Cha Nuôi
Chương 98
CHƯƠNG 98
Công việc mua vật dụng hàng ngày chủ yếu giao cho Ô Nha và Hoàng Anh, so với những người khác, tương đối mà nói hai người họ là có thể dễ biến mất trong đám đông nhất — một người ôn hòa một người hàm hậu.
Sau khi nghẹn trong biệt thự ba ngày, càng ngày càng nhiều người bắt đầu thiếu kiên nhẫn, đều muốn thừa dịp ban đêm chạy ra ngoài chơi, nhưng đều bị Houshar ngăn lại. Cali còn cảm thấy thống khổ hơn nữa, thiếu chút nữa lấy nước mắt rửa mặt.
Khi nhàn hạ bọn họ liền luyện tập trong sàn huấn luyện dưới lòng đất, ngoài những thành viên bị trọng thương, những người khác đều chậm rãi khôi phục sức chiến đấu.
Trải qua lần chiến đấu này, sự sợ hãi của bọn họ khi đối mặt long huyết nhân hoàn toàn biến mất. Long huyết nhân không phải quỷ quái, cũng sẽ đổ máu bị thương. Tuy rằng thân thể long huyết nhân cường đại hơn con người, nhưng chỉ cần bọn họ có trang bị hoàn mỹ và chiến hữu hiệp trợ, long huyết nhân cũng sẽ bị đánh bại. Một trận chiến này tuy rằng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại khoá chết uy phong của Đường Tịnh Chi, cũng tăng mạnh khí thế của Du Chuẩn. Dù sao toàn thế giới cũng có quân đoàn lính nào đánh thuê nào có thể tác chiến với đám quái vật này đâu.
Tất cả mọi người không chậm trễ việc cường hóa thân thể mình, chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Một tuần sau, ngay khi tiếng oán than của tất cả mọi người với Đường Đinh Chi vang trời dậy đất, linh hồn nhỏ bé đều đã muốn bay ra khỏi ***g sắt này, cuối cùng Đường Đinh Chi thảo luận với quân đội Trung Quốc cũng có kết quả, cấp trên hạ mệnh lệnh là — bắt sống Đường Tịnh Chi và Thẩm Diệu, nhất là Thẩm Diệu, phải là sống, hơn nữa tỏ ý sẽ tiếp viện cho họ.
“Tiếp viện?” Al cười lạnh nói: “Tiếp viện chính là phái thêm mấy long huyết nhân đến đây? Phái bao nhiêu cũng vô dụng, trong hợp đồng của chúng ta không bao gồm Thẩm Diệu đột nhiên ở đâu chui ra này.”
Đường Đinh Chi và ba người Trung Quốc đều nhìn hắn một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, chỉ còn chưa nói “Không phải là anh muốn đòi tiền sao?” thôi.
Al cả giận nói: “Các người nhìn tôi là có ý gì? Không chấp hành đúng hợp đồng, chúng tôi không trả lại tiền đặt cọc đâu.”
Đường Đinh Chi thở dài: “Vậy sửa lại hợp đồng đi.”
Houshar ngắt lời: “Ta cũng không đồng ý đưa việc bắt sống Thẩm Diệu vào nhiệm vụ của chúng ta, cho dù anh trả bao nhiêu tiền.” Trực giác nói cho hắn Thẩm Diệu kia rất nguy hiểm, có thể gây ra tổn thất rất lớn cho Du Chuẩn, “Nhưng mà, chỉ cần mục tiêu của chúng ta là Đường Tịnh Chi, như vậy liền không thể tránh đối địch với Thẩm Diệu. Hợp đồng tất nhiên phải sửa lại, nhưng quan trọng hơn là ta muốn biết chính phủ các người đồng ý tiếp viện bao nhiêu người? Vạn nhất Đường Tịnh Chi đã tạo ra một đội quân long huyết nhân, chúng ta đi chẳng phải là chịu chết?”
Đường Đinh Chi nói: “Tôi sẽ xin trang bị và chiến đấu viên đến mức lớn nhất, mọi người sợ sao?”
Houshar trừng mắt, khí thế kinh người, “Sự khích tướng ngây thơ này của anh không có bất cứ tác dụng gì đâu. Nếu nhiệm vụ quá khó khăn, ta sẽ không tiếc đền tiền cũng phải bảo vệ các thành viên của ta.”
Đường Đinh Chi giải thích: “Ý của tôi là, nếu mọi người sợ hãi, năm trước tôi vừa nghiên cứu ra một loại thuốc thần kinh có thể khống chế hữu hiệu những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi và khẩn trương, nếu……” Đường Đinh Chi cảm thấy tất cả mọi người đang trừng y, vì thế ngậm miệng.
Houshar bóp nắm tay kêu răng rắc, tựa hồ đang nén lửa giận.
Đường Đinh Chi gật đầu, “Nếu có ý kiến gì về hợp đồng và hành động tiếp theo, còn có yêu cầu về trang bị, mọi người hãy tận lực đề xuất đi, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu.”
Sau khi ăn cơm chiều, nhóm của họ ngồi vây quanh phòng khách bắt đầu thảo luận kế hoạch tác chiến kế tiếp và yêu cầu.
Kỳ thật Đường Đinh Chi coi như là một vị chủ thuê rất tốt, chưa từng có chủ thuê nào ra tay hào phóng như vậy. Mấu chốt nhất là y còn có thể cung cấp trang bị đặc thù cho họ, sau khi nhiệm vụ kết thúc bọn họ có thể đem về căn cứ sử dụng, tìm người phỏng chế rồi mang ra chợ đen bán, cũng có thể kiếm cả núi tiền.
Tuy rằng quả thật mọi người rất kiêng kị Thẩm Diệu, nhưng niềm tin chiến thắng Đường Tịnh Chi và long huyết nhân vượt xa sự lo lắng của họ.
Cuối cùng bọn họ đều nhất trí, trong chiến đấu sẽ hợp tác, nhưng Du Chuẩn lấy Đường Tịnh Chi làm mục tiêu chủ yếu, bắt Thẩm Diệu thì giao cho bộ đội đặc chủng Trung Quốc, nếu Thẩm Diệu tử vong hoặc chạy trốn, Du Chuẩn không chịu trách nhiệm.
Sau khi hợp đồng được sửa lại, mọi người đều đang chờ đợi tình báo Trung Quốc đưa tin mới nhất về Đường Tịnh Chi. Chờ đợi ước chừng hơn một tháng, cuối cùng tình báo cũng thu được hình ảnh mới nhất của Đường Tịnh Chi. Định vị cho thấy trước mắt hắn đang ở Sierra Leone*, phụ cận một rạp chiếu phim bỏ hoang, nơi đó ở gần một mỏ “kim cương máu*, tin tức biểu hiện hắn có quan hệ mật thiết với dân buôn lậu kim cương ở địa phương.
*Sierra Leone: một quốc gia ở Tây Phi, có những mỏ kim cương rất lớn, đất nước này thường xuyên xảy ra xung đột đẫm máu vì tranh giành khai thác kim cương.
*Kim cương máu: tiếng Anh là Blood diamond, hay còn được gọi là kim cương xung đột (Conflict Diamond), là tên gọi của Liên hợp quốc đặt ra đối với những loại đá quý có xuất xứ từ những vùng đất dựa trên sự bóc lột sức lao động của những tổ chức phạm pháp hoặc không được chính phủ bảo hộ, dùng vào mục đích quân sự hoặc vận chuyển trái phép. Kim cương máu cũng được sử dụng bởi các tổ chức khủng bố để mua sắm vũ khí phục vụ cho mục đích quân sự và chiến tranh.
Sierra Leone ở Tây Phi, hẳn có thể xem là đất nước gần giống địa ngục nhất trên thế giới này. Bộ phim “Kim cương máu” của Leonardo làm thế giới bắt đầu hiểu về quốc gia này, những viên kim cương xa xỉ sang quý đã ăn mòn gốc rễ trị quốc của đất nước này. Trước mắt mặc dù chính phủ Sierra Leone một lòng muốn khống chế mỏ kim cương, cấm buôn lậu và tùy ý buôn bán, nhưng những đội quân có thực lực vẫn như cũ cát cứ một phương, lén lút khai thác quặng, sau đó vận chuyển đi các nơi trên thế giới. Phía sau viên kim cương xinh đẹp trong sáng chính là máu và nước mắt của những người dân bản xứ bị nô dịch.
Quốc gia bần cùng lạc hậu, chiến loạn không ngừng, bởi vì vật tư thiếu thốn, có vài nhóm quân đội rõ ràng dùng quặng kim cương để đổi vũ khí, cho nên bọn họ là đối tượng mà những nhà buôn kim cương lớn ở châu Âu ham muốn được hợp tác nhất. Hàng năm đều có những người ngoại quốc giả bộ làm từ thiện, đầu tư, duy trì hoà bình vân vân, lấy đủ lý do ba hoa chích choè để thâm nhập vào quốc gia này, sau đó vụng trộm mang đi một lượng lớn kim cương.
Không thể không nói, Đường Tịnh Chi chọn một nơi quá tuyệt hảo để làm hang ổ. Ở Sierra Leone, chỉ cần tay cầm vũ khí là có thể định đoạt tất cả.
Tư liệu cho thấy, rạp chiếu phim bỏ hoang mà hắn ẩn nấp là do một thương nhân người Mĩ đầu tư kiến tạo cách đây nhiều năm. Nghe nói cũng đã quay mấy bộ phim Hollywood, sau đó bởi vì không có khả năng duy trì nên rút tiền đầu tư rời đi, vì thế rạp chiếu phim liền bị bỏ hoang. Đương nhiên, khoản đầu tư này chẳng qua chỉ là ngụy trang, Sierra Leone bần cùng, người dân ăn còn không đủ no, vốn sẽ không có nhu cầu giải trí với rạp chiếu phim, du khách thế giới cũng không bị thần kinh, tự nhiên chạy tới đất nước loạn lạc này du lịch. Có lẽ nơi đó thật sự có quay mấy bộ phim chả bao giờ có ai nghe nói tới, nhưng mấy lão già người Mĩ này cũng lợi dụng thân phận nhà đầu tư mà tùy ý ra vào Sierra Leone, tuyệt đối mang đi một đống quặng kim cương vô giá.
Bây giờ rạp chiếu phim chiếm diện tích mấy trăm mẫu Anh này lại trở thành nơi quá tốt để Đường Tịnh Chi thành lập căn cứ.
Nhìn ảnh chụp vệ tinh, rạp chiếu phim này chuyên môn dùng để quay và chiếu phim chiến tranh, xung quanh có hơn mười toà kiến trúc cố ý làm thành đổ nát xám xịt, bối cảnh rất tốt, xem ra mấy lão già người Mĩ kia cũng rất nghiêm túc đầu tư.
Tìm được nơi ẩn nấp của Đường Tịnh Chi rồi, mọi người đều rất hưng phấn, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhấc người đi thống thống khoái khoái đánh một trận mà không phải cả ngày nghẹn trong cái biệt thự nát này rồi.
Đường Đinh Chi nói, “Viện quân chính phủ phái tới trước tiên sẽ thâm nhập vào thủ đô Freetown, sau đó đến ‘núi Sư Tử’ nhập bọn với chúng ta. Bọn họ đến tổng cộng chín người, trong đó bốn người là long huyết nhân, lấy danh nghĩa đoàn khảo sát đầu tư để tiến vào, mang một lượng trang bị lớn. Chúng ta sẽ lợi dụng quan hệ từng hợp tác của Du Chuẩn và quân tự do Algerie, từ Algerie nhập cư trái phép vào Sierra Leone, còn vấn đề gì không?”
Mọi người lau súng, thu thập hành lý, toàn đội không có gì dị nghị.
Đêm đó, bọn họ dựa theo tuyến đường Đường Đinh Chi đã vạch ra sẵn, thành công rời khỏi Nhật Bản, bay tới Tây Phi.
Chiến trường lần này là sa mạc mà tất cả mọi người không thích nhất.
Hoàn cảnh sa mạc rất khổ cực. Ban ngày quá nóng, ban đêm quá lạnh, mặt trời có thể nướng chín người ta, thiếu nước nghiêm trọng, bão cát có thể lột cả một tầng da, đá bay đầy trời, là sự khiêu chiến ác liệt với khả năng cực hạn của con người, càng miễn bàn các loại côn trùng độc, bọ cạp rắn rết linh tinh gì đó không thể tránh khỏi trên sa mạc, lúc nào cũng uy hiếp sinh mệnh con người.
Tuy rằng rạp chiếu phim này được xây ở dải đất sát bên cạnh sa mạc, xung quanh còn có thành thị, không đến mức hoàn toàn hoang vu, tình huống không đến mức quá ác liệt, nhưng một chuyến này cũng sẽ tuyệt đối không dễ chịu.
Đối với việc phải tác chiến trên sa mạc, hai nữ lính đánh thuê của đội chán ghét vô cùng.
Liên tục vài ngày không thể tắm rửa, làn da khô nứt, thân thể thiếu nước, mặt trời hun nóng. Điều khiến người ta càng không thể chịu được là để phòng ngừa chấy rận, hầu hết thành viên nam sẽ cạo sạch toàn bộ lông lá trên người mình, các cô đương nhiên không chịu cạo sạch đầu, vì thế chuẩn bị một gói màng giữ tươi, chuẩn bị bao kín hết tóc lại.
Ban ngày khi trời cực nóng, làm như vậy tuyệt đối là tự mình chuốc khổ, nhưng so với sự đau khổ phải cạo sạch mái tóc, các cô cũng chỉ có thể chịu đựng.
Có vài người cũng giống như họ không muốn cạo trọc, ví dụ như Al đẹp trai, hoặc ví dụ như Thiện Minh cho rằng Thẩm Trường Trạch sẽ lúc nào cũng đi bên cạnh hắn, như vậy hắn cũng không cần lo lắng có côn trùng tới gần mình.
Khi Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch mở cửa đi ra từ khoang điều khiển, chỉ thấy trong cabin lập tức có thêm mấy cái đầu bóng loáng.
“Các anh…… đang làm cái gì vậy?” Đường Đinh Chi nhìn bọn họ, không hiểu.
“Không cạo hết sẽ có rận, bất lợi cho mai phục.” Cali thản nhiên nói.
Đường Đinh Chi chớp mắt, “Gần đây tôi vừa nghiên cứu được một loại thuốc xổ, uống theo đường miệng, từ cơ thể sẽ tản mát ra hương vị mà rắn rết chán ghét, chẳng những có thể chống rắn rết, ngay cả rận bọ cũng sẽ không tới gần.”
“Ta x, sao anh không chịu nói sớm!” Jobert nhìn cái đầu trọc một nửa của mình, hổn hển ném dao cạo xuống đất.
Mấy người Ngốc Ưng đều nghẹn cười chế nhạo họ.
Đường Đinh Chi vô tội nói, “Chúng ta còn phải đi hai giờ mới đến Algerie, sau đó còn phải ngồi xe thêm mấy giờ mới nhập cư trái phép vào ‘núi Sư Tử’ được, vẫn còn đủ thời gian cho các vị uống mà.”
Những người chưa cạo tóc đều dừng tay, những người đã cạo sạch đều lấy ánh mắt sắc như dao trừng Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì liền liếc mắt nhanh chóng quay lại nhìn Al, khi nhìn thấy mái tóc vàng hoàn hảo nguyên vẹn của hắn ở sau lưng mình, y nhẹ nhàng thở ra.
Al bắt lấy động tác rất nhỏ này của y, híp mắt hỏi, “Làm sao vậy, tôi không biến thành người hói đầu nên anh rất thất vọng?” Kỳ thật trong lòng hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy, dáng vẻ Đường Đinh Chi thật giống như đang thấy may mắn vì tóc mình còn nguyên, làm trong lòng hắn rối loạn một trận.
Đường Đinh Chi thành thực nói, “Không phải, tôi cho rằng tóc của anh rất được, nếu cắt mất thì thật đáng tiếc.”
Al ngây người, hắn cảm thấy mặt có chút nóng lên.
Thẩm Trường Trạch vừa uống vào một ngụm nước, suýt nữa thì phun ra, y nhịn không được lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn Đường Đinh Chi.
Biểu cảm của Đường Đinh Chi không có chút nào khác thường. Y bình tĩnh kéo một cái bao lớn ở dưới ghế dựa ra, lấy thuốc bên trong ra, “Đây chính là loại thuốc tôi vừa nói, sau khi uống bốn giờ sẽ có hiệu lực, có thể duy trì ba ngày. Nếu khi các vị đi WC phát hiện nước tiểu có màu xanh lục, như vậy chính là có hiệu lực, mỗi người nhớ mang mấy viên. Đây là áo chống bụi, mỗi người mang hai cái, nhớ rõ phải bịt kín họng súng, trăm ngàn lần đừng để cát lọt vào, lỡ như súng kẹt sẽ trực tiếp tạc một cái lỗ to trên ngực, tôi cứu không nổi.” Y mang một ít nhu yếu phẩm trên sa mạc ra phân phát, “Vài thứ khác tôi không mang được, đều để quân tiếp viện mang đến. Lần này chúng ta chuẩn bị rất đầy đủ, mọi người hãy thả lỏng tâm tình. Chỉ cần chuẩn bị tốt cho chiến tranh, những uy hiếp có thể gặp phải trên sa mạc chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, về phần những thứ không giải quyết được thì chỉ có thể do mọi người tự vượt qua.”
Thiện Minh lúc lắc bình thuốc nhỏ trong suốt, quay về phía Thẩm Trường Trạch cười nhạo: “Không bằng mi tát ít máu lên người ta ấy, ta cảm thấy còn tốt hơn cái này.”
Thẩm Trường Trạch không cần lấy thuốc, độc trùng rắn rết trốn y còn không kịp, y nhét bình thuốc vào túi Thiện Minh, “Con sẽ tận lực ở bên cạnh ba, nhưng có lẽ ba vẫn nên uống đi, để ngừa vạn nhất.”
Thiện Minh trêu tức nói: “Đừng nói sang chuyện khác chứ, cho xin tí huyết nào.”
Thẩm Trường Trạch bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, “Đi, đến sa mạc ba cứ lấy máu con thoải mái.”
Thiện Minh không phải không ghen tị nói, “Không thành vấn đề, sâu bọ dám cắn ta ta đều ném lên người mi.”
Thẩm Trường Trạch thừa dịp không có ai chú ý, nhanh chóng hôn hắn một cái, ái muội thấp giọng nói: “Con sẽ ở bên cạnh ba.”
Cổ Thiện Minh không hề nghiêng, hung hăng đạp y một cú, sau đó ngồi một bên lau súng.
Tuy rằng bọn họ ngồi ở đuôi máy bay, gần như không có ai quay lại nhìn họ, nhưng một màn này vẫn bị Đường Đinh Chi thấy được. Y có chút đăm chiêu nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, Thẩm Trường Trạch cảm nhận được ánh mắt y, quay đầu lại, không e dè nhìn y.
Đường Đinh Chi biết y ôm suy nghĩ gì với Thiện Minh, dù sao việc huấn luyện y khắc chế ham muốn *** của mình chính là do Đường Đinh Chi hướng dẫn. Đường Đinh Chi biết trong lòng y chất chứa những ảo tưởng kinh người và khát vọng điên cuồng, nhưng Thẩm Trường Trạch cũng không cảm thấy có áp lực, Đường Đinh Chi là một người sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện không liên quan đến mình, lại càng không mang những chuyện cơ mật tiết lộ cho người khác.
Cho nên Đường Đinh Chi hai lần khen tóc Al một cách khó hiểu làm y rất hiếu kì.
Y tiếp nhận ánh mắt có lời muốn nói của Đường Đinh Chi, sau đó đứng dậy cùng Đường Đinh Chi vào khoang điều khiển.
Máy bay đang bay tự động, tất cả đều vững vàng, Đường Đinh Chi bảo cơ trưởng và cơ phó đều đi ra ngoài, cho hai người không gian riêng để nói chuyện.
Thẩm Trường Trạch nói: “Nếu ông muốn bảo tôi đừng để kẻ địch lợi dụng Thiện Minh đối phó tôi thì ông đã nói rất nhiều lần rồi, tôi đã biết.”
“Không phải, không phải tôi muốn nói chuyện này.” Đường Đinh Chi nói: “Thiện Minh người này giống như một con dã thú, hành động bằng trực giác, sinh hoạt bằng yêu ghét, thị phi và quan niệm luân thường đạo lý rất mỏng manh, nếu lấy cứng đối cứng sẽ rất khó đối phó, đến cuối cùng chắc chắn là lưỡng bại câu thương. Nhưng mà tuy rằng nhìn qua hắn rất hung hãn nhưng cũng không khó lấy lòng, cậu hẳn là nên dùng biện pháp đối phó dã thú để đối phó hắn.”
Thẩm Trường Trạch không thích người khác phân tích Thiện Minh như vậy, nhưng y lại nhịn không được muốn nghe Đường Đinh Chi có chỉ số IQ200 này tiếp tục phân tích cho y, vì thế y nhẫn xuống sự không thoải mái, “Tiếp tục nói”.
“Rất đơn giản, đói bụng liền thỏa mãn hắn, phát tình cũng thỏa mãn hắn. Hắn sẽ càng ngày càng lười tự mình kiếm ăn, càng ngày càng ỷ lại tất cả những thứ cậu đưa đến bên miệng hắn, đến lúc đó cậu có thể khống chế hắn.”
Trong lòng Thẩm Trường Trạch âm thầm cảm thấy Đường Đinh Chi nói rất có lý, khả năng hành động và chỉ số thông minh của Thiện Minh đều rất ưu việt, nhưng tuổi càng lớn thì tâm lý lại càng trẻ ranh. Thế giới quan của hắn nhìn như tối tăm tanh máu, kỳ thật nghĩ lại thì thấy rất đơn giản. Hắn không hục hặc cũng không hùa theo người khác, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ, người như vậy theo mức độ nào đó mà nói thì rất dễ dàng nhìn thấu. Thiện Minh quả thật giống như một con dã thú, nếu quá trình thuần hóa không có chút sơ sảy nào, hắn sẽ quen với việc y sắp xếp tất cả cho hắn. Ít nhất về phương diện ***, y biết Thiện Minh cũng không trầm mê, ăn no là đủ, giống như sư tử hổ báo, ăn no sẽ không tấn công dê béo nữa. Nếu y có thể cho Thiện Minh ăn no từ đầu đến chân, y liền thành công hơn nửa.
Thẩm Trường Trạch càng nghĩ càng thấy có lý, nhưng y đột nhiên phản ứng lại được, lúc trước Đường Đinh Chi đều nói y không nên quá mức để ý chuyện tình cảm, nếu không sẽ trở thành nhược điểm của mình, hôm nay sao lại có thái độ khác thường như thế, còn bắt đầu dạy y làm như thế nào để biến Thiện Minh thành của riêng ?
Y nhíu mày nói: “Vì sao tự nhiên ông lại nói chuyện này?”
Đường Đinh Chi rất thẳng thắn thành khẩn nói, “Có lẽ cậu sẽ gặp Thẩm Diệu nhanh thôi, tôi hy vọng Thiện Minh có thể trở thành lý do để cậu không phản bội.”
Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: “Tôi có phán đoán của mình, ông nghĩ nhiều quá.”
“Tôi đương nhiên là phải nghĩ nhiều, nhất là khi kẻ địch ôm mục đích chúng ta không hiểu thì nói gì cũng là quá sớm. Dù sao ông ta cũng là cha ruột cậu, một chuyến này rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì tôi cũng không thể đoán trước, tôi chỉ hy vọng từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn nhớ rõ tình cảm của cậu với Thiện Minh.”
Thẩm Trường Trạch kiên định nói: “Tôi sẽ không vì bất kì kẻ nào mà phản bội hắn, ngược lại, tôi có thể vì hắn mà phản bội các người.” Trong giọng nói của y hàm chứa sự cảnh cáo không khó phát hiện.
Đường Đinh Chi gật đầu, “Vậy là tốt rồi.” Y mệt mỏi nhắm chặt mắt, “Vậy là tốt rồi.”
Thẩm Trường Trạch quay người định đi ra ngoài, khi tay y chạm tới nắm đấm cửa khoang điều khiển, y đột nhiên xoay người lại, hiếu kì hỏi: “Hình như ông cảm thấy đặc biệt hứng thú với Al.”
Đường Đinh Chi hơi nheo mắt, “Đúng vậy, anh ta có một mái tóc vàng thật xinh đẹp, nhìn qua rất mềm mại.”
Thẩm Trường Trạch thật sự không thể lý giải trong lòng quái nhân này đang suy nghĩ cái gì, nếu không phải Đường Đinh Chi vẫn chưa từng biểu hiện ra loại tình cảm nào, y cũng phải hoài nghi Đường Đinh Chi coi trọng Al .
Thẩm Trường Trạch không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc ông đang nghĩ gì vậy?”
Đường Đinh Chi ngược lại lộ ra một biểu cảm kì quái, “Tôi chỉ nghĩ tóc anh ta rất được, chẳng lẽ tôi không thể thưởng thức cái đẹp sao?”
Thẩm Trường Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Đinh Chi, cảm thấy một cơn quái dị, y xoay người đi ra khỏi khoang điều khiển.
Công việc mua vật dụng hàng ngày chủ yếu giao cho Ô Nha và Hoàng Anh, so với những người khác, tương đối mà nói hai người họ là có thể dễ biến mất trong đám đông nhất — một người ôn hòa một người hàm hậu.
Sau khi nghẹn trong biệt thự ba ngày, càng ngày càng nhiều người bắt đầu thiếu kiên nhẫn, đều muốn thừa dịp ban đêm chạy ra ngoài chơi, nhưng đều bị Houshar ngăn lại. Cali còn cảm thấy thống khổ hơn nữa, thiếu chút nữa lấy nước mắt rửa mặt.
Khi nhàn hạ bọn họ liền luyện tập trong sàn huấn luyện dưới lòng đất, ngoài những thành viên bị trọng thương, những người khác đều chậm rãi khôi phục sức chiến đấu.
Trải qua lần chiến đấu này, sự sợ hãi của bọn họ khi đối mặt long huyết nhân hoàn toàn biến mất. Long huyết nhân không phải quỷ quái, cũng sẽ đổ máu bị thương. Tuy rằng thân thể long huyết nhân cường đại hơn con người, nhưng chỉ cần bọn họ có trang bị hoàn mỹ và chiến hữu hiệp trợ, long huyết nhân cũng sẽ bị đánh bại. Một trận chiến này tuy rằng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại khoá chết uy phong của Đường Tịnh Chi, cũng tăng mạnh khí thế của Du Chuẩn. Dù sao toàn thế giới cũng có quân đoàn lính nào đánh thuê nào có thể tác chiến với đám quái vật này đâu.
Tất cả mọi người không chậm trễ việc cường hóa thân thể mình, chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Một tuần sau, ngay khi tiếng oán than của tất cả mọi người với Đường Đinh Chi vang trời dậy đất, linh hồn nhỏ bé đều đã muốn bay ra khỏi ***g sắt này, cuối cùng Đường Đinh Chi thảo luận với quân đội Trung Quốc cũng có kết quả, cấp trên hạ mệnh lệnh là — bắt sống Đường Tịnh Chi và Thẩm Diệu, nhất là Thẩm Diệu, phải là sống, hơn nữa tỏ ý sẽ tiếp viện cho họ.
“Tiếp viện?” Al cười lạnh nói: “Tiếp viện chính là phái thêm mấy long huyết nhân đến đây? Phái bao nhiêu cũng vô dụng, trong hợp đồng của chúng ta không bao gồm Thẩm Diệu đột nhiên ở đâu chui ra này.”
Đường Đinh Chi và ba người Trung Quốc đều nhìn hắn một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, chỉ còn chưa nói “Không phải là anh muốn đòi tiền sao?” thôi.
Al cả giận nói: “Các người nhìn tôi là có ý gì? Không chấp hành đúng hợp đồng, chúng tôi không trả lại tiền đặt cọc đâu.”
Đường Đinh Chi thở dài: “Vậy sửa lại hợp đồng đi.”
Houshar ngắt lời: “Ta cũng không đồng ý đưa việc bắt sống Thẩm Diệu vào nhiệm vụ của chúng ta, cho dù anh trả bao nhiêu tiền.” Trực giác nói cho hắn Thẩm Diệu kia rất nguy hiểm, có thể gây ra tổn thất rất lớn cho Du Chuẩn, “Nhưng mà, chỉ cần mục tiêu của chúng ta là Đường Tịnh Chi, như vậy liền không thể tránh đối địch với Thẩm Diệu. Hợp đồng tất nhiên phải sửa lại, nhưng quan trọng hơn là ta muốn biết chính phủ các người đồng ý tiếp viện bao nhiêu người? Vạn nhất Đường Tịnh Chi đã tạo ra một đội quân long huyết nhân, chúng ta đi chẳng phải là chịu chết?”
Đường Đinh Chi nói: “Tôi sẽ xin trang bị và chiến đấu viên đến mức lớn nhất, mọi người sợ sao?”
Houshar trừng mắt, khí thế kinh người, “Sự khích tướng ngây thơ này của anh không có bất cứ tác dụng gì đâu. Nếu nhiệm vụ quá khó khăn, ta sẽ không tiếc đền tiền cũng phải bảo vệ các thành viên của ta.”
Đường Đinh Chi giải thích: “Ý của tôi là, nếu mọi người sợ hãi, năm trước tôi vừa nghiên cứu ra một loại thuốc thần kinh có thể khống chế hữu hiệu những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi và khẩn trương, nếu……” Đường Đinh Chi cảm thấy tất cả mọi người đang trừng y, vì thế ngậm miệng.
Houshar bóp nắm tay kêu răng rắc, tựa hồ đang nén lửa giận.
Đường Đinh Chi gật đầu, “Nếu có ý kiến gì về hợp đồng và hành động tiếp theo, còn có yêu cầu về trang bị, mọi người hãy tận lực đề xuất đi, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu.”
Sau khi ăn cơm chiều, nhóm của họ ngồi vây quanh phòng khách bắt đầu thảo luận kế hoạch tác chiến kế tiếp và yêu cầu.
Kỳ thật Đường Đinh Chi coi như là một vị chủ thuê rất tốt, chưa từng có chủ thuê nào ra tay hào phóng như vậy. Mấu chốt nhất là y còn có thể cung cấp trang bị đặc thù cho họ, sau khi nhiệm vụ kết thúc bọn họ có thể đem về căn cứ sử dụng, tìm người phỏng chế rồi mang ra chợ đen bán, cũng có thể kiếm cả núi tiền.
Tuy rằng quả thật mọi người rất kiêng kị Thẩm Diệu, nhưng niềm tin chiến thắng Đường Tịnh Chi và long huyết nhân vượt xa sự lo lắng của họ.
Cuối cùng bọn họ đều nhất trí, trong chiến đấu sẽ hợp tác, nhưng Du Chuẩn lấy Đường Tịnh Chi làm mục tiêu chủ yếu, bắt Thẩm Diệu thì giao cho bộ đội đặc chủng Trung Quốc, nếu Thẩm Diệu tử vong hoặc chạy trốn, Du Chuẩn không chịu trách nhiệm.
Sau khi hợp đồng được sửa lại, mọi người đều đang chờ đợi tình báo Trung Quốc đưa tin mới nhất về Đường Tịnh Chi. Chờ đợi ước chừng hơn một tháng, cuối cùng tình báo cũng thu được hình ảnh mới nhất của Đường Tịnh Chi. Định vị cho thấy trước mắt hắn đang ở Sierra Leone*, phụ cận một rạp chiếu phim bỏ hoang, nơi đó ở gần một mỏ “kim cương máu*, tin tức biểu hiện hắn có quan hệ mật thiết với dân buôn lậu kim cương ở địa phương.
*Sierra Leone: một quốc gia ở Tây Phi, có những mỏ kim cương rất lớn, đất nước này thường xuyên xảy ra xung đột đẫm máu vì tranh giành khai thác kim cương.
*Kim cương máu: tiếng Anh là Blood diamond, hay còn được gọi là kim cương xung đột (Conflict Diamond), là tên gọi của Liên hợp quốc đặt ra đối với những loại đá quý có xuất xứ từ những vùng đất dựa trên sự bóc lột sức lao động của những tổ chức phạm pháp hoặc không được chính phủ bảo hộ, dùng vào mục đích quân sự hoặc vận chuyển trái phép. Kim cương máu cũng được sử dụng bởi các tổ chức khủng bố để mua sắm vũ khí phục vụ cho mục đích quân sự và chiến tranh.
Sierra Leone ở Tây Phi, hẳn có thể xem là đất nước gần giống địa ngục nhất trên thế giới này. Bộ phim “Kim cương máu” của Leonardo làm thế giới bắt đầu hiểu về quốc gia này, những viên kim cương xa xỉ sang quý đã ăn mòn gốc rễ trị quốc của đất nước này. Trước mắt mặc dù chính phủ Sierra Leone một lòng muốn khống chế mỏ kim cương, cấm buôn lậu và tùy ý buôn bán, nhưng những đội quân có thực lực vẫn như cũ cát cứ một phương, lén lút khai thác quặng, sau đó vận chuyển đi các nơi trên thế giới. Phía sau viên kim cương xinh đẹp trong sáng chính là máu và nước mắt của những người dân bản xứ bị nô dịch.
Quốc gia bần cùng lạc hậu, chiến loạn không ngừng, bởi vì vật tư thiếu thốn, có vài nhóm quân đội rõ ràng dùng quặng kim cương để đổi vũ khí, cho nên bọn họ là đối tượng mà những nhà buôn kim cương lớn ở châu Âu ham muốn được hợp tác nhất. Hàng năm đều có những người ngoại quốc giả bộ làm từ thiện, đầu tư, duy trì hoà bình vân vân, lấy đủ lý do ba hoa chích choè để thâm nhập vào quốc gia này, sau đó vụng trộm mang đi một lượng lớn kim cương.
Không thể không nói, Đường Tịnh Chi chọn một nơi quá tuyệt hảo để làm hang ổ. Ở Sierra Leone, chỉ cần tay cầm vũ khí là có thể định đoạt tất cả.
Tư liệu cho thấy, rạp chiếu phim bỏ hoang mà hắn ẩn nấp là do một thương nhân người Mĩ đầu tư kiến tạo cách đây nhiều năm. Nghe nói cũng đã quay mấy bộ phim Hollywood, sau đó bởi vì không có khả năng duy trì nên rút tiền đầu tư rời đi, vì thế rạp chiếu phim liền bị bỏ hoang. Đương nhiên, khoản đầu tư này chẳng qua chỉ là ngụy trang, Sierra Leone bần cùng, người dân ăn còn không đủ no, vốn sẽ không có nhu cầu giải trí với rạp chiếu phim, du khách thế giới cũng không bị thần kinh, tự nhiên chạy tới đất nước loạn lạc này du lịch. Có lẽ nơi đó thật sự có quay mấy bộ phim chả bao giờ có ai nghe nói tới, nhưng mấy lão già người Mĩ này cũng lợi dụng thân phận nhà đầu tư mà tùy ý ra vào Sierra Leone, tuyệt đối mang đi một đống quặng kim cương vô giá.
Bây giờ rạp chiếu phim chiếm diện tích mấy trăm mẫu Anh này lại trở thành nơi quá tốt để Đường Tịnh Chi thành lập căn cứ.
Nhìn ảnh chụp vệ tinh, rạp chiếu phim này chuyên môn dùng để quay và chiếu phim chiến tranh, xung quanh có hơn mười toà kiến trúc cố ý làm thành đổ nát xám xịt, bối cảnh rất tốt, xem ra mấy lão già người Mĩ kia cũng rất nghiêm túc đầu tư.
Tìm được nơi ẩn nấp của Đường Tịnh Chi rồi, mọi người đều rất hưng phấn, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhấc người đi thống thống khoái khoái đánh một trận mà không phải cả ngày nghẹn trong cái biệt thự nát này rồi.
Đường Đinh Chi nói, “Viện quân chính phủ phái tới trước tiên sẽ thâm nhập vào thủ đô Freetown, sau đó đến ‘núi Sư Tử’ nhập bọn với chúng ta. Bọn họ đến tổng cộng chín người, trong đó bốn người là long huyết nhân, lấy danh nghĩa đoàn khảo sát đầu tư để tiến vào, mang một lượng trang bị lớn. Chúng ta sẽ lợi dụng quan hệ từng hợp tác của Du Chuẩn và quân tự do Algerie, từ Algerie nhập cư trái phép vào Sierra Leone, còn vấn đề gì không?”
Mọi người lau súng, thu thập hành lý, toàn đội không có gì dị nghị.
Đêm đó, bọn họ dựa theo tuyến đường Đường Đinh Chi đã vạch ra sẵn, thành công rời khỏi Nhật Bản, bay tới Tây Phi.
Chiến trường lần này là sa mạc mà tất cả mọi người không thích nhất.
Hoàn cảnh sa mạc rất khổ cực. Ban ngày quá nóng, ban đêm quá lạnh, mặt trời có thể nướng chín người ta, thiếu nước nghiêm trọng, bão cát có thể lột cả một tầng da, đá bay đầy trời, là sự khiêu chiến ác liệt với khả năng cực hạn của con người, càng miễn bàn các loại côn trùng độc, bọ cạp rắn rết linh tinh gì đó không thể tránh khỏi trên sa mạc, lúc nào cũng uy hiếp sinh mệnh con người.
Tuy rằng rạp chiếu phim này được xây ở dải đất sát bên cạnh sa mạc, xung quanh còn có thành thị, không đến mức hoàn toàn hoang vu, tình huống không đến mức quá ác liệt, nhưng một chuyến này cũng sẽ tuyệt đối không dễ chịu.
Đối với việc phải tác chiến trên sa mạc, hai nữ lính đánh thuê của đội chán ghét vô cùng.
Liên tục vài ngày không thể tắm rửa, làn da khô nứt, thân thể thiếu nước, mặt trời hun nóng. Điều khiến người ta càng không thể chịu được là để phòng ngừa chấy rận, hầu hết thành viên nam sẽ cạo sạch toàn bộ lông lá trên người mình, các cô đương nhiên không chịu cạo sạch đầu, vì thế chuẩn bị một gói màng giữ tươi, chuẩn bị bao kín hết tóc lại.
Ban ngày khi trời cực nóng, làm như vậy tuyệt đối là tự mình chuốc khổ, nhưng so với sự đau khổ phải cạo sạch mái tóc, các cô cũng chỉ có thể chịu đựng.
Có vài người cũng giống như họ không muốn cạo trọc, ví dụ như Al đẹp trai, hoặc ví dụ như Thiện Minh cho rằng Thẩm Trường Trạch sẽ lúc nào cũng đi bên cạnh hắn, như vậy hắn cũng không cần lo lắng có côn trùng tới gần mình.
Khi Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch mở cửa đi ra từ khoang điều khiển, chỉ thấy trong cabin lập tức có thêm mấy cái đầu bóng loáng.
“Các anh…… đang làm cái gì vậy?” Đường Đinh Chi nhìn bọn họ, không hiểu.
“Không cạo hết sẽ có rận, bất lợi cho mai phục.” Cali thản nhiên nói.
Đường Đinh Chi chớp mắt, “Gần đây tôi vừa nghiên cứu được một loại thuốc xổ, uống theo đường miệng, từ cơ thể sẽ tản mát ra hương vị mà rắn rết chán ghét, chẳng những có thể chống rắn rết, ngay cả rận bọ cũng sẽ không tới gần.”
“Ta x, sao anh không chịu nói sớm!” Jobert nhìn cái đầu trọc một nửa của mình, hổn hển ném dao cạo xuống đất.
Mấy người Ngốc Ưng đều nghẹn cười chế nhạo họ.
Đường Đinh Chi vô tội nói, “Chúng ta còn phải đi hai giờ mới đến Algerie, sau đó còn phải ngồi xe thêm mấy giờ mới nhập cư trái phép vào ‘núi Sư Tử’ được, vẫn còn đủ thời gian cho các vị uống mà.”
Những người chưa cạo tóc đều dừng tay, những người đã cạo sạch đều lấy ánh mắt sắc như dao trừng Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì liền liếc mắt nhanh chóng quay lại nhìn Al, khi nhìn thấy mái tóc vàng hoàn hảo nguyên vẹn của hắn ở sau lưng mình, y nhẹ nhàng thở ra.
Al bắt lấy động tác rất nhỏ này của y, híp mắt hỏi, “Làm sao vậy, tôi không biến thành người hói đầu nên anh rất thất vọng?” Kỳ thật trong lòng hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy, dáng vẻ Đường Đinh Chi thật giống như đang thấy may mắn vì tóc mình còn nguyên, làm trong lòng hắn rối loạn một trận.
Đường Đinh Chi thành thực nói, “Không phải, tôi cho rằng tóc của anh rất được, nếu cắt mất thì thật đáng tiếc.”
Al ngây người, hắn cảm thấy mặt có chút nóng lên.
Thẩm Trường Trạch vừa uống vào một ngụm nước, suýt nữa thì phun ra, y nhịn không được lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn Đường Đinh Chi.
Biểu cảm của Đường Đinh Chi không có chút nào khác thường. Y bình tĩnh kéo một cái bao lớn ở dưới ghế dựa ra, lấy thuốc bên trong ra, “Đây chính là loại thuốc tôi vừa nói, sau khi uống bốn giờ sẽ có hiệu lực, có thể duy trì ba ngày. Nếu khi các vị đi WC phát hiện nước tiểu có màu xanh lục, như vậy chính là có hiệu lực, mỗi người nhớ mang mấy viên. Đây là áo chống bụi, mỗi người mang hai cái, nhớ rõ phải bịt kín họng súng, trăm ngàn lần đừng để cát lọt vào, lỡ như súng kẹt sẽ trực tiếp tạc một cái lỗ to trên ngực, tôi cứu không nổi.” Y mang một ít nhu yếu phẩm trên sa mạc ra phân phát, “Vài thứ khác tôi không mang được, đều để quân tiếp viện mang đến. Lần này chúng ta chuẩn bị rất đầy đủ, mọi người hãy thả lỏng tâm tình. Chỉ cần chuẩn bị tốt cho chiến tranh, những uy hiếp có thể gặp phải trên sa mạc chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, về phần những thứ không giải quyết được thì chỉ có thể do mọi người tự vượt qua.”
Thiện Minh lúc lắc bình thuốc nhỏ trong suốt, quay về phía Thẩm Trường Trạch cười nhạo: “Không bằng mi tát ít máu lên người ta ấy, ta cảm thấy còn tốt hơn cái này.”
Thẩm Trường Trạch không cần lấy thuốc, độc trùng rắn rết trốn y còn không kịp, y nhét bình thuốc vào túi Thiện Minh, “Con sẽ tận lực ở bên cạnh ba, nhưng có lẽ ba vẫn nên uống đi, để ngừa vạn nhất.”
Thiện Minh trêu tức nói: “Đừng nói sang chuyện khác chứ, cho xin tí huyết nào.”
Thẩm Trường Trạch bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, “Đi, đến sa mạc ba cứ lấy máu con thoải mái.”
Thiện Minh không phải không ghen tị nói, “Không thành vấn đề, sâu bọ dám cắn ta ta đều ném lên người mi.”
Thẩm Trường Trạch thừa dịp không có ai chú ý, nhanh chóng hôn hắn một cái, ái muội thấp giọng nói: “Con sẽ ở bên cạnh ba.”
Cổ Thiện Minh không hề nghiêng, hung hăng đạp y một cú, sau đó ngồi một bên lau súng.
Tuy rằng bọn họ ngồi ở đuôi máy bay, gần như không có ai quay lại nhìn họ, nhưng một màn này vẫn bị Đường Đinh Chi thấy được. Y có chút đăm chiêu nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, Thẩm Trường Trạch cảm nhận được ánh mắt y, quay đầu lại, không e dè nhìn y.
Đường Đinh Chi biết y ôm suy nghĩ gì với Thiện Minh, dù sao việc huấn luyện y khắc chế ham muốn *** của mình chính là do Đường Đinh Chi hướng dẫn. Đường Đinh Chi biết trong lòng y chất chứa những ảo tưởng kinh người và khát vọng điên cuồng, nhưng Thẩm Trường Trạch cũng không cảm thấy có áp lực, Đường Đinh Chi là một người sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện không liên quan đến mình, lại càng không mang những chuyện cơ mật tiết lộ cho người khác.
Cho nên Đường Đinh Chi hai lần khen tóc Al một cách khó hiểu làm y rất hiếu kì.
Y tiếp nhận ánh mắt có lời muốn nói của Đường Đinh Chi, sau đó đứng dậy cùng Đường Đinh Chi vào khoang điều khiển.
Máy bay đang bay tự động, tất cả đều vững vàng, Đường Đinh Chi bảo cơ trưởng và cơ phó đều đi ra ngoài, cho hai người không gian riêng để nói chuyện.
Thẩm Trường Trạch nói: “Nếu ông muốn bảo tôi đừng để kẻ địch lợi dụng Thiện Minh đối phó tôi thì ông đã nói rất nhiều lần rồi, tôi đã biết.”
“Không phải, không phải tôi muốn nói chuyện này.” Đường Đinh Chi nói: “Thiện Minh người này giống như một con dã thú, hành động bằng trực giác, sinh hoạt bằng yêu ghét, thị phi và quan niệm luân thường đạo lý rất mỏng manh, nếu lấy cứng đối cứng sẽ rất khó đối phó, đến cuối cùng chắc chắn là lưỡng bại câu thương. Nhưng mà tuy rằng nhìn qua hắn rất hung hãn nhưng cũng không khó lấy lòng, cậu hẳn là nên dùng biện pháp đối phó dã thú để đối phó hắn.”
Thẩm Trường Trạch không thích người khác phân tích Thiện Minh như vậy, nhưng y lại nhịn không được muốn nghe Đường Đinh Chi có chỉ số IQ200 này tiếp tục phân tích cho y, vì thế y nhẫn xuống sự không thoải mái, “Tiếp tục nói”.
“Rất đơn giản, đói bụng liền thỏa mãn hắn, phát tình cũng thỏa mãn hắn. Hắn sẽ càng ngày càng lười tự mình kiếm ăn, càng ngày càng ỷ lại tất cả những thứ cậu đưa đến bên miệng hắn, đến lúc đó cậu có thể khống chế hắn.”
Trong lòng Thẩm Trường Trạch âm thầm cảm thấy Đường Đinh Chi nói rất có lý, khả năng hành động và chỉ số thông minh của Thiện Minh đều rất ưu việt, nhưng tuổi càng lớn thì tâm lý lại càng trẻ ranh. Thế giới quan của hắn nhìn như tối tăm tanh máu, kỳ thật nghĩ lại thì thấy rất đơn giản. Hắn không hục hặc cũng không hùa theo người khác, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ, người như vậy theo mức độ nào đó mà nói thì rất dễ dàng nhìn thấu. Thiện Minh quả thật giống như một con dã thú, nếu quá trình thuần hóa không có chút sơ sảy nào, hắn sẽ quen với việc y sắp xếp tất cả cho hắn. Ít nhất về phương diện ***, y biết Thiện Minh cũng không trầm mê, ăn no là đủ, giống như sư tử hổ báo, ăn no sẽ không tấn công dê béo nữa. Nếu y có thể cho Thiện Minh ăn no từ đầu đến chân, y liền thành công hơn nửa.
Thẩm Trường Trạch càng nghĩ càng thấy có lý, nhưng y đột nhiên phản ứng lại được, lúc trước Đường Đinh Chi đều nói y không nên quá mức để ý chuyện tình cảm, nếu không sẽ trở thành nhược điểm của mình, hôm nay sao lại có thái độ khác thường như thế, còn bắt đầu dạy y làm như thế nào để biến Thiện Minh thành của riêng ?
Y nhíu mày nói: “Vì sao tự nhiên ông lại nói chuyện này?”
Đường Đinh Chi rất thẳng thắn thành khẩn nói, “Có lẽ cậu sẽ gặp Thẩm Diệu nhanh thôi, tôi hy vọng Thiện Minh có thể trở thành lý do để cậu không phản bội.”
Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: “Tôi có phán đoán của mình, ông nghĩ nhiều quá.”
“Tôi đương nhiên là phải nghĩ nhiều, nhất là khi kẻ địch ôm mục đích chúng ta không hiểu thì nói gì cũng là quá sớm. Dù sao ông ta cũng là cha ruột cậu, một chuyến này rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì tôi cũng không thể đoán trước, tôi chỉ hy vọng từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn nhớ rõ tình cảm của cậu với Thiện Minh.”
Thẩm Trường Trạch kiên định nói: “Tôi sẽ không vì bất kì kẻ nào mà phản bội hắn, ngược lại, tôi có thể vì hắn mà phản bội các người.” Trong giọng nói của y hàm chứa sự cảnh cáo không khó phát hiện.
Đường Đinh Chi gật đầu, “Vậy là tốt rồi.” Y mệt mỏi nhắm chặt mắt, “Vậy là tốt rồi.”
Thẩm Trường Trạch quay người định đi ra ngoài, khi tay y chạm tới nắm đấm cửa khoang điều khiển, y đột nhiên xoay người lại, hiếu kì hỏi: “Hình như ông cảm thấy đặc biệt hứng thú với Al.”
Đường Đinh Chi hơi nheo mắt, “Đúng vậy, anh ta có một mái tóc vàng thật xinh đẹp, nhìn qua rất mềm mại.”
Thẩm Trường Trạch thật sự không thể lý giải trong lòng quái nhân này đang suy nghĩ cái gì, nếu không phải Đường Đinh Chi vẫn chưa từng biểu hiện ra loại tình cảm nào, y cũng phải hoài nghi Đường Đinh Chi coi trọng Al .
Thẩm Trường Trạch không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc ông đang nghĩ gì vậy?”
Đường Đinh Chi ngược lại lộ ra một biểu cảm kì quái, “Tôi chỉ nghĩ tóc anh ta rất được, chẳng lẽ tôi không thể thưởng thức cái đẹp sao?”
Thẩm Trường Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Đinh Chi, cảm thấy một cơn quái dị, y xoay người đi ra khỏi khoang điều khiển.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa