Chân Lộ
Chương 202: Hồi Ức
- Biến đi đi, ngươi thật phiền phức.
Bên trong phòng ngủ ngăn nắp, một tiểu tử có mái tóc đen chừng 10 tuổi dữ tợn ném xuống một lỳ trà hoa cúc và quát lên đầy giận dữ với tiểu nữ 11 tuổi mặc đồ hầu gái có mái tóc được thắt hai bím cùng một cặp mắt kính đeo trên gương mặt không rõ hình dạng.
Vô Thường tựa như một người vô hình đứng trong phòng, hắn nhìn hai người mà thầm nhíu mày trong đầu.
“Thắng nhóc đó không ai khác ngoài ta khi lên mười tuổi, căn phòng này cũng rất quen thuộc, nhưng mà tiểu nữ kia là ai? Gương mặt của nàng không hiện rõ vì ta vẫn chưa nhớ ra được dung mạo của nàng”.
“Trước kia ta đã từng được một mụ phù thủy nói rằng, ta đã mất một số ký ức. Có thể đây là những ký ức đó”.
“Hừm… khung cảnh lại thay đổi rồi”.
-Cởi đồ ra cho ta.
Tiểu nam tử tóc đen 11 tuổi đóng chặt cửa phòng lại, hắn nhìn tiểu nữ 12 tuổi có mái tóc hai bím ra lệnh vì lòng hiếu kỳ thân thể nữ nhi phát triển thế nào.
Tiểu nữ vốn có thận phận người hầu riêng suốt đời của tiểu nam tử kia, đã được định đoạt dù bản thân bị hắn bắt phải ăn đất cũng phải ăn, thế nên nàng liền đỏ mặt cởi bỏ từng lớp quần áo, làm lộ ra một thân thể tuyết trắng, đường cong uống lượn của một thiếu nữ đang đi vào độ tuổi thiếu nữ.
“Với tính cách tò mò của ta, ở lứa tuổi 10, 11 tuổi đúng là sẽ có rất nhiều khả năng đi dòm ngó thân thể nữ nhân, nhất là những cô gái trẻ đẹp. Bảy tuổi ta đã khốn nạn dụ dỗ một bé gái khoe hàng, mười, mười một tuổi ta không hãm hiếp người đã là hành động tốt đẹp”.
Nhìn tiểu tử tóc đen soi mói, sò mò khắp người tiểu nữ, Vô Thường cười nhạt. Tại kiếp trước, do môi trường sống công tử, thiếu gia cộng với bản tính vốn không hề tốt lành khi còn nhỏ tuổi, Vô Thường đã làm rất nhiều chuyện tệ hại, trong đó đặc biệt nhất là cưỡng hiếp nhiều lần, không, dường như là hàng ngày một đến hai lần đối với một thiếu nữ…
“Một thiếu nữ… một thiếu nữ ư? Nhưng mà thiếu nữ đó là ai, tại… tại sao… ta không thể nhớ?”
Vô Thường bắt đầu lâm vào một cảm giác ức chế khi có một thứ rõ ràng ở ngay kia nhưng hắn lại không thể chạm đến, một thứ rõ ràng đã từng biết nhưng hắn chẳng thể nhớ được.
“Tim ta… cảm xúc của ta… một sự đau thương buồn bã này là…”
Không biết từ lúc nào, một cảm xúc yêu thương, vấn vương, tiếc thương đến kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện, mà nếu nói chính xác hơn, nó từ ở dưới đáy sâu trái tim của Vô Thường đang dần dần trồi dậy.
-Giơ hai chân của ngươi lên, rạng ra cho ta xem nào.
Tiểu nam nhân quát lên với tiểu nữ, tiểu nữ vội rút tay ra khỏi hạ bộ, hai chân cũng run rẩy nhẹ nhàng mở ra để khe hẹp hồng hào, trắng mềm hiện hữu trước mặt tiểu nam nhân.
“Ba nốt ruồi son nằm tại mép âm bên phải?”
Rất rõ ràng thấy được toàn bộ nơi đó của thiếu nữ, Vô Thường cảm thấy giật mình, một cảm giác quen thuộc hơn nữa lại bộc phát lên trong đầu hắn.
“Ba nốt, là ba nốt… mẹ nó, bản thân ta thật sự vẫn còn quá nhiều điều bị lãng quên mà không thể nhớ đến như vậy sao? Đúng là phế vật!”
Cảm giác ức chế lên đến đỉnh điểm, Vô Thường lập tức tự chửi bản thân vì quá vô dụng, trước nay vẫn luôn vô dụng.
Một quyển sách Vô Thường có thể quên không tìm lại nó, nhưng một quyển sách Vô Thường chắc chắn đã giấu dưới gối trong căn phòng kín, nhưng khi tìm lại nó thì không thấy trong khi bản thân biết được chưa từng có ai đặt chân vào căn phòng ngoài bản thân, để rồi cho đến nhiều ngày sau đó mới phát hiện nó nằm trong chiếc gối hắn vẫn luôn gối đầu và nhớ lại bản thân đã bỏ vào đó vì sợ mất đi. Loại cảm giác ức chế khi nhớ về những ngày tìm kiếm ngu ngốc đó, Vô Thường không chịu nổi bản thân còn ngu đến mức nào, đãng trí đến mức nào nữa.
Lần này hắn đã quên một người nhưng trong tim vẫn còn nhớ, mong muốn tha thiết gặp lại người đó đã khiến hắn ức chế, đau thương gấp ngàn lần.
-Để nô tỳ chà lưng cho cậu chủ.
Không gian lại thay đổi, thiếu nữ tóc hai bím nay đã mười bốn tuổi xinh đẹp, thân thể màu mỡ tuyệt mỹ. Nàng lúc này đang trần chuồng cầm khăn bông kỳ cọ lưng cho thiếu niên tóc đen khỏa thân nay đã có phần to lớn hơn về người, về tiểu đệ và về cả lá gan trong phòng tắm lớn.
Thiếu niên tóc đen bỗng nói.
-Điệp Vũ, ngươi có biết không, ta càng ngày càng phát hiện ngươi rất xinh đẹp, khiến ta…
-Ta đã không cầm lòng được nữa!
Hừng hực máu dâm trong người, không biết tiểu đệ dựng đứng như trụ cột chọc trời từ lúc nào, thiếu niên tức thì xoay người, đè thân thể mỹ miều của thiếu nữ nằm xuống gạch có hoa văn đẹp đẽ.
Tiếp sau đó, một màn mà ai cũng có nghĩ đến đã được diễn ra trong sự điên cuồng, giày xéo, sung sướng đến từ một phía nằm trên, và trong những giọt máu trinh nguyên, những tiếng kêu rên, những giọt nước mắt lăn dài nhưng gương mặt vẫn cố mỉm cười, chiều chuộng, yêu thương đến từ một phía còn lại nằm dưới.
Trong khi đó, Vô Thường là người tận cảnh chứng kiến cuộc giả chiến lại ngẩn người, đầu óc cứ liên tục vang lên hai từ.
“Điệp Vũ, Điệp Vũ… Điệp Vũ…”
“Một cái tên rất quen thuộc, nhưng mà dường như nó lại trùng tên với tiểu nha đầu kia thì phải”.
“Có khi nào… không, ta vẫn chưa nhìn rõ mặt của thiếu nữ kia. Hy vọng đừng nên trùng hợp chết người đến như vậy”.
Vội vàng xóa bỏ một khả năng có thể gọi là “chó chết” vừa xuất hiện trong đầu, Vô Thường tiếp tục vừa mong chờ những cảnh tượng xảy ra tiếp theo có thể gợi ý thêm cho hắn, vừa cố gắng hết sức nhớ lại thiếu nữ kia là ai, những cảnh tượng đang xảy ra vì sao chưa từng có ấn tượng?
Khung cảnh một lần nữa thay đổi.
-Chát!
Có lẽ là sau vài ngày chiếm đoạt thân thể của thiếu nữ tóc nay đã được xõa ra óng mượt, xinh đẹp, thiếu niên mạnh mẽ tát vào mặt thiếu nữ quát lên đầy giận dữ.
-Từ nay trở đi ta cấm tiện nhân ngươi giao lưu với bất kỳ một nam nhân khác ngoài ta, dù là nói chuyện.
-Vâng thưa cậu chủ, nô tỳ rõ rồi ạ.
Cố nhịn nước mắt rơi, thiếu nữ vừa cung kính đáp lời vừa nhặt nhanh cặp mắt kính không độ đã nứt vỡ dưới đất.
-Hừ!
-Rắc!
Nhẫn tâm đạp vỡ chiếc kính, thiếu niên tóc đen mạnh bạo nắm mái tóc đen tuyền của thiếu nữ trước những hầu gái khác đang đứng gần cạnh quan sát, kéo nàng không thương tiếc vào phòng.
-Rầm
Đóng cửa phòng chặt lại, thiếu niên quăng thiếu nữ lên giường, quần áo hắn cũng lập tức cởi bỏ xuống.
-Ngươi nên nhớ rằng, ngươi chỉ là món đồ chơi của riêng mình ta mà thôi.
Xé bỏ quần áo trên người thiếu nữ, thiếu niên lần thứ 12 cầm tiểu đệ nhét vào khe hở hồng hào, trơn mịn của thiếu nữ.
Một loạt những âm ướt át, hồng hộc lại vang lên.
Một giây sau, khung cảnh lại thay đổi.
“Đây là…!!!”
Vừa nhìn thấy một khung cảnh chỉ toàn lửa cháy và mùi máu tanh tưởi của hàng trăm xác chết có hầu gái, có quản gia, có người làm và có những người thân thuộc trong ký ức, Vô Thường như chìm đắm lại ký ức đau thương ngày đó.
-Cậu chủ đừng sợ, nô tỳ vẫn sẽ luôn bên cạnh người dù có chết đi nữa.
Mệt nhọc cõng trên lưng một thiếu niên tóc đen đã là thiếu niên 14 tuổi nhưng nhìn vẻ mặt thì chẳng khác gì người bị thiểu năng, đờ đẫn, một thiếu nữ đeo kính cùng gương mặt bi thương cố gắng lê từng bước chân chạy đi trong rừng.
“Ta đã nhớ ra… một thằng đê tiện như ta”.
Đến đây, Vô Thường đã không cần xem tiếp những cảnh sau, và cũng không cần nhớ ra chính xác gương mặt của nàng là ai nữa, bởi lẽ hắn đã nhớ lại được khá đầy đủ mảng ký ức bị lãng quên rất, rất nhiều năm về một hình bóng.
Ngày đó, vào ngày sinh nhật lần thứ 14 của hắn cũng là lúc gia đình hắn bị tổ chức Hắc Ảo Hội tấn công tiêu diệt, khiến hắn trở thành kẻ vô gia cư không nhà, phải chạy đến Sài Thành nương nấu vào gia đình của người anh họ.
Trong quá trình đào thoát trước móng vuốt của Hắc Ảo Hội, bản thân Thiên Họa vì tận mắt nhìn rất nhiều người thân thuộc chết đi nên đã rơi vào trạng thái đờ người, dường như không tin được những điều hắn thấy là sự thật nên đã không còn có khả năng di chuyển, chạy trốn, chỉ biết nhìn và nhìn một thứ gì đó không tồn tại ở ngay trước mặt.
Thậm chí ngay cả khi được người cõng đi, nào là băng qua rừng rậm, băng qua vách núi, băng qua từng trận mưa tầm tả, đã không biết bao nhiêu lần cả hai cùng gục ngã rồi lại đứng lên, nghỉ ngơi lại di chuyển, được người bón ăn bằng môi mềm, được người hằng đêm sưởi ấm bằng thân nhiệt. Hắn vẫn cứ như vậy, vẫn còn chưa hồi tỉnh về thực tại.
Mãi cho đến sau này khi đã đến được nhà người anh họ hàng xa tịnh dưỡng gần một tháng trên giường bệnh, Thiên Họa mới đưa ý thức quay về thực tế cùng một lối sống mới, tính cách mới mẻ hơn.
Thế nhưng mà yên bình chưa tồn tại được bao lâu thì chỉ vừa đúng năm ngày sau đó, hắn lại bi thương, cực độ bi thương cùng dữ tợn đến điên cuồng, lần đầu trong đời xuất hiện hai từ “giết người” khi mà…
“Ta đã bao lần đánh nàng…”.
“Ta đã bao lần hành hạ nàng, khiến nàng phải rơi lệ…”.
“Ta đã bao lần xem nàng như một món đồ chơi, dùng xong lại bỏ mặc nàng…”.
“Ta đã bao lần nhìn nàng bị phạt, bị mẹ ta cầm roi mây đánh khắp người khi phát hiện nàng trần chuồng ngủ trên giường cạnh ta trong khi chính tay ta đã là người ép buộc nàng phải làm điều đó…”
“Cho đến cuối cùng, ta chẳng bao giờ bảo vệ nàng được dù chỉ một lần…”.
“Nhưng…”
“Nàng vẫn một mực bên cạnh ta”.
“Nàng vẫn luôn mỉm cười mỗi sáng đánh thức ta dậy cùng với những vết bầm tím trên gương mặt mà ta đã gây ra ”.
“Nàng vẫn nuông chiều, cố gắng chịu đựng những cơn dục hỏa điên cuồng của ta”.
“Nàng vẫn luôn bênh vực ta, hy sinh gánh chịu đòn roi mỗi khi ta gây ra lỗi lầm và bị cha phạt”.
“Nàng luôn luôn bảo vệ ta mọi lúc mọi nơi dù rằng bản thân còn yếu nhược hơn cả ta”.
“Ha ha ha…”
Dù là trong mơ, dù là trong tiềm thức, Vô Thương vẫn cười, cười trong đau thương đầy nước mắt.
“Băng qua rừng rậm với nhiều vết thương do báo đen gây ra”.
“Vượt suối thác với đôi chân chỉ toàn vết bỏng, vết thương từ gai rừng”.
“Nhịn ăn, nhịn uống để ta được no đủ”.
“Nhịn vệ sinh cả đêm chỉ để sưởi ấm cho ta, không cho ta bị lạnh dù chỉ một chút”.
“Cõng ta trên lưng đi bộ gần 500km trong nhiều ngày liền để đến được nhà anh họ”.
“Để rồi…”
Có một thiếu nữ hầu gái hằng đêm phải chết lặng nằm trên giường của người “anh họ” để người “anh họ” có thể cho một thiếu niên tóc đen cũng là người “em họ thất thế” được ở lại trong nhà tĩnh dưỡng.
Có một thiếu nữ hầu gái đã lặng lẽ che giấu nước mắt của sự tủi nhục, tủi thân, đau đến về thể xác và tâm hồn để có thể lộ ra một nụ cười yêu thương ngày nào đối với người “em họ thất thế”.
Và có một thiếu nữ hầu gái đã ngay lập tức xông ra cửa sổ, nhảy xuống lầu tự vẫn khi người “em họ thất thế” phát hiện nàng đang cùng người “anh họ” giao hợp âm dương
“Cho đến cuối cùng, nàng vẫn luôn bảo vệ ta bằng chính cái chết…”.
Nén lại bi thương không nói thành lời, phá hủy khung cảnh của tiềm thức để thoát khỏi những cảnh tượng khốn khiếp sắp diễn ra, Vô Thường cười buồn.
“Xin lỗi nàng, ta không nhớ được gương mặt của nàng là bởi vì khi ấy ta đã quá mức đau khổ, phải nhờ Uyển nhi xóa đi bóng dáng của nàng trong ký ức để ta không còn phải đau đớn, dằng vặt suốt đêm mỗi khi nằm trên giường lại cứ ngỡ rằng nàng đang bên cạnh cùng với một nụ cười yên bình dịu dàng”.
“Hà hà, mà cũng khá buồn cười nhỉ, ta lúc này vì sao lại tự dưng nhớ đến nàng?”.
“Có khi nào là…!!!”
Theo một nghiên cứu khoa học Thiên Họa từng biết, một người đang yên đang lành lại mơ thấy một người, đó chỉ có thể là do họ đã từng chạm mặt trong vô thức ở trong một khoảng thời nào đó rất gần với thực tại.
Và cũng chính điều này đã khiến trái tim Vô Thường đập nhanh một cách rất bất thường, lần thứ hai trái tim loạn nhịp tại thế giới Tu luyện.
Bất quá chỉ vài giây sau, hắn vội lắc đầu.
“Chắc đầu óc ta có vấn đề rồi, người đã khuất làm sao lại có thể gặp lại, không những thế mà còn là ở hai thế giới khác biệt? Tuyết Liên cũng chỉ có một phần nhỏ giống với Uyển nhi, chứ nàng không phải là Uyển nhi…”.
Không dám nghĩ thêm vì có lẽ tim hắn một lần nữa sẽ lại đau đớn nếu gợi nhớ quá nhiều ký ức về Uyển nhi, Vô Thường lập tức tỉnh giấc, một đôi mắt đo đỏ cùng lệ nhòa còn vươn mở ra nhìn trần nhà.
-Ngươi… không có việc gì chứ?
Bên trong phòng ngủ ngăn nắp, một tiểu tử có mái tóc đen chừng 10 tuổi dữ tợn ném xuống một lỳ trà hoa cúc và quát lên đầy giận dữ với tiểu nữ 11 tuổi mặc đồ hầu gái có mái tóc được thắt hai bím cùng một cặp mắt kính đeo trên gương mặt không rõ hình dạng.
Vô Thường tựa như một người vô hình đứng trong phòng, hắn nhìn hai người mà thầm nhíu mày trong đầu.
“Thắng nhóc đó không ai khác ngoài ta khi lên mười tuổi, căn phòng này cũng rất quen thuộc, nhưng mà tiểu nữ kia là ai? Gương mặt của nàng không hiện rõ vì ta vẫn chưa nhớ ra được dung mạo của nàng”.
“Trước kia ta đã từng được một mụ phù thủy nói rằng, ta đã mất một số ký ức. Có thể đây là những ký ức đó”.
“Hừm… khung cảnh lại thay đổi rồi”.
-Cởi đồ ra cho ta.
Tiểu nam tử tóc đen 11 tuổi đóng chặt cửa phòng lại, hắn nhìn tiểu nữ 12 tuổi có mái tóc hai bím ra lệnh vì lòng hiếu kỳ thân thể nữ nhi phát triển thế nào.
Tiểu nữ vốn có thận phận người hầu riêng suốt đời của tiểu nam tử kia, đã được định đoạt dù bản thân bị hắn bắt phải ăn đất cũng phải ăn, thế nên nàng liền đỏ mặt cởi bỏ từng lớp quần áo, làm lộ ra một thân thể tuyết trắng, đường cong uống lượn của một thiếu nữ đang đi vào độ tuổi thiếu nữ.
“Với tính cách tò mò của ta, ở lứa tuổi 10, 11 tuổi đúng là sẽ có rất nhiều khả năng đi dòm ngó thân thể nữ nhân, nhất là những cô gái trẻ đẹp. Bảy tuổi ta đã khốn nạn dụ dỗ một bé gái khoe hàng, mười, mười một tuổi ta không hãm hiếp người đã là hành động tốt đẹp”.
Nhìn tiểu tử tóc đen soi mói, sò mò khắp người tiểu nữ, Vô Thường cười nhạt. Tại kiếp trước, do môi trường sống công tử, thiếu gia cộng với bản tính vốn không hề tốt lành khi còn nhỏ tuổi, Vô Thường đã làm rất nhiều chuyện tệ hại, trong đó đặc biệt nhất là cưỡng hiếp nhiều lần, không, dường như là hàng ngày một đến hai lần đối với một thiếu nữ…
“Một thiếu nữ… một thiếu nữ ư? Nhưng mà thiếu nữ đó là ai, tại… tại sao… ta không thể nhớ?”
Vô Thường bắt đầu lâm vào một cảm giác ức chế khi có một thứ rõ ràng ở ngay kia nhưng hắn lại không thể chạm đến, một thứ rõ ràng đã từng biết nhưng hắn chẳng thể nhớ được.
“Tim ta… cảm xúc của ta… một sự đau thương buồn bã này là…”
Không biết từ lúc nào, một cảm xúc yêu thương, vấn vương, tiếc thương đến kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện, mà nếu nói chính xác hơn, nó từ ở dưới đáy sâu trái tim của Vô Thường đang dần dần trồi dậy.
-Giơ hai chân của ngươi lên, rạng ra cho ta xem nào.
Tiểu nam nhân quát lên với tiểu nữ, tiểu nữ vội rút tay ra khỏi hạ bộ, hai chân cũng run rẩy nhẹ nhàng mở ra để khe hẹp hồng hào, trắng mềm hiện hữu trước mặt tiểu nam nhân.
“Ba nốt ruồi son nằm tại mép âm bên phải?”
Rất rõ ràng thấy được toàn bộ nơi đó của thiếu nữ, Vô Thường cảm thấy giật mình, một cảm giác quen thuộc hơn nữa lại bộc phát lên trong đầu hắn.
“Ba nốt, là ba nốt… mẹ nó, bản thân ta thật sự vẫn còn quá nhiều điều bị lãng quên mà không thể nhớ đến như vậy sao? Đúng là phế vật!”
Cảm giác ức chế lên đến đỉnh điểm, Vô Thường lập tức tự chửi bản thân vì quá vô dụng, trước nay vẫn luôn vô dụng.
Một quyển sách Vô Thường có thể quên không tìm lại nó, nhưng một quyển sách Vô Thường chắc chắn đã giấu dưới gối trong căn phòng kín, nhưng khi tìm lại nó thì không thấy trong khi bản thân biết được chưa từng có ai đặt chân vào căn phòng ngoài bản thân, để rồi cho đến nhiều ngày sau đó mới phát hiện nó nằm trong chiếc gối hắn vẫn luôn gối đầu và nhớ lại bản thân đã bỏ vào đó vì sợ mất đi. Loại cảm giác ức chế khi nhớ về những ngày tìm kiếm ngu ngốc đó, Vô Thường không chịu nổi bản thân còn ngu đến mức nào, đãng trí đến mức nào nữa.
Lần này hắn đã quên một người nhưng trong tim vẫn còn nhớ, mong muốn tha thiết gặp lại người đó đã khiến hắn ức chế, đau thương gấp ngàn lần.
-Để nô tỳ chà lưng cho cậu chủ.
Không gian lại thay đổi, thiếu nữ tóc hai bím nay đã mười bốn tuổi xinh đẹp, thân thể màu mỡ tuyệt mỹ. Nàng lúc này đang trần chuồng cầm khăn bông kỳ cọ lưng cho thiếu niên tóc đen khỏa thân nay đã có phần to lớn hơn về người, về tiểu đệ và về cả lá gan trong phòng tắm lớn.
Thiếu niên tóc đen bỗng nói.
-Điệp Vũ, ngươi có biết không, ta càng ngày càng phát hiện ngươi rất xinh đẹp, khiến ta…
-Ta đã không cầm lòng được nữa!
Hừng hực máu dâm trong người, không biết tiểu đệ dựng đứng như trụ cột chọc trời từ lúc nào, thiếu niên tức thì xoay người, đè thân thể mỹ miều của thiếu nữ nằm xuống gạch có hoa văn đẹp đẽ.
Tiếp sau đó, một màn mà ai cũng có nghĩ đến đã được diễn ra trong sự điên cuồng, giày xéo, sung sướng đến từ một phía nằm trên, và trong những giọt máu trinh nguyên, những tiếng kêu rên, những giọt nước mắt lăn dài nhưng gương mặt vẫn cố mỉm cười, chiều chuộng, yêu thương đến từ một phía còn lại nằm dưới.
Trong khi đó, Vô Thường là người tận cảnh chứng kiến cuộc giả chiến lại ngẩn người, đầu óc cứ liên tục vang lên hai từ.
“Điệp Vũ, Điệp Vũ… Điệp Vũ…”
“Một cái tên rất quen thuộc, nhưng mà dường như nó lại trùng tên với tiểu nha đầu kia thì phải”.
“Có khi nào… không, ta vẫn chưa nhìn rõ mặt của thiếu nữ kia. Hy vọng đừng nên trùng hợp chết người đến như vậy”.
Vội vàng xóa bỏ một khả năng có thể gọi là “chó chết” vừa xuất hiện trong đầu, Vô Thường tiếp tục vừa mong chờ những cảnh tượng xảy ra tiếp theo có thể gợi ý thêm cho hắn, vừa cố gắng hết sức nhớ lại thiếu nữ kia là ai, những cảnh tượng đang xảy ra vì sao chưa từng có ấn tượng?
Khung cảnh một lần nữa thay đổi.
-Chát!
Có lẽ là sau vài ngày chiếm đoạt thân thể của thiếu nữ tóc nay đã được xõa ra óng mượt, xinh đẹp, thiếu niên mạnh mẽ tát vào mặt thiếu nữ quát lên đầy giận dữ.
-Từ nay trở đi ta cấm tiện nhân ngươi giao lưu với bất kỳ một nam nhân khác ngoài ta, dù là nói chuyện.
-Vâng thưa cậu chủ, nô tỳ rõ rồi ạ.
Cố nhịn nước mắt rơi, thiếu nữ vừa cung kính đáp lời vừa nhặt nhanh cặp mắt kính không độ đã nứt vỡ dưới đất.
-Hừ!
-Rắc!
Nhẫn tâm đạp vỡ chiếc kính, thiếu niên tóc đen mạnh bạo nắm mái tóc đen tuyền của thiếu nữ trước những hầu gái khác đang đứng gần cạnh quan sát, kéo nàng không thương tiếc vào phòng.
-Rầm
Đóng cửa phòng chặt lại, thiếu niên quăng thiếu nữ lên giường, quần áo hắn cũng lập tức cởi bỏ xuống.
-Ngươi nên nhớ rằng, ngươi chỉ là món đồ chơi của riêng mình ta mà thôi.
Xé bỏ quần áo trên người thiếu nữ, thiếu niên lần thứ 12 cầm tiểu đệ nhét vào khe hở hồng hào, trơn mịn của thiếu nữ.
Một loạt những âm ướt át, hồng hộc lại vang lên.
Một giây sau, khung cảnh lại thay đổi.
“Đây là…!!!”
Vừa nhìn thấy một khung cảnh chỉ toàn lửa cháy và mùi máu tanh tưởi của hàng trăm xác chết có hầu gái, có quản gia, có người làm và có những người thân thuộc trong ký ức, Vô Thường như chìm đắm lại ký ức đau thương ngày đó.
-Cậu chủ đừng sợ, nô tỳ vẫn sẽ luôn bên cạnh người dù có chết đi nữa.
Mệt nhọc cõng trên lưng một thiếu niên tóc đen đã là thiếu niên 14 tuổi nhưng nhìn vẻ mặt thì chẳng khác gì người bị thiểu năng, đờ đẫn, một thiếu nữ đeo kính cùng gương mặt bi thương cố gắng lê từng bước chân chạy đi trong rừng.
“Ta đã nhớ ra… một thằng đê tiện như ta”.
Đến đây, Vô Thường đã không cần xem tiếp những cảnh sau, và cũng không cần nhớ ra chính xác gương mặt của nàng là ai nữa, bởi lẽ hắn đã nhớ lại được khá đầy đủ mảng ký ức bị lãng quên rất, rất nhiều năm về một hình bóng.
Ngày đó, vào ngày sinh nhật lần thứ 14 của hắn cũng là lúc gia đình hắn bị tổ chức Hắc Ảo Hội tấn công tiêu diệt, khiến hắn trở thành kẻ vô gia cư không nhà, phải chạy đến Sài Thành nương nấu vào gia đình của người anh họ.
Trong quá trình đào thoát trước móng vuốt của Hắc Ảo Hội, bản thân Thiên Họa vì tận mắt nhìn rất nhiều người thân thuộc chết đi nên đã rơi vào trạng thái đờ người, dường như không tin được những điều hắn thấy là sự thật nên đã không còn có khả năng di chuyển, chạy trốn, chỉ biết nhìn và nhìn một thứ gì đó không tồn tại ở ngay trước mặt.
Thậm chí ngay cả khi được người cõng đi, nào là băng qua rừng rậm, băng qua vách núi, băng qua từng trận mưa tầm tả, đã không biết bao nhiêu lần cả hai cùng gục ngã rồi lại đứng lên, nghỉ ngơi lại di chuyển, được người bón ăn bằng môi mềm, được người hằng đêm sưởi ấm bằng thân nhiệt. Hắn vẫn cứ như vậy, vẫn còn chưa hồi tỉnh về thực tại.
Mãi cho đến sau này khi đã đến được nhà người anh họ hàng xa tịnh dưỡng gần một tháng trên giường bệnh, Thiên Họa mới đưa ý thức quay về thực tế cùng một lối sống mới, tính cách mới mẻ hơn.
Thế nhưng mà yên bình chưa tồn tại được bao lâu thì chỉ vừa đúng năm ngày sau đó, hắn lại bi thương, cực độ bi thương cùng dữ tợn đến điên cuồng, lần đầu trong đời xuất hiện hai từ “giết người” khi mà…
“Ta đã bao lần đánh nàng…”.
“Ta đã bao lần hành hạ nàng, khiến nàng phải rơi lệ…”.
“Ta đã bao lần xem nàng như một món đồ chơi, dùng xong lại bỏ mặc nàng…”.
“Ta đã bao lần nhìn nàng bị phạt, bị mẹ ta cầm roi mây đánh khắp người khi phát hiện nàng trần chuồng ngủ trên giường cạnh ta trong khi chính tay ta đã là người ép buộc nàng phải làm điều đó…”
“Cho đến cuối cùng, ta chẳng bao giờ bảo vệ nàng được dù chỉ một lần…”.
“Nhưng…”
“Nàng vẫn một mực bên cạnh ta”.
“Nàng vẫn luôn mỉm cười mỗi sáng đánh thức ta dậy cùng với những vết bầm tím trên gương mặt mà ta đã gây ra ”.
“Nàng vẫn nuông chiều, cố gắng chịu đựng những cơn dục hỏa điên cuồng của ta”.
“Nàng vẫn luôn bênh vực ta, hy sinh gánh chịu đòn roi mỗi khi ta gây ra lỗi lầm và bị cha phạt”.
“Nàng luôn luôn bảo vệ ta mọi lúc mọi nơi dù rằng bản thân còn yếu nhược hơn cả ta”.
“Ha ha ha…”
Dù là trong mơ, dù là trong tiềm thức, Vô Thương vẫn cười, cười trong đau thương đầy nước mắt.
“Băng qua rừng rậm với nhiều vết thương do báo đen gây ra”.
“Vượt suối thác với đôi chân chỉ toàn vết bỏng, vết thương từ gai rừng”.
“Nhịn ăn, nhịn uống để ta được no đủ”.
“Nhịn vệ sinh cả đêm chỉ để sưởi ấm cho ta, không cho ta bị lạnh dù chỉ một chút”.
“Cõng ta trên lưng đi bộ gần 500km trong nhiều ngày liền để đến được nhà anh họ”.
“Để rồi…”
Có một thiếu nữ hầu gái hằng đêm phải chết lặng nằm trên giường của người “anh họ” để người “anh họ” có thể cho một thiếu niên tóc đen cũng là người “em họ thất thế” được ở lại trong nhà tĩnh dưỡng.
Có một thiếu nữ hầu gái đã lặng lẽ che giấu nước mắt của sự tủi nhục, tủi thân, đau đến về thể xác và tâm hồn để có thể lộ ra một nụ cười yêu thương ngày nào đối với người “em họ thất thế”.
Và có một thiếu nữ hầu gái đã ngay lập tức xông ra cửa sổ, nhảy xuống lầu tự vẫn khi người “em họ thất thế” phát hiện nàng đang cùng người “anh họ” giao hợp âm dương
“Cho đến cuối cùng, nàng vẫn luôn bảo vệ ta bằng chính cái chết…”.
Nén lại bi thương không nói thành lời, phá hủy khung cảnh của tiềm thức để thoát khỏi những cảnh tượng khốn khiếp sắp diễn ra, Vô Thường cười buồn.
“Xin lỗi nàng, ta không nhớ được gương mặt của nàng là bởi vì khi ấy ta đã quá mức đau khổ, phải nhờ Uyển nhi xóa đi bóng dáng của nàng trong ký ức để ta không còn phải đau đớn, dằng vặt suốt đêm mỗi khi nằm trên giường lại cứ ngỡ rằng nàng đang bên cạnh cùng với một nụ cười yên bình dịu dàng”.
“Hà hà, mà cũng khá buồn cười nhỉ, ta lúc này vì sao lại tự dưng nhớ đến nàng?”.
“Có khi nào là…!!!”
Theo một nghiên cứu khoa học Thiên Họa từng biết, một người đang yên đang lành lại mơ thấy một người, đó chỉ có thể là do họ đã từng chạm mặt trong vô thức ở trong một khoảng thời nào đó rất gần với thực tại.
Và cũng chính điều này đã khiến trái tim Vô Thường đập nhanh một cách rất bất thường, lần thứ hai trái tim loạn nhịp tại thế giới Tu luyện.
Bất quá chỉ vài giây sau, hắn vội lắc đầu.
“Chắc đầu óc ta có vấn đề rồi, người đã khuất làm sao lại có thể gặp lại, không những thế mà còn là ở hai thế giới khác biệt? Tuyết Liên cũng chỉ có một phần nhỏ giống với Uyển nhi, chứ nàng không phải là Uyển nhi…”.
Không dám nghĩ thêm vì có lẽ tim hắn một lần nữa sẽ lại đau đớn nếu gợi nhớ quá nhiều ký ức về Uyển nhi, Vô Thường lập tức tỉnh giấc, một đôi mắt đo đỏ cùng lệ nhòa còn vươn mở ra nhìn trần nhà.
-Ngươi… không có việc gì chứ?
Tác giả :
Nhất Bá Nhân Thông