Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Chương 214
"Cô khóc nữa sẽ bị khàn giọng, đừng khóc......." Tiếp tục dụ dỗ.
"Hu hu......" Vẫn không để ý đến cậu bé, nước mắt vẫn chảy dài.
"Được rồi được rồi, tôi nghe lời cô, cởi quần áo ra, cậu xin cô đừng khóc nữa được không?" Cuối cùng cậu bé cũng bắt đầu thỏa hiệp.
" Hu hu hu......." Vẫn khóc, mục đích của cô bé vẫn chưa đạt được.
"Đừng khóc mà.... ..." Cởi áo khoác, cậu bé muốn qua loa cho xong chuyện.
"Anh anh anh.... ...." Vẫn kiên trì khóc, dù sao cũng đã khóc đến nước này rồi.
"Biết rồi, biết rồi, tôi mặc là được....."
".....'
"Tôi mặt, tôi thật sự mặc, cô đừng khóc nữa......"
"......"
"Ôi! con gái và trẻ con thật khó nuôi!" Cậu cảm thán, cuối cùng vẫn mặc váy ngủ viền tơ màu vàng lên người, hơi lớn một chút, bao bọc cả người cậu bé lại.
"Ngủ!" Nữ vương đại nhân ngừng khóc, vì vậy tắt đèn đi ngủ!
Vì vậy, ban đêm trên bầu trời đầy sao lấp lánh xinh đẹp không gì sánh bằng, cuối cùng Đào Dục Huyên vẫn thua trên tay tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh, trước khi ngủ, trong đầu cậu bé chỉ có một câu, cậu hận Vũ Văn Vĩ Thần, rất rất hận, đồng thời, cậu cũng hận tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh, rất hận!
... ...... ...... ......
Ngày hôm sau, lúc mười giờ sáng.
Trong quán cà phê trên tầng 23 của khách sạn Đế Quốc.
Một nơi được trang trí xa hoa lộng lấy khiến người dân bình thường phải chùn bước, hầu như người có thể bước vào nơi này, ngoài kẻ có tiền ra, thì cũng chỉ là kẻ có tiền.
Vợ chồng Ngô Định Thiện bước vào căn phòng đã hẹn trước trong quán cà phê thì bên trong không có một bóng người.
Năm phút sau, cửa phòng bên cạnh được mở ra nhẹ nhàng, Ngả Cầm Thị một thân đồ trắng được cắt may khéo léo đi cùng với trợ lý, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Là người đề xuất việc gặp mặt lần này, nhưng rõ ràng bà ta đã đến trễ.
"Phu nhân, xin chào." Sau khi nhìn thấy Ngả Cầm Thị, Ngô Định Thiện và vợ là Đào Tú Quyên đứng lên, lập tức chào hỏi bà ta.
Là phu nhân Tổng Thống đời trước và là mẹ của Tổng Thống đương nhiệm, ở bên ngoài, thân phận của bà ta vô cùng cao quý hiểm hách.
Nhưng hôm nay, bà ta ngồi ở đây, chỉ là một người mẹ bình thường suy nghĩ vì hạnh phúc tương lai của con trai mình, vì vậy giờ phút này nét mặt của bà ta không quá uy nghiêm.
"Thật xin lỗi, tôi đến trễ." Sau khi ngồi xuống, trước tiên nói lời xin lỗi vì mình đến trễ, tiếp đó, ánh mắt thản nhiên rơi trên người hai vợ chồng Ngô Định Thiện, làm phu nhân nhà quyến thế dấn thân vào giới quan lại nhiều năm như thế, bà ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của người khác.
" Phu nhân ngàn vạn lần đừng nói như thế, là chúng tôi đến sớm." Có lẽ Ngô Định Thiện không ngờ một Đệ Nhất Phu Nhân ngày thường luôn vênh váo đắc ý, không coi ai ra gì lại xin lỗi mình, ông ta lập tức nói.
Ngả Cầm Thị nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt ông ta, cười nhẹ, bà chuyển tầm mắt lên người Đào Tú Quyên bên cạnh Ngô Định Thiện rồi nói: "Phu nhân Ngô, bà khỏe chứ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?"
"Không,... .........Không phải, trên thực tế, trong bữa tiệc tối hoan nghênh công chúa Đại Tây, tôi đã may mắn gặp qua phu nhân một lần." Đào Tú Quyên nghe Ngả Cầm Thị nói chuyện với mình, lập tức hơi khẩn trương trả lời.
"A? Thì ra là thế, xem ra hôm đó có quá nhiều người, nên tôi không nhớ rõ." Ngả Cầm Thị nghe vậy, trên mặt ra vẻ như nghĩ tới cái gì.
"Phu nhân, không biết hôm nay ngài hẹn chúng tôi đến đây, có chuyện gì quan trọng không?" Dường như Ngô Định Thiện quan tâm đến việc hôm nay Ngả Cầm Thị hẹn gặp họ, theo như ông biết, hôm nay chướng ngại vật lớn nhất của Vũ Văn Vĩ Thần đã bị dọn sạch, nếu Ngả Cầm Thị vì chuyện chính trị thì hoàn toàn không cần hẹn gặp ông, càng không có khả năng để ông đưa Đào Tú Quyên đi cùng. Xem ra, cuộc gặp mặt hôm nay, 90% không tránh khỏi chuyện Đào Du Du.
Chỉ là ông không biết rõ thái độ hiện nay của Ngả Cầm Thị, bà ta đến tìm bọn họ bàn chuyện vui của Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du, hay là muốn khuyên họ để Đào Du Du rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần?
Trước mắt Ngả Cầm Thị nói chuyện khách sáo, hai người này mới có thể làm được, bọn họ hoàn toàn không có cách nào đoán được tâm tư của bà ta.
"Nghị viên Ngô xem như cựu thần đi, năm đó cha của Vĩ Thần cũng dựa vào sự giúp đỡ của nghị viên Ngô Đại Lực mới lên làm Tổng Thống, phần ân tình này, tôi nhất định sẽ không quên." Ngả Cầm Thị nhìn thấy Ngô Định Thiện gấp gáp hỏi bà ta đến tìm ông là vì chuyện gì, lập tức mỉm cười bắt đầu ôn chuyện với ông.
Ngô Định Thiện nghe vậy, thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới trả lời: "Thật ra, năm đó việc tôi làm cho Tổng Thống so với anh hai, thật sự không có nghĩa gì."
"Anh hai? Nghị viên Ngô còn có anh trai sao? Sao tới bây giờ tôi chưa từ nghe nói qua?" Ngả Cầm Thị nghe Ngô Định Thiên chợt nhắc đến một người xa lạ, bà hơi tò mò hỏi.
"Ôi......Là anh trai của Tú Quyên, năm đó ông ấy là thị trưởng của thành phố Định Khôn, không biết phu nhân còn nhớ hay không. Năm năm trước, ông ấy là người ủng hộ kiên định cho Vũ Văn thị, bị người của Đảng Dân Quyền làm thành mục tiêu giết gà dọa khỉ ám sát.... ..." Ngô Định Thiện nói đến chuyện này, lập tức xúc động ngàn vạn lần, trong lúc nhất thời tâm tình hơi xuống thấp.
Lúc này Đào Tú Quyên cũng nhớ đến người anh của mình bị giết chết, hốc mắt cũng đỏ.
"Ông nói là Đào Nguyên Hàm?" Ngả Cầm Thị bỗng nhiên nhớ đến thị trưởng thành phố Định Khôn vì chồng bà mà chết, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi khiếp sợ.
"Đúng, chính là ông ấy." Ngô Định Thiện gật nhẹ đầu, ông rất vui, vị phu nhân này vẫn còn nhớ rõ người ủng hộ trung thành vì chồng bà ta mà chết.
"Ông ta lại là anh cả của phu nhân. Thế giới này thật nhỏ bé. Năm đó sau khi khi ông ấy gặp chuyện không may, nghe nói ông ấy có con gái, chúng tôi vốn muốn đền bù tổn thất cho cô bé, nhưng dường như không tìm được cô bé đó, lúc đó tình hình quá hỗn loạn, rất nhiều chuyện không xử lý kịp, cho nên liền quên đi, bây giờ nhớ lại, thật sự là rất không nên." Ngả Cầm Thị không cách nào quên được trước khi chồng bà ta chết còn nói với bà ta, nhất định phải tìm được cô bé đó, đối xử với cô ấy thật tốt, cha của cô ấy ở trên trời có linh thiên cũng cảm thấy được an ủi.
Bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa bé mồ côi này lại là cháu gái của Ngô Định Thiện.
"Hu hu......" Vẫn không để ý đến cậu bé, nước mắt vẫn chảy dài.
"Được rồi được rồi, tôi nghe lời cô, cởi quần áo ra, cậu xin cô đừng khóc nữa được không?" Cuối cùng cậu bé cũng bắt đầu thỏa hiệp.
" Hu hu hu......." Vẫn khóc, mục đích của cô bé vẫn chưa đạt được.
"Đừng khóc mà.... ..." Cởi áo khoác, cậu bé muốn qua loa cho xong chuyện.
"Anh anh anh.... ...." Vẫn kiên trì khóc, dù sao cũng đã khóc đến nước này rồi.
"Biết rồi, biết rồi, tôi mặc là được....."
".....'
"Tôi mặt, tôi thật sự mặc, cô đừng khóc nữa......"
"......"
"Ôi! con gái và trẻ con thật khó nuôi!" Cậu cảm thán, cuối cùng vẫn mặc váy ngủ viền tơ màu vàng lên người, hơi lớn một chút, bao bọc cả người cậu bé lại.
"Ngủ!" Nữ vương đại nhân ngừng khóc, vì vậy tắt đèn đi ngủ!
Vì vậy, ban đêm trên bầu trời đầy sao lấp lánh xinh đẹp không gì sánh bằng, cuối cùng Đào Dục Huyên vẫn thua trên tay tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh, trước khi ngủ, trong đầu cậu bé chỉ có một câu, cậu hận Vũ Văn Vĩ Thần, rất rất hận, đồng thời, cậu cũng hận tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh, rất hận!
... ...... ...... ......
Ngày hôm sau, lúc mười giờ sáng.
Trong quán cà phê trên tầng 23 của khách sạn Đế Quốc.
Một nơi được trang trí xa hoa lộng lấy khiến người dân bình thường phải chùn bước, hầu như người có thể bước vào nơi này, ngoài kẻ có tiền ra, thì cũng chỉ là kẻ có tiền.
Vợ chồng Ngô Định Thiện bước vào căn phòng đã hẹn trước trong quán cà phê thì bên trong không có một bóng người.
Năm phút sau, cửa phòng bên cạnh được mở ra nhẹ nhàng, Ngả Cầm Thị một thân đồ trắng được cắt may khéo léo đi cùng với trợ lý, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Là người đề xuất việc gặp mặt lần này, nhưng rõ ràng bà ta đã đến trễ.
"Phu nhân, xin chào." Sau khi nhìn thấy Ngả Cầm Thị, Ngô Định Thiện và vợ là Đào Tú Quyên đứng lên, lập tức chào hỏi bà ta.
Là phu nhân Tổng Thống đời trước và là mẹ của Tổng Thống đương nhiệm, ở bên ngoài, thân phận của bà ta vô cùng cao quý hiểm hách.
Nhưng hôm nay, bà ta ngồi ở đây, chỉ là một người mẹ bình thường suy nghĩ vì hạnh phúc tương lai của con trai mình, vì vậy giờ phút này nét mặt của bà ta không quá uy nghiêm.
"Thật xin lỗi, tôi đến trễ." Sau khi ngồi xuống, trước tiên nói lời xin lỗi vì mình đến trễ, tiếp đó, ánh mắt thản nhiên rơi trên người hai vợ chồng Ngô Định Thiện, làm phu nhân nhà quyến thế dấn thân vào giới quan lại nhiều năm như thế, bà ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của người khác.
" Phu nhân ngàn vạn lần đừng nói như thế, là chúng tôi đến sớm." Có lẽ Ngô Định Thiện không ngờ một Đệ Nhất Phu Nhân ngày thường luôn vênh váo đắc ý, không coi ai ra gì lại xin lỗi mình, ông ta lập tức nói.
Ngả Cầm Thị nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt ông ta, cười nhẹ, bà chuyển tầm mắt lên người Đào Tú Quyên bên cạnh Ngô Định Thiện rồi nói: "Phu nhân Ngô, bà khỏe chứ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?"
"Không,... .........Không phải, trên thực tế, trong bữa tiệc tối hoan nghênh công chúa Đại Tây, tôi đã may mắn gặp qua phu nhân một lần." Đào Tú Quyên nghe Ngả Cầm Thị nói chuyện với mình, lập tức hơi khẩn trương trả lời.
"A? Thì ra là thế, xem ra hôm đó có quá nhiều người, nên tôi không nhớ rõ." Ngả Cầm Thị nghe vậy, trên mặt ra vẻ như nghĩ tới cái gì.
"Phu nhân, không biết hôm nay ngài hẹn chúng tôi đến đây, có chuyện gì quan trọng không?" Dường như Ngô Định Thiện quan tâm đến việc hôm nay Ngả Cầm Thị hẹn gặp họ, theo như ông biết, hôm nay chướng ngại vật lớn nhất của Vũ Văn Vĩ Thần đã bị dọn sạch, nếu Ngả Cầm Thị vì chuyện chính trị thì hoàn toàn không cần hẹn gặp ông, càng không có khả năng để ông đưa Đào Tú Quyên đi cùng. Xem ra, cuộc gặp mặt hôm nay, 90% không tránh khỏi chuyện Đào Du Du.
Chỉ là ông không biết rõ thái độ hiện nay của Ngả Cầm Thị, bà ta đến tìm bọn họ bàn chuyện vui của Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du, hay là muốn khuyên họ để Đào Du Du rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần?
Trước mắt Ngả Cầm Thị nói chuyện khách sáo, hai người này mới có thể làm được, bọn họ hoàn toàn không có cách nào đoán được tâm tư của bà ta.
"Nghị viên Ngô xem như cựu thần đi, năm đó cha của Vĩ Thần cũng dựa vào sự giúp đỡ của nghị viên Ngô Đại Lực mới lên làm Tổng Thống, phần ân tình này, tôi nhất định sẽ không quên." Ngả Cầm Thị nhìn thấy Ngô Định Thiện gấp gáp hỏi bà ta đến tìm ông là vì chuyện gì, lập tức mỉm cười bắt đầu ôn chuyện với ông.
Ngô Định Thiện nghe vậy, thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới trả lời: "Thật ra, năm đó việc tôi làm cho Tổng Thống so với anh hai, thật sự không có nghĩa gì."
"Anh hai? Nghị viên Ngô còn có anh trai sao? Sao tới bây giờ tôi chưa từ nghe nói qua?" Ngả Cầm Thị nghe Ngô Định Thiên chợt nhắc đến một người xa lạ, bà hơi tò mò hỏi.
"Ôi......Là anh trai của Tú Quyên, năm đó ông ấy là thị trưởng của thành phố Định Khôn, không biết phu nhân còn nhớ hay không. Năm năm trước, ông ấy là người ủng hộ kiên định cho Vũ Văn thị, bị người của Đảng Dân Quyền làm thành mục tiêu giết gà dọa khỉ ám sát.... ..." Ngô Định Thiện nói đến chuyện này, lập tức xúc động ngàn vạn lần, trong lúc nhất thời tâm tình hơi xuống thấp.
Lúc này Đào Tú Quyên cũng nhớ đến người anh của mình bị giết chết, hốc mắt cũng đỏ.
"Ông nói là Đào Nguyên Hàm?" Ngả Cầm Thị bỗng nhiên nhớ đến thị trưởng thành phố Định Khôn vì chồng bà mà chết, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi khiếp sợ.
"Đúng, chính là ông ấy." Ngô Định Thiện gật nhẹ đầu, ông rất vui, vị phu nhân này vẫn còn nhớ rõ người ủng hộ trung thành vì chồng bà ta mà chết.
"Ông ta lại là anh cả của phu nhân. Thế giới này thật nhỏ bé. Năm đó sau khi khi ông ấy gặp chuyện không may, nghe nói ông ấy có con gái, chúng tôi vốn muốn đền bù tổn thất cho cô bé, nhưng dường như không tìm được cô bé đó, lúc đó tình hình quá hỗn loạn, rất nhiều chuyện không xử lý kịp, cho nên liền quên đi, bây giờ nhớ lại, thật sự là rất không nên." Ngả Cầm Thị không cách nào quên được trước khi chồng bà ta chết còn nói với bà ta, nhất định phải tìm được cô bé đó, đối xử với cô ấy thật tốt, cha của cô ấy ở trên trời có linh thiên cũng cảm thấy được an ủi.
Bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa bé mồ côi này lại là cháu gái của Ngô Định Thiện.
Tác giả :
Thiến Hề