Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh!
Chương 10: Cậu nhóc giảo hoạt
“Tâm nhi, em thế nào, có ngủ ngon hay không?”
Tôn Hải Dương ưu nhã thong dong, gương mặt tuấn mỹ nhìn qua liền thấy hiền hoà, đôi tròng mắt đen sâu hun hút lẳng lặng hấp dẫn người đối diện, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy vui vẻ.
“Cám ơn, em rất tốt, anh ngồi đi!“. Con ngươi linh động có thần hàm chứa ý cười yếu ớt, Dung Nhụy Tâm lôi con trai đi tới phòng khách rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, vừa khách khí lại xa lánh đáp lời.
Nghe được giọng của vị khách mới tới, chị Đỗ đang bận rộn trong phòng bếp liền nhanh nhẹn bê tới hai ly trà xanh, mỗi người một chén, đồng thời còn mang cho Dung Tiểu Phong một cốc sữa tươi để cậu nhóc giải khát.
Việc này có lẽ là đã thành thói quen, kể từ khi cậu nhóc còn bé xíu, vào lúc sáng sớm và buổi chiều tối đều phải uống sữa tươi.
“Cám ơn dì Đỗ!”, Dung Tiểu Phong rất phong độ nhận lấy cái ly chuyên dụng của mình, mặt mày hớn hở nói cám ơn!
“Tiểu thiếu gia đừng khách sáo!”
Lúc này Tôn Hải Dương mới ngồi xuống nhận lấy ly trà của mình, khóe miệng hơi vểnh lên, ôn hòa mở miệng: “Cám ơn, chị Đỗ!”
“Đừng khách sáo!”
Chị Đỗ cười khẽ gật đầu, bởi vì người trước mắt không chỉ là khách quen của nhà họ Dung, người sáng suốt ai mà không hiểu tâm ý của cậu ta đã thích thầm tiểu thư từ lâu. Nếu như tiểu thư có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình, cũng có thể thật lòng tiếp nhận tiểu thiếu gia thì phu nhân cũng không cần thường xuyên vì lo lắng cho hạnh phúc của cô ấy mà chảy nước mắt nữa.
Dung Nhụy Tâm im lặng thưởng thức trà chị Đỗ đưa tới, hôm nay Tôn Hải Dương tới đây có lẽ là do chuyện xảy ra tối hôm qua, mọi người trong nhà chắc hẳn cũng hết sức tò mò không biết Dung Nhụy Tâm học chuyên nghành nào tại sao lại có thể... cầm dao một cách chuyên nghiệp như vậy.
“Đại Dương, đã lâu rồi không thấy tới nhà bác chơi, có phải chê đồ ăn nhà bác nấu dở không?!“.
Mẹ Dung vừa nhìn thấy anh, trên khuôn mặt đã vương dấu vết của năm tháng liền sáng lên, thật tâm bà rất thích chàng trai này, cũng sớm nhận ra tình cảm của anh với Tâm nhi, chỉ tiếc...
Nghĩ tới đây, tầm mắt lại chuyển tới cô con gái đang ngồi bên cạnh, hiện tại hạnh phúc của con bé chính là điều mà bà quan tâm nhất, nếu như Nhụy Tâm có thể cùng Đại Dương tạo thành một gia đình hạnh phúc, thật là tốt biết bao nhiêu!
“Bà ngoại, hôm nay chú Tôn tới tìm bác hai luyện súng, chứ không phải đến nhà chúng ta ăn cơm đâu!“. Hai mắt Dung Tiểu Phong lóe sáng nhìn người nào đó vạch trần, mặt đầy vẻ hớn hở, ai bảo ông chú này quên mang đồ đến, cậu đã sớm để ý đến cái mô hình xe hơi đời cổ kia, đó là thứ đồ mà ngay cả có tiền cũng không dễ mua được đâu.
“Khụ khụ...”, nghe cháu ngoại nói thế, Dung Thiếu Thu có muốn bình tĩnh cũng không được, vẻ mặt nghiêm túc tức khắc mềm xuống, buồn cười nhìn tiểu quỷ nghịch ngợm kia nói: “Tiểu Phong, chú Tôn của cháu còn ăn ở đây nhiều, đừng so đo với chú ấy nữa!“.
Hiểu được ý định của cháu trai ngoan, Dung Thiếu Thu có chút hả hê liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, xem ra đường chàng trai kia phải đi vẫn còn dài lắm, sau đó vuốt ve đầu anh bạn nhỏ hỏi: “Tiểu Phong, bác hai của con đâu?“.
“Bác ấy đang ở hồ bơi, lát nữa mới về, bác Cả cùng với bác dâu đang ở trong vườn nói chuyện yêu đương, không cần phải nói cũng biết là vừa đùa vừa hôn nhẹ nữa, ông ngoại không cần để ý đến bọn họ!“.
“Hả... Ha ha ha...”
Đúng là lời của trẻ con, ngây thơ thật thà, qua giọng nói đáng yêu của Dung Tiểu Phong càng khiến tất cả mọi người đều vui vẻ bật cười, vang vọng cả phòng khách.
Dung Nhụy Tâm cũng không khỏi buồn cười, dung nhan kiều diễm rực rỡ không tỳ vết, ánh mắt trong suốt lóe lên sự cưng chiều, đứa bé này thật khiến người ta yêu mến, sau này có cậu nhóc ở bên cạnh sống qua ngày cũng không tồi.
“Có chuyện gì mà mọi người cười vui vẻ như vậy?”
Hai nhân vật chính trong câu chuyện xuất trước mắt mọi người, kéo vợ yêu đi vào phòng khách, Tổng giám đốc Dung thật vất vả mới dành ra một ngày ở bên cạnh bà xã, dĩ nhiên là thời thời khắc khắc lúc nào cũng dán ở bên cạnh.
“Không có chuyện gì ạ, bác Cả, bác dẫn bác dâu đi dạo mới về sao!“. Dung Tiểu Phong lập tức nhìn về phía tiểu Nhã chứng thực lời của mình: “Bác dâu cả, bác nói có đúng không!“.
“Ha ha...”, lại một trận cười khẽ vang lên, ai cũng không lên tiếng, híp mắt nhìn Dung Tiểu Phong giở trò nghịch ngợm.
Đôi vợ chồng son ngồi tựa vào ghế sa lon, thấy mấy ánh mắt mập mờ cùng tiếng cười cợt bắn tới, cả gương mặt của Phương Tiểu Nhã hồng thấu, ngượng ngùng rũ mắt xuống, khẽ mím môi cười.
Với khả năng nhạy bén siêu mạnh, từ vẻ mặt kia của mọi người Dung đại thiếu liền đoán ngay được nguyên nhân, hóa ra cậu nhóc kia dám lấy anh ra để chòng ghẹo. Cố ý nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn vào tiểu quỷ kia, không mặn không nhạt nói: “Xem ra có người không muốn mô hình máy bay rồi đây!“.
“Ha ha... Bác cả, mô hình máy bay mà bác mua hiện đang ở trong tay Tiểu Phong rồi!“. Dung Tiểu Phong cười hì hì, không thèm quan tâm chút nào, con ngươi sáng như sao đảo một vòng, dường như cái đuôi nhỏ nhô lên cao hơn rồi thì phải.
Nhưng ngay sau đó một giọng nói đanh thép tiếp tục vang lên: “Tiền tiêu vặt tháng này tạm hoãn!“.
“Cũng không phải chỉ mình ngài mới có tiền!”, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hếch lên không quan tâm.
Bất đắc dĩ, Dung Thiệu Văn không thể làm gì khác hơn là tung ra đòn sát thủ: “Tháng sau vào căn cứ huấn luyện đi!”
“Cũng không phải một mình ngài quyết định là được, ông bà ngoại với mẹ sẽ bỏ không bỏ mặc Tiểu Phong đâu!”
“Hừ! Thật không có tiền đồ!”, Dung đại thiếu bị bại trận liên tiếp hết sức buồn bực hừ lạnh một tiếng, mười mấy vạn nhân viên ai nhìn thấy anh mà chẳng phải đi vào khuôn phép chẳng bù cho thằng nhãi trước mắt này, đúng là tiểu quỷ khó dây dưa. Anh quay đầu nhìn bà xã buồn buồn nói: “Vợ à, hai ta phải mau mau sinh một đứa bé thôi, để người nào đó nhanh chóng bị thất sủng!“.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Dung Tiểu Phong nghe được lời của bác mình ngược lại càng thêm vui vẻ hưng phấn không thôi, vỗ tay đứng lên hò reo: “Ông ngoại, bà ngoại, hai người có nghe thấy không, bác Cả và bác dâu muốn sinh em bé, ha ha ha... Nhớ thưởng cho Tiểu Phong mười vạn đấy nhé!”
Mười vạn?
Dung Nhụy Tâm ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cậu con trai đang hăng hái hô hào vẫn chưa kịp hồi hồn, thì đã thấy cậu nhóc hướng ra ngoài cửa rống to: “Bác hai, mau về đây, hôm nay bác Cả đã bại dưới tay cháu, bác mau về đưa cho Tiểu Phong một vạn Tệ đi!“.
Hù dọa?
Cằm thiếu chút nữa rơi dưới đất, Dung Nhụy Tâm triệt để không biết nói gì, chỉ biết trừng mắt trước ‘ chủ nợ ’ nho nhỏ, đây chính là một thiên tài, thu hết chỗ tốt, ừm, may mắn đó là con trai của mình!
“Ha ha ha... Tiểu Phong làm rất tốt, ông ngoại thích, ngày mai sẽ bảo bác Cả chuyển tiền tới tài khoản cho cháu!“. Dung Thiếu Thu khoan khoái ôm cháu ngoại, ông thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ Tiểu hồ ly của cậu nhóc.
“Cha, cha muốn đưa tiền cũng đừng kéo con vào chứ, không cho, đã nói là sẽ trừ tiền tiêu vặt của thằng nhóc rồi mà!“. Dung Thiệu Văn lên tiếng cự tuyệt, mắt híp lại quyết định thế nào cũng phải dập tắt ngạo khí của thằng nhóc này mới được.
Ai ngờ, cậu bé không phải là nhân vật dễ động vào, ông chủ gia đình Dung Thiếu Thu nghe thấy thế liền lạnh lùng liếc con trai, nghiêm nghị lên tiếng: “Nói lời giữ lời, năm nay con dẫn quân ra ngoài, nếu như không thành công thì cuối năm phải cho Tiểu Phong năm mươi vạn!“.
Tôn Hải Dương ưu nhã thong dong, gương mặt tuấn mỹ nhìn qua liền thấy hiền hoà, đôi tròng mắt đen sâu hun hút lẳng lặng hấp dẫn người đối diện, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy vui vẻ.
“Cám ơn, em rất tốt, anh ngồi đi!“. Con ngươi linh động có thần hàm chứa ý cười yếu ớt, Dung Nhụy Tâm lôi con trai đi tới phòng khách rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, vừa khách khí lại xa lánh đáp lời.
Nghe được giọng của vị khách mới tới, chị Đỗ đang bận rộn trong phòng bếp liền nhanh nhẹn bê tới hai ly trà xanh, mỗi người một chén, đồng thời còn mang cho Dung Tiểu Phong một cốc sữa tươi để cậu nhóc giải khát.
Việc này có lẽ là đã thành thói quen, kể từ khi cậu nhóc còn bé xíu, vào lúc sáng sớm và buổi chiều tối đều phải uống sữa tươi.
“Cám ơn dì Đỗ!”, Dung Tiểu Phong rất phong độ nhận lấy cái ly chuyên dụng của mình, mặt mày hớn hở nói cám ơn!
“Tiểu thiếu gia đừng khách sáo!”
Lúc này Tôn Hải Dương mới ngồi xuống nhận lấy ly trà của mình, khóe miệng hơi vểnh lên, ôn hòa mở miệng: “Cám ơn, chị Đỗ!”
“Đừng khách sáo!”
Chị Đỗ cười khẽ gật đầu, bởi vì người trước mắt không chỉ là khách quen của nhà họ Dung, người sáng suốt ai mà không hiểu tâm ý của cậu ta đã thích thầm tiểu thư từ lâu. Nếu như tiểu thư có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình, cũng có thể thật lòng tiếp nhận tiểu thiếu gia thì phu nhân cũng không cần thường xuyên vì lo lắng cho hạnh phúc của cô ấy mà chảy nước mắt nữa.
Dung Nhụy Tâm im lặng thưởng thức trà chị Đỗ đưa tới, hôm nay Tôn Hải Dương tới đây có lẽ là do chuyện xảy ra tối hôm qua, mọi người trong nhà chắc hẳn cũng hết sức tò mò không biết Dung Nhụy Tâm học chuyên nghành nào tại sao lại có thể... cầm dao một cách chuyên nghiệp như vậy.
“Đại Dương, đã lâu rồi không thấy tới nhà bác chơi, có phải chê đồ ăn nhà bác nấu dở không?!“.
Mẹ Dung vừa nhìn thấy anh, trên khuôn mặt đã vương dấu vết của năm tháng liền sáng lên, thật tâm bà rất thích chàng trai này, cũng sớm nhận ra tình cảm của anh với Tâm nhi, chỉ tiếc...
Nghĩ tới đây, tầm mắt lại chuyển tới cô con gái đang ngồi bên cạnh, hiện tại hạnh phúc của con bé chính là điều mà bà quan tâm nhất, nếu như Nhụy Tâm có thể cùng Đại Dương tạo thành một gia đình hạnh phúc, thật là tốt biết bao nhiêu!
“Bà ngoại, hôm nay chú Tôn tới tìm bác hai luyện súng, chứ không phải đến nhà chúng ta ăn cơm đâu!“. Hai mắt Dung Tiểu Phong lóe sáng nhìn người nào đó vạch trần, mặt đầy vẻ hớn hở, ai bảo ông chú này quên mang đồ đến, cậu đã sớm để ý đến cái mô hình xe hơi đời cổ kia, đó là thứ đồ mà ngay cả có tiền cũng không dễ mua được đâu.
“Khụ khụ...”, nghe cháu ngoại nói thế, Dung Thiếu Thu có muốn bình tĩnh cũng không được, vẻ mặt nghiêm túc tức khắc mềm xuống, buồn cười nhìn tiểu quỷ nghịch ngợm kia nói: “Tiểu Phong, chú Tôn của cháu còn ăn ở đây nhiều, đừng so đo với chú ấy nữa!“.
Hiểu được ý định của cháu trai ngoan, Dung Thiếu Thu có chút hả hê liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, xem ra đường chàng trai kia phải đi vẫn còn dài lắm, sau đó vuốt ve đầu anh bạn nhỏ hỏi: “Tiểu Phong, bác hai của con đâu?“.
“Bác ấy đang ở hồ bơi, lát nữa mới về, bác Cả cùng với bác dâu đang ở trong vườn nói chuyện yêu đương, không cần phải nói cũng biết là vừa đùa vừa hôn nhẹ nữa, ông ngoại không cần để ý đến bọn họ!“.
“Hả... Ha ha ha...”
Đúng là lời của trẻ con, ngây thơ thật thà, qua giọng nói đáng yêu của Dung Tiểu Phong càng khiến tất cả mọi người đều vui vẻ bật cười, vang vọng cả phòng khách.
Dung Nhụy Tâm cũng không khỏi buồn cười, dung nhan kiều diễm rực rỡ không tỳ vết, ánh mắt trong suốt lóe lên sự cưng chiều, đứa bé này thật khiến người ta yêu mến, sau này có cậu nhóc ở bên cạnh sống qua ngày cũng không tồi.
“Có chuyện gì mà mọi người cười vui vẻ như vậy?”
Hai nhân vật chính trong câu chuyện xuất trước mắt mọi người, kéo vợ yêu đi vào phòng khách, Tổng giám đốc Dung thật vất vả mới dành ra một ngày ở bên cạnh bà xã, dĩ nhiên là thời thời khắc khắc lúc nào cũng dán ở bên cạnh.
“Không có chuyện gì ạ, bác Cả, bác dẫn bác dâu đi dạo mới về sao!“. Dung Tiểu Phong lập tức nhìn về phía tiểu Nhã chứng thực lời của mình: “Bác dâu cả, bác nói có đúng không!“.
“Ha ha...”, lại một trận cười khẽ vang lên, ai cũng không lên tiếng, híp mắt nhìn Dung Tiểu Phong giở trò nghịch ngợm.
Đôi vợ chồng son ngồi tựa vào ghế sa lon, thấy mấy ánh mắt mập mờ cùng tiếng cười cợt bắn tới, cả gương mặt của Phương Tiểu Nhã hồng thấu, ngượng ngùng rũ mắt xuống, khẽ mím môi cười.
Với khả năng nhạy bén siêu mạnh, từ vẻ mặt kia của mọi người Dung đại thiếu liền đoán ngay được nguyên nhân, hóa ra cậu nhóc kia dám lấy anh ra để chòng ghẹo. Cố ý nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn vào tiểu quỷ kia, không mặn không nhạt nói: “Xem ra có người không muốn mô hình máy bay rồi đây!“.
“Ha ha... Bác cả, mô hình máy bay mà bác mua hiện đang ở trong tay Tiểu Phong rồi!“. Dung Tiểu Phong cười hì hì, không thèm quan tâm chút nào, con ngươi sáng như sao đảo một vòng, dường như cái đuôi nhỏ nhô lên cao hơn rồi thì phải.
Nhưng ngay sau đó một giọng nói đanh thép tiếp tục vang lên: “Tiền tiêu vặt tháng này tạm hoãn!“.
“Cũng không phải chỉ mình ngài mới có tiền!”, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hếch lên không quan tâm.
Bất đắc dĩ, Dung Thiệu Văn không thể làm gì khác hơn là tung ra đòn sát thủ: “Tháng sau vào căn cứ huấn luyện đi!”
“Cũng không phải một mình ngài quyết định là được, ông bà ngoại với mẹ sẽ bỏ không bỏ mặc Tiểu Phong đâu!”
“Hừ! Thật không có tiền đồ!”, Dung đại thiếu bị bại trận liên tiếp hết sức buồn bực hừ lạnh một tiếng, mười mấy vạn nhân viên ai nhìn thấy anh mà chẳng phải đi vào khuôn phép chẳng bù cho thằng nhãi trước mắt này, đúng là tiểu quỷ khó dây dưa. Anh quay đầu nhìn bà xã buồn buồn nói: “Vợ à, hai ta phải mau mau sinh một đứa bé thôi, để người nào đó nhanh chóng bị thất sủng!“.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Dung Tiểu Phong nghe được lời của bác mình ngược lại càng thêm vui vẻ hưng phấn không thôi, vỗ tay đứng lên hò reo: “Ông ngoại, bà ngoại, hai người có nghe thấy không, bác Cả và bác dâu muốn sinh em bé, ha ha ha... Nhớ thưởng cho Tiểu Phong mười vạn đấy nhé!”
Mười vạn?
Dung Nhụy Tâm ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cậu con trai đang hăng hái hô hào vẫn chưa kịp hồi hồn, thì đã thấy cậu nhóc hướng ra ngoài cửa rống to: “Bác hai, mau về đây, hôm nay bác Cả đã bại dưới tay cháu, bác mau về đưa cho Tiểu Phong một vạn Tệ đi!“.
Hù dọa?
Cằm thiếu chút nữa rơi dưới đất, Dung Nhụy Tâm triệt để không biết nói gì, chỉ biết trừng mắt trước ‘ chủ nợ ’ nho nhỏ, đây chính là một thiên tài, thu hết chỗ tốt, ừm, may mắn đó là con trai của mình!
“Ha ha ha... Tiểu Phong làm rất tốt, ông ngoại thích, ngày mai sẽ bảo bác Cả chuyển tiền tới tài khoản cho cháu!“. Dung Thiếu Thu khoan khoái ôm cháu ngoại, ông thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ Tiểu hồ ly của cậu nhóc.
“Cha, cha muốn đưa tiền cũng đừng kéo con vào chứ, không cho, đã nói là sẽ trừ tiền tiêu vặt của thằng nhóc rồi mà!“. Dung Thiệu Văn lên tiếng cự tuyệt, mắt híp lại quyết định thế nào cũng phải dập tắt ngạo khí của thằng nhóc này mới được.
Ai ngờ, cậu bé không phải là nhân vật dễ động vào, ông chủ gia đình Dung Thiếu Thu nghe thấy thế liền lạnh lùng liếc con trai, nghiêm nghị lên tiếng: “Nói lời giữ lời, năm nay con dẫn quân ra ngoài, nếu như không thành công thì cuối năm phải cho Tiểu Phong năm mươi vạn!“.
Tác giả :
Điệp Luyến Hoa Hoa Luyến Nhụy