Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 249 249 Ta Muốn Cho Tô Trường Ngự Biết Thế Nào Gọi Là Hoàng Thái Tôn
"A! Ngươi còn dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?"
Cửa Trai Tâm Điện vang lên tiếng hét thảm thiết.
Tiếng hét rất thê thảm, âm giọng còn non nớt.
Phương Ly hét to, bị đánh cho mấy quyền, Tô Trường Ngự ra tay rất là tàn bạo.
Còn không có tí võ đức nào.
Đột nhiên đánh lén, hoàn toàn không cho Phương Ly cơ hội phản ứng.
"Ta là Đại Càn hoàng thái tôn, ngươi dám đánh ta?"
Phương Ly bị Tô Trường Ngự xách lên, mặt mày sưng vù hét vang giận dữ.
Trên mặt y đầy vết thương, ánh mắt đầy tức giận, chỉ muốn giết chết Tô Trường Ngự.
Tiếc là.
Tô Trường Ngự cũng đã tức muốn điên.
Đối với cường giả, Tô Trường Ngự còn vâng vâng dạ dạ, im lặng mà nghe.
Chứ đối với người yếu, hắn sẽ đánh thẳng tay, tuyệt không nhượng bộ.
Đã lâu rồi, Tô Trường Ngự chưa được sướng thế này.
Hắn đã quên bao nhiêu năm rồi, chưa được đánh người như vầy.
Đúng là, đánh người sướng thật.
Tô Trường Ngự đánh trái đánh phải, không ngừng quyền đấm cước đá, ra đòn không hề nương tay, thấm tới tận xương, đánh tới mức Phương Ly nghi ngờ cả cuộc đời.
Y là hoàng thái tôn, là người tôn quý nhất của Đại Càn hoàng triều, phụ thân y là Thái tử đương triều, bình thường có khi Thái tử còn bị hoàng đế trách mắng, chứ y thì không.
Là cháu đích tôn, y được thiên tử Đại Càn vô cùng yêu thương, hoàng hậu nãi nãi cũng cực kì cưng chiều.
Cả Đại Càn vương triều, không ai dám bất kính với y, không ai dám không vâng lời y.
Chỉ có y đánh người, chứ chưa từng có ai dám đánh y.
Chỉ có một lần, y quá nghịch ngợm, phụ thân đánh y ba roi, kết quả phụ thân bị gia gia treo lên cây quất cho một trận.
Nói cách khác, cả Đại Càn không ai dám chọc vào y, cũng không ai dám đánh y.
Nhưng hôm nay lại gặp phải sát thần, dám đánh y.
Đúng là xui tận mạng.
Phương Ly đã nhìn ra tình hình của mình, Tô Trường Ngự đã giận điên rồi.
Cứ như cả đời chưa từng được đánh người, hắn càng đánh càng mạnh, tốc độ đánh cũng càng lúc càng nhanh.
Nếu cứ tiếp tục như này, mình không chết cũng hấp hối.
Nên Phương Ly liền bật khóc.
"Đừng đánh, đừng đánh nữa!"
"Xin ngươi, đừng đánh nữa!"
"Ca, đại ca, lão ca, xin ngài đừng đánh nữa."
"Đánh tiếp nữa, là ta chết đó.
Đại ca, ta gọi ngài là đại ca được chưa!"
"Ngài bỏ qua cho ta đi."
Phương Ly nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc xin tha.
Tô Trường Ngự đang đánh sướng thế, bảo dừng sao dừng được!
Nhưng nhìn Phương Ly, mặt mũi sưng vêu lên cả rồi, nếu đánh tiếp nữa, không chừng xảy ra chuyện thật.
Tiếc quá.
Thật là khó chịu.
Khó khăn lắm mới gặp được một người không đánh lại mình, thế mà chưa gì đối phương đã đầu hàng.
Chả thú vị gì cả.
Bịch.
Ném Phương Ly xuống đất, Tô Trường Ngự lạnh nhạt.
"Từ nay trở đi nói chuyện phải biết tôn trọng người khác, nghe chưa?"
Tô Trường Ngự nhìn Phương Ly chăm chú.
"Biết, biết, ca, ta biết rồi."
Phương Ly cúi đầu, toàn thân đau đớn, nước mắt rơi ào ào, khóc không còn hình tượng.
"Được rồi, tỉnh người ra thì tốt."
Đánh một trận, thư thái cả người.
Tô Trường Ngự chắp tay sau lưng, bỏ đi, không ăn hiếp thằng nhóc nữa.
Trong lòng vui vẻ.
Mình đúng là mạnh thật.
Đánh cho tên kia không có khả năng phản kháng luôn.
Tô Trường Ngự à Tô Trường Ngự.
Ngươi đúng là mãnh nam tuyệt thế.
Tô Trường Ngự nghênh ngang bỏ đi, để lại Phương Ly mặt mũi sưng vù.
Từ Cẩn nấp trong góc, ngu hết cả người.
Phương Ly.
Hoàng thái tôn Đại Càn, bảo bối của thiên tử Đại Càn, lại bị Tô Trường Ngự đánh cho một trận?
Đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Đừng nói Tô Trường Ngự, ngay cả Thái tử đương triều, phụ thân của Phương Ly mà đánh Phương Ly, còn bị thiệt thòi nữa là.
Thế mà, Tô Trường Ngự lại dám đánh hoàng thái tôn Đại Càn?
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e là cả Đại Càn sẽ đều chấn động.
Từ Cẩn nuốt nước miếng.
Cảm thấy mình đã gây ra chuyện.
Hắn chỉ định khiến Tô Trường Ngự xông vào làm phiền việc hoàng hậu cầu phúc, để Tô Trường Ngự bị trục xuất khỏi hoàng cung.
Chỉ cần Tô Trường Ngự bị đuổi khỏi hoàng cung, hắn đã hài lòng.
Không ngờ, Tô Trường Ngự lại đi tìm đường chết, đắc tội hoàng thái tôn, còn dám đánh hoàng thái tôn tơi bời.
Hậu quả này không thể nào tưởng tượng nổi.
Xong rồi, xong rồi.
Lần này xong thật rồi.
Từ Cẩn biết Tô Trường Ngự đã gây đại họa, cũng biết, Từ Dương công chúa nhất định sẽ nghi ngờ mình.
Tới lúc đó, mình không thể tránh được liên can.
Làm sao bây giờ.
Từ Cẩn lo lắng.
Cách đó không xa, Phương Ly chợt khóc to hẳn lên.
Càng nghĩ, y càng thấy tủi thân.
Mình đường đường là hoàng thái tôn, lại bị đánh một trận ác như này.
Ngay cả phụ thân mình, cũng còn chưa đánh ác như vậy.
Khó chịu quá đi.
Muốn khóc quá đi.
Phương Ly càng khóc càng to.
Càng khóc, càng thấy mình đáng thương.
"Không được!"
Chợt, Phương Ly hít nước mũi, đỏ mắt nói.
"Ta phải đi tìm hoàng gia gia, ta phải trả thù.
Ta nhất định sẽ khiến tên đó chết không có chỗ chôn."
Phương Ly sụt sùi bỏ đi.
Từ Cẩn trốn trong góc cũng muốn khóc.
Biết mình đã gây ra đại họa.
Tô Trường Ngự đánh ai không đánh, lại đi đánh Đại Càn hoàng thái tôn.
Lần này xong đời.
Lần này xong đời.
Từ Cẩn không biết phải nói gì.
Cả da đầu tê dại.
Thật sự không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng nếu hắn không làm gì, thì sẽ gây ra chuyện lớn thật.
Nghĩ vậy, Từ Cẩn vội đi ra khỏi góc nấp.
Chặn đường Phương Ly.
"Điện hạ, người sao vậy?"
Thấy Phương Ly, Từ Cẩn vội mở miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Mắc cớ gì tới ngươi?"
Phương Ly bật lại, nhìn thấy Từ Cẩn mà đầy bụng lửa.
Từ Cẩn: "..."
Bị nạt, Từ Cẩn không biết phải nói gì tiếp.
Nhưng nghĩ cũng phải, Phương Ly bị thương khắp người, mặt mày sưng húp, mình còn hỏi người ta làm sao, không phải là tìm mắng à?
"Điện hạ, người… bị đánh hả?"
Từ Cẩn suy nghĩ, hỏi tiếp.
Phương Ly: "Nếu mi không biết nói chuyện, thì câm miệng đi, đừng có ở đây làm phiền ta."
Phương Ly mắng, y bực mình.
Cả người mình bị thương, bị đánh tơi tả, mà tên Từ Cẩn này còn cà chớn lôi ra moi móc.
Bảo y không giận sao được!
"Mong điện hạ thứ tội, thần chỉ là đi tìm người, nên không để ý.
Điện hạ, trong hoàng cung này, còn có kẻ nào dám ra tay với ngài?"
Từ Cẩn đang lo lắng, chứ nếu không, bình thường, hắn sẽ không nói năng không lựa lời như vậy.
"Ngươi muốn tìm người, cút mau đi tìm đi, còn ở đây làm gì?"
Phương Ly giận dữ.
Song, y chợt nghĩ ra gì đó, nhìn chằm chằm vào Từ Cẩn
"Ngươi bảo ngươi muốn tìm người, ngươi muốn tìm ai? Dáng dấp thế nào? Có đẹp trai không?"
Phương Ly nghiêm túc hỏi.
"Hồi điện hạ, người thần muốn tìm, tên là Tô Trường Ngự, là ân nhân cứu mạng Từ Dương công chúa, tướng mạo không thua kém gì thần."
"Điện hạ, ngài nhìn thấy bằng hữu của thần à?"
Từ Cẩn đáp.
Phương Ly lắc đầu.
"Nếu là cỡ như ngươi, thì bổn điện hạ không thấy."
Phương Ly phang thẳng.
Dù y hận Tô Trường Ngự, nhưng Tô Trường Ngự quả thực là rất đẹp trai.
Điểm này y không chối được, nên mới bác lời Từ Cẩn.
Từ Cẩn: "..."
Bảo ta không biết nói chuyện, ngài thì biết sao?
Từ Cẩn rầu, mình không bằng Tô Trường Ngự?
Không bằng chỗ nào?
Điện hạ, ngài cần phải đi điều trị mắt.
Mặc dù trong lòng không vui, ngoài mặt Từ Cẩn vẫn cười nhạt.
"Điện hạ, thần nhớ lộn, người bằng hữu đó của thần, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nhìn một cái là biết không phải là hạng người bình thường."
Từ Cẩn nghiến răng, nhắm mắt nói.
"Anh tuấn tới cỡ nào?"
Phương Ly tò mò.
"Ách...!cỡ bằng điện hạ."
Từ Cẩn đáp.
Phương Ly gật ngay tức khắc.
"Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, là hắn, chính là hắn!"
"Chính là kẻ tên là Tô Trường Ngự đó."
"Tên đáng ghét, không ngờ có người nhận biết ngươi!"
Phương Ly kích động la to, quên luôn mặt mũi.
Làm Từ Cẩn không biết nói gì.
Nói thật, hắn thấy mình đã vô sỉ lắm rồi, ai ngờ Phương Ly còn vô sỉ hơn.
Đúng là...!vô sỉ tuyệt thế.
Từ Cẩn nhắm mắt nói hùa theo.
"Đúng đó điện hạ, người đó tên là Tô Trường Ngự."
"Lần này Từ Dương công chúa rời cung, gặp phải nguy hiểm, vừa vặn gặp được Tô tiền bối này, mới thoát nạn."
"Nên Từ Dương công chúa mới đưa hắn vào hoàng cung, không ngờ hắn lại ra tay làm điện hạ bị thương, đúng là không thể tha thứ được! "
Từ Cẩn bất bình mắng.
Phương Ly không để ý đến Từ Cẩn, y vẫn còn đang nổi giận.
"Ta mặc xác hắn là ai.
Đã biết tên hắn, bổn điện hạ càng dễ ra tay."
Phương Ly siết nắm tay, đầy căm hận.
Y là hoàng thái tôn cao quý nhất Đại Càn.
Thế mà tự nhiên bị người ta đánh cho một trận, đương nhiên không thể nào bỏ qua cho tên kia được.
"Dạ dạ dạ, đương nhiên là không thể bỏ qua, nhưng điện hạ, Tô Trường Ngự Tô tiền bối này, là người đã cứu Từ Dương công chúa, cô cô của ngài.
Nếu trừng phạt hắn, sẽ anh hưởng đến quốc uy Đại Càn."
"Hay là, đuổi hắn ra khỏi hoàng cung thôi, có được không?"
Từ Cẩn gợi ý.
Nếu làm theo tính Phương Ly, Tô Trường Ngự nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Hắn không muốn thấy điều ấy.
Dù gì Từ Dương công chúa cũng đã giao Tô Trường Ngự cho mình, nếu để Tô Trường Ngự xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ gặp không hay.
Đuổi Tô Trường Ngự đi, là kết quả tốt nhất.
Tiếc là, Từ Cẩn đã đánh giá sai tính cách của Phương Ly.
"Cút khỏi hoàng cung thôi? Đánh bổn điện hạ như thế này, mà chỉ đuổi hắn ra khỏi hoàng cung? Trên đời có chuyện tốt vậy hả?"
"Từ Cẩn, ngươi nói bổn điện hạ trừng phạt hắn, sẽ ảnh hưởng tới quốc uy Đại Càn?"
"Nhưng ngươi có biết là, hắn đánh bổn điện hạ bị thương, cũng ảnh hưởng tới quốc uy Đại Càn hay không?"
Phương Ly gầm lên.
Trút hết giận dữ lên người Từ Cẩn.
Từ Cẩn quả thực là khổ mà không nói được.
"Nhưng...!Nhưng...!dù gì hắn cũng là người cứu Từ Dương công chúa."
Từ Cẩn rất cố gắng cứu vãn.
Nhưng lời của hắn chỉ khiến Phương Ly cười khẩy.
"Thế thì sao?"
"Người của Cửu cô cô thì sao? Thiên hạ Đại Càn này, ai dám động vào Phương Ly ta, ta sẽ khiến tên đó phải chết! "
Giọng Phương Ly lạnh tanh.
"Phương Ly ta nhất định không bỏ qua chuyện này đâu! "
"Ta muốn cho Tô Trường Ngự biết, thế nào gọi là hoàng thái tôn."
Nói xong, Phương Ly đi về hướng nam, y muốn đi tìm hoàng gia gia.
Chuyện này, thật sự là không thể nào bỏ qua được.
Nhìn theo bóng Phương Ly rời đi, Từ Cẩn bối rối.
Hắn rất rầu, Tô Trường Ngự chọc ai không chọc, sao lại đi chọc ngay vào tên tai tinh này.
Lần này xong rồi.
Lần này xong rồi.
Mặt mày Từ Cẩn như đưa đám, thấy đời mình tới đây là hết.
Cũng vào lúc này.
Trai Tâm điện.
Một nữ tử ăn mặc sang trọng, hoa lệ, đang quỳ trước tượng thần.
Khí chất nữ tử này rất đẹp, mang lại cảm giác dịu dàng như nước, hiền hòa yêu thương khó tả.
Bà là hoàng hậu đương triều của Đại Càn vương triều, Chử Nhu Vân, mẫu nghi thiên hạ.
Bà quỳ dưới tượng thần, vô cùng thành kính đọc một quyển kinh cổ.
Một hồi lâu sau.
Chử Nhu Vân hít sâu, đặt quyển kinh cổ trong tay xuống, ngước lên nhìn tượng thần, im lặng.
Một lúc lâu sau, Chử Nhu Vân lấy từ trong lòng ra một tấm ngọc bội.
Ngọc bội này màu mờ đục, hết sức bình thường.
Nhưng tấm ngọc bội này, là vật Chử Nhu Vân trân quý nhất.
Vì nó là ngọc bội Trường Linh công chúa cho bà.
Tấm ngọc bội này, nhìn thì mờ đục, nhưng nó lại là ngọc bội tổ truyền của Trường Linh công chúa.
Nghe nói bên trong tấm ngọc bội này có cất giấu một bí mật kinh thiên.
Song Chử Nhu Vân không quan tâm tới thứ gọi là bí mật kinh thiên đó.
Bà chỉ muốn có một ngày, tìm được Thập hoàng tử về mà thôi.
Đứa con mồ côi của tỷ tỷ.
Nhớ tới thằng bé, Chử Nhu Vân lại thấy đau lòng.
Bà không bao giờ quên, lúc mình mới vào cung, gặp rất nhiều trắc trở, hãm hại, suýt nữa là mất mạng.
Nếu không phải Trường Linh công chúa ra tay giúp đỡ, thì bà đã chết từ lâu, còn nói gì hoàng hậu hay không hoàng hậu.
Nhưng cái chính là giao tình.
Bà với Trường Linh công chúa có quan hệ cực tốt, không phải thân tỷ muội (chị em ruột), nhưng còn hơn cả thân tỷ muội.
Lúc nghe tin Trường Linh công chúa chết, bà đã vô cùng đau lòng.
Đọc bản dịch đầy đủ tại reader của Bạch Ngọc Sách.
Hơn hai mươi năm rồi, mà bà vẫn chưa vượt qua được nỗi đau này.
Ngoài bà, còn có một người nữa, cũng đau lòng không kém, là Thiên tử Đại Càn.
"Trường Linh tỷ tỷ."
"Hài tử của tỷ, rốt cuộc đang ở đâu."
"Muội muội đã tìm hơn hai mươi năm, mà vẫn chưa tìm ra được."
"Nhưng tỷ tỷ yên tâm, một ngày nào đó, muội muội sẽ tìm được hài tử của tỷ."
"Đến lúc đó, muội muội nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, yêu thương nó còn hơn cả hài tử của mình."
Chử Nhu Vân lẩm bẩm.
Bà đã lặp đi lặp lại những lời này không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng tìm hơn hai mươi năm, mà vẫn chưa tìm được thằng bé.
Dù ở Đại Càn hay Đại Hạ, cũng không tìm được Thập hoàng tử.
Có nghĩa, rất có khả năng Thập hoàng tử thật sự đã chết.
Nhưng trước khi tìm được thi thể.
Không ai dám nói ra chữ ấy.
Ai cũng không dám nói.
Đây là sợi dây níu kéo hy vọng cuối cùng của bà.
Chợt, ngay lúc này.
Có một giọng nói vang lên.
Phá vỡ sự yên tĩnh ở trong điện.
"Có ai không?"
Giọng nói không to lắm, nhưng đủ vang vọng trong gian điện yên tĩnh.
Ngay lập tức.
Chử Nhu Vân quay đầu lại.
Nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong tíc tắc.
Chử Nhu Vân ngẩn ra.