Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình
Chương 64
“Thiếu Tu, em tưởng rằng anh sắp chết, thật là làm em sợ chết đi được, sao anh có thể như thế! Anh có biết em lo cho anh thế nào không!”
Thời Thiếu Tu khẽ nhăn trán, ánh mắt không vui, nhưng lại nhịn kiềm mình lại, nói nhỏ: “Anh không sao, em yên tâm đi.”
Thẩm Giai Vân cũng đột nhiên nhận ra đè như thế không tốt cho Thời Thiếu Tu, liền vội buông anh ra, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ, giờ anh thấy sao? Còn chỗ nào không khỏe không?”
Thời Thiếu Tu khẽ lắc đầu, cười nhẹ.
Thẩm Giai Vân nhẹ nhàng vỗ ngực, nhìn không được tự nói thầm: “Trời ơi hôm đó anh chảy nhiều máu quá, em thật sự sợ anh….”
Chưa nói hết câu, Thời Thiếu Tu bỗng quay đầu nhìn Thẩm Giai Vân, ánh mắt nghi ngờ: “Em cũng ở hiện trường?”
Bỗng trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Thẩm Giai Vân đang hồng hào tự nhiên trắng bệch, cô ngây người ra, hoảng hốt né tránh cái nhìn của Thời Thiếu Tu: “em không có, chỉ là nghe người ta nói.”
Thời Thiếu Tu chớp mắt, nhìn cô một hồi, sau đó, lại nhắm hai mắt lại: “Được rồi anh biết rồi, em ra ngoài trước đi.”
Thẩm Giai Vân thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thời Thiếu Tu, nhẹ thở dài: “Vậy em đi trước, Thiếu Tu anh cố gắng nghỉ ngơi, mai em mang đồ ăn sáng cho anh.”
Cô cũng hơi sợ, lặng lẽ rời khỏi.
Cho đến khi ra khỏi phòng bệnh, mới dám thở mạnh.
Xem ra, những lời Cố Thu nói, không phải trong mơ, bởi vì từ lúc Thời Thiếu Tu tỉnh dậy, Cố Thu chưa từng qua đây thăm anh.
Gần đến tết, cả khu chợ đầy không khí tết.
Thời Thiếu Tu ngồi trên xe lăn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ,, cửa lớn mở ra, gió thổi vào khiến sắc mặt Thời Thiếu Tu khẽ biến đổi.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, trong đêm tối, một người mặc áo vest đen, đến sau lưng của Thời Thiếu Tu, từ từ dừng lại.
“Sức khỏe sao rồi?” Thời Phong Thụy đưa cho anh một lý nước, rồi đẩy xe lăn của anh qua một bên, đóng cửa sổ lại.
Thời Thiếu Tu nhận lấy ly nước, cầm trên tay, nhìn ly nước cười: “Ly này em có dám uống không đây? Có khi nào uống xong lại đi cấp cứu?”
Sau lưng, Thời Phong Thụy cười nhẹ, lấy thuốc qua cho Thời Thiếu Tu, để trong tay anh: “Tuy chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng anh không hy vọng cậu chết sớm như thế, dù sao đi nữa, cậu cũng là em trai chơi từ lúc nhỏ với tôi.”
Thời Thiếu Tu móc môi, đón lấy thuốc, rồi uống.
“Lén rút điếu thuốc ra, anh không kiện tôi chứ?” Thời Phong Thụy dựa vào cửa sổ, rút một điếu thuốc, rồi khẽ mở cửa sổ.
Thời Thiếu Tu cũng đưa tay ra, ngẩng đàu nhìn anh ta: “Cho tôi một điếu.”
Nhưng bị Thời Phong Thụy từ chối: “Vết thương cậu còn chưa khỏi, vẫn nên nhịn đi.”
Lời này nói ra, người ngoài không biết, còn tưởng rằng Thời Phong Thụy là một người luôn yêu thương em trai mình.
“Anh hôm nay đến đây có việc gì?” Thời Thiếu Tu giật lấy thuốc và bật lửa, đốt một điếu rồi hít một hơi.
“Không có gì.” Thời Phong Thụy quay đầu nhìn cửa sổ: “Nhìn thấy cậu không sao nữa thì tôi sẽ đi.”
Hai người lặng lẽ hút thuốc, không nói nữa lời.
Đột nhiên, sau một hồi trầm tư Thời Phong Thụy mở lời: “Chẳng lẽ cậu còn thấy không cam tâm về tập đoàn Thời Phong?”
Thời Thiếu Tu đưa tay làm động tác hút thuốc, sau đó lại bỏ tay xuống, nhìn Thời Phong Thụy: “Chẳng lẽ giờ tập đoàn Thời Phong là của anh sao?”
Thời Thiếu Tu khẽ nhăn trán, ánh mắt không vui, nhưng lại nhịn kiềm mình lại, nói nhỏ: “Anh không sao, em yên tâm đi.”
Thẩm Giai Vân cũng đột nhiên nhận ra đè như thế không tốt cho Thời Thiếu Tu, liền vội buông anh ra, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ, giờ anh thấy sao? Còn chỗ nào không khỏe không?”
Thời Thiếu Tu khẽ lắc đầu, cười nhẹ.
Thẩm Giai Vân nhẹ nhàng vỗ ngực, nhìn không được tự nói thầm: “Trời ơi hôm đó anh chảy nhiều máu quá, em thật sự sợ anh….”
Chưa nói hết câu, Thời Thiếu Tu bỗng quay đầu nhìn Thẩm Giai Vân, ánh mắt nghi ngờ: “Em cũng ở hiện trường?”
Bỗng trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Thẩm Giai Vân đang hồng hào tự nhiên trắng bệch, cô ngây người ra, hoảng hốt né tránh cái nhìn của Thời Thiếu Tu: “em không có, chỉ là nghe người ta nói.”
Thời Thiếu Tu chớp mắt, nhìn cô một hồi, sau đó, lại nhắm hai mắt lại: “Được rồi anh biết rồi, em ra ngoài trước đi.”
Thẩm Giai Vân thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thời Thiếu Tu, nhẹ thở dài: “Vậy em đi trước, Thiếu Tu anh cố gắng nghỉ ngơi, mai em mang đồ ăn sáng cho anh.”
Cô cũng hơi sợ, lặng lẽ rời khỏi.
Cho đến khi ra khỏi phòng bệnh, mới dám thở mạnh.
Xem ra, những lời Cố Thu nói, không phải trong mơ, bởi vì từ lúc Thời Thiếu Tu tỉnh dậy, Cố Thu chưa từng qua đây thăm anh.
Gần đến tết, cả khu chợ đầy không khí tết.
Thời Thiếu Tu ngồi trên xe lăn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ,, cửa lớn mở ra, gió thổi vào khiến sắc mặt Thời Thiếu Tu khẽ biến đổi.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, trong đêm tối, một người mặc áo vest đen, đến sau lưng của Thời Thiếu Tu, từ từ dừng lại.
“Sức khỏe sao rồi?” Thời Phong Thụy đưa cho anh một lý nước, rồi đẩy xe lăn của anh qua một bên, đóng cửa sổ lại.
Thời Thiếu Tu nhận lấy ly nước, cầm trên tay, nhìn ly nước cười: “Ly này em có dám uống không đây? Có khi nào uống xong lại đi cấp cứu?”
Sau lưng, Thời Phong Thụy cười nhẹ, lấy thuốc qua cho Thời Thiếu Tu, để trong tay anh: “Tuy chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng anh không hy vọng cậu chết sớm như thế, dù sao đi nữa, cậu cũng là em trai chơi từ lúc nhỏ với tôi.”
Thời Thiếu Tu móc môi, đón lấy thuốc, rồi uống.
“Lén rút điếu thuốc ra, anh không kiện tôi chứ?” Thời Phong Thụy dựa vào cửa sổ, rút một điếu thuốc, rồi khẽ mở cửa sổ.
Thời Thiếu Tu cũng đưa tay ra, ngẩng đàu nhìn anh ta: “Cho tôi một điếu.”
Nhưng bị Thời Phong Thụy từ chối: “Vết thương cậu còn chưa khỏi, vẫn nên nhịn đi.”
Lời này nói ra, người ngoài không biết, còn tưởng rằng Thời Phong Thụy là một người luôn yêu thương em trai mình.
“Anh hôm nay đến đây có việc gì?” Thời Thiếu Tu giật lấy thuốc và bật lửa, đốt một điếu rồi hít một hơi.
“Không có gì.” Thời Phong Thụy quay đầu nhìn cửa sổ: “Nhìn thấy cậu không sao nữa thì tôi sẽ đi.”
Hai người lặng lẽ hút thuốc, không nói nữa lời.
Đột nhiên, sau một hồi trầm tư Thời Phong Thụy mở lời: “Chẳng lẽ cậu còn thấy không cam tâm về tập đoàn Thời Phong?”
Thời Thiếu Tu đưa tay làm động tác hút thuốc, sau đó lại bỏ tay xuống, nhìn Thời Phong Thụy: “Chẳng lẽ giờ tập đoàn Thời Phong là của anh sao?”
Tác giả :
Khuyết Danh