Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình
Chương 53
Cả nhà này đều có hơi và ký ức của cha mẹ cô, ăn cơm xong, Cố Thu muốn lên lầu coi thử.
Đẩy cửa vào phòng sách của bố, một mùi vị đầy quen thuộc của bố tràn về.
Phòng sách vẫn y như bộ dạng trước khi bố rời khỏi, chiếc đồng hồ trên bàn còn đó, còn kêu tí tách, trên bàn còn có cuốn sách đang coi dỡ, bên trong có kẹp một tấm hình hồi nhỏ của Cố Thu, một Cố Thu mặc bộ đồ thêu hoa, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cố Thu ngồi xuống ghế mà cha hay ngồi, yên lặng nhìn tấm hình.
Bên phải còn có một chiếc kính của người già, nhìn có vẻ nhue đã dùng khá lâu.
Cố Thu hít một hơi, cảm giác ngực mình hơi thở nặng nề, đến khó thở.
“Cô hai, cô coi nên dọn dẹp di vật của ông làm sao, tôi không nỡ động tay vào, dù gì ông cũng đã không còn, nếu cứ để như vậy, đến lúc bà về, chắc là đau lòng lắm.”
Cố Thu ngẩng đầu nhìn về hướng dì Lý đang đứng, cười nhẹ: “Con biết rồi, con xem xíu.”
“Ừ, được.” Dì Lý cúi người chuẩn bị đi, đột nhiên, bà quay người lại, nói với Cố Thu: “Đúng rồi, có một chuyện tôi nhất định phải nói, nhưng mong cô hai đừng trách tôi nhé.”
Cố Thu lại ngẩng đầu lần nữa, nhìn dì Lý.
“”Ở trên phòng sách kệ sách thứ hai bên trái, có một phòng mật, đây là tôi có lần không thông qua sự đồng ý của ông mà tự ý đi vào, ông chưa từng một lần tức giận trách mắng ai lại trách mắng tôi rất nặng. Tôi nghĩ trong đó chắc có vật gì đó rất quan trọng.” Dì Lý cúi thấp đầu, mặt đầy áy náy.
Trong lòng của Cố Thu lạc lỏng, cô đứng dậy, quay đầu nhìn tủ sách đằng sau.
Nghi ngờ nhìn Dì Lý, rồi hướng nhìn chỗ mà bà ấy vừa nói.
Mở cánh cửa lớn của tủ sách ra, trong đó có vô số sách, cô nhìn hoa cả mắt, chỉ đành quay đầu cầu cứu: “Dì Lý, dì qua đây mở giúp con.”
Dì Lý ngây người ra, đột nhiên hất tay hoảng hốt: “Tôi không được đâu! Tôi không được làm thế, đó là tôi bất cẩn phát hiện, tôi không thể lại...”
“Không sao.” Âm thanh Cố Thu thay đổi quay đầu nói: “Con không trách dì.”
Dì Lý có chút sợ hãi, nhìn Cố Thu một hồi lâu, cuối cùng thở dài, đi lên phía trước, lấy hết đống sách ra, rồi cánh cửa hiện ra trước mặt Cố Thu.
Cái cửa bí mật mà dì Lý nói, là một tủ bảo hiểm.
Cố Thu nhìn tủ bảo hiểm đang có mật mã kia, nhăn mày, cô suy nghĩ một hồi, đi lên trước, vặn thử.
Nhưng cô thử mấy lần mật khẩu, sinh nhật ba, sinh nhật mẹ hay là sinh nhật mình, đều không đúng, trong lòng có chút kỳ lạ, tủ bảo hiểm này, mật khẩu sẽ là gì nhỉ?”
Cô nhăn mày, hướng nhìn dì Lý: “Bà có thấy ba tôi từ trong đó lấy ra thứ gì không?”
Dì Lý lắc đầu: “Lúc đó ông rất cảnh giác, tôi vừa mở cửa, ông đã quay lại, đưa tay đóng cửa lại, lúc đó tôi sợ lắm, cho nên nhanh chóng chạy ra ngoài.”
Cố Thu gật đầu, ngồi trên ghế, nhắm mắt lại.
Dì Lý nhìn tâm trạng Cố Thu không tốt, không dám làm phiền, từ từ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cố Thu quay đầu lại, cứ nhìn tủ bảo hiểm đó mãu, tủ này thật là quá lạ.
Mật khẩu tủ bảo hiểm của ba, thường là sinh nhật của người nhà mình, cơ bản đều sẽ không sai, nhưng tủ này, bất luận thử thế nào, cũng không đúng.
Đẩy cửa vào phòng sách của bố, một mùi vị đầy quen thuộc của bố tràn về.
Phòng sách vẫn y như bộ dạng trước khi bố rời khỏi, chiếc đồng hồ trên bàn còn đó, còn kêu tí tách, trên bàn còn có cuốn sách đang coi dỡ, bên trong có kẹp một tấm hình hồi nhỏ của Cố Thu, một Cố Thu mặc bộ đồ thêu hoa, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cố Thu ngồi xuống ghế mà cha hay ngồi, yên lặng nhìn tấm hình.
Bên phải còn có một chiếc kính của người già, nhìn có vẻ nhue đã dùng khá lâu.
Cố Thu hít một hơi, cảm giác ngực mình hơi thở nặng nề, đến khó thở.
“Cô hai, cô coi nên dọn dẹp di vật của ông làm sao, tôi không nỡ động tay vào, dù gì ông cũng đã không còn, nếu cứ để như vậy, đến lúc bà về, chắc là đau lòng lắm.”
Cố Thu ngẩng đầu nhìn về hướng dì Lý đang đứng, cười nhẹ: “Con biết rồi, con xem xíu.”
“Ừ, được.” Dì Lý cúi người chuẩn bị đi, đột nhiên, bà quay người lại, nói với Cố Thu: “Đúng rồi, có một chuyện tôi nhất định phải nói, nhưng mong cô hai đừng trách tôi nhé.”
Cố Thu lại ngẩng đầu lần nữa, nhìn dì Lý.
“”Ở trên phòng sách kệ sách thứ hai bên trái, có một phòng mật, đây là tôi có lần không thông qua sự đồng ý của ông mà tự ý đi vào, ông chưa từng một lần tức giận trách mắng ai lại trách mắng tôi rất nặng. Tôi nghĩ trong đó chắc có vật gì đó rất quan trọng.” Dì Lý cúi thấp đầu, mặt đầy áy náy.
Trong lòng của Cố Thu lạc lỏng, cô đứng dậy, quay đầu nhìn tủ sách đằng sau.
Nghi ngờ nhìn Dì Lý, rồi hướng nhìn chỗ mà bà ấy vừa nói.
Mở cánh cửa lớn của tủ sách ra, trong đó có vô số sách, cô nhìn hoa cả mắt, chỉ đành quay đầu cầu cứu: “Dì Lý, dì qua đây mở giúp con.”
Dì Lý ngây người ra, đột nhiên hất tay hoảng hốt: “Tôi không được đâu! Tôi không được làm thế, đó là tôi bất cẩn phát hiện, tôi không thể lại...”
“Không sao.” Âm thanh Cố Thu thay đổi quay đầu nói: “Con không trách dì.”
Dì Lý có chút sợ hãi, nhìn Cố Thu một hồi lâu, cuối cùng thở dài, đi lên phía trước, lấy hết đống sách ra, rồi cánh cửa hiện ra trước mặt Cố Thu.
Cái cửa bí mật mà dì Lý nói, là một tủ bảo hiểm.
Cố Thu nhìn tủ bảo hiểm đang có mật mã kia, nhăn mày, cô suy nghĩ một hồi, đi lên trước, vặn thử.
Nhưng cô thử mấy lần mật khẩu, sinh nhật ba, sinh nhật mẹ hay là sinh nhật mình, đều không đúng, trong lòng có chút kỳ lạ, tủ bảo hiểm này, mật khẩu sẽ là gì nhỉ?”
Cô nhăn mày, hướng nhìn dì Lý: “Bà có thấy ba tôi từ trong đó lấy ra thứ gì không?”
Dì Lý lắc đầu: “Lúc đó ông rất cảnh giác, tôi vừa mở cửa, ông đã quay lại, đưa tay đóng cửa lại, lúc đó tôi sợ lắm, cho nên nhanh chóng chạy ra ngoài.”
Cố Thu gật đầu, ngồi trên ghế, nhắm mắt lại.
Dì Lý nhìn tâm trạng Cố Thu không tốt, không dám làm phiền, từ từ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cố Thu quay đầu lại, cứ nhìn tủ bảo hiểm đó mãu, tủ này thật là quá lạ.
Mật khẩu tủ bảo hiểm của ba, thường là sinh nhật của người nhà mình, cơ bản đều sẽ không sai, nhưng tủ này, bất luận thử thế nào, cũng không đúng.
Tác giả :
Khuyết Danh