Cha Nuôi
Chương 94
CHƯƠNG 94
Mưa đạn dày đặc từ cổng tò vò bị phá vỡ vọt thẳng tới trước mặt, Jush thuận thế lăn xuống đất. Bởi vì tránh rất chật vật, miệng hung hăng đập vào nòng pháo RPG17, nòng pháo nóng rực lập tức nướng chín khoé môi hắn, răng cũng rớt mất hai cái, miệng đầy máu.
Cosky vừa kéo hắn vào trong bụi cỏ vừa lớn tiếng chê cười hắn.
Đài phun nước phía trước khách sạn trở thành một chiến hào tuyệt hảo, súng máy hạng nặng đồng loạt lên đài oanh tạc lẫn nhau, tạo thành kết quả là ai cũng không đi tới được nửa bước.
Từ chóp nhọn của khách sạn truyền đến tiếng nổ mạnh, đỉnh tháp xinh đẹp bị tạc bay lên trời, cùng với nó còn có những đoạn chân tay gãy, sau đó đều rơi xuống hồ nước nóng đang toả hơi nghi ngút cách đó không xa.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc là ai đã tạc rớt đỉnh tháp, cũng không có khả năng là do viên đạn 7,6 ly của Ngốc Ưng làm.
Jush hướng lên bầu trời lớn tiếng mắng một câu, thanh âm run rẩy.
Mọi người ngẩng đầu, tất cả đều chấn kinh.
Ngay phía sau góc nghiêng của tháp, trên bầu trời tại vị trí góc chết bị quân địch vây công, rõ ràng có một người chim đang giương đôi cánh màu vàng bay lượn, trên vai khiêng ống phóng rốc két MSG, tạc bay toàn bộ hoả lực và tay súng bắn tỉa ở đỉnh tháp.
“Ta x, đây là làm bừa mà, có thằng ranh này coi như có máy bay chiến đấu rồi còn gì!”
“Lúc trước là ai đồng ý cho nó về Trung Quốc vậy, có thằng này chúng ta có thể giảm bớt bao nhiêu thương vong rồi.”
“Con mẹ nó, ông mày cũng muốn biến thành quái vật!”
Hoàng Anh bất đắc dĩ nói, “Chỉ có y có thể bay lên được mà thôi.” Trong giọng nói tràn ngập hâm mộ.
Các lính đánh thuê người người đều phấn khởi không thôi, có cảm giác khoái chí vì mình được trang bị cao cấp hơn cả địch nhân.
Thẩm Trường Trạch rất nhanh bay xuống dưới, sau đó không ngừng thở phì phò, nhìn qua cực kì mỏi mệt. Y vòng vào trong rừng, né tránh hỏa lực chủ yếu của quân địch, sau đó mới một lần nữa về tới trận địa bên Du Chuẩn.
Đã không còn tay súng bắn tỉa và pháo thủ trên cao uy hiếp, bọn họ rốt cuộc cũng dám vòng ra khỏi đài phun nước, tiến công vào khách sạn theo hai bên sườn.
Dưới mưa bom bão đạn uy hiếp, cho dù là long huyết nhân cũng bị đánh lui liên tiếp, dù sao tuy rằng khi bọn họ đơn đấu thì thực lực rất cường hãn nhưng về chiến tranh thì không phải đối thủ của những lính đánh thuê thân kinh bách chiến như Du Chuẩn. Trong khoảng thời gian ngắn, những người bình thường trong quân địch đều chết thảm trọng, long huyết nhân cũng bị lửa đạn dày đặc ngăn trở bên trong khách sạn không thể đi ra.
Nhưng trang bị bọn họ mang đến dù sao cũng là dựa vào người cõng đến, số lượng hữu hạn, tấn công liên tục với mật độ cao như vậy cũng không được lâu lắm, bọn họ sẽ hao hết đạn dược trước, cho nên phải trước khi dùng hết đạn dược vọt vào trong khách sạn, sử dụng vũ khí cận chiến với long huyết nhân.
Người trong khách sạn cũng ý thức được điều này, bắt đầu rút người khỏi cửa chính của khách sạn, phân tán thế lực đi thủ cửa hông.
Nhóm Thiện Minh tiến công từ phía nam, đầu tiên đụng phải một long huyết nhân đang bưng súng máy.
Thẩm Trường Trạch đã khôi phục dáng vẻ con người, hơn nữa có vẻ không định biến thân, y và Thiện Minh, Al và Đường Đinh Chi chia nhau tránh phía sau vật che đậy. M14 liên tục hộc ngọn lửa bắn tới bọn họ, cho đến khi nghe được một tiếng “xạch” do hết đạn vang lên, ngoài Đường Đinh Chi thì ba người khác đều lăn ra, khai hoả về phía long huyết nhân kia.
Long huyết nhân kia bị bắn đến phải nấp ra phía sau, Thẩm Trường Trạch hô to một tiếng “Yểm hộ”, nhanh chóng vọt tới long huyết nhân. Long huyết nhân bị đạn áp chế không thể lộ đầu, trong nháy mắt Thẩm Trường Trạch đã đến trước mặt hắn, súng phóng điện cao thế phát ra tia điện màu trắng kêu ro ro, vung tới chỗ hắn.
Long huyết nhân lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh thoát đám tia điện đòi mạng kia, Thẩm Trường Trạch đuổi theo hắn. Mới đuổi theo không được mấy mét, súng phóng điện cao thế liền tắt ngóm, Thẩm Trường Trạch hổn hển ném súng xuống đất, “Mẹ, một phút cũng không được!”
Không có súng phóng điện cao thế uy hiếp, long huyết nhân kia không hề trốn tránh mà nhảy lên hai mét, chủ động đánh tới Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch cúi thấp thân thể xuống, tránh né móng vuốt chộp tới. Khi long huyết nhân kia xẹt qua đỉnh đầu y, y lấy một góc độ khó có thể tin xoay người, trên tay đột nhiên thêm một thanh mã tấu, hung hăng chém vào sau đầu gối long huyết nhân.
Máu phun tung toé, long huyết nhân tru lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Thẩm Trường Trạch nhanh chóng nhặt súng phóng điện cao thế lên, một lần nữa mở chốt ra, bắn vào long huyết nhân. Long huyết nhân kia không chịu bất kì thống khổ nào, nháy mắt bị điện đốt thành than.
Thẩm Trường Trạch thu hồi súng, lạnh lùng cười, “Thật sự là thứ tốt.”
Đường Đinh Chi chạy tới, nhìn thứ cháy sém trên đất, “Hiệu quả quả nhiên rất tốt.”
Al cũng chạy tới, hỏi: “Cậu đang giữ sức sao?” Dựa theo đánh giá của hắn về thực lực của Thẩm Trường Trạch, nếu y biến thân thì long huyết nhân này sẽ không sống lâu như vậy .
Thẩm Trường Trạch gật đầu, “Vừa rồi bay lên tiêu hao quá nhiều thể lực, tôi không thể giữ nguyên trạng thái long huyết nhân suốt toàn bộ hành trình, thể lực sẽ hết sạch.”
Không có thời gian cho bọn họ nói chuyện phiếm, xa xa lại truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Bốn người trốn phía sau vật che đậy, Al lấy ra một lựu đạn, dùng răng nanh kéo chốt, mắt nhìn chằm chằm đầu kia của đại sảnh. Khi một tiểu đội xuất hiện trong tầm mắt họ, Al và Thiện Minh cùng nhau ném lựu đạn ra.
Đường Tịnh Chi bị buộc phải tiếp tục lui, căn cứ vào liên hệ từ bộ đàm, đã có tổng cộng tám long huyết nhân bị họ xử lý, chỉ trong nửa giờ Đường Tịnh Chi đã tổn thất hơn triệu tệ. Đương nhiên, bọn họ cũng không phải không có thương vong, Cosky bị một long huyết nhân xé bụng, nếu không phải hắn mặc áo chống đạn thì có thể đã phải quỳ trên mặt đất nhặt nội tạng của mình. Cali bị cây đổ lăn xuống đè gãy chân, nhưng vẫn như cũ ở vị trí bắn tỉa chiến đấu, không chịu lùi lại. Một thành viên khác bị mảnh đạn tạc thương, Pearl nói đã không thể cứu. Những người khác đều bị thương đủ kiểu lớn nhỏ, bọn họ tuy rằng còn ở thế thượng phong, nhưng nếu càng nhiều long huyết nhân xuất hiện, tình huống sẽ trở nên càng thêm nguy hiểm.
Cuối cùng, toàn bộ khách sạn đều bị bọn họ chiếm lĩnh, khi bọn họ đang tìm Đường Tịnh Chi thì nghe thấy có người đạp trúng địa lôi mai phục bố trí bên ngoài khách sạn, xem ra là Đường Tịnh Chi đang định rút lui.
Những người có thể hành động đều chạy tới nơi bị bạo tạc.
Chạy đến ngoài khách sạn, tình cảnh trước mắt lại ngoài dự kiến của họ.
Địa lôi Hoàng Anh bố trí tuy rằng bị kích nổ, nhưng ở hiện trường cũng không nhìn thấy có người thương vong, chỉ có hai hồ nước nóng bị tạc huỷ, toàn bộ đường vào rừng cũng đã bị hủy, mà Đường Tịnh Chi thì lại xuất hiện phía bên kia đường vào rừng. Bốn chiếc Hummer đồng loạt mở cửa, Đường Tịnh Chi đang mang nhân viên và những dụng cụ trọng yếu rút lui.
Ô Nha không chút suy nghĩ, dẫn đầu đuổi theo, những người khác cũng mau chóng đi theo.
Ô Nha vừa bước xuống nước, đột nhiên toàn bộ thân thể bị điện giật, kịch liệt run rẩy, sau đó bùm một tiếng chìm xuống hồ nước nóng.
Những người đi sau hắn khẩn cấp dừng lại, hồ nước nóng bị thông điện rồi!
Hoàng Anh dưới tình thế cấp bách muốn đi kéo Ô Nha, Ngốc Ưng vội kéo hắn lại, “Cậu điên rồi sao!”
Lúc này ai đi kéo cũng sẽ làm thêm một người bị giật điện, gấp cái gì cũng không giúp được.
Nếu là người bình thường chắc chắn đã sớm bị điện giật chết, nhưng tay Ô Nha còn cử động, chỉ là có vẻ cả người mệt mỏi, không ngoi dậy nổi, cứ tiếp tục như thế không bị điện giật chết thì cũng chết đuối.
Thẩm Trường Trạch vọt tới, nháy mắt biến thành long huyết nhân, sau đó nhúng cánh tay xuống nước thật mạnh. Y gào rú một tiếng, cả người run lên, cắn răng dùng sức nhắc một cái, tha Ô Nha ra khỏi nước.
Hai mắt Ô Nha trắng dã, không nhúc nhích nằm trên mặt đất, tim đã ngừng đập.
Đường Đinh Chi bổ nhào tới người hắn, hung hăng đập vào ***g ngực hắn, Ngốc Ưng cũng cúi xuống bắt đầu hô hấp nhân tạo, phối hợp với Đường Đinh Chi làm cấp cứu.
Những người khác đều bắt đầu tìm thiết bị cấp điện, phá cạm bẫy khó lòng phòng bị này.
Houshar tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vạn lần không nghĩ tới cạm bẫy bọn họ bố trí ngược lại bị đối phương lợi dụng, biến thành cạm bẫy của kẻ địch.
Thẩm Trường Trạch không còn thời gian chờ bọn họ ngắt điện, mở rộng cánh trực tiếp bay đi.
Người của Đường Tịnh Chi giơ súng bắn, Thẩm Trường Trạch dùng cặp cánh to lớn che trước thân, nhanh chóng bay qua hồ nước nóng.
Jobert tìm được thiết bị cấp điện, đạp nát nó cho hả giận, Thiện Minh đi đầu tiên, bơi qua hồ nước nóng đi trợ giúp Thẩm Trường Trạch.
Hỏa lực dưới đất quá mạnh mẽ, Thẩm Trường Trạch đành phải trốn giữa tàng cây không dám hạ xuống đất. Cũng may hoả lực bên Du Chuẩn cũng nhanh chóng nổi lên, lúc này Thẩm Trường Trạch mới dang cánh, bay thẳng đến chỗ Đường Tịnh Chi.
Ngay khi y chỉ còn cách Đường Tịnh Chi khoảng vài mét, đột nhiên một bóng dáng màu đỏ sậm vẫy cánh vọt tới. Thẩm Trường Trạch vạn lần không nghĩ tới ngoài y còn có long huyết nhân có thể bay lên được, giật mình ngẩn ra, bị long huyết nhân này hung hăng đánh vào trước ngực, lưng đập thật mạnh vào thân cây, cánh đau đến mức làm y run lên.
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ ngây người.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía long huyết nhân đang bay giữa không trung giống như Thẩm Trường Trạch. Ánh sáng hơi yếu, bọn họ miễn cưỡng có thể nhìn ra đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ngũ quan kiên nghị tuấn lãng, là một người châu Á, hơn nữa…… vẻ ngoài có vài phần rất giống Thẩm Trường Trạch.
Đường Đinh Chi mở to hai mắt, không dám tin nhìn long huyết nhân kia.
Thẩm Trường Trạch một lần nữa bay lên, trực giác y nói cho y, long huyết nhân này cực kì, cực kì cường đại.
Đường Đinh Chi lên tiếng, “Ông còn sống!”
Tất cả mọi người dồn ánh mắt vào Đường Đinh Chi.
Long huyết nhân kia liếc mắt nhìn y, sau đó chuyển ánh mắt vào Thẩm Trường Trạch, ngữ điệu không có bất cứ sự phập phồng nào, bình tĩnh nói, “Con đã lớn thế này rồi.”
Trong lòng Thẩm Trường Trạch dâng lên một cảm giác quỷ dị, y nhíu mày hỏi: “Ông là ai?”
Long huyết nhân kia mặt không biểu cảm thốt lên lời nói kinh người, “Ta là cha con.”
Mưa đạn dày đặc từ cổng tò vò bị phá vỡ vọt thẳng tới trước mặt, Jush thuận thế lăn xuống đất. Bởi vì tránh rất chật vật, miệng hung hăng đập vào nòng pháo RPG17, nòng pháo nóng rực lập tức nướng chín khoé môi hắn, răng cũng rớt mất hai cái, miệng đầy máu.
Cosky vừa kéo hắn vào trong bụi cỏ vừa lớn tiếng chê cười hắn.
Đài phun nước phía trước khách sạn trở thành một chiến hào tuyệt hảo, súng máy hạng nặng đồng loạt lên đài oanh tạc lẫn nhau, tạo thành kết quả là ai cũng không đi tới được nửa bước.
Từ chóp nhọn của khách sạn truyền đến tiếng nổ mạnh, đỉnh tháp xinh đẹp bị tạc bay lên trời, cùng với nó còn có những đoạn chân tay gãy, sau đó đều rơi xuống hồ nước nóng đang toả hơi nghi ngút cách đó không xa.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc là ai đã tạc rớt đỉnh tháp, cũng không có khả năng là do viên đạn 7,6 ly của Ngốc Ưng làm.
Jush hướng lên bầu trời lớn tiếng mắng một câu, thanh âm run rẩy.
Mọi người ngẩng đầu, tất cả đều chấn kinh.
Ngay phía sau góc nghiêng của tháp, trên bầu trời tại vị trí góc chết bị quân địch vây công, rõ ràng có một người chim đang giương đôi cánh màu vàng bay lượn, trên vai khiêng ống phóng rốc két MSG, tạc bay toàn bộ hoả lực và tay súng bắn tỉa ở đỉnh tháp.
“Ta x, đây là làm bừa mà, có thằng ranh này coi như có máy bay chiến đấu rồi còn gì!”
“Lúc trước là ai đồng ý cho nó về Trung Quốc vậy, có thằng này chúng ta có thể giảm bớt bao nhiêu thương vong rồi.”
“Con mẹ nó, ông mày cũng muốn biến thành quái vật!”
Hoàng Anh bất đắc dĩ nói, “Chỉ có y có thể bay lên được mà thôi.” Trong giọng nói tràn ngập hâm mộ.
Các lính đánh thuê người người đều phấn khởi không thôi, có cảm giác khoái chí vì mình được trang bị cao cấp hơn cả địch nhân.
Thẩm Trường Trạch rất nhanh bay xuống dưới, sau đó không ngừng thở phì phò, nhìn qua cực kì mỏi mệt. Y vòng vào trong rừng, né tránh hỏa lực chủ yếu của quân địch, sau đó mới một lần nữa về tới trận địa bên Du Chuẩn.
Đã không còn tay súng bắn tỉa và pháo thủ trên cao uy hiếp, bọn họ rốt cuộc cũng dám vòng ra khỏi đài phun nước, tiến công vào khách sạn theo hai bên sườn.
Dưới mưa bom bão đạn uy hiếp, cho dù là long huyết nhân cũng bị đánh lui liên tiếp, dù sao tuy rằng khi bọn họ đơn đấu thì thực lực rất cường hãn nhưng về chiến tranh thì không phải đối thủ của những lính đánh thuê thân kinh bách chiến như Du Chuẩn. Trong khoảng thời gian ngắn, những người bình thường trong quân địch đều chết thảm trọng, long huyết nhân cũng bị lửa đạn dày đặc ngăn trở bên trong khách sạn không thể đi ra.
Nhưng trang bị bọn họ mang đến dù sao cũng là dựa vào người cõng đến, số lượng hữu hạn, tấn công liên tục với mật độ cao như vậy cũng không được lâu lắm, bọn họ sẽ hao hết đạn dược trước, cho nên phải trước khi dùng hết đạn dược vọt vào trong khách sạn, sử dụng vũ khí cận chiến với long huyết nhân.
Người trong khách sạn cũng ý thức được điều này, bắt đầu rút người khỏi cửa chính của khách sạn, phân tán thế lực đi thủ cửa hông.
Nhóm Thiện Minh tiến công từ phía nam, đầu tiên đụng phải một long huyết nhân đang bưng súng máy.
Thẩm Trường Trạch đã khôi phục dáng vẻ con người, hơn nữa có vẻ không định biến thân, y và Thiện Minh, Al và Đường Đinh Chi chia nhau tránh phía sau vật che đậy. M14 liên tục hộc ngọn lửa bắn tới bọn họ, cho đến khi nghe được một tiếng “xạch” do hết đạn vang lên, ngoài Đường Đinh Chi thì ba người khác đều lăn ra, khai hoả về phía long huyết nhân kia.
Long huyết nhân kia bị bắn đến phải nấp ra phía sau, Thẩm Trường Trạch hô to một tiếng “Yểm hộ”, nhanh chóng vọt tới long huyết nhân. Long huyết nhân bị đạn áp chế không thể lộ đầu, trong nháy mắt Thẩm Trường Trạch đã đến trước mặt hắn, súng phóng điện cao thế phát ra tia điện màu trắng kêu ro ro, vung tới chỗ hắn.
Long huyết nhân lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh thoát đám tia điện đòi mạng kia, Thẩm Trường Trạch đuổi theo hắn. Mới đuổi theo không được mấy mét, súng phóng điện cao thế liền tắt ngóm, Thẩm Trường Trạch hổn hển ném súng xuống đất, “Mẹ, một phút cũng không được!”
Không có súng phóng điện cao thế uy hiếp, long huyết nhân kia không hề trốn tránh mà nhảy lên hai mét, chủ động đánh tới Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch cúi thấp thân thể xuống, tránh né móng vuốt chộp tới. Khi long huyết nhân kia xẹt qua đỉnh đầu y, y lấy một góc độ khó có thể tin xoay người, trên tay đột nhiên thêm một thanh mã tấu, hung hăng chém vào sau đầu gối long huyết nhân.
Máu phun tung toé, long huyết nhân tru lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Thẩm Trường Trạch nhanh chóng nhặt súng phóng điện cao thế lên, một lần nữa mở chốt ra, bắn vào long huyết nhân. Long huyết nhân kia không chịu bất kì thống khổ nào, nháy mắt bị điện đốt thành than.
Thẩm Trường Trạch thu hồi súng, lạnh lùng cười, “Thật sự là thứ tốt.”
Đường Đinh Chi chạy tới, nhìn thứ cháy sém trên đất, “Hiệu quả quả nhiên rất tốt.”
Al cũng chạy tới, hỏi: “Cậu đang giữ sức sao?” Dựa theo đánh giá của hắn về thực lực của Thẩm Trường Trạch, nếu y biến thân thì long huyết nhân này sẽ không sống lâu như vậy .
Thẩm Trường Trạch gật đầu, “Vừa rồi bay lên tiêu hao quá nhiều thể lực, tôi không thể giữ nguyên trạng thái long huyết nhân suốt toàn bộ hành trình, thể lực sẽ hết sạch.”
Không có thời gian cho bọn họ nói chuyện phiếm, xa xa lại truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Bốn người trốn phía sau vật che đậy, Al lấy ra một lựu đạn, dùng răng nanh kéo chốt, mắt nhìn chằm chằm đầu kia của đại sảnh. Khi một tiểu đội xuất hiện trong tầm mắt họ, Al và Thiện Minh cùng nhau ném lựu đạn ra.
Đường Tịnh Chi bị buộc phải tiếp tục lui, căn cứ vào liên hệ từ bộ đàm, đã có tổng cộng tám long huyết nhân bị họ xử lý, chỉ trong nửa giờ Đường Tịnh Chi đã tổn thất hơn triệu tệ. Đương nhiên, bọn họ cũng không phải không có thương vong, Cosky bị một long huyết nhân xé bụng, nếu không phải hắn mặc áo chống đạn thì có thể đã phải quỳ trên mặt đất nhặt nội tạng của mình. Cali bị cây đổ lăn xuống đè gãy chân, nhưng vẫn như cũ ở vị trí bắn tỉa chiến đấu, không chịu lùi lại. Một thành viên khác bị mảnh đạn tạc thương, Pearl nói đã không thể cứu. Những người khác đều bị thương đủ kiểu lớn nhỏ, bọn họ tuy rằng còn ở thế thượng phong, nhưng nếu càng nhiều long huyết nhân xuất hiện, tình huống sẽ trở nên càng thêm nguy hiểm.
Cuối cùng, toàn bộ khách sạn đều bị bọn họ chiếm lĩnh, khi bọn họ đang tìm Đường Tịnh Chi thì nghe thấy có người đạp trúng địa lôi mai phục bố trí bên ngoài khách sạn, xem ra là Đường Tịnh Chi đang định rút lui.
Những người có thể hành động đều chạy tới nơi bị bạo tạc.
Chạy đến ngoài khách sạn, tình cảnh trước mắt lại ngoài dự kiến của họ.
Địa lôi Hoàng Anh bố trí tuy rằng bị kích nổ, nhưng ở hiện trường cũng không nhìn thấy có người thương vong, chỉ có hai hồ nước nóng bị tạc huỷ, toàn bộ đường vào rừng cũng đã bị hủy, mà Đường Tịnh Chi thì lại xuất hiện phía bên kia đường vào rừng. Bốn chiếc Hummer đồng loạt mở cửa, Đường Tịnh Chi đang mang nhân viên và những dụng cụ trọng yếu rút lui.
Ô Nha không chút suy nghĩ, dẫn đầu đuổi theo, những người khác cũng mau chóng đi theo.
Ô Nha vừa bước xuống nước, đột nhiên toàn bộ thân thể bị điện giật, kịch liệt run rẩy, sau đó bùm một tiếng chìm xuống hồ nước nóng.
Những người đi sau hắn khẩn cấp dừng lại, hồ nước nóng bị thông điện rồi!
Hoàng Anh dưới tình thế cấp bách muốn đi kéo Ô Nha, Ngốc Ưng vội kéo hắn lại, “Cậu điên rồi sao!”
Lúc này ai đi kéo cũng sẽ làm thêm một người bị giật điện, gấp cái gì cũng không giúp được.
Nếu là người bình thường chắc chắn đã sớm bị điện giật chết, nhưng tay Ô Nha còn cử động, chỉ là có vẻ cả người mệt mỏi, không ngoi dậy nổi, cứ tiếp tục như thế không bị điện giật chết thì cũng chết đuối.
Thẩm Trường Trạch vọt tới, nháy mắt biến thành long huyết nhân, sau đó nhúng cánh tay xuống nước thật mạnh. Y gào rú một tiếng, cả người run lên, cắn răng dùng sức nhắc một cái, tha Ô Nha ra khỏi nước.
Hai mắt Ô Nha trắng dã, không nhúc nhích nằm trên mặt đất, tim đã ngừng đập.
Đường Đinh Chi bổ nhào tới người hắn, hung hăng đập vào ***g ngực hắn, Ngốc Ưng cũng cúi xuống bắt đầu hô hấp nhân tạo, phối hợp với Đường Đinh Chi làm cấp cứu.
Những người khác đều bắt đầu tìm thiết bị cấp điện, phá cạm bẫy khó lòng phòng bị này.
Houshar tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vạn lần không nghĩ tới cạm bẫy bọn họ bố trí ngược lại bị đối phương lợi dụng, biến thành cạm bẫy của kẻ địch.
Thẩm Trường Trạch không còn thời gian chờ bọn họ ngắt điện, mở rộng cánh trực tiếp bay đi.
Người của Đường Tịnh Chi giơ súng bắn, Thẩm Trường Trạch dùng cặp cánh to lớn che trước thân, nhanh chóng bay qua hồ nước nóng.
Jobert tìm được thiết bị cấp điện, đạp nát nó cho hả giận, Thiện Minh đi đầu tiên, bơi qua hồ nước nóng đi trợ giúp Thẩm Trường Trạch.
Hỏa lực dưới đất quá mạnh mẽ, Thẩm Trường Trạch đành phải trốn giữa tàng cây không dám hạ xuống đất. Cũng may hoả lực bên Du Chuẩn cũng nhanh chóng nổi lên, lúc này Thẩm Trường Trạch mới dang cánh, bay thẳng đến chỗ Đường Tịnh Chi.
Ngay khi y chỉ còn cách Đường Tịnh Chi khoảng vài mét, đột nhiên một bóng dáng màu đỏ sậm vẫy cánh vọt tới. Thẩm Trường Trạch vạn lần không nghĩ tới ngoài y còn có long huyết nhân có thể bay lên được, giật mình ngẩn ra, bị long huyết nhân này hung hăng đánh vào trước ngực, lưng đập thật mạnh vào thân cây, cánh đau đến mức làm y run lên.
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ ngây người.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía long huyết nhân đang bay giữa không trung giống như Thẩm Trường Trạch. Ánh sáng hơi yếu, bọn họ miễn cưỡng có thể nhìn ra đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ngũ quan kiên nghị tuấn lãng, là một người châu Á, hơn nữa…… vẻ ngoài có vài phần rất giống Thẩm Trường Trạch.
Đường Đinh Chi mở to hai mắt, không dám tin nhìn long huyết nhân kia.
Thẩm Trường Trạch một lần nữa bay lên, trực giác y nói cho y, long huyết nhân này cực kì, cực kì cường đại.
Đường Đinh Chi lên tiếng, “Ông còn sống!”
Tất cả mọi người dồn ánh mắt vào Đường Đinh Chi.
Long huyết nhân kia liếc mắt nhìn y, sau đó chuyển ánh mắt vào Thẩm Trường Trạch, ngữ điệu không có bất cứ sự phập phồng nào, bình tĩnh nói, “Con đã lớn thế này rồi.”
Trong lòng Thẩm Trường Trạch dâng lên một cảm giác quỷ dị, y nhíu mày hỏi: “Ông là ai?”
Long huyết nhân kia mặt không biểu cảm thốt lên lời nói kinh người, “Ta là cha con.”
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa