Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!
Chương 21 Sóng Gió Nổi Lên
Lệ Tư Dạ không vòng vo nhiều lời, trực tiếp lên tiếng muốn đuổi nhà họ Lương đi.
Đối với chuyện này, Lệ Từ chẳng có chút phản ứng gì.
Mặc dù mẹ của cô là Lương Nhiễm Tử nhưng bà chưa từng cho cô một chút tình thương nào, sự ghẻ lạnh, ghét bỏ của bà vô cùng rõ ràng.
Đối với cô, bà còn không tốt bằng đứa em họ Lệ Tư Dạ.
Cả phòng lúc này im phăng phắc, ngay cả tiếng nghiến răng ken két của Lương Nhiễm Tử cũng trở nên rõ ràng.
Bà ta đã cố gắng nhịn nhiều năm nay, nhưng bị một hậu bối nhỏ hơn mình nhiều, ở trước mặt bao nhiêu họ hàng dùng từ “cút” để đuổi đi thì tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng:
“Lý do nhà họ Lương phải cút đi là gì? Hả?”
“Bà cảm thấy lý do là gì?” Lệ Tư Dạ nghiêng đầu nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Lương Nhiễm Tử bị ánh mắt đó quét tới mà khẽ run, miệng vẫn chày cối:
“Không biết, tôi chỉ biết cậu quá hỗn láo, tôi sẽ nói lại với Lệ Hoành! Nói cho ông ấy biết cháu của ông ấy dám nói chuyện với tôi như thế này!”
Lệ Hoành sao? Lệ Tư Dạ nghe tên của chú mình mà bật cười, nụ cười kia không hề có chút ý vui, ngược lại mang theo sự trào phúng rõ ràng:
“Bà có biết tại sao ông ta luôn trốn tránh tôi không?”
Sáu năm trước, anh bị hãm hại bỏ thuốc ngay trong tiệc bữa tiệc quan trọng của cha, có kẻ muốn anh mất mặt trước các vị khách quý, đẩy anh khỏi vị trí thừa kế Lệ gia.
May mắn khi đó anh trốn ra được, chỉ là sự kiện kia…
Gạt đi suy nghĩ linh tinh, Lệ Tư Dạ đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lương Nhiễm Tử:
“Trong lòng bà chẳng lẽ không rõ ràng à?”
Anh đã phải dùng rất nhiều thời gian và công sức để bò lên được chức tổng giám đốc của Lệ thị.
Sau khi thành công, anh điều tra chuyện cũ, phát hiện chú của mình và vợ ông ta - cũng chính là Lương Nhiễm Tử đã ra tay với anh.
Sắc mặt Lương Nhiễm Tử tái đi, nghĩ đến chồng mình hai năm nay vẫn luôn tìm cớ đi công tác không về lại Lệ gia, nghĩ đến những câu nói đầy hàm ý của Lệ Tư Dạ, bà sợ hãi liếc về phía Lệ Tư Không để cầu cứu.
Trong nhà này, ngoài Lệ Tư Dạ ra thì nhị thiếu gia là kẻ có tiếng nói nhất.
Thấy tình hình không ổn, Lệ Tư Không nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Dù gì cũng là người nhà, anh đừng tuyệt tình quá, có gì từ từ nói.
Anh đột nhiên muốn đuổi cả nhà của thím ba ra khỏi Tân Kim, mọi người chỉ sợ không phục.”
Cái vẻ mặt giả tạo của Lệ Tư Không thật sự khiến Lệ Từ buồn nôn, nhưng trước mặt nhiều người, cô không tiện xen vào và tự chủ trương giúp Lệ Tư Dạ, chỉ trừng mắt liếc nhìn hắn ta.
Mọi người đều thấy Lệ Tư Không nói rất đúng:
“Bảo chị ấy cút ra khỏi thành phố Tân Kim thì hơi quá, Tư Dạ, cháu nghĩ lại đi.”
“Đúng vậy.
Lương gia mấy đời đều ở Tân Kim, cháu làm vậy có chút nhẫn tâm…”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Mấy cô chú khác đều lên tiếng hỏi thăm, Lệ Tư Dạ im lặng giơ tay lên, mọi người liền lắng lại.
Từ nhỏ anh đã lớn lên cùng Lệ Từ nên mới nể tình cô ấy mà chừa cho Lương Nhiễm Tử một con đường sống, bà ta lại chẳng biết hối cải, cố tình muốn mượn họ hàng của anh làm khó anh?
Lệ Tư Dạ ở trước ánh mắt chăm chú của mọi người cầm điện thoại gọi cho trợ lý Thẩm rồi nói:
“Vào đi.”
Cửa phòng bị người đẩy ra, trợ lý Thẩm cầm tệp hồ sơ dày đi thẳng vào, chia cho mỗi người một bản cùng những bức ảnh, sau đó nói:
“Đây là quà mà Lệ tổng chuẩn bị cho nhà họ Lương.”
Hắn đi ra phía sau lưng Lệ Tư Dạ đứng, chỉ nghe Lệ Tư Dạ nhàn nhạt nói:
“Tôi không muốn nói nhiều, mọi người tự xem đi.”
Trước kia tính tình của anh không lãnh khốc thế này, nhưng nhiều lần bị đâm sau lưng, bị lừa gạt, anh dần học được cách gói cảm xúc lại và giữ kín trong lòng.
Đối với những kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích thì chẳng quản có là họ hàng hay không.
Mọi người bắt đầu lật xem hình ảnh được phát cho, dưới mỗi bức ảnh đều viết chú thích kỹ càng.
Lệ Hoành cùng vợ lén lút hãm hại Lệ Tư Dạ bao nhiêu lần, ở bên ngoài làm ra chuyện mất mặt gì đều được liệt kê chi tiết.
Lệ Từ thấy mặt mẹ mình càng ngày càng trắng cũng có chút không đành lòng, quay đầu nhìn nơi khác.
Lúc này, trợ lý Thẩm mới phát hiện cô gái luôn luôn ngang bướng cường thế trước mắt hắn thật ra rất đáng thương, không còn đáng ghét nữa.
“Không… Không, cái này không phải thật…” Lương Nhiễm Tử lắp bắp lật tung những bức ảnh, lộ ra bộ mặt xấu xí của bản thân.
“Khốn kiếp! Thứ này chắc chắn là giả!”
Tại sao ở đây còn có bằng chứng Lệ Hoành đi chơi gái? Ngay cả việc bà ta đánh bạc, mượn tiền xã hội đen dưới danh nghĩa Lệ Tư Dạ khiến Lệ Tư Dạ khi đó mới hai mươi ba tuổi phải chịu trận thay, từng tội danh đều như đang tát vào mặt bà ta…
“Tôi chỉ đuổi nhà họ Lương ra khỏi thành phố đã rất dễ dãi rồi, còn ai ý kiến gì không?”
Lệ Tư Không khép hồ sơ lại, nắm tay đang giấu dưới bàn siết chặt lại.
Vốn còn muốn mượn tay Lương Nhiễm Tử làm việc, nhưng xem ra kế sách này không ổn.
Bà ta quá ngu xuẩn, lúc nào cũng lưu lại dấu vết.
Hắn rất tức giận, biết rõ từ lâu chuyện xấu của Lương Nhiễm Tử nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ kinh ngạc mà nhìn bà ta, giống như bị bất ngờ trước việc bà ta làm.
“Tư Dạ, cái này chắc chắn có hiểu nhầm rồi…” Lương Nhiễm Tử run rẩy giải thích.
Mọi người không bênh vực bà ta nữa, chứng cứ xác thực, thanh bạch rõ ràng cả rồi.
Chú Tư của Lệ Tư Dạ thở dài một hơi:
“Chú không phản đối nữa, cháu muốn làm thế nào thì làm.”
“Cô cũng vậy.”
Từng người lên tiếng bày tỏ quan điểm, đến phiên Lệ Tư Không, hắn còn khoa trương lắc đầu cảm thán:
“Em không ngờ chú thím lại làm ra những việc này.”
Lệ Tư Dạ nhìn đồng hồ, thấy không còn nhiều thời gian nên đứng lên:
“Nếu đã không còn gì nữa thì tôi đi trước.
Cho các người ba ngày để chuẩn bị chắc đủ rồi chứ?”
Lương Nhiễm Tử chết lặng, không thể tin nổi sao Lệ Tư Dạ tra ra được những bí mật thầm kín của bà và chồng, càng khiến bà tuyệt vọng là chồng mình đã ngoại tình với một cô gái trẻ đẹp! Hóa ra ông ta nói đi công tác là đi kiểu này sao?
Thân thể bà lung lay sắp ngã, tức giận cầm lấy tập hồ sơ rồi loạng choạng đi về phía cửa mà không chào hỏi một ai, thẳng tay đóng sầm cửa lại.
Người kế tiếp không chịu được mà xin phép rời khỏi đó là Lệ Tư Không.
Hắn quá xem thường anh trai thâm hiểm của mình, mấy năm qua rốt cuộc anh ta đã âm thầm điều tra được những gì? Bởi vì kẻ chủ mưu luôn ở phía sau nâng đỡ và dung túng cho việc làm của Lệ Hoành và Lương Nhiễm Tử không ai khác chính là hắn, cho nên hắn chột dạ.
Lệ Tư Dạ nhìn theo bóng lưng của em trai, phẩy tay ra hiệu:
“Không còn chuyện gì nữa, mọi người có thể về rồi.”
Cuộc họp gia đình cứ như vậy kết thúc chóng vánh.
Trong lòng mọi người đều biết sắp tới Lệ gia sẽ không yên bình, vũng nước đục này chẳng ai muốn nhúng tay vào, rất nhiều người vẫn đang quan sát thêm, vẫn chưa thật sự nghiêng về Lệ Tư Dạ hay Lệ Tư Không.
Người ta nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, họ chính là mấy chú muỗi nhỏ bé vo ve bên cạnh hai vị thiếu gia nhà họ Lệ đó, bất cẩn liền sẽ toi mạng.
Lệ Từ có tâm sự nên bấy giờ cũng rời đi trước, Lệ Tư Dạ là người cuối cùng rời khỏi phòng họp cùng trợ lý của mình.
Thẩm Nhất Độ nói:
“Lệ tổng, đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể trở về rồi.”
“Ừm.”
“Lệ tiểu thư…” Thẩm Nhất Độ muốn nói rồi lại thôi.
“Không sao, để chị ấy một mình là được.”
Lệ Từ dù gì cũng là con gái của Lệ Hoành và Lương Nhiễm Tử, chuyện lần này làm lớn như vậy tất nhiên ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng của cô ấy.
…
Sáng hôm sau, Lệ Tư Dạ cùng Thẩm Nhất Độ chuẩn bị rời khỏi Lệ gia thì nhìn thấy Lệ Từ mang một cặp kính râm màu đen che hết mắt đến tiễn họ.
Lệ Tư Dạ mở cửa xe vào trước, bỏ lại trợ lý của mình bên ngoài.
Trợ lý Thẩm ngượng ngùng đưa tay kéo vài lần, phát hiện cửa xe vẫn đóng chặt.
Lệ tổng sao lại nhốt hắn không cho hắn vào chứ?
“Nhất Độ.” Giọng của Lệ Từ có chút khàn,.
Cơ thể Thẩm Nhất Độ lập tức cứng đờ.
Cô ấy đã khóc rất nhiều sao? Vậy nên mới đeo kính râm vì không muốn người khác biết?
Lệ Từ đến gần hắn, đột nhiên nói:
“Khi nào có thời gian tôi sẽ đến Vân Thành thăm cậu.”
“Lệ tiểu thư, cô không cần phải như vậy…” Thẩm Nhất Độ quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đáp trả tình cảm của vị tiểu thư này, họ không phải người cùng một thế giới.
Đúng lúc hắn định mở miệng nói tạm biệt thì khóe mắt liếc thấy đôi môi hồng hào của Lệ Từ tiến sát tới bên mặt hắn.
Cô ấy định làm gì?
Thẩm Nhất Độ phản xạ có điều kiện nghiêng người bỏ chạy, hắn vòng qua bên kia xe, vừa kéo cửa vừa nói với Lệ Từ:
“Lệ tiểu thư giữ gìn sức khỏe!”
Nụ hôn từ biệt còn chưa kịp dâng lên đã bị người ta từ chối thẳng, Lệ Từ có chút thất vọng.
Tính cách của cô hơi tùy hứng và phóng khoáng, khó khăn lắm mới gặp trợ lý Thẩm mà!
Thẩm Nhất Độ chui tọt vào xe, thấy Lệ Tư Dạ đang tựa lưng vào ghế và nhắm mắt dưỡng thần, giống như người mới khóa cửa xe nhốt hắn ở bên ngoài không phải anh.
Mang vẻ mặt bất lực, Thẩm Nhất Độ lái xe rời khỏi Lệ gia.
Ở phía sau, Lệ Từ cởi kính râm ra để lộ đôi mắt sưng đỏ của mình.
Thật ra cô rất muốn đến Vân Thành theo đuổi tình yêu, nhưng vì còn có việc cần làm giúp Lệ Tư Dạ nên khó rời khỏi đây.
Lệ Tư Không mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào vị trí gia chủ, họ mà hơi lơ là liền sẽ sập bẫy của hắn ta.
…
Thành phố Vân Thành, một quán cà phê cao cấp trên tầng hai mươi của tòa nhà chọc trời.
Thẩm Nguyệt trong bộ váy liền đơn giản màu vàng nhạt ngồi vắt chéo chân xem tài liệu, Lâm Cường ở đối diện luôn miệng giải thích:
“Mấy năm qua Thẩm thị phát triển tương đối tốt, nhưng so với những công ty đối thủ thì vẫn còn khá chậm, cứ đà này chỉ sợ có một ngày không còn sức cạnh tranh.
Hiện tại Thẩm Triết vì có cổ phiếu… của cậu, nên ông ấy vẫn đang giữ vị trí chủ tịch.”
Nói đến đây, Lâm Cường khó hiểu:
“Sao sáu năm trước cậu lại mất tích?”
“Một lời khó nói hết, nhưng chắc chắn có liên quan đến Thẩm Triết.”
“Lúc đó Thẩm gia thông báo cậu bị tai nạn ngoài ý muốn qua đời, Thẩm Triết lấy tư cách là chú ruột của cậu đã tìm luật sư hỗ trợ, đút lót khắp nơi và hợp pháp hóa quyền sở hữu của phần cổ phiếu kia.”
Thẩm Nguyệt gật đầu, kẹp tài liệu lại:
“Cái đó tớ biết rồi, danh sách cổ đông của công ty tớ sẽ giữ và nghiên cứu sau, cảm ơn cậu.”
“Cậu định âm thầm thu mua cổ phiếu từ các cổ đông khác?” Lâm Cường hỏi.
Đối với người bạn tốt này, Thẩm Nguyệt không hề giấu giếm:
“Phải.”
“Thật sự?” Lâm Cường tự hỏi tiền ở đâu ra mà cô lại tự tin như thế, nhưng không dám hỏi.
Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Thẩm Nguyệt gật đầu rồi tủm tỉm cười.
Cô chỉ tính có chút tiền, nhưng con trai cô thì là đại gia đó.
Khụ khụ, cô thật sự còn chẳng bằng một phần con trai mình, nhưng dù sao cô cũng đã vất vả nuôi nấng Tư Hạo suốt năm năm trời, mượn chút tiền của con trai chắc không sao.
Cô cầm túi xách lên, nói:
“Vậy nhé.
Tớ về trước, con trai đang chờ tớ.”
“Thẩm Nguyệt.”
“Hửm?”
“Hỏi cái này thật sự không phải, nhưng tớ vẫn muốn biết cậu có Tư Hạo từ khi nào, cha của Tư Hạo là ai?” Lâm Cường vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thẩm Nguyệt có con riêng.
Thấy sắc mặt cô trầm xuống, hắn vội tiếp:
“Xin lỗi, nếu không tiện thì không cần trả lời đâu.”
Thẩm Nguyệt mím môi, cô thật ra cũng rất muốn biết cha của Tư Hạo rốt cuộc là ai...