho con người, động vật, yêu thú. Loại thứ ba, vì một lý do đặc thù nào đó nên chỉ được hấp thụ sinh lực của cỏ cây, đất, nước, vật vô tri.
- Tuy nhiên nếu chúng ta kết hợp việc thời gian vật đó xuất hiện, không di chuyển dù là sinh lực trong đất, cây gần như cạn kiệt và phạm vi hấp thụ quá lớn, lớn đến mức mà tu luyện giả không thể làm được. Thuộc hạ nhận định đây rất có thể là một loại bảo vật bị cường giả đánh rơi, bảo vật vừa xuất thế hoặc một loại linh dược sau bao ngày tháng hấp thụ tinh hoa đất trời đang bắt đầu lột xác.
Lời cuối Vô Thường nói ra đối với hắn tuy là rất bình thường, nhẹ nhàng tựa như chẳng có việc gì đáng nói vì dẫu sao những thứ hắn nói hắn cũng đều đã từng thấy được, từng sở hữu nhờ vào bán Thiên Địa Thể. Nhưng mà đối với Nhược Gia Thủy là quá mức khiếp người, khiến nàng nghe xong liền cảm thấy tựa như một cơn sóng to gió bão nổi lên ầm ầm trong đầu vì nàng chỉ từng thấy chứ chưa từng sở hữu, vả lại lời Vô Thường nói là cực kỳ có khả năng.
Nhược Gia Thủy có lẽ không chắc về món đồ vật Vô Thường nhắc đến có thật sự là bảo vật hoặc thiên sinh dược hay không, nhưng nàng biết đúng là trên đời có tồn tại rất nhiều bảo vật Thiên cấp có năng lực hấp thụ sinh lực. Còn thiên sinh dược chính là loại dược liệu đặc thù quý hiếm không phân cấp bậc, đây là loại linh dược tự động được hình thành nhờ hấp thụ tinh hoa của đất trời, của nhật nguyệt mà không cần đến linh khí nên thường sẽ xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, thậm chí ở trong một ao giếng nước bình thường cũng không có gì lạ. Đặc biệt hơn, thiên sinh dược khi lột xác thành thông thiên linh dược để hóa thành hình người tu luyện cực kỳ trùng hợp với tình huống hiện tại đang xảy ra đã từng được ghi trong sách cổ, chúng hấp thụ sinh lực của đất, nước, cây cỏ trong vùng để hình thành thân thể con người nên mới không thể di chuyển.
Do vậy, điều Vô Thường nói lúc này với nàng là điều hoàn toàn có căn cứ để được nàng tin tưởng, mặc dù bảo vật hay là thông thiên linh dược trong lời hắn nói còn hiếm gặp hơn cả việc gặp được người có thiên phú 100 sợi xích ở Hải Hoàng tinh cầu.
Nhược Gia Thủy cố bình ổn cảm xúc trong lòng, nàng vẫn giữ thái độ lạnh băng nói với hắn.
- Ta không muốn nghe những tin không có thật, vậy ngươi tự tin được mấy phần đối với lời nói của mình?
Vô Thường quay mặt nhìn nàng một lúc rồi bỗng cười tà nói.
- Đây chỉ là phán đoán của thuộc hạ, còn quyết định vẫn là của cô chủ. Nếu cô chủ hỏi thuộc hạ có mấy phần tự tin, vậy thuộc hạ xin trả lời rằng tự tin của thuộc hạ nằm trong quyết định của cô chủ.
Đối với những trường hợp gợi ý Vô Thường là người không muốn chứng minh ý kiến của mình là tốt, họ nghe theo hắn thì họ có lợi, không nghe hắn dẫn đến bỏ lỡ họ thì họ cũng phải chịu. Hắn chỉ nói được đến thế.
Bất quá lời này của hắn khi nói với Nhược Gia Thủy lại khiến nàng tim đập nhanh, mặt hơi đỏ vì cảm động trong lòng.
“Tự tin của hắn nằm trong quyết định của ta ư? Không ngờ hắn lại tự tin vào ta như vậy, xem ra hắn cũng có điểm dễ thương đó”.
Nhược Gia Thủy dường như đã có hiểu lầm, một hiểu lầm khá nặng nhưng đối với Vô Thường lại là điềm tốt vì nó gián tiếp giúp kế hoạch tiếp cận nàng của hắn được tiến thêm một bước.
- Tuy nhiên…
Vô Thường đứng dậy, quay lưng chuẩn bị bước ra khỏi phòng nói thêm.
- Càng chậm sẽ càng bị người tìm đến trước, dị tượng một mảnh đất bỗng dưng hóa thành hoang mạc, cỏ cây héo tàn tất nhiên sẽ hấp dẫn vô tận cường giả có năng lực đến khám phá.
Một vùng đất đang sống bỗng chết có lẽ đối với tu luyện giả yếu nhược sẽ khiến họ sợ hãi, không dám đến gần nhưng đối với tu luyện giả hùng mạnh, có năng lực, không sợ chết, đó lại là một sức hấp dẫn chí mạng đối với họ bởi họ có kiến thức sâu xa, họ biết và đoán ra được những khả năng dẫn đến mảnh đất có tình trạng như vậy. Với trí tò mò và khao khát truy tìm sức mạnh của họ, họ tất nhiên sẽ không bỏ qua việc khám phá vùng đất.
- Thuộc hạ báo cáo đã hết, xin được cáo lui. À đúng rồi, chỉ còn khoảng 9, 10 ngày nữa sẽ đến ngày ấy của thuộc hạ, mong cô chủ giúp thuộc hạ được yên bình đột phá.
Dứt lời xong, hắn đẩy cửa bước ra ngoài và đóng lại, bản thân đi xuống bếp ăn một chút thịt đã được hắn dự trữ rồi chạy nhanh ra bờ sông, tìm kiếm ba người Hoành thúc, Tầm thúc, Nhiêu thúc để thông báo họ dừng đào đất, trả lại tự do cho họ.
- Lôi lão.
Đợi Vô Thường rời đi khoảng hơn năm phút, Nhược Gia Thủy lập tức bước ra bên ngoài phòng kêu gọi người.
- Lão nô có mặt.
Lão giả đen đúa tựa như đã từng bị sét đánh cháy khét quỷ dị xuất hiện trước mặt nàng cung kính.
Nhược Gia Thủy nghiêm giọng hạ lệnh.
- Ta sẽ về Lãng Thủy thành một chuyến, ngươi hãy thay ta quản lý mọi người tiếp tục tìm kiếm những thứ ta đã chỉ dẫn.
- Tuân mệnh tiểu thư.
Lão giả đen đúa nhận lệnh liền rời đi.
Nhược Gia Thủy sau khi thu gọn một số đồ đạc, đi đến phòng lão thôn trưởng thông báo vài tiếng liền cùng lão giả cuối cùng còn bên cạnh nàng bay lên bầu trời, nhanh nhất quay về Lãng Thủy thành báo cáo tình hình cấp thiết cho gia tộc.
Lúc này ngồi dựa ở một gốc cây gần bờ sông, Vô Thường sau vài ngày mệt nhọc cuối cùng cũng đã được một đoạn thời gian nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn không hề rãnh rỗi khi ngày đột phá Linh Nhân cảnh đang tiến đến rất gần. Yêu cầu cấp bách hắn cần phải lập ra kế hoạch tu luyện hoàn mỹ cho bản thân sau này để có thể trở thành người mạnh nhất, làm cơ sở cho việc trả nợ những người mà hắn đã nợ ở kiếp “Vô Thường” trước khi “hắn” thức tỉnh. Nói đúng hơn, phải hoàn thành trả nợ trước khi hắn nhớ lại những thứ hắn không muốn nhớ.
Khi chưa đến Linh Nhân cảnh, Vô Thường đã làm như bao vương giả tồn tại vô địch ngày trước của thế giới Tu luyện là đả thông kinh mạch, khiếu huyệt để tạo thuận lợi cho việc vận chuyển các luồng khí, các luồng sức mạnh gia nhập, rời khỏi cơ thể hoặc qua lại giữa cơ thể, đan điền và Tâm Đan.
Đến Linh Nhân cảnh, bậc thang thứ hai nhưng lại là bước đi thứ nhất, là bước đi cơ sở của mọi vương giả, hắn muốn trở thành một vị cường giả vượt cấp khiêu chiến hoặc đơn giản chỉ là được vô địch trong cùng cấp độ, hắn cần phải hướng đến tu luyện kĩ càng năm loại sức mạnh: linh hồn, linh lực, thân thể, Ý Cảnh và sức mạnh khác.
Sức mạnh linh hồn.
Vô Thường mặc dù không có biện pháp tu luyện linh hồn nhưng hắn cũng không cần lo lắng bị người vùi dập. Bởi lẽ Vô Thường chưa từng thật sự chết, linh hồn của hắn chưa bao giờ bị diệt vì linh hồn của hắn cũng chính là của “hắn”. Một linh hồn có thể trường tồn theo thời gian, không bao giờ chết thì sẽ mạnh đến mức nào?
Nếu Vô Thường có được phương pháp công kích linh hồn hoặc hắn nhớ ra cách thức sử dụng linh hồn, hắn đã là tồn tại vô địch trong Nhân Giới.
Sức mạnh thể chất.
Sau nhiều lần cóp nhặt và tổng hợp kiến thức, Vô Thường hiện tại chưa tìm ra được phương pháp nào tu luyện thân thể tốt hơn “Linh Thể”, một phương pháp tu luyện thuộc về thời Thái Cổ của Nhân tộc. Do vậy, hắn sẽ tiếp tục tu luyện “Linh Thể” kết hợp cùng với Công pháp “Khí Hợp Thức” hắn tự sáng tạo dựa vào đặc tính có thể hấp thụ và chuyển hóa năng lượng thiên nhiên thành sức mạnh kỳ lạ của Linh Thể.
Sức mạnh Ý Cảnh.
Nhờ năng lực nghịch thiên của Đạo Quả cho phép hắn đạt được khả năng truy tìm, sử dụng được các loại sức mạnh khác, Vô Thường vẫn có được sức mạnh Ý Cảnh.
Ý Cảnh, hắn tuy đối với nó không sử dụng nhiều vì lúc trước sức mạnh linh lực, Thần thông của hắn là quá bá đạo, nhưng ở kiếp “Lãnh Nhất Phong” này, đây chắc chắn sẽ là một con bài bảo mệnh của hắn, đồng thời cũng là một trong số các loại sức mạnh hắn toàn lực phát triển dựa vào lĩnh ngộ tự thân được đúc kết từ trong các bộ truyện hắn đã đọc để tiêu diệt cường địch.
Sức mạnh linh lực.
Ở kiếp “Vô Thường”, Vô Thường nhờ sở hữu Siêu Nhân Tâm Đan nên hầu như không cần lo lắng về việc học tập các loại công pháp, yết quyết hay rèn luyện, dung đúc linh lực thành các dạng đao, kiếm, long, hoa, băng,… vì dù sao thì với sức mạnh của một vạn sợi xích, mọi thứ màu mè là điều không cần thiết.
Bất quá cũng chính vì vậy nên ở kiếp này hắn đã rơi vào thế bí khi bản thân không có loại Công pháp Hỏa hệ nào lợi hại thích hợp để tu luyện. May mắn là hắn còn có Đạo Quả cho phép hắn suy diễn Công pháp do chính bản thân nghĩ ra từ việc tham khảo các loại Công pháp cấp cao từng có trước đó và trong truyện, không thì hắn sẽ phải thua thiệt vì Công pháp Hỏa hệ trong ký ức là quá yếu, chỉ ở cấp độ Tướng cấp.
Tu luyện loại Công pháp Tướng cấp mà gặp phải thiên kiêu đến từ đại tông môn hoặc các thế lực lớn có Công pháp mạnh hơn, hắn tuyệt đối sẽ bị ngậm hành nếu so đấu về sức mạnh linh lực cùng họ.
Với bộ Công pháp tự thân sáng tạo được đặt tên là Chân Hỏa Ảo mang ý nghĩa sơ bộ “chân thật” “lửa” “ảo” có ngụ ý rằng “lửa ở giữa chân thật và ảo, lửa có thể biến thành ảo hoặc thành chân thật”, Vô Thường mặc dù chưa từng thử uy lực nhưng hắn tự tin rằng đây là Công pháp đứng đầu Nhân Giới, bởi lẽ hắn đã dùng lĩnh ngộ “Hỏa” từ các vị Hỏa Thần trong các bộ truyện để sáng tạo ra Công pháp này.
Kiến thức từ Thần chẳng lẽ lại sáng tạo ra bộ Công pháp không ra gì?
Nếu không phải Đạo Quả đang trong thời gian hồi sức, hắn đã lập tức suy diễn thử uy lực của Công pháp tự nghĩ này để chứng nghiệm thật giả.
Sức mạnh khác.
Dựa theo kiến thức cho đến hiện tại của Vô Thường thì sức mạnh khác sẽ bao gồm: Ấn pháp, đồ đằng, trận pháp, phù lục, đan dược, luyện khí, tinh thần chi lực và kể cả Thế Đạo mới mẻ của hắn.
Ở Ấn pháp. Vô Thường có trong tay toàn bộ kiến thức về Thất Thức Ấn Pháp, hắn chỉ còn chờ đợi bản thân đạt đến Linh Nhân cảnh liền sẽ thi triển được Nhất Thức Ấn Pháp.
Ở đồ đằng, một loại hình xăm đặc thù có khả năng tăng thêm sức mạnh cho người xăm. Vô Thường chắc chắn cũng sẽ vẽ đồ đằng lên người khi hắn tìm được những nguyên liệu cần thiết để tạo nước xăm và cây xăm.
Ở trận pháp đầy ảo diệu. Vô Thường tham khảo kiến thức rất nhiều, bày trận cũng có thực hiện một hai lần nhưng vì thiếu vật liệu nên chưa được đến nơi đến chốn. Tại kiếp này, hắn sẽ cố tận dụng trận pháp để “đào hố bẫy người”, cũng như tô sáng thêm điểm thiên phú của bản thân trong mắt người.
Ở phù lục, một loại sức mạnh thông thường sẽ không có nhiều hữu ích trong chiến đấu vì năng lực của nó chỉ ngang tầm với người đã tạo ra nó. Tuy nhiên nó lại rất phù hợp để Vô Thường chế tạo và đem bán cho những tu luyện giả yếu hơn nhằm kiếm về nguồn tài vật sinh hoạt cần thiết.
Ở đan dược. Tại kiếp này, đây sẽ vừa là công cụ kiếm tiền, vừa là công cụ giết người và cũng vừa là công cụ để điều khiển tâm trí người khác của hắn. Hắn chắc chắn sẽ cần đến rất nhiều đan dược nhằm phục vụ cho kế hoạch khi cần.
Ở luyện khí. Vô Thường vào thời điểm có nhiều tài nguyên cũng đã từng luyện qua nên hắn cũng không cần lo lắng. Đây lại tiếp tục là một tài năng trợ giúp hắn hái ra tiền.
Ở tinh thần chi lực, một loại sức mạnh có bắt nguồn từ linh hồn. Hiện tại đối với nó thì Vô Thường đang ôn dưỡng và phát triển chứ không còn dùng lung tung như ngày trước vẫn thường hay rống lên “quỳ xuống” để tỏ vẻ ta đây bá đạo. Hắn sẽ sử dụng sức mạnh này chỉ khi thật sự cần thiết.
Cuối cùng, Thế Đạo. Thứ sức mạnh này luôn là một dấu chấm hỏi to lớn mà mãi cho đến hiện tại hắn vẫn chưa chạm đến. Nguyên nhân dẫn đến điều này có lẽ là do hắn chưa hiểu được hai từ “Thế Đạo”, chưa sơ nhập được vào không gian sức mạnh “Thế Đạo” nếu dựa theo lời của “hắn” đã từng nhắc nhở trước lúc tan biến. Nhưng hắn tất nhiên sẽ không từ bỏ.
Kể từ lúc Vô Thường với thân phận “Lãnh Nhất Phong” đột phá trở thành Linh Nhân cảnh, mọi thứ khó khăn mới thật sự bắt đầu khi mà hắn sẽ có rất nhiều thứ để lo.
- Thế Đạo, tất cả đều nằm trong hai từ thôi sao?
Hai tay làm gối để kê đầu dựa vào gốc cây, Vô Thường nhìn dòng sông xanh nhạt nhẹ nhàng trôi một lúc rồi tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ về hai từ “Thế Đạo” trong đầu.
“Thế… thế trận, thế lực, khí thế, thế đứng… nó dường như là một loại khí trường...”
Từ “thế”, mọi tu luyện giả khi đọc vào đều hiểu, đều biết nhưng dường như chẳng một ai có thể miêu tả được chính xác sự hiện diện của nó là như thế nào, nó hình thành bắt nguồn từ đâu, tại sao nó lại có công dụng như vậy.
Vô Thường cũng tương tự, hắn dừng mãi không tiến lên được để chạm tay vào sức mạnh Thế Đạo cũng chính là vì nguyên nhân này.
Một nhóm người cùng nhau tạo ra một đội hình vây quanh kẻ địch được gọi là “thế trận”. Vậy “thế” ở trong đó là gì, đang ở đâu?
Một nhóm người hợp sức với nhau, kết cấu với nhau tạo thành “thế lực”. Vậy tại sao lại gọi “thế lực” chứ không phải “nhóm lực”, “người lực”, “thằng lực”, “một trăm đứa hợp lực”? “thế” nghĩa là gì?
Một cường giả tỏa ra khí thế sức mạnh ép về phía tu luyện giả yếu kém hơn để chèn ép họ, khiến họ không thể tự do hoạt động. Vậy “khí thế” rốt cuộc là vật gì mà tại sao tu luyện giả chỉ cần có cấp bậc cao hơn, họ không cần dùng sức đến mạnh mà chỉ cần liếc mắt nhìn chằm chằm đã khiến mục tiêu bị áp lực?
Trong mắt hắn và mọi tu luyện giả, từ “thế” này dường như là vật nằm gần ngay trước mắt, ai cũng có thể chạm đến và sử dụng để phục vụ cho bản thân mình nhưng chưa từng có ai hiểu được nó vốn là thứ gì.
“Đạo… là âm đ… nhầm, đạo là con đường. Thế đạo là con đường của thế, quan trọng nhất vẫn là từ Thế…”.
Một từ “đạo” là rất dễ hiểu, nhưng một từ “thế” không thể hiểu lại khiến Vô Thường đi vào ngõ cụt.
- Đúng là… ài…!
Suy nghĩ chỉ mười phút đã khiến não bộ trở nên mệt mỏi, khô cứng, trì trệ, Vô Thường lập tức buông bỏ tìm hiểu “thế đạo”. Hắn thả lỏng lưng dựa vào thân cây nằm ngủ một giấc nhẹ, chờ đợi mọi thứ phía trước sắp ập đến.
- --
Cảm tạ viettrung0802 ủng hộ 5 Kim phiếu
Tác giả :
Nhất Bá Nhân Thông