Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 12: Kia là gì? Đứa bé sáu tuổi là S? (S: Xem giải nghĩa của bạn yumedo bên dưới)
Những tháng ngày hạnh phúc sống trong căn hộ nhỏ cho thuê.
Trong phòng khách nhỏ hẹp, một bé trai sáu tuổi như một ông cụ non ngồi trên ghế sô pha đọc báo, còn người phụ nữ xinh đẹp hai mươi bảy tuổi mặc chiếc tạp dề Hello Kitty đáng yêu đang trong phòng bếp làm bữa sáng.
Bỗng nhiên, hai hàng lông mày thanh tú của bé trai hơi nhảy, kinh ngạc nhìn đầu đề tờ báo.
Không xem thì không sao, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng lên.
Đại họa… rốt cục đã ập lên đầu!
“Ha ha” Cậu chẳng những không hề lo lắng ngược lại còn trộm cười, vẻ mặt hết sức gian xảo.
“Con yêu, ăn cơm thôi!”
Tử Thất Thất bưng đĩa sandwich cùng hai cốc sữa từ trong nhà bếp đi ra.
Bé trai đó cực kì bình tĩnh khép tờ báo lại, sau đó tới bàn ăn ngồi xuống.
“Mẹ, con có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho mẹ. Mẹ muốn nghe tin tốt trước rồi mới nghe tin xấu hay là nghe tin xấu trước rồi mới nghe tin tốt?” Cậu tỏ ra huyền bí như trong phim truyền hình.
Tử Thất Thất đổ mồ hôi, quả quyết trả lời: “Mẹ chọn không nghe!”
“Không thể không nghe! Tục ngữ nói không có sai: là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi. Mẹ yên tâm đi, cho dù trời có sập xuống, con trai bảo bối của mẹ cũng sẽ tìm cho mẹ vài người đàn ông cao to chống đỡ cho chúng ta!”
Tiểu quỷ thối đáng ghét này!
Tử Thất Thất hận nghiến răng, không biết là ai dạy nó nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
Không phải là cô sao?
(TvvvT) Khóc
“Được rồi được rồi, mẹ xin rửa tai lắng nghe đây!”
Bé trai mừng quýnh!
“Mẹ, không cần thiết phải như vậy. Ai…” Cậu lắc đầu thở dài, “Không văn hóa, thực đáng sợ!”
Không thể nhin được nữa!
Tử Thất Thất nổi trận lôi đình, “Mặc Thiên Tân, tiểu tử thối nhà ngươi, có phải ăn đòn không?”
Mặc Thiên Tân bình tĩnh cầm cốc sữa trên bàn uống một ngụm, sau đó nhìn khuôn mặt méo mó của cô nói: “Mẹ à, hôm nay mẹ vẫn xinh đẹp dũng mãnh như xưa, thật sự là khiến cho con phải mở rộng tầm mắt. Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống, chúng ta nói chuyện quan trọng!”
“Tiểu tử thối nhà ngươi, hôm nay mẹ nhất định phải làm thịt nhà ngươi.”
Nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cô, nhìn cô vận sức chờ phát động thiết quyền, Mặc Thiên Tân lại đặc biệt vui vẻ.
Mỗi buổi sáng đều có một tiết mục, chính là “trêu chọc” mẫu thân đại nhân của cậu kích động. Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của cô, không hiểu sao cậu cảm thấy rất dễ chịu.
Cái gì? Cậu là S?
NO,NO,NO, đây chẳng qua chỉ là một cách thể hiện lòng yêu thương mà thôi!
“Ai… quên đi! Nữ tốt không cùng nam đấu! Con nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Tử Thất Thất rốt cuộc cũng buông tha ý muốn đánh người.
Cái gọi là đánh vào thân con đau ở tâm mẹ, cuối cùng người chịu thiệt vẫn chỉ có cô!
Không đáng!
“Ha ha ha…” Mặc Thiên Tân cười nham hiểm như ác quỷ đang giương cánh.
“Tin tốt chính là cha đã ra tù, mà đây cũng là tin xấu. Mẹ sắp đi đời nhà ma rồi!”
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh hãi!
Anh ta đã ra tù rồi?
Trong nháy mắt cô bỗng cảm giác được đau đớn nóng bỏng phát ra từ dấu ấn huyết long đằng sau lưng.
Cẩn thận ngẫm lại, quả thực là đã qua 7 năm…
Trong phòng khách nhỏ hẹp, một bé trai sáu tuổi như một ông cụ non ngồi trên ghế sô pha đọc báo, còn người phụ nữ xinh đẹp hai mươi bảy tuổi mặc chiếc tạp dề Hello Kitty đáng yêu đang trong phòng bếp làm bữa sáng.
Bỗng nhiên, hai hàng lông mày thanh tú của bé trai hơi nhảy, kinh ngạc nhìn đầu đề tờ báo.
Không xem thì không sao, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng lên.
Đại họa… rốt cục đã ập lên đầu!
“Ha ha” Cậu chẳng những không hề lo lắng ngược lại còn trộm cười, vẻ mặt hết sức gian xảo.
“Con yêu, ăn cơm thôi!”
Tử Thất Thất bưng đĩa sandwich cùng hai cốc sữa từ trong nhà bếp đi ra.
Bé trai đó cực kì bình tĩnh khép tờ báo lại, sau đó tới bàn ăn ngồi xuống.
“Mẹ, con có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho mẹ. Mẹ muốn nghe tin tốt trước rồi mới nghe tin xấu hay là nghe tin xấu trước rồi mới nghe tin tốt?” Cậu tỏ ra huyền bí như trong phim truyền hình.
Tử Thất Thất đổ mồ hôi, quả quyết trả lời: “Mẹ chọn không nghe!”
“Không thể không nghe! Tục ngữ nói không có sai: là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi. Mẹ yên tâm đi, cho dù trời có sập xuống, con trai bảo bối của mẹ cũng sẽ tìm cho mẹ vài người đàn ông cao to chống đỡ cho chúng ta!”
Tiểu quỷ thối đáng ghét này!
Tử Thất Thất hận nghiến răng, không biết là ai dạy nó nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
Không phải là cô sao?
(TvvvT) Khóc
“Được rồi được rồi, mẹ xin rửa tai lắng nghe đây!”
Bé trai mừng quýnh!
“Mẹ, không cần thiết phải như vậy. Ai…” Cậu lắc đầu thở dài, “Không văn hóa, thực đáng sợ!”
Không thể nhin được nữa!
Tử Thất Thất nổi trận lôi đình, “Mặc Thiên Tân, tiểu tử thối nhà ngươi, có phải ăn đòn không?”
Mặc Thiên Tân bình tĩnh cầm cốc sữa trên bàn uống một ngụm, sau đó nhìn khuôn mặt méo mó của cô nói: “Mẹ à, hôm nay mẹ vẫn xinh đẹp dũng mãnh như xưa, thật sự là khiến cho con phải mở rộng tầm mắt. Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống, chúng ta nói chuyện quan trọng!”
“Tiểu tử thối nhà ngươi, hôm nay mẹ nhất định phải làm thịt nhà ngươi.”
Nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cô, nhìn cô vận sức chờ phát động thiết quyền, Mặc Thiên Tân lại đặc biệt vui vẻ.
Mỗi buổi sáng đều có một tiết mục, chính là “trêu chọc” mẫu thân đại nhân của cậu kích động. Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của cô, không hiểu sao cậu cảm thấy rất dễ chịu.
Cái gì? Cậu là S?
NO,NO,NO, đây chẳng qua chỉ là một cách thể hiện lòng yêu thương mà thôi!
“Ai… quên đi! Nữ tốt không cùng nam đấu! Con nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Tử Thất Thất rốt cuộc cũng buông tha ý muốn đánh người.
Cái gọi là đánh vào thân con đau ở tâm mẹ, cuối cùng người chịu thiệt vẫn chỉ có cô!
Không đáng!
“Ha ha ha…” Mặc Thiên Tân cười nham hiểm như ác quỷ đang giương cánh.
“Tin tốt chính là cha đã ra tù, mà đây cũng là tin xấu. Mẹ sắp đi đời nhà ma rồi!”
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh hãi!
Anh ta đã ra tù rồi?
Trong nháy mắt cô bỗng cảm giác được đau đớn nóng bỏng phát ra từ dấu ấn huyết long đằng sau lưng.
Cẩn thận ngẫm lại, quả thực là đã qua 7 năm…
Tác giả :
Ngũ Nguyệt Thất Nhật