Chân Ái
Chương 20
Qua Tết, nhịp sống trở lại bình thường nhanh chóng. Người Nhật luôn làm việc với hiệu suất cao, ai cũng hòa nhập lại với công việc không chút uể oải. Hôm nay là cuối tuần, ngẫu nhiên trùng với ngày nghỉ của Phương Nghị, anh đang ở nhà dọn dẹp nhà cửa. TV đang chiếu bản tin thể thao, anh lại nhớ cô gái náo nhiệt cùng mình xem trận bóng chày hôm nào. Lâu rồi không gặp, không cùng cô ăn hết hàng quán ờ Tokyo hay trêu ghẹo lẫn nhau, cuộc sống có chút tịch mịch.
Mỗi khi đi ngang Bách Hợp ở sảnh Evergreen, anh đều vô thức nhìn vào trong tìm kiếm dáng người cao cao mặt một thân hàng hiệu đang kiểm tra sổ sách. Mỗi khi tan ca chen chúc trên xe điện về nhà một mình, anh lại nhớ những buổi tối hai người cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ. Hạ Tiểu Nhu thông minh hài hước, họ lại hợp tính nhau nên nói mãi không chán.
Không có Hạ Tiểu Nhu, Phương Nghị ngỡ cuộc sống của mình sẽ quay về như lúc trước, lúc anh vừa đến Nhật không có ai bầu bạn. Ngày ấy anh vẫn trải qua vô cùng thú vị, không chút nhàm chán. Thế nhưng hình như không phải. Một khi đã quen với bầu không khí có cô, bây giờ cảm thấy vô cùng trống vắng mất mát.
Một người bạn, có thể quan trọng với anh đến thế ư?
Bỗng dưng, điện thoại anh vang lên chuông báo động đất thật lớn. Sống ở Nhật gần một năm, đây là lần đầu tiên Phương Nghị trải qua cảm giác này. Phòng của anh ở tầng bốn, cảm nhận rõ hơn tầng trệt. Phương Nghị nhanh chóng chui xuống gầm giường, túm lấy cái gối che lên đầu. Đất dưới chân anh như nứt xuống, cửa kính rung bần bật, bóng đèn tròn trên trần nhà chao qua đảo lại, đồ vật trên bàn và tủ rơi xuống đất loảng xoảng. Giường phía trên anh cũng lắc lư, cảm tưởng như tòa nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lần đầu tiên trên đời Phương Nghị đứng giữa lằn ranh sự sống và cái chết. Con người đứng trước ranh giới ấy bỗng dưng nghĩ ra rất nhiều chuyện. Anh nghĩ đến gia đình ở Đài Bắc, nghĩ đến các đồng nghiệp ở Evergreen, khoảng thời gian ở Nhật đầy thử thách thú vị. Và anh nghĩ đến một người.
Lần đầu gặp gỡ, anh thấy một mỹ nữ đụng bể đèn xe bên cạnh.
Những lần sau, cô trong mắt anh là tiểu thư hào môn khó gần đỏng đảnh.
Sau khi biết những thủ đoạn của cô, anh chán ghét cô thậm tệ, chán ghét con người âm hiểm ác độc.
Thế nhưng như có định mệnh đưa đẩy, anh vạch trần cô, cô dừng tay, anh tin cô… Họ cứ thế cứ thế hiểu rõ nhau hơn, đến gần nhau hơn.
Cô không còn là Hạ Tiểu Nhu ngang ngược như ngày đầu anh biết. Hạ Tiểu Nhu bây giờ luôn vui vẻ tự tin hoạt bát. Nếu Ân Đồng là dòng nước ôn nhu mềm mại thì Hạ Tiểu Nhu là ngọn lửa luôn cháy bỏng khiến người xung quanh phải khao khát.
Khoảng thời gian làm bạn với cô vô cùng vui vẻ, họ chia sẻ với nhau những chuyện thường ngày, những khát vọng tương lai. Cuộc sống của cô luôn sinh động, luôn rực cháy bởi năng lượng trong cô không bao giờ cạn. Một cô gái có thể làm anh luôn cảm thấy thú vị, có thể đem những điều mới mẻ đến mỗi ngày, tại sao anh lại do dự không thổ lộ với cô?
Hạ Tiểu Nhu! Hạ Tiểu Nhu của anh, bây giờ em đang ở đâu? Anh muốn nói với em, anh không muốn suy nghĩ nữa, anh muốn ở bên em, anh thích em!
Phía Hạ Tiểu Nhu, hôm nay là cuối tuần, cô cũng được nghỉ, đang thảnh thơi đọc một quyển sách trên ghế sofa. Quyển sách nói về dịch vụ chăm sóc khách hàng. Phương Nghị, tôi đang đọc quyển sách anh giới thiệu cho tôi đây, còn sư phụ tôi đâu rồi?
Sau đêm hôm ấy, Hạ Tiểu Nhu cũng bận rộn với các kế hoạch cuối năm của Bách Hợp, sau đó lại về quê ngoại một thời gian. Lâu rồi cô chưa gặp Phương Nghị. Cô cũng nhận ra đây là cái cớ để tránh mặt nhau. Tuy biết đêm đó không có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của anh sau khi cô nói anh không cần chịu trách nhiệm, Hạ Tiểu Nhu mơ hồ cảm thấy anh không vui.
Có lẽ anh không muốn có quan hệ xa hơn tình bạn với cô. Có lẽ anh cảm thấy sau tình một đêm, cả hai khó có thể quay lại làm bạn. Hạ Tiểu Nhu không muốn làm anh khó xử. Dù có những lúc cô rất muốn cùng anh ra ngoài chia sẻ chuyện công việc cuộc sống nhưng Hạ Tiểu Nhu nghĩ anh cần thời gian thích ứng.
Đôi khi, cô thật sự nghĩ anh có tình cảm với mình, bởi anh là người bắt đầu chuyện đêm ấy. Nhưng rồi anh dừng lại. Có thể men rượu đã làm mờ lý trí của anh, hay anh dừng lại vì không muốn tiến xa hơn với cô. Lần đó sau khi giúp cô đối phó với Ishimura, anh ngầm ám chỉ bọn họ không có khả năng. Mẫu người anh thích hẳn là dịu dàng yếu đuối như Ân Đồng, không phải loại mạnh mẽ bốc đồng như cô. Ban đầu anh ghét cô như thế, bây giờ quan hệ của hai người đã gọi là có bước tiến triển xa, sao cô có thể suy nghĩ nhiều hơn. Sau mười mấy năm tự mình đa tình, Hạ Tiểu Nhu biết mình phải cứng rắn hơn, không nên suy đoán hành động mập mờ nào cả.
Còn chính bản thân cô, cô có cảm giác với anh hay không? Phương Nghị là người bạn đồng hành vô cùng chu đáo, vô cùng hiểu rõ cô. Ở bên anh thật vui, nhưng để tiến xa hơn, có lẽ Hạ Tiểu Nhu chưa nghĩ đến điều này. Cô chưa rõ tâm ý anh, chuyện không nắm chắc phần thắng như thế, Hạ Tiểu Nhu không làm. Cũng giống như Phương Nghị, cô cần một khoảng thời gian để nhìn lại mình.
Ngoài kia tuyết đang rơi, Hạ Tiểu Nhu bất giác nghĩ đến đêm mưa mùa hè hôm nào, hai người ngồi đây ăn cơm cà ri. Bỗng dưng, điện thoại cô vang lên chuông báo động đất. Cũng giống như Phương Nghị, cơn địa chấn phút chốc làm cả tòa nhà chao đảo, Hạ Tiểu Nhu ở tầng cao lại càng cảm nhận rõ rệt hơn.
Trong đầu cô lướt qua vô số hình ảnh. Có bố mẹ đang ở quê ngoại, có bạn bè đồng nghiệp, có Huân ca ca, và có cả người kia.
Người bắt gặp cô trong tình trạng chật vật ở bãi giữ xe.
Người nắm được yếu điểm của cô, uy hiếp cô, bắt cô dừng tay lại.
Người luôn đấu khẩu với cô, đe dọa cô, la mắng cô, không có điểm nào tốt cả.
Chưa có ai dám cãi nhau chống đối với cô, chỉ có người này sống chết đối đầu với cô, vạch trần nội tâm sâu kín nhất của cô.
Nhưng cũng nhờ người này làm cô tỉnh ngộ kịp lúc, quay trở lại cuộc đời vui vẻ thanh thản như ngày trước.
Người này tin cô ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, như một ánh sáng le lói trong đêm đem cho cô hi vọng.
Anh kéo cô ra khỏi tranh giành đấu đá vô nghĩa, từng bước từng bước hướng cô đến cuộc sống tích cực, nâng bước cho cô hoàn thiện về tính cách lẫn sự nghiệp.
Anh là người duy nhất cô chịu khuất phục, và xứng đáng để cô chinh phục cũng như chinh phục cô.
Anh tinh tế chu đáo, ở bên anh vô cùng thoải mái.
Cuộc đời này, có bao nhiêu người khiến bạn thật sự động lòng? Trước kia Hạ Tiểu Nhu không biết, cô đã có cảm giác với anh từ lâu. Nếu không cô cũng không chia sẻ mọi chuyện của cô, không lắng nghe anh nói, không đặt niềm tin của mình lên anh nhiều đến như vậy. Ở bên Phương Nghị, cô có thể là cô, không cần phải suy nghĩ thể hiện mình thế nào cho thật hoàn hảo.
Anh chấp nhận cô theo một cách rất riêng, không hề bao dung với khuyết điểm của cô như những người đàn ông khác mà kiên nhẫn làm mờ nhạt nó, lại phát huy những ưu điểm khiến cô càng rực rỡ tỏa sáng. Cách làm của anh không hề làm cô thấy khó chịu mà chỉ có ngưỡng mộ và cảm phục. Anh rèn dũa cô thành một viên ngọc sáng như vậy rồi nỡ đem tặng người khác sao? Không, dù anh có muốn cô cũng không cho phép!
Phương Nghị! Em muốn nói với anh, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi. Em không đợi được nữa, em muốn được ở bên anh, em thích anh!
Cơn địa chấn ngưng hẳn, Phương Nghị chỉ kịp khoác một chiếc áo, lao như bay ra đường đón xe đến nhà Hạ Tiểu Nhu. Anh không muốn đợi nữa, anh không muốn phải suy đoán về mối quan hệ của bọn họ.
Anh thích Hạ Tiểu Nhu, muốn ở bên cạnh cô, như vậy là đủ. Tại sao phải chần chừ lưỡng lự. Cho dù hiện tại cô có thích anh hay không, có muốn tìm một người đàn ông đẹp trai giàu có hay không, anh vẫn muốn bày tỏ với cô, trực tiếp theo đuổi cô, giành cô về phía mình.
Chiếc xe phóng qua những con đường, ngoài trời tuyết rơi, anh vẫn nóng ruột nghĩ đến cô. Nhà Hạ Tiểu Nhu cao đến vậy, cô có làm sao không? Cách nhà cô một đoạn, đường bỗng dưng bị tắc, lúc này cả thành phố không còn được trật tự như lúc trước nữa. Xe cứu thương cứu hỏa tràn ra đường, ai cũng muốn mau chóng về nhà. Lòng Phương Nghị như lửa đốt, anh trả tiền cho tài xế rồi đầu trần dưới tuyết chạy đến nhà cô, không để ý điện thoại trong túi vẫn không ngừng rung.
Hạ Tiểu Nhu chạy xuống đất, đây là quy tắc thoát hiểm với những người ở tầng cao. Đất đã ngừng rung nhưng cô vẫn chưa quay trở lên nhà. Phương Nghị! Anh đang ở đâu, anh trả lời em đi. Hạ Tiểu Nhu không lo cho bản thân mình, nhưng cô lo cho anh. Ở Đài Loan không có kinh nghiệm đối phó động đất, anh có bị thương không, có ổn không?
Cô phát hiện ra mình vô cùng lo sợ, tim đã đập hoảng loạn và răng đánh lập cập vào nhau. Và cô òa khóc.
Hơn hai mươi năm, Hạ Tiểu Nhu có bao nhiêu lần khóc, có bao nhiêu người làm cô đủ đau buồn? Năm tuổi đi chích ngừa, cô bình thản nhìn những đứa trẻ khác khóc gọi cha mẹ mà cười khẩy. Ngày về nước, biết Huân ca ca có bạn gái, anh ấy không quan tâm cô nữa, lại không tin tưởng cô. Cô ghen tuông, tức giận nhưng cắn chặt răng đứng dậy, không nhỏ một giọt nước mắt.
Vậy mà giờ đây, khi nghĩ đến sau này không được gặp Phương Nghị nữa, không nghe anh trêu chọc, không cùng anh ăn một bữa cơm ấm áp, tim cô như có ai bóp thật chặt, thật khó thở. Giây phút ngỡ mình mãi mãi mất đi anh, cô mới biết đây là lúc đau khổ nhất trên đời.
Hóa ra không phải cô yêu Huân ca ca, không phải cô mạnh mẽ. Chỉ vì trước giờ cô chưa gặp được người khiến mình đau lòng. Đến lúc gặp được, họ lại vì sĩ diện mà chần chừ bỏ qua nhau. Không biết anh suy nghĩ gì thì có sao chứ, bây giờ cô cần thắng thua làm gì. Chỉ cần hai người ở cùng nhau, ồn ào náo nhiệt trải qua một đời này, cô không còn gì hối tiếc. Cho dù anh có từ chối, cô cũng phải nói ra cảm giác của mình, không để cơ hội vụt mất nữa.
Bỗng cô nghe thấy tiếng gọi “Hạ Tiểu Nhu!”
Giọng nói trong nhung nhớ chờ mong, âm thanh thuộc về người chiếm hữu trái tim cô. Thì ra cô nhớ anh đến thế, đến nỗi chỉ cần nghe giọng nói quen thuộc kia đã đủ khiến lồng ngực cô vỡ tung. Anh đứng đằng kia, đầu đầy tuyết, quần áo xốc xếch, chân đi đôi dép mang trong nhà vẫn còn chống tay thở.
Phương Nghị dừng lại mới để ý điện thoại mình đang rung, cô gái anh đang ngàn lần gào thét gọi tên cầm điện thoại gọi liên tục với gương mặt hốt hoảng, nước mắt ràn rụa trên mặt. Gương mặt ấy nói cho anh biết, cô lo cho anh như thế nào, địa vị trong lòng anh trong cô cao tới đâu. Anh không quen, anh muốn một Hạ Tiểu Nhu luôn vui cười náo nhiệt hay chọc ghẹo anh. Thời điểm này, anh thề với lòng không để cô khóc một lần nào nữa.
Không chờ được một giây phút nào nữa, họ lao vào nhao như hai con thiêu thân, siết nhau thật chặt để cảm giác được sự hiện hữu của đối phương. Lồng ngực hai người dán vào nhau, nghe hai nhịp tim đập hòa vào nhau mãnh liệt, họ mới nhận ra mình đã lo sợ mất nhau đến mức nào. Mặc kệ bao nhiêu người xung quanh, Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu cắn nuốt môi nhau bỏng rát như muốn gắt gao khẳng định quyền sở hữu.
Theo nguyên tắc động đất không nên dùng thang máy, hai người nắm tay nhau chạy một mạch lên nhà Hạ Tiểu Nhu. Đối với họ bây giờ, mười mấy tầng lầu cũng không có ý nghĩ gì, chỉ muốn bên nhau ngay lập tức.
Hạ Tiểu Nhu mở cửa, Phương Nghị nhanh chóng lao đến khóa chặt môi cô lần nữa, đầu lưỡi mạnh mẽ xông vào không ngần ngại. Cô há miệng mời gọi anh, nhiệt tình lấy lưỡi quấn lấy anh, cảm giác sự chân thật của người đàn ông mình yêu.
Chương sau H hàng thiệt giá thiệt...
Mỗi khi đi ngang Bách Hợp ở sảnh Evergreen, anh đều vô thức nhìn vào trong tìm kiếm dáng người cao cao mặt một thân hàng hiệu đang kiểm tra sổ sách. Mỗi khi tan ca chen chúc trên xe điện về nhà một mình, anh lại nhớ những buổi tối hai người cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ. Hạ Tiểu Nhu thông minh hài hước, họ lại hợp tính nhau nên nói mãi không chán.
Không có Hạ Tiểu Nhu, Phương Nghị ngỡ cuộc sống của mình sẽ quay về như lúc trước, lúc anh vừa đến Nhật không có ai bầu bạn. Ngày ấy anh vẫn trải qua vô cùng thú vị, không chút nhàm chán. Thế nhưng hình như không phải. Một khi đã quen với bầu không khí có cô, bây giờ cảm thấy vô cùng trống vắng mất mát.
Một người bạn, có thể quan trọng với anh đến thế ư?
Bỗng dưng, điện thoại anh vang lên chuông báo động đất thật lớn. Sống ở Nhật gần một năm, đây là lần đầu tiên Phương Nghị trải qua cảm giác này. Phòng của anh ở tầng bốn, cảm nhận rõ hơn tầng trệt. Phương Nghị nhanh chóng chui xuống gầm giường, túm lấy cái gối che lên đầu. Đất dưới chân anh như nứt xuống, cửa kính rung bần bật, bóng đèn tròn trên trần nhà chao qua đảo lại, đồ vật trên bàn và tủ rơi xuống đất loảng xoảng. Giường phía trên anh cũng lắc lư, cảm tưởng như tòa nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lần đầu tiên trên đời Phương Nghị đứng giữa lằn ranh sự sống và cái chết. Con người đứng trước ranh giới ấy bỗng dưng nghĩ ra rất nhiều chuyện. Anh nghĩ đến gia đình ở Đài Bắc, nghĩ đến các đồng nghiệp ở Evergreen, khoảng thời gian ở Nhật đầy thử thách thú vị. Và anh nghĩ đến một người.
Lần đầu gặp gỡ, anh thấy một mỹ nữ đụng bể đèn xe bên cạnh.
Những lần sau, cô trong mắt anh là tiểu thư hào môn khó gần đỏng đảnh.
Sau khi biết những thủ đoạn của cô, anh chán ghét cô thậm tệ, chán ghét con người âm hiểm ác độc.
Thế nhưng như có định mệnh đưa đẩy, anh vạch trần cô, cô dừng tay, anh tin cô… Họ cứ thế cứ thế hiểu rõ nhau hơn, đến gần nhau hơn.
Cô không còn là Hạ Tiểu Nhu ngang ngược như ngày đầu anh biết. Hạ Tiểu Nhu bây giờ luôn vui vẻ tự tin hoạt bát. Nếu Ân Đồng là dòng nước ôn nhu mềm mại thì Hạ Tiểu Nhu là ngọn lửa luôn cháy bỏng khiến người xung quanh phải khao khát.
Khoảng thời gian làm bạn với cô vô cùng vui vẻ, họ chia sẻ với nhau những chuyện thường ngày, những khát vọng tương lai. Cuộc sống của cô luôn sinh động, luôn rực cháy bởi năng lượng trong cô không bao giờ cạn. Một cô gái có thể làm anh luôn cảm thấy thú vị, có thể đem những điều mới mẻ đến mỗi ngày, tại sao anh lại do dự không thổ lộ với cô?
Hạ Tiểu Nhu! Hạ Tiểu Nhu của anh, bây giờ em đang ở đâu? Anh muốn nói với em, anh không muốn suy nghĩ nữa, anh muốn ở bên em, anh thích em!
Phía Hạ Tiểu Nhu, hôm nay là cuối tuần, cô cũng được nghỉ, đang thảnh thơi đọc một quyển sách trên ghế sofa. Quyển sách nói về dịch vụ chăm sóc khách hàng. Phương Nghị, tôi đang đọc quyển sách anh giới thiệu cho tôi đây, còn sư phụ tôi đâu rồi?
Sau đêm hôm ấy, Hạ Tiểu Nhu cũng bận rộn với các kế hoạch cuối năm của Bách Hợp, sau đó lại về quê ngoại một thời gian. Lâu rồi cô chưa gặp Phương Nghị. Cô cũng nhận ra đây là cái cớ để tránh mặt nhau. Tuy biết đêm đó không có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của anh sau khi cô nói anh không cần chịu trách nhiệm, Hạ Tiểu Nhu mơ hồ cảm thấy anh không vui.
Có lẽ anh không muốn có quan hệ xa hơn tình bạn với cô. Có lẽ anh cảm thấy sau tình một đêm, cả hai khó có thể quay lại làm bạn. Hạ Tiểu Nhu không muốn làm anh khó xử. Dù có những lúc cô rất muốn cùng anh ra ngoài chia sẻ chuyện công việc cuộc sống nhưng Hạ Tiểu Nhu nghĩ anh cần thời gian thích ứng.
Đôi khi, cô thật sự nghĩ anh có tình cảm với mình, bởi anh là người bắt đầu chuyện đêm ấy. Nhưng rồi anh dừng lại. Có thể men rượu đã làm mờ lý trí của anh, hay anh dừng lại vì không muốn tiến xa hơn với cô. Lần đó sau khi giúp cô đối phó với Ishimura, anh ngầm ám chỉ bọn họ không có khả năng. Mẫu người anh thích hẳn là dịu dàng yếu đuối như Ân Đồng, không phải loại mạnh mẽ bốc đồng như cô. Ban đầu anh ghét cô như thế, bây giờ quan hệ của hai người đã gọi là có bước tiến triển xa, sao cô có thể suy nghĩ nhiều hơn. Sau mười mấy năm tự mình đa tình, Hạ Tiểu Nhu biết mình phải cứng rắn hơn, không nên suy đoán hành động mập mờ nào cả.
Còn chính bản thân cô, cô có cảm giác với anh hay không? Phương Nghị là người bạn đồng hành vô cùng chu đáo, vô cùng hiểu rõ cô. Ở bên anh thật vui, nhưng để tiến xa hơn, có lẽ Hạ Tiểu Nhu chưa nghĩ đến điều này. Cô chưa rõ tâm ý anh, chuyện không nắm chắc phần thắng như thế, Hạ Tiểu Nhu không làm. Cũng giống như Phương Nghị, cô cần một khoảng thời gian để nhìn lại mình.
Ngoài kia tuyết đang rơi, Hạ Tiểu Nhu bất giác nghĩ đến đêm mưa mùa hè hôm nào, hai người ngồi đây ăn cơm cà ri. Bỗng dưng, điện thoại cô vang lên chuông báo động đất. Cũng giống như Phương Nghị, cơn địa chấn phút chốc làm cả tòa nhà chao đảo, Hạ Tiểu Nhu ở tầng cao lại càng cảm nhận rõ rệt hơn.
Trong đầu cô lướt qua vô số hình ảnh. Có bố mẹ đang ở quê ngoại, có bạn bè đồng nghiệp, có Huân ca ca, và có cả người kia.
Người bắt gặp cô trong tình trạng chật vật ở bãi giữ xe.
Người nắm được yếu điểm của cô, uy hiếp cô, bắt cô dừng tay lại.
Người luôn đấu khẩu với cô, đe dọa cô, la mắng cô, không có điểm nào tốt cả.
Chưa có ai dám cãi nhau chống đối với cô, chỉ có người này sống chết đối đầu với cô, vạch trần nội tâm sâu kín nhất của cô.
Nhưng cũng nhờ người này làm cô tỉnh ngộ kịp lúc, quay trở lại cuộc đời vui vẻ thanh thản như ngày trước.
Người này tin cô ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, như một ánh sáng le lói trong đêm đem cho cô hi vọng.
Anh kéo cô ra khỏi tranh giành đấu đá vô nghĩa, từng bước từng bước hướng cô đến cuộc sống tích cực, nâng bước cho cô hoàn thiện về tính cách lẫn sự nghiệp.
Anh là người duy nhất cô chịu khuất phục, và xứng đáng để cô chinh phục cũng như chinh phục cô.
Anh tinh tế chu đáo, ở bên anh vô cùng thoải mái.
Cuộc đời này, có bao nhiêu người khiến bạn thật sự động lòng? Trước kia Hạ Tiểu Nhu không biết, cô đã có cảm giác với anh từ lâu. Nếu không cô cũng không chia sẻ mọi chuyện của cô, không lắng nghe anh nói, không đặt niềm tin của mình lên anh nhiều đến như vậy. Ở bên Phương Nghị, cô có thể là cô, không cần phải suy nghĩ thể hiện mình thế nào cho thật hoàn hảo.
Anh chấp nhận cô theo một cách rất riêng, không hề bao dung với khuyết điểm của cô như những người đàn ông khác mà kiên nhẫn làm mờ nhạt nó, lại phát huy những ưu điểm khiến cô càng rực rỡ tỏa sáng. Cách làm của anh không hề làm cô thấy khó chịu mà chỉ có ngưỡng mộ và cảm phục. Anh rèn dũa cô thành một viên ngọc sáng như vậy rồi nỡ đem tặng người khác sao? Không, dù anh có muốn cô cũng không cho phép!
Phương Nghị! Em muốn nói với anh, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi. Em không đợi được nữa, em muốn được ở bên anh, em thích anh!
Cơn địa chấn ngưng hẳn, Phương Nghị chỉ kịp khoác một chiếc áo, lao như bay ra đường đón xe đến nhà Hạ Tiểu Nhu. Anh không muốn đợi nữa, anh không muốn phải suy đoán về mối quan hệ của bọn họ.
Anh thích Hạ Tiểu Nhu, muốn ở bên cạnh cô, như vậy là đủ. Tại sao phải chần chừ lưỡng lự. Cho dù hiện tại cô có thích anh hay không, có muốn tìm một người đàn ông đẹp trai giàu có hay không, anh vẫn muốn bày tỏ với cô, trực tiếp theo đuổi cô, giành cô về phía mình.
Chiếc xe phóng qua những con đường, ngoài trời tuyết rơi, anh vẫn nóng ruột nghĩ đến cô. Nhà Hạ Tiểu Nhu cao đến vậy, cô có làm sao không? Cách nhà cô một đoạn, đường bỗng dưng bị tắc, lúc này cả thành phố không còn được trật tự như lúc trước nữa. Xe cứu thương cứu hỏa tràn ra đường, ai cũng muốn mau chóng về nhà. Lòng Phương Nghị như lửa đốt, anh trả tiền cho tài xế rồi đầu trần dưới tuyết chạy đến nhà cô, không để ý điện thoại trong túi vẫn không ngừng rung.
Hạ Tiểu Nhu chạy xuống đất, đây là quy tắc thoát hiểm với những người ở tầng cao. Đất đã ngừng rung nhưng cô vẫn chưa quay trở lên nhà. Phương Nghị! Anh đang ở đâu, anh trả lời em đi. Hạ Tiểu Nhu không lo cho bản thân mình, nhưng cô lo cho anh. Ở Đài Loan không có kinh nghiệm đối phó động đất, anh có bị thương không, có ổn không?
Cô phát hiện ra mình vô cùng lo sợ, tim đã đập hoảng loạn và răng đánh lập cập vào nhau. Và cô òa khóc.
Hơn hai mươi năm, Hạ Tiểu Nhu có bao nhiêu lần khóc, có bao nhiêu người làm cô đủ đau buồn? Năm tuổi đi chích ngừa, cô bình thản nhìn những đứa trẻ khác khóc gọi cha mẹ mà cười khẩy. Ngày về nước, biết Huân ca ca có bạn gái, anh ấy không quan tâm cô nữa, lại không tin tưởng cô. Cô ghen tuông, tức giận nhưng cắn chặt răng đứng dậy, không nhỏ một giọt nước mắt.
Vậy mà giờ đây, khi nghĩ đến sau này không được gặp Phương Nghị nữa, không nghe anh trêu chọc, không cùng anh ăn một bữa cơm ấm áp, tim cô như có ai bóp thật chặt, thật khó thở. Giây phút ngỡ mình mãi mãi mất đi anh, cô mới biết đây là lúc đau khổ nhất trên đời.
Hóa ra không phải cô yêu Huân ca ca, không phải cô mạnh mẽ. Chỉ vì trước giờ cô chưa gặp được người khiến mình đau lòng. Đến lúc gặp được, họ lại vì sĩ diện mà chần chừ bỏ qua nhau. Không biết anh suy nghĩ gì thì có sao chứ, bây giờ cô cần thắng thua làm gì. Chỉ cần hai người ở cùng nhau, ồn ào náo nhiệt trải qua một đời này, cô không còn gì hối tiếc. Cho dù anh có từ chối, cô cũng phải nói ra cảm giác của mình, không để cơ hội vụt mất nữa.
Bỗng cô nghe thấy tiếng gọi “Hạ Tiểu Nhu!”
Giọng nói trong nhung nhớ chờ mong, âm thanh thuộc về người chiếm hữu trái tim cô. Thì ra cô nhớ anh đến thế, đến nỗi chỉ cần nghe giọng nói quen thuộc kia đã đủ khiến lồng ngực cô vỡ tung. Anh đứng đằng kia, đầu đầy tuyết, quần áo xốc xếch, chân đi đôi dép mang trong nhà vẫn còn chống tay thở.
Phương Nghị dừng lại mới để ý điện thoại mình đang rung, cô gái anh đang ngàn lần gào thét gọi tên cầm điện thoại gọi liên tục với gương mặt hốt hoảng, nước mắt ràn rụa trên mặt. Gương mặt ấy nói cho anh biết, cô lo cho anh như thế nào, địa vị trong lòng anh trong cô cao tới đâu. Anh không quen, anh muốn một Hạ Tiểu Nhu luôn vui cười náo nhiệt hay chọc ghẹo anh. Thời điểm này, anh thề với lòng không để cô khóc một lần nào nữa.
Không chờ được một giây phút nào nữa, họ lao vào nhao như hai con thiêu thân, siết nhau thật chặt để cảm giác được sự hiện hữu của đối phương. Lồng ngực hai người dán vào nhau, nghe hai nhịp tim đập hòa vào nhau mãnh liệt, họ mới nhận ra mình đã lo sợ mất nhau đến mức nào. Mặc kệ bao nhiêu người xung quanh, Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu cắn nuốt môi nhau bỏng rát như muốn gắt gao khẳng định quyền sở hữu.
Theo nguyên tắc động đất không nên dùng thang máy, hai người nắm tay nhau chạy một mạch lên nhà Hạ Tiểu Nhu. Đối với họ bây giờ, mười mấy tầng lầu cũng không có ý nghĩ gì, chỉ muốn bên nhau ngay lập tức.
Hạ Tiểu Nhu mở cửa, Phương Nghị nhanh chóng lao đến khóa chặt môi cô lần nữa, đầu lưỡi mạnh mẽ xông vào không ngần ngại. Cô há miệng mời gọi anh, nhiệt tình lấy lưỡi quấn lấy anh, cảm giác sự chân thật của người đàn ông mình yêu.
Chương sau H hàng thiệt giá thiệt...
Tác giả :
Hàn Hạ