Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)
Chương 36
̣ Nhi xuất hiện
Vì STĐ phải tạm ẩn đi để chuẩn bị cho một cuộc trả thù lớn nên Miêu Nguyệt khá rảnh rỗi. Vài ngày nay cô đều ở Hoắc gia cùng hắn, tâm trạng bây giờ đã khá hơn nhiều, Miêu Nguyệt đối với hắn không những bớt khoảng cách ngược lại còn ngày càng tùy ý, đôi khi còn trêu trọc cả hắn.
Thiên Ngạo thấy Lập Nam ngày ngày phải đến đây nấu ăn cũng tội nghiệp nên đã cấp cho hắn ở tạm lại đây. Thực ra Lập Nam chính là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Đông Thị, không ngờ giờ lại thành đầu bếp và chân sai vặt của hắn và Miêu Nguyệt. Thế nhưng hắn không thấy uất ức gì ngược lại còn rất vui vì cậu chủ tính nết có thay đổi ( tuy chỉ với Miêu Nguyệt) và thấy được ba người bọn họ ngày ngày rất vui vẻ. ( sao em thấy Lập Nam giống con hai anh chi vậy? muahaha)
Ngày hôm đó, vào buổi tối ấm áp…
Thiên Ngạo cùng Miêu Nguyệt ngồi trên sofa thoải mái vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim. Chỉ tội Lập Nam vừa mới ngồi xuống một chút lại bắt đi lấy nước, đi lấy đồ ăn, bla bla…
“Đing đoong đinh đoong”
Tiếng chuông cửa vang lên khiến cả ba không hẹn mà nhìn nhau. Kẻ nào mà dám bước vào Hoắc gia chứ?. Hoắc gia xưa nay có một quy tắc, cửa không bao giờ khóa, thích thì có thể vào nhưng ra thì còn tùy vào may mắn. Chỉ trừ những người thân thiết cực hạn mới có thể. Cũng không biết vì sao mà trộm thấy cửa mở toang cũng chẳng giám vào.Không biết hôm nay ai lại liều mạng đến thế?
-Cậu ra xem đi – Thiên Ngạo hếch mặt ra ngoài.
Lập Nam gật đầu lập tức rời đi. Vừa đến ở cổng, cậu ta choáng. Là một cô gái. Cô nàng mặc một chiếc váy xanh dịu dàng, đội mũ vành rộng, chân đi đôi dày bata năng động, nụ cười tươi tắn trên môi, tay kéo theo vali lớn như vừa đi du lịch về. Thoáng nhìn qua cũng có thể đoán được là một cô nàng năng động.
-Cô là ai? – Lập Nam hơi kinh ngạc hỏi.
-Tôi là Chung Hạ Nhi – cô gái đó vui vẻ trả lời, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Chung Hạ Nhi? Haha? Thiếu gia ơi vợ tương lai của cậu đến rồi kìa. Lập Nam cười tủm tỉm, nói với cô gái đó một câu rồi xoay người trở vô trong
-Cô đợi chút, để tôi đi nói cho thiếu gia biết.
Thấy Lập Nam trở vô với vẻ mặt vô cùng hào hứng, hắn không khỏi nhíu mày hỏi:
- Ai?
-Là ai thiếu gia tự ra ngoài xem đi, tôi không dám đắc tội đâu. – Nói rồi Lập Nam ngồi xuống sofa nhìn Miêu Nguyệt cười cười.
Hoắc Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng định đi ra ngoài xem, nghĩ thế nào lại quay vào kéo Miêu Nguyệt đi cùng.
Chung Hạ Nhi vẫn đang ngó nghiêng xung quanh, thấy Thiên Ngạo đi ra thì hớn hở chạy lại, thiếu chút nữa là lao đến ôm hắn nếu như không có cảnh tượng trước mắt.
Hoắc Thiên Ngạo cùng cô gái khác tay trong tay. Hạ Nhi cảm tưởng một thứ gì đó vô hình đang chậm rãi phá tan lồng ngực cô. Cô vội trở về, không báo trước với hắn chỉ mong hắn sẽ bất ngờ, sẽ cùng hắn vui vẻ như lúc nhỏ. Không ngờ cảnh tượng trước mắt này lại khiến cô đau lòng đến thế.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Chung Hạ Nhi, bàn tay Thiên Ngạo nắm tay Miêu Nguyệt càng siết chặt hơn. Động tác đó lại một lần nữa như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực vốn đã muốn vỡ nát của Hạ Nhi.
-Cô đến đây làm gì? – Thiên Ngạo giọng lạnh ngắt hỏi
-Em..Em đến đây ở– Chung Hạ Nhi hít một hơi sâu, lấy lại nụ cười ban đầu vui vẻ trả lời.
Câu trả lời này khiến cả ba người sock, bao gồm cả Lập Nam đứng phía xa đó lặng lẽ theo dõi.
-Ở? Ai cho phép cô – Vẫn là Thiên Ngạo mặt lạnh lên tiếng
-À…là bác Nghiêm bảo em đến ở cùng anh. Em vừa du học về, cũng không có thân thích với ai ở đây, ba em lại bận rất nhiều việc, anh lại cũng ở đây một mình nên bác ấy bảo em đến ở cùng anh. – cô ta vừa cười nói vừa lắc lắc cái điện thoại
-Tôi không thích
Nhận thấy sự chán ghét của hắn, Chung Hạ Nhi trong lòng lại càng đau đớn, thế nhưng vẫn cười tươi rói mà đáp lại:
-Thật ra anh cũng không cần lo, em chỉ ở đây vài ngày rồi sẽ rời đi. Anh biết rõ tính ba anh mà, điều bác ấy muốn mà không thực hiện nhất định sẽ nổi giận. Đợi vài ngày sau em sẽ nói lại là em muốn đi thăm lại bạn cũ chắc chắn là bác ấy sẽ đồng ý.
Hoắc Thiên Ngạo rơi vào trầm tư, cô ta nói không sai, ba hắn nếu đã muốn mà không làm ắt sẽ có chuyện. Với lại hắn dù sao cũng biết cô ta từ nhỏ, tính tình không phải tiểu thư kiêu kỳ ác độc gì, thật ra rất tốt bụng. Đoạn hắn gật đầu với Lập Nam, cậu ta hiểu ý liền dẫn Chung Hạ Nhi đi vào nhà trước.
Thiên Nạo nhìn ngắm vẻ mặt của Miêu Nguyệt, chỉ thấy ánh mắt tím đen huyền ảo kia không hề lay động. Rốt cuộc trong tim cô có hắn không?
-Cô ta là…
-Tôi đoán được rồi. Cô ấy là hôn thê của anh – Thiên Ngạo chưa kịp giải thích hết câu thì Miêu Nguyệt đã chặn lời hắn, miệng cười quyến rũ.
Thiên Ngạo xoay vai cô đối diện với hắn, đăm chiêu nhìn vào mắt cô, nhăn mày như đang chất vấn.
-Tôi không thèm quan tâm đâu. Anh đừng tưởng bở – Nói rồi cô đi vào trong nhà trước. Mặc cho Thiên Ngạo phía sau nheo mắt nhìn
….
-Chung tiểu thư, Hoắc Gia nhiều phòng như thế cô có thể tùy chọn. Chỉ duy phòng phòng đầu tiên lầu một và phòng của thiếu gia là không được. – Lập Nam kéo vali dùm Chung Hạ Nhi, tiện thể cũng tận tình báo trước, nhỡ để thiếu gia phật ý chỉ sợ không biết có niệm tình bao năm mà tha cho cậu không.
-Ừ…tôi biết rồi – Hạ Nhi đảo mắt quanh biệt thự sang trọng, miệng nở nụ cười dịu dàng.
Lúc này Miêu Nguyệt vừa vào tới, mắt hướng nhìn cô gái được gọi là hôn thê của hắn. Hai người mắt đối mắt, Chung Hạ Nhi gật đầu cười với cô, nụ cười mang ánh nắng. Đổi lại Miêu Nguyệt lại thân không động đậy, miệng nhỏ kia không cười đáp, mắt vẫn dán lên người Chung Hạ Nhi, như nhìn một vật thể vô hình.
Lập Nam mỉm cười đưa tay vuốt cằm nhìn. Hai người này hoàn toàn đối lập, một hoạt bát dễ thương, một lạnh lùng quyến rũ, liệu ai mới chính là người thực sự đi vào lòng thiếu gia?
-Chào! Tôi là Hạ Nhi.. Cô tên gì? Là bạn gái của Thiên Ngạo sao? – Chung Hạ Nhi rốt cuộc vẫn niềm nở mở cười nói.
Thiên Ngạo? Nghe sao thân thiết vậy nhỉ? Miêu Nguyệt nhíu mày khó chịu, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định chỉ nói tên:
-Miêu Nguyệt!
-A.. vậy đúng là bạn gái sao? Hì, Thiên Ngạo trước giờ chưa từng quan tâm đến phụ nữ. Cô thật sự rất may mắn đó. Mà..tôi mười tám, còn cô.- Hạ Nhi khẽ cắn môi cố vui vẻ nói
-17
Cô ta híp mí chạy lại kéo tay Miêu Nguyệt.
-Vậy xưng chị em nhé.! Chị tính ở đây vài ngày, em cũng ở đây đúng không? Hay là…em cho chị ở ké nhé.
-Cô ấy ở cùng tôi!
Chưa kịp trả lời thì từ phía ngoài Thiên Ngạo đã mạnh mẽ tuyên bố một câu. Lập Nam phì cười, Hạ Nhi hoàn toàn cứng đờ, còn Miêu Nguyệt mặt vẫn lạnh tanh giống như chẳng nghe thấy gì.
-À..vậy..vậy ra… Vậy tôi không giám làm bóng đèn đâu. Lập Nam, cậu giúp tôi dọn đồ ở phòng nào đó đi – Cuối cùng vẫn là phải cố chấn an mình, Chung Hạ Nhi lắp bắp nói, cô muốn trốn khỏi thời khắc này ngay lập tức. Nếu ở đây thêm vài phút nữa chỉ e rằng trái tim vốn đã tổn thương này của cô sẽ vỡ tan tành.
…
Chung Hạ Nhi bước chân theo sau Lập Nam đi lên lầu, mặt cúi gằm xuống từng bậc cầu thang. Khóe miệng hiện lên nụ cười chua xót.
Vì STĐ phải tạm ẩn đi để chuẩn bị cho một cuộc trả thù lớn nên Miêu Nguyệt khá rảnh rỗi. Vài ngày nay cô đều ở Hoắc gia cùng hắn, tâm trạng bây giờ đã khá hơn nhiều, Miêu Nguyệt đối với hắn không những bớt khoảng cách ngược lại còn ngày càng tùy ý, đôi khi còn trêu trọc cả hắn.
Thiên Ngạo thấy Lập Nam ngày ngày phải đến đây nấu ăn cũng tội nghiệp nên đã cấp cho hắn ở tạm lại đây. Thực ra Lập Nam chính là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Đông Thị, không ngờ giờ lại thành đầu bếp và chân sai vặt của hắn và Miêu Nguyệt. Thế nhưng hắn không thấy uất ức gì ngược lại còn rất vui vì cậu chủ tính nết có thay đổi ( tuy chỉ với Miêu Nguyệt) và thấy được ba người bọn họ ngày ngày rất vui vẻ. ( sao em thấy Lập Nam giống con hai anh chi vậy? muahaha)
Ngày hôm đó, vào buổi tối ấm áp…
Thiên Ngạo cùng Miêu Nguyệt ngồi trên sofa thoải mái vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim. Chỉ tội Lập Nam vừa mới ngồi xuống một chút lại bắt đi lấy nước, đi lấy đồ ăn, bla bla…
“Đing đoong đinh đoong”
Tiếng chuông cửa vang lên khiến cả ba không hẹn mà nhìn nhau. Kẻ nào mà dám bước vào Hoắc gia chứ?. Hoắc gia xưa nay có một quy tắc, cửa không bao giờ khóa, thích thì có thể vào nhưng ra thì còn tùy vào may mắn. Chỉ trừ những người thân thiết cực hạn mới có thể. Cũng không biết vì sao mà trộm thấy cửa mở toang cũng chẳng giám vào.Không biết hôm nay ai lại liều mạng đến thế?
-Cậu ra xem đi – Thiên Ngạo hếch mặt ra ngoài.
Lập Nam gật đầu lập tức rời đi. Vừa đến ở cổng, cậu ta choáng. Là một cô gái. Cô nàng mặc một chiếc váy xanh dịu dàng, đội mũ vành rộng, chân đi đôi dày bata năng động, nụ cười tươi tắn trên môi, tay kéo theo vali lớn như vừa đi du lịch về. Thoáng nhìn qua cũng có thể đoán được là một cô nàng năng động.
-Cô là ai? – Lập Nam hơi kinh ngạc hỏi.
-Tôi là Chung Hạ Nhi – cô gái đó vui vẻ trả lời, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Chung Hạ Nhi? Haha? Thiếu gia ơi vợ tương lai của cậu đến rồi kìa. Lập Nam cười tủm tỉm, nói với cô gái đó một câu rồi xoay người trở vô trong
-Cô đợi chút, để tôi đi nói cho thiếu gia biết.
Thấy Lập Nam trở vô với vẻ mặt vô cùng hào hứng, hắn không khỏi nhíu mày hỏi:
- Ai?
-Là ai thiếu gia tự ra ngoài xem đi, tôi không dám đắc tội đâu. – Nói rồi Lập Nam ngồi xuống sofa nhìn Miêu Nguyệt cười cười.
Hoắc Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng định đi ra ngoài xem, nghĩ thế nào lại quay vào kéo Miêu Nguyệt đi cùng.
Chung Hạ Nhi vẫn đang ngó nghiêng xung quanh, thấy Thiên Ngạo đi ra thì hớn hở chạy lại, thiếu chút nữa là lao đến ôm hắn nếu như không có cảnh tượng trước mắt.
Hoắc Thiên Ngạo cùng cô gái khác tay trong tay. Hạ Nhi cảm tưởng một thứ gì đó vô hình đang chậm rãi phá tan lồng ngực cô. Cô vội trở về, không báo trước với hắn chỉ mong hắn sẽ bất ngờ, sẽ cùng hắn vui vẻ như lúc nhỏ. Không ngờ cảnh tượng trước mắt này lại khiến cô đau lòng đến thế.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Chung Hạ Nhi, bàn tay Thiên Ngạo nắm tay Miêu Nguyệt càng siết chặt hơn. Động tác đó lại một lần nữa như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực vốn đã muốn vỡ nát của Hạ Nhi.
-Cô đến đây làm gì? – Thiên Ngạo giọng lạnh ngắt hỏi
-Em..Em đến đây ở– Chung Hạ Nhi hít một hơi sâu, lấy lại nụ cười ban đầu vui vẻ trả lời.
Câu trả lời này khiến cả ba người sock, bao gồm cả Lập Nam đứng phía xa đó lặng lẽ theo dõi.
-Ở? Ai cho phép cô – Vẫn là Thiên Ngạo mặt lạnh lên tiếng
-À…là bác Nghiêm bảo em đến ở cùng anh. Em vừa du học về, cũng không có thân thích với ai ở đây, ba em lại bận rất nhiều việc, anh lại cũng ở đây một mình nên bác ấy bảo em đến ở cùng anh. – cô ta vừa cười nói vừa lắc lắc cái điện thoại
-Tôi không thích
Nhận thấy sự chán ghét của hắn, Chung Hạ Nhi trong lòng lại càng đau đớn, thế nhưng vẫn cười tươi rói mà đáp lại:
-Thật ra anh cũng không cần lo, em chỉ ở đây vài ngày rồi sẽ rời đi. Anh biết rõ tính ba anh mà, điều bác ấy muốn mà không thực hiện nhất định sẽ nổi giận. Đợi vài ngày sau em sẽ nói lại là em muốn đi thăm lại bạn cũ chắc chắn là bác ấy sẽ đồng ý.
Hoắc Thiên Ngạo rơi vào trầm tư, cô ta nói không sai, ba hắn nếu đã muốn mà không làm ắt sẽ có chuyện. Với lại hắn dù sao cũng biết cô ta từ nhỏ, tính tình không phải tiểu thư kiêu kỳ ác độc gì, thật ra rất tốt bụng. Đoạn hắn gật đầu với Lập Nam, cậu ta hiểu ý liền dẫn Chung Hạ Nhi đi vào nhà trước.
Thiên Nạo nhìn ngắm vẻ mặt của Miêu Nguyệt, chỉ thấy ánh mắt tím đen huyền ảo kia không hề lay động. Rốt cuộc trong tim cô có hắn không?
-Cô ta là…
-Tôi đoán được rồi. Cô ấy là hôn thê của anh – Thiên Ngạo chưa kịp giải thích hết câu thì Miêu Nguyệt đã chặn lời hắn, miệng cười quyến rũ.
Thiên Ngạo xoay vai cô đối diện với hắn, đăm chiêu nhìn vào mắt cô, nhăn mày như đang chất vấn.
-Tôi không thèm quan tâm đâu. Anh đừng tưởng bở – Nói rồi cô đi vào trong nhà trước. Mặc cho Thiên Ngạo phía sau nheo mắt nhìn
….
-Chung tiểu thư, Hoắc Gia nhiều phòng như thế cô có thể tùy chọn. Chỉ duy phòng phòng đầu tiên lầu một và phòng của thiếu gia là không được. – Lập Nam kéo vali dùm Chung Hạ Nhi, tiện thể cũng tận tình báo trước, nhỡ để thiếu gia phật ý chỉ sợ không biết có niệm tình bao năm mà tha cho cậu không.
-Ừ…tôi biết rồi – Hạ Nhi đảo mắt quanh biệt thự sang trọng, miệng nở nụ cười dịu dàng.
Lúc này Miêu Nguyệt vừa vào tới, mắt hướng nhìn cô gái được gọi là hôn thê của hắn. Hai người mắt đối mắt, Chung Hạ Nhi gật đầu cười với cô, nụ cười mang ánh nắng. Đổi lại Miêu Nguyệt lại thân không động đậy, miệng nhỏ kia không cười đáp, mắt vẫn dán lên người Chung Hạ Nhi, như nhìn một vật thể vô hình.
Lập Nam mỉm cười đưa tay vuốt cằm nhìn. Hai người này hoàn toàn đối lập, một hoạt bát dễ thương, một lạnh lùng quyến rũ, liệu ai mới chính là người thực sự đi vào lòng thiếu gia?
-Chào! Tôi là Hạ Nhi.. Cô tên gì? Là bạn gái của Thiên Ngạo sao? – Chung Hạ Nhi rốt cuộc vẫn niềm nở mở cười nói.
Thiên Ngạo? Nghe sao thân thiết vậy nhỉ? Miêu Nguyệt nhíu mày khó chịu, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định chỉ nói tên:
-Miêu Nguyệt!
-A.. vậy đúng là bạn gái sao? Hì, Thiên Ngạo trước giờ chưa từng quan tâm đến phụ nữ. Cô thật sự rất may mắn đó. Mà..tôi mười tám, còn cô.- Hạ Nhi khẽ cắn môi cố vui vẻ nói
-17
Cô ta híp mí chạy lại kéo tay Miêu Nguyệt.
-Vậy xưng chị em nhé.! Chị tính ở đây vài ngày, em cũng ở đây đúng không? Hay là…em cho chị ở ké nhé.
-Cô ấy ở cùng tôi!
Chưa kịp trả lời thì từ phía ngoài Thiên Ngạo đã mạnh mẽ tuyên bố một câu. Lập Nam phì cười, Hạ Nhi hoàn toàn cứng đờ, còn Miêu Nguyệt mặt vẫn lạnh tanh giống như chẳng nghe thấy gì.
-À..vậy..vậy ra… Vậy tôi không giám làm bóng đèn đâu. Lập Nam, cậu giúp tôi dọn đồ ở phòng nào đó đi – Cuối cùng vẫn là phải cố chấn an mình, Chung Hạ Nhi lắp bắp nói, cô muốn trốn khỏi thời khắc này ngay lập tức. Nếu ở đây thêm vài phút nữa chỉ e rằng trái tim vốn đã tổn thương này của cô sẽ vỡ tan tành.
…
Chung Hạ Nhi bước chân theo sau Lập Nam đi lên lầu, mặt cúi gằm xuống từng bậc cầu thang. Khóe miệng hiện lên nụ cười chua xót.
Tác giả :
Yuu