Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
Chương 67
Phó cục trưởng cục cảnh sát Nam Phong thị cấu kết với Lâu gia, vốn muốn vu oan giá họa Tiêu gia buôn lậu thuốc phiện, triệt để đạp đổ Tiêu gia. Nào ngờ Tiêu Sân tương kế tựu kế, đem kế hoạch bọn chúng dày công sắp đặt đổ lên đầu Lâu gia, khiến Lâu gia tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh dù nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.
Hơn nữa chuyện này còn có người đổ dầu vào lửa, kéo giới truyền thông vào cuộc, Lâu gia không có cách nào cứu Lâu Vũ Tĩnh ra. Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến thanh danh Lâu gia.
Tiêu Sân sau 48 tiếng bị tạm giam được phóng thích do không có chứng cứ. Hắn thản nhiên rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn phó cục trưởng một cái, làm đối phương run như cầy sấy.
Sau đó không lâu vị phó cục trưởng này nhờ lập được đại công mà được thăng chức như ý nguyện, chỉ là ông không được thăng thành cục trưởng cục cảnh sát Nam Phong thị, mà bị điều tới thành phố khác làm cục trưởng. Trùng hợp làm sao thành phố này lại thuộc phạm vi của Lâu gia. Lúc đó, Lâu gia đã bị gây sức ép tới mức chỉ có thể an phận ở một góc, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, vị tân cục trưởng bị chỉnh tới mức vào tù, sau đấy vì không chịu nổi cuộc sống trong lao ngục mà cắt cổ tay tự sát.
Kẻ chủ mưu Andre Galisco Doyle mất tích một cách kỳ lạ, gia tộc Doyle cử không ít người đi tìm kiếm người thừa kế của bọn họ, nhưng rất nhanh, ốc còn không mang nổi mình ốc. Gia tộc Doyle bị bóc mẽ là người chống lưng của trùm ma túy quốc tế, một số lượng lớn chứng cứ phạm tội được gửi ẩn danh tới cục cảnh sát và truyền thông, gây ra chấn động không nhỏ. Gia tộc Doyle nhanh chóng rớt đài, vì muốn được khoan hồng mà chấp nhận đứng ra làm nhân chứng, tung ra không ít bằng chứng phạm tội của đối thủ, khiến thế cục loạn thành một đoàn, cả thế giới đều thấy khiếp sợ.
Bởi Andre Galisco Doyle cao ngạo tự phụ, kế hoạch chiếm Nam Phong thị hắn thực hiện hoàn toàn trong im lặng, ý muốn lấy thành tựu này gây ấn tượng với người trong tộc, cũng muốn bịt miệng những kẻ phản đối hắn. Ngay cả Lâu Vũ Tĩnh hợp tác với hắn cũng không biết toàn bộ kế hoạch. Andre cung cấp tiền và người cho Lâu Vũ Tĩnh, kỳ thực là lợi dụng hắn chiếm lấy Nam Phong thị rồi qua cầu rút ván. Chờ đến khi Lâu Vũ Tĩnh khống chế được cục diện, hắn sẽ đối phó với Lâu Vũ Tĩnh sau. Andre không biết Lâu Vũ Tĩnh cũng là vì muốn tranh đoạt vị trí thừa kế mà bí quá hóa liều hợp tác với hắn, cũng không hề thông tri cho Lâu gia, thế nên Lâu gia chỉ biết Lâu Vũ Tĩnh có việc cần làm ở Nam Phong thị chứ không biết hắn muốn làm gì. Cũng bởi vậy khi mọi chuyện vỡ lỡ, hai người đều lập tức mất đi sự trợ giúp của gia tộc, chờ rối loạn qua đi thì bọn họ đã vô lực xoay chuyển thế cờ.
Gia tộc Doyle không với tay tới, Lâu gia dù biết kẻ làm hại Lâu Vũ Tĩnh là ba thế lực Trịnh, Tiêu, An ở Nam Phong thị, nhưng An gia vốn khoanh tay đứng nhìn lại đứng ra che ở giữa, Lâu gia nhất thời kiêng kị không dám trả thù. Đến khi muốn trả thù thì cũng không còn năng lực để trả thù nữa.
Tham vọng của Lâu Vũ Tĩnh quá lớn, nghĩ muốn một ngụm nuốt xuống miếng bánh lớn Nam Phong thị, thế nhưng không chỉ tự khiến mình mắc nghẹn, mà còn khiến Lâu gia bị phản kích, tổn thất nghiêm trọng không thể gượng dậy nổi, từ đó về sau xuống dốc.
Ngày thứ hai sau khi được phóng thích, Tiêu Sân mang một xâu bánh ú tới biệt thự Trác Thư Nhiên tìm Trịnh Liệt.
Đi cùng hắn còn có Lý Hướng Nam, An Thế Duy, Ân Triệu Lan và Trần Đường, còn có người đại diện của Tần Trăn, Trần Hàm.
Trong biệt thự, những người Trịnh Liệt mang đến đều đã rời đi, Trịnh Phỉ và Tần Trăn vì đủ loại lý do mà ở lại, Trịnh Liệt cũng ở lại, cùng Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo, vài ngày qua năm người ở cùng nhau trong một bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Tần Trăn là ảnh đế, bên ngoài luôn phải giữ nét mặt ôn hòa, từng hành động cử chỉ đều phải thật cẩn trọng giữ phép, ở trước mặt Trịnh Liệt cũng là như thế. Trước kia khi ở chung với Trịnh Liệt, y có điểm giống cô vợ nhỏ không dám làm trái ý chồng, hiện tại thì thoải mái hơn chút, trên khuôn mặt tinh xảo luôn giữ nụ cười, cùng với đôi mắt xếch thoạt nhìn rất mê người. Trịnh Phỉ trực tiếp gọi y là “hồ ly tinh”.
Tần Trăn tốt tính không so đo với Trịnh Phỉ, quan hệ với Trác Thư Nhiên cũng chỉ là sơ giao. Y dựa vào trực giác được mài dũa từ mấy năm lăn lộn trong giới giải trí mà đưa ra kết luận, Trác Thư Nhiên là kẻ không thể chọc vào, người này tuyệt đối không ôn nhu bình thản như vẻ bề ngoài.
Hơn nữa, Tần Trăn tuy chấp nhận việc Trịnh Liệt có tình nhân khác nhưng không có nghĩa là y sẽ vui vẻ nhìn tình địch của mình, tốt nhất là giống như trước đây, không can thiệp chuyện của nhau, nước sông không phạm nước giếng. Tần Trăn ở lại biệt thự, một phần là vì Trịnh Liệt, một phần là vì chưa xác định được bên ngoài đã an toàn hay chưa.
Trịnh Phỉ khinh thường Tần Trăn ra mặt, đối với Trác Thư Nhiên đả kích lòng tự trọng của y càng không có hảo ý. Thế nhưng mà y lại thích tên ngốc Trịnh Minh Bảo, cư nhiên có thể cùng nó chơi đùa. Bộ dạng Trịnh Phỉ vốn là mày rậm mắt to, mặt có điểm giống búp bê, chỉ là ở trong giới hắc đạo lâu ngày thường xuyên phải trưng ra bộ mặt uy nghiêm dữ dằn, khiến sự trẻ con trên gương mặt y không thể hiện rõ ràng. Nhưng khi cười một cái, vẻ mặt đáng sợ lập tức bị phá vỡ, nhìn chẳng khác gì đứa nhóc mới lớn.
Bởi khuôn mặt Trịnh Phỉ cười rộ lên rất đáng yêu, Trịnh Minh Bảo liền coi tiểu ca này như bạn đồng trang lứa mà chơi cùng, cảm thấy rất mới lạ. Ban đầu có điểm hơi đáng sợ, nhưng chơi đùa với nhau vài lần, Trịnh Minh Bảo tâm trí vẫn còn đơn thuần liền coi Trịnh Phỉ là người nó thích nhất, chỉ sau Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên.
Trịnh Phỉ ở lại biệt thự đương nhiên không phải vì muốn chơi đùa với Trịnh Minh Bảo, mà là do khi y tới nhìn thấy hai thi thể được khiêng xuống. Vừa nghĩ tới việc Andre thật sự phái hai sát thủ ẩn nấp bên người Trịnh Liệt, y liền cực độ lo lắng cho sự an toàn của Trịnh Liệt, trực tiếp ở lại bảo vệ hắn.
Người chân chính không có việc gì làm cũng chỉ có mình Trác Thư Nhiên.
Y vô cùng hoan nghênh việc Trịnh Liệt ở lại, cũng không quan tâm sự có mặt của Tần Trăn và Trịnh Phỉ.
Cánh tay Trác Thư Nhiên bị đạn bắn trầy da, chảy ra cả vũng máu dọa người, kỳ thật thương thế không nặng. Khi người của Trịnh Liệt rời đi, y đã có thể xuống bếp nấu cơm, cho dù cánh tay vẫn còn băng bó.
Trịnh Liệt không cho y xuống bếp, ngược lại bị y kéo vào trợ giúp. Bất quá chỉ một lúc sau Trịnh Liệt liền bị đuổi ra, đổi lại Trịnh Phỉ lâm trận, để Trịnh Liệt và Tần Trăn hai tên dốt đặc cán mai việc nấu nướng, cộng thêm Trịnh Minh Bảo chỉ biết ăn không biết làm, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Thế nên khi Tiêu Sân dẫn đầu một đoàn người tới biệt thự, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh Trịnh Liệt và Tần Trăn ở chung một cách “hài hòa”, Trịnh thứ thiếu tiếng tăm lừng lẫy mặc một cái tạp dề hình bọt biển cực kỳ buồn cười, bưng dĩa đồ ăn nóng hầm hập đứng cứng ngắc tại chỗ.
Trịnh tứ thiếu không tình nguyện bị bắt xuống bếp, vô cùng bất đắc dĩ, y chịu mặc cái tạp dề buồn cười này là do Trác Thư Nhiên nói đây là tạp dề Trịnh Liệt mặc. Trịnh Phỉ không tin, chỉ là Trác Thư Nhiên có ảnh chụp làm bằng chứng. Trác Thư Nhiên còn hứa nếu Trịnh Phỉ chịu hỗ trợ, y sẽ gửi cho Trịnh Phỉ ảnh chụp Trịnh Liệt mặc tạp dề bọt biển. Trịnh Phỉ tưởng tượng tới cảnh ngày sau có thể dùng tấm ảnh này cười nhạo Trịnh Liệt, tâm địa đen tối dao động, vì thế cắn răng mặc tạp dề vào hỗ trợ. Sau đấy trước mặt một đám người, hình tượng Trịnh tứ thiếu uy phong lẫm liệt cứ thế vỡ nát.
Tiêu Sân lập tức hừ cười một tiếng.
Những người đi cùng, dù biết thân phận Trịnh Phỉ hay không cũng bị hình ảnh này làm cho mắc cười. Trịnh Liệt còn cười lớn tiếng không kiêng nể, khiến Trịnh Phỉ muốn nhảy tới bịt miệng hắn!
Chỉ có Ân Triệu Lan, khóe môi thản nhiên gợi lên, tầm mắt lướt qua Tần Trăn, Trịnh Minh Bảo, Trịnh Phỉ, Trác Thư Nhiên, đôi mắt thoáng hiện lên chút chua xót và ảm đạm…
Hơn nữa chuyện này còn có người đổ dầu vào lửa, kéo giới truyền thông vào cuộc, Lâu gia không có cách nào cứu Lâu Vũ Tĩnh ra. Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến thanh danh Lâu gia.
Tiêu Sân sau 48 tiếng bị tạm giam được phóng thích do không có chứng cứ. Hắn thản nhiên rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn phó cục trưởng một cái, làm đối phương run như cầy sấy.
Sau đó không lâu vị phó cục trưởng này nhờ lập được đại công mà được thăng chức như ý nguyện, chỉ là ông không được thăng thành cục trưởng cục cảnh sát Nam Phong thị, mà bị điều tới thành phố khác làm cục trưởng. Trùng hợp làm sao thành phố này lại thuộc phạm vi của Lâu gia. Lúc đó, Lâu gia đã bị gây sức ép tới mức chỉ có thể an phận ở một góc, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, vị tân cục trưởng bị chỉnh tới mức vào tù, sau đấy vì không chịu nổi cuộc sống trong lao ngục mà cắt cổ tay tự sát.
Kẻ chủ mưu Andre Galisco Doyle mất tích một cách kỳ lạ, gia tộc Doyle cử không ít người đi tìm kiếm người thừa kế của bọn họ, nhưng rất nhanh, ốc còn không mang nổi mình ốc. Gia tộc Doyle bị bóc mẽ là người chống lưng của trùm ma túy quốc tế, một số lượng lớn chứng cứ phạm tội được gửi ẩn danh tới cục cảnh sát và truyền thông, gây ra chấn động không nhỏ. Gia tộc Doyle nhanh chóng rớt đài, vì muốn được khoan hồng mà chấp nhận đứng ra làm nhân chứng, tung ra không ít bằng chứng phạm tội của đối thủ, khiến thế cục loạn thành một đoàn, cả thế giới đều thấy khiếp sợ.
Bởi Andre Galisco Doyle cao ngạo tự phụ, kế hoạch chiếm Nam Phong thị hắn thực hiện hoàn toàn trong im lặng, ý muốn lấy thành tựu này gây ấn tượng với người trong tộc, cũng muốn bịt miệng những kẻ phản đối hắn. Ngay cả Lâu Vũ Tĩnh hợp tác với hắn cũng không biết toàn bộ kế hoạch. Andre cung cấp tiền và người cho Lâu Vũ Tĩnh, kỳ thực là lợi dụng hắn chiếm lấy Nam Phong thị rồi qua cầu rút ván. Chờ đến khi Lâu Vũ Tĩnh khống chế được cục diện, hắn sẽ đối phó với Lâu Vũ Tĩnh sau. Andre không biết Lâu Vũ Tĩnh cũng là vì muốn tranh đoạt vị trí thừa kế mà bí quá hóa liều hợp tác với hắn, cũng không hề thông tri cho Lâu gia, thế nên Lâu gia chỉ biết Lâu Vũ Tĩnh có việc cần làm ở Nam Phong thị chứ không biết hắn muốn làm gì. Cũng bởi vậy khi mọi chuyện vỡ lỡ, hai người đều lập tức mất đi sự trợ giúp của gia tộc, chờ rối loạn qua đi thì bọn họ đã vô lực xoay chuyển thế cờ.
Gia tộc Doyle không với tay tới, Lâu gia dù biết kẻ làm hại Lâu Vũ Tĩnh là ba thế lực Trịnh, Tiêu, An ở Nam Phong thị, nhưng An gia vốn khoanh tay đứng nhìn lại đứng ra che ở giữa, Lâu gia nhất thời kiêng kị không dám trả thù. Đến khi muốn trả thù thì cũng không còn năng lực để trả thù nữa.
Tham vọng của Lâu Vũ Tĩnh quá lớn, nghĩ muốn một ngụm nuốt xuống miếng bánh lớn Nam Phong thị, thế nhưng không chỉ tự khiến mình mắc nghẹn, mà còn khiến Lâu gia bị phản kích, tổn thất nghiêm trọng không thể gượng dậy nổi, từ đó về sau xuống dốc.
Ngày thứ hai sau khi được phóng thích, Tiêu Sân mang một xâu bánh ú tới biệt thự Trác Thư Nhiên tìm Trịnh Liệt.
Đi cùng hắn còn có Lý Hướng Nam, An Thế Duy, Ân Triệu Lan và Trần Đường, còn có người đại diện của Tần Trăn, Trần Hàm.
Trong biệt thự, những người Trịnh Liệt mang đến đều đã rời đi, Trịnh Phỉ và Tần Trăn vì đủ loại lý do mà ở lại, Trịnh Liệt cũng ở lại, cùng Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo, vài ngày qua năm người ở cùng nhau trong một bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Tần Trăn là ảnh đế, bên ngoài luôn phải giữ nét mặt ôn hòa, từng hành động cử chỉ đều phải thật cẩn trọng giữ phép, ở trước mặt Trịnh Liệt cũng là như thế. Trước kia khi ở chung với Trịnh Liệt, y có điểm giống cô vợ nhỏ không dám làm trái ý chồng, hiện tại thì thoải mái hơn chút, trên khuôn mặt tinh xảo luôn giữ nụ cười, cùng với đôi mắt xếch thoạt nhìn rất mê người. Trịnh Phỉ trực tiếp gọi y là “hồ ly tinh”.
Tần Trăn tốt tính không so đo với Trịnh Phỉ, quan hệ với Trác Thư Nhiên cũng chỉ là sơ giao. Y dựa vào trực giác được mài dũa từ mấy năm lăn lộn trong giới giải trí mà đưa ra kết luận, Trác Thư Nhiên là kẻ không thể chọc vào, người này tuyệt đối không ôn nhu bình thản như vẻ bề ngoài.
Hơn nữa, Tần Trăn tuy chấp nhận việc Trịnh Liệt có tình nhân khác nhưng không có nghĩa là y sẽ vui vẻ nhìn tình địch của mình, tốt nhất là giống như trước đây, không can thiệp chuyện của nhau, nước sông không phạm nước giếng. Tần Trăn ở lại biệt thự, một phần là vì Trịnh Liệt, một phần là vì chưa xác định được bên ngoài đã an toàn hay chưa.
Trịnh Phỉ khinh thường Tần Trăn ra mặt, đối với Trác Thư Nhiên đả kích lòng tự trọng của y càng không có hảo ý. Thế nhưng mà y lại thích tên ngốc Trịnh Minh Bảo, cư nhiên có thể cùng nó chơi đùa. Bộ dạng Trịnh Phỉ vốn là mày rậm mắt to, mặt có điểm giống búp bê, chỉ là ở trong giới hắc đạo lâu ngày thường xuyên phải trưng ra bộ mặt uy nghiêm dữ dằn, khiến sự trẻ con trên gương mặt y không thể hiện rõ ràng. Nhưng khi cười một cái, vẻ mặt đáng sợ lập tức bị phá vỡ, nhìn chẳng khác gì đứa nhóc mới lớn.
Bởi khuôn mặt Trịnh Phỉ cười rộ lên rất đáng yêu, Trịnh Minh Bảo liền coi tiểu ca này như bạn đồng trang lứa mà chơi cùng, cảm thấy rất mới lạ. Ban đầu có điểm hơi đáng sợ, nhưng chơi đùa với nhau vài lần, Trịnh Minh Bảo tâm trí vẫn còn đơn thuần liền coi Trịnh Phỉ là người nó thích nhất, chỉ sau Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên.
Trịnh Phỉ ở lại biệt thự đương nhiên không phải vì muốn chơi đùa với Trịnh Minh Bảo, mà là do khi y tới nhìn thấy hai thi thể được khiêng xuống. Vừa nghĩ tới việc Andre thật sự phái hai sát thủ ẩn nấp bên người Trịnh Liệt, y liền cực độ lo lắng cho sự an toàn của Trịnh Liệt, trực tiếp ở lại bảo vệ hắn.
Người chân chính không có việc gì làm cũng chỉ có mình Trác Thư Nhiên.
Y vô cùng hoan nghênh việc Trịnh Liệt ở lại, cũng không quan tâm sự có mặt của Tần Trăn và Trịnh Phỉ.
Cánh tay Trác Thư Nhiên bị đạn bắn trầy da, chảy ra cả vũng máu dọa người, kỳ thật thương thế không nặng. Khi người của Trịnh Liệt rời đi, y đã có thể xuống bếp nấu cơm, cho dù cánh tay vẫn còn băng bó.
Trịnh Liệt không cho y xuống bếp, ngược lại bị y kéo vào trợ giúp. Bất quá chỉ một lúc sau Trịnh Liệt liền bị đuổi ra, đổi lại Trịnh Phỉ lâm trận, để Trịnh Liệt và Tần Trăn hai tên dốt đặc cán mai việc nấu nướng, cộng thêm Trịnh Minh Bảo chỉ biết ăn không biết làm, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Thế nên khi Tiêu Sân dẫn đầu một đoàn người tới biệt thự, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh Trịnh Liệt và Tần Trăn ở chung một cách “hài hòa”, Trịnh thứ thiếu tiếng tăm lừng lẫy mặc một cái tạp dề hình bọt biển cực kỳ buồn cười, bưng dĩa đồ ăn nóng hầm hập đứng cứng ngắc tại chỗ.
Trịnh tứ thiếu không tình nguyện bị bắt xuống bếp, vô cùng bất đắc dĩ, y chịu mặc cái tạp dề buồn cười này là do Trác Thư Nhiên nói đây là tạp dề Trịnh Liệt mặc. Trịnh Phỉ không tin, chỉ là Trác Thư Nhiên có ảnh chụp làm bằng chứng. Trác Thư Nhiên còn hứa nếu Trịnh Phỉ chịu hỗ trợ, y sẽ gửi cho Trịnh Phỉ ảnh chụp Trịnh Liệt mặc tạp dề bọt biển. Trịnh Phỉ tưởng tượng tới cảnh ngày sau có thể dùng tấm ảnh này cười nhạo Trịnh Liệt, tâm địa đen tối dao động, vì thế cắn răng mặc tạp dề vào hỗ trợ. Sau đấy trước mặt một đám người, hình tượng Trịnh tứ thiếu uy phong lẫm liệt cứ thế vỡ nát.
Tiêu Sân lập tức hừ cười một tiếng.
Những người đi cùng, dù biết thân phận Trịnh Phỉ hay không cũng bị hình ảnh này làm cho mắc cười. Trịnh Liệt còn cười lớn tiếng không kiêng nể, khiến Trịnh Phỉ muốn nhảy tới bịt miệng hắn!
Chỉ có Ân Triệu Lan, khóe môi thản nhiên gợi lên, tầm mắt lướt qua Tần Trăn, Trịnh Minh Bảo, Trịnh Phỉ, Trác Thư Nhiên, đôi mắt thoáng hiện lên chút chua xót và ảm đạm…
Tác giả :
Nhã Mị